Chương 198: Bốn năm sau
Time
27/12/2016
Thôi Không Chịch Nửa.
Tu Tâm Dưỡng Tánh
Chỉ Thu Gái Thôi
Để Vào Hậu Cung
Tác Giả Tu Tâm
Dưỡng Tánh Từ Đây
Không Cần Níu Kéo
Ta Đi Chính Đạo!
Mô Phật
Mô Phật
Thiện Tai...
Thiện Tai...
............
"Khặc, ta có điều tuyên bố."
Giáo hoàng nhìn đám người, định nói thì khi này Thiên Đạo Lưu mở miệng nói.
Đám người ánh mắt từ giáo hoàng dời đến Thiên Đạo Lưu.
Bọn hắn đều biết người lớn nhất trong đây chính là Thiên Đạo Lưu. Thiên sứ nhất tộc, Võ Hồn Điện bên trong, hắn là người đầy quyền uy nhất, cho dù là giáo hoàng cũng không dám hó hé, vô lễ với hắn.
Có hai điều khiến đám người kính sợ hắn:
Thứ nhất, Thiên Đạo Lưu chính là Tuyệt Thế Đấu La, đẳng cấp đạt đến 99, chỉ cần một bước nửa thành thần.
Thứ hai, hắn chính là cha ruột của giáo hoàng.
Dù chỉ một cái Tuyệt Thế Đấu La đã làm người kính sợ, lần này lại có đứa con trai giáo hoàng, ở Võ Hồn Điện này, ai dám can đảm mạo phạm hắn?
"Ta tuyên bố hai điều: thứ nhất, Đường Minh lên chức thánh tử."
"Các ngươi ai có ý kiến gì?" Thiên Đạo Lưu ánh mắt lườm qua đám người, khí tức cường đại bắt đầu phóng ra, đem mọi người trong đại sảnh một trận sợ hãi.
Giáo hoàng không chút do dự, mở miệng nói: "Ta không ý kiến."
"Ta không ý kiến"
"Ta không có ý kiến"
"Ta..."
Thấy giáo hoàng mở miệng, đám người trưởng lão mau chóng nói theo.
Thiên Đạo Lưu vẻ mặt hài lòng, hắn gật đầu, nói ra: "Điều thứ hai: Thiên Nhận Tuyết gả cho Đường Minh, các ngươi có ý kiến gì không?"
Lời vừa dứt, toàn trường lặng, đám người cho rằng tai mình nghe lầm, Thiên Nhận Tuyết khóe miệng co giật vài cái, ánh mắt xinh đẹp không thể tin nhìn Thiên Đạo Lưu...
Giáo Hoàng môi run run như muốn nói gì, lại thấy Thiên Đạo Lưu liếc qua nhìn hắn, cuối cùng chỉ có thể nuốt nước bọt một cái, nói ra: "Không ý kiến..."
"Chúng ta không có ý kiến..." Đám trưởng lão nhao nhao nói.
"Ừm, điều thứ ba: Bỉ Bỉ Đông lên làm giáo hoàng, giáo hoàng tiền nhiệm làm trái với quy tắc Võ Hồn Điện, tự ý dùng quyền thế của mình, phế!"
"Cái gì, cha, cha bị điên à?" Giáo hoàng kịch biến, vội vàng la lên.
"Láo xược!" Lưu Thiên Đạo đi đến bên cạnh giáo hoàng, không chút lưu tình nào, tát một bàn tay vào mặt hắn.
"Ầm." Cả người giáo hoàng như con diều đứt dây, hắn thân thể lăn trên không một vòng, sau đó đập mạnh vào tường gần đó.
"Ta xin lỗi, ta tự sát đây, tội lỗi quá nhiều." Đánh xong giáo hoàng, Thiên Đạo Lưu bỗng nhiên quỳ xuống, hai mắt rơi lệ đầy mặt, hắn móc trong ngực ra con dao sắc bén, sau đó cở quần ra, hai tay cầm dao, dùng toàn sức lực, đem dao đâm một phát vào jj già của hắn.
