Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 372: Cánh cửa quá khứ

Oai Đảo Thần

28/08/2014

Sau khi phi thuyền nhỏ bay ra khỏi một cánh cửa khác của lỗ đen, đột nhiên, ánh sáng trắng tràn ngập phi thuyền.

Lâm Phi cảm giác đầu óc mình choáng váng, hai mắt gần như nhắm chặt.

Trong phi thuyền, khi nữ hải tặc Phấn Hồng Khô Lâu bị ánh sáng trắng này chiếu lên liền hôn mê bất tỉnh.

Bốn lão già của liên minh chiến sĩ siêu cấp cũng giống như Lâm Phi, nhắm chặt hai mắt, tiếp đó, bốn lão già này cũng lần lượt bị hôn mê.

Lâm Phi giãy giụa, dùng chút sức lực còn sót lại, cố gắng mở ra hai mắt, tranh thủ lúc còn chưa hôn mê vội vàng khống chế phi thuyền tiến về phía trước với tốc độ nhanh nhất.

Chỉ vài giây ngắn ngủi mà dài dằng dặc như mấy thế kỷ. Rốt cuộc, phi thuyền cũng đã thoát khỏi ánh sáng trắng kỳ quái.

Khoảng mười phút sau, bốn trưởng lão của liên minh chiến sĩ siêu cấp hôn mê trước đó lần lượt thức tỉnh.

- Các ông cảm thấy thân thể như thế nào?

Lâm Phi ngồi trên ghế điều khiển hỏi.

- Minh chủ, thân thể không có vấn đề gì. Nhưng có một tin xấu, hình như dị năng của chúng tôi không còn dùng được, bây giờ chỉ có thể sử dụng sức lực của thân thể thôi.

Vẻ mặt ông lão tóc trắng đau khổ nói với Lâm Phi. Hơn thế nữa, bộ dáng ông ta trông rất hoảng sợ. Ba lão già bên cạnh ông ta cũng đều đau khổ, xem ra dị năng của bọn họ cũng biến mất rồi.

- Dị năng của các ngươi biến mất vĩnh viễn sao?

Lâm Phi lại hỏi tiếp.

- Không, tôi cảm giác dị năng của chúng tôi vẫn còn, chỉ là bị áp chế trong thân thể, không thể dùng được ở không gian này thôi. Pháp tắc của không gian này không giống với thời không của chúng ta, chắc là bài xích dị năng.

Ông lão tóc trắng lại trả lời Lâm Phi, nhưng nghe giọng điệu của ông có cảm giác rất bất lực.

- Hệ thống. Dị năng của ta còn dùng được không?

Lâm Phi thử gọi Hệ Thống Chiến Thần trong đầu.

- Chiến Thần là tồn tại cường đại nhất vũ trụ, không có ai có thể hạn chế Hệ Thống Chiến Thần, trừ phi Hệ Thống Chiến Thần tự nguyện. Dị năng Chiến Thần ba phút và Trớ chú dự ngôn thuật của ký chủ vẫn cón thể sử dụng. Chẳng qua, khi sử dụng dị năng ở trong không gian này thì tinh thần lực sẽ bị tiêu hao gấp mười lần.

Thanh âm của Hệ Thống Chiến Thần lại vang lên trong đầu Lâm Phi.

Lâm Phi nghe được câu trả lời này mới tạm yên lòng.

Lâm Phi bắt đầu nhìn vào thiết bị thăm dò của phi thuyền, liền phát hiện phía trước có một cung điện màu trắng bạc khổng lồ đang lơ lửng trong không gian.

Lâm Phi điều khiển phi thuyền nhỏ bay vào cung điện.

Phi thuyền vừa mới bay đến cửa cung điện, cánh cửa lớn của cung điện màu trắng bạc này liền tự động mở ra. Bên trong đó xuất hiện một hấp lực lập tức hút phi thuyền vào trong cung điện.



- Đây là đâu, chóng mặt quá.

Nữ thủ lĩnh hải tặc Phấn Hồng Khô Lâu cũng đã tỉnh lại, lên tiếng hỏi.

- Chúng ta đã đến nơi có kho báu.

Lâm Phi vừa loay hoay bên máy thăm dò của phi thuyền vừa trả lời nữ thủ lĩnh hải tặc.

Đáng tiếc, Lâm Phi tìm hiểu một lúc lâu mà cũng không tìm được bất cứ tin tức gì có liên quan đến bên trong cung điện mày trắng bạc thần kỳ này. Trên máy thăm dò điện tử đều là hình nhiễu.

- Nếu kẻ xông vào không thông qua khảo nghiệm thì cứ thế mà an nghỉ.

Một đoạn tin tức, không phải là giọng nói, đột nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Phi, nữ thủ lĩnh hải tặc cùng bốn đại trưởng lão.

Sau khi sáu người nhận được tin tức này liền quay ra nhìn nhau.

- Đi thôi, hạ phi thuyền.

Lâm Phi nói xong liền mở ra cửa phi thuyền, mang theo nữ hải tặc cùng bốn lão già này xuống phi thuyền.

Lâm Phi thấy phi thuyền nhỏ của mình đang đỗ trong một đại sảnh màu trắng bạc.

Trong đại sảnh chỉ có hai cánh cửa. Trên hai cánh cửa có những ký hiệu kỳ quái.

