Chương 237: Tử thần sát lục
Oai Đảo Thần
16/08/2014
- Tử thần phải công bằng liêm khiết nhất, không nên tiếp tục thử hối lộ tôi.
Lâm Phi nói xong câu này liền cúi người, bắt đầu kéo vali hành lý đi.
Lâm Phi hiểu rất rõ là nếu để Ngô Tiểu Man ở lại chỗ này, hệ thống trong đầu hằng ngày sẽ nhân lượng rèn luyện hằng ngày của tùy tùng lên mười lần rồi đổ lên đầu mình. Hơn nữa Ngô Tiểu Man lưu lại tuyệt đối sẽ tìm cơ hội để nói thật mọi chuyện. Như vậy thì hắn sẽ bị Bách Thú Đế Quốc dùng toàn bộ binh lực truy sát.
Đến lúc đó thì có bao nhiêu lợi ích cũng không dùng được. Cứ duy trì trạng thái như hiện tại thì tốt hơn. Chính mình mang tiểu công chúa trở về, mỗi ngày còn được nấu cơm cho ăn.
Khả năng nấu nướng của tiểu công chúa, theo Lâm Phi thấy đã không tồi rồi, thức ăn hiện giờ nấu còn ngon hơn phòng ăn của trường.
- Phụ hoàng, mẫu hậu, anh trai, con không muốn trở về.
Ngô Tiểu Man cuộn người vào trong vali hành lý, cuối cùng bày tỏ một câu. Sau đó trước mắt cô là một vùng tối đen.
Sau khi kéo khóa vali hành lý, một tay Lâm Phi kéo tay cầm vali, một tay cầm lưỡi hái, xoay người thoải mái rời cung điện đi ra phía ngoài hoàng cung.
Sau khi ra khỏi cung, hộ vệ bên ngoài thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang kéo vali hành lý rởi đi nhưng không có lệnh của thú vương, bọn họ cũng không thể tiến lên ngăn cản được.
Cứ thế, Lâm Phi đi nhanh ra phía ngoài hoàng cung.
- Loạt xoạt, loạt xoạt.
Vali hành lý bởi di chuyển trên mặt đất có khắc hoa văn của hoàng cung mà phát ra tiếng cọ xát.
Tiểu công chúa bên trong vali hành lý bị nảy lên liên tục, đầu đã hơi choáng váng.
Bên trong đại điện hoàng cung.
Thú vương lúc này đang tự hỏi, tại sao đột nhiên lại xuất hiện tử thần.
Hắn rốt cục có phải tử thần chân chính hay không?
Hoặc là một kẻ giả danh được một tổ chức muốn mưu hại Bách Thú Đế Quốc mời tới.
Thực lực tử thần mặc áo đen đột nhiên xuất hiện này rốt cục ra sao?
Mình có nên vận dụng vũ lực để ngăn cản người áo đen này lại, cứu Ngô Tiểu Man trở về hay không?
Ngô Tiểu Man có phải đã chết thật hay không?
Trong đầu thú vương hiện lên đầy câu hỏi.
Cuối cùng hắn cắn răng một cái, đưa ra một quyết định.
Ngô Tiểu Man là con gái mình yêu thương nhất, cho dù là tử thần thì hắn cũng muốn mạnh mẽ giữ Ngô Tiểu Man ở lại nhân gian.
Là đế vương Bách Thú Đế Quốc, cả đời hắn cho tới giờ còn chưa bao giờ biết sợ. Chữ sợ này căn bản chưa từng xuất hiện trong từ điển của hoàng gia.
Chủ huấn của hoàng tộc Bách Thú Đế Quốc là "chiến".
Mặc dù chỉ có một chữ nhưng lại lộ khí phách mười phần so với những thứ khác. Một chữ chiến tật lớn được treo ngay trên tẩm cung của thú vương.
- Cho dù anh có là thần thì trong lĩnh thổ của tôi, cũng phải tuân theo pháp luật của đế quốc. tại Bách Thú Đế Quốc, tôi chính là pháp luật cao nhất.
Trong đầu thú vương thầm nghĩ.
- Tiểu đội cơ giáp hoàng gia đệ nhất nghe lệnh.
Nghĩ tới đây, thú vương liên phát lệnh với đám vệ binh ở ngoài cửa.
- Toàn bộ ba mươi đội viên của tiểu đội cơ giáp hoàng gia đệ nhất đều có mặt.
Ba mươi chiến sĩ cơ giáp đi tới cung điện, hành lễ với thú vương.
Mỗi đội viên trong đội cơ giáp hoàng gia là chủ chốt trong chủ chốt, lấy một địch mười cũng không phải nói chơi, hơn nữa còn cực kỳ trung thành với Bách Thú Đế Quốc.
- Ba mươi người các người lập tức điều khiển cơ giáp đi ngăn người mặc đồ đen vừa ra khỏi hoàng cung kia. Nếu có thể không sử dụng vũ lực thì cố gắng không nên sử dụng. Nhớ rõ là cho dù phát sinh chiến đấu thì trong quá trình chiến đấu, ngàn vạn lần không được để vali hành lý phía sau người mặc áo đen nọ bị tổn thương.
Thú vương ban lệnh hết sức uy nghiêm.
- Tuân lệnh.
Ba mươi chiến sĩ cơ giáp tinh nhuệ nhanh chóng tiến vào nơi chứa cơ giáp của hoàng cung, sau đó khởi động cơ giáp, căn cứ vào video của hoàng cung mà chặn đường người đàn ông mặc đồ đen đang đi ra cửa lớn của hoàng cung Bách Thú Đế Quốc.
Năm phút sau, Lâm Phi kéo vali hành lý thoải mái đi ra tới cửa lớn của hoàng cung. Hắn phát hiện ra trước mặt mình xuất hiện ba mươi cơ giáp đang chặn đường đi của mình.
- Các người muốn làm gì?
Lâm Phi biết đêm nay khó tránh một trận chiến rồi.
- Thú vương có lệnh, để chúng tôi tới mời các hạ trở lại hoàng cung.
Đội trưởng đội ba mươi cơ giáp nói.
- Nếu như tôi không quay về thì sao?
- Như vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo nữa.
Thú vương gặp tử thần là chuyện chỉ ba người thú vương, hoàng hậu và hoàng tử biết. Đội chiến sĩ cơ giáp trước mặt này chỉ coi Lâm Phi là một người bình thường. Bọn họ ngồi trong phòng điều khiển, không sợ hãi Lâm Phi phía đối diện chút nào.
Lâm Phi nghe câu nói này xong liền muốn sử dụng tinh thạch lấy từ chỗ Ám Phi Hoa ra đưa Hệ Thống Chiến Thần.
- Hệ thống, giúp ta gọi cơ giáp Sát Lục Giả nhé.
Lâm Phi nói xong câu này, một cơ giáp màu lam mang theo vũ khí, cao tới tám thước đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Nhìn cơ giáp đột nhiên xuất hiện trong không gian, ba mươi chiến sĩ cơ giáp Bách Thú Đế Quốc cũng kinh ngạc. Cơ giáp này mặc dù chưa khởi động nhưng từ bề ngoài nhìn lại có thể thấy, đây là một cơ giáp hàng đầu. Các phần khớp nối của cơ giáp căn bản không có dấu vết nối nào cả. Phần đầu dài thon, trông như một con quái thú man hoang. Phía sau lưng cơ giáp này còn có một thanh kiếm tỏa ánh sáng đỏ.
Ngay khi những người này đang kinh ngạc, ngực cơ giáp Sát Lục Giả đã phát ra ánh sáng trắng, thu cả Lâm Phi và vali hành lý vào bên trong phòng điều khiển. Lâm Phi ngồi trong phòng điều khiển, thả vali hành lý vào trong không gian giới chỉ vạn năng của mình.
- Lại đây chịu chết đi. Đêm nay là lúc tử thần giáng trần.
Lâm Phi biết thời gian gấp rút, tinh thạch năng lượng chỉ đủ để chiến đấu trong tám phút. Bởi vậy hắn muốn tốc chiến tốc thắng, hơn nữa còn phải thắng áp đảo, khiến thú vương Bách Thú Đế Quốc bị áp lực mà không dám phái binh đuổi theo tiếp.
