Chương 166: Hiệu ứng hồ điệp (1)
Oai Đảo Thần
12/08/2014
- Năm nay Phùng Hợp Bà Bà thu một đệ tử, hẳn là tôi. Nhưng tin đồn bên ngoài là sai, tôi với sư phụ chỉ uống đồ uống, ăn bánh mà thôi.
Lâm Phi bình thản nói. Là một bác sĩ giải phẫu, Lâm Phi thấy loại chuyện này quá bình thường rồi.
Bác sĩ giải phẫu thì phải đối mặt với xác chết, đồng thời, bác sĩ giải phẫu cũng là người, cũng cần phải ăn cơm uống nước.
- Anh rể, sao chị gái của em lại thích anh được nhỉ. Chị ấy biết anh lấy cơ thể người để giải phẫu sao? Em nhớ là chị ấy nói anh là sinh viên giỏi của viện y học mà. Sinh viên giỏi của viện y học thì phải cứu người chứ.
Lam Linh Nhi run run hỏi Lâm Phi.
- Tôi đã cứu chị gái cô một lần, chuyện rất dài, sẽ không kể toàn bộ cho cô nghe. Tôi đã làm một cuộc tiểu phẫu cho cô ấy nên cô ấy đã biết chuyện tôi giải phẫu cơ thể người rồi, chỉ đơn giản vậy thôi.
Lâm Phi tuỳ tiện nói.
Lúc này, hai người Lâm Phi và Lam Linh Nhi đã đi đến cổng chính của viện nghiên cứu y học đệ nhất.
Mấy người gác cổng cầm súng đặc chế có thuốc gây mê thấy Lâm Phi đến liền nhanh đi mở cửa, mời thiếu niên tài ba Lâm Phi đi vào.
Mà Lam Linh Nhi thì cẩn thận đi theo phía sau anh rể Lâm Phi này, lần đầu tiên đi vào vùng cấm khủng bố trong truyền thuyết của học viện quân sự Bắc Đẩu.
Hai người đi trong thông đạo kim loại màu bạc. Lâm Phi trực tiếp đi đến phòng nghiên cứu lớn nhất mà Phùng Hợp Bà Bà yêu thích.
- Bà bà, gần đây đang tốt sao lại đi xe lăn, chẳng lẽ vết thương lần trước chưa khỏi hẳn sao?
Lâm Phi đẩy cửa ra, thấy Phùng Hợp Bà Bà đang ngồi trên một chiếc xe lăn điện, hỏi.
Lam Linh Nhi cũng đi theo Lâm Phi tiến vào phòng nghiên cứu của trùm khủng bố trong truyền thuyết này, trốn sau lưng Lâm Phi, ngước mắt nhìn bà lão mặt tràn đầy vết khâu vá kia, rồi lại nhìn đến đống dụng cụ thí nghiệm bày biện trong phòng, có dụng cụ còn dính chút máu, cho thấy vừa mới sử dụng xong. Cả gian phòng tràn ngập một mùi máu.
- Người đã già, cũng trở nên lười rồi. Lần trước thấy cái xe lăn điện này cũng được, ngồi lên liền không thích đi bằng chân nữa. Đúng rồi, Lâm Phi, cô gái đằng sau cháu là vật thí nghiệm mới mang cho bà đấy à, thoạt nhìn hơi gầy. Chẳng qua, nếu ý chí muốn sống đủ mạnh thì cũng đủ cho bà làm mấy lần thí nghiệm, tính ra chút số liệu.
Phùng Hợp Bà Bà duỗi ra cánh tay khô héo chỉ còn da bọc xương chỉ vào Lam Linh Nhi trốn sau lưng Lâm Phi, nói.
- A, không phải, tôi không phải vật thí nghiệm, tôi không làm thí nghiệm.
Lam Linh Nhi nghe được lời nói của Phùng Hợp Bà Bà, bị doạ sợ núp sau lưng Lâm Phi không dám thò đầu ra nữa.
- Bà bà, đây là em gái của bạn gái cháu. Cô ấy chỉ đi cùng cháu đến đây, thật không phải là vật thí nghiệm.
Lâm Phi cảm thấy quần áo sau lưng bị nắm chặt, nên chỉ có thể lên tiếng giải thích một chút.
- Lâm Phi, cháu có bạn gái rồi à. Thật ra cháu có thể suy nghĩ đến cháu gái của ta, làm cho nó to bụng cũng được, bà bà rất phóng khoáng.
Giọng nói chói tai của Phùng Hợp Bà Bà lại vang lên, nói với Lâm Phi. Nhìn khuôn mặt có cả trăm vết khâu thì căn bản không thể biết những lời này của bà là tức giận hay nói đùa hay lời thật lòng.
- Bịch.
Tiếng khay kim loại rơi xuống đất.
- Lâm Phi, thế mà anh đã có bạn gái rồi sao.
Bác sĩ kiêm trợ lý Âu Dương Phượng có khuôn mặt như em bé vừa đến đứng ở cửa ra vào, kinh ngạc hỏi, chiếc khay kim loại trong tay rơi trên mặt đất.
Lâm Phi gật đầu, định giải thích một chút:
- Trong đó có chút nguyên nhân.
Âu Dương Phượng thấy Lâm Phi gật đầu thừa nhận liền lập tức chạy ra khỏi phòng thí nghiệm của Phùng Hợp Bà Bà.
