Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên
Chương 29: Nhìn con giống như dễ bị lừa vậy sao?!
Xuân Đao Hàn
09/04/2022
Lâm Chiêu Viễn đã lớn như vậy rồi, nhưng số lần rời xa cung Minh Nguyệt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cảnh vật bên ngoài làm cậu thấy xa lạ nhưng cũng khiến cậu ngạc nhiên sửng sốt, trong lòng cậu có chút sợ hãi, nắm tay Thỏ ca ca nhắm mắt đi theo đuôi ca ca, cẩn thận từng li từng tí quan sát thế giới mới chưa thấy bao giờ.
Lâm Đình hỏi cậu: "Lục đệ có thích ra ngoài chơi không?"
Cậu vẫn còn biết bản thân mình là Lục đệ, ra sức gật đầu: "Thích lắm!"
Giọng nói ấm áp của Lâm Đình vang lên: "Vậy sau này huynh sẽ thường dẫn đệ ra ngoài chơi."
Lâm Chiêu Viễn nói: "Dẫn muội muội!"
Lầm Đình bật cười: "Được, dẫn cả muội muội đi cùng."
Bọn họ đi đến nơi cho chó thả hoang gần ngoài hoàng cung, ngay cả thị vệ tuần tra đều vô cùng nghiêm túc và hung dữ. Lâm Đình đi đến một tòa nhà rách nát, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ lim để hờ ra, gọi hai tiếng "Tai Dài".
Bọn họ vốn định bắt đầu tìm từ đây, kết quả là ba người vừa mới bước vào, một cái bóng trắng chạy ra từ trong đống lá khô chất chồng, vọt tới bên chân Lâm Đình vẫy đuôi liên tục, cái đầu nhỏ dụi dụi vào mắt cá chân cậu.
Lâm Đình vừa mừng vừa sợ, cúi xuống ôm chú chó nhỏ lên, không để ý trên lông tơ trắng thuần của nó dính đầy bụi lá khô, vui vẻ hỏi: "Mày ở đây chờ ta à?"
Cũng không biết nó có nghe hiểu hay không, chỉ thấy cái đuôi của nó không ngừng lắc lắc tỏ vẻ mừng rỡ.
Chóp mũi Lâm Đình hồng hồng, cúi người hôn chó nhỏ, cậu kìm nén kích động quay đầu nói với Lâm Phi Lộc: "Tìm được nó rồi."
Nàng cười tủm tỉm sờ đầu chó nhỏ: "Tai Dài ngoan."
Lâm Chiêu Viễn chưa từng thấy chó nhỏ vừa hiểu chuyện vừa đẹp mắt như vậy, cậu đứng bên cạnh hình chằm chằm chó nhỏ. Lâm Đình ôm Tai Dài một lúc rồi đưa cho Lâm Chiêu Viễn, khẽ nói: "Sau này giao cho Lục đệ chăm sóc Tai Dài."
Lâm Chiêu Viễn không thể tin được chỉ vào mình, cậu nghe hiểu ý của Thỏ ca ca, vui mừng hớn hở nhận lấy chó nhỏ.
Đến tận chạng vạng tối Lâm Đình mới trở về cung Dao Hoa.
Cho dù trong lòng khó chịu, nhưng cậu vẫn đi thỉnh an mẫu phi theo lễ nghi rồi mới về phòng. Nguyễn Quý Phi không nói thêm gì với cậu, chỉ chờ sau khi cậu đi rồi mới hỏi Uông Dương: "Buổi chiều nay điện hạ ở đâu?"
Uông Dương cung kính trả lời: "Bẩm nương nương, điện hạ ở cung Minh Nguyệt."
"Cung Minh Nguyệt?" Nguyễn Quý Phi thực sự không có ấn tượng gì với cái cung bé tí đó, đến khi cung nữ bên cạnh nhắc đến vườn mai, bà mới đó là nơi ở của Lam quý nhân không được sủng ái.
Uông Dương tiếp tục nói: "Có vẻ như điện hạ rất hòa hợp với Ngũ công chúa."
Thật ra bà có biết vị Ngũ công chúa nhỏ tuổi kia, nghe nói dưới sự giám sát của tiểu công chúa, Tứ hoàng tử mới bắt đầu chăm chỉ học tập, còn rất được Nhàn phi yêu thích. Nguyễn Quý Phi không quá để ý đến chuyện này, dừng chủ đề này lại không hỏi nữa.
Ngày cuối năm đến càng gần, phủ nội vụ cũng tăng thêm chi phí chi tiêu cho các cung ăn tết, Lâm Phi Lộc bảo Thanh Yên đưa một giỏ than đến Thúy Trúc cư.
Thanh Yên đã quen với hành động ấm áp này của công chúa, thỉnh thoảng công chúa sẽ gửi chút đồ qua bên kia. Bây giờ nàng cũng đã quen với thủ vệ sai vặt ở đó, không còn lúng túng như lần đầu, thậm chí còn cười nói mấy câu chuyện phiếm với thủ vệ sai vặt.
Đây là cái tết đầu tiên của Lâm Phi Lộc từ sau khi đến đây. Trước đây cô không có gì để chờ mong ngày tết, mỗi khi tết đến ở thế giới kia cô đều sẽ đi du lịch khắp nơi, không có cơm tất niên, cũng không có đón giao thừa với người thân.
Bây giờ không giống như vậy, Tiêu Lam lôi kéo cô cắt hoa giấy dán câu đối cùng nàng từ sớm, cung Minh Nguyệt luôn quạnh quẽ quanh năm lại hiện lên mấy phần náo nhiệt giữa mùa đông lạnh lẽo này.