"Phốc..." Máu tươi chảy ra, jj đứt, tắt thở ngã xuống, chết.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này không khỏi ngẩn ra.
"Cha!" Giáo hoàng ngồi dưới đất ho khan vài cái, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi, khi thấy Thiên Đạo Lưu cắt chim tự sát, hắn không lo vết thương trên người, vội vàng bật dậy chạy tới, đáng tiếc đã muộn.
"Cha, cha..." Giáo hoàng ôm thân thể Thiên Đạo Lưu liên tục kêu, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Mọi người nhìn thấy giáo hoàng ôm thân thể Thiên Đạo Lưu khóc lóc như đứa trẻ, không khỏi cảm thấy có chút đồng tình, tiếc thương hắn.
Đường Minh đứng quan sát tàn nhẫn mỉm cười, lúc nãy hắn dùng tinh thần lực, điều khiển Thiên Đạo Lưu chết, hiện tại là tới lượt tên giáo hoàng...
Hồn kĩ ra, súng nói dối xuất hiện trên tay, hắn bắn vào giáo hoàng.
"Ha ha ha chết là đúng, lão già đáng chết, dám phế bổn hoàng, ta đạp nát jj ngươi." Giáo hoàng đột nhiên nở nụ cười điên cuồng, nói xong, hắn nhảy lên, hai chân đạp thật mạnh vào jj già nua rơi dưới đất.
"Phạp." Giáo Hoàng đạp xuống, jj nát, từng mảnh nhỏ thịt bắn tung tóe trên sàn nhà, máu tươi chảy ra lênh láng.
"Giáo hoàng bị điên rồi." Không ai biết người nào nói, lời vừa dứt, đám người sắc mặt trắng bệch, không tự chủ lùi xa giáo hoàng cách mười mét.
Bỉ Bỉ Đông ánh mắt sáng lên, biết cơ hội tới, nàng đứng lên, lớn tiếng nói: "Giáo hoàng giết cha mình, tội đại nghịch bất hiếu! Người đâu, mau bắt hắn lại!"
Đám người nghe vậy có chút do dự.
Bỉ Bỉ Đông lúc này nói tiếp: "Hắn có ý đồ bất chính, muốn hiếp con ruột của hắn, Thiên Nhận Tuyết!"
"Cái gì?"
"Giáo hoàng không thể là người như vậy!"
"Đúng đấy, giáo hoàng bao năm nay luôn đối xử tốt với nàng, làm sao có chuyện trái phép luân thường ấy!"
"Bỉ Bỉ Đông thánh nữ, ngươi đây là tội bôi nhọ giáo hoàng, có biết tội?"
Từng tên trưởng lão ánh mắt tức giận nhìn Bỉ Bỉ Đông, phát ra chất vấn nàng.
Thiên Nhận Tuyết ánh mắt không thể tin nhìn Bỉ Bỉ Đông, lại nhìn giáo hoàng đang trong trạng thái điên cuồng kia.
"Khặc khặc khặc, đúng vậy, lão phu đối với Thiên Nhận Tuyết sắc đẹp thèm thuồng đã lâu, từ lúc nàng vừa chào đời là ta muốn ăn rồi! Chỉ là nàng còn nhỏ, ta không thể ăn được, hiện tại nàng lớn rối, đến lúc hái quả!" Giáo hoàng nở nụ cười dâm đãng nói, nhìn về Thiên Nhận Tuyết, ánh mắt tràn đầy tham lam dâm dục.
Lần này không ai nói chuyện, ánh mắt nhìn về giáo h oàng hoàn toàn biến đổi, không còn cung kính như trước, mà là sự khinh thường một thứ ghê tởm nào đó.
Thiên Nhận Tuyết che miệng lại, nhìn về giáo hoàng như nhìn người xa lạ, người này hoàn toàn khác với giáo hoàng trước kia, ôn hòa, nhã nhặn, luôn quan tâm đến nàng...
"Các ngươi không biết đâu, hồi đó ta con *** Bỉ Bỉ Đông, ha ha ha, muốn rời khỏi Võ Hồn Điện, nằm mơ đi con ***"
"Lũ ngu các ngươi làm con chó cho ta thôi, cái gì Phong Hào Đấu La, chỉ là con chó ***, ta muốn thì vứt"
"Ha ha ha ha ha."
Điên cuồng tiếng cười, lời nói vang lên. Đại sảnh im phăng phắc, để lại một mình giáo hoàng tự nói, tự cười.
Giáo hoàng nở nụ cười điên cuồng, bộ mặt vặn vẹo, ánh mắt dâm đãng, nước miếng từ miệng chảy xuống, nhìn hắn như con chó điên vừa mới xổng chuồng.
"Giết!" Bỉ Bỉ Đông thần sắc lạnh lùng, ra lệnh một tiếng, theo đó hồn hoàn phía sau nàng hiện lên chín cái, hồn kĩ thi triển ra.
Đám người trưởng lão không chút do dự, cùng lúc phóng thích ra hồn hoàn của mình, thi triển từng hồn kĩ đánh về giáo hoàng.
"Ầm ầm ầm ầm." từng đợt công kích hồn kĩ đánh vào.
Giáo hoàng hồn hoàn hiện lên, hắn thi triển ra hồn kĩ đánh trả lại.
Đáng tiếc, hắn chỉ có một mình, còn bên kia hơn năm người Phong Hào Đấu La cùng lúc ra tay, hắn làm sao địch lại?
1 phút sau.
Giáo hoàng cơ thể vết thương chồng chất, có thể thấy bên trong lộ ra xương sống, máu từ cơ thể chảy ra liên tục.
30 giây sau. "Ầm..." Cả thân thể giáo hoàng vô lực ngã xuống, hắn bị đám Phong Hào Đấu La hội đồng đến chết.
...
Mười ngày sau Bỉ Bỉ Đông nhậm chức giáo hoàng, nàng dùng quyền lực của mình chỉnh đốn lại toàn bộ Võ Hồn Điện, một bên tàn nhẫn, đem toàn bộ dư đảng thiên sứ tộc giết chết, trừ con gái của nàng ra, Thiên Nhận Tuyết.
Từ nay về sau Võ Hồn Điện hoàn toàn biến chất, dưới sự điều khiển độc tài của Bỉ Bỉ Đông, toàn bộ thế lực phân chia bị nàng dẹp bỏ, thay vào đó là một Võ Hồn Điện đồng lòng, đoàn kết, không còn rời rạc, nội đấu như xưa.
Về quan hệ mẹ con phức tạp của Bỉ Bỉ Đông cùng Tuyết Thiên Nhận đã khép lại. Suốt một đêm đó, hai mẹ con ngồi với nhau tâm sự.
Sau ngày hôm đó, hai mẹ con càng thân thiết hơn, không còn như dĩ vãng lạnh lùng.
Bốn năm trôi qua...
Căn phòng được sơn tường vàng, trên tường được treo từng loại đá quý lấp lánh tỏa sáng, khiến căn phòng khang trang quý phái hơn.
Căn phòng này chỉ dành cho người địa vị cao mới ở, cho dù trưởng lão cũng không có loại đãi ngộ này.
Một ảnh chân dung cao lớn có hơn ba mét đặt trong phòng, bên trong ảnh chính là hình bốn người: Đường Minh, Bỉ Bỉ Đông, Thiên Nhận Tuyết, Mê Cốt Thỏ cả bốn người trong ảnh có điểm chung chính là: loạn lạc (không quần áo), và đang chơi trò "xếp hình người lớn".
Chiếc giường màu xanh, đủ rộng, dư thừa mười người nằm. Trên giường Đường Minh, Bỉ Bỉ Đông, Thiên Nhận Tuyết, Mê Cốt Thỏ nằm chung, thân thể trần chuồng, ôm nhau ngủ...
Đường Minh mở mắt ra, hắn nhìn ba thân thể tuyệt mỹ, liếm liếm môi một cái, thì thầm nói: "Cũng tới lúc gặp "anh trai" Đường Tam rồi, không biết Đường Tam cùng Tiểu Vũ lúc này ra sao..."
