Chương 275: Gặp lại Nê Tuyết Hà
Time
14/02/2017
“Đến nơi rồi thưa tổng tư lệnh.” Bên ngoài cửa phòng vang lên giọng nói của marine.
“Ta biết rồi, tìm một nơi trống hạ xuống đi.”
Minh Hạo lười biếng nằm trên giường đáp lại.
“Vâng!”
…
“Rầm!”
Phi thuyền rơi rung lắc nhẹ một cái, Minh Hạo biết đến nơi, hơi chỉnh sửa lại quần áo đầu tóc, xong bước ra ngoài.
…
Tại phía bên ngoài cách phi thuyền trăm mét, một đám người chờ đợi sẵn tại đó, nhưng từ ánh mắt bọn hắn có thể nhìn thấy tia lo lắng, đề phòng bên trong, hơn là chào mừng hay vui tươi thấy nhóm người Minh Hạo đến.
Đứng đầu là lão già đầu đội vương miện, tay cầm trượng chống dưới đất. Mặc áo bào màu nước biển, đôi mắt già nua nhưng có thần. Từ đầu đội vương miện đến quần áo, hiển nhiên đây chính là người đứng đầu hoàng đế hoàng triều Bách Thủy Quốc.
Phía sau hắn đứng một đám khoảng mấy chục ngàn người, đa số người tại đây cảnh giới Dâm Vương cường giả trở lên, dâm đế có vài cái. Từng người chính là một phương bá chủ, khổng lồ quái vật.
Tại bên trong Bách Thủy Quốc, bọn hắn chỉ cần nhẹ nhàng dậm chân một cái liền mỗi tấc đất rung chuyển. Đám này tuyệt thế cao thủ rất hiếm khi gặp nhau, nhưng hôm nay bọn hắn phải cùng nhau đứng ra, đón chờ một đám khách không mời mà đến này.
“Xì…”
Cửa khoang mở ra, Minh Hạo từ trong khoang thuyền bước ra ngoài, nhìn thấy đám người kia kinh ngạc nhìn chằm chằm mình. Hắn nở nụ cười tỏ ra thiện chí, hỏi: “Chào các ngươi, ta đây chỉ mượn chỗ đáp xuống thôi, không có ác ý gì. Cho ta hỏi, nơi này phải Bách Thủy Quốc không?”
Bọn người kia không nói gì, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Minh Hạo. Hồi lâu sau, lão già mặc áo bào xanh đầu đội vương miện nhìn Minh Hạo mở miệng hỏi: “Ngươi chính là người dẫn dắt quân đoàn này?”
“Phải, có thể nói ta là người chỉ huy quân đoàn này.” Minh Hạo gật đầu nói.
“Làm sao có thể trẻ tuổi như vậy?”
“Chắc là là một lão quái vật cải lão hoàn đồng?”
“Cái này có thể lắm…Ta không cảm giác được cảnh giới hắn, chẳng lẽ hắn cảnh giới còn trên ta?’
Đám người nhỏ giọng nghị luận, hoàng đế Bách Thủy Quốc nhìn Minh Hạo trầm ổn nói: “Nơi đây đúng là Bách Thủy Quốc. Chúng ta cũng không có ác ý gì. Nhưng bởi vì vấn đề an toàn, cho nên các ngươi hãy đưa tay chịu trói, toàn bộ vũ khí giao cho chúng ta. Sau khi làm xong các biện pháp an toàn cần thiết, chúng ta sẽ thả các ngươi ra.”
Minh Hạo nghe vậy nhíu mày, hắn không muốn dùng vũ lực, hơn nửa tại đây là quê hương của Nê Tuyết Hà. Bất quá, nếu lão già này bướng bỉnh không chịu hợp tác, như vậy hắn chỉ có thể bất đắc dĩ giết đi hoặc hủy diệt luôn cái quốc gia này.
Minh Hạo nhìn lão già bình tĩnh nói: “Ta bảo rồi, chúng ta không có ác ý. Chúng ta đến đây chỉ để tìm người. Tất nhiên, nếu ngươi lựa chọn vũ lực ta không phiền.”
Lão già nghe vậy không nói gì, trầm mặc nhìn Minh Hạo, lại nhìn phía sau đám quần thần.
Hồi lâu trầm ngâm, lão gật đầu nói: “Ta đồng ý, nhưng ngươi phải ký khế ước với ta.”
“Tốt.” Minh Hạo gật đầu nói.
