Chương 378: Buôn lậu người sống
Oai Đảo Thần
28/08/2014
- Cô thích con gái, không thích con trai sao?
Lâm Phi kinh ngạc nói.
- Anh hiểu đúng rồi. Tôi ghét những tên đàn ông xấu xa các anh. Chẳng qua, anh cũng được coi là hợp ý của tôi. Lâm Phi, tôi có thể suy nghĩ để anh làm bạn thân của tôi.
Nữ học viên thoải mái nói với Lâm Phi.
- Cô cũng thật là…
Lâm Phi nói đến một nửa liền cảm giác không thể nói tiếp được nữa.
- Tôi làm sao?
Nữ học viên đứng dậy, nhìn Lâm Phi nằm giữa giường bên cạnh mình hỏi.
- Cô đúng là có cá tính.
Lâm Phi suy nghĩ một chút, sau đó từ trong miệng hắn phun ra mấy chữ này.
- Ngày hôm nay tôi rất mệt. Lực lượng tinh thần gần như tiêu hao hết. Tôi suýt chút nữa thì không thể từ nơi kinh khủng kia trở về được.
- Có thể hô hấp không khí trong gian phòng này thật tốt. Tôi buồn ngủ, không được chạm vào tôi, nếu không tôi cho anh làm chị em của tôi.
Nữ học viên nói với Lâm Phi xong, liền nằm lại xuống giường, nhắm mắt, bắt đầu ngủ.
Lâm Phi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ học viên bên cạnh, thật không hiểu vì sao cô lại có sở thích đặc thù như vậy.
- Quên đi, có thể còn sống là được, ngủ.
Lâm Phi vừa rèn luyện xong, lại tắm rửa xong không lâu nên cũng cảm thấy cả người mệt mói, nhắm lại hai mắt, chuẩn bị ngủ.
- Khò khò, khò khò.
Mấy tiếng ngáy đánh thức Lâm Phi vừa định ngủ.
Lâm Phi nhìn về phía nữ học viên bên cạnh, liền thấy cô rất không thục nữ mở to miệng ngáy ngủ.
- Bà chị, cô còn thật nghĩ mình là đại ca sao. Ngay cả tiếng ngáy cũng như đàn ông vậy.
Lâm Phi nghĩ.
Bởi vì nữ học viên bên cạnh là người thừa kế Hệ Thống Chiến Thần nên Lâm Phi cũng không dám tuỳ tiện chạm vào cô.
Lâm Phi không còn cách nào khác, đành đi tới phòng rửa mặt, lấy hai mẩu giấy nhỏ vo thành hai khối nhét vào trong hai lỗ tai của mình.
Lâm Phi quá mệt mỏi, nên lại nằm ở trên giường, tuy cảm giác âm thanh đã nhỏ đi nhưng vẫn còn đó. Bởi vậy, Lâm Phi đành phải ép mình cố gắng nằm trên giường ngủ.
Lâm Phi không nhớ mình ngủ lúc mấy giờ rạng sáng, nhưng cả đêm đều nghe thấy tiếng ầm ầm giống như đang tại trên chiến trường vậy.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Phi đang ngủ say lại cảm giác như có người đập vào vai mình.
Lâm Phi mở hai con mắt mang theo vành đen nhìn liền thấy nữ học viên bị Hệ Thống Chiến Thần nhập vào đã rửa mặt ở trước mắt mình.
- Lâm Phi, tôi đói. Chúng ta mau ra ngoài ăn cơm rồi tìm phi thuyền về Bắc Đẩu tinh đi. Tôi rất muốn nhanh tới Bắc Đẩu tinh.
Nữ học viên nói với Lâm Phi.
- Tôi nói Bà chị này, buổi tối cô gây tiếng ồn quá lớn. Tôi còn chưa ngủ đủ đâu. Tối ngày hôm qua bảo cô ăn nhiều đồ nướng một chút thì cô không ăn. Bây giờ mới mấy giờ chứ, trời vẫn còn chưa sáng, để tôi ngủ thêm chút nữa đi.
Lâm Phi oán giận nói.
- Mau dậy đi, chờ lên phi thuyền rồi anh ngủ tiếp. Tối ngày hôm qua, tôi giết quá nhiều người, không có hứng ăn cơm.