...
Tu Tâm Dưỡng Tánh
Chỉ Thu Gái Thôi
Để Vào Hậu Cung
Tác Giả Tu Tâm
Dưỡng Tánh Từ Đây
Không Cần Níu Kéo
Ta Đi Chính Đạo!
Mô Phật
Mô Phật
Thiện Tai...
Thiện Tai...
............
"Khặc, ta có điều tuyên bố."
Giáo hoàng nhìn đám người, định nói thì khi này Thiên Đạo Lưu mở miệng nói.
Đám người ánh mắt từ giáo hoàng dời đến Thiên Đạo Lưu.
Bọn hắn đều biết người lớn nhất trong đây chính là Thiên Đạo Lưu. Thiên sứ nhất tộc, Võ Hồn Điện bên trong, hắn là người đầy quyền uy nhất, cho dù là giáo hoàng cũng không dám hó hé, vô lễ với hắn.
Có hai điều khiến đám người kính sợ hắn:
Thứ nhất, Thiên Đạo Lưu chính là Tuyệt Thế Đấu La, đẳng cấp đạt đến 99, chỉ cần một bước nửa thành thần.
Thứ hai, hắn chính là cha ruột của giáo hoàng.
Dù chỉ một cái Tuyệt Thế Đấu La đã làm người kính sợ, lần này lại có đứa con trai giáo hoàng, ở Võ Hồn Điện này, ai dám can đảm mạo phạm hắn?
"Ta tuyên bố hai điều: thứ nhất, Đường Minh lên chức thánh tử."
"Các ngươi ai có ý kiến gì?" Thiên Đạo Lưu ánh mắt lườm qua đám người, khí tức cường đại bắt đầu phóng ra, đem mọi người trong đại sảnh một trận sợ hãi.
Giáo hoàng không chút do dự, mở miệng nói: "Ta không ý kiến."
"Ta không ý kiến"
"Ta không có ý kiến"
"Ta..."
Thấy giáo hoàng mở miệng, đám người trưởng lão mau chóng nói theo.
Thiên Đạo Lưu vẻ mặt hài lòng, hắn gật đầu, nói ra: "Điều thứ hai: Thiên Nhận Tuyết gả cho Đường Minh, các ngươi có ý kiến gì không?"
Lời vừa dứt, toàn trường lặng, đám người cho rằng tai mình nghe lầm, Thiên Nhận Tuyết khóe miệng co giật vài cái, ánh mắt xinh đẹp không thể tin nhìn Thiên Đạo Lưu...
Giáo Hoàng môi run run như muốn nói gì, lại thấy Thiên Đạo Lưu liếc qua nhìn hắn, cuối cùng chỉ có thể nuốt nước bọt một cái, nói ra: "Không ý kiến..."
"Chúng ta không có ý kiến..." Đám trưởng lão nhao nhao nói.
"Ừm, điều thứ ba: Bỉ Bỉ Đông lên làm giáo hoàng, giáo hoàng tiền nhiệm làm trái với quy tắc Võ Hồn Điện, tự ý dùng quyền thế của mình, phế!"
"Cái gì, cha, cha bị điên à?" Giáo hoàng kịch biến, vội vàng la lên.
"Láo xược!" Lưu Thiên Đạo đi đến bên cạnh giáo hoàng, không chút lưu tình nào, tát một bàn tay vào mặt hắn.
"Ầm." Cả người giáo hoàng như con diều đứt dây, hắn thân thể lăn trên không một vòng, sau đó đập mạnh vào tường gần đó.
"Ta xin lỗi, ta tự sát đây, tội lỗi quá nhiều." Đánh xong giáo hoàng, Thiên Đạo Lưu bỗng nhiên quỳ xuống, hai mắt rơi lệ đầy mặt, hắn móc trong ngực ra con dao sắc bén, sau đó cở quần ra, hai tay cầm dao, dùng toàn sức lực, đem dao đâm một phát vào jj già của hắn.
"Phốc..." Máu tươi chảy ra, jj đứt, tắt thở ngã xuống, chết.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này không khỏi ngẩn ra.
