Chương 102: hiệu trưởng thật biết cách ăn nói
Oai Đảo Thần
02/05/2018
- Keng keng, vụ cướp ngân hàng Tinh tế đã hoàn thành, đánh giá nhiệm vụ - B, đây là nhiệm vụ liên hoàn, hoàn thành 2%, có thể nhận phần thưởng sau khi hoàn thành 100%. Kí chủ hãy tiếp tục cố gắng, để thực hiện mục tiêu hàng đầu là trở thành Chiến Thần.
...
Cảnh sát Vương bên ngoài ngân hàngliên bang quan sát sự chuyển biến to lớn trong ngân hàng qua màn hình, miệng há hốc, nhất thời không khép lại được.
Một lúc sau, anh ta sực tỉnh, lập tức hạ lệnh cho quân vào trong giải quyết hậu quả.
- Gọi cho chuyên gia đàm phán đang trên đường đến không cần đến nữa.
Trước khi vào trong, cảnh sát Vương nói với thủ hạ.
...
Mẹ của bé gái kia được mọi người lay tỉnh, khi tỉnh lại cô lập tức chạy tới chỗ con gái, cô bé đã được cảnh sát cởi trói rồi.
Sau khi chạy tới bế con, bà mẹ hỏi chuyện mọi người về những gì xảy ra ra khi mình hôn mê.
- Hà Hà mau cảm ơn chú đi, chú ấy là ân nhân cứu mạng của con đấy!
- Không phải chú, anh ấy là anh, là anh đại anh hùng! Anh có phải là bạch mã hoàng tử không? Em có thể lấy anh không.
Cô bé chớp đôi mắt to trong của mình nhìn Lâm Phi, hỏi với vẻ mặt mong chờ.
- Ạch. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lâm Phi bị câu hỏi đó làm cho sững người.
- Hà Hà ,không được nói linh tinh.
Bà mẹ nói với Lâm Phi:
- Tôi có thể mời cậu về nhà ăn bữa cơm được không? Cậu là ân nhân của Hà Hà nhà tôi.
- Lát nữa tôi có việc rồi, nên thôi ạ.
Lâm Phi đáp, lát nữa hắn còn phải đi xem phản ứng của tiểu đệ Áo Đinh Đặc sau khi tỉnh dậy thế nào.
...
Giám đốc ngân hàng liên bang chuyển tới 50 vạn coi như lời cảm ơn, Lâm Phi không chút khách khí nhận luôn, rồi với sự đồng hành của giám đốc, Lâm Phi chuyển tiền của hiếu kính của thú nhân tiểu đệ sang tên mình.
Hiệu trưởng Học viện quân sự Bắc Đẩu cũng tới, thương lượng với cảnh sát Vương mấy câu rồi kéo Lâm phi tới phòng tiếp đón của ngân hàng, trả lời phỏng vấn của cánh phóng viên.
- Nửa giờ trước, 8 tên tội phạm đã cướp ngân hàng liên bang, chúng bắt một bé gái làm con tin, vào thời khắc sinh tử, một học viên Học viện quân sự Bắc Đẩu đã dũng cảm đứng ra chiến đấu ác liệt với bọn cướp, cuối cùng với sự trợ giúp của cảnh sát đã bắn chết toàn bộ 8 tên cướp,con tin khỏe mạnh, không bị tổn thương gì.
Cảnh sát Vương nói với phóng viên.
Lâm Phi biết chân tướng không phải vậy nhưng hắn vẫn không phản bác, vì trước khi phỏng vấn cảnh sát Vương cũng đã đưa hắn 50 vạn tiền thưởng.
- Cậu có thể nói tại sao lúc đó lại đứng ra chống lại bọn cướp cứu bé gái không?
Một phóng viên hỏi Lâm Phi. Trước khi bắt đầu phỏng vấn, hiệu trưởng Học viện quân sự Bắc Đẩu đã yêu cầu không được để lộ thân phận của học viên nên phóng viên chỉ có thể quay chụp cổ Lâm Phi trở xuồng.
