Chương 236: Trượt patin
Time
10/01/2017
Vòng thi hỏi đáp tiếp tục.
Minh Hạo hỏi câu thứ ba: “Ngày ngươi đi lấy chồng ngươi ở với ai?”
Vị kia nữ nghe câu hỏi trầm tư một lát, mày rậm nhíu lại, hồi sau nàng mở miệng nói: “Ở với...”
Hai chữ nói ra tạm thời dừng lại vì không biết trả lời ra sao, dù sao nàng mới tuổi thiếu nữ, còn chưa lấy chồng nha.
Vài giây sau, nàng vừa nghĩ ra chữ “chồng”, đúng lúc này Minh Hạo đã nói.
“Sai! Đáp án là: ở với chồng!” Minh Hạo cười nói.
“Thế Tông thắng câu thứ ba!”
Âm thanh uy nghiêm vang vọng toàn trường.
“Ngươi, ngươi vô sỉ!” Người nữ trên mặt hiện lên tức giận, chỉ tay vào Minh Hạo gào lên một tiếng, các chị em đứng sau nàng cũng là vẻ mặt như vậy, ánh mắt tức giận nhìn Minh Hạo.
“Ngươi nói ra chính là câu trả lời, ai kêu ngươi không nói hết làm người ta hiểu lầm đây?” Minh Hạo bình thản nói, vẻ mặt không sao cả.
“Ngươi...” Người nữ kia đành câm họng, không biết nói gì cho phải.
“Hột lê khi bị kích thích như thế nào?”
“Đau đớn....”
“Sai, khi bị kích thích, hột lê sẽ giật và phồng lên”
“...”
Đến lượt câu thứ tư...câu thứ năm... cuối cùng đến câu thứ mười.
Toàn bộ mười câu hỏi Minh Hạo đặt ra nữ tử kia không thể trả lời đúng câu nào, kết quả 10:0 hoàn toàn nghiêng về Minh Hạo.
Sau đó tới lượt người nữ kia đặt câu hỏi, Minh Hạo trả lời.
Quy tắc đồng dạng giống Minh Hạo, đặt ra 10 câu hỏi, Minh Hạo là người trả lời câu hỏi.
Người nữ kia thần sắc đắc ý, nhìn Minh Hạo nói ra: “Đây là phần lợi hại của ta, ngươi ngoan ngoãn chịu thua đi nô lệ.”
Nói xong, nàng suy nghĩ một lát, bắt đầu đặt ra câu hỏi thứ nhất: “98 + 99 bằng mấy?”
Đặt xong, vẻ mặt kiêu ngạo, dù sao ở bộ lạc nàng hầu như không có ai có thể trả lời được câu hỏi này, mà chính nàng người đặt ra câu hỏi cũng không thể trả lời được.
Minh Hạo sắc mặt đen, đây là khinh thường IQ của hắn? Lấy bài toán lớp 1 con nít ra hỏi hắn?
Nhìn thấy Minh Hạo mặt đen, người nữ kia tưởng Minh Hạo không đáp được. Bộ dáng thắng lợi mà càng ra vẻ đắc ý, hai tay khoanh trước bộ ngực khổng lồ của mình, bộ dáng chờ đợi Minh Hạo trả lời, cười nói: “Nhanh đi nhóc con, nếu không được cứ nhận thua đi, đỡ tốn thời gian, hí hí hí...”
“Tiểu Nể nhất định sẽ chiến thắng, đánh bại thằng nhóc nô lệ ngu xuẩn kia!!!”
“Đúng vậy, lấy trí thông minh của tiểu Nể, rất dễ dàng đánh bại...”
“Lúc nãy tên nhóc nô lệ kia chỉ may mắn thôi.”
Đám nữ ở phía sau liên tục khen ngợi người nữ kia, đem Minh Hạo đạp xuống dưới.
Minh Hạo nhìn vẻ mặt cười buồn nôn của nàng, mang theo tia chán ghét, lạnh lùng nói ra: “Ngươi câm được rồi con khủng long, đáp án là 197.”
“Ha ha ha 197?” Nữ tử kia bật cười, nhưng chưa đợi nàng cười xong, âm thanh uy nghiêm tại lúc này truyền đến.
“Thế Tông trận thứ nhất thắng!”
“Cái gì, lại đúng!?”
Lúc này, trong tai người nữ cái âm thanh kia sao mà chua xót, sao mà đau khổ, sao mà cay đắng, nàng khép lại nụ cười, đôi mắt khó tin nhìn chằm chọc Minh Hạo, những người phía sau nàng cũng đồng dạng như vậy, khuôn mặt cứng ngắt nhìn Minh Hạo.