- Đứa bé này. Đợi lát nữa bà già này đi khuyên nó, bảo nó nghĩ thoáng một chút. Đúng rồi, Lâm Phi, chính phủ liên bang đưa cho bà ba tên bệnh nhân, để bà cho những người chính khách này giải phẫu thay nội tạng. Lần trước thấy kỹ thuật giải phẫu của cháu rất được, thế nào, có muốn luyện tập không.
Phùng Hợp Bà Bà hỏi Lâm Phi đang đứng bên cạnh.
- Chính khách liên bang à, hay là bà tự ra tay đi. Nếu cháu làm sai một chút, giết chết họ thì dù bà có thể thay cháu gánh vác trách nhiệm nhưng cũng sẽ có chút phiền toái nhỏ.
- Đợi về sau có cơ hội thì cháu sẽ làm, còn lần này cháu sẽ ở bên cạnh nhìn, học tập bà.
Lâm Phi đáp. Hắn nghĩ, dị năng của mình còn chưa khôi phục đủ, bây giờ còn phải dùng để chiến đấu với Ngô Tiểu Man nữa, nên không thể lãng phí trên bàn mổ được.
- Phiền toái nhỏ ư, bà cũng thấy phiền. Vậy thì Lâm Phi, lần này cháu cứ đứng bên cạnh xem bà giải phẫu, học tập một chút cũng được.
- Lần giải phẫu sau cháu sẽ lên. Vừa vặn lần này cháu làm trợ lý Âu Dương Phượng của bà tức giận bỏ chạy rồi, coi như cháu làm trợ lý cho bà lần này vậy.
Phùng Hợp Bà Bà nói xong liền bắt đầu khởi động xe lăn điện đi về phía phòng giải phẫu, ý bảo Lâm Phi đi theo.
10 phút sau, Lâm Phi cùng Phùng Hợp Bà Bà đều thay một bộ y phục giải phẫu màu xanh da trời, đi vào phòng khử trùng, sau đó vào phòng giải phẫu.
Trong phòng giải phẫu đặt ba cái bàn giải phẫu, có hai người đàn ông trung niên và một ông lão đã được gây mê xong nằm trên bàn giải phẫu.
- Ca thứ nhất là phẫu thuật thay thận. Tên mập này quan hệ tình dục quá độ, uống rượu nhiều, còn không chú ý ăn uống, khiến thận hư nghiêm trọng, đã thành biến chứng rồi. Hắn hi vọng có thể đổi một quả thận của một công nhân khoẻ mạnh. Đây vốn chỉ là một tiểu phẫu, đến bất kì một bệnh viện bên ngoài, tuỳ tiện tìm một bác sĩ nào đó có chút hiểu biết về giải phẫu thì đều có thể làm được.
- Nhưng mấy tên chính khách này lại cực kỳ sợ chết, luôn cho rằng tìm chuyên gia tốt nhất làm phẫu thuật mới an toàn. Chẳng qua, nể việc hàng năm bọn chúng chi tiền cùng trợ cấp thiết bị nghiên cứu khoa học tiên tiến nhất cho bà, những tiểu phẫu này coi như là tập thể dục, hoạt động gân cốt đi.
Phùng Hợp Bà Bà nói với Lâm Phi xong liền rất nhanh dùng dao mổ cắt, lấy ra thận cũ đã hư, cho cái mới vào, rồi nhanh chóng dùng các thiết bị hỗ trợ nối các mạch máu, khâu lại với nhau.
Chỉ vài phút, bệnh nhân thứ nhất đã được Phùng Hợp Bà Bà xử lý xong.
- Thấy rõ chưa?
Phùng Hợp Bà Bà hỏi Lâm Phi.
- Lúc cắt ra thận bị bệnh cũ thì thấy rõ, nhưng khi đưa thận mới vào thì quá nhanh, không thấy rõ.
Lâm Phi thành thật đáp.
- Vậy bà cắt lại một lần, lần này bà sẽ làm chậm lại, cháu chú ý nhìn kĩ.
Phùng Hợp Bà Bà nói xong liền tiếp tục hạ đao với người bệnh nhân thứ nhất này, lại mở ra vết thương vừa khâu lại, lấy thận ra lần nữa. Động tác chậm lại, mỗi khi làm một bước thì đều giảng giải cho Lâm Phi,sau đó lại đưa cái thận này về chỗ cũ rồi khâu lại.
- Thấy rõ chưa?
Phùng Hợp Bà Bà hỏi lại.
- Cũng gần đủ, tiếp tục đi ạ.
Lâm Phi nói. Hắn nhìn tên mập không may bị cắt rồi khâu mạch máu hai lần này, mặc niệm cho hắn một chút.
- Còn tên mập này là đổi phổi, cả hai lá phổi đều phải thay đổi, cháu từ từ xem, không hiểu liền hỏi, không cần sợ quấy rầy bà.
Phùng Hợp Bà Bà nói xong liền bắt đầu phẫu thuật đổi phổi.
- Thấy rõ chưa?
Phùng Hợp Bà Bà hỏi.
- Tiếp tục đi ạ, việc này không khó lắm.
Lâm Phi đáp.
- Tên cuối cùng là phẫu thuật não. Thực ra, hai tên mập đầu tiên chỉ cần đi ra ngoài tìm mấy bác sĩ có chút kinh nghiệm là có thể phẫu thuật thành công, không có quá nhiều nguy hiểm.
-Chỉ có ông già này là phẫu thuật não, đến chỗ của bà thì mới có chút hi vọng thành công. Ông già này ở bên ngoài thì chỉ có thành người sống thực vật. Với khoa học kỹ thuật cùng năng lực y học ngoại giới hiện nay thì muốn làm ông ta tỉnh lại là rất khó.