Nữ học viên lắc lắc cánh tay Lâm Phi, nói.
- Phục cô rồi đấy. Cô đến chỗ điện thoại bên cạnh, nơi đó có số điện thoại, tự cô gọi hai phần bữa sáng đưa đến trong phòng đi.
Lâm Phi vừa nói, vừa nhắm mắt ngủ tiếp.
Hơn mười phút sau, người đưa thức ăn đến, nữ học viên kia thả tóc che đi mặt, rồi nghiêm mặt đi ra mở cửa, lấy bữa sáng vào trong phòng rồi tiện tay đưa tiền ra ngoài.
- Lâm Phi, dậy ăn điểm tâm đi.
Nữ học viên đóng kín cửa xong liền gọi Lâm Phi dậy.
Lâm Phi cảm thấy cũng không ngủ tiếp được đành bất đắc dĩ ngồi dậy cùng ăn bữa sáng đơn giản với cô nữ học viên đang dồi dào tinh lực, có bánh bao, cháo và một chút dưa muối cùng hai quả trứng.
Sau khi ăn xong, Lâm Phi bắt đầu rửa mặt, mặc quần áo tử tế, dẫn cô nữ học viên đang lo lắng rời khỏi nhà trọ.
- Anh không lấy lại tiền đặt cọc sao?
Nữ học viên hỏi Lâm Phi.
- Ngày hôm qua, tôi làm bẩn giường của nhà trọ. Lúc rèn luyện, hình như còn làm hỏng chăn đệm của người ta. Tính giá cả của đống chăn đệm kia thì số tiền đặt cọc của tôi còn chưa đủ để bồi thường đâu. Đi nhanh lên.
Lâm Phi kéo cô nữ học viên, nhanh chóng đi về phía đường nhỏ.
- Anh biết ở đâu đỗ phi thuyền có thể đến Bắc Đẩu tinh sao? Chắc bây giờ tôi đang bị truy nã, nên không thể đi theo con đường bình thường được.
Nữ học viên nói với Lâm Phi.
- Cô tới cửa hàng ven đường mua áo thay đổi đi, tốt nhất là chọn loại áo khoác to có mũ che kín đầu ấy.
Lâm Phi chỉ cửa hàng quần áo cũ ở rìa đường nói.
Nữ học viên nhìn đống quần áo rách rưới kia, nhưng biết bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt nên đánh phải đi tới chọn một cái áo xám màu ở đó, trả tiền rồi mặc lên người.
Sau đó, Lâm Phi dẫn cô nữ học viên đi tiếp.
- Chúng ta đang đi đâu đây?
Nữ học viên hỏi Lâm Phi đang dẫn đường ở phía trước.
- Nơi vận chuyển hàng lậu trong truyền thuyết.
Lâm Phi đáp.
- Anh là một học sinh, làm sao biết nơi vận chuyển hàng lậu, rốt cuộc thân phận của anh là gì?
Nữ học viên có chút tò mò hỏi Lâm Phi.
- Tôi vừa đi học vừa đi làm thêm. Tôi là trợ lý của bác sĩ giải phẫu. Có đôi khi sẽ đến đây giúp bán hàng. Những hàng hoá kia phải trải qua con đường buôn lậu mới có thể vận chuyển đi tinh cầu khác.
Lâm Phi nói.
- Hàng hoá gì?
Nữ học viên tò mò hỏi Lâm Phi.
- Nội tạng con người.
Lâm Phi đáp, lại tiếp tục kéo Nữ học viên còn đang ngây người đi về phía trong Hồ nhỏ.
Rất nhanh, Lâm Phi dẫn Nữ học viên đến bên ngoài một gian phòng nhỏ màu đỏ.
Lâm Phi gõ gõ trên cửa gỗ.
- Lâm Phi, là cậu à, hôm nay các cậu lại muốn xuất hàng sao?
Giọng nói của một ông già từ trong cánh cửa truyền ra, đồng thời cũng mở rộng cửa để Lâm Phi đi vào.
- Cô ta là ai?
Ông già chỉ vào Nữ học viên mặc quần áo màu xám, đội mũ che kín mặt đằng sau Lâm Phi, hỏi.
