Chương 300: Hàm tôn
Time
05/03/2017
Minh Hạo tẩy lễ xong Mị Nguyệt, hai người đi đến các tầng khác, như dược tề, cơ giới, vũ khí...
Chủ yếu là tò mò đến xem thử mấy món, cái nào lạ để giết thời gian Minh Hạo mua hết.
Có một nữ hầu bên cạnh tiện lợi hơn, khi cần nàng có thể đút thẻ bên cạnh mà Minh Hạo không cần động tay chân.
Mua xong các đồ đạc cần thiết, Minh Hạo cầm lên máy liên lạc với chúng nữ “Mẹ, mấy người mua xong chưa?”
“Mua xong rồi, chúng ta đang đứng ở cửa ra vào chờ ngươi đây, cha ngươi đang đợi đến sốt ruột này.”
“Sốt ruột? Ha ha, con ra liền.” Minh Hạo cười một tiếng cúp máy, để lại đầu bên kia mẹ Phương Tuyết khó hiểu.
Minh Hạo nhìn qua Mị Nguyệt nói “Lát ngươi gọi ta là thiếu gia nghe chưa?”
“Vâng thiếu gia.” Mị Nguyệt nào dám cãi lời thần, nàng cung kính nói.
…
Lát sau, Minh Hạo và Mị Nguyệt đi đến. Thấy bên cạnh Minh Hạo xuất hiện một nữ khác, đám hậu cung có hơi ghen tỵ, chán nản, bó tay.
Mỗi lần Minh Hạo rời nhà, kế bên sẽ xuất hiện thêm một nữ tử khác, điều này làm đám hậu cung từ lúc đầu cảm xúc ghen tỵ biến thành chai lì.
Phương Tuyết nheo mắt lại, trong mắt phát ra tia sáng khí, nắm tay xương cốt rốp rốp vang lên, làm bên cạnh Kim Long cả người lạnh tóc gáy, trong lòng hắn có chút nhột nhột không dám nói gì.
Minh Hạo nhìn vẻ mặt đám nữ, cười giải thích “Đây là nữ nô của ta, nàng là ta thấy tội nghiệp nên từ đó mua về.”
“Nữ nô, chứ không phải chàng lại dắt một ẻm về à? Ta có thể ngửi thấy mùi nàng từ nơi đũng quần chàng phát ra…” Long Thần Nguyệt mỉm cười như hoa, thành thục xinh đẹp, đôi mắt trắng dã nhìn nơi đó của Minh Hạo nói.
“Ạch…” Minh Hạo nghe nàng nói ngoan ngoãn câm miệng lại, mặt hơi đỏ lên
“Ngươi là mũi rồng hay mũi chó tại sao thính quá vậy?” Hắn rất muốn nói một câu như vậy, nhưng không dám nói ra, sợ nói xong mẹ hắn bên cạnh nhảy vào thuyết giáo mấy tiếng đồng hồ như: “Ngươi không được nói chuyện với vợ như vậy, nói như vậy là không tôn trọng vợ chính mình, nói vậy là …vân vân…”
Mặc dù Phương Tuyết không còn kiểu hành hạ hắn như lúc nhỏ như bún bún nhéo jj đến tím ngắt, bất quá nàng lại có chiêu thức khác, đó là thuyết giáo, cũng chính là khiến hắn sợ nhất.
Mỗi lần nghe Phương Tuyết thuyết giáo, chính là Minh Hạo kêu khổ không thôi. Hắn có thể đánh trận địch vạn người, chịch gái mấy tháng, nhưng không dám ngồi tại chỗ nghe nàng thuyết giáo.
So với địa ngục khổ hình càng khổ hơn, hai tai của hắn nghe nàng nói liên tục mà muốn đứt.
“Hì hì.”
Nhìn mặt Minh Hạo đỏ như đít khỉ, đám nữ cười một trận vui vẻ toe toét, Mị Nguyệt đứng bên cạnh thấy vậy cười trộm theo.
Đám nữ cùng cười tựa như trăm hoa đua nở, tỏa sáng dưới ánh bình minh, đem trời trăng sao che đậy đi, chỉ để lại tiếng oanh oanh yến yến trong trẻo xinh đẹp của các nàng.
