Chương 235: Phương pháp tiến vào hoàng cung
Oai Đảo Thần
16/08/2014
Tảng sáng ngày thứ hai, hoàng tử Bách Thú Đế Quốc Ngô Địch tỉnh lại,
phát hiện đầu mình còn hơi choáng, hơn nữa bên trái rất đau.
Ngô Địch vội vã đi tới trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ nhìn lại, thấy đầu trái mình dù không chảy máu nhưng lại sưng to một cục.
Hắn bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Tử thần mang em gái đã chết Ngô Tiểu Man của mình tới gặp, hơn nữa hắn còn phát sinh tranh chấp với tử thần, cuối cùng bị đánh ngất. Hắn nhớ rõ cảnh cuối cùng chính là tử thần ra một quyền đánh vào đầu mình.
- Rốt cục đó có phải là mơ hay không? Chẳng lẽ tôi hoàng muội quá, ban đêm gặp ác mộng, tự mình đụng đầu vào vách tường sao?
Ngô Địch đứng trước gương nghĩ ngợi.
Chuyện xảy ra tối qua như vẫn còn trước mắt nhưng nghĩ lại lại rất buồn cười. Hoàng muội đã chết không ngờ bị cho vào vali hành lý, bị tử thần mang tới cho mình gặp mặt. Ngô Địch và đại đa số người của Bách Thú Đế Quốc đều là người vô thần. Trước tối hôm qua, hắn căn bản không tin là có tử thần và Minh giới tồn tại.
Ngày tiểu công chúa Ngô Tiểu Man của Bách Thú Đế Quốc qua đời được đặt là ba mươi ngày sau khi cô mất tích, cũng chính là một tháng sau sinh nhật thứ mười sáu của Ngô Tiểu Man.
Một năm trước, sau khi Ngô Tiểu Man mất tích, Bách Thú Đế Quốc tiến hành lục soát toàn quốc nhưng cô lại giống như biến vào không khí.
Cuối cùng thú hoàng chỉ có thể tuyên bố là Ngô Tiểu Man bị thích khách hại chết.
- Còn vài ngày nữa là ngày giỗ của Ngô Tiểu Man rồi. Có thể là em gái về báo mộng cho mình.
Ngô Địch tự hỏi rất lâu, sau đó nhận định chắc là tối qua mình nằm mơ, đụng đầu vào tường rồi sưng lên.
Dùng nước mát rửa mặt xong, hoàng tử Ngô Địch không tiến hành huấn luyện cơ giáp thường ngày mà đi về hoàng cung. Hắn chuẩn bị kể lại chuyện giấc mộng đêm qua cho phụ hoàng và mẫu hậu nghe.
Kể từ khi hắn thấy video Thiên Hạ Đệ Nhị tại tiền tuyến, Ngô Địch hiểu rất rõ là năng lực điều khiển cơ giáp của mình còn chưa đủ. Nếu như giao chiến với Thiên Hạ Đệ Nhị có thực lực chuẩn Chiến Thần thì rất có khả năng sẽ thất bại. Bởi vậy mỗi ngày hắn đều rèn luyện điều khiển cơ giáp, luyện tập Hoàng Cực Cửu Trảm. Hắn muốn báo thù hủy vợ.
Lúc này hoàng tử Ngô Địch còn không biết, Lâm Phi không chỉ hủy vợ hắn mà còn giam giữ em gái hắn, hơn nữa mỗi ngày đều huấn luyện. Hủy vợ cũng không phải là cừu hận Lâm Phi nhất giữa hắn và Lâm Phi.
Hai giờ sau.
Tại hoàng cung của Bách Thú Đế Quốc.
Hoàng tử Ngô Địch và cha mẹ đang ngồi trên ghế salon nói chuyện.
- Ngô Địch à, con không còn nhỏ nữa. Năm nay mẹ chuẩn bị giới thiệu con gái của hạm đội trưởng hạm đội đệ nhất của hoàng thất cho con. Cô bé gái đó hiện giờ là phó quan của hạm đội, người rất xinh xắn. Thế nào?
Mẹ Ngô Địch nói.
- Mẫu hậu, con tạm thời còn chưa nghĩ tới tình nhi nữ. Chờ con đánh bại được Thiên Hạ Đệ Nhị rồi hãy nói:
Ngô Địch trả lời.
- Ôi.
Mẹ Ngô Địch nghe vậy chỉ thở dài một tiếng.
