Chương 151: Hắn ngủ?
Time
27/12/2016
"Các ngươi là ai?"
Nghe giọng nói trẻ tuổi, hòa thượng cùng ni cô theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Hai huynh muội vừa nhìn thấy nam tử này, trong chốc lát liền ngây người ra.
Đó là một người nam tử tuyệt mỹ đến không thể tuyệt mỹ nửa.
Đầu tóc trông có chút tán loạn nhưng lại nhìn vô cùng đẹp, tựa như cho dù có tán loạn hay không hắn vẫn là đẹp như vậy.
Lông mày mịn, ngang nhỏ, lông mày dài qua mắt, nhìn xa đuôi mày ngửa lên, tựa như lưỡi kiếm sắt bén.
Đôi mắt có thần sáng ngời như sao, bên trong có chút tang thương, tựa hồ nam tử này từng đã sống tại xa xưa tuế nguyệt bên trong, đã trải qua một thời thương hải tang điền.
Nam tử này sở hữu hàm răng trắng như sữa dê, đều đặn, mà đồng đều, khi hắn cười làm cho người có cảm giác vô cùng thân thiết.
Nơi mũi bên trong từng cái hít vào, mỗi cái thở ra đều mang theo hơi ấm nhất nhân gian.
Bắp thịt của nam tử này không nói là cơ bắp cuồn cuộn, nhưng là từng khối thịt được sắp xếp đồng đều nhau, đặc biệt nhất nơi bụng hắn, có tám múi bụng, tựa như những khối thịt này đã được mài dũa, rèn luyện lâu năm.
Nhưng nào ai biết bên trong từng cái bắp thịt đó, là ẩn tàng một luồng sức mạnh kinh khủng, đến có thể đơn giản hủy diệt thế gian?
Tổng hợp lại tất cả chi tiết này, tạo nên một sự tuấn mỹ đến tuyệt luân riêng biệt của nam tử.
"Các ngươi là ai?"
Nam tử thấy hai người ngẩn người nhìn mình, hắn hỏi lại lần nửa.
Bên trong giọng của nói của nam tử dù chỉ là hỏi thăm, nhưng lại vô cùng ôn nhu, mềm mại, tự nhiên, cao quý đến không thể tả, còn có chút lười biếng, tựa như là người nam tử này còn đang buồn ngủ.
Hơn nửa mỗi cái nhấc tay, giơ chân của hắn, bên trong ẩn ẩn lộ ra một tôn phật sống chân thật, tựa như hắn thật sự là thần phật đầu thai, khiến người có loại xúc động muốn cúng bái, quỳ lại hắn.
Còn có một chút từ bi, thiện lương, thánh khiết, nằm bên trong ánh mắt hắn.
Hai huynh muội nhìn người nam tử này, càng thấy hắn giống như một vị phật sống hơn là một người phàm nhân.
Nếu nói, có thể dùng 12 chữ để tóm tắt miêu tả vị nam tử tuấn mỹ này:
Tuấn mỹ vô song, hiền lương từ bi, thông sát nam nữ.
...
Hai huynh muội nghe nam tử hỏi, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Ni cô nhịp tim đập nhanh hơn ngày thường, sắc mặt nàng đỏ rực như trái táo, hai mắt nhắm lại, không dám nhìn thẳng vị nam tử trước mặt này tiếp, nếu không nàng sợ rằng tiếp tục như vậy, thật sự không giữ được bản thân mình, dâng hiến thân cho hắn.
Trong lòng tiểu ni cô liên tục niệm: "Không sắc khả sắc, không thị khả thị...
Hòa thượng đỡ hơn, nhưng không kém đi nơi nào, chỉ thấy hắn sắc mặt có chút đỏ, giữa chân đũng quần jj không biết khi nào đã dựng đứng lồi lên.
"Khặc khặc" Hòa thượng ho khặc khặc một tiếng, che dấu đi bối rối của mình, quay đầu sang chỗ khác, hắn không dám nhìn đối diện với nam tử trước mắt.
Hòa thượng sau khi che dấu cảm xúc kỳ lạ trong lòng của mình, mới nói:"Mô phật! Thiện tai thiện tai, bần tăng họ Mộ, tên Chân Long, xin hỏi thí chủ tên gì?"
"Ta?"
Nam tử nghe hòa thượng hỏi, hắn ngẩn ra, sau đó dường như đang tự hỏi, hắn lẩm bẩm tựa như đang nói gì đó, nhưng không ai nghe được nam tử nói gì.
Một hồi sau, nam tử trong mắt hiện ra mờ mịt, hắn lắc đầu nói: "Ta không nhớ..."
Nghe nam tử nói, huynh muội hai người ngẩn ra, lại nhìn sắc mặt mờ mịt của nam tử giống như hắn thật sự không nhớ gì, hai huynh muội mới xác nhận là hắn nói thật.
Trong lòng hai người cùng có một suy nghĩ: "Chẳng lẽ người này thật sự mất trí nhớ?"
Hòa thượng chỉ đành hỏi câu sang câu khác: "Vậy thí chủ có nhớ gì đến cha mẹ, anh em, người thân của thí chủ không? Dù chỉ một chút cũng được, ví như họ tên, nơi ở của bọn họ, chúng ta sẽ tìm kiếm giúp thí chủ."
Nam tử nghe vậy có điều suy nghĩ, nhưng hắn trầm tư hồi lâu, vẫn là như cũ lắc đầu, ánh mắt mờ mịt, nói ra: "Không, đầu óc ta dường như trống rỗng, ta không nhớ gì cả."
Huynh muội hai người nhìn nhau, lại nhìn về nam tử, không biết nên xử lý việc này thế nào.
Tiểu ni cô quay qua nhìn hòa thượng, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, chúng ta làm gì bây giờ? Sư phụ ngất xỉu rồi, hay đi kêu sư thầy chủ trì tới xử lý?"
"Việc nhỏ, không cần làm phiền đến sư thầy."
Sư huynh gật đầu, đang định nói thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nghe âm thanh, hai huynh muội quay lại, trên mặt hiện lên vui vẻ.
Khi này mỹ phụ sư cô đã tỉnh lại, nàng chậm rãi đứng lên, nhưng trên mặt thần sắc lạnh lùng như băng, không còn hòa ái hiền từ như trước.
Sư cô lau khóe miệng mình, cảm nhận được trong bụng mình căng ra, cùng nhìn trên tay dính lấy thứ màu trắng, nàng hai mắt càng lạnh lùng hơn.
Nhìn sang hai đệ tử, âm thanh băng hàn nói: "Các ngươi hôm nay coi như giả bộ không nghe, không thấy, không được kể chuyện này cho bất kể người nào, biết không?"
Nói xong, quanh người tỏa ra màu vàng nồng đậm, trong mắt nàng bắn ra tia sáng đỏ kỳ dị khiến người sởn cả gai ốc.
"Vâng sư phụ!" Hai huynh nhìn thấy đôi mắt của sư phụ như muốn ăn thịt, muội rùng mình, lập tức vâng dạ nhắm mắt lại, không dám nói nhiều.
Sư cô hài lòng gật đầu, sau đó quay qua nhìn vị nam tử kia.
Vừa nhìn, nàng cũng như hai tên đệ tử trước, mặt hồng hào, hai mắt nồng nặc diễm lê xuân cảnh bắn ra...
"A, người nam tử này được người nào sinh ra, thật sự quá tuyệt mỹ, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời gặp một người tuấn mỹ như vậy..."
Sư cô hai mắt đờ đẫn nhìn nam tử, miệng lẩm bẩm thì thào liên tục.
