Chương 449: Tiểu trấn của bà Phùng Hợp
Oai Đảo Thần
29/08/2014
Tại viện nghiên cứu của bà Phùng Hợp ở Bắc Đẩu Tinh.
Bà Phùng Hợp đang ngồi trong phòng nghiên cứu xem báo cáo kiểm tra các số liệu về Nhậm Hạo. Trong bản báo cáo có ghi tần suất đại não, mạch đập và lượng tuyến tố thượng thận tiết ra trong lần Nhậm Hạo cuồng bạo.
Căn cứ số liệu này bà Phùng Hợp đã điều chỉnh trên người sinh hoá, số liệu thí nghiệm rất khả quan. Người sinh hoá sau khi mô phỏng các con số từ cơ thể Nhậm Hạo thi tốc độ phản ứng, sức mạnh đều tăng lên. Nhưng nó chỉ kéo dài được một phút, sau đó tử vong do não bộ và thân thể chịu áp lực quá lớn.
Tuy chỉ kéo dài một phút nhưng nâng cao được thể lực của chiến sĩ trong một phút cũng khiến bà Phùng Hợp vô cùng phấn khích.
- Vẫn phải thí nghiệm tiếp mới có được nhiều thông tin hữu dụng hơn. 5720, tôi nhìn trúng cậu rồi đấy.
Bà Phùng Hợp nhìn số liệu của Nhậm Hạo lẩm bẩm.
Bà Phùng Hợp mở máy quan sát trong phòng 5720 ra, thấy hắn đang tập thể lực với ánh mắt vô hồn, dường như mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến hắn.
Gần đây Nhậm Hạo hoàn thành hết hàng loạt các bài tập thể lực nhưng trạng thái tinh thần thì không tốt lắm, không nói một lời nào, mãnh thú vào thì giết, cơm đến thì ăn.
Bà Phùng Hợp nghĩ bụng:
- Làm thế nào để cho tiểu tử này cởi mở hơn nhỉ? Không thể để hắn phát điên được, ép hắn như những thí nghiệm thể khác, cắn lưỡi tự tử thì không hay. Ừm, cho hắn một tuần nghỉ ngơi, thả lỏng.
Bà Phùng Hợp nghĩ vậy, rồi lật giở số liệu về người sinh hoá trên Bắc Đẩu Tinh. Cuối cùng bà ta tìm được một gia đình họ Cổ bán mỳ ở một tiểu trấn.
Cho hắn tới đây vậy. Nghĩ thế, bà Phùng Hợp dặn dò thủ hạ.
Nhậm Hạo tập xong thì mơ màng ngủ mất.
Sáng hôm sau, hình ảnh bà Phùng Hợp xuất hiện trong căn phòng cao su.
- 5720, giai đoạn thí nghiệm đầu tiên của cậu đã kết thúc, rời khỏi đây đi, tuyệt đối không được báo cảnh sát, cậu không được nói với bất cứ ai về nơi này, nếu đồng ý thì tôi sẽ cho cậu tự do.
- Á? Thật không, tôi đồng ý, tôi muốn tự do!
Nhậm Hạo kích động nói, ánh mắt đầy vẻ khao khát.
Rồi cánh cửa phòng mở ra, Nhậm Hạo bị người mặc áo đen tiêm thuốc mê rồi khiêng lên máy bay, đưa đến tiểu trấn.
Máy bay ném hắn xuống một con đường trong tiểu trấn.
Nhậm Hạo tỉnh lại thấy mình mặc một bộ quần áo rách rưới, hai tay cầm một cái bát, bên cạnh là một gậy gỗ.
- Ăn mày, mẹ kiếp, lại làm ăn mày. Lão thái bà thật keo kiệt, không có cả phí đưa tiễn nữa. Làm thí nghiệm không công cho bà ta rồi.
Nhậm Hạo nghĩ bụng.
Nhậm Hạo ngồi trước một cửa hàng, tay càm bát nhìn người qua lại, nhưng chẳng có lấy một người cho hắn tiền.
Tuy trên người không có gì, nhưng lại được tự do nên tâm trạng Nhậm Hạo rất tốt, ngẩng lên nhìn bầu trời trong xanh, gương mặt hắn nở nụ cười.
Hắn vẫn chưa biết bà Phùng Hợp đang quan sát hắn thông qua máy quay đặt ở tiểu trấn, hơn nữa, ở đây ngoài hắn là người sống ra thì tất cả đều là người sinh hoá của bà Phùng Hợp hết.