- Phụ hoàng, mẫu hậu, tối qua con gặp một cơn ác mộng. Trong mộng con thấy Ngô Tiểu Man. Em nó bị một tử thần cầm lưỡi hái, cho vào vali hành lý mang tới gặp con, cũng nói với con vài câu.
Ngô Địch nói.
- Nó nói gì với con?
Thú vương Bách Thú Đế Quốc hỏi.
- Nói là nó nhớ con. Nó còn nói là con là hy vọng tương lai của Bách Thú Đế Quốc.
Ngô Địch bỏ đi những câu vô nghĩa, trả lời.
- Số mệnh Tiểu Man đúng là quá khổ rồi. Tuổi còn trẻ như vậy, không ngờ bị thích khách Thiên Long Liên Bang giết chết. Hoàng nhi, tương lai con chấp chưởng đế quốc, nhất định phải mang hạm đội Bách Thú Đế Quốc tới san bằng Thiên Long Liên Bang, báo thù cho Tiểu Man.
Thú vương nói.
Đêm xuống, bầu trời đen kịt.
Lâm Phi mặc áo đen, khoác áo choàng đen, dựa theo bản đồ hoàng cung mà Ngô Tiểu Man vẽ, bắt đầu lẻn vào bên trong Hoàng thành.
Nhưng khi hắn vừa dựa vào tường Hoàng thành thì đã khiến hệ thống báo động cảnh báo.
Cả trăm vệ sĩ hoàng gia vọt về phía Lâm Phi.
- Con bà nó. Chưa dùng tới bản đồ đã bị phát hiện rồi.
Thấy cảnh này, Lâm Phi vội vàng thi triển dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy), trở lại ba phút trước. Hắn nhảy vào trước tường thành.
Lâm Phi lại thử nhảy qua tường thành vào Hoàng thành mười lần nhưng mỗi lần hắn đi vào thì lập tức bị thiết bị cảm biến bên trong tường thành phát hiện, sau đó hoàng cung liền phát ra tiếng báo động, vệ binh vọt tới. Lâm Phi chỉ còn cách thi triển dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy) trở lại quá khứ.
Lâm Phi biết không thể nói với những vệ binh này mình là tử thần, muốn mang Ngô Tiểu Man tới gặp thú vương được. Đám vệ binh hoàng thành này nhất định sẽ không tin lời linh tinh của mình, tuyệt đối khai chiến với mình ngay.
Nếu đổi lại Lâm Phi là vệ binh, hắn cũng không tin một kẻ nửa đêm mặc áo đen là tử thần.
Liên tục lẻn vào thất bại khiến Lâm Phi đành bỏ cuộc, không lẻn vào Hoàng thành của thú vương nữa.
Lâm Phi bắt đầu nghĩ phải làm thế nào mới có thể mang Ngô Tiểu Man vào gặp cha mẹ cô.
- Thả Ngô Tiểu Man ra, sau đó dẫn cô thoải mái đi từ cửa thành vào. Như vậy có lẽ binh lính sẽ cho đi qua nhưng nếu trên đường Ngô Tiểu Man kêu cứu, binh lính bốn phía tuyệt đối sẽ giết chết tử thần dỏm là mình đây. Hiện tại độ trung thành của Ngô Tiểu Man rất thấp, không thể cho cô có cơ hội kêu cứu.
Nghĩ tới đây, Lâm Phi liền bỏ ý định trực tiếp thả Ngô Tiểu Man ra.
Hắn bắt đầu tự hỏi tiếp, phải làm thế nào mới lẻn được vào hoàng cung, gặp mặt quân vương Bách Thú Đế Quốc.
- Hoàng thành này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, căn bản không có khả năng lẻn vào hoàng cung gặp thú vương được. Chỉ có thể dựa vào người khác mà tiến vào. Đúng rồi, ngày hôm qua không phải mình đã gặp hoàng tử Bách Thú Đế Quốc sao? Đêm mai mình lại đi tìm hắn, để hắn dẫn mình vào gặp thú vương. Hoàng tử Bách Thú Đế Quốc mang một người bạn tới gặp phụ hoàng tuyệt đối là một chuyện đơn giản như bữa điểm tâm.
Nghĩ ra được ý này rồi, Lâm Phi liền trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Sau khi đi tới khách sạn, Lâm Phi liền lấy vali hành lý từ trong không gian giới chỉ vạn năng ra, sau đó mở khóa vali.