"Sư phụ, sư phụ."
Hai huynh muội ở sau thấy sư phụ như bị trúng tà, không khỏi lo lắng kêu lên.
Sư cô nghe hai đệ tử mình kêu, nàng lấy lại tinh thần, trong mắt hiện ra một chút bối rối, nàng vội vàng hít một hơi khí lạnh, khiến cả người lấy lại bình tĩnh.
Trong lòng liên tục niệm câu phật hiệu: "Nam Mô A Di Đà Phật..."
Một luồng sáng bao quanh vị sư cô. Theo đó, trên người tất cả vết nhơ trắng vàng được dẹp bỏ, trong lòng tạp niệm cũng hoàn toàn dẹp đi, trở lại trạng thái bình tĩnh, lạnh lùng.
Sư cô ngẩng đầu lên, hai mắt không hiện cảm xúc nào, hai mắt nhìn nam tử, băng lãnh hỏi: "Ngươi là ai, từ đâu đến, ngươi có mục đích gì?"
Người nam tử nghe sư cô hỏi, hắn quay qua nhìn nàng, vẫn là câu nói lúc trước, lắc đầu nói: "Ta nói rồi, ta không nhớ gì cả."
Sư cô nghe vậy nhíu mày, nam tử lời nói, bên trong thật sự không chứa chút nào nói dối, nhưng có khả năng là hắn giả khùng điên để trà trộn vào chùa...
Vừa nghĩ vậy, hai mắt nàng càng lạnh lên, nhìn nam tử nói: "Vậy ta sẽ đọc ký ức ngươi."
Dứt lời, không chờ mọi người ở đây phản ứng, nàng hai tay chắp lại, niệm một câu phật hiệu: "A di đà phật!"
Theo câu phật hiệu vừa dứt, một luồng sáng từ trong thân thể nàng bay ra, bắn vào đầu lâu người nam tử.
Ánh sáng này nhìn hình dáng giống như đúc vị sư cô kia, đây cũng chính là một phần nhỏ linh hồn phân thân ra.
...
Một mảnh tối đen, sư cô ở dạng linh hồn tự do chu du ở bên trong.
"Chẳng lẽ hắn thật sự mất trí nhớ?"
Nhìn trong thức hải ngoài trừ một mảnh đen tối thì không còn gì, sư cô nhíu mày lại, nghĩ ngợi.
Tại thời khắc này, biến cố xảy ra.
"Là ai?"
Giọng nói lạnh lẽo như từ cửu u địa ngục vang lên, khiến người không rét mà run.
Âm thanh như xuyên qua vạn cổ, xuyên qua trường hà, cổ lão mà kinh khủng, khiến cho thiên địa sinh linh vì đó mà sợ hãi, run rẩy.
"A!" Sư cô vừa nghe âm thanh này, nàng hét thảm một tiếng, thần hồn trong nháy mắt tán loạn nổ nát.
Sâu nhất bên trong thức hải, có hơn 12 cánh cửa màu đen khác nhau, mỗi cánh cửa đều khắc một chữ phạn, mà những cánh cửa này đều đóng chặt lại, tựa như đang phong ấn gì đó.
Một trong cánh cửa trong đó mở ra, trên cánh cửa vừa mở cho khắc một chữ: Ám
Cánh cửa mở ra, lộ ra bên trong một mảnh hắc ám, một cái bóng dáng đang ngồi xếp bằng.
Bóng dáng lẳng lặng ngồi đó, nhưng mặc dù chỉ là ngồi, nhưng khiến người có cảm giác hoang mang, lo sợ, kinh hoàng, tựa như hắn là một tôn kinh khủng nhất tồn tại trong thiên địa.
Hắn ngồi đó, giống như lão tăng nhập định, bình tĩnh, trấn định, tựa như hắn mãi mãi cũng là ngồi nơi đó
Xung quanh hắn thả ra khí tức hắc ám đáng sợ, tựa như hắn chính là hắc ám, hắc ám chính là hắn, ánh sáng khi dính đến hắc ám đều phải nhanh chóng bị hắc ám này nuốt chửng.
Tựa hồ hắc ám này chính là cội nguồn của toàn bộ hắc ám, không tà ác nhưng đầy tính hủy diệt.
Tại thời khắc này, đôi mắt hắn mở ra, đó là đôi hắc ám đến không thể hắc ám hơn, đôi mắt này tựa như có thể nhìn xuyên cửu thiên thập địa, không gì có thể giấu được đôi mắt hắn.
Bên trong cái hắc ám nhãn kia, một cái nhìn của nó liền là có thể trong nháy mắt nuốt chửng lấy linh hồn người khác, đôi mắt lạnh lùng, vô tình, tràn đầy hắc ám quang mang.
....
Bên ngoài.
"Phốc!"
Sư cô phun ra ngụm máu, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, lui ra xa vài bước, hai mắt sợ hãi nhìn lấy nam tử.
Mà khi này, hai đệ tử thấy sư phụ phun ra ngụm máu sắc mặt trắng bệch, bọn hắn không khỏi lo lắng.
"Ngươi là ai, từ đâu đến!" Sư cô như con mèo bị cắt chim đồng dạng, sắc mặt nàng đột nhiên trở nên dữ tợn, hai mắt nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, gào thét hỏi.
Sau đó nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn qua hai tên đệ tử ở sau, gào lên: "Các ngươi nhanh chóng chạy, người nam nhân này rất nguy hiểm, cho dù sư thầy cũng không đối phó được người này...thậm chí có khả năng bị người trước mắt này giết!"
Hai người ni cô cùng hòa thượng nghe vậy, sắc mặt khó tin, cùng là thất thanh: "Cái gì!"
Khi này sư cô liếc qua nhìn tên nam tử, lúc này hắn cả người khí tức hiền lạnh, từ bi đột nhiên biến mất, thay vào đó là xung quanh màu đen tối, băng lãnh, kỳ dị, đôi mắt sáng như sao kia cũng tắt đi, thay vào đó là một mảnh hắc ám.
"Nhanh rời đi, nếu không không còn kịp!" Sư cô thấy tình hình ngày càng không xong, nàng nhanh chóng thúc giục hai người.
"Đi thôi sư muội." Hòa thượng lấy lại tinh thần trước, một tay bắt lấy vai ni cô nói.
"Nhưng mà sư phụ..." tiểu ni cô lo lắng nhìn sư phụ, có chút không muốn bỏ.
"Chúng ta ở lại đây không làm được gì, mà còn tăng thêm gánh nặng cho sư phụ, đi thôi, đi báo tin cho sư thầy đến giúp sư phụ..." hòa thượng kiên nhẫn, nhỏ giọng giải thích cho nàng hiểu.
Tiểu ni cô cuối cùng gật đầu, sau đó cùng hòa thượng nhanh chóng chạy đi...
...
Sư cô quay lại nhìn tên nam tử, thần sắc ngưng trọng, hai tay chắp lại với nhau, miệng liên tục niệm gì đó vô cùng nhỏ.
"Thần Phật giáng lâm, xua tan hắc ám, cứu rọi thế gian!"
Theo nàng câu niệm rơi xuống, một luồng sáng từ trên trời giáng xuống, chiếu thẳng vào người sư cô.
"Ong--!"
Ánh sáng từ trên người sư cô hiện ra, chiếu rọi bốn phương, xua tan đi toàn bộ hắc ám.
Giữa trán sư cô chợt hiện ra một cái hình thái hoa sen nở rộ, hình hoa sen này rất mờ nhạt, giống như nét vẽ sơ sài.
