Chương 109: hầm thịt chó
Oai Đảo Thần
02/05/2018
Lâm Phi không ngừng sử dụng dị năng, cứ đến hơn hai phút là hắn lại dùng ba phút Chiến Thần.
Huấn luyện chống choáng đặc cấp. Lâm Phi từ lúc đầu nôn oẹ liên tục đến thích ứng và bây giờ thì chẳng là gì...
Giáo quan Lưu Lệ vẫn không biết mình đã bị Lâm Phi nôn vào người gần trăm lần rồi.
Lâm Phi lại sử dụng dị năng, giờ hắn đã cùng Lưu Lệ huấn luyện chống choáng hon ba trăm lần rồi.
- Giáo quan, chọn cấp "tử vong" chơi đi? Giờ cái này bình thường quá, không có tính thách thức.
Lâm Phi hỏi.
- Cậu chắc chắn muốn thử cấp tử vong chứ?
Lưu Lệ nghĩ rồi nói.
- Cô không dám sao?
- Chỉ sợ cậu hối hận!
Lưu Lệ nghiến răng, không bận tâm những cái khác nữa, chọn cấp huấn luyện "tử vong".
Lưu Lệ biết mình cũng chỉ chịu đựng được cấp tử vong trong một lúc, nhưng Lưu Lệ tin tiểu tử không biết trời cao đất dày kia sẽ ngất trước mình.
Khi Lưu Lệ chọn cấp tử vong thì cảnh tượng xung quanh ghế của hai người thay đổi, có vô số ô trắng đen xen kẽ. Ghế bắt đầu xoay chuyển, ô trắng đen cũng xoay chuyển, cảm giác như thôi miên, gây nhiều thị giác của hai người.
Ghế không ngừng xoay chuyển nhưng có lúc đột nhiên dừng lại rồi quay ngược lại.
Lâm Phi lại dùng dị năng để thích ứng với chế độ huấn luyện này.
Sau khi dùng dị năng đến nghìn lần thì Lâm Phi miễn dịch được với cảm giác choáng váng, nét mặt như không có chuyện gì ngồi trên ghé tiếp nhận thử thách của cấp độ tử vong.
Còn Lưu Lệ ở phía đối diện, ba mươi giây đầu còn cố gắng được, sau đó thì bắt đầu hoa mày chóng mặt, nhìn nét mặt chẳng chút thay đổi của Lâm Phi.
- Chịu thêm mấy giây nữa thôi là Lâm Phi sẽ không chịu nổi. Giờ hắn đang cố tỏ ra bình tĩnh, mấy giây nữa thôi sẽ sụp đổ, lên tiếng cầu xin mình dừng lại thôi. Hắn sẽ cầu xin, nhất định!
Lưu Lệ nghĩ bụng.
Qua mười giây, cuối cùng giáo quan Lưu Lệ phục rồi, cô ta tự động ấn nút dừng lại.
- Hắn là yêu nghiệt a.
Lưu Lệ nghĩ.
Rồi Lưu Lệ ngồi mấy phút, hít sâu hơn chục lần mới mở quả cầu huấn luyện ra, tháo đai an toàn rồi loạng choạng bước ra ngoài.
- Tất cả học viên, hai người một nhóm vào chọn cấp huấn luyện sơ cấp, học viên còn lại một mình một quả cầu. Thời gian là mười phút, sau mười phút tự động giải tán.
Lưu Lệ miễn cưỡng chịu đựng cảm giác choáng váng nói.
- Bài học hôm nay đến đây là hết, cậu có thể về.
Lưu Lệ nói với Lâm Phi đứng bên cạnh.
Nghe bài học kết thúc, Lâm Phi cảm thán thì ra thời gian lên lớp cũng rất ngắn, sau đó hắn ra khỏi phòng huấn luyện.
Nhìn Lâm Phi đi xa, dần biến mất trong thông đạo, cuối cùng Lưu Lệ không chịu nổi nữa, vội vàng vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Lâm Phi ra khỏi phòng huấn luyện, nghĩ mình vẫn chưa thử cất vật sống vào Vạn năng không gian giới chỉ, hôm nay phải thử mới được.
Bước trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, vật sống đầu tiên mà Lâm Phi nghĩ tới đó là Áo Đinh Đặc, nhưng rất nhanh ý định đó đã bị phủ quyết.
Giờ Áo Đinh Đặc đang được huấn luyện đặc biệt về thể lực ở phòng thí nghiệm của bà Phùng Họp, mình khiến nó biến mất thì không biết giải thích thế nào.
