Chương 177: Người thằn lằn (1)
Oai Đảo Thần
12/08/2014
Lâm Phi rời khỏi phòng huấn luyện ảo, bắt đầu nhàn nhã đi dạo trong học viện quân sự Bắc Đẩu. Đi tầm một giờ, hắn lại thấy cô em song sinh của Lam Bách Hợp là Lam Linh Nhi gọi mình.
- Chuyện gì thế Lam Linh Nhi?
Lâm Phi mở điện thoại, hỏi.
- Anh rể, ba ngày sau là tiệc tối của học viện rồi. Anh đã đăng ký tiết mục chưa? Có hứng thú tham gia với em không?
Lam Linh Nhi dùng âm thanh dịu dàng đặc biệt để hỏi hắn.
- Bản thân tôi rất có hứng thú tham gia tiết mục với cô nhưng tôi đã được Phùng Hợp Bà Bà của viện nghiên cứu y học đệ nhất chọn rồi. Tôi sẽ đại diện cho viện nghiên cứu đệ nhất biểu diễn trong tiệc tối đấy.
Lâm Phi trả lời, trong lòng lại nghĩ đúng là Phùng Hợp Bà Bà khôn khéo mà, là người đầu tiên biết chào mời mình.
- Cái gì? Viện nghiên cứu y học đệ nhất sao? Cái bà lão kinh khủng đó hả? Anh rể, em đột nhiên nghĩ ra em có người khác rồi, không cần tìm anh biểu diễn cùng nữa. Tối hôm đó gặp mặt nhé, không nói nữa.
Lam Linh Nhi nghe Lâm Phi nói xong liền lập tức tắt điện thoại.
Lâm Phi bắt đầu đi dạo trong trường, nghĩ tới sắp năm mới rồi, cũng nên chuẩn bị đồ ăn tốt hơn cho tùy tùng Ngô Tiểu Man trong hầm, cũng nên đổi quần áo cho cô.
Hắn thông qua đồng hồ, bắt đầu lên mạng tìm trang phục của hầu gái, lại đặt một số thức ăn. Sau đó hắn tìm một chút hoa quả ngon được bán trong trường, mang về xe bay.
Lâm Phi khởi động xe, đi về hướng biệt thự của Áo Đinh Đặc.
Lâm Phi ôm bao lớn bao nhỏ, đi xuống tầng hầm.
- Lâm Phi, mặc dù đã tặng cho tôi rất nhiều thức ăn nhưng tôi sẽ đánh bại anh rất nhanh thôi. Đám thức ăn này tôi sẽ không cần nữa.
Tiểu công chúa Ngô Tiểu Man bắt đầu đi tới cạnh Lâm Phi đang mang thức ăn vào, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói.
- Nhớ phải gọi tôi là chủ nhân. Muốn đánh bại tôi thì cô phải cố gắng huấn luyện một thời gian dài nữa. Chờ tới khi tôi tỉ thí với cô một chút, xem lần này tôi đi vắng hai tháng, năng lực chiến đấu cơ giáp của cô có tăng lên chút nào không.
Lâm Phi nói.
Mười phút sau, mặt Ngô Tiểu Man đầy vẻ buồn phiền, đi ra khỏi khoang hình trứng chiến đấu cơ giáp ảo.
- Sao lại thế được? Rõ ràng năng lực chiến đấu của tôi đã tăng lên rồi mà hắn vẫn phá giải được chiêu tôi đã khổ luyện. Hắn vẫn chỉ dùng một chiêu là đánh nổ cơ giáp của tôi rồi. Không khoa học chút nào.
Ngô Tiểu Man bắt đầu thi thầm.
- Không riêng gì cô tăng kỹ thuật điều khiển, năng lực chiến đấu của tôi cũng tăng đó. Hôm nay cô còn phải huấn luyện nhiều hơn. Trước tiên tập đối kháng với tôi, rèn luyện cận chiến đã, sau đó tập yoga. Để tôi xem một chút xem gần đây cô có lười không. Nào ra, ra đòn đi, tiểu tùy tùng.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man đang thì thào.
Nói tới đấu đối kháng, thật ra chính là Ngô Tiểu Man bên trong tầng hầm không ngừng phòng ngự, bị Lâm Phi hành hung một giờ vũ trụ.
Ngô Tiểu Man bắt đầu còn có thể có gan ra chiêu công kích nhưng sau đó chỉ còn phòng thủ thôi. Nhưng dù là thế thì cô vẫn không ngừng bị Lâm Phi đánh trúng cơ thể.
Mặc dù Lâm Phi đã cố gắng đánh nhẹ hết sức rồi nhưng mỗi lần đánh trúng cô thì Ngô Tiểu Man vẫn kêu đau ngao ngao, hơn nữa trên người còn xuất hiện một vết tím đen.
- Bước né phải thật nhanh, đừng dừng lại. Địch thủ của cô sẽ không cho cô thời gian tự hỏi khi đánh nhau đâu.
- Ra đòn phải không do dự, thăng bằng phải tốt.
- Nhìn cái gì chứ? Đứng nhìn vết thương của mình làm gì, nhìn kẻ địch ấy. Nếu ở trên chiến trường thì cô đã chết vô số lần rồi.
Lâm Phi bắt đầu vừa công kích vừa không ngừng chỉ bảo khuyết điểm trong chiến đấu của Ngô Tiểu Man.
- Tôi thân là công chúa Bách Thú Đế Quốc, nếu Bách Thú Đế Quốc phải cho tôi lên chiến trường chiến đấu thế này thì chắc là Bách Thú Đế Quốc đã bị đánh tới hoàng thành rồi, cũng sắp bị diệt vong rồi.
Tiểu công chúa Ngô Tiểu Man oán hận nói nhỏ.
Một giờ vũ trụ sau, Ngô Tiểu Man cả người đau đớn, sau khi Lâm Phi dừng tay liền đặt mông ngồi bệt trên mặt đất.
- Cho cô năm phút nghỉ ngơi, sau đó tiến hành huấn luyện yoga cổ.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man người đầy mồ hôi đang ngồi trên mặt đất.
- Tôi đúng ra không nên mong anh trở về.
Ngô Tiểu Man nghe năm phút sau phải tập yoga, tức giận nói.
- Cho dù cô không mong thì tôi cũng sẽ trở về.
- Sau này cô sẽ cảm tạ tôi, tiểu tùy tùng à. Vì cô sẽ trở thành công chúa có năng lực chiến đấu mạnh nhất của Bách Thú Đế Quốc, sẽ đi vào sử sách.
Lâm Phi vừa nói vừa bắt đầu cho Ngô Tiểu Man ảo tưởng về tương lai.
Năm phút sau, Lâm Phi lại bắt đầu bắt Ngô Tiểu Man tập yoga cổ.
Hắn cũng ép cô tập một giờ vũ trụ, sau đó ôm Ngô Tiểu Man co quắp trên mặt đất, cả người đầy vết thương vào trong bồn tắm.
Hắn cũng đổ đầy nước thuốc giảm mệt mỏi vào trong đó.
- Có lúc tôi cũng nghĩ, rốt cục cô là chủ nhân hay tôi là chủ nhân đây.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man chỉ còn lộ cái đầu ra khỏi bồn tắm.
- Vậy thì anh thả tôi trở về đi. Thả tôi về Bách Thú Đế Quốc đi.
Ngô Tiểu Man ra vẻ vô cùng đáng thương nói.
- Thả cô về cũng được. Đánh bại tôi đi.