"Cha!" Giáo hoàng ngồi dưới đất ho khan vài cái, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi, khi thấy Thiên Đạo Lưu cắt chim tự sát, hắn không lo vết thương trên người, vội vàng bật dậy chạy tới, đáng tiếc đã muộn.
"Cha, cha..." Giáo hoàng ôm thân thể Thiên Đạo Lưu liên tục kêu, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Mọi người nhìn thấy giáo hoàng ôm thân thể Thiên Đạo Lưu khóc lóc như đứa trẻ, không khỏi cảm thấy có chút đồng tình, tiếc thương hắn.
Đường Minh đứng quan sát tàn nhẫn mỉm cười, lúc nãy hắn dùng tinh thần lực, điều khiển Thiên Đạo Lưu chết, hiện tại là tới lượt tên giáo hoàng...
Hồn kĩ ra, súng nói dối xuất hiện trên tay, hắn bắn vào giáo hoàng.
"Ha ha ha chết là đúng, lão già đáng chết, dám phế bổn hoàng, ta đạp nát jj ngươi." Giáo hoàng đột nhiên nở nụ cười điên cuồng, nói xong, hắn nhảy lên, hai chân đạp thật mạnh vào jj già nua rơi dưới đất.
"Phạp." Giáo Hoàng đạp xuống, jj nát, từng mảnh nhỏ thịt bắn tung tóe trên sàn nhà, máu tươi chảy ra lênh láng.
"Giáo hoàng bị điên rồi." Không ai biết người nào nói, lời vừa dứt, đám người sắc mặt trắng bệch, không tự chủ lùi xa giáo hoàng cách mười mét.
Bỉ Bỉ Đông ánh mắt sáng lên, biết cơ hội tới, nàng đứng lên, lớn tiếng nói: "Giáo hoàng giết cha mình, tội đại nghịch bất hiếu! Người đâu, mau bắt hắn lại!"
Đám người nghe vậy có chút do dự.
Bỉ Bỉ Đông lúc này nói tiếp: "Hắn có ý đồ bất chính, muốn hiếp con ruột của hắn, Thiên Nhận Tuyết!"
"Cái gì?"
"Giáo hoàng không thể là người như vậy!"
"Đúng đấy, giáo hoàng bao năm nay luôn đối xử tốt với nàng, làm sao có chuyện trái phép luân thường ấy!"
"Bỉ Bỉ Đông thánh nữ, ngươi đây là tội bôi nhọ giáo hoàng, có biết tội?"
Từng tên trưởng lão ánh mắt tức giận nhìn Bỉ Bỉ Đông, phát ra chất vấn nàng.
Thiên Nhận Tuyết ánh mắt không thể tin nhìn Bỉ Bỉ Đông, lại nhìn giáo hoàng đang trong trạng thái điên cuồng kia.
"Khặc khặc khặc, đúng vậy, lão phu đối với Thiên Nhận Tuyết sắc đẹp thèm thuồng đã lâu, từ lúc nàng vừa chào đời là ta muốn ăn rồi! Chỉ là nàng còn nhỏ, ta không thể ăn được, hiện tại nàng lớn rối, đến lúc hái quả!" Giáo hoàng nở nụ cười dâm đãng nói, nhìn về Thiên Nhận Tuyết, ánh mắt tràn đầy tham lam dâm dục.
Lần này không ai nói chuyện, ánh mắt nhìn về giáo h oàng hoàn toàn biến đổi, không còn cung kính như trước, mà là sự khinh thường một thứ ghê tởm nào đó.
Thiên Nhận Tuyết che miệng lại, nhìn về giáo hoàng như nhìn người xa lạ, người này hoàn toàn khác với giáo hoàng trước kia, ôn hòa, nhã nhặn, luôn quan tâm đến nàng...
"Các ngươi không biết đâu, hồi đó ta con *** Bỉ Bỉ Đông, ha ha ha, muốn rời khỏi Võ Hồn Điện, nằm mơ đi con ***"
"Lũ ngu các ngươi làm con chó cho ta thôi, cái gì Phong Hào Đấu La, chỉ là con chó ***, ta muốn thì vứt"
"Ha ha ha ha ha."