- Là một thành viên của liên bang, tôi có nghĩa vụ trừ gian diệt ác.
Lâm Phi tùy ý đáp, trong bụng nghĩ, lúc đó mình cũng đâu muốn cứu, nếu không phải vì nhiệm vụ của cái hệ thống chết toi trong đầu thì mình đã chuyển tiền ở ngân hàng khác rồi.
Lâm Phi vừa dứt lời thì hiệu trưởng giành lấy micro, ống kính của phóng viên cũng chuyển sang hiệu trưởng.
- Học viện quân sự Bắc Đẩu là thánh địa bồi dưỡng quân nhân ưu tú nhất liên bang, mỗi học viên khi vào học viện sẽ được các giáo quan bồi dưỡng năng lực đối kháng một cách có bài bản, có hệ thống. Cuộc chiến hôm nay chỉ thể hiện một phần khả năng cận chiến mà học viện bồi dưỡng. Ngoài ra, Học viện quân sự Bắc Đẩu còn bồi dưỡng phẩm chất đạo đức cho học viên. Mỗi học viên điều coi nhiệm vụ hàng đầu của mình là bảo vệ dân chúng liên bang...
Hiệu trưởng bắt đầu hùng hồn nói.
- Mẹ kiếp, mình còn tưởng mình vô sỉ rồi, không ngờ lão già này còn vô sỉ hơn. Mình mới học ở hộc viện quân sự Bắc Đẩu một ngày, lại có lí luận Cơ Giáp, làm gì đã học kỹ thuật đối kháng, càng chưa nhìn cái phẩm chất đạo đức gì gì đó chưa hề thấy trên thời khóa biểu. Lão già này quá vô sỉ , Lại còn nói năng rất hùng hồn nữa chứ.
Lâm Phi nghĩ bụng.
Cuộc phỏng vấn ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, Lâm Phi được xe riêng của hiệu trưởng đưa về học viện. Xuống xe một là hắn đến phòng thí nghiệm của bà Phùng Hợp.
...
Lâm Phi đến phòng thí nghiệm của bà Phùng Hợp để xem tình hình của Áo Đinh Đặc.
Khi Áo Đức Đặc tỉnh lại, nhìn căn phòng lục quen thuộc, hai mắt bắt đầu ngẩn ngơ nhìn cánh cửa cao su vừa khai mở. Không còn khe hở nữa, hắn tiến lại đẩy nhưng căn bản không mở được.
Tối hôm đó Áo Đinh Đặc bắt đầu tuyệt thực để phản đối. Nhưng cách phản kháng bằng tuyệt thực này chẳn có tác dụng gì, muốn ăn thì ăn, không ăn thì tiết kiệm được đồ.
Đêm đó, Lâm Phi từ chối thịnh tình giữ lại ăn cơm của bà Phùng Hợp, còn mình thì ra ngoài mua rau chuẩn bị về căn phòng tồi tàn của mình làm bữa đêm.
Lâm Phi tra độ trung thành của Áo Đinh Đặc, phát hiện đã tăng lên 10 điểm.
Tùy tùng Áo Đinh Đặc (1/4), độ trung thành 40 (lão đại không phải người, Lâm Phi là quái vật, hu hu, đánh không lại hắn.Khó khăn lắm mới chạy được còn bắt ta về cái lồng xanh này. Ông trời ơi, cứu tôi với, lẽ nào cả đời tôi lại ở trong cái phòng cao xu xanh này sao? Đừng mà tôi muốn tự do, tôi muốn sống bên ngoài kia cơ).
Trở về chung cư Lâm Phi đăng nhập vào "Cơ Giáp đế quốc", do sự đột phá hôm qua, Lâm Phi có động lực, chuẩn bị luyện tập kỹ năng trực tiếp xem mình có đột phá được hay không. Do hắn đó hắn không dến phòng giao chiến mà đến phòng luyện tập, điều khiển thanh long không ngừng luyện tập.
