Chương 244: Tần Tú Tú
Time
17/01/2017
Tiếng súng rền vang, đêm khuya sa mạc sáng như ban ngày.
Mười phút sau, Minh Hạo cuối cùng vắt xong một giọt dâm khí cuối cùng, cả người xụi lơ nằm dưới đất.
Tam Nương ngẩn ra, miệng há to đủ để nhét một đầu vật dương dài 20cm, ánh mắt kinh sợ nhìn cái kia khẩu súng liên tục bắn ra đạn của Minh Hạo.
Phía đối diện, người trung niên vẻ mặt vô thần, ánh mắt sinh cơ tàn lụi, cả người hàng trăm lỗ đạn khác nhau.
Hắn đứng đó, cả người như bức tượng sống động, một giây, một phút, năm phút…
“Thúc thúc!” Đám nữ nhân đứng trên “xe bay” vẻ mặt hoảng sợ, một người con gái trẻ tuổi nhảy xuống “xe bay”, nàng vội vã chạy đến, ôm lấy thân thể trung niên, nước mắt rớt xuống như mưa
“Thúc thúc!”
“Tỉnh lại đi thúc thúc.”
“Thúc thúc…”
Nữ hài liên tục kêu khóc, trông mà thấy thương, nhưng Minh Hạo cũng mặc kệ, ai kêu dám đụng đến người vợ tương lai của hắn.
Minh Hạo nằm dưới đất nghỉ ngơi một hồi, trong cơ thể một tia dâm khí hồi phục trở lại.
Minh Hạo đứng dậy nhìn qua thiếu nữ, thần sắc lạnh lùng, bình thản nói: “Hắn đã chết, ngươi không cần kêu nửa.”
“Ngươi đồ súc vật, ta giết ngươi!” thiếu nữ vẻ mặt tức giận nhìn Minh Hạo la lên, nàng xé rách quần mình, lộ ra cái kia mảnh thần bí {V}.
Kế đó, tại ánh mắt kinh nghi của Minh Hạo, từ cái nơi thần bí của thiếu nữ, vậy mà phát ra luồng sáng màu đỏ.
“Hỏa Quang!” Thiếu nữ thét lời, theo dó màu đỏ như máu từ trong {V}, bắn ra, một quả cầu đỏ, bán kính tầm 2m5 từ trong {V} của nàng bay ra, hướng về Minh Hạo bắn tới.
“Cái lề gì thốn.”
Minh Hạo trong lòng đậu xanh râu má, mặc dù không biết cái quả cầu từ em mimi kia là cái vẹo gì, nhưng là một cường giả lâu năm, biết rằng loại này quả cầu không phải để phóng ra chơi a.
Minh Hạo vội vàng ôm Tam Nương còn đang nằm dưới đất chạy đi.
“Ầm!”
Minh Hạo vừa mới chạy ra khỏi vài mét, phía sau vang lên âm thanh nổ tung dữ dội, quay đầu nhìn lại, nơi vị trí hắn đứng khi nãy biến thành đám biển lửa, sa mạc màn đêm lạnh lẽo bị bao phủ bởi một đợt khí nóng tan chảy.
“Cái gì đây, chim biến phun lửa.” Minh Hạo há hốc mồm nhìn vị trí của thiếu nữ phun ra lửa, lúc này, thế giới quan của hắn hoàn toàn nát….
“Trời ạ, không ngờ là dâm khí sư!”
Tam Nương nằm trong lòng ngực Minh Hạo cũng thấy cảnh này, nàng kinh hô một tiếng.
“Dâm khí sư là sao Tam Nương.” Minh Hạo ánh mắt kị dị nhìn chằm chằm cái lỗ nhỏ kia biết phun ra lửa, hỏi.
Tam Nương sắc mặt đột nhiên hồng hào, nói ras: “Trên thế giới này có một loại thiên phú rất hiếm người có được, đó chính là Dâm Khí Sư.”
“Dâm khí sư, chỉ có người nữ tính là có thiên phú, vì chỉ có nơi ấy là phát ra khí được, nhưng cũng rất hiếm có, chỉ có bậc huyết thống cao quý hoặc sinh ra thiên phú siêu cường mới có.”
“Người sinh ra có được thiên phú này tương đương với một vị cường giả tương lai, con đường tu luyện dễ dàng hơn, bởi vì bọn hắn nắm giữ một trong ngũ hành pháp tắc, còn có nhiều hệ khác…
Ví như vị thiếu nữ kia vừa bắn ra lửa, chính là hệ hỏa.”
“Dâm Khí Sư mạnh nhất chính là đánh xa, thực lực chiến đấu mạnh, nhưng cận chiến chính là chết người.”
“Mỗi người Dâm Khí Sư nắm giữ một nguyên tố thiên phú, đa số là nắm giữ ngũ hành nguyên tố: hỏa, thủy, kim, thổ, mộc. Rất hiếm người nắm giữ các nguyên tố khác như băng, lôi…”
Minh Hạo nghe xong liền hiểu, cái này giống như ma pháp sư như vậy, chỉ là tiện dụng hơn, không cần cây gậy hay niệm chú, mà chỉ cần đem |V| hướng về đối phủ rồi ‘bắn’ thôi.
“Đứng lại!” Âm thanh yêu kiều tràn đầy tức giận từ sau lưng truyền đến, Minh Hạo giật mình, ôm Tam Nương chạy đi.
“Bùm bùm bùm!”
Vừa chạy vài bước, sau lưng Minh Hạo từng đóm lửa cháy trùng thiên bay lên, một mảnh nóng rực như dung nham lan tràn trong sa mạc, đem cái lạnh ban đêm xua tan.
Minh Hạo quay đầu nhìn cái kia, không nghĩ đến, cái lỗ nhỏ nhỏ xinh xinh thế mà lại bắn ra thứ kinh khủng đến thế, có thể đem một vùng sa mạc đốt cháy.
“Bây giờ phải làm gì, trong cơ thể mới hồi phục được một tia dâm khí…”
Minh Hạo lẩm bẩm, tại lúc này, bỗng nhiên cảm giác phía dưới hạ thân rơi vào một mảnh ướt át nhầy nhụa, nhìn lại, cả thân thể to lớn của Tam Nương run run, hô hấp dồn dập.
“Hả?” Minh Hạo nhìn tình trạng, mới nhở ra, khi nãy hắn tuột quần để đem thương bắn còn chưa kéo lên, cộng với nơi quần của Tam Nương tự tay hắn xé rách, cho nên có thể lúc nãy vừa chạy vừa ôm nàng, không chú ý hạ thân của nàng, lúc khi chạy có thể thục vào trong cái kia…
Hiện tại dừng lại, mới cảm giác được a…
“Đing! Chúc mừng chủ nhân nhận được 0,1 exp…”
“Đing! Chúc mừng chủ nhân nhận được 0,1 exp…”
“Đing! Chúc mừng chủ nhân nhận được 0,1 exp…”
Hệ thống âm thanh vang lên, theo đó từng tia dâm khí bắt đầu nhanh chóng hồi phục trở lại.
Minh Hạo ngẩn người, như vậy cũng được? Bên tai truyền đến từng hồi nóng rực, ngay lập tức tiếp tục ôm Tam Nương chạy đi.
“Ah…” Trong lúc chạy sẽ không tránh được một hồi ‘nhúng nhảy’ các loại. Nằm trong ngực Minh Hạo, Tam Nương cả thân thể lắc lư, hơi thở càng gấp hơn, đôi ngực lớn nhảy loạn xạ, miệng hé ra, âm thanh rên rỉ phóng đãng vang lên.
“Vù vù vù…”
Minh Hạo không có thời gian chú tâm nghe âm thanh ****, lúc này, ở ở phía sau từng hỏa cầu như ma chơi bám đuôi không nhả
2 phút sau.
Một hồi chạy né, dâm khí trong cơ thể đã khôi phục được 3/10, dù có chút ít, bất quá nhiêu đây đã đủ để đối phó đám nữ kia.