Lâm Phi trả lời, nghĩ nếu thả cô về thì Hệ Thống Chiến Thần kia ngày nào cũng sẽ bắt mình mệt mỏi rồi. Không thể thương cô tiểu công chúa này. Nếu thương cô mà mềm lòng thì mình sẽ phải chịu tội.
Thời gian ba ngày trôi đi rất nhanh. Bữa tiệc tối một năm tổ chức một lần của học viện quân sự Bắc Đẩu sắp bắt đầu.
Lâm Phi ăn cơm trưa xong đã bị Phùng Hợp Bà Bà kéo tới trong viện nghiên cứu y học đệ nhất rồi, cũng đưa cho hắn một bộ quần áo biểu diễn màu đỏ máu.
- Tối nay cháu và Khai Thang Nữ biểu diễn tiết mục gì vậy?
Lâm Phi nhìn Phùng Hợp Bà Bà có vẻ đang hưng phấn, lên tiếng hỏi.
- Đương nhiên là biểu diễn kỹ thuật của viện nghiên cứu y học đệ nhất chúng tôi rồi, có thể khiến mọi người bị trấn áp tại chỗ. Yên tâm đi. Cháu chỉ cần phát huy sở trường như bình thường là được, không cần phải thấy áp lực.
Phùng Hợp Bà Bà dùng bàn tay khô héo vỗ vỗ vai Lâm Phi, nói.
- Sở trường của cháu, sở trường của cháu là gì?
Lâm Phi hỏi.
- Có tờ giấy này đây, bà đã ghi hết chuyện cháu cần làm rồi. Đến lúc đó cháu chứ làm theo là xong.
Phùng Hợp Bà Bà đưa cho Lâm Phi một tờ giấy.
Lâm Phi nhìn nội dung trong tờ giấy, hai mắt trợn ngược.
- Bà xác định cho cháu và Khai Thang Nữ biểu diễn tiết mục này à?
Lâm Phi lên tiếng hỏi lại lần nữa.
- Xác định. Cháu cứ yên tâm biểu diễn đi.
Phùng Hợp Bà Bà cười chói tai nói.
Sau khi ăn cơm chiều, trên quảng trường thật lớn của học viện quân sự Bắc Đẩu, lúc này đã dựng xong một khán đài rất lớn. Thiết bị chiếu sáng và ghế ngồi đã được bố trí tốt rồi.
Rất nhiều học viên và giáo viên bắt đầu tiến vào quảng trường. Mọi người xem đều ngồi nói chuyện phiếm, chờ đợi tiết mục ngày hôm nay. Nghế ngồi bay trên bầu trời quảng trường cũng kín chỗ cả. Các loại khí cầu bay múa trên không trung, cảnh tượng hết sức náo nhiệt.
Lâm Phi đi theo Phùng Hợp Bà Bà và Khai Thang Nữ tiến vào hội trường.
Viện nViện nghiên cứu y học đệ nhất tiến vào hội trường, đám người xem đông đúc, dù là học viên hay giáo viên cũng đều đứng dậy nhường đường. Phùng Hợp Bà Bà đi tới ghế bay ở vị trí trung tâm nhất trên trời, sau đó thắt dây an toàn, hài lòng cho nó bay lên.
Những người đứng đầu các viện khác thấy đám người Phùng Hợp Bà Bà cũng cung kính trốn ra xa, không có ai dám tranh vị trí với Phùng Hợp Bà Bà.
Lâm Phi cũng cáo mượn oai hùm một lần, ngồi lên ghế bay ở hàng tốt nhất, bấm phím một cái. Ghế bay liền thong thả bay lên bầu trời, sau khi tới vị trí quan sát khán đài tốt nhất thì nghiêng một góc rồi dừng lại.
Hiệu trưởng gầy gò của học viện quân sự Bắc Đẩu cùng với hai người chủ trì bắt đầu lên sân khấu nói chuyện, tuyên bố tiệc tối của học viện quân sự Bắc Đẩu bắt đầu.
Sau đó, trên sân khấu có các học viên đại biểu cho các khoa và lớp bắt đầu lên biểu diễn.
Lâm Phi nhìn đám học viên biểu diễn, đôi chân trắng trẻo để lộ ra trong lúc nhảy, rất hấp dẫn người khác. Đám học viên nam dưới sân khấu cũng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.
- Bao giờ chúng ta mới lên?
Lâm Phi cất tiếng hỏi Phùng Hợp Bà Bà ngồi bên cạnh.
- Tiết mục của chúng ta là tốt nhất, đương nhiên phải biểu diễn cuối cùng rồi. Bà đã nói với hiệu trưởng rồi. Tiết mục cuối cùng là của chúng ta. Không cần lo lắng, nhớ rõ không nên hồi hộp, cứ phát huy như bình thường là được.
Phùng Hợp Bà Bà cất tiếng chói tai.
- Tiết mục cuối cùng sao? Sắp xếp không tồi.
Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi đáp.
Bốn giờ vũ trụ sau, Lâm Phi nhìn thấy lớp mình hợp xướng, Lam Linh Nhi múa, sau đó là cả trăm tết mục, rốt cục ũng tới lượt mình lên đài.
- Hiện tại mời đội biểu diễn của viện nghiên cứu y học đệ nhất học viện quân sự Bắc Đẩu, Khai Thang Nữ và đồ tể Lâm Phi, biểu diễn tiết mục cuối cùng của đêm nay.
- Tiết mục có tên là : Giải phẫu thân thể người bị mất các chi, hợp thành người thằn lằn. Người chủ trì nhìn tên tiết mục trong tay xong, có cảm giác không thể tin nổi, xác định mình không đọc nhầm liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lâm Phi và Khai Thang Nữ. Sau đó hắn lui xuống khỏi sân khấu.
Lâm Phi và Khai Thang Nữ mặc áo bào màu đỏ mà Phùng Hợp Bà Bà đã chuẩn bị, bước lên trên sân khấu.
Hơn nữa lại có tám bảo vệ của viện nghiên cứu y học bê lên sân khấu một cái bàn giải phẫu lập thể và một cái lồng kim loại thật lớn.
Một người đàn ông to lớn, đầu tóc rồi bù, mặt đầy mồ hôi, miệng bị bịt lại bị mang lên trói chặt trên bàn giải phẫu.
Ở bên cạnh hắn là chiếc lồng kim loại đen thui. Khi tấm vải đen được mở ra, một con thằn lằn màu lục rất lớn, to cỡ hai người trưởng thành xuất hiện.
- Thưa mọi người ...
- Bị trói trên bàn giải phẫu là một gã tội phạm sát nhân biến thái vừa được cảnh sát của Bắc Đẩu Tinh đưa tới. Vốn hành vi phạm tội của hắn thì vài ngày trước đã bị xử bắn rồi. Nhưng dân chúng cảm thấy giết hắn đúng là phước cho hắn quá nên mới kháng nghị lên sở cảnh sát. Cuối cùng cảnh sát đành giao tên sát nhân biến thái này cho viện nghiên cứu y học đệ nhất.
- Đêm nay tôi và Khai Thang Nữ sẽ giải phẫu tên phạm nhân này, gồm cả phần dưới thân thể hắn, nối với con thằn lằn, tạo thành một loài mới, người thằn lằn.
Lâm Phi dựa theo tờ giấy của Phùng Hợp Bà Bà, lớn tiếng nói.
Nghe Lâm Phi nói, toàn bộ người xem trong quảng trường ngẩn ra, hai mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu.