Ngô Tiểu Man lộ ra khỏi đó.
Ngô Tiểu Man sau khi ra khỏi vali, nhìn cảnh xung quanh một hồi, phát hiện ra không phải là hoàng cung mà đang ở bên trong một khách sạn.
- Chủ nhân, bao giờ thì anh dẫn tôi đi gặp phụ hoàng và mẫu hậu thế?
- Hôm nay tôi tới hoàng cung nhưng không lẻn vào được.
Lâm Phi trả lời thật.
- Bản đồ tôi vẽ sai sao? Không có khả năng. Tôi sống trong hoàng cung mười sáu năm, tuyệt đối không vẽ bản đồ sai đâu.
Ngô Tiểu Man suy tư một chút rồi đáp.
- Bản đồ cô vẽ không sai nhưng hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt quá, tôi không lẻn vào được.
Nói tới đây, Lâm Phi quyết định lừa Ngô Tiểu Man trước. Hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Tiểu Man à, cô cũng gặp anh trai rồi. Hay là ngày mai chúng ta trở về Thiên Long Liên Bang đi.
- Đừng mà chủ nhân. Cho tôi gặp cha mẹ đi. Một năm rồi tôi không được gặp bọn họ. Anh thử nghĩ xem còn biện pháp nào không?
Ngô Tiểu Man nghe Lâm Phi nói vậy, lo lắng vội nói. Hiện tại trong đầu cô cũng đang tự hỏi, vào lúc gặp phủ hoàng phải nhắn phụ hoàng thế nào để người cho binh lính bắt Lâm Phi lại đây?
Hiện tại Lâm Phi nói không dẫn cô đi gặp phụ hoàng nữa, tất cả mọi chuyện đều tan thành bọt nước rồi.
- Vậy để tôi nghĩ xem.
Lâm Phi ra vẻ đang tự hỏi.
Năm phút sau, Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man dáng vẻ ngoan ngoãn đứng bên cạnh, mặt đầy sự chờ mong:
- Được rồi. Tôi sẽ mạo hiểm, ngày mai dẫn cô đi gặp Ngô Địch, để anh trai cô dẫn chúng tôi vào hoàng cung.
- Chủ nhân, anh thật tốt quá.
Ngô Tiểu Man hưng phấn đáp.
Ngô Địch vội vã đi tới trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ nhìn lại, thấy đầu trái mình dù không chảy máu nhưng lại sưng to một cục.
Hắn bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Tử thần mang em gái đã chết Ngô Tiểu Man của mình tới gặp, hơn nữa hắn còn phát sinh tranh chấp với tử thần, cuối cùng bị đánh ngất. Hắn nhớ rõ cảnh cuối cùng chính là tử thần ra một quyền đánh vào đầu mình.
- Rốt cục đó có phải là mơ hay không? Chẳng lẽ tôi hoàng muội quá, ban đêm gặp ác mộng, tự mình đụng đầu vào vách tường sao?
Ngô Địch đứng trước gương nghĩ ngợi.
Chuyện xảy ra tối qua như vẫn còn trước mắt nhưng nghĩ lại lại rất buồn cười. Hoàng muội đã chết không ngờ bị cho vào vali hành lý, bị tử thần mang tới cho mình gặp mặt. Ngô Địch và đại đa số người của Bách Thú Đế Quốc đều là người vô thần. Trước tối hôm qua, hắn căn bản không tin là có tử thần và Minh giới tồn tại.
Ngày tiểu công chúa Ngô Tiểu Man của Bách Thú Đế Quốc qua đời được đặt là ba mươi ngày sau khi cô mất tích, cũng chính là một tháng sau sinh nhật thứ mười sáu của Ngô Tiểu Man.
Một năm trước, sau khi Ngô Tiểu Man mất tích, Bách Thú Đế Quốc tiến hành lục soát toàn quốc nhưng cô lại giống như biến vào không khí.
Cuối cùng thú hoàng chỉ có thể tuyên bố là Ngô Tiểu Man bị thích khách hại chết.
- Còn vài ngày nữa là ngày giỗ của Ngô Tiểu Man rồi. Có thể là em gái về báo mộng cho mình.
Ngô Địch tự hỏi rất lâu, sau đó nhận định chắc là tối qua mình nằm mơ, đụng đầu vào tường rồi sưng lên.