Mọi người xung quanh vì đó rơi vào thất hồn lạc phách, từng người ánh mắt dán vào đám nữ nụ cười không rời đi, lúc này, có thể nghe tiếng nuốt nước bọt và chảy nước miếng “ực ực ực” từ lũ đực rựa xung quanh vang lên liên tục.
Minh Hạo giả bộ ho khan vài cái, nói ra: “Trời không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Đi vài vòng mua đồ từ sáng sớm, không biết lúc nào bên ngoài mặt trời xuống núi, chiều tà chiếu rọi bốn phương.
Đoàn người gật đầu đi ra ngoài.
…
Tập đoàn Kim Cương Ruby. Một trong các tập đoàn lớn nhất liên bang nhân loại, chuyên khai khác ruby.
Trong phòng, một người trung niên ngồi trên ghế, có chút lớn tuổi, mặc vest đen trông khá bảnh bao lịch sự. Từ khuôn mặt không khó nhìn ra, hắn là người từng trải qua nhiều sóng gió.
Đầu tóc đen vài cộng bạc, khuôn mặt kiên nghị vững vàng, con mắt khép lại chừa khe nhỏ giống như diều hâu săn mòi, quanh mắt là những bộng nếp nhăn xấu xí.
Lông mày rậm rạp trung niên nhăn lại thành một đoàn, một tay chống trán, một tay gõ bàn, dáng vẻ suy nghĩ miên man.
Cuối cùng trung niên thở dài, nhìn thư ký nói ra: “Cho người đem tin tức Thế An chết bịt kín lại cho ta, người kia tốt nhất không nên động, chờ ta điều tra xem sao.”
“Vâng chủ tịch.” Nữ thư ký thần sắc bình tĩnh như đã biết trước. Nàng không nghĩ đến người chủ tịch này lại lạnh lùng đến vậy, nghe tin con trai mình chết không một chút phản ứng, giống như không phải đứa con của hắn.
“Được rồi ngươi đi đi, có thông tin gì về người kia báo cho ta. Ta muốn nghỉ ngơi.”
Trung niên lạnh lùng nói một câu sau đó nhắm mắt lại.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh.
…
Một căn phòng khác.
“Cựu tổng tư lệnh.” Hàm Tôn cung kính chào một cái, mới đi vào việc chính “Không biết ngài đây có việc gì quan trọng gọi ta đến?”
Minh Hạo và Mị Nguyệt đi tới, tự nhiên ngồi xuống ghế.
Riêng Mị Nguyệt trong lòng có hơi kinh ngạc vừa mới nhìn thấy Hàm Tôn.
Hàm Tôn, danh tiếng vang danh thiên hà, không ai không biết.
Tổng tư lệnh tiền nhiệm xuất sắc nhất nhân loại. Hai, ba chục năm về trước, trong chiến tranh UP và BD, lúc hắn chưa đạt quân hàm tổng tư lệnh, từng ở thiếu tá lúc đó, chỉ huy hơn trăm chiến dịch khác nhau, đánh đâu thắng đó, như thần ma không gì cản nổi.
Hắn còn có cái biệt danh là: Thanh Kiếm Hủy Diệt.
Nói vậy có hơi quá, nhưng không thể không công nhận, huyết mạch của hắn vô cùng mạnh, đến nổi các thủ lĩnh BD khi đối đầu với hắn cũng phải kiêng kỵ, e dè vài phần.
Ngưng tụ ra một thanh kiếm sắc bén, có thể chém đứt mọi vật, dù cho cứng rắn thế nào trước mặt hắn chỉ là mảnh giấy vụn.
Về tài thống lĩnh càng không phải nói, từng chỉ huy chiến dịch có tên gọi là “Xâm Nhập”. Đánh vào một nhánh quân của nàng trên hành tinh Hồng Hà thuộc thiên hà Tinh Hải, tiêu diệt toàn bộ kẻ địch trên đó, quan trọng nhất, tổn thất toàn quân chưa đến 1/10.
Lúc đó nhánh quân bên trên Hồng Hà có hai đầu lĩnh đạt đến cảnh giới Truyền Kỳ, ngàn tên cảnh giới anh hùng, chục ngàn người cảnh giới Thiên Khung, trăm ngàn người cảnh giới Địa Liệt…tổng số quân trên đó: 7 triệu quân.