Phùng Hợp Bà Bà chỉ ông già cuối cùng nói.
- Sống đời sống thực vật, người sống đời sống thực vật mà bà còn phẫu thuật sao?
Lâm Phi có chút kinh ngạc hỏi.
- Không phải tất cả người sống đời sống thực vật đều có thể tiến hành phẫu thuật. Nhưng ông già này thì có thể nói là phẫu thuật cũng được, mà không phải phẫu thuật cũng được. Trải qua sự phân tích sơ bộ của bà thì ông già này, không biết là do nguyên nhân gì mà khiến cho đa số bộ não đồng thời bị thương tổn, trí nhớ bị hỗn loạn, làm cho trí nhớ trong đầu ông ta bị lặp lại nhiều lần.
-Đến đây, cháu giúp bà cầm cái máy thăm dò này, nối với đầu của ông ta, chúng ta thử đọc một số tin tức trong đầu ông ta, rồi dùng máy móc xoá bỏ một ít trí nhớ lặp lại để giảm bớt gánh nặng cho bộ não xem ông ta có thể tỉnh lại hay không.
Phùng Hợp Bà Bà nói xong liền tiến hành mở hộp sọ của ông già, sau đó bắt đầu cùng Lâm Phi nối các đầu cắm của thiết bị với đầu của ông ta.
- A, thật kỳ quái, tất cả trí nhớ của ông ta đều biểu hiện rất chân thật. Mỗi đoạn kí ức đều có hơn mười loại quỹ tích. Không chỉ thế, mỗi một phần đều có thể nguyên vẹn độc lập phát sinh tiếp.
-Mỗi một kí ức mới đều được bao trong kí ức cũ, vừa bảo lưu kí ức cũ, đồng thời lại sinh ra kí ức mới.
-Mỗi quỹ tích trí nhớ khác nhau đều hoàn hảo. Chỉ có một cách giải thích, chính là, tinh thần ông già này có thể trở về quá khứ trong một thời gian ngắn, phụ thân vào bản thể cũ, cải biến quá khứ, sau đó, tinh thần lại nhanh chóng trở lại tương lai cải biến thân thể mình. Nhưng cách giải thích này vốn không có căn cứ khoa học.
Phùng Hợp Bà Bà bắt đầu tự lẩm bẩm một mình, lời nói không có gì ăn khớp với nhau.
- Bệnh nhân này có hơi đặc biệt, bà muốn một mình nghiên cứu một chút. Lâm Phi, cháu luc nào cũng phải bật máy nhắn tin của cháu, chờ bà có đầu mối sẽ liên lạc với cháu.
Phùng Hợp Bà Bà nói xong liền đuổi Lâm Phi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Biết Phùng Hợp Bà Bà khi gặp được chuyện hứng thú thì sẽ không để ý đến thế giới bên ngoài nên Lâm Phi thay áo phẫu thuật, mở cửa đi ra ngoài, lôi Lam Linh Nhi đang run rẩy đứng bên ngoài rời khỏi viện nghiên cứu y học.
- Anh rể Lâm Phi, em sẽ không bao giờ quấn quýt lấy anh nữa. Em triệt để bái phục anh rồi.
Sau khi đi ra viện y học, Lam Linh Nhi buông tay Lâm Phi, rất nghiêm túc nói với hắn, rồi xoay người bước đi.
Lâm Phi cũng đi mua chút đồ dùng rồi trở về biệt thự, bắt đầu huấn luyện tiểu công chúa Ngô Tiểu Man.
Mỗi tối mười ngày sau, Lâm Phi đều đi tới tầng hầm trong biệt thự.
Ngô Tiểu Man đang ăn món ăn do chính mình làm.
Lâm Phi nhìn thoáng qua mấy món ăn này, cảm thấy nên đợi thêm một thời gian nữa, khi tay nghề nấu nướng của Ngô Tiểu Man tiến bộ hơn rồi mới ăn cùng cô.
Sau khi Ngô Tiểu Man ăn xong món thứ mười hai quen thuộc mà cô làm, mới nói với Lâm Phi.
- Đi thôi, bắt đầu so cơ giáp.
Ba phút sau, Ngô Tiểu Man lại buồn rầu đi ra khoang thuyền máy ảo.
- Nào, bắt đầu tiến hành rèn luyện yo-ga.
Lâm Phi cười ha hả nói với Ngô Tiểu Man.
Trải qua hơn mười ngày rèn luyện yo-ga kinh khủng, gân chân Ngô Tiểu Man đã giãn ra, cô không cần Lâm Phi hướng dẫn mà có thể đưa chân lên đến đỉnh đầu rồi.
Ngay khi Ngô Tiểu Man cố gắng hoàn thành động tác đưa chân lên đỉnh đầu.
- Đinh đông, mời ký chủ dạy Ngô Tiểu Man động tác yo-ga thứ hai.
Tiếng nói của hệ thống lại vang lên trong đầu Lâm Phi.
- Hôm nay làm tư thế mới.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man, rồi làm động tác mẫu cho cô: hắn quay đầu lại 500 rồi vươn ra giữa hai chân tạo thành tư thế kỳ quái.
- Động tác này quá khó, tôi không làm được.
Ngô Tiểu Man thấy Lâm Phi thực hiện tư thế liền cảm thán nói. Cô thử quay đầu sang trái nhưng tối đa chỉ được 450 mà thôi, càng đừng nói đến chuyện còn vươn đầu ra giữa hai chân nữa.