Kế đó người nữ đặt ra 9 câu hỏi khác, nhưng đối với Minh Hạo liền dễ như ăn kẹo, chỉ cần mất ba giây là trả lời đúng hết.
...
“Thế Tông trận thứ 10 đúng!”
Người nữ vẻ mặt chết cha chết mẹ, ánh mắt vô hồn nhìn Minh Hạo.
Đám người phía sau thần sắc đồng dạng như vậy, khuôn mặt đã cứng nay càng cứng hơn.
“Ta...vậy mà thua...” Người nữ lẩm bẩm nói, bước đi như người vô hồn, rời khỏi khu vực thi đấu, trở về với bên kia bộ lạc của mình.
“Trận đấu đầu tiên, Thế Tông chiến thắng, trận đấu thứ hai, 5 người A Han cảnh giới Dâm Sinh sơ cấp bước ra, người không liên quan rời xa 100m!” Âm thanh từ trên tầng trời uy nghiêm truyền xuống toàn trường.
...
Ngưu Nữu bộ lạc bên kia, toàn bộ người vẻ mặt vui mừng, nhưng cũng có người lo lắng, nói: “Tam Nương, ta thấy tên nhóc nô lệ kia mặc dù có chút vượt qua khả năng, nhưng còn có hai cuộc thi đấu nửa, về chiến đấu 5 đối 1 ta sợ rằng hắn thất bại tại đây...”
Những người khác trong tộc nghe vậy như gáo nước lạnh xối lên đầu, vui mừng trên mặt biến mất, thay vào đó là một trận lo lắng, sợ hãi...
Tam Nương nghe vậy nội tâm cũng có chút lo lắng, nhưng bên ngoài thì bộ dáng thần kinh, nàng cười ha hả, nhìn chằm chằm từ xa Minh Hạo, nói ra: “Ta tin tưởng hắn.”
“Tin tưởng?” Đám tộc Ngưu Nữu nghe vậy nhìn nhau, trong mắt các nàng đều hiện lên khó hiểu, nếu như cuộc thi đầu hỏi – đáp Minh Hạo chiến thắng thì có thể nói là vận may, đám người còn tin. Nhưng trận thứ hai là đối chiến, năm người cùng cảnh giới đánh một, phần thắng chính là 0, cho dù siêu cấp thiên tài đi nửa cũng không dám thách thức 5 người cùng cảnh giới.
Tam Nương nở nụ cười, hàm răng trắng bóng hiện ra, tay vuốt vuốt nơi ngực, nơi bị Minh Hạo hôm qua “chà đạp“.....
A Han bộ lạc người bên kia, một mảnh vui vẻ, mặc dù cuộc thi hỏi đáp thua, nhưng cuộc thi đánh nhau chưa chắc thua.
Nhất là bên mình càng lợi thế hơn đối phương, năm đối một.
Cỗ Ni Hãn nở nụ cười, lẩm bẩm: “Ngưu Nữu, các ngươi có thể thắng một lần, nhưng hai lần thì chưa chắc...”
...
Đầu bên kia đứng năm nữ, Minh Hạo nhìn đối diện năm nữ cường tráng cơ bắp, trong lòng có chút hưng phấn, hắn hưng phấn vì sắp phải đánh nhau với năm người cùng cảnh giới với mình.
“Cuộc thi thứ hai, bắt đầu!” Âm thanh uy nghiêm vang lên, theo lời vừa dứt, năm nữ chân trần to lớn chuyển động, dùng hết tốc lực chạy đến chỗ Minh Hạo.
Năm người vạm vỡ cao lớn nữ nhân tựa như năm đầu khủng long mẫu chạy đi.
Minh Hạo nhìn năm nữ chạy đến, hắn đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, nhưng hiện tại không lùi mà tiến đến.
Khi Minh Hạo và nhóm nữ còn cách vài mét là đụng độ nhau, Minh Hạo chân nhỏ nhấn mạnh dưới đất mảnh cát, lấy đà nhảy lên cao, hướng về năm nữ phóng đi.
Sau khi đột phá cảnh giới Dâm Sinh sơ cấp, Minh Hạo đã nắm giữ phát lực dâm khí trong cơ thể.
Dù nói là dâm khí, nhưng nó tương dương giống linh khí hoặc tiên khí như trong các tiểu thuyết khác. Lúc Minh Hạo nhấn xuống đất, hắn vận chuyển một chút dâm khí trong người tập trung đến nơi lòng bàn chân, để khi nhấn có lực bật cao hơn.