Minh Hạo dừng lại, mà thiếu nữ banh {V} để bắn hỏa cầu sắc mặt tái xanh, có thể dâm khí trong cơ thể đã hoàn toàn tiêu hao sạch.
“Các tỷ tỷ, mau giết hắn, trả thù cho thúc thúc.” Thiếu nữ quay ra sau nhìn đám kia nữ nhân nói.
“Tú tú à, chúng ta rất muốn giúp ngươi a, nhưng có điều phải bảo toàn thực lực khi đến Thần Mộ…”
Một trong những mỹ nữ đứng trên xe bay nở nụ cười ngọt ngào nói, tựa như người trung niên kia chết không liên quan gì đến nàng.
“Đúng đó, chúng ta phải tiết kiệm dâm khí, tránh lãng phí…”
“Tên Ba Vĩ đó quá ngốc nghếch, hơn nửa mấy ngày qua hắn cứ nhìn chằm chằm chúng ta, đồ sắc ** chết là đúng…”
Tần Tú Tú nghe vậy tức giận đến không ra lời, hai tay nắm chặt lại.
Ánh mắt căm hận nhìn đám kia tỷ muội, dù biết rằng các nàng không phải thân nhân của mình, nhưng cũng là bạn đồng hành mấy ngày đường, không cần phải vô tình như vậy.
Minh Hạo lạnh lùng nhìn Tần Tú Tú, tay đặt Tam Nương nằm dưới đất.
Minh Hạo kéo quần lên, bước chân động, lấy cảnh giới của hắn chỉ mất vài giây là chạy tới trước mặt Tần Tú Tú.
Giơ tay đánh tới, mang theo một phần dâm khí, thi triển chiêu thức trấn áp, hướng về Tần Tú Tú đánh tới.
“Không!” Tần Tú Tú hoảng sợ la lên, sự việc diễn ra quá nhanh, không ngờ tốc độ của Minh Hạo lại nhanh đến vậy, nàng muốn rút lui nhưng tất cả đã quá muộn.
“Phốc!” Cú đấm Minh Hạo đã đánh tới trước mặt, Tần Tú Tú trong lòng tuyệt vọng, nàng nhắm mắt lại nhận mệnh.
Một…hai…ba giây trôi qua, không cảm giác đau đớn hay tử vong gì, Tần Tú Tú chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mặt chính là khuôn mặt tuấn tú, môi trắng răng hồng, đôi mắt đen sâu như cái giếng không đáy, hơi thở tràn đầy nam tính phả vào mặt, lần đầu tiên trong đời nàng tiếp xúc với một nam nhân trừ cha ra khoảng cách gần đến như vậy.
Sắc mặt hồng lên, tim đập nhanh thình thịch, chợt nhớ đến thúc thúc vừa chết dưới tay tên thiếu niên trước mắt này, trong lòng hận thù sôi sục lên.
“Ngươi muốn giết cứ giết, đừng nhiều lời!” Tần Tú Tú quật cường quát lên.
“Tốt, đây là ngươi nói.” Minh Hạo còn đang suy nghĩ đem nàng chịch rồi thu exp các loại, chợt nghe nói thế thì gật đầu.
“Đừng, ta nói giỡn, ngươi muốn làm gì ta cũng được.” Tần Tú Tú vội vàng lắc đầu, một vòng nước mắt rưng rưng như muốn chảy ra.
Minh Hạo lạnh lùng nhìn thiếu nữ trước mắt này, con hàng này chẳng lẽ bởi vì chim bắn hết lửa mà hóa điên, lúc muốn chết, lúc nói giỡn.
“Được rồi, ngươi ngủ một giấc, ta quyết định tha ngươi, coi như giữ lại ngươi để nghiên cứu cái kia {V} biết bắn ra lửa.” Minh Hạo dứt lời, một tay đánh vào gáy Tần Tú Tú, đem nàng đánh bất tỉnh.
Minh Hạo giải quyết xong Tần Tú Tú, lạnh lùng nhìn qua những người đứng trên xe bay kia, từng bước đi dến.