Sau khi sử dụng hơn 2000 lần dị năng, Lâm Phi thoát khỏi trò chơi.
Tiếp đó hắn bắt đầu luyện tập thể lực như bình thường, dưới mức trọng lực gấp 3 lần, hắn làm ba lần 3000 cái.
Vừa hoàn thành bài tập hành ngày...
- Trên con đường trưởng thành Chiến Thần, luôn luôn phải luyện tập. Quét tiền tài của ký chủ, bắt đầu mua y phục trọng lực cho ký chủ.
Giọng nói không chút biểu cảm của hệ thống Chiến Thần vang lên trong đầu Lâm Phi.
Sau đó hắn mất khả năng khống chế cơ thể, hệ thống thậm chi còn không cho hắn thời gian để thương lượng. Hắn chỉ có thể dương mắt nhìn cái hệ thống chết tiệt trong đầu điều khiển cơ thể hắn, gọi điện cho cửa hàng y phục trọng lực, đặt một bộ hiện đại nhất với giá 590 vạn.
Sau khi đặt Lâm Phi lại điều khiển được bản thân.
Hai mươi phút sau, bộ quần áo trọng lực đã được đưa đến tận cửa, Lâm Phi không chút tình nguyện cầm cái thẻ ngân hàng mà quẹt mất 590 vạn.
Rồi hắn làm theo yêu cầu của hệ thống một cách miễn cưỡng, mặc bộ quần áo vào, điều chỉnh trọng lực lên gấp đôi. Lâm Phi cảm thấy bước đi lặng nề hơn hẳn, nhìn thẻ ngân hàng chỉ còn lại 10 vạn, hắn chỉ biết thầm chửi cái khả năng chết tiệt của hệ thống.
Vốn nghĩ mình đã thành tiểu phú hào rồi, nhưng nào ngờ chưa được nửa ngày thì hệ thống đã biến mình thành "tiểu nợ n箢.
Lâm Phi biết rõ, bội số trọng lực của bộ quần áo sẽ dần tăng lên khi thể lực của mình được nâng lên dưới sự cưỡng ép luyện tập của hệ thống.
...
Cảnh sát Vương bên ngoài ngân hàngliên bang quan sát sự chuyển biến to lớn trong ngân hàng qua màn hình, miệng há hốc, nhất thời không khép lại được.
Một lúc sau, anh ta sực tỉnh, lập tức hạ lệnh cho quân vào trong giải quyết hậu quả.
- Gọi cho chuyên gia đàm phán đang trên đường đến không cần đến nữa.
Trước khi vào trong, cảnh sát Vương nói với thủ hạ.
...
Mẹ của bé gái kia được mọi người lay tỉnh, khi tỉnh lại cô lập tức chạy tới chỗ con gái, cô bé đã được cảnh sát cởi trói rồi.
Sau khi chạy tới bế con, bà mẹ hỏi chuyện mọi người về những gì xảy ra ra khi mình hôn mê.
- Hà Hà mau cảm ơn chú đi, chú ấy là ân nhân cứu mạng của con đấy!
- Không phải chú, anh ấy là anh, là anh đại anh hùng! Anh có phải là bạch mã hoàng tử không? Em có thể lấy anh không.
Cô bé chớp đôi mắt to trong của mình nhìn Lâm Phi, hỏi với vẻ mặt mong chờ.
- Ạch. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lâm Phi bị câu hỏi đó làm cho sững người.
- Hà Hà ,không được nói linh tinh.
Bà mẹ nói với Lâm Phi:
- Tôi có thể mời cậu về nhà ăn bữa cơm được không? Cậu là ân nhân của Hà Hà nhà tôi.
- Lát nữa tôi có việc rồi, nên thôi ạ.
Lâm Phi đáp, lát nữa hắn còn phải đi xem phản ứng của tiểu đệ Áo Đinh Đặc sau khi tỉnh dậy thế nào.