Khi này trong cơ thể sư cô toàn bộ linh lực biến chất, trở thành phật lực, thứ tinh khiết nhất thế gian.
Đây chính là mượn sức mạnh thiên địa thần phật, ngắn ngủi làm tăng sức mạnh bản thân mình, nhưng theo đó khi kết thúc, người sử dụng sẽ rơi vào trạng thái suy yếu toàn diện như người thường, phải nghỉ ngơi từ ba đến năm ngày mới hồi phục lại như cũ.
Mà nam tử bên kia hắc ám càng ngày càng nhiều, bắt đầu tràn ra phía ngoài.
Hắn ôm đầu, trong miệng hắn liên tục thì thào: "Ta là ai? Ta là ai, Ta là ai...."
Hắc ám từ người nam tử tràn ra thiên địa, trong nháy mắt thẩm thấu xung quanh dược điền.
Có thể lấy mắt thường thấy được, tất cả thảo dược được trồng tại đây nhanh chóng héo rút đi, sau đó biến mất.
Từ khi hắc ám trên người nam tử tràn ra, mảnh đất xung quanh dần nhuộm thành một mảnh đen, mọi thứ sinh cơ trong mảnh đất này bắt đầu tàn lụi, mất đi sinh cơ, giống như một mảnh đất chết đồng dạng.
Sư cô nhìn mảnh dược điền của chùa chỉ ngắn ngủi trong nửa ngày toàn bộ bị phá hủy, hai mắt đỏ lên, trong lòng càng phẫn hận tên nam tử kia.
"Chết đi tên yêu ma!"
Nàng yêu kiều thét lên một tiếng, không lo cái gì sát đạo, nghiệp nặng, nàng dùng toàn lực, hai tay ngưng tụ phật ấn, tạo ra một cái phật ấn khổng lồ, già thiên cái địa đánh một chưởng về phía nam tử.
Phật ấn vừa ra, khiến hắc ám vừa tràn ra thiên địa trong nháy mắt tan rã, tựa như dù hắc ám dơ bẩn đến mấy cũng bị cái phật ấn này dễ dàng gọt rửa.
Phật ấn đánh về phía nam tử, giống như không có chuyện gì xảy ra, không hoa lệ, không tiếng động ồn ào, không xuất hiện hình tượng nam tử bị đánh bay ra xa hay phun ra máu, cứ thế tự nhiên mà nhập vào cơ thể hắn.
"Đáng chết, chuyện gì xảy ra!?" Sư cô thấy cảnh này, nhịn không được chửi tục một cái.
"Sư muội, chúng ta tới cứu ngươi!"
Tại lúc này, một giọng nói già nua vang lên, theo đó có hơn 10 người xuất hiện, đi đầu là một vị sư già nua, mặc áo cà sa, thần sắc trang nghiêm, tay cầm trượng đi tới.
"Sư huynh, các sư tỷ, sư muội!" Sư cô quay lại, thấy đám người vui mừng kêu lên, nhìn đám người, nàng nói: "Nhanh, nhanh giết tên yêu ma này, tên này phá hủy toàn bộ dược điền của chúng ta!"
Vừa nói, nàng phẫn hận chỉ tay vào người nam tử nói.
Vị sư già đi trước, hắn đánh giá nam tử một lát, sau đó quay lại nhìn mọi người, nói: "Tốt, mọi người bày trận A La Môn, đem tên yêu ma này giết đi, cứu độ chúng sanh, nhớ kỹ, phải là dùng toàn lực, không được khinh thường, dù chỉ một chút!"
"Vâng sư huynh!" Đám ngươi cung kính vâng dạ, sau đó nhanh chóng chia ra các phương hướng khác nhau, hình thành một cái trận địa, đứng bao vây nam tử.
Vị sư già đứng tại giữa, chủ trì trận pháp.
"A mô la bát la ha môn na ha ri a!"
Đám người cùng lúc chắp tay lại, trong miệng bọn hắn phát ra phạn âm vang vọng thiên địa. Cùng lúc đó, hào quang sáng chói, hình thành trận cầu bao vây nam tử.
Một cái bàn tay màu vàng từ phía trên thiên khung bỗng nhiên xuất hiện.
Bàn tay này vừa hiện, một luồng sức mạnh phô thiên cái địa ép tới, trường hà nát, luân hồi hiện, nhật nguyệt chìm nổi, thiên địa biến sắc, chúng sinh run rẩy.
Tại bàn tay này vừa hiện ra, tất cả người tại đại thiên thế giới cùng lúc ngẩng đầu lên, nhìn về bàn tay, trong mắt hiện lên sợ hãi, trong lòng bọn hắn cùng xuất hiện một ý nghĩ: "Là ai cả gan chọc giận người phật giới!"
...
Nằm sâu xa nhất hư không bên trong, một đôi mắt mở ra, tại một khắc này, theo đôi mắt mở, thời không bể vỡ, cửu thiên thập địa nát tan, sinh linh run rẩy, tựa như đôi mắt này là chính là đôi mắt chúa tể vạn vật, có thể tùy ý một ý niệm dễ dàng giết chết ngàn vạn sinh linh trong nháy mắt.
"Giết!"
Một tiếng giết vang vọng thiên địa, thời không biến sắc, hư không nát tan, ánh sáng từ đôi mắt bắn ra, bay về hư không, không biết ánh sáng bắn tới nơi nào.
....
"Chịu chết đi yêu nghiệt!" Đám nhà sư cùng lúc hét lên một tiếng, theo đó, bàn tay khổng lồ từ thiên khung lấy tư thế đè người bay xuống.
"Ầm ầm ầm"
Bàn tay vàng khổng lồ như cái máy khoang, vang lên âm thanh rung tai nhức óc, theo đó chậm rãi bay xuống.
Mà nam tử đứng bên trong trận như không biết gì, hắn cứ hai tay ôm đầu, run rẩy lẩm bẩm nói: "Ta là ai? Ta là ai......"
Tại thời khắc này, một vết sáng phá không bay ra, bắn vào bàn tay khổng lồ màu vàng kia.
"Rắc!"
Theo âm thanh nứt toác vang lên, trên bàn tay vàng khổng lồ xuất hiện từng khe nứt ra, sau một giây, bàn tay "Ầm!" một tiếng, toàn bộ bàn tay khổng lồ nổ nát bấy, hóa thành đám bột phấn màu vàng, rơi rụng trong không trung.
"Phốc."
Đám nhà sư chưa kịp ăn mừng, liền từ trong miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, cả thân thể lung la lung lay tựa như chỉ cần một cái búng tay, cả thân thể bọn hắn liền ngã xuống.
Trận pháp bao vây nam tử mờ đi, không dấu vết biến mất.
"Cái gì, chuyện gì đang diễn ra!"
Đám nhà sư ngơ ngác nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Sư huynh làm sao bây giờ? Người này giống như có cường giả núp sau lưng bảo vệ hắn..." Một người trong đó nhìn vị sư già hỏi.
Vị sư già sắc mặt trắng bệch, đè ép thương thế trong cơ thể, thần sắc âm tình bất định tựa như khó có thể giải quyết chuyện này, hồi lâu sau trầm ngâm, hắn mở miệng hỏi: "Người này mất trí nhớ đúng chứ Liễu sư muội?"
Người gọi là Liễu sư muội, cũng là mỹ phụ sư cô khi nãy được nam tử "đặc biệt" cho uống sữa, nàng gật đầu nói: "Vâng sư huynh, từ ánh mắt đến lời nói, hắn đích thật là mất trí nhớ."