Dùng nước mát rửa mặt xong, hoàng tử Ngô Địch không tiến hành huấn luyện cơ giáp thường ngày mà đi về hoàng cung. Hắn chuẩn bị kể lại chuyện giấc mộng đêm qua cho phụ hoàng và mẫu hậu nghe.
Kể từ khi hắn thấy video Thiên Hạ Đệ Nhị tại tiền tuyến, Ngô Địch hiểu rất rõ là năng lực điều khiển cơ giáp của mình còn chưa đủ. Nếu như giao chiến với Thiên Hạ Đệ Nhị có thực lực chuẩn Chiến Thần thì rất có khả năng sẽ thất bại. Bởi vậy mỗi ngày hắn đều rèn luyện điều khiển cơ giáp, luyện tập Hoàng Cực Cửu Trảm. Hắn muốn báo thù hủy vợ.
Lúc này hoàng tử Ngô Địch còn không biết, Lâm Phi không chỉ hủy vợ hắn mà còn giam giữ em gái hắn, hơn nữa mỗi ngày đều huấn luyện. Hủy vợ cũng không phải là cừu hận Lâm Phi nhất giữa hắn và Lâm Phi.
Hai giờ sau.
Tại hoàng cung của Bách Thú Đế Quốc.
Hoàng tử Ngô Địch và cha mẹ đang ngồi trên ghế salon nói chuyện.
- Ngô Địch à, con không còn nhỏ nữa. Năm nay mẹ chuẩn bị giới thiệu con gái của hạm đội trưởng hạm đội đệ nhất của hoàng thất cho con. Cô bé gái đó hiện giờ là phó quan của hạm đội, người rất xinh xắn. Thế nào?
Mẹ Ngô Địch nói.
- Mẫu hậu, con tạm thời còn chưa nghĩ tới tình nhi nữ. Chờ con đánh bại được Thiên Hạ Đệ Nhị rồi hãy nói:
Ngô Địch trả lời.
- Ôi.
Mẹ Ngô Địch nghe vậy chỉ thở dài một tiếng.
- Phụ hoàng, mẫu hậu, tối qua con gặp một cơn ác mộng. Trong mộng con thấy Ngô Tiểu Man. Em nó bị một tử thần cầm lưỡi hái, cho vào vali hành lý mang tới gặp con, cũng nói với con vài câu.
Ngô Địch nói.
- Nó nói gì với con?
Thú vương Bách Thú Đế Quốc hỏi.
- Nói là nó nhớ con. Nó còn nói là con là hy vọng tương lai của Bách Thú Đế Quốc.
Ngô Địch bỏ đi những câu vô nghĩa, trả lời.
- Số mệnh Tiểu Man đúng là quá khổ rồi. Tuổi còn trẻ như vậy, không ngờ bị thích khách Thiên Long Liên Bang giết chết. Hoàng nhi, tương lai con chấp chưởng đế quốc, nhất định phải mang hạm đội Bách Thú Đế Quốc tới san bằng Thiên Long Liên Bang, báo thù cho Tiểu Man.
Thú vương nói.
Đêm xuống, bầu trời đen kịt.
Lâm Phi mặc áo đen, khoác áo choàng đen, dựa theo bản đồ hoàng cung mà Ngô Tiểu Man vẽ, bắt đầu lẻn vào bên trong Hoàng thành.
Nhưng khi hắn vừa dựa vào tường Hoàng thành thì đã khiến hệ thống báo động cảnh báo.
Cả trăm vệ sĩ hoàng gia vọt về phía Lâm Phi.
- Con bà nó. Chưa dùng tới bản đồ đã bị phát hiện rồi.
Thấy cảnh này, Lâm Phi vội vàng thi triển dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy), trở lại ba phút trước. Hắn nhảy vào trước tường thành.
Lâm Phi lại thử nhảy qua tường thành vào Hoàng thành mười lần nhưng mỗi lần hắn đi vào thì lập tức bị thiết bị cảm biến bên trong tường thành phát hiện, sau đó hoàng cung liền phát ra tiếng báo động, vệ binh vọt tới. Lâm Phi chỉ còn cách thi triển dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy) trở lại quá khứ.
Lâm Phi biết không thể nói với những vệ binh này mình là tử thần, muốn mang Ngô Tiểu Man tới gặp thú vương được. Đám vệ binh hoàng thành này nhất định sẽ không tin lời linh tinh của mình, tuyệt đối khai chiến với mình ngay.