...
Giám đốc ngân hàng liên bang chuyển tới 50 vạn coi như lời cảm ơn, Lâm Phi không chút khách khí nhận luôn, rồi với sự đồng hành của giám đốc, Lâm Phi chuyển tiền của hiếu kính của thú nhân tiểu đệ sang tên mình.
Hiệu trưởng Học viện quân sự Bắc Đẩu cũng tới, thương lượng với cảnh sát Vương mấy câu rồi kéo Lâm phi tới phòng tiếp đón của ngân hàng, trả lời phỏng vấn của cánh phóng viên.
- Nửa giờ trước, 8 tên tội phạm đã cướp ngân hàng liên bang, chúng bắt một bé gái làm con tin, vào thời khắc sinh tử, một học viên Học viện quân sự Bắc Đẩu đã dũng cảm đứng ra chiến đấu ác liệt với bọn cướp, cuối cùng với sự trợ giúp của cảnh sát đã bắn chết toàn bộ 8 tên cướp,con tin khỏe mạnh, không bị tổn thương gì.
Cảnh sát Vương nói với phóng viên.
Lâm Phi biết chân tướng không phải vậy nhưng hắn vẫn không phản bác, vì trước khi phỏng vấn cảnh sát Vương cũng đã đưa hắn 50 vạn tiền thưởng.
- Cậu có thể nói tại sao lúc đó lại đứng ra chống lại bọn cướp cứu bé gái không?
Một phóng viên hỏi Lâm Phi. Trước khi bắt đầu phỏng vấn, hiệu trưởng Học viện quân sự Bắc Đẩu đã yêu cầu không được để lộ thân phận của học viên nên phóng viên chỉ có thể quay chụp cổ Lâm Phi trở xuồng.
- Là một thành viên của liên bang, tôi có nghĩa vụ trừ gian diệt ác.
Lâm Phi tùy ý đáp, trong bụng nghĩ, lúc đó mình cũng đâu muốn cứu, nếu không phải vì nhiệm vụ của cái hệ thống chết toi trong đầu thì mình đã chuyển tiền ở ngân hàng khác rồi.
Lâm Phi vừa dứt lời thì hiệu trưởng giành lấy micro, ống kính của phóng viên cũng chuyển sang hiệu trưởng.
- Học viện quân sự Bắc Đẩu là thánh địa bồi dưỡng quân nhân ưu tú nhất liên bang, mỗi học viên khi vào học viện sẽ được các giáo quan bồi dưỡng năng lực đối kháng một cách có bài bản, có hệ thống. Cuộc chiến hôm nay chỉ thể hiện một phần khả năng cận chiến mà học viện bồi dưỡng. Ngoài ra, Học viện quân sự Bắc Đẩu còn bồi dưỡng phẩm chất đạo đức cho học viên. Mỗi học viên điều coi nhiệm vụ hàng đầu của mình là bảo vệ dân chúng liên bang...
Hiệu trưởng bắt đầu hùng hồn nói.
- Mẹ kiếp, mình còn tưởng mình vô sỉ rồi, không ngờ lão già này còn vô sỉ hơn. Mình mới học ở hộc viện quân sự Bắc Đẩu một ngày, lại có lí luận Cơ Giáp, làm gì đã học kỹ thuật đối kháng, càng chưa nhìn cái phẩm chất đạo đức gì gì đó chưa hề thấy trên thời khóa biểu. Lão già này quá vô sỉ , Lại còn nói năng rất hùng hồn nữa chứ.
Lâm Phi nghĩ bụng.
Cuộc phỏng vấn ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, Lâm Phi được xe riêng của hiệu trưởng đưa về học viện. Xuống xe một là hắn đến phòng thí nghiệm của bà Phùng Hợp.
...
Lâm Phi đến phòng thí nghiệm của bà Phùng Hợp để xem tình hình của Áo Đinh Đặc.