Tuy đám người Lâm Phi không nhận rõ những ký hiệu này nhưng có thể hiểu ý tứ trên đó.

- Quá khứ, tương lai.

- Kẻ xông vào với tư cách là nhóm người đầu tiên tới Toạ Độ Không Gian trong ngàn năm qua, nên độ khó trong lần khảo nghiệm này sẽ được giảm xuống cho các ngươi. Chỉ cần bất kỳ một người nào trong các ngươi có thể thông qua khảo nghiệm lần này thì sẽ tính các ngươi thành công.

Thanh âm thần kỳ lại vang lên trong đầu đám người Lâm Phi lần nữa, rồi sau đó im lặng.

- Hai chọn một, rất giống nhiệm vụ không gian. Nếu hai cánh cửa đều chưa biết trước thì chúng ta sẽ chia ra đi vào hai cánh cửa này đi. Bộn đại trưởng lão các ngươi chọn một cửa, ta cùng Phấn Hồng Khô Lâu sẽ đi một cửa.

Lâm Phi lên tiếng đưa ra ý kiến.

Bốn lão già này nhìn nhau một chút rồi bắt đầu nhỏ giọng bàn bạc.

- Minh chủ, chúng ta chọn cánh cửa tương lai. Tương lai hay có thay đổi, sẽ có vô số cơ hội sống sót.

Ông lão tóc trắng nói với Lâm Phi rồi đẩy ra cánh cửa tương lai, bên trong là một màu trắng xoá mờ ảo.

Bốn đại trưởng lão lần lượt tiến vào cánh cửa tương lai, thân thể dần biến mất trong đám sương mù của cánh cửa tương lai.

- Anh có chắc sẽ qua cửa không, Lâm Phi?



Nữ hải tặc hỏi Lâm Phi.

- Nhiệm vụ khó hơn đây tôi cũng hoàn thành được. Tôi không tin nhiệm vụ này còn có thể làm khó được tôi. Đi thôi, đi theo tôi sẽ không sai.

Lâm Phi nói với nữ thủ lĩnh hải tặc xong liền đẩy ra cánh cửa quá khứ, bên trong là dòng nước xoáy màu đen.

Lâm Phi đã nhiều lần làm nhiệm vụ không gian tương tự của Hệ Thống Chiến Thần giao nên không hề sợ hãi, lập tức bước vào trong đó. Nữ thủ lĩnh hải tặc cũng theo sát Lâm Phi bước vào cánh cửa quá khứ.

Sau khi bước vào cánh cửa quá khứ, Lâm Phi cảm giác trời đất thay đổi.

Khi Lâm Phi tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi trên một cái ghế, bản thân mình đang ở trên lớp học. Trên bục giảng, một huấn luyện viên dáng người khôi ngô, khuôn mặt quen thuộc đang dựa vào máy chiếu giảng giải kỹ xảo chiến đấu.

Lâm Phi nhìn quanh bốn phía, cảm thấy rất quen thuộc. Bản thân mình vậy mà đã trở lại mấy năm trước, bị Hệ Thống Chiến Thần khống chế lên lớp học ở học viện quân sự.

Lâm Phi nhìn những bạn học vừa xa lạ lại quen thuộc bên cạnh. Hai mươi chín học sinh ở đây, tính cả giáo viên, đều bị mình giết chết sau khi mình bị Hệ Thống Chiến Thần nhập vào.

Trên bầu trời đột nhiên rơi xuống một cái lông chim màu trắng. Lông chim chậm rãi rơi xuống, chuẩn bị rơi xuống lòng bàn tay Lâm Phi.

Lâm Phi nhanh chóng tự động tránh né để lông chim rơi trên mặt đất.

- Lâm Phi, dám trốn tiết của ta sao?

Giáo viên khôi ngô kia bước nhanh tới chỗ Lâm Phi, cầm thước vụt mạnh một cái vào vai hắn.

- A.

Lâm Phi không hề tránh nên cảm thấy đau đớn, cảm giác đau đớn này từ rất lâu rồi. Thậm chí, Lâm Phi cảm thấy thể chất thân thể đã trở về trạng thái trước khi mình bị Hệ Thống Chiến Thần ký sinh, thân thể cường hãn qua mấy năm rèn luyện kia đã biến mất.

- Biết sai rồi sao?

Giáo viên lạnh lùng nói với Lâm Phi.

- Đây coi như tôi trả cho ông.

Lâm Phi không hề e sợ, nhìn chằm chằm vào hai mắt giáo viên, bình tĩnh nói với ông ta.

Giáo viên lạnh lùng nghe lời nói kỳ quái của Lâm Phi, nhìn thấy vẻ mặt chẳng thèm quan tâm của hắn.

- Đi, tới sân vận động chạy mười vòng, chạy không đủ thì không được tan học.

Giáo viên cầm thước chỉ vào đầu Lâm Phi nói.

Lâm Phi đứng dậy, nhìn bạn học quen thuộc cùng giáo viên xong liền xoay người đi ra khỏi phòng học.

Lâm Phi vừa mới xuống cầu thang, liền nghe thấy trong một phòng học ở tầng một truyền đến tiếng kêu thảm thiết: “cứu mạng”, “ác ma”, “ đừng”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Tội Phạm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook