Chương 117: Minh hạo cùng lý tôn dạ
Time
27/12/2016
“Đing!, chúc mừng chủ nhân nhận siêu cấp may mắn, triệu hoán được Lý Tôn Dạ, con gái trưởng của Lý Thất Dạ.”
Minh Hạo nghe âm thanh hệ thống, hắn nhịn không được ngả ngửa té ra sau, cũng may có giường đỡ lấy, nếu không cái mông nở hoa rồi.
Lý Tôn Dạ?Lý Thất Dạ có con gái? À quên, hắn kiếp trước chỉ mới đọc nửa cuốn Đế Bá liền teo rồi, còn phần sau nửa chưa đọc…
Âm thanh hệ thống vừa dứt, ánh sáng trắng hội tụ phía trước người Minh Hạ, ánh sáng lộng lẫy như dạ hội, dần hiện ra một người thanh niên khôi ngô tuấn tú.
Hắn tóc đen dài thả đến hông, thân hình nhìn vô cùng ốm yếu, nhưng đặc biệt nhất trong mắt hắn hiện lên 1 phần kiêu ngạo, 3 phần bá đạo, mặt mũi 6 phần giống y chang Lý Thất Dạ…
Khí chất hắn không thâm sâu như Lý Thất Dạ, mà bình thản, nhưng bên trong bình thản là cuồng bạo, như cái núi lửa ngủ đông chờ ngày bùng nổ.
Đáng chú ý nhất là hai mắt hắn, hai mắt sắc bén như chim ưng, ánh mắt hắn tựa như có thể xuyên thủng vạn vật, không chỗ nào ánh mắt hắn không chiếu tới được.
Hắn sau lưng cõng một cái bao rất lớn, bên trong gói thứ gì đấy.
Minh Hạo tay dụi dụi hai mắt, nhìn trước mắt người thanh niên này, rõ ràng là hình tượng ‘con trai’, ngực đâu, tại sao hắn không thấy? tại sao hệ thống lại báo con gái? Chẳng lẽ lộn hàng?
Minh Hạo ý niệm động, thử bấm click xem thông tin ‘hắn’.
“Tên: Lý Tôn Dạ
Tuổi: 20
Đẳng cấp: SSSS
Class: Cung
Độ hảo cảm: 60
Cấp Độ: Tiên Đế - Cửu Giới Tiên Đế – Thập Giới Cung Đế.
Giới Thiệu: là con gái của Lý Thất Dạ và Tiễn Vô Song, nàng sinh ra thiên phú bẩm sinh về cung, có thể nói trên tài nghệ bắn cung vạn cổ tài năng có một không hai, cho dù là mẹ nàng Tiễn Vô Song cũng so ra kém.
Từ nhỏ nàng được Lý Thất Dạ huấn luyện khắt nghiệt….10 tuổi ra chiến trường chinh chiến cửu châu với cha, 15 tuổi vô địch cửu giới, 18 tuổi đạp lên thập giới…20 tuổi đạt đến Tiên Đế.
Có một lần Lý Tôn Dạ do quá tức giận, nàng bắn ra một tiễn, một tiễn khiến thiên địa thần ma kinh sợ. Khi đó, một tiễn của nàng bắn toàn lực, một tiễn phá nát cửu giới thông đạo, xuyên qua thập giới lấy đầu kẻ địch.
Ở 20 tuổi nằng đăng phong Cung Đế. Nàng được cửu giới vạn tỷ sinh linh cúi đầu triều bái. Lý Tôn Dạ được đặt mệnh danh là Kiêu Hoành Cung Đế.
Có người từng nói rằng:
“Chỉ cần nàng có một cung nơi tay, vô địch thiên hạ. “
“Lý Thất Dạ con gái, tiễn ra như thần, sắc tài toàn năng, lấy đầu từ xa như cơm bữa, nếu chọc, thà chọc diêm vương, cũng đừng chọc cha con nhà họ Lý.”
“Lấy tiễn vi Tôn, lấy đế vi Dạ, một cung một đầu, tiễn ra như thần, một cung nơi tay, vô địch thiên hạ.”
……………………………..”
“Ngươi chính là người triệu hoán ta?” Thanh niên dáng vẻ tuấn tú bước tới, hắn hai mắt sắc bén nhìn Minh Hạo, bá đạo hỏi.