Độ cao khi nhảy lên là 2m, vừa cao hơn một, vượt qua đầu đám nữ kia.
Năm nữ thấy vậy dừng chạy lại, ngẩng đầu nhìn lên cao, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười khinh thường, năm nữ cùng lúc chuẩn bị tư thế, từng cái tay cơ bắp cuồn cuộn gồng lên, tựa như đang tích súc gì đó, dâm khí toàn bộ tập trung nơi tay, chờ đợi thời cơ một kích trí mạng.
Minh Hạo thần sắc bình tĩnh như thường, cả người như chim én nhào thẳng xuống dưới.
Tại thời khắc này, Minh Hạo chỉ còn một – hai mét là nhảy đến năm nữ, khi này năm nữ đã chờ đợi thời cơ sẵn, năm người cùng giơ nấm đấm ra, hướng về Minh Hạo đánh tới.
Minh Hạo đã đoán trước việc này, hắn cong người nhỏ lại, làm nấm đấm của năm nữ khi đánh tới đều đánh hút vào khoảng không.
Bởi vì các nữ tay khá rộng lớn, hơn nửa có mười cái tay, mà Minh Hạo người lại nhỏ, thế là Minh Hạo cả người thuận thế đặt mông lên tay các nàng, theo quán tính trượt xuống, tựa như một đứa con nít đang chơi trượt patin vậy.
Lúc này không biết có phải không vô tình hay cố ý, mà Minh Hạo trượt trên tay người nữ kia, cả người trượt về phía đầu nàng, ở giữa đũng quần đã từ lâu dựng đứng nhô lên cao, theo đó cái “nhô lên cao” kia trượt vào miệng rộng lớn của nàng ta.
“Ô ô...” Miệng nàng kia ngậm nguyên “cục cưng” của Minh Hạo, mặc dù khi này Minh Hạo có mặc quần, nhưng chỉ mặc quần ngoài, không có mặc quần trong hay quần lót gì a.
Minh Hạo sửng sờ, đám nữ sững sờ, phía trên cao bản nguyên sửng sờ...
Toàn bộ người trong nháy mắt rơi vào trạng thái sửng sờ.
Minh Hạo hỏi câu thứ ba: “Ngày ngươi đi lấy chồng ngươi ở với ai?”
Vị kia nữ nghe câu hỏi trầm tư một lát, mày rậm nhíu lại, hồi sau nàng mở miệng nói: “Ở với...”
Hai chữ nói ra tạm thời dừng lại vì không biết trả lời ra sao, dù sao nàng mới tuổi thiếu nữ, còn chưa lấy chồng nha.
Vài giây sau, nàng vừa nghĩ ra chữ “chồng”, đúng lúc này Minh Hạo đã nói.
“Sai! Đáp án là: ở với chồng!” Minh Hạo cười nói.
“Thế Tông thắng câu thứ ba!”
Âm thanh uy nghiêm vang vọng toàn trường.
“Ngươi, ngươi vô sỉ!” Người nữ trên mặt hiện lên tức giận, chỉ tay vào Minh Hạo gào lên một tiếng, các chị em đứng sau nàng cũng là vẻ mặt như vậy, ánh mắt tức giận nhìn Minh Hạo.
“Ngươi nói ra chính là câu trả lời, ai kêu ngươi không nói hết làm người ta hiểu lầm đây?” Minh Hạo bình thản nói, vẻ mặt không sao cả.
“Ngươi...” Người nữ kia đành câm họng, không biết nói gì cho phải.
“Hột lê khi bị kích thích như thế nào?”
“Đau đớn....”
“Sai, khi bị kích thích, hột lê sẽ giật và phồng lên”
“...”
Đến lượt câu thứ tư...câu thứ năm... cuối cùng đến câu thứ mười.
Toàn bộ mười câu hỏi Minh Hạo đặt ra nữ tử kia không thể trả lời đúng câu nào, kết quả 10:0 hoàn toàn nghiêng về Minh Hạo.
Sau đó tới lượt người nữ kia đặt câu hỏi, Minh Hạo trả lời.
Quy tắc đồng dạng giống Minh Hạo, đặt ra 10 câu hỏi, Minh Hạo là người trả lời câu hỏi.
Người nữ kia thần sắc đắc ý, nhìn Minh Hạo nói ra: “Đây là phần lợi hại của ta, ngươi ngoan ngoãn chịu thua đi nô lệ.”