- Hiệu quả không tồi. Lâm Phi nói rất tốt, so với dự kiến còn tốt hơn.
Phùng Hợp Bà Bà ngồi trên cao nhìn xuống, lẩm bẩm.
Sau đó Lâm Phi cho cánh tay của người đàn ông này vào một cái túi chứa, còn tiêm thuốc đặc chế vào người hắn.
Lâm Phi lấy con dao giải phẫu đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu cắt xẻ người đàn ông bị trói chặt trên bàn giải phẫu.
- Bởi cơ thể thằn lằn bài xích mọi nội tạng của nhân thể nên hắn cần phải bị bỏ một bộ phận đi. Theo lý luận thì bỏ càng nhiều càng tốt. Nhưng Lâm Phi sẽ lưu lại cho hắn hai bộ phận đủ để duy trì tính mạng hắn.
Khai Thang Nữ ở bên cạnh giải thích.
Chỉ thấy Lâm Phi bắt đầu hạ đao rất nhanh. Đao cắt kim loại cứa lên thân thể tên tội phạm, moi hết nội tạng hắn ra, chỉ lưu lại cho hắn phần nội tạng đủ để duy trì cho hắn sống trong một thời gian ngắn. Cảnh tượng tại đây đầy máu me. Tên tội phạm vết người miệng bị bịt chặt, chỉ phát ra tiếng ô ô không ngừng, hai mắt trợn trừng hung ác nhìn Lâm Phi, sau đó lại sợ hãi nhìn vào dao giải phẫu mà hắn cầm trong tay.
Máu tươi bắn tung tóe. Học viên nam tại quảng trường còn có thể nhẫn nại xem, có người đặc thù hơn thì còn cố xem nữa. Nhưng rất nhiều học viên nữ bắt đầu nôn ọe, có người đã ngất lịm.
Khai Thang Nữ cũng không nhàn nhã, cầm các bộ phận cơ thể mà Lâm Phi vừa giải phẫu, bắt đầu phân tích. Cô cũng dùng dao kim loại cắt thân thể của con thằn lằn rất nhanh, bắt đầu tiêm thuốc vào người nó nữa.
Nửa giờ vũ trụ sau, một sinh vật nửa trên là người, nửa dưới là thằn lằn xuất hiện trên sân khấu. Trên người hắn có rất nhiều ống đâm vào, những vết khâu còn đang chảy máu nhưng lại không ảnh hưởng tới việc nó bắt đầu di động rất nhanh trên này.
Bịch. Người thằn lằn này không ngờ lại nhảy xuống sân khấu, trực tiếp vọt vào đám người xem.
- Cứu mạng. Quái vật.
- Trời ơi, đừng qua đây.
- Đừng mà, mau dừng lại.
- Trời ơi, viện nghiên cứu y học đệ nhất quá kinh khủng rồi. Sau này tôi có bệnh cũng không bao giờ tới nơi đó khám đâu.
Đám học viên bắt đầu kinh hãi la hét. Người thằn lằn vọt xuống đài tạo thành chấn động rất lớn. đám học viên nhát gan đối mặt với con quái vật kinh khủng như vậy, trực tiếp bị dọa khóc.
- Xem kìa, náo nhiệt chưa? Đó mới là tiệc tối mừng năm mới chứ, phải ầm ĩ như thế.
Phùng Hợp Bà Bà ngồi trên ghế bay vỗ vỗ tay, nhìn chằm chằm vào người thằn lằn đang tung hoành khắp nơi.
Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng có kinh nghiệm, lập tức cho bảo vệ cầm súng gây mê tới bắn, khiến người thằn lằn hợp thể này hôn mê đi.
Bởi sự kiện người thằn lằn lao xuống sân khấu và màn biểu diễn đầy máu tanh của Khai Thang Nữ và Lâm Phi, thế nên phân nửa học viên tham gia dự tiệc tối mừng năm mới cũng đã bỏ chạy hết.
- Tiệc tối kết thúc.
Hiệu trưởng đại nhân mặt lạnh ngắt, nhìn cảnh tượng đã trở nên hơi mất khống chế, lập tức lên sân khấu nói bốn chữ này, kết thúc bữa tiệc mừng năm mới.
- Lão già gầy, còn xếp hạng thì sao? Đồ đệ và cháu gái tôi cực khổ biểu diễn xong rồi, vừa phí sức vừa phí tinh thần, ông lại không tuyên bố xếp hạng mà đã kết thúc là sao?
Phùng Hợp Bà Bà hạ ghế bay xuống, cất giọng chói tai kháng nghị với hiệu trưởng gầy.
- Bà chị của tôi ơi, các người là đệ nhất rồi. Phần thưởng vài hôm nữa tôi sẽ phái người đưa tới sau. Không, tôi gửi cho các người luôn. Thời gian không còn sớm nữa, về nhà ăn cơm tất niên đi.
Hiệu trưởng gầy gò của học viện quân sự Bắc Đẩu nhìn thấy đại thần Phùng Hợp Bà Bà mà mình không đắc tội nổi này, lập tức lên tiếng an ủi.
Hiệu trưởng gầy gò thầm quyết định trong lòng, về sau có hoạt động tập thể nào, nhất định phải lấy cớ không để cho bà già này tham gia mới được.iên cứu y học đệ nhất tiến vào hội trường, đám người xem đông đúc, dù là học viên hay giáo viên cũng đều đứng dậy nhường đường. Phùng Hợp Bà Bà đi tới ghế bay ở vị trí trung tâm nhất trên trời, sau đó thắt dây an toàn, hài lòng cho nó bay lên.
Những người đứng đầu các viện khác thấy đám người Phùng Hợp Bà Bà cũng cung kính trốn ra xa, không có ai dám tranh vị trí với Phùng Hợp Bà Bà.
Lâm Phi cũng cáo mượn oai hùm một lần, ngồi lên ghế bay ở hàng tốt nhất, bấm phím một cái. Ghế bay liền thong thả bay lên bầu trời, sau khi tới vị trí quan sát khán đài tốt nhất thì nghiêng một góc rồi dừng lại.
Hiệu trưởng gầy gò của học viện quân sự Bắc Đẩu cùng với hai người chủ trì bắt đầu lên sân khấu nói chuyện, tuyên bố tiệc tối của học viện quân sự Bắc Đẩu bắt đầu.
Sau đó, trên sân khấu có các học viên đại biểu cho các khoa và lớp bắt đầu lên biểu diễn.
Lâm Phi nhìn đám học viên biểu diễn, đôi chân trắng trẻo để lộ ra trong lúc nhảy, rất hấp dẫn người khác. Đám học viên nam dưới sân khấu cũng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.
- Bao giờ chúng ta mới lên?
Lâm Phi cất tiếng hỏi Phùng Hợp Bà Bà ngồi bên cạnh.
- Tiết mục của chúng ta là tốt nhất, đương nhiên phải biểu diễn cuối cùng rồi. Bà đã nói với hiệu trưởng rồi. Tiết mục cuối cùng là của chúng ta. Không cần lo lắng, nhớ rõ không nên hồi hộp, cứ phát huy như bình thường là được.
Phùng Hợp Bà Bà cất tiếng chói tai.
- Tiết mục cuối cùng sao? Sắp xếp không tồi.
Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi đáp.
Bốn giờ vũ trụ sau, Lâm Phi nhìn thấy lớp mình hợp xướng, Lam Linh Nhi múa, sau đó là cả trăm tết mục, rốt cục ũng tới lượt mình lên đài.