Âm thanh của người thanh niên cứng ngắt như cơ giới vậy.
“Đúng.” Minh Hạo không né, không tránh, đối đầu nhìn thẳng vào mắt người thanh niên trực diện.
“Hừm?” Lý Tôn Dạ trầm từ nhìn Minh Hạo, ánh mắt nhìn từ đầu đến chân như đang đánh giá hắn, sau đó trong hai mắt nàng hiện lên vẻ mê ly, dại gái …
Đột nhiên ‘nàng’ bưu hãn tiến đến gần Minh Hạo, hai mắt trực diện, nhìn trực tiếp vào mắt hắn.
Khoảng cách của hai người lúc này đã rất gần nhau, chỉ còn vài cen-ti-mét nửa là hai người chạm vào nhau.
Minh Hạo có thể ngửi được mùi thơm như hoa, như lan từ trên người thanh niên truyền vào mũi.
Đột nhiên, Lý Tôn Dạ một tay đấm thật nhanh vào bụng Minh Hạo, cái tốc độ cùng khoảng cách này, cho dù là tiên đế cũng không thể kịp phản ứng, nói chi Minh Hạo?.
“Phốc”
Tiếng phốc nhỏ vang lên, Minh Hạo phun ra một ngụm máu đỏ tươi, sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất.
Trên bụng hắn đã cắm một mũi tên xuyên thủng vào bên trong.
“Hừ, phản ứng như vậy… cũng muốn triệu hoán ta…” Lý Tôn Dạ nhìn Minh Hạo nằm dưới đất, thần sắc khinh thường hừ lạnh, bên trong âm thanh có chút nhàn nhạt thất vọng.
Bỗng nhiên, nằm dưới đất, tay kia Minh Hạo run run, bắt lấy chân Lý Tôn Dạ.
Thấy Minh Hạo bắt lấy chân mình, Lý Tôn Dạ trong mắt càng tỏ ra khinh thường hơn, nàng vận chuyển tiên lực vào chân, sau đó một chân chứa toàn bộ tiên lực đá vào mặt hắn một cái.
“Quạ quạ quạ…”
Nhưng không có xảy ra hình ảnh mặt nát đầu bể như trong tưởng tượng nàng, mà là cơ thể Minh Hạo dần dần mờ đi, những con quạ từ cơ thể hắn bay ra, kêu liên tục lên.
Sau đó, chỉ thấy những con quạ tụ lại gần đó, bọn chúng chồng chất lên nhau, biến thành một người thanh niên tuấn mỹ, Lý Tôn Dạ nhìn người thanh niên này, ánh mắt co rút lại, nàng không bối rối, chỉ là cảm thấy chuyện này có chút bất ngờ quỷ dị, hai mắt cao ngạo nhìn Minh Hạo, chất vấn hắn: “Ngươi không phải đã chết? Tại sao còn sống?”
Lời nói của nàng như vua tôi chất vấn thần tử đồng dạng, kiêu ngạo mà hung hăng, càn quấy mà bá đạo.
Minh Hạo như không nghe thấy, hắn thong dong đi tới phía trước Lý Tôn Dạ không nói gì.
Thấy Minh Hạo đi tới không nói, Lý Tôn Dạ trong lòng cảm thấy như bị người vũ nhục, tay phải nhanh chóng lấy cái bao ra sau lưng đặt phía trước, sau đó thành thục gỡ bao ra.
Minh Hạo nhìn thanh cung, lập tức liền biết cái thanh cung này là gì.
Nó tên là: “Toái Tinh Cung”
Thanh này trường cung từng tại một thời đại Tiễn Vô Song làm vang danh cửu giới, sau đó nàng truyền lại cho con gái mình, cũng chính là Lý Tôn Dạ.
Lý Tôn Dạ cầm lên Toái Tinh Cung, tựa như đang cầm một ngôi sao nhỏ bé tại trong tay nàng, trường cung phun ra nuốt vào lấy lạnh lùng ánh sao. Mặc dù nói cái này lạnh lùng ánh sao cũng không chói mắt, hay huy hoàng.
Nhưng là, lại cho người ta một loại có thể chiếu sáng thiên địa cảm giác.
