Chương 263: Ăn mẫu rồng
Time
05/02/2017
Minh Hạo nhìn lên con rồng, ý niệm chuyển động, click vào kiểm tra.
“Tên: Hoàng Đế Rồng
Chủng tộc: rồng
Giới tính: mẫu
Cảnh giới:?
Giới thiệu: Huyết mạch chủng tộc rồng cuối cùng, nhục thân cường hoành kinh khủng, huyết thống cao quý nhất trong chủng tộc rồng, là con lai rồng và côn bằng, nắm giữ thiên phú thôn phệ như côn bằng, là vua của các loài rồng.
Tuổi: vị thành niên
Năng lực (thiên phú):
- Thao túng trời đất: có năng lực hủy diệt và tái sinh. (cần: trưởng thành)
+Hủy diệt: thao túng hủy diệt năng lực, có thể hủy diệt vạn vật, kể cả thời gian – không gian.
+Tái sinh: thao túng tái sinh năng lực, có thể hồi sinh người chết trở về, sức sống mãnh liệt, rất khó chết.
- Nguyên tố: nắm giữ các loại nguyên tố như kim, mộc, thổ, hỏa, thủy, quang, ám, băng, lôi. (vị thành niên).
- Thôn phệ: bất cứ thứ gì có năng lượng đều có thể thôn phệ (trưởng thành).
“
Minh Hạo hơi ngạc nhiên, không nghĩ đến con rồng trước mắt này lại là thuộc hoàng đế rồng, nắm giữ thiên phú có hơi vượt qua sức tưởng tượng hắn.
Có điều, hoàng đế rồng là sao? Hắn hiểu ý nghĩa cái tên, có thể hiểu là kẻ đứng đầu loài rồng, nhưng tại sao trước mắt con này lại là hoàng đế rồng, chẳng lẽ là huyết mạch cuối cùng? Đây mới là vấn đề khó hiểu của hắn.
Quay qua nhìn Linh Thần Mộ, lạnh lùng hỏi: “Hoàng đế rồng là sao, ngươi biết không.”
“Hoàng Đế Rồng!?” Không chỉ Linh Thần Mộ, đám dâm đế cùng lúc toát ra biểu tình kinh ngạc, sợ hãi. Linh Thần Mộ vội hỏi: “Chẳng lẽ con rồng trước mắt này là Rồng Hoàng Đế?”
“Đúng vậy.” Minh Hạo gật đầu nói.
Linh Thần Mộ hoàn toàn chết lặng, trong cuộc đời nàng, lần đầu gặp nhiều thứ kinh khủng mà người thường trăm vạn năm khó gặp được, nàng nhìn về con rồng đen trên không trung, run rẩy nói: “Tại cổ xưa hơn trước cái kia Thời Đại Rồng, còn có một thời đại khác, tên gọi là…”
“Được rồi, không cần kể, vào vấn đề chính.” Minh Hạo lạnh lùng phất tay ngăn cản nàng định kể câu truyện cổ tích xưa ơi là xưa kia, hắn nghe có chút mệt rồi.
Linh Thần Mộ gật đầu, nói: “Lúc đó có một sinh vật cũng gọi là rồng, nhưng không giống Thời Đại Rồng kia, nó là tổ tiên của tất cả chi nhánh rồng, nắm giữ năng lực thôn phệ, có thể nói là cụ tổ của rồng. Được gọi là rồng nguyên thủy, tên gọi khác là rồng hoàng đế.”
“Rồng nguyên thủy mạnh gấp ngàn lần những con rồng ở thời đại sau, bởi vì nó còn nắm giữ năng lực thôn phệ cực kỳ bá đạo.”
“Bất quá, bởi vì mỗi lần hoạt động cần rất nhiều năng lượng với tính rất ham ngủ, cho nên chỉ vài lần trong năm là ra ngoài hang ổ.”