- Hiện tại mời đội biểu diễn của viện nghiên cứu y học đệ nhất học viện quân sự Bắc Đẩu, Khai Thang Nữ và đồ tể Lâm Phi, biểu diễn tiết mục cuối cùng của đêm nay.
- Tiết mục có tên là : Giải phẫu thân thể người bị mất các chi, hợp thành người thằn lằn. Người chủ trì nhìn tên tiết mục trong tay xong, có cảm giác không thể tin nổi, xác định mình không đọc nhầm liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lâm Phi và Khai Thang Nữ. Sau đó hắn lui xuống khỏi sân khấu.
Lâm Phi và Khai Thang Nữ mặc áo bào màu đỏ mà Phùng Hợp Bà Bà đã chuẩn bị, bước lên trên sân khấu.
Hơn nữa lại có tám bảo vệ của viện nghiên cứu y học bê lên sân khấu một cái bàn giải phẫu lập thể và một cái lồng kim loại thật lớn.
Một người đàn ông to lớn, đầu tóc rồi bù, mặt đầy mồ hôi, miệng bị bịt lại bị mang lên trói chặt trên bàn giải phẫu.
Ở bên cạnh hắn là chiếc lồng kim loại đen thui. Khi tấm vải đen được mở ra, một con thằn lằn màu lục rất lớn, to cỡ hai người trưởng thành xuất hiện.
- Thưa mọi người ...
- Bị trói trên bàn giải phẫu là một gã tội phạm sát nhân biến thái vừa được cảnh sát của Bắc Đẩu Tinh đưa tới. Vốn hành vi phạm tội của hắn thì vài ngày trước đã bị xử bắn rồi. Nhưng dân chúng cảm thấy giết hắn đúng là phước cho hắn quá nên mới kháng nghị lên sở cảnh sát. Cuối cùng cảnh sát đành giao tên sát nhân biến thái này cho viện nghiên cứu y học đệ nhất.
- Đêm nay tôi và Khai Thang Nữ sẽ giải phẫu tên phạm nhân này, gồm cả phần dưới thân thể hắn, nối với con thằn lằn, tạo thành một loài mới, người thằn lằn.
Lâm Phi dựa theo tờ giấy của Phùng Hợp Bà Bà, lớn tiếng nói.
Nghe Lâm Phi nói, toàn bộ người xem trong quảng trường ngẩn ra, hai mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu.
- Hiệu quả không tồi. Lâm Phi nói rất tốt, so với dự kiến còn tốt hơn.
Phùng Hợp Bà Bà ngồi trên cao nhìn xuống, lẩm bẩm.
Sau đó Lâm Phi cho cánh tay của người đàn ông này vào một cái túi chứa, còn tiêm thuốc đặc chế vào người hắn.
Lâm Phi lấy con dao giải phẫu đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu cắt xẻ người đàn ông bị trói chặt trên bàn giải phẫu.
- Bởi cơ thể thằn lằn bài xích mọi nội tạng của nhân thể nên hắn cần phải bị bỏ một bộ phận đi. Theo lý luận thì bỏ càng nhiều càng tốt. Nhưng Lâm Phi sẽ lưu lại cho hắn hai bộ phận đủ để duy trì tính mạng hắn.
Khai Thang Nữ ở bên cạnh giải thích.
Chỉ thấy Lâm Phi bắt đầu hạ đao rất nhanh. Đao cắt kim loại cứa lên thân thể tên tội phạm, moi hết nội tạng hắn ra, chỉ lưu lại cho hắn phần nội tạng đủ để duy trì cho hắn sống trong một thời gian ngắn. Cảnh tượng tại đây đầy máu me. Tên tội phạm vết người miệng bị bịt chặt, chỉ phát ra tiếng ô ô không ngừng, hai mắt trợn trừng hung ác nhìn Lâm Phi, sau đó lại sợ hãi nhìn vào dao giải phẫu mà hắn cầm trong tay.
Máu tươi bắn tung tóe. Học viên nam tại quảng trường còn có thể nhẫn nại xem, có người đặc thù hơn thì còn cố xem nữa. Nhưng rất nhiều học viên nữ bắt đầu nôn ọe, có người đã ngất lịm.
Khai Thang Nữ cũng không nhàn nhã, cầm các bộ phận cơ thể mà Lâm Phi vừa giải phẫu, bắt đầu phân tích. Cô cũng dùng dao kim loại cắt thân thể của con thằn lằn rất nhanh, bắt đầu tiêm thuốc vào người nó nữa.
Nửa giờ vũ trụ sau, một sinh vật nửa trên là người, nửa dưới là thằn lằn xuất hiện trên sân khấu. Trên người hắn có rất nhiều ống đâm vào, những vết khâu còn đang chảy máu nhưng lại không ảnh hưởng tới việc nó bắt đầu di động rất nhanh trên này.
Bịch. Người thằn lằn này không ngờ lại nhảy xuống sân khấu, trực tiếp vọt vào đám người xem.
- Cứu mạng. Quái vật.
- Trời ơi, đừng qua đây.
- Đừng mà, mau dừng lại.
- Trời ơi, viện nghiên cứu y học đệ nhất quá kinh khủng rồi. Sau này tôi có bệnh cũng không bao giờ tới nơi đó khám đâu.
Đám học viên bắt đầu kinh hãi la hét. Người thằn lằn vọt xuống đài tạo thành chấn động rất lớn. đám học viên nhát gan đối mặt với con quái vật kinh khủng như vậy, trực tiếp bị dọa khóc.
- Xem kìa, náo nhiệt chưa? Đó mới là tiệc tối mừng năm mới chứ, phải ầm ĩ như thế.
Phùng Hợp Bà Bà ngồi trên ghế bay vỗ vỗ tay, nhìn chằm chằm vào người thằn lằn đang tung hoành khắp nơi.
Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng có kinh nghiệm, lập tức cho bảo vệ cầm súng gây mê tới bắn, khiến người thằn lằn hợp thể này hôn mê đi.
Bởi sự kiện người thằn lằn lao xuống sân khấu và màn biểu diễn đầy máu tanh của Khai Thang Nữ và Lâm Phi, thế nên phân nửa học viên tham gia dự tiệc tối mừng năm mới cũng đã bỏ chạy hết.
- Tiệc tối kết thúc.
Hiệu trưởng đại nhân mặt lạnh ngắt, nhìn cảnh tượng đã trở nên hơi mất khống chế, lập tức lên sân khấu nói bốn chữ này, kết thúc bữa tiệc mừng năm mới.
- Lão già gầy, còn xếp hạng thì sao? Đồ đệ và cháu gái tôi cực khổ biểu diễn xong rồi, vừa phí sức vừa phí tinh thần, ông lại không tuyên bố xếp hạng mà đã kết thúc là sao?
Phùng Hợp Bà Bà hạ ghế bay xuống, cất giọng chói tai kháng nghị với hiệu trưởng gầy.
- Bà chị của tôi ơi, các người là đệ nhất rồi. Phần thưởng vài hôm nữa tôi sẽ phái người đưa tới sau. Không, tôi gửi cho các người luôn. Thời gian không còn sớm nữa, về nhà ăn cơm tất niên đi.
Hiệu trưởng gầy gò của học viện quân sự Bắc Đẩu nhìn thấy đại thần Phùng Hợp Bà Bà mà mình không đắc tội nổi này, lập tức lên tiếng an ủi.