Từng sợi từng sợi lạnh lùng tinh huy tựa hồ liền là từng nhánh thần tiễn, tựa hồ cái này thần tiễn có thể dễ dàng bắn thủng thiên khung, bắn chết chư thần, mỗi một sợi tinh huy lãnh ý đều mang đến cho người một loại thấu xương thống khổ, sợ hãi cảm giác.
Minh Hạo nhìn cây cung, hắn có thể cảm nhân được cây cung này đang tỏa ra dày đặc sát khí vô cùng kinh khủng, tựa như cây cung này từng giết chết vô số thần ma, được tắm rửa trong biển máu thi cốt...
Đúng thật, cây cung này trải ra ba người, một người gia chủ đời thứ nhất Tiễn gia Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế, từng nương theo hắn chinh chiến Cửu Thiên Thập Địa, là chiến tướng dưới tay Lý Thất Dạ khi hắn còn là quạ đen.
Người thứ hai chính là Tiễn Vô Song, người thứ ba chính là con gái Lý Thất Dạ, Lý Tôn Dạ.
Mõi người đều là thiên tài vạn cổ, có một không hai, từng người đều cầm theo cây cung đi ra chinh chiến cửu giới – thập giới với Lý Thất Dạ, mà Lý Tôn Dạ càng là đạp cửu giới, lên thập giới chinh chiến một thời, cho đến khi đăng phong làm Nữ Đế mới dừng lại.
Mà không biết cung truyền qua ba đời, cả ba đời đều là giết địch, ít thì chục vạn, nhiều thì trăm vạn, thậm chí ngàn vạn kẻ địch. Cho nên có thể thấy cây cung tích lũy kinh khủng sát khí thế nào.
Nếu người bình thuòng cảm nhận được loại sát khí này liền sẽ lập tức chết ngay, vì loại sát khí này như ngưng thực chất, khiến cho người như cảm nhận thiên địa đè ép.
Nhưng Minh Hạo là người thường sao? Câu trả lời là không, loại sát khí này đối với hắn là vô dụng.
Minh Hạo đứng lại, hắn mỉm cười nhìn nàng, nói: “Ngươi thử dùng toàn lực bắn ta xem, ta sẽ không phản kháng.”
Nói xong, hai tay thả ra, bộ dáng buông bỏ không phòng thủ, giống như lời hắn nói, không chút nào phản kháng.
Lý Tôn Dạ ánh mắt nghi ngờ, nhìn hắn hỏi: “Ngươi xác định? Ta sẽ dùng toàn lực, phải biết cho dù cha ta cũng không dám đón đỡ mũi tên này.”
“Ta biết rồi, ngươi cứ làm đi, nói nhiều quá.” Minh Hạo phất phất tay, lười biếng nói.
“Ngươi, được, đây là ngươi muốn chết!” Thấy Minh Hạo không đón nhận hảo tâm của mình, mà còn vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường kia, hai mắt Lý Tôn Dạ lửa giận thiêu đốt, lạnh lùng nói.
Lập tức, nàng tụ tập hết toàn tiên lực vào mũi tên, sau đó nhanh chóng dựng cung kéo tên, bắn ra.
“Xùy” một tiếng, một tiễn màu trắng vô hình, dùng tốc độ siêu việt ánh sáng bắn đến thân hình Minh Hạo.
Tiếp đó chỉ nghe một tiếng “phốc”, nơi ngực Minh Hạo như tờ giấy trắng yếu ớt bị mũi tên xuyên thẳng qua.
Máu tươi vẩy ra thấm đầy đất, nơi ngực hắn lộ lộ ra bên trong trái tim bị mũi tên bắn xuyên thủng.
Sau một giây, cả thân hình thẳng tấp ngã xuống đất, chết.
Lý Tôn Dạ nhìn Minh Hạo ngã xuống đất chết không khỏi thở dài một hơi, thì thầm nhỏ giọng nói: “Đáng tiếc a, một người ta cảm thấy ưng ý lại không nghĩ đến thực lực yếu như vậy…”
…
“Ưng ý ai vậy mỹ nữ? Tà à?” Bỗng nhiên, âm thanh từ sau lưng Lý Tôn Dạ vang lên, khiến nàng giật mình quay người nhìn lại.
Chỉ thấy một người thanh niên tuấn tú, thần thái sáng lạng, mắt sáng như sao trên trời, hắn mỉm cười hí hửng nhìn nàng.