Điên cuồng tiếng cười, lời nói vang lên. Đại sảnh im phăng phắc, để lại một mình giáo hoàng tự nói, tự cười.
Giáo hoàng nở nụ cười điên cuồng, bộ mặt vặn vẹo, ánh mắt dâm đãng, nước miếng từ miệng chảy xuống, nhìn hắn như con chó điên vừa mới xổng chuồng.
"Giết!" Bỉ Bỉ Đông thần sắc lạnh lùng, ra lệnh một tiếng, theo đó hồn hoàn phía sau nàng hiện lên chín cái, hồn kĩ thi triển ra.
Đám người trưởng lão không chút do dự, cùng lúc phóng thích ra hồn hoàn của mình, thi triển từng hồn kĩ đánh về giáo hoàng.
"Ầm ầm ầm ầm." từng đợt công kích hồn kĩ đánh vào.
Giáo hoàng hồn hoàn hiện lên, hắn thi triển ra hồn kĩ đánh trả lại.
Đáng tiếc, hắn chỉ có một mình, còn bên kia hơn năm người Phong Hào Đấu La cùng lúc ra tay, hắn làm sao địch lại?
1 phút sau.
Giáo hoàng cơ thể vết thương chồng chất, có thể thấy bên trong lộ ra xương sống, máu từ cơ thể chảy ra liên tục.
30 giây sau. "Ầm..." Cả thân thể giáo hoàng vô lực ngã xuống, hắn bị đám Phong Hào Đấu La hội đồng đến chết.
...
Mười ngày sau Bỉ Bỉ Đông nhậm chức giáo hoàng, nàng dùng quyền lực của mình chỉnh đốn lại toàn bộ Võ Hồn Điện, một bên tàn nhẫn, đem toàn bộ dư đảng thiên sứ tộc giết chết, trừ con gái của nàng ra, Thiên Nhận Tuyết.
Từ nay về sau Võ Hồn Điện hoàn toàn biến chất, dưới sự điều khiển độc tài của Bỉ Bỉ Đông, toàn bộ thế lực phân chia bị nàng dẹp bỏ, thay vào đó là một Võ Hồn Điện đồng lòng, đoàn kết, không còn rời rạc, nội đấu như xưa.
Về quan hệ mẹ con phức tạp của Bỉ Bỉ Đông cùng Tuyết Thiên Nhận đã khép lại. Suốt một đêm đó, hai mẹ con ngồi với nhau tâm sự.
Sau ngày hôm đó, hai mẹ con càng thân thiết hơn, không còn như dĩ vãng lạnh lùng.
Bốn năm trôi qua...
Căn phòng được sơn tường vàng, trên tường được treo từng loại đá quý lấp lánh tỏa sáng, khiến căn phòng khang trang quý phái hơn.
Căn phòng này chỉ dành cho người địa vị cao mới ở, cho dù trưởng lão cũng không có loại đãi ngộ này.
Một ảnh chân dung cao lớn có hơn ba mét đặt trong phòng, bên trong ảnh chính là hình bốn người: Đường Minh, Bỉ Bỉ Đông, Thiên Nhận Tuyết, Mê Cốt Thỏ cả bốn người trong ảnh có điểm chung chính là: loạn lạc (không quần áo), và đang chơi trò "xếp hình người lớn".
Chiếc giường màu xanh, đủ rộng, dư thừa mười người nằm. Trên giường Đường Minh, Bỉ Bỉ Đông, Thiên Nhận Tuyết, Mê Cốt Thỏ nằm chung, thân thể trần chuồng, ôm nhau ngủ...
Đường Minh mở mắt ra, hắn nhìn ba thân thể tuyệt mỹ, liếm liếm môi một cái, thì thầm nói: "Cũng tới lúc gặp "anh trai" Đường Tam rồi, không biết Đường Tam cùng Tiểu Vũ lúc này ra sao..."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.