Ngay cả hai người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo trong sân cũng được Tiêu Lam may cho một cái khăn quàng cổ màu đỏ từ những mảnh vải thừa, chúng mặc vào lại dễ thương một cách kỳ lạ.
Lâm Phi Lộc nghe Tiêu Lam nói yến tiệc đoàn viên cuối năm sẽ có chín mươi chín món, cô cảm thấy hơi thèm.
Nhưng yến tiệc đoàn viên chỉ mời hoàng thân quốc thích, những phi tần được tham dự cũng chỉ có Hoàng hậu, quý phi và bốn phi, không phải hoàng tử công chúa nào cũng được đi, phải đợi Lâm Đế ban thưởng yến mới có tư cách tham dự.
Cô không có tư cách, lúc cô đến điện Trường Minh thỉnh an Nhàn phi, cô nũng nịu nói với Lâm Cảnh Uyên khi đi dự tiệc lén mang một ít đồ ăn ra cho cô nếm thử.
Lâm Cảnh Uyên miệng thì đồng ý, nhưng lại ghét bỏ nói: "Thực ra đồ ăn trong tiệc tất niên rất dở."
Lâm Phi Lộc: "?"
Cậu nói: "Đồ ăn vừa dầu mỡ vừa ngán, mà vì yến hội quá lớn, mất quá nhiều thời gian bưng lên, xong xuôi đồ ăn đã lạnh ngắt, năm nào huynh ăn xong về bụng đều không thoải mái."
Lâm Phi Lộc: "..."
Thế mà hằng năm các ngươi đều ăn hết?
Dường như Lâm Cảnh Uyên hiểu được thắc mắc của cô, cậu chủ động giải thích: "Mặc dù hương vị không ngon, nhưng đó là quy củ tổ tông truyền lại, phải ăn hết cơm tất niên năm sau đất nước mới có thể mưa thuận gió hòa, cho nên dù đến phụ hoàng có không thích ăn, hàng năm cũng đều gắng ăn mỗi món một miếng."
Lâm Phi Lộc hơi kinh ngạc: "Phụ hoàng cũng không thích ăn sao?"
Lâm Cảnh Uyên: "Đúng vậy, khẩu vị của phụ hoàng giống huynh, không ăn được đồ dầu mỡ dễ ngấy." Nói đến đây, cậu nhỏ giọng lén chia sẻ với cô một bí mật nhỏ: "Hằng năm yến tiệc được một nửa phụ hoàng đều sẽ rời đi, thật ra là người đến vườn mai đối diện yến điện hóng gió tiêu cơn ngấy."
Cậu len lén đi theo hai lần, còn thấy có cung nhân đã bày sẵn bàn trà ở trong vườn mai, pha trà để phụ hoàng uống trôi đi vị ngấy ở cổ họng.
Chỉ là chuyện này không nói ra với người khác được, Lâm Đế vẫn luôn giấu giếm, chỉ có Lâm Cảnh Uyên to gan bằng trời mới dám bám theo Lâm Đế.
Lâm Phi Lộc còn đang lên kế hoạch, chờ hết tết nguyên đán cô sẽ nghĩ cách tìm thời điểm thích hợp để tiếp xúc với NPC* lớn nhất này một chút. Không ngờ cô lại vô tình biết được bí mật này, đây giống như cơ hội ông trời tự tay ban tặng.
*NPC: NON-PLAYER CHARACTER là những nhân vật đc thiết kế sẵn trong game để hỗ trợ nhân vật của người chơi làm các nhiệm vụ, mỗi NPC trong game đảm nhận các chức vụ khác nhau, do hệ thống nắm giữ, người chơi không thể lập trình theo ý muốn.
Ánh mắt của cô nhìn Lâm Cảnh Uyên không khỏi nhiều hơn mấy phần yêu thích.
Cậu đúng là Tiểu Phúc Bảo* của cô mà.
*小福宝: Ý là người mang lại may mắn.
Lâm Cảnh Uyên: Tiểu Lộc muội muội dường như càng sùng bái mình, thật thẹn thùng quá đi.
Rất nhanh đã đến ngày ba mươi tết.
Cả cung Minh Nguyệt đều vui mừng hân hoan, Tiêu Lam còn đích thân xuống bếp, cùng Vân Du làm một bàn đầy đồ ăn. Ăn cơm xong, sắc trời cũng dần tối, tuyết mịn ban đầu đang rơi có xu hướng càng lúc càng lớn.
Tiêu Lam sớm đã bảo Thanh Yên đi đóng cửa điện, trong phòng đốt than, lửa cháy rừng rực, mọi người chuẩn bị cùng nhau đón giao thừa.
Lúc Tiêu Lam đi gọi Lâm Phi Lộc mới thấy con bé đã thay áo choàng đỏ của Lâm Niệm Tri tặng, cầm theo một cái giỏ, phía trên phủ vải kín không biết là bên trong có gì, nhìn cách ăn mặc này giống như chuẩn bị ra ngoài.
Tiêu Lam giật mình: "Trời sắp tối rồi, con chuẩn bị đi đâu đây?"
Lâm Phi Lộc không nói thật với nàng: "Con đã hẹn với Tứ hoàng huynh rồi, huynh ấy sẽ mang đồ ăn trong buổi tiệc ra cho con ăn."
Tiêu Lam dở khóc dở cười: "Tiểu quỷ thèm ăn này, trời vừa chập tối lại lạnh thế này, chạy ra ngoài rét đến độ nói cà lăm. Ngày mai ăn không được sao?"