- Cô ấy chính là hàng hoá cần xuất đi ngày hôm nay. Tôi phụ trách áp tải hàng hoá. Hàng hoá lần này hơi đặc biệt, hơn nữa phải tuyệt đối giữ bí mật. Nơi chúng tôi cần đến là Bắc Đẩu tinh.
Lâm Phi nói với ông lãi này.
- Bắc Đẩu tinh sao. Vừa may buổi trưa có một phi thuyền đến đó. Tôi có thể cho hai người vào trong thùng đựng hàng. Trong ba ngày, các cậu phải ở trong thùng hàng, không được đi ra ngoài. Không những thế, lần này là vận chuyển người sống nên giá phải cao gấp ba. Những quy củ khác thì không cần phải nhắc lại với cậu nữa chứ, Lâm Phi.
Ông già nói với Lâm Phi.
- Đây là tiền đặt cọc, mật mã là XXXXXX.
Lâm Phi tuỳ tiện cầm tấm thẻ mà ngày hôm qua ông hiệu trưởng đã đưa cho hắn để đưa cho ông già này.
Ông già lập tức cho thẻ vào máy rút tiền, nhìn qua số tiền trên thẻ rồi rút hết tiền ra.
- Bây giờ, tôi mang hai người tới chỗ thùng đựng hàng.
Ông già nói với Lâm Phi rồi dẫn Lâm Phi cùng nữ học viên kia đến cửa sau phòng này.
Đằng sau gian phòng, một nơi không gây chú ý, có một chiếc xe vận tải lớn đỗ ở đó.
Ông già mở ra cánh cửa kim loại của xe vận tải. Bên trong có bốn cái thùng đựng hàng lớn.
- Cái thùng đựng hàng thứ ba là thùng không. Bây giờ, các cậu chui vào đi, trên đường đừng gây ra tiếng động. Những thứ này là cho các cậu mang theo.
Ông già ném cho Lâm Phi và nữ học viên hai túi nilong màu đen.
Nữ học viên mở túi ra thì thấy bên trong có mấy cái bánh mì, lạp xườn, còn có hai chai nước khoáng cùng một cái túi cao su màu đen.
Lâm Phi kinh ngạc nói.
- Anh hiểu đúng rồi. Tôi ghét những tên đàn ông xấu xa các anh. Chẳng qua, anh cũng được coi là hợp ý của tôi. Lâm Phi, tôi có thể suy nghĩ để anh làm bạn thân của tôi.
Nữ học viên thoải mái nói với Lâm Phi.
- Cô cũng thật là…
Lâm Phi nói đến một nửa liền cảm giác không thể nói tiếp được nữa.
- Tôi làm sao?
Nữ học viên đứng dậy, nhìn Lâm Phi nằm giữa giường bên cạnh mình hỏi.
- Cô đúng là có cá tính.
Lâm Phi suy nghĩ một chút, sau đó từ trong miệng hắn phun ra mấy chữ này.
- Ngày hôm nay tôi rất mệt. Lực lượng tinh thần gần như tiêu hao hết. Tôi suýt chút nữa thì không thể từ nơi kinh khủng kia trở về được.
- Có thể hô hấp không khí trong gian phòng này thật tốt. Tôi buồn ngủ, không được chạm vào tôi, nếu không tôi cho anh làm chị em của tôi.
Nữ học viên nói với Lâm Phi xong, liền nằm lại xuống giường, nhắm mắt, bắt đầu ngủ.
Lâm Phi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ học viên bên cạnh, thật không hiểu vì sao cô lại có sở thích đặc thù như vậy.
- Quên đi, có thể còn sống là được, ngủ.
Lâm Phi vừa rèn luyện xong, lại tắm rửa xong không lâu nên cũng cảm thấy cả người mệt mói, nhắm lại hai mắt, chuẩn bị ngủ.
- Khò khò, khò khò.
Mấy tiếng ngáy đánh thức Lâm Phi vừa định ngủ.
Lâm Phi nhìn về phía nữ học viên bên cạnh, liền thấy cô rất không thục nữ mở to miệng ngáy ngủ.
- Bà chị, cô còn thật nghĩ mình là đại ca sao. Ngay cả tiếng ngáy cũng như đàn ông vậy.