Mười phút sau, Minh Hạo cuối cùng vắt xong một giọt dâm khí cuối cùng, cả người xụi lơ nằm dưới đất.
Tam Nương ngẩn ra, miệng há to đủ để nhét một đầu vật dương dài 20cm, ánh mắt kinh sợ nhìn cái kia khẩu súng liên tục bắn ra đạn của Minh Hạo.
Phía đối diện, người trung niên vẻ mặt vô thần, ánh mắt sinh cơ tàn lụi, cả người hàng trăm lỗ đạn khác nhau.
Hắn đứng đó, cả người như bức tượng sống động, một giây, một phút, năm phút…
“Thúc thúc!” Đám nữ nhân đứng trên “xe bay” vẻ mặt hoảng sợ, một người con gái trẻ tuổi nhảy xuống “xe bay”, nàng vội vã chạy đến, ôm lấy thân thể trung niên, nước mắt rớt xuống như mưa
“Thúc thúc!”
“Tỉnh lại đi thúc thúc.”
“Thúc thúc…”
Nữ hài liên tục kêu khóc, trông mà thấy thương, nhưng Minh Hạo cũng mặc kệ, ai kêu dám đụng đến người vợ tương lai của hắn.
Minh Hạo nằm dưới đất nghỉ ngơi một hồi, trong cơ thể một tia dâm khí hồi phục trở lại.
Minh Hạo đứng dậy nhìn qua thiếu nữ, thần sắc lạnh lùng, bình thản nói: “Hắn đã chết, ngươi không cần kêu nửa.”
“Ngươi đồ súc vật, ta giết ngươi!” thiếu nữ vẻ mặt tức giận nhìn Minh Hạo la lên, nàng xé rách quần mình, lộ ra cái kia mảnh thần bí {V}.
Kế đó, tại ánh mắt kinh nghi của Minh Hạo, từ cái nơi thần bí của thiếu nữ, vậy mà phát ra luồng sáng màu đỏ.
“Hỏa Quang!” Thiếu nữ thét lời, theo dó màu đỏ như máu từ trong {V}, bắn ra, một quả cầu đỏ, bán kính tầm 2m5 từ trong {V} của nàng bay ra, hướng về Minh Hạo bắn tới.
“Cái lề gì thốn.”
Minh Hạo trong lòng đậu xanh râu má, mặc dù không biết cái quả cầu từ em mimi kia là cái vẹo gì, nhưng là một cường giả lâu năm, biết rằng loại này quả cầu không phải để phóng ra chơi a.
Minh Hạo vội vàng ôm Tam Nương còn đang nằm dưới đất chạy đi.
“Ầm!”
Minh Hạo vừa mới chạy ra khỏi vài mét, phía sau vang lên âm thanh nổ tung dữ dội, quay đầu nhìn lại, nơi vị trí hắn đứng khi nãy biến thành đám biển lửa, sa mạc màn đêm lạnh lẽo bị bao phủ bởi một đợt khí nóng tan chảy.
“Cái gì đây, chim biến phun lửa.” Minh Hạo há hốc mồm nhìn vị trí của thiếu nữ phun ra lửa, lúc này, thế giới quan của hắn hoàn toàn nát….
“Trời ạ, không ngờ là dâm khí sư!”
Tam Nương nằm trong lòng ngực Minh Hạo cũng thấy cảnh này, nàng kinh hô một tiếng.
“Dâm khí sư là sao Tam Nương.” Minh Hạo ánh mắt kị dị nhìn chằm chằm cái lỗ nhỏ kia biết phun ra lửa, hỏi.
Tam Nương sắc mặt đột nhiên hồng hào, nói ras: “Trên thế giới này có một loại thiên phú rất hiếm người có được, đó chính là Dâm Khí Sư.”
“Dâm khí sư, chỉ có người nữ tính là có thiên phú, vì chỉ có nơi ấy là phát ra khí được, nhưng cũng rất hiếm có, chỉ có bậc huyết thống cao quý hoặc sinh ra thiên phú siêu cường mới có.”