Lâm Phi Lộc nghiêm túc lắc đầu, "Không được, ngày mai lạnh rồi, ăn sẽ không ngon nữa!"
Tiêu Lam nói: "Vậy thì mẫu phi để Thanh Yên và Tùng Vũ cùng con đi qua đó."
Lâm Phi Lộc lắc đầu: "Trời còn chưa tối mà mẫu phi, tự con đi là được rồi, bên yến tiệc kia nhiều người lẫn lộn lắm, để người bên ngoài nhìn thấy không tốt đâu. Tối nay cũng có nhiều thị vệ tuần tra nữa, không có chuyện gì đâu mẫu phi."
Tiêu Lam còn định nói thêm gì đó, cô đã cầm đèn lồng chạy ra ngoài.
...
Tối nay, điện tổ chức yến tiệc đốt đèn sáng trưng, ca múa mừng cảnh thái bình, có thể so sánh với tiết mục mừng xuân cuối năm. Nhóm hoàng thân quốc thích tham gia yến hội lục đục tiến cung, khắp điện tràn ngập tiếng cười nói, chúc mừng lẫn nhau.
Lâm Đế là người xuất hiện cuối cùng, ông vừa đến, yến hội mới chính thức bắt đầu. Sau khi mời rượu xong, mọi người quay trở lại bàn tiệc. Lâm Đế ngồi ngay ngắn trên vị trí cao nhất trong điện nhìn chín mươi chín món ăn được bưng lên, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu thở dài.
Lại đến rồi.
Đầu bếp của ngự thiện phòng không thể nấu đồ ăn tất niên ngon hơn một chút sao? Sao có thể nấu dở đến mức này chứ?
Ông sinh ra đã là thái tử, cũng đã bắt đầu ăn tiệc tất niên này ngay từ khi biết nói, hết năm này đến năm khác, ông đã ăn hơn ba mươi năm rồi, nghĩ đến sau này còn phải ăn thêm mấy chục năm, muốn ông chết hay gì.
Thật ra vấn đề ở đây chủ yếu là do khẩu vị của ông, ngoại trừ lão Tứ ra, những người khác hình như cũng đều cảm thấy không tệ.
Không hổ là đứa con giống ông nhất, ngay cả khẩu vị cũng giống ông, có thể đồng cảm được tâm tình của ông.
Nghĩ đến đây, Lâm đế không khỏi nhìn Lâm Cảnh Uyên đang nhấp nhổm như có đinh đâm vào mông ở phía dưới, ông cầm ly rượu lên khen Nhàn phi vài câu.
Nhàn phi được khen đến mức ngây cả người.
Mình đã làm gì? Vì sao tự nhiên được khen?
Đợi sau khi chín mươi chín món ăn được bưng lên đầy đủ, Lâm Đế ăn từng món một, hoàn thành nhiệm vụ năm nay, ông không kịp chờ nữa đứng dậy rời tiệc.
Tất cả mọi người đã quen thuộc với hành động yến tiệc được một nửa liền rời tiệc hằng năm, Lâm Đế không ở đây, nhóm hoàng thân quốc thích ngược lại có chút thoải mái không gò bó hơn, trong điện tràn ngập tiếng cười nói.
Hoàng đế đi ra đến ngoài điện, cung nhân đã cầm theo đèn chờ ở bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, vẫn đến vườn mai sao?"
Lâm Đế chịu đựng cảm giác dầu mỡ đầy bụng, khẽ gật đầu.
Bởi vì đêm nay tuyết lớn, ông không gọi cung nhân pha trà trước, ông định hóng gió thưởng mai là được. Lúc đi đến bên ngoài vườn mai, đột nhiên nghe thấy từ bên trong có tiếng nói nho nhỏ truyền ra, bông tuyết rơi sột soạt, giọng nói kia cũng nhỏ nhẹ run rẩy, nghe không rõ lắm.
Cung nhân đang muốn lên tiếng đuổi người, Lâm Đế lại phất tay bảo dừng.
Tuyết rơi lớn như thế, trời lại đen như vậy, ông muốn xem xem là ai có nhã hứng đến đây thưởng mai.
Ông thả nhẹ bước chân đi vào trong vườn, đi qua những cây hoa mai hồng diễm lệ, ông nhìn thấy dưới gốc cây mai có một tiểu nữ hài khoác áo choàng đỏ quỳ ở đó.
Thân hình nho nhỏ cuộn lại, có áo choàng bao phủ, không nhìn thấy rõ dáng vẻ.
Mà phía sau nàng có bốn người tuyết, từ lớn đến nhỏ, có mũi có mắt, còn quấn cả khăn quàng đỏ, có cảm giác đáng yêu kỳ lạ.
Đây là lần đầu Lâm Đế nhìn thấy người tuyết, trong lòng hơi ngạc nhiên, ông đứng tại chỗ quan sát, nghe thấy tiểu nữ hài quỳ trên mặt đất bập bẹ cầu nguyện: "Thần tiên nương nương, người có nghe thấy không? Nếu người nghe thấy thì hãy cho gió thổi đi."
Đêm tuyết vốn có gió, nàng nói ra lời này, gió thổi không ngừng, thế là vui vẻ nói: "Thần tiên nương nương có nghe thấy sao? Vậy con bắt đầu cầu nguyện đây!"
Lâm Đế: "... "
Ông thấy tiểu nữ hài nghiêm túc lạy một cái, bàn tay nhỏ chắp trước ngực đã bị lạnh đến đỏ bừng, từng câu từng chữ vang lên: "Điều ước đầu tiên, cầu cho phụ hoàng thân thể an khang, đất nước thanh bình."