Lâm Phi nghĩ.
Bởi vì nữ học viên bên cạnh là người thừa kế Hệ Thống Chiến Thần nên Lâm Phi cũng không dám tuỳ tiện chạm vào cô.
Lâm Phi không còn cách nào khác, đành đi tới phòng rửa mặt, lấy hai mẩu giấy nhỏ vo thành hai khối nhét vào trong hai lỗ tai của mình.
Lâm Phi quá mệt mỏi, nên lại nằm ở trên giường, tuy cảm giác âm thanh đã nhỏ đi nhưng vẫn còn đó. Bởi vậy, Lâm Phi đành phải ép mình cố gắng nằm trên giường ngủ.
Lâm Phi không nhớ mình ngủ lúc mấy giờ rạng sáng, nhưng cả đêm đều nghe thấy tiếng ầm ầm giống như đang tại trên chiến trường vậy.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Phi đang ngủ say lại cảm giác như có người đập vào vai mình.
Lâm Phi mở hai con mắt mang theo vành đen nhìn liền thấy nữ học viên bị Hệ Thống Chiến Thần nhập vào đã rửa mặt ở trước mắt mình.
- Lâm Phi, tôi đói. Chúng ta mau ra ngoài ăn cơm rồi tìm phi thuyền về Bắc Đẩu tinh đi. Tôi rất muốn nhanh tới Bắc Đẩu tinh.
Nữ học viên nói với Lâm Phi.
- Tôi nói Bà chị này, buổi tối cô gây tiếng ồn quá lớn. Tôi còn chưa ngủ đủ đâu. Tối ngày hôm qua bảo cô ăn nhiều đồ nướng một chút thì cô không ăn. Bây giờ mới mấy giờ chứ, trời vẫn còn chưa sáng, để tôi ngủ thêm chút nữa đi.
Lâm Phi oán giận nói.
- Mau dậy đi, chờ lên phi thuyền rồi anh ngủ tiếp. Tối ngày hôm qua, tôi giết quá nhiều người, không có hứng ăn cơm.
Nữ học viên lắc lắc cánh tay Lâm Phi, nói.
- Phục cô rồi đấy. Cô đến chỗ điện thoại bên cạnh, nơi đó có số điện thoại, tự cô gọi hai phần bữa sáng đưa đến trong phòng đi.
Lâm Phi vừa nói, vừa nhắm mắt ngủ tiếp.
Hơn mười phút sau, người đưa thức ăn đến, nữ học viên kia thả tóc che đi mặt, rồi nghiêm mặt đi ra mở cửa, lấy bữa sáng vào trong phòng rồi tiện tay đưa tiền ra ngoài.
- Lâm Phi, dậy ăn điểm tâm đi.
Nữ học viên đóng kín cửa xong liền gọi Lâm Phi dậy.
Lâm Phi cảm thấy cũng không ngủ tiếp được đành bất đắc dĩ ngồi dậy cùng ăn bữa sáng đơn giản với cô nữ học viên đang dồi dào tinh lực, có bánh bao, cháo và một chút dưa muối cùng hai quả trứng.
Sau khi ăn xong, Lâm Phi bắt đầu rửa mặt, mặc quần áo tử tế, dẫn cô nữ học viên đang lo lắng rời khỏi nhà trọ.
- Anh không lấy lại tiền đặt cọc sao?
Nữ học viên hỏi Lâm Phi.
- Ngày hôm qua, tôi làm bẩn giường của nhà trọ. Lúc rèn luyện, hình như còn làm hỏng chăn đệm của người ta. Tính giá cả của đống chăn đệm kia thì số tiền đặt cọc của tôi còn chưa đủ để bồi thường đâu. Đi nhanh lên.
Lâm Phi kéo cô nữ học viên, nhanh chóng đi về phía đường nhỏ.
- Anh biết ở đâu đỗ phi thuyền có thể đến Bắc Đẩu tinh sao? Chắc bây giờ tôi đang bị truy nã, nên không thể đi theo con đường bình thường được.
Nữ học viên nói với Lâm Phi.
- Cô tới cửa hàng ven đường mua áo thay đổi đi, tốt nhất là chọn loại áo khoác to có mũ che kín đầu ấy.