Hiệu trưởng gầy gò thầm quyết định trong lòng, về sau có hoạt động tập thể nào, nhất định phải lấy cớ không để cho bà già này tham gia mới được
- Chuyện gì thế Lam Linh Nhi?
Lâm Phi mở điện thoại, hỏi.
- Anh rể, ba ngày sau là tiệc tối của học viện rồi. Anh đã đăng ký tiết mục chưa? Có hứng thú tham gia với em không?
Lam Linh Nhi dùng âm thanh dịu dàng đặc biệt để hỏi hắn.
- Bản thân tôi rất có hứng thú tham gia tiết mục với cô nhưng tôi đã được Phùng Hợp Bà Bà của viện nghiên cứu y học đệ nhất chọn rồi. Tôi sẽ đại diện cho viện nghiên cứu đệ nhất biểu diễn trong tiệc tối đấy.
Lâm Phi trả lời, trong lòng lại nghĩ đúng là Phùng Hợp Bà Bà khôn khéo mà, là người đầu tiên biết chào mời mình.
- Cái gì? Viện nghiên cứu y học đệ nhất sao? Cái bà lão kinh khủng đó hả? Anh rể, em đột nhiên nghĩ ra em có người khác rồi, không cần tìm anh biểu diễn cùng nữa. Tối hôm đó gặp mặt nhé, không nói nữa.
Lam Linh Nhi nghe Lâm Phi nói xong liền lập tức tắt điện thoại.
Lâm Phi bắt đầu đi dạo trong trường, nghĩ tới sắp năm mới rồi, cũng nên chuẩn bị đồ ăn tốt hơn cho tùy tùng Ngô Tiểu Man trong hầm, cũng nên đổi quần áo cho cô.
Hắn thông qua đồng hồ, bắt đầu lên mạng tìm trang phục của hầu gái, lại đặt một số thức ăn. Sau đó hắn tìm một chút hoa quả ngon được bán trong trường, mang về xe bay.
Lâm Phi khởi động xe, đi về hướng biệt thự của Áo Đinh Đặc.
Lâm Phi ôm bao lớn bao nhỏ, đi xuống tầng hầm.
- Lâm Phi, mặc dù đã tặng cho tôi rất nhiều thức ăn nhưng tôi sẽ đánh bại anh rất nhanh thôi. Đám thức ăn này tôi sẽ không cần nữa.
Tiểu công chúa Ngô Tiểu Man bắt đầu đi tới cạnh Lâm Phi đang mang thức ăn vào, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói.
- Nhớ phải gọi tôi là chủ nhân. Muốn đánh bại tôi thì cô phải cố gắng huấn luyện một thời gian dài nữa. Chờ tới khi tôi tỉ thí với cô một chút, xem lần này tôi đi vắng hai tháng, năng lực chiến đấu cơ giáp của cô có tăng lên chút nào không.
Lâm Phi nói.
Mười phút sau, mặt Ngô Tiểu Man đầy vẻ buồn phiền, đi ra khỏi khoang hình trứng chiến đấu cơ giáp ảo.
- Sao lại thế được? Rõ ràng năng lực chiến đấu của tôi đã tăng lên rồi mà hắn vẫn phá giải được chiêu tôi đã khổ luyện. Hắn vẫn chỉ dùng một chiêu là đánh nổ cơ giáp của tôi rồi. Không khoa học chút nào.
Ngô Tiểu Man bắt đầu thi thầm.
- Không riêng gì cô tăng kỹ thuật điều khiển, năng lực chiến đấu của tôi cũng tăng đó. Hôm nay cô còn phải huấn luyện nhiều hơn. Trước tiên tập đối kháng với tôi, rèn luyện cận chiến đã, sau đó tập yoga. Để tôi xem một chút xem gần đây cô có lười không. Nào ra, ra đòn đi, tiểu tùy tùng.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man đang thì thào.
Nói tới đấu đối kháng, thật ra chính là Ngô Tiểu Man bên trong tầng hầm không ngừng phòng ngự, bị Lâm Phi hành hung một giờ vũ trụ.
Ngô Tiểu Man bắt đầu còn có thể có gan ra chiêu công kích nhưng sau đó chỉ còn phòng thủ thôi. Nhưng dù là thế thì cô vẫn không ngừng bị Lâm Phi đánh trúng cơ thể.
Mặc dù Lâm Phi đã cố gắng đánh nhẹ hết sức rồi nhưng mỗi lần đánh trúng cô thì Ngô Tiểu Man vẫn kêu đau ngao ngao, hơn nữa trên người còn xuất hiện một vết tím đen.
- Bước né phải thật nhanh, đừng dừng lại. Địch thủ của cô sẽ không cho cô thời gian tự hỏi khi đánh nhau đâu.
- Ra đòn phải không do dự, thăng bằng phải tốt.
- Nhìn cái gì chứ? Đứng nhìn vết thương của mình làm gì, nhìn kẻ địch ấy. Nếu ở trên chiến trường thì cô đã chết vô số lần rồi.
Lâm Phi bắt đầu vừa công kích vừa không ngừng chỉ bảo khuyết điểm trong chiến đấu của Ngô Tiểu Man.
- Tôi thân là công chúa Bách Thú Đế Quốc, nếu Bách Thú Đế Quốc phải cho tôi lên chiến trường chiến đấu thế này thì chắc là Bách Thú Đế Quốc đã bị đánh tới hoàng thành rồi, cũng sắp bị diệt vong rồi.
Tiểu công chúa Ngô Tiểu Man oán hận nói nhỏ.
Một giờ vũ trụ sau, Ngô Tiểu Man cả người đau đớn, sau khi Lâm Phi dừng tay liền đặt mông ngồi bệt trên mặt đất.
- Cho cô năm phút nghỉ ngơi, sau đó tiến hành huấn luyện yoga cổ.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man người đầy mồ hôi đang ngồi trên mặt đất.
- Tôi đúng ra không nên mong anh trở về.
Ngô Tiểu Man nghe năm phút sau phải tập yoga, tức giận nói.
- Cho dù cô không mong thì tôi cũng sẽ trở về.
- Sau này cô sẽ cảm tạ tôi, tiểu tùy tùng à. Vì cô sẽ trở thành công chúa có năng lực chiến đấu mạnh nhất của Bách Thú Đế Quốc, sẽ đi vào sử sách.
Lâm Phi vừa nói vừa bắt đầu cho Ngô Tiểu Man ảo tưởng về tương lai.
Năm phút sau, Lâm Phi lại bắt đầu bắt Ngô Tiểu Man tập yoga cổ.
Hắn cũng ép cô tập một giờ vũ trụ, sau đó ôm Ngô Tiểu Man co quắp trên mặt đất, cả người đầy vết thương vào trong bồn tắm.
Hắn cũng đổ đầy nước thuốc giảm mệt mỏi vào trong đó.
- Có lúc tôi cũng nghĩ, rốt cục cô là chủ nhân hay tôi là chủ nhân đây.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man chỉ còn lộ cái đầu ra khỏi bồn tắm.
- Vậy thì anh thả tôi trở về đi. Thả tôi về Bách Thú Đế Quốc đi.
Ngô Tiểu Man ra vẻ vô cùng đáng thương nói.
- Thả cô về cũng được. Đánh bại tôi đi.
Lâm Phi trả lời, nghĩ nếu thả cô về thì Hệ Thống Chiến Thần kia ngày nào cũng sẽ bắt mình mệt mỏi rồi. Không thể thương cô tiểu công chúa này. Nếu thương cô mà mềm lòng thì mình sẽ phải chịu tội.