Nói xong một cái ước nguyện, cô lại dập đầu một cái.
"Điều ước thứ hai, cầu cho mẫu phi cát tường như ý, luôn vui vẻ."
"Điều ước thứ ba, cầu cho ca ca không ốm không lo, không bệnh không gặp tai họa."
Lâm Đế nghe thấy tiểu nữ hài nói phụ hoàng thì kinh ngạc nhìn lại cô bé đang quỳ, thầm nghĩ đây thật sự là con của ông sao? Nhưng sao ông không nhớ rõ... Không đúng, có một đứa.
Là Ngũ công chúa do Lam quý nhân sinh.
Ông vẫn luôn nghĩ đứa bé này sẽ là một đứa ngốc giống ca ca của nó, nhưng lúc này thấy tiểu nữ hài này là một đứa bé mồm miệng lanh lợi, không hề có dáng vẻ của một đứa ngốc.
Ông chưa bao giờ nhìn thấy đứa con gái này, bây giờ nhìn thấy, nghe con bé thành tâm cầu nguyện ba điều, cón xếp ông ở vị trí thứ nhất nữa, tuổi còn nhỏ mà đã biết cầu đất nước thanh bình, trong lòng ông hơi chấn kinh.
Cầu ba điều ước xong, cái cuối cùng chính là đến lượt bản thân mình.
Lâm Đế thầm nghĩ, trẫm muốn xem xem tiểu nữ hài sẽ cầu cái gì cho chính mình.
Ông nghe thấy tiếng tiểu nữ hài nuốt nước miếng một cái, dáng vẻ thèm ăn mà không được ăn, tội nghiệp nói: "Điều ước thứ tư... Cầu cho Tiểu Lộc có thể được ăn thử cơm tất niên! Thần tiên nương nương, một miếng thôi cũng được!"
Lâm Đế không nhịn được bật cười một tiếng.
Tiếng cười này làm cho tiểu nữ tử kinh hãi, cô bé nhanh chóng nhìn lướt qua phía cổng vòm, tay chân luống cuống đứng dậy, quay đầu chạy về phía bên trong rừng mai.
Lâm Đế nhanh chân bước về phía trước, mở miệng nói: "Con đừng chạy."
Thái giám giơ lồng đèn lên đi về phía trước, Lâm Đế đi đến trước mặt bốn người tuyết, ở khoảng cách gần ông mới thấy bốn người tuyết này có lớn có nhỏ, có nam có nữ, người tuyết lớn nhất hình như là ông thì phải?
Lâm Đế tìm trong vườn mai một lúc vẫn không thấy người đâu. Lúc sau ông nghe thấy trên đầu mình có tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc phát hiện không biết tiểu nữ hài trèo lên cây từ lúc nào. Cô bé đang ôm một cành cây lớn, cẩn thận từng li từng tí nhìn xuống.
Hai bên vạt áo buông thõng xuống, tư thế ôm cây của tiểu nữ hài rất ngây thơ, nhìn qua vừa buồn cười vừa đáng yêu, ánh nến từ đèn lồng chiếu rọi đôi mắt ngập nước, da trắng như tuyết, miệng nhỏ mím thành một đường, tiểu nữ hài nhìn ông với ánh mắt đáng thương.
Lâm Đế không khỏi vui mừng, nói: "Con leo lên đó làm cái gì? Không sợ ngã à?"
Nàng cong môi nhìn ông một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Người là ai?"
Con bé không biết ông. Đây cũng là bình thường, con bé chưa bao giờ nhìn thấy ông.
Lâm Đế cố ý đùa cô, thuận miệng nói: "Ta là người thần tiên nương nương phái tới thực hiện nguyện vọng của con."
Không ngờ tiểu nữ hài trừng đôi mắt to tròn trong veo nước hung dữ trừng ông: "Con nhìn giống như dễ bị lừa vậy sao?!"
Lâm Đế bật cười ha hả.
Nàng bĩu môi, không biết có phải do hết sức hay không, thân hình nhỏ bé trượt xuống một chút, suýt chút nữa là té từ trên cây xuống.
Lâm Đế bước nhanh đến đứng dưới cành cây, hai tay giơ ra nói: "Trước tiên con xuống dưới trước đã."
Tiểu nữ hài nói với ông với dáng vẻ cực kỳ đáng thương: "Con... Con không dám."
Lâm Đế nói: "Nhảy xuống đi, ta đỡ con."
Cô mở mắt to nhìn ông, giọng nói mềm nhũn, không chắc chắn hỏi ông: "Thật sao? Người thật sự sẽ đỡ được con sao?"
Lâm Đế nói: "Thật, nào."
Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ra vẻ giống như chuẩn bị hy sinh anh dũng, hai mắt nhắm lại buông tay ra, một cục bông nho nhỏ rơi xuống vòng tay của Lâm Đế.
Lâm Đế là người tập võ, cây mai này cũng không cao lắm, đón một tiểu nữ hài không thành vấn đề.
Hoa mai rơi rơi xuống theo động tác của cô, thân hình nhỏ nhắn được bao bọc trong áo choàng đỏ rơi vào trong ngực Lâm Đế, hoa mai hồng rực sắc rơi trên người cô, khiến cô giống như một tiểu tinh linh chạy ra từ trong vườn mai.
Cô mở mắt ra, đôi mắt đen láy mở to nhìn xung quanh một vòng, sau đó ngọt ngào cười với ông: "Người đón được con rồi!"
