Chương 3: Tôi Không Muốn Làm Phế Vật (3)
Phong Hàn
22/02/2021
Ông Trương? Ông nói là hội trưởng hiệp hội y học cổ truyền, y thánh Trương Quốc Huy?”
“Không sai..” Ông lão yếu ớt nói: “Ông Trương của cháu từng nói, người dùng ngân châm phong huyệt, tức là người rất hiểu biết Trung y, nếu như thằng nhóc đó thật sự có bản lĩnh này, thể nó.quả thật rất phi thường!”
Ông lão cảm khái, nhưng nóixong, người có vẻ đứng không vững nữa.
“Ông ơi, ông không sao chứ?”
“Không sao...vẫn có thể chịu được một lát.” Ông lão cố gắng mỉm cười.
Cô gái sao có thể không nhìn ra, gương mặt đau xót của cô, nhìn chăm chăm vào Phan Lâm một hồi, rồi tiến lại gần.
“Na na, cháu muốn làm gì?” Ông lão vội vã giữ cô gái lại.
“Ông nội, ông đã nói y thuật của người này rất lợi hại, thế thì nhờ anh ta giúp đỡ, chắc chắn có thể cứu được ông”
“Con bé ngốc, người ta không muốn có người làm phiền, cháu đừng để người ta ghét thêm nữa!”
“Nhưng mà ông ơi, cứ tiếp tục như thế, ông sẽ chết đấy.” Cô gái lo lắng đến sắp khóc.
“Phú quý có mệnh, sống chết do trời.”
Ông lão yếu ớt nói.
Nhưng khi lời vừa dứt, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống.
“Ông ơi, ông ơi!!”
Cô gái hét lên thất thanh, nhưng cũng không lay tỉnh được người ông đang ngất đó.
Cô gái tuyệt vọng.
Cô đột nhiên lao tới, quỳ xuống đất khóc trước mặt Phan Lâm: “Cầu xin anh, hãy cứu ông của tôi.”
“Cô làm ồn mẹ tôi đấy, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn!”
Phan Lâm hơi nghiêng đầu, giọng nói càng trở nên lạnh lùng.
“Nhưng mà, ông tôi sắp chết rồi!” Cô gái khóc: “Cầu xin anh ra tay cứu giúp ông ấy.”
Cô gái không ngừng van xin, tiếng khóc đập tan bầu không khí tĩnh lặng của nghĩa trang.
“Xem ra lời tôi nói cô nghe không hiểu!”
“Anh ơi, rất xin lỗi, nhưng ông tôi thật sự sắp không ổn rồi, nếu như anh bằng lòng cứu ông ấy, nhà họ Hà chúng tôi sẵn lòng cho tu sửa nghĩa trang này, xây dựng lại mộ của bác gái, thậm chí Hà An Na tôi sẵn lòng thờ phụng bác gái ba năm! Có được không?” Cô gái như hoa lê trong mưa, run rẫy gào thét van xin.
Câu nói này dần dần đả động được Phan Lâm.
Anh quay đầu lại nhìn cô gái, do dự một hồi, nhẹ nhàng đáp: “Thờ phụng thì không cần, giúp tôi tu sửa mộ bà ấy là được rồi, coi như tôi đã tận hiếu.”
“Anh đồng ý sao?”
Cô gái vui mừng không siết.
Phan Lâm khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh ông lão, lấy ra một cây ngân châm dài nửa tấc mảnh như sợi tóc từ trong túi châm đeo giữa lưng, sau đó cẩn thận từng li từng tí đâm vào giữa ẩn đường của ông lão.
Phút chốc, ông lão vốn dĩ đang hôn mê bỗng nhiên co giật, sau đó miệng phát ra một tiếng “wow”, rồi hít một hơi thật sâu.
"Ông ơi!” Cô gái vô cùng kích động.
“Người của ông trong vòng một tiếng có thể đến kịp chứ?”
“Tôi đã phát định vị cho bọn họ, trong vòng nửa tiếng có thể đến.”
“Vậy là đủ rồi, trong vòng một tiếng đưa đến bệnh viện truyền máu thì sẽ không sao nữa, nếu như muộn hơn, thì nên đưa đến nhà tang lễ để hỏa táng đi.”
Phan Lâm xách túi hành lý dưới đất của mình lên, quay người bỏ đi.
"Này, anh tên là gì thế?” Cô gái khẩn thiết nói vọng theo.
Nhưng Phan Lâm lúc này đã biến mất trong màn đêm.
Cô gái đứng thẫn thờ nhìn theo hướng Phan Lâm rời khỏi, có chút bàng hoàng.
Đột nhiên, đáy mắt cô lóe sáng lên dường như hiểu rõ ra điều gì đó, người hơi cúi đầu, lại nhìn thấy bên cạnh bia mộ rơi ra một tấm vé tàu.