Vậy mà trong vài ngày, toàn bộ bị quân đoàn do Hàm Tôn dẫn dắt tiêu diệt, có thể thấy tài năng thống lĩnh của hắn đáng sợ thế nào.
“Khoang đã, thần là cựu tổng tư lệnh? Liên bang nhân loại từ bao giờ xuất hiện cựu tổng tư lệnh?” Mị Nguyệt hết hồn, trong mắt xuất hiện tia hoảng hốt, nàng ở trong BD nhiều năm tất nhiên biết một chút ít, nhưng cái gọi là cựu tổng tư lệnh thì nàng mới nghe nói.
Minh Hạo không quan tâm Mị Yểm thần sắc, chỉ tay vào nàng, nói “Nàng ta là nô lệ chủng tộc BD ta vừa mới mua về. Ta muốn ngươi sắp xếp nàng trở lại BD, quan trọng nhất, tránh cho đám BD nghi ngờ nàng.”
“Sắp xếp trở lại?” Hàm Tôn ngẩn ra, lão không hiểu lắm ý tứ của Minh Hạo. Minh Hạo nói tiếp “Nàng ta từ bây giờ sẽ trở thành gián điệp của chúng ta, chắc ngươi biết làm thế nào.”
“Ta biết làm thế nào cựu tổng tư lệnh, nhưng mà không biết nàng ta có hay không…” Hàm Tôn gật đầu, nhìn qua Mị Nguyệt nói, trong giọng lão có chút nghi ngờ về lòng trung thành của nàng ta.
“Ta biết ngươi lo lắng cái gì, ta có thể đảm bảo nàng ta hoàn toàn trung thành. Ngươi chỉ việc sắp xếp thôi.” Minh Hạo mỉm cười, cho hắn cái ánh mắt yên tâm.
“Vâng cựu tổng tư lệnh.” Hàm Tôn không còn cách nào khác ngoài trừ gật đầu, sau đó hắn nói tạm biệt rời đi, Mị Nguyệt đi theo hắn để dễ tiện bề sắp xếp.
Minh Hạo biến về phòng của mình, nằm trên giường nhìn trong túi trữ vật đồ đạc mỉm cười.
Chủ yếu là tò mò đến xem thử mấy món, cái nào lạ để giết thời gian Minh Hạo mua hết.
Có một nữ hầu bên cạnh tiện lợi hơn, khi cần nàng có thể đút thẻ bên cạnh mà Minh Hạo không cần động tay chân.
Mua xong các đồ đạc cần thiết, Minh Hạo cầm lên máy liên lạc với chúng nữ “Mẹ, mấy người mua xong chưa?”
“Mua xong rồi, chúng ta đang đứng ở cửa ra vào chờ ngươi đây, cha ngươi đang đợi đến sốt ruột này.”
“Sốt ruột? Ha ha, con ra liền.” Minh Hạo cười một tiếng cúp máy, để lại đầu bên kia mẹ Phương Tuyết khó hiểu.
Minh Hạo nhìn qua Mị Nguyệt nói “Lát ngươi gọi ta là thiếu gia nghe chưa?”
“Vâng thiếu gia.” Mị Nguyệt nào dám cãi lời thần, nàng cung kính nói.
…
Lát sau, Minh Hạo và Mị Nguyệt đi đến. Thấy bên cạnh Minh Hạo xuất hiện một nữ khác, đám hậu cung có hơi ghen tỵ, chán nản, bó tay.
Mỗi lần Minh Hạo rời nhà, kế bên sẽ xuất hiện thêm một nữ tử khác, điều này làm đám hậu cung từ lúc đầu cảm xúc ghen tỵ biến thành chai lì.
Phương Tuyết nheo mắt lại, trong mắt phát ra tia sáng khí, nắm tay xương cốt rốp rốp vang lên, làm bên cạnh Kim Long cả người lạnh tóc gáy, trong lòng hắn có chút nhột nhột không dám nói gì.
Minh Hạo nhìn vẻ mặt đám nữ, cười giải thích “Đây là nữ nô của ta, nàng là ta thấy tội nghiệp nên từ đó mua về.”