Lúm đồng tiền như ẩn như hiện, xinh đẹp lại ngoan ngoãn, Lâm Đế đột nhiên có cảm giác hối hận khi bản thân ông đã để lỡ mất nhiều năm như vậy.
Cảnh vật bên ngoài làm cậu thấy xa lạ nhưng cũng khiến cậu ngạc nhiên sửng sốt, trong lòng cậu có chút sợ hãi, nắm tay Thỏ ca ca nhắm mắt đi theo đuôi ca ca, cẩn thận từng li từng tí quan sát thế giới mới chưa thấy bao giờ.
Lâm Đình hỏi cậu: "Lục đệ có thích ra ngoài chơi không?"
Cậu vẫn còn biết bản thân mình là Lục đệ, ra sức gật đầu: "Thích lắm!"
Giọng nói ấm áp của Lâm Đình vang lên: "Vậy sau này huynh sẽ thường dẫn đệ ra ngoài chơi."
Lâm Chiêu Viễn nói: "Dẫn muội muội!"
Lầm Đình bật cười: "Được, dẫn cả muội muội đi cùng."
Bọn họ đi đến nơi cho chó thả hoang gần ngoài hoàng cung, ngay cả thị vệ tuần tra đều vô cùng nghiêm túc và hung dữ. Lâm Đình đi đến một tòa nhà rách nát, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ lim để hờ ra, gọi hai tiếng "Tai Dài".
Bọn họ vốn định bắt đầu tìm từ đây, kết quả là ba người vừa mới bước vào, một cái bóng trắng chạy ra từ trong đống lá khô chất chồng, vọt tới bên chân Lâm Đình vẫy đuôi liên tục, cái đầu nhỏ dụi dụi vào mắt cá chân cậu.
Lâm Đình vừa mừng vừa sợ, cúi xuống ôm chú chó nhỏ lên, không để ý trên lông tơ trắng thuần của nó dính đầy bụi lá khô, vui vẻ hỏi: "Mày ở đây chờ ta à?"
Cũng không biết nó có nghe hiểu hay không, chỉ thấy cái đuôi của nó không ngừng lắc lắc tỏ vẻ mừng rỡ.
Chóp mũi Lâm Đình hồng hồng, cúi người hôn chó nhỏ, cậu kìm nén kích động quay đầu nói với Lâm Phi Lộc: "Tìm được nó rồi."
Nàng cười tủm tỉm sờ đầu chó nhỏ: "Tai Dài ngoan."
Lâm Chiêu Viễn chưa từng thấy chó nhỏ vừa hiểu chuyện vừa đẹp mắt như vậy, cậu đứng bên cạnh hình chằm chằm chó nhỏ. Lâm Đình ôm Tai Dài một lúc rồi đưa cho Lâm Chiêu Viễn, khẽ nói: "Sau này giao cho Lục đệ chăm sóc Tai Dài."
Lâm Chiêu Viễn không thể tin được chỉ vào mình, cậu nghe hiểu ý của Thỏ ca ca, vui mừng hớn hở nhận lấy chó nhỏ.
Đến tận chạng vạng tối Lâm Đình mới trở về cung Dao Hoa.
Cho dù trong lòng khó chịu, nhưng cậu vẫn đi thỉnh an mẫu phi theo lễ nghi rồi mới về phòng. Nguyễn Quý Phi không nói thêm gì với cậu, chỉ chờ sau khi cậu đi rồi mới hỏi Uông Dương: "Buổi chiều nay điện hạ ở đâu?"
Uông Dương cung kính trả lời: "Bẩm nương nương, điện hạ ở cung Minh Nguyệt."
"Cung Minh Nguyệt?" Nguyễn Quý Phi thực sự không có ấn tượng gì với cái cung bé tí đó, đến khi cung nữ bên cạnh nhắc đến vườn mai, bà mới đó là nơi ở của Lam quý nhân không được sủng ái.
Uông Dương tiếp tục nói: "Có vẻ như điện hạ rất hòa hợp với Ngũ công chúa."
Thật ra bà có biết vị Ngũ công chúa nhỏ tuổi kia, nghe nói dưới sự giám sát của tiểu công chúa, Tứ hoàng tử mới bắt đầu chăm chỉ học tập, còn rất được Nhàn phi yêu thích. Nguyễn Quý Phi không quá để ý đến chuyện này, dừng chủ đề này lại không hỏi nữa.
Ngày cuối năm đến càng gần, phủ nội vụ cũng tăng thêm chi phí chi tiêu cho các cung ăn tết, Lâm Phi Lộc bảo Thanh Yên đưa một giỏ than đến Thúy Trúc cư.
Thanh Yên đã quen với hành động ấm áp này của công chúa, thỉnh thoảng công chúa sẽ gửi chút đồ qua bên kia. Bây giờ nàng cũng đã quen với thủ vệ sai vặt ở đó, không còn lúng túng như lần đầu, thậm chí còn cười nói mấy câu chuyện phiếm với thủ vệ sai vặt.
Đây là cái tết đầu tiên của Lâm Phi Lộc từ sau khi đến đây. Trước đây cô không có gì để chờ mong ngày tết, mỗi khi tết đến ở thế giới kia cô đều sẽ đi du lịch khắp nơi, không có cơm tất niên, cũng không có đón giao thừa với người thân.
Bây giờ không giống như vậy, Tiêu Lam lôi kéo cô cắt hoa giấy dán câu đối cùng nàng từ sớm, cung Minh Nguyệt luôn quạnh quẽ quanh năm lại hiện lên mấy phần náo nhiệt giữa mùa đông lạnh lẽo này.
