Chương 419: Kể chuyện cho Ngô Tiểu Man
Oai Đảo Thần
28/08/2014
Lâm Phi gọi điện cho Ám Phi Hoa, rất nhanh máy đã được nối.
- Lâm Phi đại trưởng lão, mọi việc hôm qua là thật đúng không? Anh đã trở về từ cái không gian khủng bố đấy chưa?
Từ trong máy liên lạc, giọng nói lo lắng của Ám Phi Hoa vang lên.
- Có thể nói mọi thứ đều là thật nhưng về nguyên nhân cụ thể thì tôi không thể giải thích được. Tôi đã trở về an toàn, yên tâm đi Hoa Hoa.
Lâm Phi đáp, nghe ngữ khí lo lắng của Ám Phi Hoa, hắn thấy tim ấm áp hẳn.
- Trở về an toàn là tốt rồi, tôi còn phái người đến Bắc Đẩu Tinh tìm anh đấy. Nhưng thủ hạ bảo anh rời khỏi Bắc Đẩu Tinh mấy ngày nay rồi.
Ám Phi Hoa u oán nói.
- Được rồi, Hoa Hoa, mọi việc đã qua, tôi còn một vài việc cần xử lý, đợi khi nào rảnh sẽ nói chuyện với cô.
Lâm Phi nói rồi ngắt máy.
Còn về thiếu nữ huỷ diệt, Lâm Phi biết cô ta căn bản không quan tâm đến hắn sống chết thế nào. Hoặc có thể nói tính mạng hắn còn không quan trọng bằng việc cô ta đi tắm nắng trên bờ biển.
Chiếc phi thuyền nhỏ của mấy người Lâm Phi bay vào chiến hạm của hải tặc.
Đầu Lâu Hồng, tứ đại trưởng lão và Lâm Phi được dẫn đến phòng điều khiển chính trong chiến hạm.
Đầu Lâu Hồng đứng bên cạnh nhìn Lâm Phi.
- Lâm Phi, minh chủ mới của liên minh Siêu Cấp Chiến Sĩ, thực lực của anh thật thâm sâu khó lường. Lần này tôi sống mà trở về được cũng là nhờ anh. Dù rằng không tìm được thuốc trường snh bất lão nhưng những gì đã trải qua chính là tài sản quý giá nhất của tôi.
Đầu Lâu Hồng rất nghiêm túc nói với Lâm Phi, rồi tiến tới ôm và hôn Lâm Phi rất sâu.
Những hải tặc khác đứng xung quanh thấy đầu lĩnh của mình làm thế thì bắt đầu huyết sáo.
- Im ngay cho tôi, đợi khi nào về tôi sẽ cho các anh biết những gì đã xảy ra khủng khiếp thế nào.
Đầu Lâu Hồng quát lên.
Lâm Phi tận hưởng nụ hôn của mỹ nữ xong, trong đầu nghĩ, không phải trong không gian bảo tàng không có bảo tàng mà là phần thưởng của tiết điểm không gian đều bị hệ thống Chiến Thần nuốt làm của riêng rồi.
Đương nhiên Lâm Phi chỉ nghĩ thôi chứ không nói ai biết.
Rồi Đầu Lâu Hồng bắt đầu lệnh cho thủ hạ sắp xếp một chiếc phi thuyền nhỏ đưa tứ đại trưởng lão và Lâm Phi rời đi.
- Tứ đại trưởng lão, cảm giác của các ông thế nào? Sau khi trải qua cánh cửa tương lai có phải rất có hy vọng với tương lai không?
Trong phòng nghỉ của phi thuyền, Lâm Phi ngồi trên giuờng hỏi bốn lão yêu quái.
- Minh chủ, chúng tôi thấy trong tương lai cậu có thể là kẻ tội đồ khiến thế giới bị huỷ diệt. Nhưng chúng tôi đã tôn cậu là minh chủ, sau này đành trông coi cậu cho kỹ vậy thôi. Chúng tôi không thể để cậu biến cả vũ trụ khủng bố như trong cánh cửa tương lai kia được.
Trưởng lão tóc trắng nghĩ một chút rồi đáp.
- Đó là các ông chưa vào cánh cửa quá khứ. Nếu đi các ông sẽ biết. Nếu vũ trụ này không có tôi thì nhân loại đã bị diệt vong mấy lần rồi.
Lâm Phi không hề bận tâm lời nói của trưởng lão tóc trắng, tuỳ ý nói.
- Minh chủ, khó khăn lắm chúng ta mới có đủ mặt, hỏi cậu một vấn đề. Sau này cậu sẽ làm thế nào để khiến liên minh chúng ta lớn mạnh? Cậu có chỉ thịgì không?