Hơn nữa nếu thí nghiệm thất bại, Áo Đinh Đặc chết đi, cái hệ thống chết toi kia sẽ bắt mình làm thêm một vạn cái gập bụng, một vạn cái đứng lên ngồi xuống cộng với một vạn cái hít đất, đến lúc đó mình chẳng có chỗ nào tố khổ nữa.
Lâm Phi cứ thế đi không mục đích ra đến cửa phía bắc của học viện.
- Gâu gâu!
Con chó đen canh cửa bị xích cố sủa về phía Lâm Phi.
Lâm Phi đang nghĩ có nên ra ngoài đánh ngất một người không, nghe thấy tiếng chó sủa thì dừng lại.
- Chính là mày.
Lâm Phi đến trước con chó đen, con chó nhìn Lâm Phi, có lẽ cảm nhận được hẳn không có ý tốt nó xông tới. Lâm Phi lách người tránh sang một bên rồi kéo đứt dây buộc cổ của nó. Sau đó cả dây lẫn chó đều bị hút vào trong Vạn năng không gian giới chỉ của Lâm Phi.
- Không biết không khí bên trong cái nhẫn này có lưu thông không. Để xem con chó bị nhốt trong này có sống nổi không?
Lâm Phi nghĩ, rồi hắn đi về chung cư.
Về đến nhà Lâm Phi đăng nhập khoang trò chơi vào "Cơ Giáp Đế Quốc" bắt đầu tập luyện đâm thẳng. Hệ thống Chiến Thần cho phép Lâm Phi giải trừ trọng lực của bộ quần áo trọng lực khi chơi trò chơi.
Lâm Phi ở trong phòng huấn luyện bắt đầu điều khiển người máy Thanh Long tập luyện, cứ ba phút lại quay lại quá khứ.
Tuy thời gian công kích vẫn là 0.95 giây, nhưng Lâm Phi phát hiện một tiến bộ khác. Đó là số lần sử dụng dị năng, cộng cả số lần dùng trong huấn luyện chống choáng, hắn sử dụng tất cả hơn ba nghìn lần mới bắt đầu thấy choáng váng.
Số lần sử dụng tăng lên có lẽ được luyện từ ba tháng ở trong không gian chuyển chức bác sĩ.
Đồng thời với niềm phấn khích khi số lần sử dụng dị năng được nâng lên, Lâm Phi cũng nhận ra một nỗi khổ. Đó là thời gian điều khiển người máy cũng tăng lên, vốn dĩ mỗi ngày hắn chỉ cần tập đâm thẳng một trăm tiếng, nhưng giờ hắn phải tập hơn một trăm năm mươi tiếng.
Tuy cứ tập đi tập lại đâm thẳng thế này rất nhàm chán, nhưng Lâm Phi là người cố chấp, hắn đã nhận định, chỉ cần không ngừng tập luyện là sẽ mạnh hơn.
Chỉ khi trở nên mạnh hơn thì mới không chết trong nhiệm vụ bồi dưỡng của hệ thống Chiến Thần. Vì thế hắn không ngừng luyện tập, tập hàng ngày không hề lười nhác.
Tập đâm thẳng xong Lâm Phi rời khỏi khoang trò chơi, bộ quần áo trọng lực lại điều chỉnh thành ba lần trọng lực theo yêu cầu của hệ thống. Lâm Phi bắt đầu bài tập hàng ngày ba cái ba nghìn. Sau đó hắn điều chỉnh trọng lực về hai lần.
buổi tối Lâm Phi thả con chó đen trong không gian giới chỉ ra.
- Gâu gâu... gâu gâu...
Con chó đen vừa được thả đã xông tới Lâm Phi.
- Còn sống rất tốt, rất tốt!
Lâm Phi lại tránh được cú ngoạm của con chó, rồi giơ một chân lên đá con chó trở lại không gian giới chỉ.
Tối hôm sau, Lâm Phi lại thả con chó ra, nó vẫn sủa gâu gâu về phía hắn.
Lâm Phi lại cho con chó vào trong nhẫn.
Tối ngày thứ ba cũng vậy, nhưng tiếng sủa của con chó đã nhỏ hơn. xem tại TruyệnFULL.vn
Tối ngày thứ tư, Lâm Phi phát hiện con chó đen không sủa nữa, nó chết rồi. Lúc này Lâm Phi mới nhớ ra, bốn ngày qua hắn không cho nó ăn uống gì, con chó chết đói rồi.
Trở về từ hoang đảo, Lâm Phi đã ăn chay một tuần nay quyết định sẽ ăn mặn. Hắn lấy dao phẫu thuật ra. đem con chó vào bếp, thi triển công phu dùng dao và kỹ nghệ nấu ăn, hầm thịt chó. Thịt chó hầm lên đến thần tiên cũng phát điên, dù rằng con chó này hơi già, không ngon bằng chó con. Nhưng gia giảm gia vị cho vừa cũng rất ngon lành.