Bỗng nhiên thấy thanh niên này, Lý Tôn Dạ hai mắt hiện lên mê ly, tim đập nhanh hơn, hai má phát hồng, nhưng rất nhanh nàng hồi phục lại tinh thần.
Nàng tỉnh táo lại, đem tinh thần lực tràn ra xung quanh, nhìn lại dưới đất thi thể của Minh Hạo bị nàng bắn xuyên tim khi nãy vẫn còn nằm đó.
Rõ ràng là khi nãy nàng cảm nhận được Minh Hạo sức sống đã toàn bộ không còn, 100% là chết.
Nhưng tại sao hắn hiện tại vẫn còn sống sờ sờ, hơn nửa còn mỉm cười vui vẻ đứng trước mặt nàng mà không chút nhận lấy tổn thương?
Nàng không hiểu, lập tức lại tiếp tục lấp tên vào cung, bắn một phát về phía Minh Hạo.
“Vù”
Mũi tên trong giây mắt xuyên thủng ngực Minh Hạo, cảnh tượng tái diễn như lúc nãy, hắn phun ra ngụm máu, sau đó lung la lung lay ngã xuống dưới đất, tắt thở, chết.
…
Nhìn Minh Hạo ngã xuống đất chết, Lý Tôn Dạ thần sắc không biểu hiện gì, chỉ là càng nghiêm tục hơn.
Nàng đi đến thi thể Minh Hạo, ngồi dưới đất tay đặt lên thân thể, truyền tiên lực vào cơ thể hắn.
Mười giây sau, Lý Tôn Dạ cảm nhận được Minh Hạo hoàn toàn chết, hơn nửa người thật giá thật, nàng không khỏi thở phào một cái, cuối cùng tên ‘dai như đỉa’này toàn toàn chết.
“Ngươi làm gì vậy mỹ nữ?” Minh Hạo không biết từ lúc nào đi đến sau lưng nàng, cười đùa hí hửng nói.
Âm thanh bên tai, khiến Lý Tôn Dạ giật mình, theo bản năng đứng lên xoay người lại, chuẩn bị đánh trả, nhưng bởi vì khoảng cách hai người rất gần, không biết trùng hợp hay vô tình, môi hai người đụng vào nhau...
“Chuzz…~~!”
Minh Hạo nghe âm thanh hệ thống, hắn nhịn không được ngả ngửa té ra sau, cũng may có giường đỡ lấy, nếu không cái mông nở hoa rồi.
Lý Tôn Dạ?Lý Thất Dạ có con gái? À quên, hắn kiếp trước chỉ mới đọc nửa cuốn Đế Bá liền teo rồi, còn phần sau nửa chưa đọc…
Âm thanh hệ thống vừa dứt, ánh sáng trắng hội tụ phía trước người Minh Hạ, ánh sáng lộng lẫy như dạ hội, dần hiện ra một người thanh niên khôi ngô tuấn tú.
Hắn tóc đen dài thả đến hông, thân hình nhìn vô cùng ốm yếu, nhưng đặc biệt nhất trong mắt hắn hiện lên 1 phần kiêu ngạo, 3 phần bá đạo, mặt mũi 6 phần giống y chang Lý Thất Dạ…
Khí chất hắn không thâm sâu như Lý Thất Dạ, mà bình thản, nhưng bên trong bình thản là cuồng bạo, như cái núi lửa ngủ đông chờ ngày bùng nổ.
Đáng chú ý nhất là hai mắt hắn, hai mắt sắc bén như chim ưng, ánh mắt hắn tựa như có thể xuyên thủng vạn vật, không chỗ nào ánh mắt hắn không chiếu tới được.
Hắn sau lưng cõng một cái bao rất lớn, bên trong gói thứ gì đấy.
Minh Hạo tay dụi dụi hai mắt, nhìn trước mắt người thanh niên này, rõ ràng là hình tượng ‘con trai’, ngực đâu, tại sao hắn không thấy? tại sao hệ thống lại báo con gái? Chẳng lẽ lộn hàng?
Minh Hạo ý niệm động, thử bấm click xem thông tin ‘hắn’.
“Tên: Lý Tôn Dạ
Tuổi: 20
Đẳng cấp: SSSS
Class: Cung
Độ hảo cảm: 60
Cấp Độ: Tiên Đế - Cửu Giới Tiên Đế – Thập Giới Cung Đế.