Bà Phùng Hợp đã phát lệnh cho người sinh hoá ở tiểu trấn này, ngoài nhà họ Cổ ra, những người khác đều không được cho Nhậm Hạo ở.
- Ọc ọc…
Nhậm Hạo đói bụng, hắn biết không thể ngồi đây được nữa, bèn cầm bát và gậy đi.
- Đại ca, làm ơn làm phước.
- Đại tỷ, tôi đói quá, cho tôi chút tiền đi.
- Em gái à, cho anh miếng bánh kia nhé.
Lâm Phi bắt đầu xin ăn những người đi qua, nhưng không một ai để ý tới hắn.
Nhậm Hạo cứ thế đi trên đường, gặp một quán ăn nhỏ, hắn đứng đó xin ăn nhưng dù là chủ quán hay người đi đường đều không cho hắn cái gì cả.
Cứ thế đi đến chiều tối, Nhậm Hạo ngồi bên đường.
- Mẹ kiếp, lẽ nào mình sẽ đói chết sao? Không thể thảm thế này chứ? Để sống sót mình phải đi ăn cướp thôi, mong là cảnh sát không can thiệp.
Nhậm Hạo bắt đầu nghĩ, đây là lần đầu tiên hắn định đi cướp.
Nhậm Hạo bắt đầu tìm mục tiêu, đúng lúc đó thì “keng” một tiếng, có đồng xu rơi vào bát hắn.
- Đại ca ca, cho anh này, đây là tiền tiêu vặt hôm nay của em, còn đây nữa, cũng cho anh nốt.
Trước mặt Nhậm Hạo là một cô bé mười bốn mười lăm tuổi, hai tay cầm một cái bánh bao to đưa ra trước mặt hắn.
Cô bé này để tóc ngắn, gương mặt như búp bê, quần áo đơn giản, tướng mạo bình thường, nhưng trong mắt Nhậm Hạo thì đó chính là nữ thần.
Nhậm Hạo nhận lấy bánh bao ăn ngấu nghiến.
- Hì hì, anh cứ từ từ mà ăn.
Cô bé nói, cũng không sợ bẩn, ngồi xuống cạnh Nhậm Hạo.
- Đại ca ca, sao anh lại ở đây, người nhà anh đâu?
Cô bé hỏi.
- Cha mẹ anh tham gia quân đội, hy sinh ở tiền tuyến cả rồi. Anh là Nhậm Hạo, em gái tên gì?
Nhậm Hạo nói.
- Em là Cổ Lệ. Nhà em làm mỳ, đang thiếu người giúp việc, anh đến giúp cha em nhé, ông ấy sẽ trả lương cho anh.
Cổ Lệ chớp mắt nói.
- Được, thế thì tốt quá, anh đi với em.
Mấy phút sau Nhậm Hạo đến quán ăn nhỏ có tên “Quán mỳ Cổ gia”.
Cổ Lệ dẫn Nhậm Hạo vào trong, quán không lớn, chỉ có tám cái bàn nhỏ với mấy vị khách đang ăn mỳ.
- Cha, con tìm cho cha một người giúp việc đây.
Cổ Lệ vừa vào nhà là hét lớn.
- Chàng trai, cậu là?
- Tôi là Nhậm Hạo, bác có thể giữ tôi lại không?
- Ừm, chỉ cần cậu chăm chỉ là được, bao ăn bao ở, mỗi tháng 300 tệ.
Cổ đại thúc nói.
- Được.
- Cậu ra sau bếp rửa tay rửa mặt đi, rồi thay quần áo làm việc vào, sau đó ra đây thu dọn giúp tôi.
Cổ đại thúc mập mạp chỉ phía sau nói.
Nhậm Hạo ra đằng sau thay quần áo, rửa qua tay chân mặt mũi rồi trở lại.
- Đây, cho cậu bát mỳ trứng, ăn đi rồi làm việc. Ăn xong thì dọn hết bát khách đã ăn xong ra sau bếp rửa sạch.
Cổ đại thúc nói.
Nhậm Hạo cầm bát mỳ xì xụp ăn.
Thế là một ngày trôi qua, một ngày trôi qua rất bình thường, nhưng với Nhậm Hạo mà nói là một ngày hạnh phúc nhất. Với hắn, từ sau khi xuyên không, ở quán Cổ gia làm việc tuy có mệt một chút nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều ở căn phòng cao su kia.