- Cô phải có lòng tin. Động tác này rất đơn giản, tôi có thể làm được thì cô cũng có thể làm được.
Lâm Phi nói xong liền khôi phục như bình thường, đi về phía Ngô Tiểu Man, chuẩn bị lại dùng một quyền đánh ngất Ngô Tiểu Man.
- Không được đánh ngất tôi, cái tên cuồng bạo lực này.
Ngô Tiểu Man nhìn chằm chằm Lâm Phi.
- Được, tôi không đánh ngất cô, tôi chỉ giúp cô tạo tư thế.
Lâm Phi đáp.
Ngô Tiểu Man nhìn Lâm Phi bước từng bước về phía mình, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Cứ như vậy, Lâm Phi đứng trước mặt Ngô Tiểu Man, hai tay đặt ở hai bên tai Ngô Tiểu Man, bắt đầu giúp cô quay đầu.
- Anh làm nhẹ thôi.
Ngô Tiểu Man nhắc nhở.
- Yên tâm đi.
Lâm Phi nói xong, nghiêng đầu Ngô Tiểu Man sang bên trái một chút.
Có thể là Lâm Phi đã quen đánh nhau nên lúc xoay đầu cô đã hơi dùng sức.
‘Rắc’ một tiếng, đầu Ngô Tiểu Man liền bị bẻ gãy, theo đó Ngô Tiểu Man không còn khí lực, cũng không còn âm thanh nữa.
- Tiểu Man, Tiểu Man!
Lâm Phi thử gọi cô. Hắn buông hai tay liền phát hiện Ngô Tiểu Man ngã về đằng sau.
Ngô Tiểu Man đúng là đã bị mình giết chết rồi. Không thể thế được, giết chết đàn em sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng.
Nghĩ vậy, Lâm Phi lập tức dùng dị năng Chiến Thần ba phút, trở lại mười giây trước.
Hoàn cảnh trước mắt bắt đầu thay đổi.
- Anh làm nhẹ thôi.
Tiếng nhắc nhở của Ngô Tiểu Man lại vang lên.
- Yên tâm, tôi có kinh nghiệm mà.
Lâm Phi đáp.
Tiếp theo, Lâm Phi bắt đầu uốn đầu Ngô Tiểu Man.
- A, đau, đau, không được rồi, nếu uốn nữa thì cổ tôi sẽ gãy mất.
Tiếng hét của Ngô Tiểu Man lại vang lên bên tai Lâm Phi.
- Cô làm vậy sẽ quấy rầy tôi, vẫn là đánh cô bất tỉnh đi.
Lâm Phi nói xong liền buông hai tay ôm đầu Ngô Tiểu Man ra, tay phải nắm chặt, tung một quyền đánh lên đầu Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man bị đánh choáng váng.
Lâm Phi đã biết rõ nên đánh với mức độ nào để Ngô Tiểu Man bị choáng váng. Đó là do hắn đã đánh nhiều lần nên độ mạnh yếu rất chuẩn.
Nhìn Ngô Tiểu Man ngất xỉu, Lâm Phi bắt đầu đưa hai tay tới hai bên tai Ngô Tiểu Man, bắt đầu uốn đầu.
‘Rắc’, trở lại mười giây trước.
- ‘Rắc, rắc’
Tiếng cổ bị vặn gãy không ngừng vang lên bên tai Lâm Phi. Hắn không ngừng thi triển dị năng Chiến Thần ba phút.
Rốt cục, dưới sự tập trung tinh thần của Lâm Phi, đến lần uốn đầu thứ 562, Lâm Phi đã nắm rõ độ mạnh yếu để xác suất cổ Ngô Tiểu Man bị bẻ gãy xuống tới 0. Khi đã uốn đầu Ngô Tiểu Man được 500 , Lâm Phi bắt đầu dùng côn gỗ cùng dây thừng để buộc. Đầu không giống chân, nếu không buộc được thì phải buộc lại.
Sau khi cột chặt đầu, Lâm Phi liền uốn eo Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man không hổ được gọi là Tiểu Man. Cô có một bờ eo thon nhỏ nên Lâm Phi dễ dàng uốn đầu cô về phía sau đưa vào giữa hai chân.
Tạo xong tư thế, Lâm Phi lại buộc chặt.
Phải mất gần 20 phút Lâm Phi mới giúp Ngô Tiểu Man bày xong tư thế yo-ga thứ hai.
Nhưng Lâm Phi tin rằng làm nhiều rồi sẽ quen, lần sau, khi cố định tư thế cho Ngô Tiểu Man thì nhất định sẽ nhanh hơn lần này.
Bày xong tư thế cho Ngô Tiểu Man, Lâm Phi bắt đầu tiến hành rèn luyện thể lực dưới trọng lực gấp ba. Sau khi rèn luyện thể lực xong, Lâm Phi lại tiếp tục thực hiện một lần mười tám động tác yo-ga.
- Lâm Phi, anh mau thả tôi ra, đầu của tôi, a, chóng mặt, đau cổ quá.
Ngô Tiểu Man tỉnh lại khi Lâm Phi đang luyện tập yo-ga, liền bắt đầu hét lên với Lâm Phi.
- Tôi là chủ nhân của cô. Mỗi ngày cô phải thực hiện yo-ga một giờ, rồi cô sẽ quen, còn năm phút nữa là hết một giờ rồi.
Lâm Phi nói.
Năm phút sau, Lâm Phi bắt đầu cởi trói cho Ngô Tiểu Man, rồi ôm cô vào bồn tắm, thả vào bồn.