Trưởng lão tóc trắng cung kinh hỏi.
- Tiếp theo, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian. Liên tiếp hai nhiệm vụ, tinh thần lực của tôi cạn sạch rồi. Còn về sự phát triển của liên minh Siêu Cấp Chiến Sĩ, tôi uỷ thác cho bốn người các ông toàn quyền xử lý. Nhưng tốt nhất đừng có hành động gì phản nhân loại quá lớn. Tôi còn muốn về Bắc Đẩu Tinh tiếp tục sự nghiệp học hành của tôi.
Lâm Phi nói.
Sau đó bốn người họ bắt đầu báo cáo về tình hình phát triển của liên minh cho Lâm Phi.
Nhưng Lâm Phi căn bản không nghe một cách nghiêm túc.
Một đêm của ba ngày sau, Lâm Phi trở về biệt thự của mình ở Bắc Đẩu Tinh.
Hắn mở cửa căn phòng ngầm dưới đất rồi vào trong.
Đèn dưới đó vẫn còn sáng, tiểu công chúa Bách Thú Đế Quốc, Ngô Tiểu Man mặc một chiếc áo liền váy lụa hồng, đeo tạp dề, tay cầm dao đứng thái khoai.
Tốc độ thái cực nhanh còn có cả tàn ảnh, từng củ khoai sau khi được Ngô Tiểu Man thái thành từng sợi bằng nhau chằn chặn thì biến thành bột, cứ như làm ảo thuật vậy.
Chỉ trong mấy phúc trên thớt đã đầy bột khoai.
Bốp bốp bốp!
Lâm Phi vỗ tay.
- Không tồi, Tiểu Man, tôi không ở nhà mấy ngày, xem ra đao kỹ của cô đã tiến bộ rất nhiều. Cô đã lĩnh ngộ được cảnh giới cao thâm, ngộ ra đao pháp mới rồi à? Tiều Man, đao pháp hoàng thất của cô dung hợp thành công chưa?
- Á, minh chủ, anh về rồi, tốt quá! Lần này anh về nhanh hơn tôi tưởng nhiều! Vừa hay hôm nay tôi làm nhiều khoai quá, đang lo ăn không hết. Anh nói về đao kỹ của tôi ấy à, còn lâu mới dung hợp đao pháp hoàng thất thành một chiêu được, tôi chỉ lĩnh ngộ được một chút thôi. Giờ tôi có thể dùng đao pháp giết người của hoàng thất dùng trong việc thái đồ ăn, hơn nữa thành phẩm rất đều nhau.
Ngô Tiểu Man tự hào nói, tay chỉ lên thớt.
- Mau nổi lửa lên đi, nhìn chỗ khoai kia là thèm ăn rồi. Hôm nay tôi vừa về, không lĩnh giáo đao pháp của cô đâu.
Lâm Phi giục Ngô Tiểu Man làm cơm.
Hơn chục phút sau, Ngô Tiểu Man làm xong bát thịt mỡ hấp khoai, mùi hương hấp dẫn bay ra.
Ngô Tiểu Man và Lâm Phi ngồi vào bàn ăn.
Ngô Tiểu Man lấy cho mình một bát nhỏ, còn lại để hết trước mặt Lâm Phi.
Lâm Phi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
- Chủ nhân, tôi thấy mình ở đây vô vị quá, anh kể những chuyện đã trải qua lần này tôi nghe đi.
Ngô Tiểu Man vừa ăn vừa nói.
- Được thôi, tôi sẽ kể. Lần này tôi cùng hải tặc vũ trụ đi tìm bảo tang, thông qua cánh cửa thời không về quá khứ, thấy nhân loại gần như tuyệt diệt. Rồi lại đến tương lai, chiến đấu với chính mình của tương lai và rất nhiều quái vật, ác ma.
Lâm Phi nói tóm tắt.
Nghe thế, Ngô Tiểu Man cười ha hả.
- Chủ nhân, giờ tôi mới biết anh có thiên phú về kể chuyện. Anh kể chi tiết tôi nghe đi, từ nhỏ tôi đã thích nghe kể chuyện rồi.
Ngô Tiểu Man lắc lắc tay Lâm Phi nói.
Lâm Phi thấy bộ dạng của Ngô Tiểu Man là biết cô ta không tin.
Nhưng kệ có tin hay không, Lâm Phi bắt đầu kể lại những việc có thể kể được cho Ngô Tiểu Man nghe.
Kể hơn một tiếng sau mới hết, Ngô Tiểu Man vẫn muốn nghe tiểp, nhưng Lâm Phi thì mệt rồi, tạm biệt Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man nhìn Lâm Phi biến mất sau cánh cửa thì ngẩn người.