Sau đó hai bên ký khế ước, nội dung đơn giản là Minh Hạo không tại Bách Thủy Quốc gây ra nguy hại hoặc phát động chiến tranh, giết người bừa bãi…
Ngược lại, bên kia Bách Thủy Quốc phải bảo đảm an toàn cho nhóm Minh Hạo, không được nhúng tay hay ngăn cản bất cứ thứ gì…
Ký kết xong, tờ khế ước biến thành lửa cháy đi.
Sau khi ký xong khế ước, lão già cùng đám người Bách Thủy Quốc trong lòng thở phào một cái, coi như may mắn không xảy ra chiến đấu gì. Dù gì bọn hắn cũng không rãnh hơi đi đánh nhau tốn công tốn sức mà không có lợi ích gì.
Tất cả thế lực theo dõi tình hình thấy không đánh nhau, trong lòng một trận thất vọng nhàn nhạt, nhưng cũng có cái lợi ích, đó là biết được người đứng đầu là ai.
Lão già hướng Minh Hạo mỉm cười: “Chào mừng ngươi đến Bạch Thủy Quốc. Xin hỏi, không biết ngươi đến đây có việc gì? Nếu cần chúng ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”
Minh Hạo gật đầu nói: “Cám ơn, ta không cần.”
Sau đó lấy ra máy liên lạc trong ngực, máy này y như cái mà Nê Tuyết Hà đang giữ. Tay nhấn nút đỏ, nói: “Nê Tuyết Hà ta đã đến, ngươi ra đây đón ta đi.”
“Vâng thiếu chủ.”
Đầu bên kia vang lên âm thanh mềm mại đáp lại.“Nê Tuyết Hà?”
Minh Hạo nói rất lớn, cho nên người xung quanh đều nghe thấy.
“Nê Tuyết Hà, đây không phải là tiểu thư Nê gia sao…Còn có âm thanh kia, rất là quen thuộc, chẳng lẽ nàng còn sống?”
“Ta nhớ rõ tại hai năm trước nàng cùng đám kia đi lịch duyệt Thần Mộ đã bí ẩn mất tích. Nghe đồn những người đi đến thần mộ hoàn toàn chết, tại sao lại như vậy?”
“Người thanh niên này thân phận gì, hắn quá thần bí. Chúng ta đợi xem.”
Đám người nhỏ giọng đàm luận, kể cả hoàng đế Bách Thủy Quốc trong mắt hiện lên kinh ngạc nhưng không nói gì.
Một lúc sau, một đoàn xe ngựa đi đến, đám người chừa một con đường ở giữa cho đoàn xe.
Đoàn xe đến gần Minh Hạo mới dừng lại.
Một đôi chân trần trắng như tuyết từ trong xe bước ra.
Mái tóc đen dài, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt không phấn son nhưng lại xinh đẹp vô cùng, môi đỏ mỏng như táo non, mắt long lanh xuân thủy vờn lướt, mũi cao đẹp, lông mày dài như mắt phượng.
So với hai năm trước, Nê Tuyết Hà giờ đây ăn mặc mộc mạc, khí chất so với hai năm trước có chút thành thục.
Nàng sau khi bước ra, hướng đến Minh Hạo trước mặt. Làm động tác nhẹ nhàng cúi người xuống, đầu hướng về Minh Hạo, âm thanh ngọt liệm như chim hoàng oanh nói: “Thiếu chủ, Nê Tuyết Hà có mặt.”
“Thật sự là Nê Tuyết Hà? Ta tưởng rằng nàng ở hai năm trước chết rồi, vậy mà nàng còn sống. Khoang đã, hình như nàng kêu thiếu niên kia là “thiếu chủ?”
Đám người biến sắc, kể cả hoàng đế Bách Thủy Quốc trên mặt biểu tình theo đó trở nên phong phú.
Mọi người ở đây đều là người thông minh, biết ý nghĩa của chuyện này.
Kêu thiếu chủ, chỉ có một ý nghĩa: người kêu là nô, người được kêu là chủ.
“Tiểu thư Nê gia, cành vàng giá ngọc, Nê Tuyết Hà là một người vô cùng kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu. Vậy mà nàng lại cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ của thiếu niên kia?”
Mọi người nghĩ đến một chuyện kinh khủng.
Hai năm trước Nê Tuyết Hà cùng đám thiếu niên nam nữ đi đến Thần Mộ lịch duyệt đột ngột biến mất.
Hiện tại Nê Tuyết Hà bỗng nhiên sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mọi người, kêu người thiếu niên này là thiếu chủ.
Còn có, thiếu niên này chính là người đứng đầu, dẫn dắt một đội quân khổng lồ bí ẩn.