Thời gian ba ngày trôi đi rất nhanh. Bữa tiệc tối một năm tổ chức một lần của học viện quân sự Bắc Đẩu sắp bắt đầu.
Lâm Phi ăn cơm trưa xong đã bị Phùng Hợp Bà Bà kéo tới trong viện nghiên cứu y học đệ nhất rồi, cũng đưa cho hắn một bộ quần áo biểu diễn màu đỏ máu.
- Tối nay cháu và Khai Thang Nữ biểu diễn tiết mục gì vậy?
Lâm Phi nhìn Phùng Hợp Bà Bà có vẻ đang hưng phấn, lên tiếng hỏi.
- Đương nhiên là biểu diễn kỹ thuật của viện nghiên cứu y học đệ nhất chúng tôi rồi, có thể khiến mọi người bị trấn áp tại chỗ. Yên tâm đi. Cháu chỉ cần phát huy sở trường như bình thường là được, không cần phải thấy áp lực.
Phùng Hợp Bà Bà dùng bàn tay khô héo vỗ vỗ vai Lâm Phi, nói.
- Sở trường của cháu, sở trường của cháu là gì?
Lâm Phi hỏi.
- Có tờ giấy này đây, bà đã ghi hết chuyện cháu cần làm rồi. Đến lúc đó cháu chứ làm theo là xong.
Phùng Hợp Bà Bà đưa cho Lâm Phi một tờ giấy.
Lâm Phi nhìn nội dung trong tờ giấy, hai mắt trợn ngược.
- Bà xác định cho cháu và Khai Thang Nữ biểu diễn tiết mục này à?
Lâm Phi lên tiếng hỏi lại lần nữa.
- Xác định. Cháu cứ yên tâm biểu diễn đi.
Phùng Hợp Bà Bà cười chói tai nói.
Sau khi ăn cơm chiều, trên quảng trường thật lớn của học viện quân sự Bắc Đẩu, lúc này đã dựng xong một khán đài rất lớn. Thiết bị chiếu sáng và ghế ngồi đã được bố trí tốt rồi.
Rất nhiều học viên và giáo viên bắt đầu tiến vào quảng trường. Mọi người xem đều ngồi nói chuyện phiếm, chờ đợi tiết mục ngày hôm nay. Nghế ngồi bay trên bầu trời quảng trường cũng kín chỗ cả. Các loại khí cầu bay múa trên không trung, cảnh tượng hết sức náo nhiệt.
Lâm Phi đi theo Phùng Hợp Bà Bà và Khai Thang Nữ tiến vào hội trường.
Viện nViện nghiên cứu y học đệ nhất tiến vào hội trường, đám người xem đông đúc, dù là học viên hay giáo viên cũng đều đứng dậy nhường đường. Phùng Hợp Bà Bà đi tới ghế bay ở vị trí trung tâm nhất trên trời, sau đó thắt dây an toàn, hài lòng cho nó bay lên.
Những người đứng đầu các viện khác thấy đám người Phùng Hợp Bà Bà cũng cung kính trốn ra xa, không có ai dám tranh vị trí với Phùng Hợp Bà Bà.
Lâm Phi cũng cáo mượn oai hùm một lần, ngồi lên ghế bay ở hàng tốt nhất, bấm phím một cái. Ghế bay liền thong thả bay lên bầu trời, sau khi tới vị trí quan sát khán đài tốt nhất thì nghiêng một góc rồi dừng lại.
Hiệu trưởng gầy gò của học viện quân sự Bắc Đẩu cùng với hai người chủ trì bắt đầu lên sân khấu nói chuyện, tuyên bố tiệc tối của học viện quân sự Bắc Đẩu bắt đầu.
Sau đó, trên sân khấu có các học viên đại biểu cho các khoa và lớp bắt đầu lên biểu diễn.
Lâm Phi nhìn đám học viên biểu diễn, đôi chân trắng trẻo để lộ ra trong lúc nhảy, rất hấp dẫn người khác. Đám học viên nam dưới sân khấu cũng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.
- Bao giờ chúng ta mới lên?
Lâm Phi cất tiếng hỏi Phùng Hợp Bà Bà ngồi bên cạnh.
- Tiết mục của chúng ta là tốt nhất, đương nhiên phải biểu diễn cuối cùng rồi. Bà đã nói với hiệu trưởng rồi. Tiết mục cuối cùng là của chúng ta. Không cần lo lắng, nhớ rõ không nên hồi hộp, cứ phát huy như bình thường là được.
Phùng Hợp Bà Bà cất tiếng chói tai.
- Tiết mục cuối cùng sao? Sắp xếp không tồi.
Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi đáp.
Bốn giờ vũ trụ sau, Lâm Phi nhìn thấy lớp mình hợp xướng, Lam Linh Nhi múa, sau đó là cả trăm tết mục, rốt cục ũng tới lượt mình lên đài.
- Hiện tại mời đội biểu diễn của viện nghiên cứu y học đệ nhất học viện quân sự Bắc Đẩu, Khai Thang Nữ và đồ tể Lâm Phi, biểu diễn tiết mục cuối cùng của đêm nay.
- Tiết mục có tên là : Giải phẫu thân thể người bị mất các chi, hợp thành người thằn lằn. Người chủ trì nhìn tên tiết mục trong tay xong, có cảm giác không thể tin nổi, xác định mình không đọc nhầm liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lâm Phi và Khai Thang Nữ. Sau đó hắn lui xuống khỏi sân khấu.
Lâm Phi và Khai Thang Nữ mặc áo bào màu đỏ mà Phùng Hợp Bà Bà đã chuẩn bị, bước lên trên sân khấu.
Hơn nữa lại có tám bảo vệ của viện nghiên cứu y học bê lên sân khấu một cái bàn giải phẫu lập thể và một cái lồng kim loại thật lớn.
Một người đàn ông to lớn, đầu tóc rồi bù, mặt đầy mồ hôi, miệng bị bịt lại bị mang lên trói chặt trên bàn giải phẫu.
Ở bên cạnh hắn là chiếc lồng kim loại đen thui. Khi tấm vải đen được mở ra, một con thằn lằn màu lục rất lớn, to cỡ hai người trưởng thành xuất hiện.
- Thưa mọi người ...
- Bị trói trên bàn giải phẫu là một gã tội phạm sát nhân biến thái vừa được cảnh sát của Bắc Đẩu Tinh đưa tới. Vốn hành vi phạm tội của hắn thì vài ngày trước đã bị xử bắn rồi. Nhưng dân chúng cảm thấy giết hắn đúng là phước cho hắn quá nên mới kháng nghị lên sở cảnh sát. Cuối cùng cảnh sát đành giao tên sát nhân biến thái này cho viện nghiên cứu y học đệ nhất.
- Đêm nay tôi và Khai Thang Nữ sẽ giải phẫu tên phạm nhân này, gồm cả phần dưới thân thể hắn, nối với con thằn lằn, tạo thành một loài mới, người thằn lằn.
Lâm Phi dựa theo tờ giấy của Phùng Hợp Bà Bà, lớn tiếng nói.
Nghe Lâm Phi nói, toàn bộ người xem trong quảng trường ngẩn ra, hai mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu.
- Hiệu quả không tồi. Lâm Phi nói rất tốt, so với dự kiến còn tốt hơn.