Lão sư già nghe vậy trầm ngâm một hồi, như tự nói: "Vậy tại sao tên cường giả ở sau bảo vệ hắn lại không đem hắn về? Chẳng lẽ có ẩn khúc gì đó? Hay là có kẻ thù đuổi giết hắn?"
Liễu Như Ân gật đầu nói: "Chắc có lẽ vậy sư huynh, ta nhìn hắn thật sự bị mất trí nhớ, ta đoán rằng, có thể là hắn bị kẻ thù đánh vào đầu, gây nên mất trí nhớ tạm thời..."
Lão sư già gật đầu, hơi suy nghĩ tí, hai mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, nói: "Hay là chúng ta tạm thời thu nhận hắn."
"Thu nhận?" Đám sư ngẩn người ra, trăm miệng một lời nói.
Lão sư già gật đầu, vuốt vuốt râu cười nói: "Đúng chính là thu nhận, không phải hắn mất trí nhớ sao? Chỉ cần chúng ta sắp xếp cho hắn một chỗ riêng biệt, cách ly thế giới bên ngoài liền là vô cùng an toàn... Hơn nửa sắp ba năm tới là phật lễ diễn ra..."
Nói tới đây, đám người xung quanh dù không cần sư già nói tiếp, cũng hiểu hắn nói gì.
"Sư huynh, ta không đồng ý!"
Đám người nhìn nhau gật đầu, lúc này một âm thanh phản đối vang lên.
Nhìn lại, người nói ra không ai khác chính là Liễu Như Ân.
Vị sư già nhíu mày lại, trầm giọng hỏi: "Liễu sư muội còn có vấn đề gì?"
Liễu Như Ân sắc mặt giận dữ, lạnh giọng nói: "Xin lỗi sư huynh vì đã chen ngang, nhưng hắn hủy dược điền chúng ta, phải biết dược điền là chúng ta huynh muội khổ cực, tích góp mấy trăm năm mới thành, mà bây giờ lại hủy trong tay hắn, chẳng lẽ liền như vậy dễ dàng tha thứ cho hắn sao?"
Nghe Liễu Như Ân nói vậy, đám người cảm thấy có lý, một người khác đứng ra phụ họa nói: "Sư tỷ nói đúng, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được."
"Đúng đúng, ít nhất phải bắt cường giả sau lưng hắn bồi thường, nếu không đừng hòng!"
"Phải, chúng ta dù là phật môn, nhưng không phải loại chó mèo như vậy đè lên đầu, xin mời sư huynh suy nghĩ lại..."
Đám người bắt đầu lên tiếng phụ họa.
Chưa dừng lại đó, Liễu Như Ân thần sắc băng lãnh, nói tiếp: "Hơn nửa, nếu tới khi luận phật thì sao đây? Nếu hắn không biết gì vào đó nói linh tinh, thì khi đó đám người kia sẽ cười vào mặt chúng ta, danh dự của chúng ta sẽ đi hết!"
Sư già hơi trầm ngâm, hai mắt đục ngầu quét nhìn đám người, hắn tầng tầng thở dài, nói: "Vấn đề thứ nhất, vậy các ngươi muốn sao? Giết hắn? Phải biết có cường giả sau lưng bảo vệ hắn, bồi thường? Các ngươi là đang mơ à? Nhìn đi, trận pháp chúng ta bày ra như vậy còn dễ dàng bị phá."
"Nếu như người sau lưng nổi giận lên, chỉ cần hắn nhẹ nhàng phất tay một cái thôi, trong giây lát cả cái chùa nhỏ này sẽ biến mất chứ đừng nói gì đến bồi hay không bồi thường!"
Lão sư già nói tới đây hơi dừng lại, nuốt nước miếng một cái cho đỡ khô họng, rồi nói tiếp: "Vấn đề thứ hai, chính là khi nãy chúng ta ra tay giết tên nam tử kia, tại sao tên cường giả kia không giết chết chúng ta cho rồi?"
"Bên trong có hai ẩn ý: một, chính là cảnh cáo chúng ta không được xúc phạm tới hắn"
"Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, chính là "thu nhận hắn"."
"Phật luận, tại trong chùa chúng ta có đá trắc thí về ngộ tính cùng phật tính không phải sao? Ta nhìn thấy tướng nam tử này thiên về phật hơn là tà ma ngoại đạo, hơn nửa càng có cường giả kinh khủng sau lưng bảo vệ hắn, những người như vậy nhiều phần là thiên phú hoặc huyết mạch đạt đến trình độ thiên tài tuyệt đỉnh..."
"Khi trắc thí ra, nếu hắn thật sự có ngộ tính cao thì chúng ta sẽ dạy hắn...còn nếu không sẽ để hắn một chỗ yên tĩnh, cho đến khi hắn khôi phục trí nhớ mới thôi, lúc đó chắc chắn hắn sẽ quay lại trả ơn chúng ta....Các ngươi coi đây như là một việc công đức vô lượng đi."
Lão sư già hơi dừng lại, nói tiếp: "Hơn nửa về phần phá hủy dược điền, ta thấy là hắn không phải là cố ý, mà chỉ vô tình gây ra"
Nói tới đây, hắn chỉ tay vào nam tử, nói: "các ngươi xem hắn mất trí nhớ, hơn nửa còn đang trong trạng thái điên điên khùng khùng kia..."
"Chúng ta là con phật, là lấy từ bi độ chúng sanh chứ không phải là lấy hận thù để độ, các ngươi hiểu ta nói? Hơn nửa @&*$@&$*...."
Đám người nghe thuyết giảng của vị sư huynh này mặt một mảnh đen, hai tai mà muốn lên thiên, theo bản năng cùng nhau gật đầu không nói gì, nếu không chắc phải nghe vị sư huynh này giảng tới sáng mai.
Liễu Như Ân muốn nói gì đó, nhưng không thể nói được, chỉ là trong lòng hận hận thêm thôi, nhất là việc khi nãy khiến nàng "uống" thứ dơ bẩn kia, nhưng cũng may là việc này chỉ có hai đệ tử biết, nếu không...
"Ầm!"
Tiếng động vô cùng lớn, như có vật gì nặng nề rớt xuống, đám sư cùng lúc quay đầu, nhìn sang, nam tử đứng tại đại trận lúc này bỗng nhiên ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiêng, có dấu hiệu bất tỉnh nhân sự.
"Ngươi đi kiểm tra hắn xem."
Đám sư đầu đầy chấm hỏi, vị sư già kêu một người đi kiểm tra.
Người kia gật đầu đi tới kiểm tra, tay đặt lên ngực nam tử, một phút sau, hắn thu tay lại, sắc mặt có chút đen, trở về nói: "Thưa sư huynh, hắn là...đang ngủ."
Rốt cục, đám người vừa nghe vậy, không giữ vững phong độ nhà sư nửa, cả đám cùng lúc ngã ngửa xuống đất...
"Phốc phốc phốc phốc" Khi này vết thương trong cơ thể tái phát, bọn hắn nhịn không được phun ra từng ngụm máu.
"Vậy mà tại lúc này ngủ?"
(còn tiếp)
...
P/s: Tối tiếp,
-Các vấn đề như NTR hay là SM gì đó, có nhiều ng đọc hỏi, Mình đã nói rồi mình sẽ đi con đường CHÍNH ĐẠO.
-Còn Vợ Con của main thì mình có sắp xếp nhé, giải thích cho từng ng mệt quá.
Còn về cảnh Mị Yểm rời đi, phần này mình có sắp xếp rồi, nên mọi người đừng lo lắng....!!!