“Có một hôm, một con chim đến gần, nó cũng là chim nguyên thủy thời đó, sức mạnh yếu, yếu đến nổi dù nó đi vào hang con rồng kia vẫn không thèm để ý, hậu quả chính là con chim kia đã chịch con rồng đó, khiến nó mang thai…”
“Được rồi, không cần kể nửa.” Minh Hạo khoát tay nói, hiện tại nghe xong hắn đã hiểu hoàn toàn câu truyện, đơn giản là con chim chịch rồng, sau đó là sinh ra hậu duệ của hai bên, một bên là nhánh rồng thời đại sau, một cái là Côn Bằng…
“Nhưng, sao con rồng này lại là rồng hoàng đế, chẳng lẽ nó bị người tại thời đại kia phong ấn? Nhưng theo lời của Linh Thần Mộ tại thời đó chưa có người sinh sống a.”
Minh Hạo âm thầm tự hỏi, trong đầu liên kết lại các chi tiết manh mối, suy đoán về lai lịch con rồng.
“Cạc cạc cạc…rốt cuộc ta cũng thoát khỏi phong ấn, nhân loại, mau cho ta thứ kia, nếu không đừng trách ta giết toàn bộ các ngươi.”
Âm thanh khàn khàn vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu Minh Hạo.
Bị cắt đứt, Minh Hạo khuôn mặt hiện lên băng hàn, nhìn con rồng trên không trung, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi nếu hàng phục ta, ta sẽ cho ngươi ăn.”
“Láo xược nhân loại, dám nói vậy với ta, mau nhận lấy cái…c!!!!”
Con rồng kia như con chó bị người cắt chim làm thịt, nó gào thét một tiếng dữ dội, nhưng còn chưa nói hết Minh Hạo đã xuất hiện trước mặt nó.
Minh Hạo đứng trên không vẻ mặt lạnh lùng, giơ tay lên, một đấm đánh ra, cú đấm trực tiếp đánh vào mặt con rồng.
“Ầm!”
Cả người con rồng bay ngược về phía sau, đâm mạnh vào tường.
Có điều tường của căn phòng này rắn chắc dị thường, dù con rồng cả thân thể đâm mạnh vào nhưng không chút nào sụp đổ hay lung lay.“Ngươi dám đánh ta nhân loại hèn mọn!!!”
Con rồng nằm dưới đất, ngẩng đầu giận dữ nhìn Minh Hạo gào thét.
Minh Hạo lần nửa biến mất, trực tiếp xuất hiện trước mặt con rồng, lạnh lùng nói: “Ta không những đánh ngươi, mà còn hiếp ngươi.”
“Ngươi dám hiếp ta. A ngươi dám!!!~”
Con rồng kia còn chưa nói hết, bị Minh Hạo mạnh mẽ đem cả người nó xoay ra sau, nằm úp lại, lộ ra nơi màu đen nhỏ nhắn kia ở dưới bụng…
Kế đó, Minh Hạo rút thương ra, đâm vào…
“Bạch bạch bạch…”
“Oa, đau quá tha ta, ta biết lỗi rồi, đừng đâm nửa.”
“Oa oa…”
“Ngươi xấu, đau quá mau tha ta, ta chỉ hù thôi mà, oa oa…”
Căn phòng tĩnh lạnh, chỉ vang lên tiếng súng cùng tiếng khóc năn nỉ, một hồi sau âm thanh khàn khàn biến thành mâ thanh nữ nỉ non trẻ thơ khóc lóc…
Đám người Linh Thần Mộ lặng người nhìn hai thân ảnh ‘giao thoa’ tại dưới đất, ánh mắt như nhìn quỷ nhìn hai người...
….
Minh Hạo chân thân.
Minh Hạo mở mắt, khóe miệng nở nụ cười tà ác, hắn khi điều tra xong con rồng đen liền nảy ra ý tưởng, đó là đem phân thân chịch con rồng cái này, sau đó bắt nó mang thai, sinh ra đứa con của mình.
