Chương 556: Tu chân giới đệ nhị thịnh hội!
Ngũ Trí
05/09/2013
Sau khi trải qua trận chém giết hôm qua, làng du lịch suối nước nóng tạm thời cũng không thể sử dụng được nữa, Xích Hà đạo trưởng vào đệ tử
Phong Sơn phái thương nghị một phen, lại đi khảo sát mấy nơi khác, cuối
cùng tuyển chọn đem hội đấu giá chuyển dời qua sân bóng tại Vân Thai
thị.
Thời gian mấy năm trước, Vân Thai thị cũng từng có đội cầu thủ chức nghiệp. Chỉ bất quá theo hoàn cảnh chuyển biến xấu, đội cầu thủ chuyên nghiệp cũng đã lưu lạc tha hương. Một sân bóng to như vậy cũng đành để đó không sử dụng, ngoại trừ thỉnh thoảng được dùng để tổ chức một vài buổi biểu diễn hoặc đại hội thể dục thể thao ra, đại bộ phận thời gian đều chỉ bỏ trống không sử dụng.
Trong số đệ tử Trần gia, có đa số người là nhân vật có mặt mũi trong thương giới Vân Thai thị, do bọn họ đứng ra, rất dễ dàng đã thuê được sân bóng.
Chỗ ngồi trong sân bóng rất nhiều, dù có thêm nhiều người tu chân, dị năng giả, cũng đều có đủ chỗ ngồi. Đồng thời hai bên sân bóng, còn có màn hình lớn, qua camera, là có thể nhìn thấy rõ tình huống bên trong bãi bóng. Đến lúc đó, trên màn hình biểu hiện, sẽ đem những bảo bối đấu giá chiếu rõ ràng, giúp cho những người tu chân, dị năng giả dù có ngồi xa cũng đều có thể nhìn thấy được.
Từ những phương tiện này đến xem, bãi bóng này thật đúng là địa phương tốt nhất để tổ chức đại hình đấu giá tu chân.
Tuy rằng nói, ở bốn phía bãi bóng, có một ít nhà cao tầng vây quanh. Nhưng chỉ cần bố trí một ít cấm chế đơn giản bên trong bãi bóng, là có thể tránh được việc bị người trong những ngôi nhà cao tầng nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong.
Khi Trương Văn Trọng lái xe đến gần bãi bóng, cũng bị cảnh tượng ngay trước mắt làm chấn kinh.
Ở bốn phía sân bóng to như vậy, không ngờ đã rộn ràng nhốn nháo chật ních người. Thậm chí những con đường đi vào sân bóng, cũng bị dòng người chen chúc, cùng dòng xe cộ chen lấn tràn đầy. Mấy vị cảnh sát giao thông, còn đang ở gần đó chỉ huy giao thông, để những người không phải đến sân bóng phải thay đổi tuyến đường di chuyển khác.
Những người đi tới sân bóng, ăn mặc khác nhau, đồng thời cũng có nhiều khẩu âm ở những địa phương khác nhau, hiển nhiên cũng không phải chỉ là người ở tại Vân Thai thị. Nhưng mục tiêu lần này của họ cũng tương đồng, đó chính là tiến nhập sân bóng, tham gia thịnh hội đấu giá tu chân đệ nhất trăm năm nay của tu chân giới do Phong Sơn phái và Hà Phi Quan liên hợp tổ chức.
Không có một thịnh hội nào xứng đáng được xưng là đệ nhất như hội đấu giá tu chân lần này.
Loại tràng diện náo nhiệt này, cũng đã rất nhiều năm không xuất hiện trong sân bóng. Thế cho nên người đi đường cùng tiểu thương chung quanh sân bóng, đều hiếu kỳ hỏi thăm cùng suy đoán:
“Ai biết đã xảy ra chuyện gì không? Thế nào lại có nhiều người đi tới sân bóng như vậy? Lẽ nào nói, hôm nay bên trong sân bóng, có hoạt động long trọng gì sao? Nhưng vì sao trước đó không có nghe nói qua tin tức gì cả?”