“Nữ nô, chứ không phải chàng lại dắt một ẻm về à? Ta có thể ngửi thấy mùi nàng từ nơi đũng quần chàng phát ra…” Long Thần Nguyệt mỉm cười như hoa, thành thục xinh đẹp, đôi mắt trắng dã nhìn nơi đó của Minh Hạo nói.
“Ạch…” Minh Hạo nghe nàng nói ngoan ngoãn câm miệng lại, mặt hơi đỏ lên
“Ngươi là mũi rồng hay mũi chó tại sao thính quá vậy?” Hắn rất muốn nói một câu như vậy, nhưng không dám nói ra, sợ nói xong mẹ hắn bên cạnh nhảy vào thuyết giáo mấy tiếng đồng hồ như: “Ngươi không được nói chuyện với vợ như vậy, nói như vậy là không tôn trọng vợ chính mình, nói vậy là …vân vân…”
Mặc dù Phương Tuyết không còn kiểu hành hạ hắn như lúc nhỏ như bún bún nhéo jj đến tím ngắt, bất quá nàng lại có chiêu thức khác, đó là thuyết giáo, cũng chính là khiến hắn sợ nhất.
Mỗi lần nghe Phương Tuyết thuyết giáo, chính là Minh Hạo kêu khổ không thôi. Hắn có thể đánh trận địch vạn người, chịch gái mấy tháng, nhưng không dám ngồi tại chỗ nghe nàng thuyết giáo.
So với địa ngục khổ hình càng khổ hơn, hai tai của hắn nghe nàng nói liên tục mà muốn đứt.
“Hì hì.”
Nhìn mặt Minh Hạo đỏ như đít khỉ, đám nữ cười một trận vui vẻ toe toét, Mị Nguyệt đứng bên cạnh thấy vậy cười trộm theo.
Đám nữ cùng cười tựa như trăm hoa đua nở, tỏa sáng dưới ánh bình minh, đem trời trăng sao che đậy đi, chỉ để lại tiếng oanh oanh yến yến trong trẻo xinh đẹp của các nàng.
Mọi người xung quanh vì đó rơi vào thất hồn lạc phách, từng người ánh mắt dán vào đám nữ nụ cười không rời đi, lúc này, có thể nghe tiếng nuốt nước bọt và chảy nước miếng “ực ực ực” từ lũ đực rựa xung quanh vang lên liên tục.
Minh Hạo giả bộ ho khan vài cái, nói ra: “Trời không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Đi vài vòng mua đồ từ sáng sớm, không biết lúc nào bên ngoài mặt trời xuống núi, chiều tà chiếu rọi bốn phương.
Đoàn người gật đầu đi ra ngoài.
…
Tập đoàn Kim Cương Ruby. Một trong các tập đoàn lớn nhất liên bang nhân loại, chuyên khai khác ruby.
Trong phòng, một người trung niên ngồi trên ghế, có chút lớn tuổi, mặc vest đen trông khá bảnh bao lịch sự. Từ khuôn mặt không khó nhìn ra, hắn là người từng trải qua nhiều sóng gió.
Đầu tóc đen vài cộng bạc, khuôn mặt kiên nghị vững vàng, con mắt khép lại chừa khe nhỏ giống như diều hâu săn mòi, quanh mắt là những bộng nếp nhăn xấu xí.
Lông mày rậm rạp trung niên nhăn lại thành một đoàn, một tay chống trán, một tay gõ bàn, dáng vẻ suy nghĩ miên man.
Cuối cùng trung niên thở dài, nhìn thư ký nói ra: “Cho người đem tin tức Thế An chết bịt kín lại cho ta, người kia tốt nhất không nên động, chờ ta điều tra xem sao.”
“Vâng chủ tịch.” Nữ thư ký thần sắc bình tĩnh như đã biết trước. Nàng không nghĩ đến người chủ tịch này lại lạnh lùng đến vậy, nghe tin con trai mình chết không một chút phản ứng, giống như không phải đứa con của hắn.
“Được rồi ngươi đi đi, có thông tin gì về người kia báo cho ta. Ta muốn nghỉ ngơi.”
Trung niên lạnh lùng nói một câu sau đó nhắm mắt lại.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh.
…
Một căn phòng khác.