Phùng Hợp Bà Bà ngồi trên cao nhìn xuống, lẩm bẩm.
Sau đó Lâm Phi cho cánh tay của người đàn ông này vào một cái túi chứa, còn tiêm thuốc đặc chế vào người hắn.
Lâm Phi lấy con dao giải phẫu đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu cắt xẻ người đàn ông bị trói chặt trên bàn giải phẫu.
- Bởi cơ thể thằn lằn bài xích mọi nội tạng của nhân thể nên hắn cần phải bị bỏ một bộ phận đi. Theo lý luận thì bỏ càng nhiều càng tốt. Nhưng Lâm Phi sẽ lưu lại cho hắn hai bộ phận đủ để duy trì tính mạng hắn.
Khai Thang Nữ ở bên cạnh giải thích.
Chỉ thấy Lâm Phi bắt đầu hạ đao rất nhanh. Đao cắt kim loại cứa lên thân thể tên tội phạm, moi hết nội tạng hắn ra, chỉ lưu lại cho hắn phần nội tạng đủ để duy trì cho hắn sống trong một thời gian ngắn. Cảnh tượng tại đây đầy máu me. Tên tội phạm vết người miệng bị bịt chặt, chỉ phát ra tiếng ô ô không ngừng, hai mắt trợn trừng hung ác nhìn Lâm Phi, sau đó lại sợ hãi nhìn vào dao giải phẫu mà hắn cầm trong tay.
Máu tươi bắn tung tóe. Học viên nam tại quảng trường còn có thể nhẫn nại xem, có người đặc thù hơn thì còn cố xem nữa. Nhưng rất nhiều học viên nữ bắt đầu nôn ọe, có người đã ngất lịm.
Khai Thang Nữ cũng không nhàn nhã, cầm các bộ phận cơ thể mà Lâm Phi vừa giải phẫu, bắt đầu phân tích. Cô cũng dùng dao kim loại cắt thân thể của con thằn lằn rất nhanh, bắt đầu tiêm thuốc vào người nó nữa.
Nửa giờ vũ trụ sau, một sinh vật nửa trên là người, nửa dưới là thằn lằn xuất hiện trên sân khấu. Trên người hắn có rất nhiều ống đâm vào, những vết khâu còn đang chảy máu nhưng lại không ảnh hưởng tới việc nó bắt đầu di động rất nhanh trên này.
Bịch. Người thằn lằn này không ngờ lại nhảy xuống sân khấu, trực tiếp vọt vào đám người xem.
- Cứu mạng. Quái vật.
- Trời ơi, đừng qua đây.
- Đừng mà, mau dừng lại.
- Trời ơi, viện nghiên cứu y học đệ nhất quá kinh khủng rồi. Sau này tôi có bệnh cũng không bao giờ tới nơi đó khám đâu.
Đám học viên bắt đầu kinh hãi la hét. Người thằn lằn vọt xuống đài tạo thành chấn động rất lớn. đám học viên nhát gan đối mặt với con quái vật kinh khủng như vậy, trực tiếp bị dọa khóc.
- Xem kìa, náo nhiệt chưa? Đó mới là tiệc tối mừng năm mới chứ, phải ầm ĩ như thế.
Phùng Hợp Bà Bà ngồi trên ghế bay vỗ vỗ tay, nhìn chằm chằm vào người thằn lằn đang tung hoành khắp nơi.
Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng có kinh nghiệm, lập tức cho bảo vệ cầm súng gây mê tới bắn, khiến người thằn lằn hợp thể này hôn mê đi.
Bởi sự kiện người thằn lằn lao xuống sân khấu và màn biểu diễn đầy máu tanh của Khai Thang Nữ và Lâm Phi, thế nên phân nửa học viên tham gia dự tiệc tối mừng năm mới cũng đã bỏ chạy hết.
- Tiệc tối kết thúc.
Hiệu trưởng đại nhân mặt lạnh ngắt, nhìn cảnh tượng đã trở nên hơi mất khống chế, lập tức lên sân khấu nói bốn chữ này, kết thúc bữa tiệc mừng năm mới.
- Lão già gầy, còn xếp hạng thì sao? Đồ đệ và cháu gái tôi cực khổ biểu diễn xong rồi, vừa phí sức vừa phí tinh thần, ông lại không tuyên bố xếp hạng mà đã kết thúc là sao?
Phùng Hợp Bà Bà hạ ghế bay xuống, cất giọng chói tai kháng nghị với hiệu trưởng gầy.
- Bà chị của tôi ơi, các người là đệ nhất rồi. Phần thưởng vài hôm nữa tôi sẽ phái người đưa tới sau. Không, tôi gửi cho các người luôn. Thời gian không còn sớm nữa, về nhà ăn cơm tất niên đi.
Hiệu trưởng gầy gò của học viện quân sự Bắc Đẩu nhìn thấy đại thần Phùng Hợp Bà Bà mà mình không đắc tội nổi này, lập tức lên tiếng an ủi.
Hiệu trưởng gầy gò thầm quyết định trong lòng, về sau có hoạt động tập thể nào, nhất định phải lấy cớ không để cho bà già này tham gia mới được.iên cứu y học đệ nhất tiến vào hội trường, đám người xem đông đúc, dù là học viên hay giáo viên cũng đều đứng dậy nhường đường. Phùng Hợp Bà Bà đi tới ghế bay ở vị trí trung tâm nhất trên trời, sau đó thắt dây an toàn, hài lòng cho nó bay lên.
Những người đứng đầu các viện khác thấy đám người Phùng Hợp Bà Bà cũng cung kính trốn ra xa, không có ai dám tranh vị trí với Phùng Hợp Bà Bà.
Lâm Phi cũng cáo mượn oai hùm một lần, ngồi lên ghế bay ở hàng tốt nhất, bấm phím một cái. Ghế bay liền thong thả bay lên bầu trời, sau khi tới vị trí quan sát khán đài tốt nhất thì nghiêng một góc rồi dừng lại.
Hiệu trưởng gầy gò của học viện quân sự Bắc Đẩu cùng với hai người chủ trì bắt đầu lên sân khấu nói chuyện, tuyên bố tiệc tối của học viện quân sự Bắc Đẩu bắt đầu.
Sau đó, trên sân khấu có các học viên đại biểu cho các khoa và lớp bắt đầu lên biểu diễn.
Lâm Phi nhìn đám học viên biểu diễn, đôi chân trắng trẻo để lộ ra trong lúc nhảy, rất hấp dẫn người khác. Đám học viên nam dưới sân khấu cũng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.
- Bao giờ chúng ta mới lên?
Lâm Phi cất tiếng hỏi Phùng Hợp Bà Bà ngồi bên cạnh.
- Tiết mục của chúng ta là tốt nhất, đương nhiên phải biểu diễn cuối cùng rồi. Bà đã nói với hiệu trưởng rồi. Tiết mục cuối cùng là của chúng ta. Không cần lo lắng, nhớ rõ không nên hồi hộp, cứ phát huy như bình thường là được.
Phùng Hợp Bà Bà cất tiếng chói tai.
- Tiết mục cuối cùng sao? Sắp xếp không tồi.
Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi đáp.
Bốn giờ vũ trụ sau, Lâm Phi nhìn thấy lớp mình hợp xướng, Lam Linh Nhi múa, sau đó là cả trăm tết mục, rốt cục ũng tới lượt mình lên đài.