Hắn muốn thử nghiệm một loại, nếu dùng phân thân với ý chí “tử vong” mà không phải nhục thân nhân loại chịch, sau đó bắt con rồng hoàng đế cái này mang thai sẽ ra đứa con gì? Mang trong người sức mạnh gì?
Minh Hạo đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ, đó là đem phân thân tử vong của mình chịch khắp nơi, sau đó sinh ra đứa con…
Còn về trách nhiệm? Tất nhiên là tên kia phân thân chịu a.
…
Vài ngày sau.
Minh Hạo nhìn Thế Cương đang ngồi dưới đất, hỏi: “Ngươi đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Thế Cương dừng tu luyện lại, mở mắt ra, hơi ngẫm nghĩ một tí, nói: “Có lẽ con tu luyện đến cảnh giới Tiên Vương sơ kỳ.”
Minh Hạo gật đầu, sau đó ánh mắt trừng lên, miệng há ra đủ để nhét trứng vịt.
“Đkm, ngươi ăn gì mà tu luyện nhanh vậy!” Minh Hạo không khỏi tự chủ bật thốt lên câu như vậy.
“?” Thế Cương không hiểu chữ “” là gì, nhưng câu sau hắn có hơi hiểu, nói ra: “Thưa cha, con uống sữa mẹ.”
Minh Hạo thật muốn đánh chết hắn oắc con này, hít sâu một hơi nhanh bình tĩnh trở lại, hướng hệ thống click kiểm tra.
“Tên: Thế Cương
Tuổi: 2
Huyết mạch: Tử Thần Ngưu Thể
Thiên phú: Vạn cổ khó gặp
Cảnh giới: Tiên Vương trung kỳ
Chiêu thức: 0
Công pháp: Tử Thần Phá Thể.”
Minh Hạo xem xong có chút mộng bức, không nghĩ đến Thế Cương vừa tu luyện vài ngàyđã đột phá đến cảnh giới Tiên Vương trung kỳ? Cái này chính là tốc độ âm thanh a, còn nhanh hơn hắn sử dụng hệ thống bug rồi…
“Tên: Hoàng Đế Rồng
Chủng tộc: rồng
Giới tính: mẫu
Cảnh giới:?
Giới thiệu: Huyết mạch chủng tộc rồng cuối cùng, nhục thân cường hoành kinh khủng, huyết thống cao quý nhất trong chủng tộc rồng, là con lai rồng và côn bằng, nắm giữ thiên phú thôn phệ như côn bằng, là vua của các loài rồng.
Tuổi: vị thành niên
Năng lực (thiên phú):
- Thao túng trời đất: có năng lực hủy diệt và tái sinh. (cần: trưởng thành)
+Hủy diệt: thao túng hủy diệt năng lực, có thể hủy diệt vạn vật, kể cả thời gian – không gian.
+Tái sinh: thao túng tái sinh năng lực, có thể hồi sinh người chết trở về, sức sống mãnh liệt, rất khó chết.
- Nguyên tố: nắm giữ các loại nguyên tố như kim, mộc, thổ, hỏa, thủy, quang, ám, băng, lôi. (vị thành niên).
- Thôn phệ: bất cứ thứ gì có năng lượng đều có thể thôn phệ (trưởng thành).
“
Minh Hạo hơi ngạc nhiên, không nghĩ đến con rồng trước mắt này lại là thuộc hoàng đế rồng, nắm giữ thiên phú có hơi vượt qua sức tưởng tượng hắn.
Có điều, hoàng đế rồng là sao? Hắn hiểu ý nghĩa cái tên, có thể hiểu là kẻ đứng đầu loài rồng, nhưng tại sao trước mắt con này lại là hoàng đế rồng, chẳng lẽ là huyết mạch cuối cùng? Đây mới là vấn đề khó hiểu của hắn.
Quay qua nhìn Linh Thần Mộ, lạnh lùng hỏi: “Hoàng đế rồng là sao, ngươi biết không.”