“Cựu tổng tư lệnh.” Hàm Tôn cung kính chào một cái, mới đi vào việc chính “Không biết ngài đây có việc gì quan trọng gọi ta đến?”
Minh Hạo và Mị Nguyệt đi tới, tự nhiên ngồi xuống ghế.
Riêng Mị Nguyệt trong lòng có hơi kinh ngạc vừa mới nhìn thấy Hàm Tôn.
Hàm Tôn, danh tiếng vang danh thiên hà, không ai không biết.
Tổng tư lệnh tiền nhiệm xuất sắc nhất nhân loại. Hai, ba chục năm về trước, trong chiến tranh UP và BD, lúc hắn chưa đạt quân hàm tổng tư lệnh, từng ở thiếu tá lúc đó, chỉ huy hơn trăm chiến dịch khác nhau, đánh đâu thắng đó, như thần ma không gì cản nổi.
Hắn còn có cái biệt danh là: Thanh Kiếm Hủy Diệt.
Nói vậy có hơi quá, nhưng không thể không công nhận, huyết mạch của hắn vô cùng mạnh, đến nổi các thủ lĩnh BD khi đối đầu với hắn cũng phải kiêng kỵ, e dè vài phần.
Ngưng tụ ra một thanh kiếm sắc bén, có thể chém đứt mọi vật, dù cho cứng rắn thế nào trước mặt hắn chỉ là mảnh giấy vụn.
Về tài thống lĩnh càng không phải nói, từng chỉ huy chiến dịch có tên gọi là “Xâm Nhập”. Đánh vào một nhánh quân của nàng trên hành tinh Hồng Hà thuộc thiên hà Tinh Hải, tiêu diệt toàn bộ kẻ địch trên đó, quan trọng nhất, tổn thất toàn quân chưa đến 1/10.
Lúc đó nhánh quân bên trên Hồng Hà có hai đầu lĩnh đạt đến cảnh giới Truyền Kỳ, ngàn tên cảnh giới anh hùng, chục ngàn người cảnh giới Thiên Khung, trăm ngàn người cảnh giới Địa Liệt…tổng số quân trên đó: 7 triệu quân.
Vậy mà trong vài ngày, toàn bộ bị quân đoàn do Hàm Tôn dẫn dắt tiêu diệt, có thể thấy tài năng thống lĩnh của hắn đáng sợ thế nào.
“Khoang đã, thần là cựu tổng tư lệnh? Liên bang nhân loại từ bao giờ xuất hiện cựu tổng tư lệnh?” Mị Nguyệt hết hồn, trong mắt xuất hiện tia hoảng hốt, nàng ở trong BD nhiều năm tất nhiên biết một chút ít, nhưng cái gọi là cựu tổng tư lệnh thì nàng mới nghe nói.
Minh Hạo không quan tâm Mị Yểm thần sắc, chỉ tay vào nàng, nói “Nàng ta là nô lệ chủng tộc BD ta vừa mới mua về. Ta muốn ngươi sắp xếp nàng trở lại BD, quan trọng nhất, tránh cho đám BD nghi ngờ nàng.”
“Sắp xếp trở lại?” Hàm Tôn ngẩn ra, lão không hiểu lắm ý tứ của Minh Hạo. Minh Hạo nói tiếp “Nàng ta từ bây giờ sẽ trở thành gián điệp của chúng ta, chắc ngươi biết làm thế nào.”
“Ta biết làm thế nào cựu tổng tư lệnh, nhưng mà không biết nàng ta có hay không…” Hàm Tôn gật đầu, nhìn qua Mị Nguyệt nói, trong giọng lão có chút nghi ngờ về lòng trung thành của nàng ta.
“Ta biết ngươi lo lắng cái gì, ta có thể đảm bảo nàng ta hoàn toàn trung thành. Ngươi chỉ việc sắp xếp thôi.” Minh Hạo mỉm cười, cho hắn cái ánh mắt yên tâm.
“Vâng cựu tổng tư lệnh.” Hàm Tôn không còn cách nào khác ngoài trừ gật đầu, sau đó hắn nói tạm biệt rời đi, Mị Nguyệt đi theo hắn để dễ tiện bề sắp xếp.
Minh Hạo biến về phòng của mình, nằm trên giường nhìn trong túi trữ vật đồ đạc mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.