Khi Áo Đức Đặc tỉnh lại, nhìn căn phòng lục quen thuộc, hai mắt bắt đầu ngẩn ngơ nhìn cánh cửa cao su vừa khai mở. Không còn khe hở nữa, hắn tiến lại đẩy nhưng căn bản không mở được.
Tối hôm đó Áo Đinh Đặc bắt đầu tuyệt thực để phản đối. Nhưng cách phản kháng bằng tuyệt thực này chẳn có tác dụng gì, muốn ăn thì ăn, không ăn thì tiết kiệm được đồ.
Đêm đó, Lâm Phi từ chối thịnh tình giữ lại ăn cơm của bà Phùng Hợp, còn mình thì ra ngoài mua rau chuẩn bị về căn phòng tồi tàn của mình làm bữa đêm.
Lâm Phi tra độ trung thành của Áo Đinh Đặc, phát hiện đã tăng lên 10 điểm.
Tùy tùng Áo Đinh Đặc (1/4), độ trung thành 40 (lão đại không phải người, Lâm Phi là quái vật, hu hu, đánh không lại hắn.Khó khăn lắm mới chạy được còn bắt ta về cái lồng xanh này. Ông trời ơi, cứu tôi với, lẽ nào cả đời tôi lại ở trong cái phòng cao xu xanh này sao? Đừng mà tôi muốn tự do, tôi muốn sống bên ngoài kia cơ).
Trở về chung cư Lâm Phi đăng nhập vào "Cơ Giáp đế quốc", do sự đột phá hôm qua, Lâm Phi có động lực, chuẩn bị luyện tập kỹ năng trực tiếp xem mình có đột phá được hay không. Do hắn đó hắn không dến phòng giao chiến mà đến phòng luyện tập, điều khiển thanh long không ngừng luyện tập.
Sau khi sử dụng hơn 2000 lần dị năng, Lâm Phi thoát khỏi trò chơi.
Tiếp đó hắn bắt đầu luyện tập thể lực như bình thường, dưới mức trọng lực gấp 3 lần, hắn làm ba lần 3000 cái.
Vừa hoàn thành bài tập hành ngày...
- Trên con đường trưởng thành Chiến Thần, luôn luôn phải luyện tập. Quét tiền tài của ký chủ, bắt đầu mua y phục trọng lực cho ký chủ.
Giọng nói không chút biểu cảm của hệ thống Chiến Thần vang lên trong đầu Lâm Phi.
Sau đó hắn mất khả năng khống chế cơ thể, hệ thống thậm chi còn không cho hắn thời gian để thương lượng. Hắn chỉ có thể dương mắt nhìn cái hệ thống chết tiệt trong đầu điều khiển cơ thể hắn, gọi điện cho cửa hàng y phục trọng lực, đặt một bộ hiện đại nhất với giá 590 vạn.
Sau khi đặt Lâm Phi lại điều khiển được bản thân.
Hai mươi phút sau, bộ quần áo trọng lực đã được đưa đến tận cửa, Lâm Phi không chút tình nguyện cầm cái thẻ ngân hàng mà quẹt mất 590 vạn.
Rồi hắn làm theo yêu cầu của hệ thống một cách miễn cưỡng, mặc bộ quần áo vào, điều chỉnh trọng lực lên gấp đôi. Lâm Phi cảm thấy bước đi lặng nề hơn hẳn, nhìn thẻ ngân hàng chỉ còn lại 10 vạn, hắn chỉ biết thầm chửi cái khả năng chết tiệt của hệ thống.
Vốn nghĩ mình đã thành tiểu phú hào rồi, nhưng nào ngờ chưa được nửa ngày thì hệ thống đã biến mình thành "tiểu nợ n箢.
Lâm Phi biết rõ, bội số trọng lực của bộ quần áo sẽ dần tăng lên khi thể lực của mình được nâng lên dưới sự cưỡng ép luyện tập của hệ thống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.