Ở trong bồn tắm, đầu Ngô Tiểu Man vẫn hơi nghiêng nghiêng, mãi đến một giờ sau thì đầu mới trở lại bình thường nhưng lại rất đau đớn.
Lâm Phi bình thản nói. Là một bác sĩ giải phẫu, Lâm Phi thấy loại chuyện này quá bình thường rồi.
Bác sĩ giải phẫu thì phải đối mặt với xác chết, đồng thời, bác sĩ giải phẫu cũng là người, cũng cần phải ăn cơm uống nước.
- Anh rể, sao chị gái của em lại thích anh được nhỉ. Chị ấy biết anh lấy cơ thể người để giải phẫu sao? Em nhớ là chị ấy nói anh là sinh viên giỏi của viện y học mà. Sinh viên giỏi của viện y học thì phải cứu người chứ.
Lam Linh Nhi run run hỏi Lâm Phi.
- Tôi đã cứu chị gái cô một lần, chuyện rất dài, sẽ không kể toàn bộ cho cô nghe. Tôi đã làm một cuộc tiểu phẫu cho cô ấy nên cô ấy đã biết chuyện tôi giải phẫu cơ thể người rồi, chỉ đơn giản vậy thôi.
Lâm Phi tuỳ tiện nói.
Lúc này, hai người Lâm Phi và Lam Linh Nhi đã đi đến cổng chính của viện nghiên cứu y học đệ nhất.
Mấy người gác cổng cầm súng đặc chế có thuốc gây mê thấy Lâm Phi đến liền nhanh đi mở cửa, mời thiếu niên tài ba Lâm Phi đi vào.
Mà Lam Linh Nhi thì cẩn thận đi theo phía sau anh rể Lâm Phi này, lần đầu tiên đi vào vùng cấm khủng bố trong truyền thuyết của học viện quân sự Bắc Đẩu.
Hai người đi trong thông đạo kim loại màu bạc. Lâm Phi trực tiếp đi đến phòng nghiên cứu lớn nhất mà Phùng Hợp Bà Bà yêu thích.
- Bà bà, gần đây đang tốt sao lại đi xe lăn, chẳng lẽ vết thương lần trước chưa khỏi hẳn sao?
Lâm Phi đẩy cửa ra, thấy Phùng Hợp Bà Bà đang ngồi trên một chiếc xe lăn điện, hỏi.
Lam Linh Nhi cũng đi theo Lâm Phi tiến vào phòng nghiên cứu của trùm khủng bố trong truyền thuyết này, trốn sau lưng Lâm Phi, ngước mắt nhìn bà lão mặt tràn đầy vết khâu vá kia, rồi lại nhìn đến đống dụng cụ thí nghiệm bày biện trong phòng, có dụng cụ còn dính chút máu, cho thấy vừa mới sử dụng xong. Cả gian phòng tràn ngập một mùi máu.
- Người đã già, cũng trở nên lười rồi. Lần trước thấy cái xe lăn điện này cũng được, ngồi lên liền không thích đi bằng chân nữa. Đúng rồi, Lâm Phi, cô gái đằng sau cháu là vật thí nghiệm mới mang cho bà đấy à, thoạt nhìn hơi gầy. Chẳng qua, nếu ý chí muốn sống đủ mạnh thì cũng đủ cho bà làm mấy lần thí nghiệm, tính ra chút số liệu.
Phùng Hợp Bà Bà duỗi ra cánh tay khô héo chỉ còn da bọc xương chỉ vào Lam Linh Nhi trốn sau lưng Lâm Phi, nói.
- A, không phải, tôi không phải vật thí nghiệm, tôi không làm thí nghiệm.
Lam Linh Nhi nghe được lời nói của Phùng Hợp Bà Bà, bị doạ sợ núp sau lưng Lâm Phi không dám thò đầu ra nữa.
- Bà bà, đây là em gái của bạn gái cháu. Cô ấy chỉ đi cùng cháu đến đây, thật không phải là vật thí nghiệm.
Lâm Phi cảm thấy quần áo sau lưng bị nắm chặt, nên chỉ có thể lên tiếng giải thích một chút.
- Lâm Phi, cháu có bạn gái rồi à. Thật ra cháu có thể suy nghĩ đến cháu gái của ta, làm cho nó to bụng cũng được, bà bà rất phóng khoáng.
Giọng nói chói tai của Phùng Hợp Bà Bà lại vang lên, nói với Lâm Phi. Nhìn khuôn mặt có cả trăm vết khâu thì căn bản không thể biết những lời này của bà là tức giận hay nói đùa hay lời thật lòng.
- Bịch.
Tiếng khay kim loại rơi xuống đất.
- Lâm Phi, thế mà anh đã có bạn gái rồi sao.
Bác sĩ kiêm trợ lý Âu Dương Phượng có khuôn mặt như em bé vừa đến đứng ở cửa ra vào, kinh ngạc hỏi, chiếc khay kim loại trong tay rơi trên mặt đất.
Lâm Phi gật đầu, định giải thích một chút:
- Trong đó có chút nguyên nhân.
Âu Dương Phượng thấy Lâm Phi gật đầu thừa nhận liền lập tức chạy ra khỏi phòng thí nghiệm của Phùng Hợp Bà Bà.
- Đứa bé này. Đợi lát nữa bà già này đi khuyên nó, bảo nó nghĩ thoáng một chút. Đúng rồi, Lâm Phi, chính phủ liên bang đưa cho bà ba tên bệnh nhân, để bà cho những người chính khách này giải phẫu thay nội tạng. Lần trước thấy kỹ thuật giải phẫu của cháu rất được, thế nào, có muốn luyện tập không.