- Hiện tại mời đội biểu diễn của viện nghiên cứu y học đệ nhất học viện quân sự Bắc Đẩu, Khai Thang Nữ và đồ tể Lâm Phi, biểu diễn tiết mục cuối cùng của đêm nay.
- Tiết mục có tên là : Giải phẫu thân thể người bị mất các chi, hợp thành người thằn lằn. Người chủ trì nhìn tên tiết mục trong tay xong, có cảm giác không thể tin nổi, xác định mình không đọc nhầm liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lâm Phi và Khai Thang Nữ. Sau đó hắn lui xuống khỏi sân khấu.
Lâm Phi và Khai Thang Nữ mặc áo bào màu đỏ mà Phùng Hợp Bà Bà đã chuẩn bị, bước lên trên sân khấu.
Hơn nữa lại có tám bảo vệ của viện nghiên cứu y học bê lên sân khấu một cái bàn giải phẫu lập thể và một cái lồng kim loại thật lớn.
Một người đàn ông to lớn, đầu tóc rồi bù, mặt đầy mồ hôi, miệng bị bịt lại bị mang lên trói chặt trên bàn giải phẫu.
Ở bên cạnh hắn là chiếc lồng kim loại đen thui. Khi tấm vải đen được mở ra, một con thằn lằn màu lục rất lớn, to cỡ hai người trưởng thành xuất hiện.
- Thưa mọi người ...
- Bị trói trên bàn giải phẫu là một gã tội phạm sát nhân biến thái vừa được cảnh sát của Bắc Đẩu Tinh đưa tới. Vốn hành vi phạm tội của hắn thì vài ngày trước đã bị xử bắn rồi. Nhưng dân chúng cảm thấy giết hắn đúng là phước cho hắn quá nên mới kháng nghị lên sở cảnh sát. Cuối cùng cảnh sát đành giao tên sát nhân biến thái này cho viện nghiên cứu y học đệ nhất.
- Đêm nay tôi và Khai Thang Nữ sẽ giải phẫu tên phạm nhân này, gồm cả phần dưới thân thể hắn, nối với con thằn lằn, tạo thành một loài mới, người thằn lằn.
Lâm Phi dựa theo tờ giấy của Phùng Hợp Bà Bà, lớn tiếng nói.
Nghe Lâm Phi nói, toàn bộ người xem trong quảng trường ngẩn ra, hai mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu.
- Hiệu quả không tồi. Lâm Phi nói rất tốt, so với dự kiến còn tốt hơn.
Phùng Hợp Bà Bà ngồi trên cao nhìn xuống, lẩm bẩm.
Sau đó Lâm Phi cho cánh tay của người đàn ông này vào một cái túi chứa, còn tiêm thuốc đặc chế vào người hắn.
Lâm Phi lấy con dao giải phẫu đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu cắt xẻ người đàn ông bị trói chặt trên bàn giải phẫu.
- Bởi cơ thể thằn lằn bài xích mọi nội tạng của nhân thể nên hắn cần phải bị bỏ một bộ phận đi. Theo lý luận thì bỏ càng nhiều càng tốt. Nhưng Lâm Phi sẽ lưu lại cho hắn hai bộ phận đủ để duy trì tính mạng hắn.
Khai Thang Nữ ở bên cạnh giải thích.
Chỉ thấy Lâm Phi bắt đầu hạ đao rất nhanh. Đao cắt kim loại cứa lên thân thể tên tội phạm, moi hết nội tạng hắn ra, chỉ lưu lại cho hắn phần nội tạng đủ để duy trì cho hắn sống trong một thời gian ngắn. Cảnh tượng tại đây đầy máu me. Tên tội phạm vết người miệng bị bịt chặt, chỉ phát ra tiếng ô ô không ngừng, hai mắt trợn trừng hung ác nhìn Lâm Phi, sau đó lại sợ hãi nhìn vào dao giải phẫu mà hắn cầm trong tay.
Máu tươi bắn tung tóe. Học viên nam tại quảng trường còn có thể nhẫn nại xem, có người đặc thù hơn thì còn cố xem nữa. Nhưng rất nhiều học viên nữ bắt đầu nôn ọe, có người đã ngất lịm.
Khai Thang Nữ cũng không nhàn nhã, cầm các bộ phận cơ thể mà Lâm Phi vừa giải phẫu, bắt đầu phân tích. Cô cũng dùng dao kim loại cắt thân thể của con thằn lằn rất nhanh, bắt đầu tiêm thuốc vào người nó nữa.
Nửa giờ vũ trụ sau, một sinh vật nửa trên là người, nửa dưới là thằn lằn xuất hiện trên sân khấu. Trên người hắn có rất nhiều ống đâm vào, những vết khâu còn đang chảy máu nhưng lại không ảnh hưởng tới việc nó bắt đầu di động rất nhanh trên này.
Bịch. Người thằn lằn này không ngờ lại nhảy xuống sân khấu, trực tiếp vọt vào đám người xem.
- Cứu mạng. Quái vật.
- Trời ơi, đừng qua đây.
- Đừng mà, mau dừng lại.
- Trời ơi, viện nghiên cứu y học đệ nhất quá kinh khủng rồi. Sau này tôi có bệnh cũng không bao giờ tới nơi đó khám đâu.
Đám học viên bắt đầu kinh hãi la hét. Người thằn lằn vọt xuống đài tạo thành chấn động rất lớn. đám học viên nhát gan đối mặt với con quái vật kinh khủng như vậy, trực tiếp bị dọa khóc.
- Xem kìa, náo nhiệt chưa? Đó mới là tiệc tối mừng năm mới chứ, phải ầm ĩ như thế.
Phùng Hợp Bà Bà ngồi trên ghế bay vỗ vỗ tay, nhìn chằm chằm vào người thằn lằn đang tung hoành khắp nơi.
Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng có kinh nghiệm, lập tức cho bảo vệ cầm súng gây mê tới bắn, khiến người thằn lằn hợp thể này hôn mê đi.
Bởi sự kiện người thằn lằn lao xuống sân khấu và màn biểu diễn đầy máu tanh của Khai Thang Nữ và Lâm Phi, thế nên phân nửa học viên tham gia dự tiệc tối mừng năm mới cũng đã bỏ chạy hết.
- Tiệc tối kết thúc.
Hiệu trưởng đại nhân mặt lạnh ngắt, nhìn cảnh tượng đã trở nên hơi mất khống chế, lập tức lên sân khấu nói bốn chữ này, kết thúc bữa tiệc mừng năm mới.
- Lão già gầy, còn xếp hạng thì sao? Đồ đệ và cháu gái tôi cực khổ biểu diễn xong rồi, vừa phí sức vừa phí tinh thần, ông lại không tuyên bố xếp hạng mà đã kết thúc là sao?
Phùng Hợp Bà Bà hạ ghế bay xuống, cất giọng chói tai kháng nghị với hiệu trưởng gầy.
- Bà chị của tôi ơi, các người là đệ nhất rồi. Phần thưởng vài hôm nữa tôi sẽ phái người đưa tới sau. Không, tôi gửi cho các người luôn. Thời gian không còn sớm nữa, về nhà ăn cơm tất niên đi.
Hiệu trưởng gầy gò của học viện quân sự Bắc Đẩu nhìn thấy đại thần Phùng Hợp Bà Bà mà mình không đắc tội nổi này, lập tức lên tiếng an ủi.
Hiệu trưởng gầy gò thầm quyết định trong lòng, về sau có hoạt động tập thể nào, nhất định phải lấy cớ không để cho bà già này tham gia mới được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.