Trên đại điện, thú vương Bách Thú Đế Quốc lúc này đang thông qua một màn hình lớn, quan sát cảnh tượng trước cửa hoàng cung.
Trên hình ảnh, hắn thấy một cơ giáp sát khí mười phần đột nhiên xuất hiện, sau đó tử thần áo đen và vali hành lý trực tiếp được thuấn di cự ly ngắn vào bên trong cơ giáp kia. Trong lòng hắn cũng âm thầm thở dài.
Thứ này căn bản không có khả năng là khoa học kỹ thuật thời đại này. Chẳng lẽ hắn là tử thần thật, hơn nữa Minh giới cũng đã tồn tại trước nhân gian cả trăm năm?
- Tôi có trăm vạn chiến sĩ, anh chỉ có một mình. Cho dù là tử thần thật thì tôi cũng sẽ đánh cho anh trở lại Minh giới.
Trong lòng thú vương thầm nghĩ.
Hắn thấy rõ chiếc cơ giáp màu lam kia chuyển động, nhấc thanh kiếm lớn màu đỏ sau lưng lên, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lao về phía cơ giáp của đế quốc.
Kiếm đỏ không ngừng chém tới trong không gian. Không khí bị xé rách, kim loại làm cơ giáp bị chém đứt, đồng thời cũng lấy đi tính mạng của người điều khiển trong cơ giáp.
Không tới một phút, ba mươi người điều khiển cơ giáp chủ chốt của đế quốc đã chết hết. Trên mặt đất chỉ còn mảnh vụn của cơ giáp.
Sau đó, cơ giáp màu lam liền khởi động hệ thống phản lực phía sau lưng, bay thẳng lên bầu trời.
- Khóa mục tiêu cơ giáp màu lam kia.
Thú vương nói với thuộc hạ.
- Báo cáo, cơ giáp màu lam kia chắc là có hệ thống chống khóa mục tiêu. Tất cả các thiết bị dưới mặt đất đều không thể tìm được nó.
Một thuộc hạ báo cáo.
Lâm Phi nói xong câu này liền cúi người, bắt đầu kéo vali hành lý đi.
Lâm Phi hiểu rất rõ là nếu để Ngô Tiểu Man ở lại chỗ này, hệ thống trong đầu hằng ngày sẽ nhân lượng rèn luyện hằng ngày của tùy tùng lên mười lần rồi đổ lên đầu mình. Hơn nữa Ngô Tiểu Man lưu lại tuyệt đối sẽ tìm cơ hội để nói thật mọi chuyện. Như vậy thì hắn sẽ bị Bách Thú Đế Quốc dùng toàn bộ binh lực truy sát.
Đến lúc đó thì có bao nhiêu lợi ích cũng không dùng được. Cứ duy trì trạng thái như hiện tại thì tốt hơn. Chính mình mang tiểu công chúa trở về, mỗi ngày còn được nấu cơm cho ăn.
Khả năng nấu nướng của tiểu công chúa, theo Lâm Phi thấy đã không tồi rồi, thức ăn hiện giờ nấu còn ngon hơn phòng ăn của trường.
- Phụ hoàng, mẫu hậu, anh trai, con không muốn trở về.
Ngô Tiểu Man cuộn người vào trong vali hành lý, cuối cùng bày tỏ một câu. Sau đó trước mắt cô là một vùng tối đen.
Sau khi kéo khóa vali hành lý, một tay Lâm Phi kéo tay cầm vali, một tay cầm lưỡi hái, xoay người thoải mái rời cung điện đi ra phía ngoài hoàng cung.
Sau khi ra khỏi cung, hộ vệ bên ngoài thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang kéo vali hành lý rởi đi nhưng không có lệnh của thú vương, bọn họ cũng không thể tiến lên ngăn cản được.
Cứ thế, Lâm Phi đi nhanh ra phía ngoài hoàng cung.
- Loạt xoạt, loạt xoạt.