Giới Thiệu: là con gái của Lý Thất Dạ và Tiễn Vô Song, nàng sinh ra thiên phú bẩm sinh về cung, có thể nói trên tài nghệ bắn cung vạn cổ tài năng có một không hai, cho dù là mẹ nàng Tiễn Vô Song cũng so ra kém.
Từ nhỏ nàng được Lý Thất Dạ huấn luyện khắt nghiệt….10 tuổi ra chiến trường chinh chiến cửu châu với cha, 15 tuổi vô địch cửu giới, 18 tuổi đạp lên thập giới…20 tuổi đạt đến Tiên Đế.
Có một lần Lý Tôn Dạ do quá tức giận, nàng bắn ra một tiễn, một tiễn khiến thiên địa thần ma kinh sợ. Khi đó, một tiễn của nàng bắn toàn lực, một tiễn phá nát cửu giới thông đạo, xuyên qua thập giới lấy đầu kẻ địch.
Ở 20 tuổi nằng đăng phong Cung Đế. Nàng được cửu giới vạn tỷ sinh linh cúi đầu triều bái. Lý Tôn Dạ được đặt mệnh danh là Kiêu Hoành Cung Đế.
Có người từng nói rằng:
“Chỉ cần nàng có một cung nơi tay, vô địch thiên hạ. “
“Lý Thất Dạ con gái, tiễn ra như thần, sắc tài toàn năng, lấy đầu từ xa như cơm bữa, nếu chọc, thà chọc diêm vương, cũng đừng chọc cha con nhà họ Lý.”
“Lấy tiễn vi Tôn, lấy đế vi Dạ, một cung một đầu, tiễn ra như thần, một cung nơi tay, vô địch thiên hạ.”
……………………………..”
“Ngươi chính là người triệu hoán ta?” Thanh niên dáng vẻ tuấn tú bước tới, hắn hai mắt sắc bén nhìn Minh Hạo, bá đạo hỏi.
Âm thanh của người thanh niên cứng ngắt như cơ giới vậy.
“Đúng.” Minh Hạo không né, không tránh, đối đầu nhìn thẳng vào mắt người thanh niên trực diện.
“Hừm?” Lý Tôn Dạ trầm từ nhìn Minh Hạo, ánh mắt nhìn từ đầu đến chân như đang đánh giá hắn, sau đó trong hai mắt nàng hiện lên vẻ mê ly, dại gái …
Đột nhiên ‘nàng’ bưu hãn tiến đến gần Minh Hạo, hai mắt trực diện, nhìn trực tiếp vào mắt hắn.
Khoảng cách của hai người lúc này đã rất gần nhau, chỉ còn vài cen-ti-mét nửa là hai người chạm vào nhau.
Minh Hạo có thể ngửi được mùi thơm như hoa, như lan từ trên người thanh niên truyền vào mũi.
Đột nhiên, Lý Tôn Dạ một tay đấm thật nhanh vào bụng Minh Hạo, cái tốc độ cùng khoảng cách này, cho dù là tiên đế cũng không thể kịp phản ứng, nói chi Minh Hạo?.
“Phốc”
Tiếng phốc nhỏ vang lên, Minh Hạo phun ra một ngụm máu đỏ tươi, sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất.
Trên bụng hắn đã cắm một mũi tên xuyên thủng vào bên trong.
“Hừ, phản ứng như vậy… cũng muốn triệu hoán ta…” Lý Tôn Dạ nhìn Minh Hạo nằm dưới đất, thần sắc khinh thường hừ lạnh, bên trong âm thanh có chút nhàn nhạt thất vọng.
Bỗng nhiên, nằm dưới đất, tay kia Minh Hạo run run, bắt lấy chân Lý Tôn Dạ.
Thấy Minh Hạo bắt lấy chân mình, Lý Tôn Dạ trong mắt càng tỏ ra khinh thường hơn, nàng vận chuyển tiên lực vào chân, sau đó một chân chứa toàn bộ tiên lực đá vào mặt hắn một cái.
“Quạ quạ quạ…”
Nhưng không có xảy ra hình ảnh mặt nát đầu bể như trong tưởng tượng nàng, mà là cơ thể Minh Hạo dần dần mờ đi, những con quạ từ cơ thể hắn bay ra, kêu liên tục lên.