“Người sinh ra có được thiên phú này tương đương với một vị cường giả tương lai, con đường tu luyện dễ dàng hơn, bởi vì bọn hắn nắm giữ một trong ngũ hành pháp tắc, còn có nhiều hệ khác…
Ví như vị thiếu nữ kia vừa bắn ra lửa, chính là hệ hỏa.”
“Dâm Khí Sư mạnh nhất chính là đánh xa, thực lực chiến đấu mạnh, nhưng cận chiến chính là chết người.”
“Mỗi người Dâm Khí Sư nắm giữ một nguyên tố thiên phú, đa số là nắm giữ ngũ hành nguyên tố: hỏa, thủy, kim, thổ, mộc. Rất hiếm người nắm giữ các nguyên tố khác như băng, lôi…”
Minh Hạo nghe xong liền hiểu, cái này giống như ma pháp sư như vậy, chỉ là tiện dụng hơn, không cần cây gậy hay niệm chú, mà chỉ cần đem |V| hướng về đối phủ rồi ‘bắn’ thôi.
“Đứng lại!” Âm thanh yêu kiều tràn đầy tức giận từ sau lưng truyền đến, Minh Hạo giật mình, ôm Tam Nương chạy đi.
“Bùm bùm bùm!”
Vừa chạy vài bước, sau lưng Minh Hạo từng đóm lửa cháy trùng thiên bay lên, một mảnh nóng rực như dung nham lan tràn trong sa mạc, đem cái lạnh ban đêm xua tan.
Minh Hạo quay đầu nhìn cái kia, không nghĩ đến, cái lỗ nhỏ nhỏ xinh xinh thế mà lại bắn ra thứ kinh khủng đến thế, có thể đem một vùng sa mạc đốt cháy.
“Bây giờ phải làm gì, trong cơ thể mới hồi phục được một tia dâm khí…”
Minh Hạo lẩm bẩm, tại lúc này, bỗng nhiên cảm giác phía dưới hạ thân rơi vào một mảnh ướt át nhầy nhụa, nhìn lại, cả thân thể to lớn của Tam Nương run run, hô hấp dồn dập.
“Hả?” Minh Hạo nhìn tình trạng, mới nhở ra, khi nãy hắn tuột quần để đem thương bắn còn chưa kéo lên, cộng với nơi quần của Tam Nương tự tay hắn xé rách, cho nên có thể lúc nãy vừa chạy vừa ôm nàng, không chú ý hạ thân của nàng, lúc khi chạy có thể thục vào trong cái kia…
Hiện tại dừng lại, mới cảm giác được a…
“Đing! Chúc mừng chủ nhân nhận được 0,1 exp…”
“Đing! Chúc mừng chủ nhân nhận được 0,1 exp…”
“Đing! Chúc mừng chủ nhân nhận được 0,1 exp…”
Hệ thống âm thanh vang lên, theo đó từng tia dâm khí bắt đầu nhanh chóng hồi phục trở lại.
Minh Hạo ngẩn người, như vậy cũng được? Bên tai truyền đến từng hồi nóng rực, ngay lập tức tiếp tục ôm Tam Nương chạy đi.
“Ah…” Trong lúc chạy sẽ không tránh được một hồi ‘nhúng nhảy’ các loại. Nằm trong ngực Minh Hạo, Tam Nương cả thân thể lắc lư, hơi thở càng gấp hơn, đôi ngực lớn nhảy loạn xạ, miệng hé ra, âm thanh rên rỉ phóng đãng vang lên.
“Vù vù vù…”
Minh Hạo không có thời gian chú tâm nghe âm thanh ****, lúc này, ở ở phía sau từng hỏa cầu như ma chơi bám đuôi không nhả
2 phút sau.
Một hồi chạy né, dâm khí trong cơ thể đã khôi phục được 3/10, dù có chút ít, bất quá nhiêu đây đã đủ để đối phó đám nữ kia.