“Không phải là có vị minh tinh nào tới nơi này biểu diễn đại nhạc hội đó chứ? Lúc này đang lúc tân niên, có hội biểu diễn cũng là đương nhiên. Chỉ là không biết, người đến nơi này là vị minh tinh nào, không ngờ lại hấp dẫn được nhiều người đến như vậy.”
“Cái gì mà hội biểu diễn, không hiểu thì các ngươi cũng đừng nói mò, ta nói cho các ngươi hay, ta có một người thân thích làm việc bên trong sân bóng. Hắn nói cho ta biết, ngày hôm nay bên trong sân bóng có buổi thi đấu bóng đá hữu nghị do người giàu có tổ chức. Có người nói, hai đội thi đấu, một bên là Real Madrid, còn một bên là…”
“Vô nghĩa, hai đội này còn đang chém giết nhau bên trong giải thi đấu ngoại hạng Anh, làm sao có thời giờ chạy đến chỗ chúng ta thi đấu hữu nghị? Hơn nữa, nếu thực sự là hai đội này tới đây, thể dục truyền thông quốc nội và Vân Thai thị đã rình rang quảng cáo, làm sao lại giống như bây giờ?”
Trong khoảng thời gian ngắn, những loại lời đồn liên quan đến hoạt động trong sân bóng hôm nay đều truyền ra không ngớt. Chỉ bất quá những lời đồn đại này mọi người đều hư cấu phán đoán ra, cũng không có gì chân thực. Tối đa, cũng chỉ như đề tài chuyện phiếm sau mỗi bữa ăn nhậu, tăng thêm đề tài câu chuyện tán gẫu mà thôi.
Đương nhiên, cũng có không ít người có lòng hiếu kỳ tràn đầy, muốn chạy vào trong sân bóng nhìn xem đến tột cùng là hoạt động gì. Chỉ là mấy người này còn chưa kịp đến gần sân bóng, đã bị đệ tử Phong Sơn phái và Hà Phi Quan ngăn cản lại. Mặc cho bọn họ nói thế nào cũng không cho vào.
Những đệ tử Phong Sơn phái và Hà Phi Quan canh gác bốn phía sân bóng, tuy rằng tu vi tương đối thấp, nhưng năng lực nhìn ra người thường hay người tu chân, vẫn là phải có. Mà những người bị họ ngăn cản lại, cũng toàn bộ là người thường không có nửa điểm linh lực.
Nhìn cảnh tượng nhiệt náo khắp bốn phía sân bóng, cả người Tô Hiểu Hồng dán sát cửa sổ, kinh hô liên tục: “Oa…thế nào lại có nhiều người tu chân và dị năng giả như vậy? Bọn họ đều tới tham gia buổi đấu giá tu chân hôm nay sao? Người nhiều gấp mấy lần so với ngày hôm qua nha.”
Trương Văn Trọng đầu tiên sửng sốt, sau đó lắc đầu cười nói: “Xem ra chuyện hôm qua, thật đã giúp Phong Sơn phái tuyên truyền rộng rãi…Theo tình hình này, chỉ sợ đại bộ phận tông phái tu chân trong ngoài nước, tổ chức dị năng giả, đều đã phái người chạy tới rồi đi? Như vậy cũng tốt, người nhiều lại càng náo nhiệt, mà càng náo nhiệt cũng có ý nghĩa chúng ta có thể ở trong hội đấu giá mua được càng nhiều bảo bối rất tốt.”
Theo Trương Văn Trọng xem ra, ngày hôm nay sở dĩ có nhiều người tu chân và dị năng giả đến đây, hẳn bởi vì đã nghe nói sau lưng Phong Sơn phái có tiên nhân làm chỗ dựa, đồng thời tiên nhân còn truyền thụ cho bọn họ một ít pháp môn luyện đan luyện khí. Những người này đến đây, cùng lúc là vì muốn đào vài món bảo bối, mặt khác lại muốn kết giao quan hệ với Phong Sơn phái, liên lạc cảm tình.
Việc này, Trương Văn Trọng cũng thật vui vẻ nhìn thấy.