Lâm Phi chỉ cửa hàng quần áo cũ ở rìa đường nói.
Nữ học viên nhìn đống quần áo rách rưới kia, nhưng biết bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt nên đánh phải đi tới chọn một cái áo xám màu ở đó, trả tiền rồi mặc lên người.
Sau đó, Lâm Phi dẫn cô nữ học viên đi tiếp.
- Chúng ta đang đi đâu đây?
Nữ học viên hỏi Lâm Phi đang dẫn đường ở phía trước.
- Nơi vận chuyển hàng lậu trong truyền thuyết.
Lâm Phi đáp.
- Anh là một học sinh, làm sao biết nơi vận chuyển hàng lậu, rốt cuộc thân phận của anh là gì?
Nữ học viên có chút tò mò hỏi Lâm Phi.
- Tôi vừa đi học vừa đi làm thêm. Tôi là trợ lý của bác sĩ giải phẫu. Có đôi khi sẽ đến đây giúp bán hàng. Những hàng hoá kia phải trải qua con đường buôn lậu mới có thể vận chuyển đi tinh cầu khác.
Lâm Phi nói.
- Hàng hoá gì?
Nữ học viên tò mò hỏi Lâm Phi.
- Nội tạng con người.
Lâm Phi đáp, lại tiếp tục kéo Nữ học viên còn đang ngây người đi về phía trong Hồ nhỏ.
Rất nhanh, Lâm Phi dẫn Nữ học viên đến bên ngoài một gian phòng nhỏ màu đỏ.
Lâm Phi gõ gõ trên cửa gỗ.
- Lâm Phi, là cậu à, hôm nay các cậu lại muốn xuất hàng sao?
Giọng nói của một ông già từ trong cánh cửa truyền ra, đồng thời cũng mở rộng cửa để Lâm Phi đi vào.
- Cô ta là ai?
Ông già chỉ vào Nữ học viên mặc quần áo màu xám, đội mũ che kín mặt đằng sau Lâm Phi, hỏi.
- Cô ấy chính là hàng hoá cần xuất đi ngày hôm nay. Tôi phụ trách áp tải hàng hoá. Hàng hoá lần này hơi đặc biệt, hơn nữa phải tuyệt đối giữ bí mật. Nơi chúng tôi cần đến là Bắc Đẩu tinh.
Lâm Phi nói với ông lãi này.
- Bắc Đẩu tinh sao. Vừa may buổi trưa có một phi thuyền đến đó. Tôi có thể cho hai người vào trong thùng đựng hàng. Trong ba ngày, các cậu phải ở trong thùng hàng, không được đi ra ngoài. Không những thế, lần này là vận chuyển người sống nên giá phải cao gấp ba. Những quy củ khác thì không cần phải nhắc lại với cậu nữa chứ, Lâm Phi.
Ông già nói với Lâm Phi.
- Đây là tiền đặt cọc, mật mã là XXXXXX.
Lâm Phi tuỳ tiện cầm tấm thẻ mà ngày hôm qua ông hiệu trưởng đã đưa cho hắn để đưa cho ông già này.
Ông già lập tức cho thẻ vào máy rút tiền, nhìn qua số tiền trên thẻ rồi rút hết tiền ra.
- Bây giờ, tôi mang hai người tới chỗ thùng đựng hàng.
Ông già nói với Lâm Phi rồi dẫn Lâm Phi cùng nữ học viên kia đến cửa sau phòng này.
Đằng sau gian phòng, một nơi không gây chú ý, có một chiếc xe vận tải lớn đỗ ở đó.
Ông già mở ra cánh cửa kim loại của xe vận tải. Bên trong có bốn cái thùng đựng hàng lớn.
- Cái thùng đựng hàng thứ ba là thùng không. Bây giờ, các cậu chui vào đi, trên đường đừng gây ra tiếng động. Những thứ này là cho các cậu mang theo.
Ông già ném cho Lâm Phi và nữ học viên hai túi nilong màu đen.
Nữ học viên mở túi ra thì thấy bên trong có mấy cái bánh mì, lạp xườn, còn có hai chai nước khoáng cùng một cái túi cao su màu đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.