Ngay cả hai người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo trong sân cũng được Tiêu Lam may cho một cái khăn quàng cổ màu đỏ từ những mảnh vải thừa, chúng mặc vào lại dễ thương một cách kỳ lạ.
Lâm Phi Lộc nghe Tiêu Lam nói yến tiệc đoàn viên cuối năm sẽ có chín mươi chín món, cô cảm thấy hơi thèm.
Nhưng yến tiệc đoàn viên chỉ mời hoàng thân quốc thích, những phi tần được tham dự cũng chỉ có Hoàng hậu, quý phi và bốn phi, không phải hoàng tử công chúa nào cũng được đi, phải đợi Lâm Đế ban thưởng yến mới có tư cách tham dự.
Cô không có tư cách, lúc cô đến điện Trường Minh thỉnh an Nhàn phi, cô nũng nịu nói với Lâm Cảnh Uyên khi đi dự tiệc lén mang một ít đồ ăn ra cho cô nếm thử.
Lâm Cảnh Uyên miệng thì đồng ý, nhưng lại ghét bỏ nói: "Thực ra đồ ăn trong tiệc tất niên rất dở."
Lâm Phi Lộc: "?"
Cậu nói: "Đồ ăn vừa dầu mỡ vừa ngán, mà vì yến hội quá lớn, mất quá nhiều thời gian bưng lên, xong xuôi đồ ăn đã lạnh ngắt, năm nào huynh ăn xong về bụng đều không thoải mái."
Lâm Phi Lộc: "..."
Thế mà hằng năm các ngươi đều ăn hết?
Dường như Lâm Cảnh Uyên hiểu được thắc mắc của cô, cậu chủ động giải thích: "Mặc dù hương vị không ngon, nhưng đó là quy củ tổ tông truyền lại, phải ăn hết cơm tất niên năm sau đất nước mới có thể mưa thuận gió hòa, cho nên dù đến phụ hoàng có không thích ăn, hàng năm cũng đều gắng ăn mỗi món một miếng."
Lâm Phi Lộc hơi kinh ngạc: "Phụ hoàng cũng không thích ăn sao?"
Lâm Cảnh Uyên: "Đúng vậy, khẩu vị của phụ hoàng giống huynh, không ăn được đồ dầu mỡ dễ ngấy." Nói đến đây, cậu nhỏ giọng lén chia sẻ với cô một bí mật nhỏ: "Hằng năm yến tiệc được một nửa phụ hoàng đều sẽ rời đi, thật ra là người đến vườn mai đối diện yến điện hóng gió tiêu cơn ngấy."
Cậu len lén đi theo hai lần, còn thấy có cung nhân đã bày sẵn bàn trà ở trong vườn mai, pha trà để phụ hoàng uống trôi đi vị ngấy ở cổ họng.
Chỉ là chuyện này không nói ra với người khác được, Lâm Đế vẫn luôn giấu giếm, chỉ có Lâm Cảnh Uyên to gan bằng trời mới dám bám theo Lâm Đế.
Lâm Phi Lộc còn đang lên kế hoạch, chờ hết tết nguyên đán cô sẽ nghĩ cách tìm thời điểm thích hợp để tiếp xúc với NPC* lớn nhất này một chút. Không ngờ cô lại vô tình biết được bí mật này, đây giống như cơ hội ông trời tự tay ban tặng.
*NPC: NON-PLAYER CHARACTER là những nhân vật đc thiết kế sẵn trong game để hỗ trợ nhân vật của người chơi làm các nhiệm vụ, mỗi NPC trong game đảm nhận các chức vụ khác nhau, do hệ thống nắm giữ, người chơi không thể lập trình theo ý muốn.
Ánh mắt của cô nhìn Lâm Cảnh Uyên không khỏi nhiều hơn mấy phần yêu thích.
Cậu đúng là Tiểu Phúc Bảo* của cô mà.
*小福宝: Ý là người mang lại may mắn.
Lâm Cảnh Uyên: Tiểu Lộc muội muội dường như càng sùng bái mình, thật thẹn thùng quá đi.
Rất nhanh đã đến ngày ba mươi tết.
Cả cung Minh Nguyệt đều vui mừng hân hoan, Tiêu Lam còn đích thân xuống bếp, cùng Vân Du làm một bàn đầy đồ ăn. Ăn cơm xong, sắc trời cũng dần tối, tuyết mịn ban đầu đang rơi có xu hướng càng lúc càng lớn.
Tiêu Lam sớm đã bảo Thanh Yên đi đóng cửa điện, trong phòng đốt than, lửa cháy rừng rực, mọi người chuẩn bị cùng nhau đón giao thừa.
Lúc Tiêu Lam đi gọi Lâm Phi Lộc mới thấy con bé đã thay áo choàng đỏ của Lâm Niệm Tri tặng, cầm theo một cái giỏ, phía trên phủ vải kín không biết là bên trong có gì, nhìn cách ăn mặc này giống như chuẩn bị ra ngoài.
Tiêu Lam giật mình: "Trời sắp tối rồi, con chuẩn bị đi đâu đây?"
Lâm Phi Lộc không nói thật với nàng: "Con đã hẹn với Tứ hoàng huynh rồi, huynh ấy sẽ mang đồ ăn trong buổi tiệc ra cho con ăn."
Tiêu Lam dở khóc dở cười: "Tiểu quỷ thèm ăn này, trời vừa chập tối lại lạnh thế này, chạy ra ngoài rét đến độ nói cà lăm. Ngày mai ăn không được sao?"
Lâm Phi Lộc nghiêm túc lắc đầu, "Không được, ngày mai lạnh rồi, ăn sẽ không ngon nữa!"