Trạng thái giao thông chật chội quanh sân bóng, làm Trương Văn Trọng chỉ đành cho xe bò chậm chạp về phía trước. Sau một lúc mất nhiều công phu cùng thời gian, cuối cùng hắn cũng cho xe vào được bãi đỗ ngoài trời của sân bóng. Sau đó cùng Vưu Giai, Tô Hiểu Hồng đi theo sự dẫn dắt của đệ tử Phong Sơn phái, dọc theo đường dành cho quý khách trực tiếp đi tới phòng quý khách trong sân bóng.
Một màn như vậy, làm những người tu chân phải xếp hàng tiếp thu kiểm tra, thẩm tra đối chiếu thân phận mới có thể vào trong đều ước ao không ngớt, cùng hiếu kỳ suy đoán thân phận của ba người. Tuy rằng tên của Trương Văn Trọng trải qua chuyện hôm qua, đã truyền khắp toàn bộ tu chân giới. Nhưng người chân chính nhận thức hắn, lại không có nhiều lắm.
Khi ba người Trương Văn Trọng đi vào dãy ghế dành cho quý khách, dãy ghế đã sớm ngồi đầy mấy chục người.
Quan chủ Hà Phi Quan Xích Hà đạo trưởng, đang bị những người này vây quanh ở trung ương, chuyện trò vui vẻ, vẻ mặt hồng quang.
Những người vây quanh Xích Hà đạo trưởng, cũng không phải người bình thường, toàn bộ đều là chưởng môn, trưởng lão của những tông phái đứng trong bảng xếp hạng năm mươi môn phái mạnh của Địa Tự Hào. Những người này dù là người nào cũng đều là hào kiệt một phương. Chỉ cần giậm chân thật nhẹ nhàng, đều có thể làm cho bệnh tim của nhiều người lập tức nảy sinh ra.
Nếu như ở trước đây, những người có tu vi tinh thâm thân phận tôn quý như vậy, căn bản sẽ không thèm để ý tới loại chưởng môn môn phái nhỏ không vào mắt như Xích Hà đạo trưởng. Thế nhưng hiện tại, bọn họ đều vây quanh bên người Xích Hà, biểu tình trên mặt đa số đều là lấy lòng.
Loại quy cách đãi ngộ cao thế này, Xích Hà đạo trưởng cũng chưa từng được hưởng thụ qua. Gương mặt hắn tràn đầy hồng nhuận, tinh thần trạng thái cả người sớm đã có chút lâng lâng.
Nhưng Trác Thanh Liên đứng bên cạnh hắn, từ đầu đến cuối chỉ có biểu tình lạnh lùng. Phảng phất những lời khen của những người kia, đều không có quan hệ gì tới nàng. Không chỉ như vậy, trong ánh mắt nàng còn lộ ra vẻ đề phòng. Tuy rằng biết tu vi những người chung quanh đều cao hơn nàng, nhưng chỉ cần những người kia làm ra chuyện uy hiếp Xích Hà đạo trưởng, nàng vẫn không chút do dự nghênh đón.
Trác Thanh Liên vẫn duy trì lãnh tĩnh cùng cảnh giác cao độ, lập tức phát hiện ra ba người Trương Văn Trọng, vội vàng tiến đến bên tai Xích Hà đạo trưởng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sư tôn, Trương tiên sinh tới.”
Giờ khắc này trong tiếng khen tặng lấy lòng của mọi người, Xích Hà đã sớm quá độ hưng phấn, quên hết tất cả. Tuy rằng nghe được Trác Thanh Liên nhắc nhở, nhưng hắn chỉ hàm hồ lên tiếng, cũng không còn cử động gì khác.