Lúc này hắn vẫn không biết mọi thứ, mọi người xuất hiện trong ngày hôm nay của hắn đều là do bà Phùng Hợp sắp xếp.
Bà Phùng Hợp đang ngồi trong phòng nghiên cứu xem báo cáo kiểm tra các số liệu về Nhậm Hạo. Trong bản báo cáo có ghi tần suất đại não, mạch đập và lượng tuyến tố thượng thận tiết ra trong lần Nhậm Hạo cuồng bạo.
Căn cứ số liệu này bà Phùng Hợp đã điều chỉnh trên người sinh hoá, số liệu thí nghiệm rất khả quan. Người sinh hoá sau khi mô phỏng các con số từ cơ thể Nhậm Hạo thi tốc độ phản ứng, sức mạnh đều tăng lên. Nhưng nó chỉ kéo dài được một phút, sau đó tử vong do não bộ và thân thể chịu áp lực quá lớn.
Tuy chỉ kéo dài một phút nhưng nâng cao được thể lực của chiến sĩ trong một phút cũng khiến bà Phùng Hợp vô cùng phấn khích.
- Vẫn phải thí nghiệm tiếp mới có được nhiều thông tin hữu dụng hơn. 5720, tôi nhìn trúng cậu rồi đấy.
Bà Phùng Hợp nhìn số liệu của Nhậm Hạo lẩm bẩm.
Bà Phùng Hợp mở máy quan sát trong phòng 5720 ra, thấy hắn đang tập thể lực với ánh mắt vô hồn, dường như mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến hắn.
Gần đây Nhậm Hạo hoàn thành hết hàng loạt các bài tập thể lực nhưng trạng thái tinh thần thì không tốt lắm, không nói một lời nào, mãnh thú vào thì giết, cơm đến thì ăn.
Bà Phùng Hợp nghĩ bụng:
- Làm thế nào để cho tiểu tử này cởi mở hơn nhỉ? Không thể để hắn phát điên được, ép hắn như những thí nghiệm thể khác, cắn lưỡi tự tử thì không hay. Ừm, cho hắn một tuần nghỉ ngơi, thả lỏng.
Bà Phùng Hợp nghĩ vậy, rồi lật giở số liệu về người sinh hoá trên Bắc Đẩu Tinh. Cuối cùng bà ta tìm được một gia đình họ Cổ bán mỳ ở một tiểu trấn.
Cho hắn tới đây vậy. Nghĩ thế, bà Phùng Hợp dặn dò thủ hạ.
Nhậm Hạo tập xong thì mơ màng ngủ mất.
Sáng hôm sau, hình ảnh bà Phùng Hợp xuất hiện trong căn phòng cao su.
- 5720, giai đoạn thí nghiệm đầu tiên của cậu đã kết thúc, rời khỏi đây đi, tuyệt đối không được báo cảnh sát, cậu không được nói với bất cứ ai về nơi này, nếu đồng ý thì tôi sẽ cho cậu tự do.
- Á? Thật không, tôi đồng ý, tôi muốn tự do!
Nhậm Hạo kích động nói, ánh mắt đầy vẻ khao khát.
Rồi cánh cửa phòng mở ra, Nhậm Hạo bị người mặc áo đen tiêm thuốc mê rồi khiêng lên máy bay, đưa đến tiểu trấn.
Máy bay ném hắn xuống một con đường trong tiểu trấn.
Nhậm Hạo tỉnh lại thấy mình mặc một bộ quần áo rách rưới, hai tay cầm một cái bát, bên cạnh là một gậy gỗ.
- Ăn mày, mẹ kiếp, lại làm ăn mày. Lão thái bà thật keo kiệt, không có cả phí đưa tiễn nữa. Làm thí nghiệm không công cho bà ta rồi.
Nhậm Hạo nghĩ bụng.
Nhậm Hạo ngồi trước một cửa hàng, tay càm bát nhìn người qua lại, nhưng chẳng có lấy một người cho hắn tiền.
Tuy trên người không có gì, nhưng lại được tự do nên tâm trạng Nhậm Hạo rất tốt, ngẩng lên nhìn bầu trời trong xanh, gương mặt hắn nở nụ cười.
Hắn vẫn chưa biết bà Phùng Hợp đang quan sát hắn thông qua máy quay đặt ở tiểu trấn, hơn nữa, ở đây ngoài hắn là người sống ra thì tất cả đều là người sinh hoá của bà Phùng Hợp hết.