- Lâm Phi đại trưởng lão, mọi việc hôm qua là thật đúng không? Anh đã trở về từ cái không gian khủng bố đấy chưa?
Từ trong máy liên lạc, giọng nói lo lắng của Ám Phi Hoa vang lên.
- Có thể nói mọi thứ đều là thật nhưng về nguyên nhân cụ thể thì tôi không thể giải thích được. Tôi đã trở về an toàn, yên tâm đi Hoa Hoa.
Lâm Phi đáp, nghe ngữ khí lo lắng của Ám Phi Hoa, hắn thấy tim ấm áp hẳn.
- Trở về an toàn là tốt rồi, tôi còn phái người đến Bắc Đẩu Tinh tìm anh đấy. Nhưng thủ hạ bảo anh rời khỏi Bắc Đẩu Tinh mấy ngày nay rồi.
Ám Phi Hoa u oán nói.
- Được rồi, Hoa Hoa, mọi việc đã qua, tôi còn một vài việc cần xử lý, đợi khi nào rảnh sẽ nói chuyện với cô.
Lâm Phi nói rồi ngắt máy.
Còn về thiếu nữ huỷ diệt, Lâm Phi biết cô ta căn bản không quan tâm đến hắn sống chết thế nào. Hoặc có thể nói tính mạng hắn còn không quan trọng bằng việc cô ta đi tắm nắng trên bờ biển.
Chiếc phi thuyền nhỏ của mấy người Lâm Phi bay vào chiến hạm của hải tặc.
Đầu Lâu Hồng, tứ đại trưởng lão và Lâm Phi được dẫn đến phòng điều khiển chính trong chiến hạm.
Đầu Lâu Hồng đứng bên cạnh nhìn Lâm Phi.
- Lâm Phi, minh chủ mới của liên minh Siêu Cấp Chiến Sĩ, thực lực của anh thật thâm sâu khó lường. Lần này tôi sống mà trở về được cũng là nhờ anh. Dù rằng không tìm được thuốc trường snh bất lão nhưng những gì đã trải qua chính là tài sản quý giá nhất của tôi.
Đầu Lâu Hồng rất nghiêm túc nói với Lâm Phi, rồi tiến tới ôm và hôn Lâm Phi rất sâu.
Những hải tặc khác đứng xung quanh thấy đầu lĩnh của mình làm thế thì bắt đầu huyết sáo.
- Im ngay cho tôi, đợi khi nào về tôi sẽ cho các anh biết những gì đã xảy ra khủng khiếp thế nào.
Đầu Lâu Hồng quát lên.
Lâm Phi tận hưởng nụ hôn của mỹ nữ xong, trong đầu nghĩ, không phải trong không gian bảo tàng không có bảo tàng mà là phần thưởng của tiết điểm không gian đều bị hệ thống Chiến Thần nuốt làm của riêng rồi.
Đương nhiên Lâm Phi chỉ nghĩ thôi chứ không nói ai biết.
Rồi Đầu Lâu Hồng bắt đầu lệnh cho thủ hạ sắp xếp một chiếc phi thuyền nhỏ đưa tứ đại trưởng lão và Lâm Phi rời đi.
- Tứ đại trưởng lão, cảm giác của các ông thế nào? Sau khi trải qua cánh cửa tương lai có phải rất có hy vọng với tương lai không?
Trong phòng nghỉ của phi thuyền, Lâm Phi ngồi trên giuờng hỏi bốn lão yêu quái.
- Minh chủ, chúng tôi thấy trong tương lai cậu có thể là kẻ tội đồ khiến thế giới bị huỷ diệt. Nhưng chúng tôi đã tôn cậu là minh chủ, sau này đành trông coi cậu cho kỹ vậy thôi. Chúng tôi không thể để cậu biến cả vũ trụ khủng bố như trong cánh cửa tương lai kia được.
Trưởng lão tóc trắng nghĩ một chút rồi đáp.
- Đó là các ông chưa vào cánh cửa quá khứ. Nếu đi các ông sẽ biết. Nếu vũ trụ này không có tôi thì nhân loại đã bị diệt vong mấy lần rồi.
Lâm Phi không hề bận tâm lời nói của trưởng lão tóc trắng, tuỳ ý nói.
- Minh chủ, khó khăn lắm chúng ta mới có đủ mặt, hỏi cậu một vấn đề. Sau này cậu sẽ làm thế nào để khiến liên minh chúng ta lớn mạnh? Cậu có chỉ thịgì không?
Trưởng lão tóc trắng cung kinh hỏi.