“Hoàng Đế Rồng!?” Không chỉ Linh Thần Mộ, đám dâm đế cùng lúc toát ra biểu tình kinh ngạc, sợ hãi. Linh Thần Mộ vội hỏi: “Chẳng lẽ con rồng trước mắt này là Rồng Hoàng Đế?”
“Đúng vậy.” Minh Hạo gật đầu nói.
Linh Thần Mộ hoàn toàn chết lặng, trong cuộc đời nàng, lần đầu gặp nhiều thứ kinh khủng mà người thường trăm vạn năm khó gặp được, nàng nhìn về con rồng đen trên không trung, run rẩy nói: “Tại cổ xưa hơn trước cái kia Thời Đại Rồng, còn có một thời đại khác, tên gọi là…”
“Được rồi, không cần kể, vào vấn đề chính.” Minh Hạo lạnh lùng phất tay ngăn cản nàng định kể câu truyện cổ tích xưa ơi là xưa kia, hắn nghe có chút mệt rồi.
Linh Thần Mộ gật đầu, nói: “Lúc đó có một sinh vật cũng gọi là rồng, nhưng không giống Thời Đại Rồng kia, nó là tổ tiên của tất cả chi nhánh rồng, nắm giữ năng lực thôn phệ, có thể nói là cụ tổ của rồng. Được gọi là rồng nguyên thủy, tên gọi khác là rồng hoàng đế.”
“Rồng nguyên thủy mạnh gấp ngàn lần những con rồng ở thời đại sau, bởi vì nó còn nắm giữ năng lực thôn phệ cực kỳ bá đạo.”
“Bất quá, bởi vì mỗi lần hoạt động cần rất nhiều năng lượng với tính rất ham ngủ, cho nên chỉ vài lần trong năm là ra ngoài hang ổ.”
“Có một hôm, một con chim đến gần, nó cũng là chim nguyên thủy thời đó, sức mạnh yếu, yếu đến nổi dù nó đi vào hang con rồng kia vẫn không thèm để ý, hậu quả chính là con chim kia đã chịch con rồng đó, khiến nó mang thai…”
“Được rồi, không cần kể nửa.” Minh Hạo khoát tay nói, hiện tại nghe xong hắn đã hiểu hoàn toàn câu truyện, đơn giản là con chim chịch rồng, sau đó là sinh ra hậu duệ của hai bên, một bên là nhánh rồng thời đại sau, một cái là Côn Bằng…
“Nhưng, sao con rồng này lại là rồng hoàng đế, chẳng lẽ nó bị người tại thời đại kia phong ấn? Nhưng theo lời của Linh Thần Mộ tại thời đó chưa có người sinh sống a.”
Minh Hạo âm thầm tự hỏi, trong đầu liên kết lại các chi tiết manh mối, suy đoán về lai lịch con rồng.
“Cạc cạc cạc…rốt cuộc ta cũng thoát khỏi phong ấn, nhân loại, mau cho ta thứ kia, nếu không đừng trách ta giết toàn bộ các ngươi.”
Âm thanh khàn khàn vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu Minh Hạo.
Bị cắt đứt, Minh Hạo khuôn mặt hiện lên băng hàn, nhìn con rồng trên không trung, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi nếu hàng phục ta, ta sẽ cho ngươi ăn.”
“Láo xược nhân loại, dám nói vậy với ta, mau nhận lấy cái…c!!!!”
Con rồng kia như con chó bị người cắt chim làm thịt, nó gào thét một tiếng dữ dội, nhưng còn chưa nói hết Minh Hạo đã xuất hiện trước mặt nó.
Minh Hạo đứng trên không vẻ mặt lạnh lùng, giơ tay lên, một đấm đánh ra, cú đấm trực tiếp đánh vào mặt con rồng.
“Ầm!”
Cả người con rồng bay ngược về phía sau, đâm mạnh vào tường.