Nếu đổi lại Lâm Phi là vệ binh, hắn cũng không tin một kẻ nửa đêm mặc áo đen là tử thần.
Liên tục lẻn vào thất bại khiến Lâm Phi đành bỏ cuộc, không lẻn vào Hoàng thành của thú vương nữa.
Lâm Phi bắt đầu nghĩ phải làm thế nào mới có thể mang Ngô Tiểu Man vào gặp cha mẹ cô.
- Thả Ngô Tiểu Man ra, sau đó dẫn cô thoải mái đi từ cửa thành vào. Như vậy có lẽ binh lính sẽ cho đi qua nhưng nếu trên đường Ngô Tiểu Man kêu cứu, binh lính bốn phía tuyệt đối sẽ giết chết tử thần dỏm là mình đây. Hiện tại độ trung thành của Ngô Tiểu Man rất thấp, không thể cho cô có cơ hội kêu cứu.
Nghĩ tới đây, Lâm Phi liền bỏ ý định trực tiếp thả Ngô Tiểu Man ra.
Hắn bắt đầu tự hỏi tiếp, phải làm thế nào mới lẻn được vào hoàng cung, gặp mặt quân vương Bách Thú Đế Quốc.
- Hoàng thành này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, căn bản không có khả năng lẻn vào hoàng cung gặp thú vương được. Chỉ có thể dựa vào người khác mà tiến vào. Đúng rồi, ngày hôm qua không phải mình đã gặp hoàng tử Bách Thú Đế Quốc sao? Đêm mai mình lại đi tìm hắn, để hắn dẫn mình vào gặp thú vương. Hoàng tử Bách Thú Đế Quốc mang một người bạn tới gặp phụ hoàng tuyệt đối là một chuyện đơn giản như bữa điểm tâm.
Nghĩ ra được ý này rồi, Lâm Phi liền trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Sau khi đi tới khách sạn, Lâm Phi liền lấy vali hành lý từ trong không gian giới chỉ vạn năng ra, sau đó mở khóa vali.
Ngô Tiểu Man lộ ra khỏi đó.
Ngô Tiểu Man sau khi ra khỏi vali, nhìn cảnh xung quanh một hồi, phát hiện ra không phải là hoàng cung mà đang ở bên trong một khách sạn.
- Chủ nhân, bao giờ thì anh dẫn tôi đi gặp phụ hoàng và mẫu hậu thế?
- Hôm nay tôi tới hoàng cung nhưng không lẻn vào được.
Lâm Phi trả lời thật.
- Bản đồ tôi vẽ sai sao? Không có khả năng. Tôi sống trong hoàng cung mười sáu năm, tuyệt đối không vẽ bản đồ sai đâu.
Ngô Tiểu Man suy tư một chút rồi đáp.
- Bản đồ cô vẽ không sai nhưng hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt quá, tôi không lẻn vào được.
Nói tới đây, Lâm Phi quyết định lừa Ngô Tiểu Man trước. Hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Tiểu Man à, cô cũng gặp anh trai rồi. Hay là ngày mai chúng ta trở về Thiên Long Liên Bang đi.
- Đừng mà chủ nhân. Cho tôi gặp cha mẹ đi. Một năm rồi tôi không được gặp bọn họ. Anh thử nghĩ xem còn biện pháp nào không?
Ngô Tiểu Man nghe Lâm Phi nói vậy, lo lắng vội nói. Hiện tại trong đầu cô cũng đang tự hỏi, vào lúc gặp phủ hoàng phải nhắn phụ hoàng thế nào để người cho binh lính bắt Lâm Phi lại đây?
Hiện tại Lâm Phi nói không dẫn cô đi gặp phụ hoàng nữa, tất cả mọi chuyện đều tan thành bọt nước rồi.
- Vậy để tôi nghĩ xem.
Lâm Phi ra vẻ đang tự hỏi.
Năm phút sau, Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man dáng vẻ ngoan ngoãn đứng bên cạnh, mặt đầy sự chờ mong:
- Được rồi. Tôi sẽ mạo hiểm, ngày mai dẫn cô đi gặp Ngô Địch, để anh trai cô dẫn chúng tôi vào hoàng cung.
- Chủ nhân, anh thật tốt quá.
Ngô Tiểu Man hưng phấn đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.