- Tiếp theo, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian. Liên tiếp hai nhiệm vụ, tinh thần lực của tôi cạn sạch rồi. Còn về sự phát triển của liên minh Siêu Cấp Chiến Sĩ, tôi uỷ thác cho bốn người các ông toàn quyền xử lý. Nhưng tốt nhất đừng có hành động gì phản nhân loại quá lớn. Tôi còn muốn về Bắc Đẩu Tinh tiếp tục sự nghiệp học hành của tôi.
Lâm Phi nói.
Sau đó bốn người họ bắt đầu báo cáo về tình hình phát triển của liên minh cho Lâm Phi.
Nhưng Lâm Phi căn bản không nghe một cách nghiêm túc.
Một đêm của ba ngày sau, Lâm Phi trở về biệt thự của mình ở Bắc Đẩu Tinh.
Hắn mở cửa căn phòng ngầm dưới đất rồi vào trong.
Đèn dưới đó vẫn còn sáng, tiểu công chúa Bách Thú Đế Quốc, Ngô Tiểu Man mặc một chiếc áo liền váy lụa hồng, đeo tạp dề, tay cầm dao đứng thái khoai.
Tốc độ thái cực nhanh còn có cả tàn ảnh, từng củ khoai sau khi được Ngô Tiểu Man thái thành từng sợi bằng nhau chằn chặn thì biến thành bột, cứ như làm ảo thuật vậy.
Chỉ trong mấy phúc trên thớt đã đầy bột khoai.
Bốp bốp bốp!
Lâm Phi vỗ tay.
- Không tồi, Tiểu Man, tôi không ở nhà mấy ngày, xem ra đao kỹ của cô đã tiến bộ rất nhiều. Cô đã lĩnh ngộ được cảnh giới cao thâm, ngộ ra đao pháp mới rồi à? Tiều Man, đao pháp hoàng thất của cô dung hợp thành công chưa?
- Á, minh chủ, anh về rồi, tốt quá! Lần này anh về nhanh hơn tôi tưởng nhiều! Vừa hay hôm nay tôi làm nhiều khoai quá, đang lo ăn không hết. Anh nói về đao kỹ của tôi ấy à, còn lâu mới dung hợp đao pháp hoàng thất thành một chiêu được, tôi chỉ lĩnh ngộ được một chút thôi. Giờ tôi có thể dùng đao pháp giết người của hoàng thất dùng trong việc thái đồ ăn, hơn nữa thành phẩm rất đều nhau.
Ngô Tiểu Man tự hào nói, tay chỉ lên thớt.
- Mau nổi lửa lên đi, nhìn chỗ khoai kia là thèm ăn rồi. Hôm nay tôi vừa về, không lĩnh giáo đao pháp của cô đâu.
Lâm Phi giục Ngô Tiểu Man làm cơm.
Hơn chục phút sau, Ngô Tiểu Man làm xong bát thịt mỡ hấp khoai, mùi hương hấp dẫn bay ra.
Ngô Tiểu Man và Lâm Phi ngồi vào bàn ăn.
Ngô Tiểu Man lấy cho mình một bát nhỏ, còn lại để hết trước mặt Lâm Phi.
Lâm Phi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
- Chủ nhân, tôi thấy mình ở đây vô vị quá, anh kể những chuyện đã trải qua lần này tôi nghe đi.
Ngô Tiểu Man vừa ăn vừa nói.
- Được thôi, tôi sẽ kể. Lần này tôi cùng hải tặc vũ trụ đi tìm bảo tang, thông qua cánh cửa thời không về quá khứ, thấy nhân loại gần như tuyệt diệt. Rồi lại đến tương lai, chiến đấu với chính mình của tương lai và rất nhiều quái vật, ác ma.
Lâm Phi nói tóm tắt.
Nghe thế, Ngô Tiểu Man cười ha hả.
- Chủ nhân, giờ tôi mới biết anh có thiên phú về kể chuyện. Anh kể chi tiết tôi nghe đi, từ nhỏ tôi đã thích nghe kể chuyện rồi.
Ngô Tiểu Man lắc lắc tay Lâm Phi nói.
Lâm Phi thấy bộ dạng của Ngô Tiểu Man là biết cô ta không tin.
Nhưng kệ có tin hay không, Lâm Phi bắt đầu kể lại những việc có thể kể được cho Ngô Tiểu Man nghe.
Kể hơn một tiếng sau mới hết, Ngô Tiểu Man vẫn muốn nghe tiểp, nhưng Lâm Phi thì mệt rồi, tạm biệt Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man nhìn Lâm Phi biến mất sau cánh cửa thì ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.