Loại phản ứng này của Xích Hà làm vùng lông mày của Trác Thanh Liên cau lại, vội vàng mở miệng nhắc nhở thêm lần nữa: “Sư tôn, thầy đừng quên, những người này sở dĩ lấy lòng khen tặng thầy, đều không phải bởi vì tu vi thầy cao, cũng không phải vì địa vị của Hà Phi Quan trong tu chân giới, mà bởi vì thầy có quan hệ minh hữu cùng bằng hữu với Trương tiên sinh. Nếu như thầy bởi vậy mà đắc ý vênh váo, chậm trễ Trương tiên sinh, chỉ sợ Hà Phi Quan không những không có thời gian quang minh trong tương lai, trái lại còn sẽ bị diệt vong…”
Không cần Trác Thanh Liên nói cho hết lời, Xích Hà đạo trưởng cũng liền tỉnh ngộ, vẻ kiêu ngạo và đắc ý trong lòng hắn đã trong nháy mắt biến mất sạch. Mồ hôi lạnh tuôn ra từng mảng lớn, bừng lên quanh lỗ chân lông, trong nháy mắt đã làm ướt đẫm quần áo toàn thân hắn, phảng phất như vừa bị nhiễm một trận mưa to.
“Con nói rất đúng, ta suýt nữa phạm sai lầm.” Xích Hà đạo trưởng cảm kích nhìn Trác Thanh Liên, không quan tâm lau mồ hôi, nhanh tách đoàn người bước nhanh về hướng Trương Văn Trọng, cười ha hả nói: “Trương tiên sinh, Vưu tiểu thư, Tô tiểu muội, cuối cùng ba người đã tới, mọi người đã chờ các vị thật lâu.”
Trương Văn Trọng mỉm cười, còn chưa kịp trả lời, hơn mười chưởng môn các tông phái trong phòng đều sáng rực mắt, từ trong thái độ và biểu tình của Xích Hà, đoán được thân phận Trương Văn Trọng.
“Phần phật…” Bọn họ đều tràn tới, vây quanh ba người Trương Văn Trọng ở giữa.
Sở dĩ bọn họ có phản ứng như vậy, là bởi vì bọn họ biết, chính chủ đã tới.
Đúng như lời Trác Thanh Liên, trước đó bọn họ khen tặng lấy lòng Xích Hà đạo trưởng, đều hướng mặt mũi Trương Văn Trọng mà tới. Nếu lúc này chính chủ đã tới, bọn họ tự nhiên không cam lòng lạc hậu, đều tiến lên hàn huyên cùng Trương Văn Trọng. Dù không thể trở thành bạn bè với hắn, cũng có thể lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng hắn phải không?
Thời gian mấy năm trước, Vân Thai thị cũng từng có đội cầu thủ chức nghiệp. Chỉ bất quá theo hoàn cảnh chuyển biến xấu, đội cầu thủ chuyên nghiệp cũng đã lưu lạc tha hương. Một sân bóng to như vậy cũng đành để đó không sử dụng, ngoại trừ thỉnh thoảng được dùng để tổ chức một vài buổi biểu diễn hoặc đại hội thể dục thể thao ra, đại bộ phận thời gian đều chỉ bỏ trống không sử dụng.
Trong số đệ tử Trần gia, có đa số người là nhân vật có mặt mũi trong thương giới Vân Thai thị, do bọn họ đứng ra, rất dễ dàng đã thuê được sân bóng.
Chỗ ngồi trong sân bóng rất nhiều, dù có thêm nhiều người tu chân, dị năng giả, cũng đều có đủ chỗ ngồi. Đồng thời hai bên sân bóng, còn có màn hình lớn, qua camera, là có thể nhìn thấy rõ tình huống bên trong bãi bóng. Đến lúc đó, trên màn hình biểu hiện, sẽ đem những bảo bối đấu giá chiếu rõ ràng, giúp cho những người tu chân, dị năng giả dù có ngồi xa cũng đều có thể nhìn thấy được.
Từ những phương tiện này đến xem, bãi bóng này thật đúng là địa phương tốt nhất để tổ chức đại hình đấu giá tu chân.
Tuy rằng nói, ở bốn phía bãi bóng, có một ít nhà cao tầng vây quanh. Nhưng chỉ cần bố trí một ít cấm chế đơn giản bên trong bãi bóng, là có thể tránh được việc bị người trong những ngôi nhà cao tầng nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong.