Toàn bộ sự việc quá trùng hợp, trùng hợp đến mức người bình thường đều suy nghĩ ra được, huống chi những lão quái vật sống lâu năm ở tại đây?
Minh Hạo không quan tâm đến ánh mắt đám người, nhìn một vòng Nê Tuyết Hà từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại khuôn mặt xinh đẹp của Nê Tuyết Hà, thần sắc hài lòng nói: “Ngươi làm tốt lắm. Ta quyết định thu ngươi làm thuộc hạ chính thức.”
Nê Tuyết Hà má trắng hồng lên, nàng cung kính nói: “Cái này phải cảm tạ thiếu chủ mới đúng, coi như là phước đức của Nê Tuyết Hà này.”
Nói tới đây, nàng đến gần lỗ tai Minh Hạo, lí nhí nói: “Thiếu chủ, ngài cho ta một ít cái kia đi, coi như là phần thưởng…”
“Ngươi muốn?” Minh Hạo ngạc nhiên nói, không nghĩ nàng lại muốn tiếp. Hắn chỉ cho nàng đắp mặt thôi, xem như một cuộc thử tâm nàng, có cần phải như vậy không?
Tại hai năm trước, hắn quay tay một hồi, bắn ra vài con nòng nọc bỏ vào túi….
Theo hệ thống giải thích, nòng nọc của hắn thuộc loại cảnh giới thần thánh, nó có rất nhiều công dụng. Tựa như khi đắp lên mặt, sẽ mãi mãi trẻ đẹp, không già yếu đi. Thai nhi trong bụng mẹ mạnh khỏe, thông minh gấp mười lần người thường…
Để thử xem Nê Tuyết Hà có ‘trung’ với hắn không, cho nên Minh Hạo quyết định đem một bịch nòng nọc đưa cho nàng, dặn dò sau khi trở về, hàng ngày đắp lên mặt mình.
Tất nhiên, hắn có nói với nàng đây là nòng nọc chính mình, mục đích để thử nàng.
Nếu Nê Tuyết Hà chỉ cần một ngày trong hai năm không đắp lên, hắn sẽ nhận ra và từ chối thu nàng ngay.
Còn làm sao để nhận ra rất đơn giản, chỉ cần click tra hệ thống chức năng kiểm tra là rõ.
P/s:
Đang bị bệnh nên tác giả viết chậm
“Ta biết rồi, tìm một nơi trống hạ xuống đi.”
Minh Hạo lười biếng nằm trên giường đáp lại.
“Vâng!”
…
“Rầm!”
Phi thuyền rơi rung lắc nhẹ một cái, Minh Hạo biết đến nơi, hơi chỉnh sửa lại quần áo đầu tóc, xong bước ra ngoài.
…
Tại phía bên ngoài cách phi thuyền trăm mét, một đám người chờ đợi sẵn tại đó, nhưng từ ánh mắt bọn hắn có thể nhìn thấy tia lo lắng, đề phòng bên trong, hơn là chào mừng hay vui tươi thấy nhóm người Minh Hạo đến.
Đứng đầu là lão già đầu đội vương miện, tay cầm trượng chống dưới đất. Mặc áo bào màu nước biển, đôi mắt già nua nhưng có thần. Từ đầu đội vương miện đến quần áo, hiển nhiên đây chính là người đứng đầu hoàng đế hoàng triều Bách Thủy Quốc.
Phía sau hắn đứng một đám khoảng mấy chục ngàn người, đa số người tại đây cảnh giới Dâm Vương cường giả trở lên, dâm đế có vài cái. Từng người chính là một phương bá chủ, khổng lồ quái vật.
Tại bên trong Bách Thủy Quốc, bọn hắn chỉ cần nhẹ nhàng dậm chân một cái liền mỗi tấc đất rung chuyển. Đám này tuyệt thế cao thủ rất hiếm khi gặp nhau, nhưng hôm nay bọn hắn phải cùng nhau đứng ra, đón chờ một đám khách không mời mà đến này.
“Xì…”
Cửa khoang mở ra, Minh Hạo từ trong khoang thuyền bước ra ngoài, nhìn thấy đám người kia kinh ngạc nhìn chằm chằm mình. Hắn nở nụ cười tỏ ra thiện chí, hỏi: “Chào các ngươi, ta đây chỉ mượn chỗ đáp xuống thôi, không có ác ý gì. Cho ta hỏi, nơi này phải Bách Thủy Quốc không?”