Vali hành lý bởi di chuyển trên mặt đất có khắc hoa văn của hoàng cung mà phát ra tiếng cọ xát.
Tiểu công chúa bên trong vali hành lý bị nảy lên liên tục, đầu đã hơi choáng váng.
Bên trong đại điện hoàng cung.
Thú vương lúc này đang tự hỏi, tại sao đột nhiên lại xuất hiện tử thần.
Hắn rốt cục có phải tử thần chân chính hay không?
Hoặc là một kẻ giả danh được một tổ chức muốn mưu hại Bách Thú Đế Quốc mời tới.
Thực lực tử thần mặc áo đen đột nhiên xuất hiện này rốt cục ra sao?
Mình có nên vận dụng vũ lực để ngăn cản người áo đen này lại, cứu Ngô Tiểu Man trở về hay không?
Ngô Tiểu Man có phải đã chết thật hay không?
Trong đầu thú vương hiện lên đầy câu hỏi.
Cuối cùng hắn cắn răng một cái, đưa ra một quyết định.
Ngô Tiểu Man là con gái mình yêu thương nhất, cho dù là tử thần thì hắn cũng muốn mạnh mẽ giữ Ngô Tiểu Man ở lại nhân gian.
Là đế vương Bách Thú Đế Quốc, cả đời hắn cho tới giờ còn chưa bao giờ biết sợ. Chữ sợ này căn bản chưa từng xuất hiện trong từ điển của hoàng gia.
Chủ huấn của hoàng tộc Bách Thú Đế Quốc là "chiến".
Mặc dù chỉ có một chữ nhưng lại lộ khí phách mười phần so với những thứ khác. Một chữ chiến tật lớn được treo ngay trên tẩm cung của thú vương.
- Cho dù anh có là thần thì trong lĩnh thổ của tôi, cũng phải tuân theo pháp luật của đế quốc. tại Bách Thú Đế Quốc, tôi chính là pháp luật cao nhất.
Trong đầu thú vương thầm nghĩ.
- Tiểu đội cơ giáp hoàng gia đệ nhất nghe lệnh.
Nghĩ tới đây, thú vương liên phát lệnh với đám vệ binh ở ngoài cửa.
- Toàn bộ ba mươi đội viên của tiểu đội cơ giáp hoàng gia đệ nhất đều có mặt.
Ba mươi chiến sĩ cơ giáp đi tới cung điện, hành lễ với thú vương.
Mỗi đội viên trong đội cơ giáp hoàng gia là chủ chốt trong chủ chốt, lấy một địch mười cũng không phải nói chơi, hơn nữa còn cực kỳ trung thành với Bách Thú Đế Quốc.
- Ba mươi người các người lập tức điều khiển cơ giáp đi ngăn người mặc đồ đen vừa ra khỏi hoàng cung kia. Nếu có thể không sử dụng vũ lực thì cố gắng không nên sử dụng. Nhớ rõ là cho dù phát sinh chiến đấu thì trong quá trình chiến đấu, ngàn vạn lần không được để vali hành lý phía sau người mặc áo đen nọ bị tổn thương.
Thú vương ban lệnh hết sức uy nghiêm.
- Tuân lệnh.
Ba mươi chiến sĩ cơ giáp tinh nhuệ nhanh chóng tiến vào nơi chứa cơ giáp của hoàng cung, sau đó khởi động cơ giáp, căn cứ vào video của hoàng cung mà chặn đường người đàn ông mặc đồ đen đang đi ra cửa lớn của hoàng cung Bách Thú Đế Quốc.
Năm phút sau, Lâm Phi kéo vali hành lý thoải mái đi ra tới cửa lớn của hoàng cung. Hắn phát hiện ra trước mặt mình xuất hiện ba mươi cơ giáp đang chặn đường đi của mình.
- Các người muốn làm gì?
Lâm Phi biết đêm nay khó tránh một trận chiến rồi.
- Thú vương có lệnh, để chúng tôi tới mời các hạ trở lại hoàng cung.
Đội trưởng đội ba mươi cơ giáp nói.
- Nếu như tôi không quay về thì sao?
- Như vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo nữa.