Khi Trương Văn Trọng lái xe đến gần bãi bóng, cũng bị cảnh tượng ngay trước mắt làm chấn kinh.
Ở bốn phía sân bóng to như vậy, không ngờ đã rộn ràng nhốn nháo chật ních người. Thậm chí những con đường đi vào sân bóng, cũng bị dòng người chen chúc, cùng dòng xe cộ chen lấn tràn đầy. Mấy vị cảnh sát giao thông, còn đang ở gần đó chỉ huy giao thông, để những người không phải đến sân bóng phải thay đổi tuyến đường di chuyển khác.
Những người đi tới sân bóng, ăn mặc khác nhau, đồng thời cũng có nhiều khẩu âm ở những địa phương khác nhau, hiển nhiên cũng không phải chỉ là người ở tại Vân Thai thị. Nhưng mục tiêu lần này của họ cũng tương đồng, đó chính là tiến nhập sân bóng, tham gia thịnh hội đấu giá tu chân đệ nhất trăm năm nay của tu chân giới do Phong Sơn phái và Hà Phi Quan liên hợp tổ chức.
Không có một thịnh hội nào xứng đáng được xưng là đệ nhất như hội đấu giá tu chân lần này.
Loại tràng diện náo nhiệt này, cũng đã rất nhiều năm không xuất hiện trong sân bóng. Thế cho nên người đi đường cùng tiểu thương chung quanh sân bóng, đều hiếu kỳ hỏi thăm cùng suy đoán:
“Ai biết đã xảy ra chuyện gì không? Thế nào lại có nhiều người đi tới sân bóng như vậy? Lẽ nào nói, hôm nay bên trong sân bóng, có hoạt động long trọng gì sao? Nhưng vì sao trước đó không có nghe nói qua tin tức gì cả?”
“Không phải là có vị minh tinh nào tới nơi này biểu diễn đại nhạc hội đó chứ? Lúc này đang lúc tân niên, có hội biểu diễn cũng là đương nhiên. Chỉ là không biết, người đến nơi này là vị minh tinh nào, không ngờ lại hấp dẫn được nhiều người đến như vậy.”
“Cái gì mà hội biểu diễn, không hiểu thì các ngươi cũng đừng nói mò, ta nói cho các ngươi hay, ta có một người thân thích làm việc bên trong sân bóng. Hắn nói cho ta biết, ngày hôm nay bên trong sân bóng có buổi thi đấu bóng đá hữu nghị do người giàu có tổ chức. Có người nói, hai đội thi đấu, một bên là Real Madrid, còn một bên là…”
“Vô nghĩa, hai đội này còn đang chém giết nhau bên trong giải thi đấu ngoại hạng Anh, làm sao có thời giờ chạy đến chỗ chúng ta thi đấu hữu nghị? Hơn nữa, nếu thực sự là hai đội này tới đây, thể dục truyền thông quốc nội và Vân Thai thị đã rình rang quảng cáo, làm sao lại giống như bây giờ?”
Trong khoảng thời gian ngắn, những loại lời đồn liên quan đến hoạt động trong sân bóng hôm nay đều truyền ra không ngớt. Chỉ bất quá những lời đồn đại này mọi người đều hư cấu phán đoán ra, cũng không có gì chân thực. Tối đa, cũng chỉ như đề tài chuyện phiếm sau mỗi bữa ăn nhậu, tăng thêm đề tài câu chuyện tán gẫu mà thôi.
Đương nhiên, cũng có không ít người có lòng hiếu kỳ tràn đầy, muốn chạy vào trong sân bóng nhìn xem đến tột cùng là hoạt động gì. Chỉ là mấy người này còn chưa kịp đến gần sân bóng, đã bị đệ tử Phong Sơn phái và Hà Phi Quan ngăn cản lại. Mặc cho bọn họ nói thế nào cũng không cho vào.
Những đệ tử Phong Sơn phái và Hà Phi Quan canh gác bốn phía sân bóng, tuy rằng tu vi tương đối thấp, nhưng năng lực nhìn ra người thường hay người tu chân, vẫn là phải có. Mà những người bị họ ngăn cản lại, cũng toàn bộ là người thường không có nửa điểm linh lực.