Bọn người kia không nói gì, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Minh Hạo. Hồi lâu sau, lão già mặc áo bào xanh đầu đội vương miện nhìn Minh Hạo mở miệng hỏi: “Ngươi chính là người dẫn dắt quân đoàn này?”
“Phải, có thể nói ta là người chỉ huy quân đoàn này.” Minh Hạo gật đầu nói.
“Làm sao có thể trẻ tuổi như vậy?”
“Chắc là là một lão quái vật cải lão hoàn đồng?”
“Cái này có thể lắm…Ta không cảm giác được cảnh giới hắn, chẳng lẽ hắn cảnh giới còn trên ta?’
Đám người nhỏ giọng nghị luận, hoàng đế Bách Thủy Quốc nhìn Minh Hạo trầm ổn nói: “Nơi đây đúng là Bách Thủy Quốc. Chúng ta cũng không có ác ý gì. Nhưng bởi vì vấn đề an toàn, cho nên các ngươi hãy đưa tay chịu trói, toàn bộ vũ khí giao cho chúng ta. Sau khi làm xong các biện pháp an toàn cần thiết, chúng ta sẽ thả các ngươi ra.”
Minh Hạo nghe vậy nhíu mày, hắn không muốn dùng vũ lực, hơn nửa tại đây là quê hương của Nê Tuyết Hà. Bất quá, nếu lão già này bướng bỉnh không chịu hợp tác, như vậy hắn chỉ có thể bất đắc dĩ giết đi hoặc hủy diệt luôn cái quốc gia này.
Minh Hạo nhìn lão già bình tĩnh nói: “Ta bảo rồi, chúng ta không có ác ý. Chúng ta đến đây chỉ để tìm người. Tất nhiên, nếu ngươi lựa chọn vũ lực ta không phiền.”
Lão già nghe vậy không nói gì, trầm mặc nhìn Minh Hạo, lại nhìn phía sau đám quần thần.
Hồi lâu trầm ngâm, lão gật đầu nói: “Ta đồng ý, nhưng ngươi phải ký khế ước với ta.”
“Tốt.” Minh Hạo gật đầu nói.
Sau đó hai bên ký khế ước, nội dung đơn giản là Minh Hạo không tại Bách Thủy Quốc gây ra nguy hại hoặc phát động chiến tranh, giết người bừa bãi…
Ngược lại, bên kia Bách Thủy Quốc phải bảo đảm an toàn cho nhóm Minh Hạo, không được nhúng tay hay ngăn cản bất cứ thứ gì…
Ký kết xong, tờ khế ước biến thành lửa cháy đi.
Sau khi ký xong khế ước, lão già cùng đám người Bách Thủy Quốc trong lòng thở phào một cái, coi như may mắn không xảy ra chiến đấu gì. Dù gì bọn hắn cũng không rãnh hơi đi đánh nhau tốn công tốn sức mà không có lợi ích gì.
Tất cả thế lực theo dõi tình hình thấy không đánh nhau, trong lòng một trận thất vọng nhàn nhạt, nhưng cũng có cái lợi ích, đó là biết được người đứng đầu là ai.
Lão già hướng Minh Hạo mỉm cười: “Chào mừng ngươi đến Bạch Thủy Quốc. Xin hỏi, không biết ngươi đến đây có việc gì? Nếu cần chúng ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”
Minh Hạo gật đầu nói: “Cám ơn, ta không cần.”
Sau đó lấy ra máy liên lạc trong ngực, máy này y như cái mà Nê Tuyết Hà đang giữ. Tay nhấn nút đỏ, nói: “Nê Tuyết Hà ta đã đến, ngươi ra đây đón ta đi.”
“Vâng thiếu chủ.”
Đầu bên kia vang lên âm thanh mềm mại đáp lại.“Nê Tuyết Hà?”
Minh Hạo nói rất lớn, cho nên người xung quanh đều nghe thấy.
“Nê Tuyết Hà, đây không phải là tiểu thư Nê gia sao…Còn có âm thanh kia, rất là quen thuộc, chẳng lẽ nàng còn sống?”
“Ta nhớ rõ tại hai năm trước nàng cùng đám kia đi lịch duyệt Thần Mộ đã bí ẩn mất tích. Nghe đồn những người đi đến thần mộ hoàn toàn chết, tại sao lại như vậy?”
“Người thanh niên này thân phận gì, hắn quá thần bí. Chúng ta đợi xem.”
Đám người nhỏ giọng đàm luận, kể cả hoàng đế Bách Thủy Quốc trong mắt hiện lên kinh ngạc nhưng không nói gì.