Tiêu Lam nói: "Vậy thì mẫu phi để Thanh Yên và Tùng Vũ cùng con đi qua đó."
Lâm Phi Lộc lắc đầu: "Trời còn chưa tối mà mẫu phi, tự con đi là được rồi, bên yến tiệc kia nhiều người lẫn lộn lắm, để người bên ngoài nhìn thấy không tốt đâu. Tối nay cũng có nhiều thị vệ tuần tra nữa, không có chuyện gì đâu mẫu phi."
Tiêu Lam còn định nói thêm gì đó, cô đã cầm đèn lồng chạy ra ngoài.
...
Tối nay, điện tổ chức yến tiệc đốt đèn sáng trưng, ca múa mừng cảnh thái bình, có thể so sánh với tiết mục mừng xuân cuối năm. Nhóm hoàng thân quốc thích tham gia yến hội lục đục tiến cung, khắp điện tràn ngập tiếng cười nói, chúc mừng lẫn nhau.
Lâm Đế là người xuất hiện cuối cùng, ông vừa đến, yến hội mới chính thức bắt đầu. Sau khi mời rượu xong, mọi người quay trở lại bàn tiệc. Lâm Đế ngồi ngay ngắn trên vị trí cao nhất trong điện nhìn chín mươi chín món ăn được bưng lên, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu thở dài.
Lại đến rồi.
Đầu bếp của ngự thiện phòng không thể nấu đồ ăn tất niên ngon hơn một chút sao? Sao có thể nấu dở đến mức này chứ?
Ông sinh ra đã là thái tử, cũng đã bắt đầu ăn tiệc tất niên này ngay từ khi biết nói, hết năm này đến năm khác, ông đã ăn hơn ba mươi năm rồi, nghĩ đến sau này còn phải ăn thêm mấy chục năm, muốn ông chết hay gì.
Thật ra vấn đề ở đây chủ yếu là do khẩu vị của ông, ngoại trừ lão Tứ ra, những người khác hình như cũng đều cảm thấy không tệ.
Không hổ là đứa con giống ông nhất, ngay cả khẩu vị cũng giống ông, có thể đồng cảm được tâm tình của ông.
Nghĩ đến đây, Lâm đế không khỏi nhìn Lâm Cảnh Uyên đang nhấp nhổm như có đinh đâm vào mông ở phía dưới, ông cầm ly rượu lên khen Nhàn phi vài câu.
Nhàn phi được khen đến mức ngây cả người.
Mình đã làm gì? Vì sao tự nhiên được khen?
Đợi sau khi chín mươi chín món ăn được bưng lên đầy đủ, Lâm Đế ăn từng món một, hoàn thành nhiệm vụ năm nay, ông không kịp chờ nữa đứng dậy rời tiệc.
Tất cả mọi người đã quen thuộc với hành động yến tiệc được một nửa liền rời tiệc hằng năm, Lâm Đế không ở đây, nhóm hoàng thân quốc thích ngược lại có chút thoải mái không gò bó hơn, trong điện tràn ngập tiếng cười nói.
Hoàng đế đi ra đến ngoài điện, cung nhân đã cầm theo đèn chờ ở bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, vẫn đến vườn mai sao?"
Lâm Đế chịu đựng cảm giác dầu mỡ đầy bụng, khẽ gật đầu.
Bởi vì đêm nay tuyết lớn, ông không gọi cung nhân pha trà trước, ông định hóng gió thưởng mai là được. Lúc đi đến bên ngoài vườn mai, đột nhiên nghe thấy từ bên trong có tiếng nói nho nhỏ truyền ra, bông tuyết rơi sột soạt, giọng nói kia cũng nhỏ nhẹ run rẩy, nghe không rõ lắm.
Cung nhân đang muốn lên tiếng đuổi người, Lâm Đế lại phất tay bảo dừng.
Tuyết rơi lớn như thế, trời lại đen như vậy, ông muốn xem xem là ai có nhã hứng đến đây thưởng mai.
Ông thả nhẹ bước chân đi vào trong vườn, đi qua những cây hoa mai hồng diễm lệ, ông nhìn thấy dưới gốc cây mai có một tiểu nữ hài khoác áo choàng đỏ quỳ ở đó.
Thân hình nho nhỏ cuộn lại, có áo choàng bao phủ, không nhìn thấy rõ dáng vẻ.
Mà phía sau nàng có bốn người tuyết, từ lớn đến nhỏ, có mũi có mắt, còn quấn cả khăn quàng đỏ, có cảm giác đáng yêu kỳ lạ.
Đây là lần đầu Lâm Đế nhìn thấy người tuyết, trong lòng hơi ngạc nhiên, ông đứng tại chỗ quan sát, nghe thấy tiểu nữ hài quỳ trên mặt đất bập bẹ cầu nguyện: "Thần tiên nương nương, người có nghe thấy không? Nếu người nghe thấy thì hãy cho gió thổi đi."
Đêm tuyết vốn có gió, nàng nói ra lời này, gió thổi không ngừng, thế là vui vẻ nói: "Thần tiên nương nương có nghe thấy sao? Vậy con bắt đầu cầu nguyện đây!"
Lâm Đế: "... "
Ông thấy tiểu nữ hài nghiêm túc lạy một cái, bàn tay nhỏ chắp trước ngực đã bị lạnh đến đỏ bừng, từng câu từng chữ vang lên: "Điều ước đầu tiên, cầu cho phụ hoàng thân thể an khang, đất nước thanh bình."
Nói xong một cái ước nguyện, cô lại dập đầu một cái.