Nghe giọng nói trẻ tuổi, hòa thượng cùng ni cô theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Hai huynh muội vừa nhìn thấy nam tử này, trong chốc lát liền ngây người ra.
Đó là một người nam tử tuyệt mỹ đến không thể tuyệt mỹ nửa.
Đầu tóc trông có chút tán loạn nhưng lại nhìn vô cùng đẹp, tựa như cho dù có tán loạn hay không hắn vẫn là đẹp như vậy.
Lông mày mịn, ngang nhỏ, lông mày dài qua mắt, nhìn xa đuôi mày ngửa lên, tựa như lưỡi kiếm sắt bén.
Đôi mắt có thần sáng ngời như sao, bên trong có chút tang thương, tựa hồ nam tử này từng đã sống tại xa xưa tuế nguyệt bên trong, đã trải qua một thời thương hải tang điền.
Nam tử này sở hữu hàm răng trắng như sữa dê, đều đặn, mà đồng đều, khi hắn cười làm cho người có cảm giác vô cùng thân thiết.
Nơi mũi bên trong từng cái hít vào, mỗi cái thở ra đều mang theo hơi ấm nhất nhân gian.
Bắp thịt của nam tử này không nói là cơ bắp cuồn cuộn, nhưng là từng khối thịt được sắp xếp đồng đều nhau, đặc biệt nhất nơi bụng hắn, có tám múi bụng, tựa như những khối thịt này đã được mài dũa, rèn luyện lâu năm.
Nhưng nào ai biết bên trong từng cái bắp thịt đó, là ẩn tàng một luồng sức mạnh kinh khủng, đến có thể đơn giản hủy diệt thế gian?
Tổng hợp lại tất cả chi tiết này, tạo nên một sự tuấn mỹ đến tuyệt luân riêng biệt của nam tử.
"Các ngươi là ai?"
Nam tử thấy hai người ngẩn người nhìn mình, hắn hỏi lại lần nửa.
Bên trong giọng của nói của nam tử dù chỉ là hỏi thăm, nhưng lại vô cùng ôn nhu, mềm mại, tự nhiên, cao quý đến không thể tả, còn có chút lười biếng, tựa như là người nam tử này còn đang buồn ngủ.
Hơn nửa mỗi cái nhấc tay, giơ chân của hắn, bên trong ẩn ẩn lộ ra một tôn phật sống chân thật, tựa như hắn thật sự là thần phật đầu thai, khiến người có loại xúc động muốn cúng bái, quỳ lại hắn.
Còn có một chút từ bi, thiện lương, thánh khiết, nằm bên trong ánh mắt hắn.
Hai huynh muội nhìn người nam tử này, càng thấy hắn giống như một vị phật sống hơn là một người phàm nhân.
Nếu nói, có thể dùng 12 chữ để tóm tắt miêu tả vị nam tử tuấn mỹ này:
Tuấn mỹ vô song, hiền lương từ bi, thông sát nam nữ.
...
Hai huynh muội nghe nam tử hỏi, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Ni cô nhịp tim đập nhanh hơn ngày thường, sắc mặt nàng đỏ rực như trái táo, hai mắt nhắm lại, không dám nhìn thẳng vị nam tử trước mặt này tiếp, nếu không nàng sợ rằng tiếp tục như vậy, thật sự không giữ được bản thân mình, dâng hiến thân cho hắn.
Trong lòng tiểu ni cô liên tục niệm: "Không sắc khả sắc, không thị khả thị...
Hòa thượng đỡ hơn, nhưng không kém đi nơi nào, chỉ thấy hắn sắc mặt có chút đỏ, giữa chân đũng quần jj không biết khi nào đã dựng đứng lồi lên.
"Khặc khặc" Hòa thượng ho khặc khặc một tiếng, che dấu đi bối rối của mình, quay đầu sang chỗ khác, hắn không dám nhìn đối diện với nam tử trước mắt.
Hòa thượng sau khi che dấu cảm xúc kỳ lạ trong lòng của mình, mới nói:"Mô phật! Thiện tai thiện tai, bần tăng họ Mộ, tên Chân Long, xin hỏi thí chủ tên gì?"
"Ta?"
Nam tử nghe hòa thượng hỏi, hắn ngẩn ra, sau đó dường như đang tự hỏi, hắn lẩm bẩm tựa như đang nói gì đó, nhưng không ai nghe được nam tử nói gì.
Một hồi sau, nam tử trong mắt hiện ra mờ mịt, hắn lắc đầu nói: "Ta không nhớ..."
Nghe nam tử nói, huynh muội hai người ngẩn ra, lại nhìn sắc mặt mờ mịt của nam tử giống như hắn thật sự không nhớ gì, hai huynh muội mới xác nhận là hắn nói thật.
Trong lòng hai người cùng có một suy nghĩ: "Chẳng lẽ người này thật sự mất trí nhớ?"
Hòa thượng chỉ đành hỏi câu sang câu khác: "Vậy thí chủ có nhớ gì đến cha mẹ, anh em, người thân của thí chủ không? Dù chỉ một chút cũng được, ví như họ tên, nơi ở của bọn họ, chúng ta sẽ tìm kiếm giúp thí chủ."
Nam tử nghe vậy có điều suy nghĩ, nhưng hắn trầm tư hồi lâu, vẫn là như cũ lắc đầu, ánh mắt mờ mịt, nói ra: "Không, đầu óc ta dường như trống rỗng, ta không nhớ gì cả."
Huynh muội hai người nhìn nhau, lại nhìn về nam tử, không biết nên xử lý việc này thế nào.
Tiểu ni cô quay qua nhìn hòa thượng, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, chúng ta làm gì bây giờ? Sư phụ ngất xỉu rồi, hay đi kêu sư thầy chủ trì tới xử lý?"
"Việc nhỏ, không cần làm phiền đến sư thầy."
Sư huynh gật đầu, đang định nói thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nghe âm thanh, hai huynh muội quay lại, trên mặt hiện lên vui vẻ.
Khi này mỹ phụ sư cô đã tỉnh lại, nàng chậm rãi đứng lên, nhưng trên mặt thần sắc lạnh lùng như băng, không còn hòa ái hiền từ như trước.
Sư cô lau khóe miệng mình, cảm nhận được trong bụng mình căng ra, cùng nhìn trên tay dính lấy thứ màu trắng, nàng hai mắt càng lạnh lùng hơn.
Nhìn sang hai đệ tử, âm thanh băng hàn nói: "Các ngươi hôm nay coi như giả bộ không nghe, không thấy, không được kể chuyện này cho bất kể người nào, biết không?"
Nói xong, quanh người tỏa ra màu vàng nồng đậm, trong mắt nàng bắn ra tia sáng đỏ kỳ dị khiến người sởn cả gai ốc.
"Vâng sư phụ!" Hai huynh nhìn thấy đôi mắt của sư phụ như muốn ăn thịt, muội rùng mình, lập tức vâng dạ nhắm mắt lại, không dám nói nhiều.
Sư cô hài lòng gật đầu, sau đó quay qua nhìn vị nam tử kia.
Vừa nhìn, nàng cũng như hai tên đệ tử trước, mặt hồng hào, hai mắt nồng nặc diễm lê xuân cảnh bắn ra...
"A, người nam tử này được người nào sinh ra, thật sự quá tuyệt mỹ, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời gặp một người tuấn mỹ như vậy..."
Sư cô hai mắt đờ đẫn nhìn nam tử, miệng lẩm bẩm thì thào liên tục.