Huấn luyện chống choáng đặc cấp. Lâm Phi từ lúc đầu nôn oẹ liên tục đến thích ứng và bây giờ thì chẳng là gì...
Giáo quan Lưu Lệ vẫn không biết mình đã bị Lâm Phi nôn vào người gần trăm lần rồi.
Lâm Phi lại sử dụng dị năng, giờ hắn đã cùng Lưu Lệ huấn luyện chống choáng hon ba trăm lần rồi.
- Giáo quan, chọn cấp "tử vong" chơi đi? Giờ cái này bình thường quá, không có tính thách thức.
Lâm Phi hỏi.
- Cậu chắc chắn muốn thử cấp tử vong chứ?
Lưu Lệ nghĩ rồi nói.
- Cô không dám sao?
- Chỉ sợ cậu hối hận!
Lưu Lệ nghiến răng, không bận tâm những cái khác nữa, chọn cấp huấn luyện "tử vong".
Lưu Lệ biết mình cũng chỉ chịu đựng được cấp tử vong trong một lúc, nhưng Lưu Lệ tin tiểu tử không biết trời cao đất dày kia sẽ ngất trước mình.
Khi Lưu Lệ chọn cấp tử vong thì cảnh tượng xung quanh ghế của hai người thay đổi, có vô số ô trắng đen xen kẽ. Ghế bắt đầu xoay chuyển, ô trắng đen cũng xoay chuyển, cảm giác như thôi miên, gây nhiều thị giác của hai người.
Ghế không ngừng xoay chuyển nhưng có lúc đột nhiên dừng lại rồi quay ngược lại.
Lâm Phi lại dùng dị năng để thích ứng với chế độ huấn luyện này.
Sau khi dùng dị năng đến nghìn lần thì Lâm Phi miễn dịch được với cảm giác choáng váng, nét mặt như không có chuyện gì ngồi trên ghé tiếp nhận thử thách của cấp độ tử vong.
Còn Lưu Lệ ở phía đối diện, ba mươi giây đầu còn cố gắng được, sau đó thì bắt đầu hoa mày chóng mặt, nhìn nét mặt chẳng chút thay đổi của Lâm Phi.
- Chịu thêm mấy giây nữa thôi là Lâm Phi sẽ không chịu nổi. Giờ hắn đang cố tỏ ra bình tĩnh, mấy giây nữa thôi sẽ sụp đổ, lên tiếng cầu xin mình dừng lại thôi. Hắn sẽ cầu xin, nhất định!
Lưu Lệ nghĩ bụng.
Qua mười giây, cuối cùng giáo quan Lưu Lệ phục rồi, cô ta tự động ấn nút dừng lại.
- Hắn là yêu nghiệt a.
Lưu Lệ nghĩ.
Rồi Lưu Lệ ngồi mấy phút, hít sâu hơn chục lần mới mở quả cầu huấn luyện ra, tháo đai an toàn rồi loạng choạng bước ra ngoài.
- Tất cả học viên, hai người một nhóm vào chọn cấp huấn luyện sơ cấp, học viên còn lại một mình một quả cầu. Thời gian là mười phút, sau mười phút tự động giải tán.
Lưu Lệ miễn cưỡng chịu đựng cảm giác choáng váng nói.
- Bài học hôm nay đến đây là hết, cậu có thể về.
Lưu Lệ nói với Lâm Phi đứng bên cạnh.
Nghe bài học kết thúc, Lâm Phi cảm thán thì ra thời gian lên lớp cũng rất ngắn, sau đó hắn ra khỏi phòng huấn luyện.
Nhìn Lâm Phi đi xa, dần biến mất trong thông đạo, cuối cùng Lưu Lệ không chịu nổi nữa, vội vàng vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Lâm Phi ra khỏi phòng huấn luyện, nghĩ mình vẫn chưa thử cất vật sống vào Vạn năng không gian giới chỉ, hôm nay phải thử mới được.
Bước trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, vật sống đầu tiên mà Lâm Phi nghĩ tới đó là Áo Đinh Đặc, nhưng rất nhanh ý định đó đã bị phủ quyết.
Giờ Áo Đinh Đặc đang được huấn luyện đặc biệt về thể lực ở phòng thí nghiệm của bà Phùng Họp, mình khiến nó biến mất thì không biết giải thích thế nào.
Hơn nữa nếu thí nghiệm thất bại, Áo Đinh Đặc chết đi, cái hệ thống chết toi kia sẽ bắt mình làm thêm một vạn cái gập bụng, một vạn cái đứng lên ngồi xuống cộng với một vạn cái hít đất, đến lúc đó mình chẳng có chỗ nào tố khổ nữa.