Có điều tường của căn phòng này rắn chắc dị thường, dù con rồng cả thân thể đâm mạnh vào nhưng không chút nào sụp đổ hay lung lay.“Ngươi dám đánh ta nhân loại hèn mọn!!!”
Con rồng nằm dưới đất, ngẩng đầu giận dữ nhìn Minh Hạo gào thét.
Minh Hạo lần nửa biến mất, trực tiếp xuất hiện trước mặt con rồng, lạnh lùng nói: “Ta không những đánh ngươi, mà còn hiếp ngươi.”
“Ngươi dám hiếp ta. A ngươi dám!!!~”
Con rồng kia còn chưa nói hết, bị Minh Hạo mạnh mẽ đem cả người nó xoay ra sau, nằm úp lại, lộ ra nơi màu đen nhỏ nhắn kia ở dưới bụng…
Kế đó, Minh Hạo rút thương ra, đâm vào…
“Bạch bạch bạch…”
“Oa, đau quá tha ta, ta biết lỗi rồi, đừng đâm nửa.”
“Oa oa…”
“Ngươi xấu, đau quá mau tha ta, ta chỉ hù thôi mà, oa oa…”
Căn phòng tĩnh lạnh, chỉ vang lên tiếng súng cùng tiếng khóc năn nỉ, một hồi sau âm thanh khàn khàn biến thành mâ thanh nữ nỉ non trẻ thơ khóc lóc…
Đám người Linh Thần Mộ lặng người nhìn hai thân ảnh ‘giao thoa’ tại dưới đất, ánh mắt như nhìn quỷ nhìn hai người...
….
Minh Hạo chân thân.
Minh Hạo mở mắt, khóe miệng nở nụ cười tà ác, hắn khi điều tra xong con rồng đen liền nảy ra ý tưởng, đó là đem phân thân chịch con rồng cái này, sau đó bắt nó mang thai, sinh ra đứa con của mình.
Hắn muốn thử nghiệm một loại, nếu dùng phân thân với ý chí “tử vong” mà không phải nhục thân nhân loại chịch, sau đó bắt con rồng hoàng đế cái này mang thai sẽ ra đứa con gì? Mang trong người sức mạnh gì?
Minh Hạo đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ, đó là đem phân thân tử vong của mình chịch khắp nơi, sau đó sinh ra đứa con…
Còn về trách nhiệm? Tất nhiên là tên kia phân thân chịu a.
…
Vài ngày sau.
Minh Hạo nhìn Thế Cương đang ngồi dưới đất, hỏi: “Ngươi đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Thế Cương dừng tu luyện lại, mở mắt ra, hơi ngẫm nghĩ một tí, nói: “Có lẽ con tu luyện đến cảnh giới Tiên Vương sơ kỳ.”
Minh Hạo gật đầu, sau đó ánh mắt trừng lên, miệng há ra đủ để nhét trứng vịt.
“Đkm, ngươi ăn gì mà tu luyện nhanh vậy!” Minh Hạo không khỏi tự chủ bật thốt lên câu như vậy.
“?” Thế Cương không hiểu chữ “” là gì, nhưng câu sau hắn có hơi hiểu, nói ra: “Thưa cha, con uống sữa mẹ.”
Minh Hạo thật muốn đánh chết hắn oắc con này, hít sâu một hơi nhanh bình tĩnh trở lại, hướng hệ thống click kiểm tra.
“Tên: Thế Cương
Tuổi: 2
Huyết mạch: Tử Thần Ngưu Thể
Thiên phú: Vạn cổ khó gặp
Cảnh giới: Tiên Vương trung kỳ
Chiêu thức: 0
Công pháp: Tử Thần Phá Thể.”
Minh Hạo xem xong có chút mộng bức, không nghĩ đến Thế Cương vừa tu luyện vài ngàyđã đột phá đến cảnh giới Tiên Vương trung kỳ? Cái này chính là tốc độ âm thanh a, còn nhanh hơn hắn sử dụng hệ thống bug rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.