"Điều ước thứ hai, cầu cho mẫu phi cát tường như ý, luôn vui vẻ."
"Điều ước thứ ba, cầu cho ca ca không ốm không lo, không bệnh không gặp tai họa."
Lâm Đế nghe thấy tiểu nữ hài nói phụ hoàng thì kinh ngạc nhìn lại cô bé đang quỳ, thầm nghĩ đây thật sự là con của ông sao? Nhưng sao ông không nhớ rõ... Không đúng, có một đứa.
Là Ngũ công chúa do Lam quý nhân sinh.
Ông vẫn luôn nghĩ đứa bé này sẽ là một đứa ngốc giống ca ca của nó, nhưng lúc này thấy tiểu nữ hài này là một đứa bé mồm miệng lanh lợi, không hề có dáng vẻ của một đứa ngốc.
Ông chưa bao giờ nhìn thấy đứa con gái này, bây giờ nhìn thấy, nghe con bé thành tâm cầu nguyện ba điều, cón xếp ông ở vị trí thứ nhất nữa, tuổi còn nhỏ mà đã biết cầu đất nước thanh bình, trong lòng ông hơi chấn kinh.
Cầu ba điều ước xong, cái cuối cùng chính là đến lượt bản thân mình.
Lâm Đế thầm nghĩ, trẫm muốn xem xem tiểu nữ hài sẽ cầu cái gì cho chính mình.
Ông nghe thấy tiếng tiểu nữ hài nuốt nước miếng một cái, dáng vẻ thèm ăn mà không được ăn, tội nghiệp nói: "Điều ước thứ tư... Cầu cho Tiểu Lộc có thể được ăn thử cơm tất niên! Thần tiên nương nương, một miếng thôi cũng được!"
Lâm Đế không nhịn được bật cười một tiếng.
Tiếng cười này làm cho tiểu nữ tử kinh hãi, cô bé nhanh chóng nhìn lướt qua phía cổng vòm, tay chân luống cuống đứng dậy, quay đầu chạy về phía bên trong rừng mai.
Lâm Đế nhanh chân bước về phía trước, mở miệng nói: "Con đừng chạy."
Thái giám giơ lồng đèn lên đi về phía trước, Lâm Đế đi đến trước mặt bốn người tuyết, ở khoảng cách gần ông mới thấy bốn người tuyết này có lớn có nhỏ, có nam có nữ, người tuyết lớn nhất hình như là ông thì phải?
Lâm Đế tìm trong vườn mai một lúc vẫn không thấy người đâu. Lúc sau ông nghe thấy trên đầu mình có tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc phát hiện không biết tiểu nữ hài trèo lên cây từ lúc nào. Cô bé đang ôm một cành cây lớn, cẩn thận từng li từng tí nhìn xuống.
Hai bên vạt áo buông thõng xuống, tư thế ôm cây của tiểu nữ hài rất ngây thơ, nhìn qua vừa buồn cười vừa đáng yêu, ánh nến từ đèn lồng chiếu rọi đôi mắt ngập nước, da trắng như tuyết, miệng nhỏ mím thành một đường, tiểu nữ hài nhìn ông với ánh mắt đáng thương.
Lâm Đế không khỏi vui mừng, nói: "Con leo lên đó làm cái gì? Không sợ ngã à?"
Nàng cong môi nhìn ông một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Người là ai?"
Con bé không biết ông. Đây cũng là bình thường, con bé chưa bao giờ nhìn thấy ông.
Lâm Đế cố ý đùa cô, thuận miệng nói: "Ta là người thần tiên nương nương phái tới thực hiện nguyện vọng của con."
Không ngờ tiểu nữ hài trừng đôi mắt to tròn trong veo nước hung dữ trừng ông: "Con nhìn giống như dễ bị lừa vậy sao?!"
Lâm Đế bật cười ha hả.
Nàng bĩu môi, không biết có phải do hết sức hay không, thân hình nhỏ bé trượt xuống một chút, suýt chút nữa là té từ trên cây xuống.
Lâm Đế bước nhanh đến đứng dưới cành cây, hai tay giơ ra nói: "Trước tiên con xuống dưới trước đã."
Tiểu nữ hài nói với ông với dáng vẻ cực kỳ đáng thương: "Con... Con không dám."
Lâm Đế nói: "Nhảy xuống đi, ta đỡ con."
Cô mở mắt to nhìn ông, giọng nói mềm nhũn, không chắc chắn hỏi ông: "Thật sao? Người thật sự sẽ đỡ được con sao?"
Lâm Đế nói: "Thật, nào."
Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ra vẻ giống như chuẩn bị hy sinh anh dũng, hai mắt nhắm lại buông tay ra, một cục bông nho nhỏ rơi xuống vòng tay của Lâm Đế.
Lâm Đế là người tập võ, cây mai này cũng không cao lắm, đón một tiểu nữ hài không thành vấn đề.
Hoa mai rơi rơi xuống theo động tác của cô, thân hình nhỏ nhắn được bao bọc trong áo choàng đỏ rơi vào trong ngực Lâm Đế, hoa mai hồng rực sắc rơi trên người cô, khiến cô giống như một tiểu tinh linh chạy ra từ trong vườn mai.
Cô mở mắt ra, đôi mắt đen láy mở to nhìn xung quanh một vòng, sau đó ngọt ngào cười với ông: "Người đón được con rồi!"
Lúm đồng tiền như ẩn như hiện, xinh đẹp lại ngoan ngoãn, Lâm Đế đột nhiên có cảm giác hối hận khi bản thân ông đã để lỡ mất nhiều năm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.