Sau đó, chỉ thấy những con quạ tụ lại gần đó, bọn chúng chồng chất lên nhau, biến thành một người thanh niên tuấn mỹ, Lý Tôn Dạ nhìn người thanh niên này, ánh mắt co rút lại, nàng không bối rối, chỉ là cảm thấy chuyện này có chút bất ngờ quỷ dị, hai mắt cao ngạo nhìn Minh Hạo, chất vấn hắn: “Ngươi không phải đã chết? Tại sao còn sống?”
Lời nói của nàng như vua tôi chất vấn thần tử đồng dạng, kiêu ngạo mà hung hăng, càn quấy mà bá đạo.
Minh Hạo như không nghe thấy, hắn thong dong đi tới phía trước Lý Tôn Dạ không nói gì.
Thấy Minh Hạo đi tới không nói, Lý Tôn Dạ trong lòng cảm thấy như bị người vũ nhục, tay phải nhanh chóng lấy cái bao ra sau lưng đặt phía trước, sau đó thành thục gỡ bao ra.
Minh Hạo nhìn thanh cung, lập tức liền biết cái thanh cung này là gì.
Nó tên là: “Toái Tinh Cung”
Thanh này trường cung từng tại một thời đại Tiễn Vô Song làm vang danh cửu giới, sau đó nàng truyền lại cho con gái mình, cũng chính là Lý Tôn Dạ.
Lý Tôn Dạ cầm lên Toái Tinh Cung, tựa như đang cầm một ngôi sao nhỏ bé tại trong tay nàng, trường cung phun ra nuốt vào lấy lạnh lùng ánh sao. Mặc dù nói cái này lạnh lùng ánh sao cũng không chói mắt, hay huy hoàng.
Nhưng là, lại cho người ta một loại có thể chiếu sáng thiên địa cảm giác.
Từng sợi từng sợi lạnh lùng tinh huy tựa hồ liền là từng nhánh thần tiễn, tựa hồ cái này thần tiễn có thể dễ dàng bắn thủng thiên khung, bắn chết chư thần, mỗi một sợi tinh huy lãnh ý đều mang đến cho người một loại thấu xương thống khổ, sợ hãi cảm giác.
Minh Hạo nhìn cây cung, hắn có thể cảm nhân được cây cung này đang tỏa ra dày đặc sát khí vô cùng kinh khủng, tựa như cây cung này từng giết chết vô số thần ma, được tắm rửa trong biển máu thi cốt...
Đúng thật, cây cung này trải ra ba người, một người gia chủ đời thứ nhất Tiễn gia Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế, từng nương theo hắn chinh chiến Cửu Thiên Thập Địa, là chiến tướng dưới tay Lý Thất Dạ khi hắn còn là quạ đen.
Người thứ hai chính là Tiễn Vô Song, người thứ ba chính là con gái Lý Thất Dạ, Lý Tôn Dạ.
Mõi người đều là thiên tài vạn cổ, có một không hai, từng người đều cầm theo cây cung đi ra chinh chiến cửu giới – thập giới với Lý Thất Dạ, mà Lý Tôn Dạ càng là đạp cửu giới, lên thập giới chinh chiến một thời, cho đến khi đăng phong làm Nữ Đế mới dừng lại.
Mà không biết cung truyền qua ba đời, cả ba đời đều là giết địch, ít thì chục vạn, nhiều thì trăm vạn, thậm chí ngàn vạn kẻ địch. Cho nên có thể thấy cây cung tích lũy kinh khủng sát khí thế nào.
Nếu người bình thuòng cảm nhận được loại sát khí này liền sẽ lập tức chết ngay, vì loại sát khí này như ngưng thực chất, khiến cho người như cảm nhận thiên địa đè ép.
Nhưng Minh Hạo là người thường sao? Câu trả lời là không, loại sát khí này đối với hắn là vô dụng.
Minh Hạo đứng lại, hắn mỉm cười nhìn nàng, nói: “Ngươi thử dùng toàn lực bắn ta xem, ta sẽ không phản kháng.”
Nói xong, hai tay thả ra, bộ dáng buông bỏ không phòng thủ, giống như lời hắn nói, không chút nào phản kháng.