Nhìn cảnh tượng nhiệt náo khắp bốn phía sân bóng, cả người Tô Hiểu Hồng dán sát cửa sổ, kinh hô liên tục: “Oa…thế nào lại có nhiều người tu chân và dị năng giả như vậy? Bọn họ đều tới tham gia buổi đấu giá tu chân hôm nay sao? Người nhiều gấp mấy lần so với ngày hôm qua nha.”
Trương Văn Trọng đầu tiên sửng sốt, sau đó lắc đầu cười nói: “Xem ra chuyện hôm qua, thật đã giúp Phong Sơn phái tuyên truyền rộng rãi…Theo tình hình này, chỉ sợ đại bộ phận tông phái tu chân trong ngoài nước, tổ chức dị năng giả, đều đã phái người chạy tới rồi đi? Như vậy cũng tốt, người nhiều lại càng náo nhiệt, mà càng náo nhiệt cũng có ý nghĩa chúng ta có thể ở trong hội đấu giá mua được càng nhiều bảo bối rất tốt.”
Theo Trương Văn Trọng xem ra, ngày hôm nay sở dĩ có nhiều người tu chân và dị năng giả đến đây, hẳn bởi vì đã nghe nói sau lưng Phong Sơn phái có tiên nhân làm chỗ dựa, đồng thời tiên nhân còn truyền thụ cho bọn họ một ít pháp môn luyện đan luyện khí. Những người này đến đây, cùng lúc là vì muốn đào vài món bảo bối, mặt khác lại muốn kết giao quan hệ với Phong Sơn phái, liên lạc cảm tình.
Việc này, Trương Văn Trọng cũng thật vui vẻ nhìn thấy.
Trạng thái giao thông chật chội quanh sân bóng, làm Trương Văn Trọng chỉ đành cho xe bò chậm chạp về phía trước. Sau một lúc mất nhiều công phu cùng thời gian, cuối cùng hắn cũng cho xe vào được bãi đỗ ngoài trời của sân bóng. Sau đó cùng Vưu Giai, Tô Hiểu Hồng đi theo sự dẫn dắt của đệ tử Phong Sơn phái, dọc theo đường dành cho quý khách trực tiếp đi tới phòng quý khách trong sân bóng.
Một màn như vậy, làm những người tu chân phải xếp hàng tiếp thu kiểm tra, thẩm tra đối chiếu thân phận mới có thể vào trong đều ước ao không ngớt, cùng hiếu kỳ suy đoán thân phận của ba người. Tuy rằng tên của Trương Văn Trọng trải qua chuyện hôm qua, đã truyền khắp toàn bộ tu chân giới. Nhưng người chân chính nhận thức hắn, lại không có nhiều lắm.
Khi ba người Trương Văn Trọng đi vào dãy ghế dành cho quý khách, dãy ghế đã sớm ngồi đầy mấy chục người.
Quan chủ Hà Phi Quan Xích Hà đạo trưởng, đang bị những người này vây quanh ở trung ương, chuyện trò vui vẻ, vẻ mặt hồng quang.
Những người vây quanh Xích Hà đạo trưởng, cũng không phải người bình thường, toàn bộ đều là chưởng môn, trưởng lão của những tông phái đứng trong bảng xếp hạng năm mươi môn phái mạnh của Địa Tự Hào. Những người này dù là người nào cũng đều là hào kiệt một phương. Chỉ cần giậm chân thật nhẹ nhàng, đều có thể làm cho bệnh tim của nhiều người lập tức nảy sinh ra.
Nếu như ở trước đây, những người có tu vi tinh thâm thân phận tôn quý như vậy, căn bản sẽ không thèm để ý tới loại chưởng môn môn phái nhỏ không vào mắt như Xích Hà đạo trưởng. Thế nhưng hiện tại, bọn họ đều vây quanh bên người Xích Hà, biểu tình trên mặt đa số đều là lấy lòng.