Phùng Hợp Bà Bà hỏi Lâm Phi đang đứng bên cạnh.
- Chính khách liên bang à, hay là bà tự ra tay đi. Nếu cháu làm sai một chút, giết chết họ thì dù bà có thể thay cháu gánh vác trách nhiệm nhưng cũng sẽ có chút phiền toái nhỏ.
- Đợi về sau có cơ hội thì cháu sẽ làm, còn lần này cháu sẽ ở bên cạnh nhìn, học tập bà.
Lâm Phi đáp. Hắn nghĩ, dị năng của mình còn chưa khôi phục đủ, bây giờ còn phải dùng để chiến đấu với Ngô Tiểu Man nữa, nên không thể lãng phí trên bàn mổ được.
- Phiền toái nhỏ ư, bà cũng thấy phiền. Vậy thì Lâm Phi, lần này cháu cứ đứng bên cạnh xem bà giải phẫu, học tập một chút cũng được.
- Lần giải phẫu sau cháu sẽ lên. Vừa vặn lần này cháu làm trợ lý Âu Dương Phượng của bà tức giận bỏ chạy rồi, coi như cháu làm trợ lý cho bà lần này vậy.
Phùng Hợp Bà Bà nói xong liền bắt đầu khởi động xe lăn điện đi về phía phòng giải phẫu, ý bảo Lâm Phi đi theo.
10 phút sau, Lâm Phi cùng Phùng Hợp Bà Bà đều thay một bộ y phục giải phẫu màu xanh da trời, đi vào phòng khử trùng, sau đó vào phòng giải phẫu.
Trong phòng giải phẫu đặt ba cái bàn giải phẫu, có hai người đàn ông trung niên và một ông lão đã được gây mê xong nằm trên bàn giải phẫu.
- Ca thứ nhất là phẫu thuật thay thận. Tên mập này quan hệ tình dục quá độ, uống rượu nhiều, còn không chú ý ăn uống, khiến thận hư nghiêm trọng, đã thành biến chứng rồi. Hắn hi vọng có thể đổi một quả thận của một công nhân khoẻ mạnh. Đây vốn chỉ là một tiểu phẫu, đến bất kì một bệnh viện bên ngoài, tuỳ tiện tìm một bác sĩ nào đó có chút hiểu biết về giải phẫu thì đều có thể làm được.
- Nhưng mấy tên chính khách này lại cực kỳ sợ chết, luôn cho rằng tìm chuyên gia tốt nhất làm phẫu thuật mới an toàn. Chẳng qua, nể việc hàng năm bọn chúng chi tiền cùng trợ cấp thiết bị nghiên cứu khoa học tiên tiến nhất cho bà, những tiểu phẫu này coi như là tập thể dục, hoạt động gân cốt đi.
Phùng Hợp Bà Bà nói với Lâm Phi xong liền rất nhanh dùng dao mổ cắt, lấy ra thận cũ đã hư, cho cái mới vào, rồi nhanh chóng dùng các thiết bị hỗ trợ nối các mạch máu, khâu lại với nhau.
Chỉ vài phút, bệnh nhân thứ nhất đã được Phùng Hợp Bà Bà xử lý xong.
- Thấy rõ chưa?
Phùng Hợp Bà Bà hỏi Lâm Phi.
- Lúc cắt ra thận bị bệnh cũ thì thấy rõ, nhưng khi đưa thận mới vào thì quá nhanh, không thấy rõ.
Lâm Phi thành thật đáp.
- Vậy bà cắt lại một lần, lần này bà sẽ làm chậm lại, cháu chú ý nhìn kĩ.
Phùng Hợp Bà Bà nói xong liền tiếp tục hạ đao với người bệnh nhân thứ nhất này, lại mở ra vết thương vừa khâu lại, lấy thận ra lần nữa. Động tác chậm lại, mỗi khi làm một bước thì đều giảng giải cho Lâm Phi,sau đó lại đưa cái thận này về chỗ cũ rồi khâu lại.
- Thấy rõ chưa?
Phùng Hợp Bà Bà hỏi lại.
- Cũng gần đủ, tiếp tục đi ạ.
Lâm Phi nói. Hắn nhìn tên mập không may bị cắt rồi khâu mạch máu hai lần này, mặc niệm cho hắn một chút.
- Còn tên mập này là đổi phổi, cả hai lá phổi đều phải thay đổi, cháu từ từ xem, không hiểu liền hỏi, không cần sợ quấy rầy bà.
Phùng Hợp Bà Bà nói xong liền bắt đầu phẫu thuật đổi phổi.
- Thấy rõ chưa?
Phùng Hợp Bà Bà hỏi.
- Tiếp tục đi ạ, việc này không khó lắm.
Lâm Phi đáp.
- Tên cuối cùng là phẫu thuật não. Thực ra, hai tên mập đầu tiên chỉ cần đi ra ngoài tìm mấy bác sĩ có chút kinh nghiệm là có thể phẫu thuật thành công, không có quá nhiều nguy hiểm.
-Chỉ có ông già này là phẫu thuật não, đến chỗ của bà thì mới có chút hi vọng thành công. Ông già này ở bên ngoài thì chỉ có thành người sống thực vật. Với khoa học kỹ thuật cùng năng lực y học ngoại giới hiện nay thì muốn làm ông ta tỉnh lại là rất khó.
Phùng Hợp Bà Bà chỉ ông già cuối cùng nói.