Cô vội vàng đi lại đó, nhặt tấm vé lên.
“Giang thành? Phan Lâm?”
“Không sai..” Ông lão yếu ớt nói: “Ông Trương của cháu từng nói, người dùng ngân châm phong huyệt, tức là người rất hiểu biết Trung y, nếu như thằng nhóc đó thật sự có bản lĩnh này, thể nó.quả thật rất phi thường!”
Ông lão cảm khái, nhưng nóixong, người có vẻ đứng không vững nữa.
“Ông ơi, ông không sao chứ?”
“Không sao...vẫn có thể chịu được một lát.” Ông lão cố gắng mỉm cười.
Cô gái sao có thể không nhìn ra, gương mặt đau xót của cô, nhìn chăm chăm vào Phan Lâm một hồi, rồi tiến lại gần.
“Na na, cháu muốn làm gì?” Ông lão vội vã giữ cô gái lại.
“Ông nội, ông đã nói y thuật của người này rất lợi hại, thế thì nhờ anh ta giúp đỡ, chắc chắn có thể cứu được ông”
“Con bé ngốc, người ta không muốn có người làm phiền, cháu đừng để người ta ghét thêm nữa!”
“Nhưng mà ông ơi, cứ tiếp tục như thế, ông sẽ chết đấy.” Cô gái lo lắng đến sắp khóc.
“Phú quý có mệnh, sống chết do trời.”
Ông lão yếu ớt nói.
Nhưng khi lời vừa dứt, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống.
“Ông ơi, ông ơi!!”
Cô gái hét lên thất thanh, nhưng cũng không lay tỉnh được người ông đang ngất đó.
Cô gái tuyệt vọng.
Cô đột nhiên lao tới, quỳ xuống đất khóc trước mặt Phan Lâm: “Cầu xin anh, hãy cứu ông của tôi.”
“Cô làm ồn mẹ tôi đấy, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn!”
Phan Lâm hơi nghiêng đầu, giọng nói càng trở nên lạnh lùng.
“Nhưng mà, ông tôi sắp chết rồi!” Cô gái khóc: “Cầu xin anh ra tay cứu giúp ông ấy.”
Cô gái không ngừng van xin, tiếng khóc đập tan bầu không khí tĩnh lặng của nghĩa trang.
“Xem ra lời tôi nói cô nghe không hiểu!”
“Anh ơi, rất xin lỗi, nhưng ông tôi thật sự sắp không ổn rồi, nếu như anh bằng lòng cứu ông ấy, nhà họ Hà chúng tôi sẵn lòng cho tu sửa nghĩa trang này, xây dựng lại mộ của bác gái, thậm chí Hà An Na tôi sẵn lòng thờ phụng bác gái ba năm! Có được không?” Cô gái như hoa lê trong mưa, run rẫy gào thét van xin.
Câu nói này dần dần đả động được Phan Lâm.
Anh quay đầu lại nhìn cô gái, do dự một hồi, nhẹ nhàng đáp: “Thờ phụng thì không cần, giúp tôi tu sửa mộ bà ấy là được rồi, coi như tôi đã tận hiếu.”
“Anh đồng ý sao?”
Cô gái vui mừng không siết.
Phan Lâm khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh ông lão, lấy ra một cây ngân châm dài nửa tấc mảnh như sợi tóc từ trong túi châm đeo giữa lưng, sau đó cẩn thận từng li từng tí đâm vào giữa ẩn đường của ông lão.
Phút chốc, ông lão vốn dĩ đang hôn mê bỗng nhiên co giật, sau đó miệng phát ra một tiếng “wow”, rồi hít một hơi thật sâu.
"Ông ơi!” Cô gái vô cùng kích động.
“Người của ông trong vòng một tiếng có thể đến kịp chứ?”
“Tôi đã phát định vị cho bọn họ, trong vòng nửa tiếng có thể đến.”
“Vậy là đủ rồi, trong vòng một tiếng đưa đến bệnh viện truyền máu thì sẽ không sao nữa, nếu như muộn hơn, thì nên đưa đến nhà tang lễ để hỏa táng đi.”
Phan Lâm xách túi hành lý dưới đất của mình lên, quay người bỏ đi.
"Này, anh tên là gì thế?” Cô gái khẩn thiết nói vọng theo.
Nhưng Phan Lâm lúc này đã biến mất trong màn đêm.
Cô gái đứng thẫn thờ nhìn theo hướng Phan Lâm rời khỏi, có chút bàng hoàng.
Đột nhiên, đáy mắt cô lóe sáng lên dường như hiểu rõ ra điều gì đó, người hơi cúi đầu, lại nhìn thấy bên cạnh bia mộ rơi ra một tấm vé tàu.
Cô vội vàng đi lại đó, nhặt tấm vé lên.
“Giang thành? Phan Lâm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.