Nói xong, nàng suy nghĩ một lát, bắt đầu đặt ra câu hỏi thứ nhất: “98 + 99 bằng mấy?”
Đặt xong, vẻ mặt kiêu ngạo, dù sao ở bộ lạc nàng hầu như không có ai có thể trả lời được câu hỏi này, mà chính nàng người đặt ra câu hỏi cũng không thể trả lời được.
Minh Hạo sắc mặt đen, đây là khinh thường IQ của hắn? Lấy bài toán lớp 1 con nít ra hỏi hắn?
Nhìn thấy Minh Hạo mặt đen, người nữ kia tưởng Minh Hạo không đáp được. Bộ dáng thắng lợi mà càng ra vẻ đắc ý, hai tay khoanh trước bộ ngực khổng lồ của mình, bộ dáng chờ đợi Minh Hạo trả lời, cười nói: “Nhanh đi nhóc con, nếu không được cứ nhận thua đi, đỡ tốn thời gian, hí hí hí...”
“Tiểu Nể nhất định sẽ chiến thắng, đánh bại thằng nhóc nô lệ ngu xuẩn kia!!!”
“Đúng vậy, lấy trí thông minh của tiểu Nể, rất dễ dàng đánh bại...”
“Lúc nãy tên nhóc nô lệ kia chỉ may mắn thôi.”
Đám nữ ở phía sau liên tục khen ngợi người nữ kia, đem Minh Hạo đạp xuống dưới.
Minh Hạo nhìn vẻ mặt cười buồn nôn của nàng, mang theo tia chán ghét, lạnh lùng nói ra: “Ngươi câm được rồi con khủng long, đáp án là 197.”
“Ha ha ha 197?” Nữ tử kia bật cười, nhưng chưa đợi nàng cười xong, âm thanh uy nghiêm tại lúc này truyền đến.
“Thế Tông trận thứ nhất thắng!”
“Cái gì, lại đúng!?”
Lúc này, trong tai người nữ cái âm thanh kia sao mà chua xót, sao mà đau khổ, sao mà cay đắng, nàng khép lại nụ cười, đôi mắt khó tin nhìn chằm chọc Minh Hạo, những người phía sau nàng cũng đồng dạng như vậy, khuôn mặt cứng ngắt nhìn Minh Hạo.
Kế đó người nữ đặt ra 9 câu hỏi khác, nhưng đối với Minh Hạo liền dễ như ăn kẹo, chỉ cần mất ba giây là trả lời đúng hết.
...
“Thế Tông trận thứ 10 đúng!”
Người nữ vẻ mặt chết cha chết mẹ, ánh mắt vô hồn nhìn Minh Hạo.
Đám người phía sau thần sắc đồng dạng như vậy, khuôn mặt đã cứng nay càng cứng hơn.
“Ta...vậy mà thua...” Người nữ lẩm bẩm nói, bước đi như người vô hồn, rời khỏi khu vực thi đấu, trở về với bên kia bộ lạc của mình.
“Trận đấu đầu tiên, Thế Tông chiến thắng, trận đấu thứ hai, 5 người A Han cảnh giới Dâm Sinh sơ cấp bước ra, người không liên quan rời xa 100m!” Âm thanh từ trên tầng trời uy nghiêm truyền xuống toàn trường.
...
Ngưu Nữu bộ lạc bên kia, toàn bộ người vẻ mặt vui mừng, nhưng cũng có người lo lắng, nói: “Tam Nương, ta thấy tên nhóc nô lệ kia mặc dù có chút vượt qua khả năng, nhưng còn có hai cuộc thi đấu nửa, về chiến đấu 5 đối 1 ta sợ rằng hắn thất bại tại đây...”
Những người khác trong tộc nghe vậy như gáo nước lạnh xối lên đầu, vui mừng trên mặt biến mất, thay vào đó là một trận lo lắng, sợ hãi...
Tam Nương nghe vậy nội tâm cũng có chút lo lắng, nhưng bên ngoài thì bộ dáng thần kinh, nàng cười ha hả, nhìn chằm chằm từ xa Minh Hạo, nói ra: “Ta tin tưởng hắn.”
“Tin tưởng?” Đám tộc Ngưu Nữu nghe vậy nhìn nhau, trong mắt các nàng đều hiện lên khó hiểu, nếu như cuộc thi đầu hỏi – đáp Minh Hạo chiến thắng thì có thể nói là vận may, đám người còn tin. Nhưng trận thứ hai là đối chiến, năm người cùng cảnh giới đánh một, phần thắng chính là 0, cho dù siêu cấp thiên tài đi nửa cũng không dám thách thức 5 người cùng cảnh giới.