- Sống đời sống thực vật, người sống đời sống thực vật mà bà còn phẫu thuật sao?
Lâm Phi có chút kinh ngạc hỏi.
- Không phải tất cả người sống đời sống thực vật đều có thể tiến hành phẫu thuật. Nhưng ông già này thì có thể nói là phẫu thuật cũng được, mà không phải phẫu thuật cũng được. Trải qua sự phân tích sơ bộ của bà thì ông già này, không biết là do nguyên nhân gì mà khiến cho đa số bộ não đồng thời bị thương tổn, trí nhớ bị hỗn loạn, làm cho trí nhớ trong đầu ông ta bị lặp lại nhiều lần.
-Đến đây, cháu giúp bà cầm cái máy thăm dò này, nối với đầu của ông ta, chúng ta thử đọc một số tin tức trong đầu ông ta, rồi dùng máy móc xoá bỏ một ít trí nhớ lặp lại để giảm bớt gánh nặng cho bộ não xem ông ta có thể tỉnh lại hay không.
Phùng Hợp Bà Bà nói xong liền tiến hành mở hộp sọ của ông già, sau đó bắt đầu cùng Lâm Phi nối các đầu cắm của thiết bị với đầu của ông ta.
- A, thật kỳ quái, tất cả trí nhớ của ông ta đều biểu hiện rất chân thật. Mỗi đoạn kí ức đều có hơn mười loại quỹ tích. Không chỉ thế, mỗi một phần đều có thể nguyên vẹn độc lập phát sinh tiếp.
-Mỗi một kí ức mới đều được bao trong kí ức cũ, vừa bảo lưu kí ức cũ, đồng thời lại sinh ra kí ức mới.
-Mỗi quỹ tích trí nhớ khác nhau đều hoàn hảo. Chỉ có một cách giải thích, chính là, tinh thần ông già này có thể trở về quá khứ trong một thời gian ngắn, phụ thân vào bản thể cũ, cải biến quá khứ, sau đó, tinh thần lại nhanh chóng trở lại tương lai cải biến thân thể mình. Nhưng cách giải thích này vốn không có căn cứ khoa học.
Phùng Hợp Bà Bà bắt đầu tự lẩm bẩm một mình, lời nói không có gì ăn khớp với nhau.
- Bệnh nhân này có hơi đặc biệt, bà muốn một mình nghiên cứu một chút. Lâm Phi, cháu luc nào cũng phải bật máy nhắn tin của cháu, chờ bà có đầu mối sẽ liên lạc với cháu.
Phùng Hợp Bà Bà nói xong liền đuổi Lâm Phi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Biết Phùng Hợp Bà Bà khi gặp được chuyện hứng thú thì sẽ không để ý đến thế giới bên ngoài nên Lâm Phi thay áo phẫu thuật, mở cửa đi ra ngoài, lôi Lam Linh Nhi đang run rẩy đứng bên ngoài rời khỏi viện nghiên cứu y học.
- Anh rể Lâm Phi, em sẽ không bao giờ quấn quýt lấy anh nữa. Em triệt để bái phục anh rồi.
Sau khi đi ra viện y học, Lam Linh Nhi buông tay Lâm Phi, rất nghiêm túc nói với hắn, rồi xoay người bước đi.
Lâm Phi cũng đi mua chút đồ dùng rồi trở về biệt thự, bắt đầu huấn luyện tiểu công chúa Ngô Tiểu Man.
Mỗi tối mười ngày sau, Lâm Phi đều đi tới tầng hầm trong biệt thự.
Ngô Tiểu Man đang ăn món ăn do chính mình làm.
Lâm Phi nhìn thoáng qua mấy món ăn này, cảm thấy nên đợi thêm một thời gian nữa, khi tay nghề nấu nướng của Ngô Tiểu Man tiến bộ hơn rồi mới ăn cùng cô.
Sau khi Ngô Tiểu Man ăn xong món thứ mười hai quen thuộc mà cô làm, mới nói với Lâm Phi.
- Đi thôi, bắt đầu so cơ giáp.
Ba phút sau, Ngô Tiểu Man lại buồn rầu đi ra khoang thuyền máy ảo.
- Nào, bắt đầu tiến hành rèn luyện yo-ga.
Lâm Phi cười ha hả nói với Ngô Tiểu Man.
Trải qua hơn mười ngày rèn luyện yo-ga kinh khủng, gân chân Ngô Tiểu Man đã giãn ra, cô không cần Lâm Phi hướng dẫn mà có thể đưa chân lên đến đỉnh đầu rồi.
Ngay khi Ngô Tiểu Man cố gắng hoàn thành động tác đưa chân lên đỉnh đầu.
- Đinh đông, mời ký chủ dạy Ngô Tiểu Man động tác yo-ga thứ hai.
Tiếng nói của hệ thống lại vang lên trong đầu Lâm Phi.
- Hôm nay làm tư thế mới.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man, rồi làm động tác mẫu cho cô: hắn quay đầu lại 500 rồi vươn ra giữa hai chân tạo thành tư thế kỳ quái.
- Động tác này quá khó, tôi không làm được.
Ngô Tiểu Man thấy Lâm Phi thực hiện tư thế liền cảm thán nói. Cô thử quay đầu sang trái nhưng tối đa chỉ được 450 mà thôi, càng đừng nói đến chuyện còn vươn đầu ra giữa hai chân nữa.
- Cô phải có lòng tin. Động tác này rất đơn giản, tôi có thể làm được thì cô cũng có thể làm được.