Lý Tôn Dạ ánh mắt nghi ngờ, nhìn hắn hỏi: “Ngươi xác định? Ta sẽ dùng toàn lực, phải biết cho dù cha ta cũng không dám đón đỡ mũi tên này.”
“Ta biết rồi, ngươi cứ làm đi, nói nhiều quá.” Minh Hạo phất phất tay, lười biếng nói.
“Ngươi, được, đây là ngươi muốn chết!” Thấy Minh Hạo không đón nhận hảo tâm của mình, mà còn vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường kia, hai mắt Lý Tôn Dạ lửa giận thiêu đốt, lạnh lùng nói.
Lập tức, nàng tụ tập hết toàn tiên lực vào mũi tên, sau đó nhanh chóng dựng cung kéo tên, bắn ra.
“Xùy” một tiếng, một tiễn màu trắng vô hình, dùng tốc độ siêu việt ánh sáng bắn đến thân hình Minh Hạo.
Tiếp đó chỉ nghe một tiếng “phốc”, nơi ngực Minh Hạo như tờ giấy trắng yếu ớt bị mũi tên xuyên thẳng qua.
Máu tươi vẩy ra thấm đầy đất, nơi ngực hắn lộ lộ ra bên trong trái tim bị mũi tên bắn xuyên thủng.
Sau một giây, cả thân hình thẳng tấp ngã xuống đất, chết.
Lý Tôn Dạ nhìn Minh Hạo ngã xuống đất chết không khỏi thở dài một hơi, thì thầm nhỏ giọng nói: “Đáng tiếc a, một người ta cảm thấy ưng ý lại không nghĩ đến thực lực yếu như vậy…”
…
“Ưng ý ai vậy mỹ nữ? Tà à?” Bỗng nhiên, âm thanh từ sau lưng Lý Tôn Dạ vang lên, khiến nàng giật mình quay người nhìn lại.
Chỉ thấy một người thanh niên tuấn tú, thần thái sáng lạng, mắt sáng như sao trên trời, hắn mỉm cười hí hửng nhìn nàng.
Bỗng nhiên thấy thanh niên này, Lý Tôn Dạ hai mắt hiện lên mê ly, tim đập nhanh hơn, hai má phát hồng, nhưng rất nhanh nàng hồi phục lại tinh thần.
Nàng tỉnh táo lại, đem tinh thần lực tràn ra xung quanh, nhìn lại dưới đất thi thể của Minh Hạo bị nàng bắn xuyên tim khi nãy vẫn còn nằm đó.
Rõ ràng là khi nãy nàng cảm nhận được Minh Hạo sức sống đã toàn bộ không còn, 100% là chết.
Nhưng tại sao hắn hiện tại vẫn còn sống sờ sờ, hơn nửa còn mỉm cười vui vẻ đứng trước mặt nàng mà không chút nhận lấy tổn thương?
Nàng không hiểu, lập tức lại tiếp tục lấp tên vào cung, bắn một phát về phía Minh Hạo.
“Vù”
Mũi tên trong giây mắt xuyên thủng ngực Minh Hạo, cảnh tượng tái diễn như lúc nãy, hắn phun ra ngụm máu, sau đó lung la lung lay ngã xuống dưới đất, tắt thở, chết.
…
Nhìn Minh Hạo ngã xuống đất chết, Lý Tôn Dạ thần sắc không biểu hiện gì, chỉ là càng nghiêm tục hơn.
Nàng đi đến thi thể Minh Hạo, ngồi dưới đất tay đặt lên thân thể, truyền tiên lực vào cơ thể hắn.
Mười giây sau, Lý Tôn Dạ cảm nhận được Minh Hạo hoàn toàn chết, hơn nửa người thật giá thật, nàng không khỏi thở phào một cái, cuối cùng tên ‘dai như đỉa’này toàn toàn chết.
“Ngươi làm gì vậy mỹ nữ?” Minh Hạo không biết từ lúc nào đi đến sau lưng nàng, cười đùa hí hửng nói.
Âm thanh bên tai, khiến Lý Tôn Dạ giật mình, theo bản năng đứng lên xoay người lại, chuẩn bị đánh trả, nhưng bởi vì khoảng cách hai người rất gần, không biết trùng hợp hay vô tình, môi hai người đụng vào nhau...
“Chuzz…~~!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.