Loại quy cách đãi ngộ cao thế này, Xích Hà đạo trưởng cũng chưa từng được hưởng thụ qua. Gương mặt hắn tràn đầy hồng nhuận, tinh thần trạng thái cả người sớm đã có chút lâng lâng.
Nhưng Trác Thanh Liên đứng bên cạnh hắn, từ đầu đến cuối chỉ có biểu tình lạnh lùng. Phảng phất những lời khen của những người kia, đều không có quan hệ gì tới nàng. Không chỉ như vậy, trong ánh mắt nàng còn lộ ra vẻ đề phòng. Tuy rằng biết tu vi những người chung quanh đều cao hơn nàng, nhưng chỉ cần những người kia làm ra chuyện uy hiếp Xích Hà đạo trưởng, nàng vẫn không chút do dự nghênh đón.
Trác Thanh Liên vẫn duy trì lãnh tĩnh cùng cảnh giác cao độ, lập tức phát hiện ra ba người Trương Văn Trọng, vội vàng tiến đến bên tai Xích Hà đạo trưởng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sư tôn, Trương tiên sinh tới.”
Giờ khắc này trong tiếng khen tặng lấy lòng của mọi người, Xích Hà đã sớm quá độ hưng phấn, quên hết tất cả. Tuy rằng nghe được Trác Thanh Liên nhắc nhở, nhưng hắn chỉ hàm hồ lên tiếng, cũng không còn cử động gì khác.
Loại phản ứng này của Xích Hà làm vùng lông mày của Trác Thanh Liên cau lại, vội vàng mở miệng nhắc nhở thêm lần nữa: “Sư tôn, thầy đừng quên, những người này sở dĩ lấy lòng khen tặng thầy, đều không phải bởi vì tu vi thầy cao, cũng không phải vì địa vị của Hà Phi Quan trong tu chân giới, mà bởi vì thầy có quan hệ minh hữu cùng bằng hữu với Trương tiên sinh. Nếu như thầy bởi vậy mà đắc ý vênh váo, chậm trễ Trương tiên sinh, chỉ sợ Hà Phi Quan không những không có thời gian quang minh trong tương lai, trái lại còn sẽ bị diệt vong…”
Không cần Trác Thanh Liên nói cho hết lời, Xích Hà đạo trưởng cũng liền tỉnh ngộ, vẻ kiêu ngạo và đắc ý trong lòng hắn đã trong nháy mắt biến mất sạch. Mồ hôi lạnh tuôn ra từng mảng lớn, bừng lên quanh lỗ chân lông, trong nháy mắt đã làm ướt đẫm quần áo toàn thân hắn, phảng phất như vừa bị nhiễm một trận mưa to.
“Con nói rất đúng, ta suýt nữa phạm sai lầm.” Xích Hà đạo trưởng cảm kích nhìn Trác Thanh Liên, không quan tâm lau mồ hôi, nhanh tách đoàn người bước nhanh về hướng Trương Văn Trọng, cười ha hả nói: “Trương tiên sinh, Vưu tiểu thư, Tô tiểu muội, cuối cùng ba người đã tới, mọi người đã chờ các vị thật lâu.”
Trương Văn Trọng mỉm cười, còn chưa kịp trả lời, hơn mười chưởng môn các tông phái trong phòng đều sáng rực mắt, từ trong thái độ và biểu tình của Xích Hà, đoán được thân phận Trương Văn Trọng.
“Phần phật…” Bọn họ đều tràn tới, vây quanh ba người Trương Văn Trọng ở giữa.
Sở dĩ bọn họ có phản ứng như vậy, là bởi vì bọn họ biết, chính chủ đã tới.
Đúng như lời Trác Thanh Liên, trước đó bọn họ khen tặng lấy lòng Xích Hà đạo trưởng, đều hướng mặt mũi Trương Văn Trọng mà tới. Nếu lúc này chính chủ đã tới, bọn họ tự nhiên không cam lòng lạc hậu, đều tiến lên hàn huyên cùng Trương Văn Trọng. Dù không thể trở thành bạn bè với hắn, cũng có thể lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng hắn phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.