Lâm Phi nói xong liền khôi phục như bình thường, đi về phía Ngô Tiểu Man, chuẩn bị lại dùng một quyền đánh ngất Ngô Tiểu Man.
- Không được đánh ngất tôi, cái tên cuồng bạo lực này.
Ngô Tiểu Man nhìn chằm chằm Lâm Phi.
- Được, tôi không đánh ngất cô, tôi chỉ giúp cô tạo tư thế.
Lâm Phi đáp.
Ngô Tiểu Man nhìn Lâm Phi bước từng bước về phía mình, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Cứ như vậy, Lâm Phi đứng trước mặt Ngô Tiểu Man, hai tay đặt ở hai bên tai Ngô Tiểu Man, bắt đầu giúp cô quay đầu.
- Anh làm nhẹ thôi.
Ngô Tiểu Man nhắc nhở.
- Yên tâm đi.
Lâm Phi nói xong, nghiêng đầu Ngô Tiểu Man sang bên trái một chút.
Có thể là Lâm Phi đã quen đánh nhau nên lúc xoay đầu cô đã hơi dùng sức.
‘Rắc’ một tiếng, đầu Ngô Tiểu Man liền bị bẻ gãy, theo đó Ngô Tiểu Man không còn khí lực, cũng không còn âm thanh nữa.
- Tiểu Man, Tiểu Man!
Lâm Phi thử gọi cô. Hắn buông hai tay liền phát hiện Ngô Tiểu Man ngã về đằng sau.
Ngô Tiểu Man đúng là đã bị mình giết chết rồi. Không thể thế được, giết chết đàn em sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng.
Nghĩ vậy, Lâm Phi lập tức dùng dị năng Chiến Thần ba phút, trở lại mười giây trước.
Hoàn cảnh trước mắt bắt đầu thay đổi.
- Anh làm nhẹ thôi.
Tiếng nhắc nhở của Ngô Tiểu Man lại vang lên.
- Yên tâm, tôi có kinh nghiệm mà.
Lâm Phi đáp.
Tiếp theo, Lâm Phi bắt đầu uốn đầu Ngô Tiểu Man.
- A, đau, đau, không được rồi, nếu uốn nữa thì cổ tôi sẽ gãy mất.
Tiếng hét của Ngô Tiểu Man lại vang lên bên tai Lâm Phi.
- Cô làm vậy sẽ quấy rầy tôi, vẫn là đánh cô bất tỉnh đi.
Lâm Phi nói xong liền buông hai tay ôm đầu Ngô Tiểu Man ra, tay phải nắm chặt, tung một quyền đánh lên đầu Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man bị đánh choáng váng.
Lâm Phi đã biết rõ nên đánh với mức độ nào để Ngô Tiểu Man bị choáng váng. Đó là do hắn đã đánh nhiều lần nên độ mạnh yếu rất chuẩn.
Nhìn Ngô Tiểu Man ngất xỉu, Lâm Phi bắt đầu đưa hai tay tới hai bên tai Ngô Tiểu Man, bắt đầu uốn đầu.
‘Rắc’, trở lại mười giây trước.
- ‘Rắc, rắc’
Tiếng cổ bị vặn gãy không ngừng vang lên bên tai Lâm Phi. Hắn không ngừng thi triển dị năng Chiến Thần ba phút.
Rốt cục, dưới sự tập trung tinh thần của Lâm Phi, đến lần uốn đầu thứ 562, Lâm Phi đã nắm rõ độ mạnh yếu để xác suất cổ Ngô Tiểu Man bị bẻ gãy xuống tới 0. Khi đã uốn đầu Ngô Tiểu Man được 500 , Lâm Phi bắt đầu dùng côn gỗ cùng dây thừng để buộc. Đầu không giống chân, nếu không buộc được thì phải buộc lại.
Sau khi cột chặt đầu, Lâm Phi liền uốn eo Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man không hổ được gọi là Tiểu Man. Cô có một bờ eo thon nhỏ nên Lâm Phi dễ dàng uốn đầu cô về phía sau đưa vào giữa hai chân.
Tạo xong tư thế, Lâm Phi lại buộc chặt.
Phải mất gần 20 phút Lâm Phi mới giúp Ngô Tiểu Man bày xong tư thế yo-ga thứ hai.
Nhưng Lâm Phi tin rằng làm nhiều rồi sẽ quen, lần sau, khi cố định tư thế cho Ngô Tiểu Man thì nhất định sẽ nhanh hơn lần này.
Bày xong tư thế cho Ngô Tiểu Man, Lâm Phi bắt đầu tiến hành rèn luyện thể lực dưới trọng lực gấp ba. Sau khi rèn luyện thể lực xong, Lâm Phi lại tiếp tục thực hiện một lần mười tám động tác yo-ga.
- Lâm Phi, anh mau thả tôi ra, đầu của tôi, a, chóng mặt, đau cổ quá.
Ngô Tiểu Man tỉnh lại khi Lâm Phi đang luyện tập yo-ga, liền bắt đầu hét lên với Lâm Phi.
- Tôi là chủ nhân của cô. Mỗi ngày cô phải thực hiện yo-ga một giờ, rồi cô sẽ quen, còn năm phút nữa là hết một giờ rồi.
Lâm Phi nói.
Năm phút sau, Lâm Phi bắt đầu cởi trói cho Ngô Tiểu Man, rồi ôm cô vào bồn tắm, thả vào bồn.
Ở trong bồn tắm, đầu Ngô Tiểu Man vẫn hơi nghiêng nghiêng, mãi đến một giờ sau thì đầu mới trở lại bình thường nhưng lại rất đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.