Lâm Phi cứ thế đi không mục đích ra đến cửa phía bắc của học viện.
- Gâu gâu!
Con chó đen canh cửa bị xích cố sủa về phía Lâm Phi.
Lâm Phi đang nghĩ có nên ra ngoài đánh ngất một người không, nghe thấy tiếng chó sủa thì dừng lại.
- Chính là mày.
Lâm Phi đến trước con chó đen, con chó nhìn Lâm Phi, có lẽ cảm nhận được hẳn không có ý tốt nó xông tới. Lâm Phi lách người tránh sang một bên rồi kéo đứt dây buộc cổ của nó. Sau đó cả dây lẫn chó đều bị hút vào trong Vạn năng không gian giới chỉ của Lâm Phi.
- Không biết không khí bên trong cái nhẫn này có lưu thông không. Để xem con chó bị nhốt trong này có sống nổi không?
Lâm Phi nghĩ, rồi hắn đi về chung cư.
Về đến nhà Lâm Phi đăng nhập khoang trò chơi vào "Cơ Giáp Đế Quốc" bắt đầu tập luyện đâm thẳng. Hệ thống Chiến Thần cho phép Lâm Phi giải trừ trọng lực của bộ quần áo trọng lực khi chơi trò chơi.
Lâm Phi ở trong phòng huấn luyện bắt đầu điều khiển người máy Thanh Long tập luyện, cứ ba phút lại quay lại quá khứ.
Tuy thời gian công kích vẫn là 0.95 giây, nhưng Lâm Phi phát hiện một tiến bộ khác. Đó là số lần sử dụng dị năng, cộng cả số lần dùng trong huấn luyện chống choáng, hắn sử dụng tất cả hơn ba nghìn lần mới bắt đầu thấy choáng váng.
Số lần sử dụng tăng lên có lẽ được luyện từ ba tháng ở trong không gian chuyển chức bác sĩ.
Đồng thời với niềm phấn khích khi số lần sử dụng dị năng được nâng lên, Lâm Phi cũng nhận ra một nỗi khổ. Đó là thời gian điều khiển người máy cũng tăng lên, vốn dĩ mỗi ngày hắn chỉ cần tập đâm thẳng một trăm tiếng, nhưng giờ hắn phải tập hơn một trăm năm mươi tiếng.
Tuy cứ tập đi tập lại đâm thẳng thế này rất nhàm chán, nhưng Lâm Phi là người cố chấp, hắn đã nhận định, chỉ cần không ngừng tập luyện là sẽ mạnh hơn.
Chỉ khi trở nên mạnh hơn thì mới không chết trong nhiệm vụ bồi dưỡng của hệ thống Chiến Thần. Vì thế hắn không ngừng luyện tập, tập hàng ngày không hề lười nhác.
Tập đâm thẳng xong Lâm Phi rời khỏi khoang trò chơi, bộ quần áo trọng lực lại điều chỉnh thành ba lần trọng lực theo yêu cầu của hệ thống. Lâm Phi bắt đầu bài tập hàng ngày ba cái ba nghìn. Sau đó hắn điều chỉnh trọng lực về hai lần.
buổi tối Lâm Phi thả con chó đen trong không gian giới chỉ ra.
- Gâu gâu... gâu gâu...
Con chó đen vừa được thả đã xông tới Lâm Phi.
- Còn sống rất tốt, rất tốt!
Lâm Phi lại tránh được cú ngoạm của con chó, rồi giơ một chân lên đá con chó trở lại không gian giới chỉ.
Tối hôm sau, Lâm Phi lại thả con chó ra, nó vẫn sủa gâu gâu về phía hắn.
Lâm Phi lại cho con chó vào trong nhẫn.
Tối ngày thứ ba cũng vậy, nhưng tiếng sủa của con chó đã nhỏ hơn. xem tại TruyệnFULL.vn
Tối ngày thứ tư, Lâm Phi phát hiện con chó đen không sủa nữa, nó chết rồi. Lúc này Lâm Phi mới nhớ ra, bốn ngày qua hắn không cho nó ăn uống gì, con chó chết đói rồi.
Trở về từ hoang đảo, Lâm Phi đã ăn chay một tuần nay quyết định sẽ ăn mặn. Hắn lấy dao phẫu thuật ra. đem con chó vào bếp, thi triển công phu dùng dao và kỹ nghệ nấu ăn, hầm thịt chó. Thịt chó hầm lên đến thần tiên cũng phát điên, dù rằng con chó này hơi già, không ngon bằng chó con. Nhưng gia giảm gia vị cho vừa cũng rất ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.