"Sư phụ, sư phụ."
Hai huynh muội ở sau thấy sư phụ như bị trúng tà, không khỏi lo lắng kêu lên.
Sư cô nghe hai đệ tử mình kêu, nàng lấy lại tinh thần, trong mắt hiện ra một chút bối rối, nàng vội vàng hít một hơi khí lạnh, khiến cả người lấy lại bình tĩnh.
Trong lòng liên tục niệm câu phật hiệu: "Nam Mô A Di Đà Phật..."
Một luồng sáng bao quanh vị sư cô. Theo đó, trên người tất cả vết nhơ trắng vàng được dẹp bỏ, trong lòng tạp niệm cũng hoàn toàn dẹp đi, trở lại trạng thái bình tĩnh, lạnh lùng.
Sư cô ngẩng đầu lên, hai mắt không hiện cảm xúc nào, hai mắt nhìn nam tử, băng lãnh hỏi: "Ngươi là ai, từ đâu đến, ngươi có mục đích gì?"
Người nam tử nghe sư cô hỏi, hắn quay qua nhìn nàng, vẫn là câu nói lúc trước, lắc đầu nói: "Ta nói rồi, ta không nhớ gì cả."
Sư cô nghe vậy nhíu mày, nam tử lời nói, bên trong thật sự không chứa chút nào nói dối, nhưng có khả năng là hắn giả khùng điên để trà trộn vào chùa...
Vừa nghĩ vậy, hai mắt nàng càng lạnh lên, nhìn nam tử nói: "Vậy ta sẽ đọc ký ức ngươi."
Dứt lời, không chờ mọi người ở đây phản ứng, nàng hai tay chắp lại, niệm một câu phật hiệu: "A di đà phật!"
Theo câu phật hiệu vừa dứt, một luồng sáng từ trong thân thể nàng bay ra, bắn vào đầu lâu người nam tử.
Ánh sáng này nhìn hình dáng giống như đúc vị sư cô kia, đây cũng chính là một phần nhỏ linh hồn phân thân ra.
...
Một mảnh tối đen, sư cô ở dạng linh hồn tự do chu du ở bên trong.
"Chẳng lẽ hắn thật sự mất trí nhớ?"
Nhìn trong thức hải ngoài trừ một mảnh đen tối thì không còn gì, sư cô nhíu mày lại, nghĩ ngợi.
Tại thời khắc này, biến cố xảy ra.
"Là ai?"
Giọng nói lạnh lẽo như từ cửu u địa ngục vang lên, khiến người không rét mà run.
Âm thanh như xuyên qua vạn cổ, xuyên qua trường hà, cổ lão mà kinh khủng, khiến cho thiên địa sinh linh vì đó mà sợ hãi, run rẩy.
"A!" Sư cô vừa nghe âm thanh này, nàng hét thảm một tiếng, thần hồn trong nháy mắt tán loạn nổ nát.
Sâu nhất bên trong thức hải, có hơn 12 cánh cửa màu đen khác nhau, mỗi cánh cửa đều khắc một chữ phạn, mà những cánh cửa này đều đóng chặt lại, tựa như đang phong ấn gì đó.
Một trong cánh cửa trong đó mở ra, trên cánh cửa vừa mở cho khắc một chữ: Ám
Cánh cửa mở ra, lộ ra bên trong một mảnh hắc ám, một cái bóng dáng đang ngồi xếp bằng.
Bóng dáng lẳng lặng ngồi đó, nhưng mặc dù chỉ là ngồi, nhưng khiến người có cảm giác hoang mang, lo sợ, kinh hoàng, tựa như hắn là một tôn kinh khủng nhất tồn tại trong thiên địa.
Hắn ngồi đó, giống như lão tăng nhập định, bình tĩnh, trấn định, tựa như hắn mãi mãi cũng là ngồi nơi đó
Xung quanh hắn thả ra khí tức hắc ám đáng sợ, tựa như hắn chính là hắc ám, hắc ám chính là hắn, ánh sáng khi dính đến hắc ám đều phải nhanh chóng bị hắc ám này nuốt chửng.
Tựa hồ hắc ám này chính là cội nguồn của toàn bộ hắc ám, không tà ác nhưng đầy tính hủy diệt.
Tại thời khắc này, đôi mắt hắn mở ra, đó là đôi hắc ám đến không thể hắc ám hơn, đôi mắt này tựa như có thể nhìn xuyên cửu thiên thập địa, không gì có thể giấu được đôi mắt hắn.
Bên trong cái hắc ám nhãn kia, một cái nhìn của nó liền là có thể trong nháy mắt nuốt chửng lấy linh hồn người khác, đôi mắt lạnh lùng, vô tình, tràn đầy hắc ám quang mang.
....
Bên ngoài.
"Phốc!"
Sư cô phun ra ngụm máu, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, lui ra xa vài bước, hai mắt sợ hãi nhìn lấy nam tử.
Mà khi này, hai đệ tử thấy sư phụ phun ra ngụm máu sắc mặt trắng bệch, bọn hắn không khỏi lo lắng.
"Ngươi là ai, từ đâu đến!" Sư cô như con mèo bị cắt chim đồng dạng, sắc mặt nàng đột nhiên trở nên dữ tợn, hai mắt nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, gào thét hỏi.
Sau đó nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn qua hai tên đệ tử ở sau, gào lên: "Các ngươi nhanh chóng chạy, người nam nhân này rất nguy hiểm, cho dù sư thầy cũng không đối phó được người này...thậm chí có khả năng bị người trước mắt này giết!"
Hai người ni cô cùng hòa thượng nghe vậy, sắc mặt khó tin, cùng là thất thanh: "Cái gì!"
Khi này sư cô liếc qua nhìn tên nam tử, lúc này hắn cả người khí tức hiền lạnh, từ bi đột nhiên biến mất, thay vào đó là xung quanh màu đen tối, băng lãnh, kỳ dị, đôi mắt sáng như sao kia cũng tắt đi, thay vào đó là một mảnh hắc ám.
"Nhanh rời đi, nếu không không còn kịp!" Sư cô thấy tình hình ngày càng không xong, nàng nhanh chóng thúc giục hai người.
"Đi thôi sư muội." Hòa thượng lấy lại tinh thần trước, một tay bắt lấy vai ni cô nói.
"Nhưng mà sư phụ..." tiểu ni cô lo lắng nhìn sư phụ, có chút không muốn bỏ.
"Chúng ta ở lại đây không làm được gì, mà còn tăng thêm gánh nặng cho sư phụ, đi thôi, đi báo tin cho sư thầy đến giúp sư phụ..." hòa thượng kiên nhẫn, nhỏ giọng giải thích cho nàng hiểu.
Tiểu ni cô cuối cùng gật đầu, sau đó cùng hòa thượng nhanh chóng chạy đi...
...
Sư cô quay lại nhìn tên nam tử, thần sắc ngưng trọng, hai tay chắp lại với nhau, miệng liên tục niệm gì đó vô cùng nhỏ.
"Thần Phật giáng lâm, xua tan hắc ám, cứu rọi thế gian!"
Theo nàng câu niệm rơi xuống, một luồng sáng từ trên trời giáng xuống, chiếu thẳng vào người sư cô.
"Ong--!"
Ánh sáng từ trên người sư cô hiện ra, chiếu rọi bốn phương, xua tan đi toàn bộ hắc ám.
Giữa trán sư cô chợt hiện ra một cái hình thái hoa sen nở rộ, hình hoa sen này rất mờ nhạt, giống như nét vẽ sơ sài.