Minh Hạo dừng lại, mà thiếu nữ banh {V} để bắn hỏa cầu sắc mặt tái xanh, có thể dâm khí trong cơ thể đã hoàn toàn tiêu hao sạch.
“Các tỷ tỷ, mau giết hắn, trả thù cho thúc thúc.” Thiếu nữ quay ra sau nhìn đám kia nữ nhân nói.
“Tú tú à, chúng ta rất muốn giúp ngươi a, nhưng có điều phải bảo toàn thực lực khi đến Thần Mộ…”
Một trong những mỹ nữ đứng trên xe bay nở nụ cười ngọt ngào nói, tựa như người trung niên kia chết không liên quan gì đến nàng.
“Đúng đó, chúng ta phải tiết kiệm dâm khí, tránh lãng phí…”
“Tên Ba Vĩ đó quá ngốc nghếch, hơn nửa mấy ngày qua hắn cứ nhìn chằm chằm chúng ta, đồ sắc ** chết là đúng…”
Tần Tú Tú nghe vậy tức giận đến không ra lời, hai tay nắm chặt lại.
Ánh mắt căm hận nhìn đám kia tỷ muội, dù biết rằng các nàng không phải thân nhân của mình, nhưng cũng là bạn đồng hành mấy ngày đường, không cần phải vô tình như vậy.
Minh Hạo lạnh lùng nhìn Tần Tú Tú, tay đặt Tam Nương nằm dưới đất.
Minh Hạo kéo quần lên, bước chân động, lấy cảnh giới của hắn chỉ mất vài giây là chạy tới trước mặt Tần Tú Tú.
Giơ tay đánh tới, mang theo một phần dâm khí, thi triển chiêu thức trấn áp, hướng về Tần Tú Tú đánh tới.
“Không!” Tần Tú Tú hoảng sợ la lên, sự việc diễn ra quá nhanh, không ngờ tốc độ của Minh Hạo lại nhanh đến vậy, nàng muốn rút lui nhưng tất cả đã quá muộn.
“Phốc!” Cú đấm Minh Hạo đã đánh tới trước mặt, Tần Tú Tú trong lòng tuyệt vọng, nàng nhắm mắt lại nhận mệnh.
Một…hai…ba giây trôi qua, không cảm giác đau đớn hay tử vong gì, Tần Tú Tú chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mặt chính là khuôn mặt tuấn tú, môi trắng răng hồng, đôi mắt đen sâu như cái giếng không đáy, hơi thở tràn đầy nam tính phả vào mặt, lần đầu tiên trong đời nàng tiếp xúc với một nam nhân trừ cha ra khoảng cách gần đến như vậy.
Sắc mặt hồng lên, tim đập nhanh thình thịch, chợt nhớ đến thúc thúc vừa chết dưới tay tên thiếu niên trước mắt này, trong lòng hận thù sôi sục lên.
“Ngươi muốn giết cứ giết, đừng nhiều lời!” Tần Tú Tú quật cường quát lên.
“Tốt, đây là ngươi nói.” Minh Hạo còn đang suy nghĩ đem nàng chịch rồi thu exp các loại, chợt nghe nói thế thì gật đầu.
“Đừng, ta nói giỡn, ngươi muốn làm gì ta cũng được.” Tần Tú Tú vội vàng lắc đầu, một vòng nước mắt rưng rưng như muốn chảy ra.
Minh Hạo lạnh lùng nhìn thiếu nữ trước mắt này, con hàng này chẳng lẽ bởi vì chim bắn hết lửa mà hóa điên, lúc muốn chết, lúc nói giỡn.
“Được rồi, ngươi ngủ một giấc, ta quyết định tha ngươi, coi như giữ lại ngươi để nghiên cứu cái kia {V} biết bắn ra lửa.” Minh Hạo dứt lời, một tay đánh vào gáy Tần Tú Tú, đem nàng đánh bất tỉnh.
Minh Hạo giải quyết xong Tần Tú Tú, lạnh lùng nhìn qua những người đứng trên xe bay kia, từng bước đi dến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.