Thú vương gặp tử thần là chuyện chỉ ba người thú vương, hoàng hậu và hoàng tử biết. Đội chiến sĩ cơ giáp trước mặt này chỉ coi Lâm Phi là một người bình thường. Bọn họ ngồi trong phòng điều khiển, không sợ hãi Lâm Phi phía đối diện chút nào.
Lâm Phi nghe câu nói này xong liền muốn sử dụng tinh thạch lấy từ chỗ Ám Phi Hoa ra đưa Hệ Thống Chiến Thần.
- Hệ thống, giúp ta gọi cơ giáp Sát Lục Giả nhé.
Lâm Phi nói xong câu này, một cơ giáp màu lam mang theo vũ khí, cao tới tám thước đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Nhìn cơ giáp đột nhiên xuất hiện trong không gian, ba mươi chiến sĩ cơ giáp Bách Thú Đế Quốc cũng kinh ngạc. Cơ giáp này mặc dù chưa khởi động nhưng từ bề ngoài nhìn lại có thể thấy, đây là một cơ giáp hàng đầu. Các phần khớp nối của cơ giáp căn bản không có dấu vết nối nào cả. Phần đầu dài thon, trông như một con quái thú man hoang. Phía sau lưng cơ giáp này còn có một thanh kiếm tỏa ánh sáng đỏ.
Ngay khi những người này đang kinh ngạc, ngực cơ giáp Sát Lục Giả đã phát ra ánh sáng trắng, thu cả Lâm Phi và vali hành lý vào bên trong phòng điều khiển. Lâm Phi ngồi trong phòng điều khiển, thả vali hành lý vào trong không gian giới chỉ vạn năng của mình.
- Lại đây chịu chết đi. Đêm nay là lúc tử thần giáng trần.
Lâm Phi biết thời gian gấp rút, tinh thạch năng lượng chỉ đủ để chiến đấu trong tám phút. Bởi vậy hắn muốn tốc chiến tốc thắng, hơn nữa còn phải thắng áp đảo, khiến thú vương Bách Thú Đế Quốc bị áp lực mà không dám phái binh đuổi theo tiếp.
Trên đại điện, thú vương Bách Thú Đế Quốc lúc này đang thông qua một màn hình lớn, quan sát cảnh tượng trước cửa hoàng cung.
Trên hình ảnh, hắn thấy một cơ giáp sát khí mười phần đột nhiên xuất hiện, sau đó tử thần áo đen và vali hành lý trực tiếp được thuấn di cự ly ngắn vào bên trong cơ giáp kia. Trong lòng hắn cũng âm thầm thở dài.
Thứ này căn bản không có khả năng là khoa học kỹ thuật thời đại này. Chẳng lẽ hắn là tử thần thật, hơn nữa Minh giới cũng đã tồn tại trước nhân gian cả trăm năm?
- Tôi có trăm vạn chiến sĩ, anh chỉ có một mình. Cho dù là tử thần thật thì tôi cũng sẽ đánh cho anh trở lại Minh giới.
Trong lòng thú vương thầm nghĩ.
Hắn thấy rõ chiếc cơ giáp màu lam kia chuyển động, nhấc thanh kiếm lớn màu đỏ sau lưng lên, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lao về phía cơ giáp của đế quốc.
Kiếm đỏ không ngừng chém tới trong không gian. Không khí bị xé rách, kim loại làm cơ giáp bị chém đứt, đồng thời cũng lấy đi tính mạng của người điều khiển trong cơ giáp.
Không tới một phút, ba mươi người điều khiển cơ giáp chủ chốt của đế quốc đã chết hết. Trên mặt đất chỉ còn mảnh vụn của cơ giáp.
Sau đó, cơ giáp màu lam liền khởi động hệ thống phản lực phía sau lưng, bay thẳng lên bầu trời.
- Khóa mục tiêu cơ giáp màu lam kia.
Thú vương nói với thuộc hạ.
- Báo cáo, cơ giáp màu lam kia chắc là có hệ thống chống khóa mục tiêu. Tất cả các thiết bị dưới mặt đất đều không thể tìm được nó.
Một thuộc hạ báo cáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.