Khi này trong cơ thể sư cô toàn bộ linh lực biến chất, trở thành phật lực, thứ tinh khiết nhất thế gian.
Đây chính là mượn sức mạnh thiên địa thần phật, ngắn ngủi làm tăng sức mạnh bản thân mình, nhưng theo đó khi kết thúc, người sử dụng sẽ rơi vào trạng thái suy yếu toàn diện như người thường, phải nghỉ ngơi từ ba đến năm ngày mới hồi phục lại như cũ.
Mà nam tử bên kia hắc ám càng ngày càng nhiều, bắt đầu tràn ra phía ngoài.
Hắn ôm đầu, trong miệng hắn liên tục thì thào: "Ta là ai? Ta là ai, Ta là ai...."
Hắc ám từ người nam tử tràn ra thiên địa, trong nháy mắt thẩm thấu xung quanh dược điền.
Có thể lấy mắt thường thấy được, tất cả thảo dược được trồng tại đây nhanh chóng héo rút đi, sau đó biến mất.
Từ khi hắc ám trên người nam tử tràn ra, mảnh đất xung quanh dần nhuộm thành một mảnh đen, mọi thứ sinh cơ trong mảnh đất này bắt đầu tàn lụi, mất đi sinh cơ, giống như một mảnh đất chết đồng dạng.
Sư cô nhìn mảnh dược điền của chùa chỉ ngắn ngủi trong nửa ngày toàn bộ bị phá hủy, hai mắt đỏ lên, trong lòng càng phẫn hận tên nam tử kia.
"Chết đi tên yêu ma!"
Nàng yêu kiều thét lên một tiếng, không lo cái gì sát đạo, nghiệp nặng, nàng dùng toàn lực, hai tay ngưng tụ phật ấn, tạo ra một cái phật ấn khổng lồ, già thiên cái địa đánh một chưởng về phía nam tử.
Phật ấn vừa ra, khiến hắc ám vừa tràn ra thiên địa trong nháy mắt tan rã, tựa như dù hắc ám dơ bẩn đến mấy cũng bị cái phật ấn này dễ dàng gọt rửa.
Phật ấn đánh về phía nam tử, giống như không có chuyện gì xảy ra, không hoa lệ, không tiếng động ồn ào, không xuất hiện hình tượng nam tử bị đánh bay ra xa hay phun ra máu, cứ thế tự nhiên mà nhập vào cơ thể hắn.
"Đáng chết, chuyện gì xảy ra!?" Sư cô thấy cảnh này, nhịn không được chửi tục một cái.
"Sư muội, chúng ta tới cứu ngươi!"
Tại lúc này, một giọng nói già nua vang lên, theo đó có hơn 10 người xuất hiện, đi đầu là một vị sư già nua, mặc áo cà sa, thần sắc trang nghiêm, tay cầm trượng đi tới.
"Sư huynh, các sư tỷ, sư muội!" Sư cô quay lại, thấy đám người vui mừng kêu lên, nhìn đám người, nàng nói: "Nhanh, nhanh giết tên yêu ma này, tên này phá hủy toàn bộ dược điền của chúng ta!"
Vừa nói, nàng phẫn hận chỉ tay vào người nam tử nói.
Vị sư già đi trước, hắn đánh giá nam tử một lát, sau đó quay lại nhìn mọi người, nói: "Tốt, mọi người bày trận A La Môn, đem tên yêu ma này giết đi, cứu độ chúng sanh, nhớ kỹ, phải là dùng toàn lực, không được khinh thường, dù chỉ một chút!"
"Vâng sư huynh!" Đám ngươi cung kính vâng dạ, sau đó nhanh chóng chia ra các phương hướng khác nhau, hình thành một cái trận địa, đứng bao vây nam tử.
Vị sư già đứng tại giữa, chủ trì trận pháp.
"A mô la bát la ha môn na ha ri a!"
Đám người cùng lúc chắp tay lại, trong miệng bọn hắn phát ra phạn âm vang vọng thiên địa. Cùng lúc đó, hào quang sáng chói, hình thành trận cầu bao vây nam tử.
Một cái bàn tay màu vàng từ phía trên thiên khung bỗng nhiên xuất hiện.
Bàn tay này vừa hiện, một luồng sức mạnh phô thiên cái địa ép tới, trường hà nát, luân hồi hiện, nhật nguyệt chìm nổi, thiên địa biến sắc, chúng sinh run rẩy.
Tại bàn tay này vừa hiện ra, tất cả người tại đại thiên thế giới cùng lúc ngẩng đầu lên, nhìn về bàn tay, trong mắt hiện lên sợ hãi, trong lòng bọn hắn cùng xuất hiện một ý nghĩ: "Là ai cả gan chọc giận người phật giới!"
...
Nằm sâu xa nhất hư không bên trong, một đôi mắt mở ra, tại một khắc này, theo đôi mắt mở, thời không bể vỡ, cửu thiên thập địa nát tan, sinh linh run rẩy, tựa như đôi mắt này là chính là đôi mắt chúa tể vạn vật, có thể tùy ý một ý niệm dễ dàng giết chết ngàn vạn sinh linh trong nháy mắt.
"Giết!"
Một tiếng giết vang vọng thiên địa, thời không biến sắc, hư không nát tan, ánh sáng từ đôi mắt bắn ra, bay về hư không, không biết ánh sáng bắn tới nơi nào.
....
"Chịu chết đi yêu nghiệt!" Đám nhà sư cùng lúc hét lên một tiếng, theo đó, bàn tay khổng lồ từ thiên khung lấy tư thế đè người bay xuống.
"Ầm ầm ầm"
Bàn tay vàng khổng lồ như cái máy khoang, vang lên âm thanh rung tai nhức óc, theo đó chậm rãi bay xuống.
Mà nam tử đứng bên trong trận như không biết gì, hắn cứ hai tay ôm đầu, run rẩy lẩm bẩm nói: "Ta là ai? Ta là ai......"
Tại thời khắc này, một vết sáng phá không bay ra, bắn vào bàn tay khổng lồ màu vàng kia.
"Rắc!"
Theo âm thanh nứt toác vang lên, trên bàn tay vàng khổng lồ xuất hiện từng khe nứt ra, sau một giây, bàn tay "Ầm!" một tiếng, toàn bộ bàn tay khổng lồ nổ nát bấy, hóa thành đám bột phấn màu vàng, rơi rụng trong không trung.
"Phốc."
Đám nhà sư chưa kịp ăn mừng, liền từ trong miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, cả thân thể lung la lung lay tựa như chỉ cần một cái búng tay, cả thân thể bọn hắn liền ngã xuống.
Trận pháp bao vây nam tử mờ đi, không dấu vết biến mất.
"Cái gì, chuyện gì đang diễn ra!"
Đám nhà sư ngơ ngác nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Sư huynh làm sao bây giờ? Người này giống như có cường giả núp sau lưng bảo vệ hắn..." Một người trong đó nhìn vị sư già hỏi.
Vị sư già sắc mặt trắng bệch, đè ép thương thế trong cơ thể, thần sắc âm tình bất định tựa như khó có thể giải quyết chuyện này, hồi lâu sau trầm ngâm, hắn mở miệng hỏi: "Người này mất trí nhớ đúng chứ Liễu sư muội?"
Người gọi là Liễu sư muội, cũng là mỹ phụ sư cô khi nãy được nam tử "đặc biệt" cho uống sữa, nàng gật đầu nói: "Vâng sư huynh, từ ánh mắt đến lời nói, hắn đích thật là mất trí nhớ."