Tam Nương nở nụ cười, hàm răng trắng bóng hiện ra, tay vuốt vuốt nơi ngực, nơi bị Minh Hạo hôm qua “chà đạp“.....
A Han bộ lạc người bên kia, một mảnh vui vẻ, mặc dù cuộc thi hỏi đáp thua, nhưng cuộc thi đánh nhau chưa chắc thua.
Nhất là bên mình càng lợi thế hơn đối phương, năm đối một.
Cỗ Ni Hãn nở nụ cười, lẩm bẩm: “Ngưu Nữu, các ngươi có thể thắng một lần, nhưng hai lần thì chưa chắc...”
...
Đầu bên kia đứng năm nữ, Minh Hạo nhìn đối diện năm nữ cường tráng cơ bắp, trong lòng có chút hưng phấn, hắn hưng phấn vì sắp phải đánh nhau với năm người cùng cảnh giới với mình.
“Cuộc thi thứ hai, bắt đầu!” Âm thanh uy nghiêm vang lên, theo lời vừa dứt, năm nữ chân trần to lớn chuyển động, dùng hết tốc lực chạy đến chỗ Minh Hạo.
Năm người vạm vỡ cao lớn nữ nhân tựa như năm đầu khủng long mẫu chạy đi.
Minh Hạo nhìn năm nữ chạy đến, hắn đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, nhưng hiện tại không lùi mà tiến đến.
Khi Minh Hạo và nhóm nữ còn cách vài mét là đụng độ nhau, Minh Hạo chân nhỏ nhấn mạnh dưới đất mảnh cát, lấy đà nhảy lên cao, hướng về năm nữ phóng đi.
Sau khi đột phá cảnh giới Dâm Sinh sơ cấp, Minh Hạo đã nắm giữ phát lực dâm khí trong cơ thể.
Dù nói là dâm khí, nhưng nó tương dương giống linh khí hoặc tiên khí như trong các tiểu thuyết khác. Lúc Minh Hạo nhấn xuống đất, hắn vận chuyển một chút dâm khí trong người tập trung đến nơi lòng bàn chân, để khi nhấn có lực bật cao hơn.
Độ cao khi nhảy lên là 2m, vừa cao hơn một, vượt qua đầu đám nữ kia.
Năm nữ thấy vậy dừng chạy lại, ngẩng đầu nhìn lên cao, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười khinh thường, năm nữ cùng lúc chuẩn bị tư thế, từng cái tay cơ bắp cuồn cuộn gồng lên, tựa như đang tích súc gì đó, dâm khí toàn bộ tập trung nơi tay, chờ đợi thời cơ một kích trí mạng.
Minh Hạo thần sắc bình tĩnh như thường, cả người như chim én nhào thẳng xuống dưới.
Tại thời khắc này, Minh Hạo chỉ còn một – hai mét là nhảy đến năm nữ, khi này năm nữ đã chờ đợi thời cơ sẵn, năm người cùng giơ nấm đấm ra, hướng về Minh Hạo đánh tới.
Minh Hạo đã đoán trước việc này, hắn cong người nhỏ lại, làm nấm đấm của năm nữ khi đánh tới đều đánh hút vào khoảng không.
Bởi vì các nữ tay khá rộng lớn, hơn nửa có mười cái tay, mà Minh Hạo người lại nhỏ, thế là Minh Hạo cả người thuận thế đặt mông lên tay các nàng, theo quán tính trượt xuống, tựa như một đứa con nít đang chơi trượt patin vậy.
Lúc này không biết có phải không vô tình hay cố ý, mà Minh Hạo trượt trên tay người nữ kia, cả người trượt về phía đầu nàng, ở giữa đũng quần đã từ lâu dựng đứng nhô lên cao, theo đó cái “nhô lên cao” kia trượt vào miệng rộng lớn của nàng ta.
“Ô ô...” Miệng nàng kia ngậm nguyên “cục cưng” của Minh Hạo, mặc dù khi này Minh Hạo có mặc quần, nhưng chỉ mặc quần ngoài, không có mặc quần trong hay quần lót gì a.
Minh Hạo sửng sờ, đám nữ sững sờ, phía trên cao bản nguyên sửng sờ...
Toàn bộ người trong nháy mắt rơi vào trạng thái sửng sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.