Một lúc sau, một đoàn xe ngựa đi đến, đám người chừa một con đường ở giữa cho đoàn xe.
Đoàn xe đến gần Minh Hạo mới dừng lại.
Một đôi chân trần trắng như tuyết từ trong xe bước ra.
Mái tóc đen dài, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt không phấn son nhưng lại xinh đẹp vô cùng, môi đỏ mỏng như táo non, mắt long lanh xuân thủy vờn lướt, mũi cao đẹp, lông mày dài như mắt phượng.
So với hai năm trước, Nê Tuyết Hà giờ đây ăn mặc mộc mạc, khí chất so với hai năm trước có chút thành thục.
Nàng sau khi bước ra, hướng đến Minh Hạo trước mặt. Làm động tác nhẹ nhàng cúi người xuống, đầu hướng về Minh Hạo, âm thanh ngọt liệm như chim hoàng oanh nói: “Thiếu chủ, Nê Tuyết Hà có mặt.”
“Thật sự là Nê Tuyết Hà? Ta tưởng rằng nàng ở hai năm trước chết rồi, vậy mà nàng còn sống. Khoang đã, hình như nàng kêu thiếu niên kia là “thiếu chủ?”
Đám người biến sắc, kể cả hoàng đế Bách Thủy Quốc trên mặt biểu tình theo đó trở nên phong phú.
Mọi người ở đây đều là người thông minh, biết ý nghĩa của chuyện này.
Kêu thiếu chủ, chỉ có một ý nghĩa: người kêu là nô, người được kêu là chủ.
“Tiểu thư Nê gia, cành vàng giá ngọc, Nê Tuyết Hà là một người vô cùng kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu. Vậy mà nàng lại cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ của thiếu niên kia?”
Mọi người nghĩ đến một chuyện kinh khủng.
Hai năm trước Nê Tuyết Hà cùng đám thiếu niên nam nữ đi đến Thần Mộ lịch duyệt đột ngột biến mất.
Hiện tại Nê Tuyết Hà bỗng nhiên sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mọi người, kêu người thiếu niên này là thiếu chủ.
Còn có, thiếu niên này chính là người đứng đầu, dẫn dắt một đội quân khổng lồ bí ẩn.
Toàn bộ sự việc quá trùng hợp, trùng hợp đến mức người bình thường đều suy nghĩ ra được, huống chi những lão quái vật sống lâu năm ở tại đây?
Minh Hạo không quan tâm đến ánh mắt đám người, nhìn một vòng Nê Tuyết Hà từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại khuôn mặt xinh đẹp của Nê Tuyết Hà, thần sắc hài lòng nói: “Ngươi làm tốt lắm. Ta quyết định thu ngươi làm thuộc hạ chính thức.”
Nê Tuyết Hà má trắng hồng lên, nàng cung kính nói: “Cái này phải cảm tạ thiếu chủ mới đúng, coi như là phước đức của Nê Tuyết Hà này.”
Nói tới đây, nàng đến gần lỗ tai Minh Hạo, lí nhí nói: “Thiếu chủ, ngài cho ta một ít cái kia đi, coi như là phần thưởng…”
“Ngươi muốn?” Minh Hạo ngạc nhiên nói, không nghĩ nàng lại muốn tiếp. Hắn chỉ cho nàng đắp mặt thôi, xem như một cuộc thử tâm nàng, có cần phải như vậy không?
Tại hai năm trước, hắn quay tay một hồi, bắn ra vài con nòng nọc bỏ vào túi….
Theo hệ thống giải thích, nòng nọc của hắn thuộc loại cảnh giới thần thánh, nó có rất nhiều công dụng. Tựa như khi đắp lên mặt, sẽ mãi mãi trẻ đẹp, không già yếu đi. Thai nhi trong bụng mẹ mạnh khỏe, thông minh gấp mười lần người thường…
Để thử xem Nê Tuyết Hà có ‘trung’ với hắn không, cho nên Minh Hạo quyết định đem một bịch nòng nọc đưa cho nàng, dặn dò sau khi trở về, hàng ngày đắp lên mặt mình.
Tất nhiên, hắn có nói với nàng đây là nòng nọc chính mình, mục đích để thử nàng.
Nếu Nê Tuyết Hà chỉ cần một ngày trong hai năm không đắp lên, hắn sẽ nhận ra và từ chối thu nàng ngay.
Còn làm sao để nhận ra rất đơn giản, chỉ cần click tra hệ thống chức năng kiểm tra là rõ.
P/s:
Đang bị bệnh nên tác giả viết chậm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.