Bà Phùng Hợp đã phát lệnh cho người sinh hoá ở tiểu trấn này, ngoài nhà họ Cổ ra, những người khác đều không được cho Nhậm Hạo ở.
- Ọc ọc…
Nhậm Hạo đói bụng, hắn biết không thể ngồi đây được nữa, bèn cầm bát và gậy đi.
- Đại ca, làm ơn làm phước.
- Đại tỷ, tôi đói quá, cho tôi chút tiền đi.
- Em gái à, cho anh miếng bánh kia nhé.
Lâm Phi bắt đầu xin ăn những người đi qua, nhưng không một ai để ý tới hắn.
Nhậm Hạo cứ thế đi trên đường, gặp một quán ăn nhỏ, hắn đứng đó xin ăn nhưng dù là chủ quán hay người đi đường đều không cho hắn cái gì cả.
Cứ thế đi đến chiều tối, Nhậm Hạo ngồi bên đường.
- Mẹ kiếp, lẽ nào mình sẽ đói chết sao? Không thể thảm thế này chứ? Để sống sót mình phải đi ăn cướp thôi, mong là cảnh sát không can thiệp.
Nhậm Hạo bắt đầu nghĩ, đây là lần đầu tiên hắn định đi cướp.
Nhậm Hạo bắt đầu tìm mục tiêu, đúng lúc đó thì “keng” một tiếng, có đồng xu rơi vào bát hắn.
- Đại ca ca, cho anh này, đây là tiền tiêu vặt hôm nay của em, còn đây nữa, cũng cho anh nốt.
Trước mặt Nhậm Hạo là một cô bé mười bốn mười lăm tuổi, hai tay cầm một cái bánh bao to đưa ra trước mặt hắn.
Cô bé này để tóc ngắn, gương mặt như búp bê, quần áo đơn giản, tướng mạo bình thường, nhưng trong mắt Nhậm Hạo thì đó chính là nữ thần.
Nhậm Hạo nhận lấy bánh bao ăn ngấu nghiến.
- Hì hì, anh cứ từ từ mà ăn.
Cô bé nói, cũng không sợ bẩn, ngồi xuống cạnh Nhậm Hạo.
- Đại ca ca, sao anh lại ở đây, người nhà anh đâu?
Cô bé hỏi.
- Cha mẹ anh tham gia quân đội, hy sinh ở tiền tuyến cả rồi. Anh là Nhậm Hạo, em gái tên gì?
Nhậm Hạo nói.
- Em là Cổ Lệ. Nhà em làm mỳ, đang thiếu người giúp việc, anh đến giúp cha em nhé, ông ấy sẽ trả lương cho anh.
Cổ Lệ chớp mắt nói.
- Được, thế thì tốt quá, anh đi với em.
Mấy phút sau Nhậm Hạo đến quán ăn nhỏ có tên “Quán mỳ Cổ gia”.
Cổ Lệ dẫn Nhậm Hạo vào trong, quán không lớn, chỉ có tám cái bàn nhỏ với mấy vị khách đang ăn mỳ.
- Cha, con tìm cho cha một người giúp việc đây.
Cổ Lệ vừa vào nhà là hét lớn.
- Chàng trai, cậu là?
- Tôi là Nhậm Hạo, bác có thể giữ tôi lại không?
- Ừm, chỉ cần cậu chăm chỉ là được, bao ăn bao ở, mỗi tháng 300 tệ.
Cổ đại thúc nói.
- Được.
- Cậu ra sau bếp rửa tay rửa mặt đi, rồi thay quần áo làm việc vào, sau đó ra đây thu dọn giúp tôi.
Cổ đại thúc mập mạp chỉ phía sau nói.
Nhậm Hạo ra đằng sau thay quần áo, rửa qua tay chân mặt mũi rồi trở lại.
- Đây, cho cậu bát mỳ trứng, ăn đi rồi làm việc. Ăn xong thì dọn hết bát khách đã ăn xong ra sau bếp rửa sạch.
Cổ đại thúc nói.
Nhậm Hạo cầm bát mỳ xì xụp ăn.
Thế là một ngày trôi qua, một ngày trôi qua rất bình thường, nhưng với Nhậm Hạo mà nói là một ngày hạnh phúc nhất. Với hắn, từ sau khi xuyên không, ở quán Cổ gia làm việc tuy có mệt một chút nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều ở căn phòng cao su kia.
Lúc này hắn vẫn không biết mọi thứ, mọi người xuất hiện trong ngày hôm nay của hắn đều là do bà Phùng Hợp sắp xếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.