Lão sư già nghe vậy trầm ngâm một hồi, như tự nói: "Vậy tại sao tên cường giả ở sau bảo vệ hắn lại không đem hắn về? Chẳng lẽ có ẩn khúc gì đó? Hay là có kẻ thù đuổi giết hắn?"
Liễu Như Ân gật đầu nói: "Chắc có lẽ vậy sư huynh, ta nhìn hắn thật sự bị mất trí nhớ, ta đoán rằng, có thể là hắn bị kẻ thù đánh vào đầu, gây nên mất trí nhớ tạm thời..."
Lão sư già gật đầu, hơi suy nghĩ tí, hai mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, nói: "Hay là chúng ta tạm thời thu nhận hắn."
"Thu nhận?" Đám sư ngẩn người ra, trăm miệng một lời nói.
Lão sư già gật đầu, vuốt vuốt râu cười nói: "Đúng chính là thu nhận, không phải hắn mất trí nhớ sao? Chỉ cần chúng ta sắp xếp cho hắn một chỗ riêng biệt, cách ly thế giới bên ngoài liền là vô cùng an toàn... Hơn nửa sắp ba năm tới là phật lễ diễn ra..."
Nói tới đây, đám người xung quanh dù không cần sư già nói tiếp, cũng hiểu hắn nói gì.
"Sư huynh, ta không đồng ý!"
Đám người nhìn nhau gật đầu, lúc này một âm thanh phản đối vang lên.
Nhìn lại, người nói ra không ai khác chính là Liễu Như Ân.
Vị sư già nhíu mày lại, trầm giọng hỏi: "Liễu sư muội còn có vấn đề gì?"
Liễu Như Ân sắc mặt giận dữ, lạnh giọng nói: "Xin lỗi sư huynh vì đã chen ngang, nhưng hắn hủy dược điền chúng ta, phải biết dược điền là chúng ta huynh muội khổ cực, tích góp mấy trăm năm mới thành, mà bây giờ lại hủy trong tay hắn, chẳng lẽ liền như vậy dễ dàng tha thứ cho hắn sao?"
Nghe Liễu Như Ân nói vậy, đám người cảm thấy có lý, một người khác đứng ra phụ họa nói: "Sư tỷ nói đúng, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được."
"Đúng đúng, ít nhất phải bắt cường giả sau lưng hắn bồi thường, nếu không đừng hòng!"
"Phải, chúng ta dù là phật môn, nhưng không phải loại chó mèo như vậy đè lên đầu, xin mời sư huynh suy nghĩ lại..."
Đám người bắt đầu lên tiếng phụ họa.
Chưa dừng lại đó, Liễu Như Ân thần sắc băng lãnh, nói tiếp: "Hơn nửa, nếu tới khi luận phật thì sao đây? Nếu hắn không biết gì vào đó nói linh tinh, thì khi đó đám người kia sẽ cười vào mặt chúng ta, danh dự của chúng ta sẽ đi hết!"
Sư già hơi trầm ngâm, hai mắt đục ngầu quét nhìn đám người, hắn tầng tầng thở dài, nói: "Vấn đề thứ nhất, vậy các ngươi muốn sao? Giết hắn? Phải biết có cường giả sau lưng bảo vệ hắn, bồi thường? Các ngươi là đang mơ à? Nhìn đi, trận pháp chúng ta bày ra như vậy còn dễ dàng bị phá."
"Nếu như người sau lưng nổi giận lên, chỉ cần hắn nhẹ nhàng phất tay một cái thôi, trong giây lát cả cái chùa nhỏ này sẽ biến mất chứ đừng nói gì đến bồi hay không bồi thường!"
Lão sư già nói tới đây hơi dừng lại, nuốt nước miếng một cái cho đỡ khô họng, rồi nói tiếp: "Vấn đề thứ hai, chính là khi nãy chúng ta ra tay giết tên nam tử kia, tại sao tên cường giả kia không giết chết chúng ta cho rồi?"
"Bên trong có hai ẩn ý: một, chính là cảnh cáo chúng ta không được xúc phạm tới hắn"
"Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, chính là "thu nhận hắn"."
"Phật luận, tại trong chùa chúng ta có đá trắc thí về ngộ tính cùng phật tính không phải sao? Ta nhìn thấy tướng nam tử này thiên về phật hơn là tà ma ngoại đạo, hơn nửa càng có cường giả kinh khủng sau lưng bảo vệ hắn, những người như vậy nhiều phần là thiên phú hoặc huyết mạch đạt đến trình độ thiên tài tuyệt đỉnh..."
"Khi trắc thí ra, nếu hắn thật sự có ngộ tính cao thì chúng ta sẽ dạy hắn...còn nếu không sẽ để hắn một chỗ yên tĩnh, cho đến khi hắn khôi phục trí nhớ mới thôi, lúc đó chắc chắn hắn sẽ quay lại trả ơn chúng ta....Các ngươi coi đây như là một việc công đức vô lượng đi."
Lão sư già hơi dừng lại, nói tiếp: "Hơn nửa về phần phá hủy dược điền, ta thấy là hắn không phải là cố ý, mà chỉ vô tình gây ra"
Nói tới đây, hắn chỉ tay vào nam tử, nói: "các ngươi xem hắn mất trí nhớ, hơn nửa còn đang trong trạng thái điên điên khùng khùng kia..."
"Chúng ta là con phật, là lấy từ bi độ chúng sanh chứ không phải là lấy hận thù để độ, các ngươi hiểu ta nói? Hơn nửa @&*$@&$*...."
Đám người nghe thuyết giảng của vị sư huynh này mặt một mảnh đen, hai tai mà muốn lên thiên, theo bản năng cùng nhau gật đầu không nói gì, nếu không chắc phải nghe vị sư huynh này giảng tới sáng mai.
Liễu Như Ân muốn nói gì đó, nhưng không thể nói được, chỉ là trong lòng hận hận thêm thôi, nhất là việc khi nãy khiến nàng "uống" thứ dơ bẩn kia, nhưng cũng may là việc này chỉ có hai đệ tử biết, nếu không...
"Ầm!"
Tiếng động vô cùng lớn, như có vật gì nặng nề rớt xuống, đám sư cùng lúc quay đầu, nhìn sang, nam tử đứng tại đại trận lúc này bỗng nhiên ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiêng, có dấu hiệu bất tỉnh nhân sự.
"Ngươi đi kiểm tra hắn xem."
Đám sư đầu đầy chấm hỏi, vị sư già kêu một người đi kiểm tra.
Người kia gật đầu đi tới kiểm tra, tay đặt lên ngực nam tử, một phút sau, hắn thu tay lại, sắc mặt có chút đen, trở về nói: "Thưa sư huynh, hắn là...đang ngủ."
Rốt cục, đám người vừa nghe vậy, không giữ vững phong độ nhà sư nửa, cả đám cùng lúc ngã ngửa xuống đất...
"Phốc phốc phốc phốc" Khi này vết thương trong cơ thể tái phát, bọn hắn nhịn không được phun ra từng ngụm máu.
"Vậy mà tại lúc này ngủ?"
(còn tiếp)
...
P/s: Tối tiếp,
-Các vấn đề như NTR hay là SM gì đó, có nhiều ng đọc hỏi, Mình đã nói rồi mình sẽ đi con đường CHÍNH ĐẠO.
-Còn Vợ Con của main thì mình có sắp xếp nhé, giải thích cho từng ng mệt quá.
Còn về cảnh Mị Yểm rời đi, phần này mình có sắp xếp rồi, nên mọi người đừng lo lắng....!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.