Chương 14: Một Khả Năng
Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ
13/12/2024
Lâm Thâm từ lâu đã nhận ra khả năng này và đã rất thận trọng. Trong đại viện Lâm gia, không ít cơ biến giả được bố trí bảo vệ, thậm chí còn có cả những cường giả cấp hợp kim.
Thế nhưng, Bạch Thần Phi lại có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong phòng cậu, thậm chí còn ngồi ngay sau lưng cậu mà không ai hay biết. Đây không phải là chuyện cậu có thể phòng ngừa bằng sự cẩn thận. Sự chênh lệch thực lực này thực sự quá lớn.
"Bạch sư tỷ đã bỏ công đến tìm tôi, chắc hẳn không phải để thảo luận về chuyện ăn chơi nhỉ?" Lâm Thâm dứt khoát mở lời, không muốn vòng vo.
"Ta nhớ Lâm sư huynh từng nói, cậu nhỏ hơn huynh ấy tận mười tuổi. Gọi ta một tiếng sư tỷ cũng chẳng sai." Bạch Thần Phi khẽ gật đầu, đáp: "Thật ra, ngay từ lúc ở đại hội chiêu mộ, ta đã đoán ra thân phận của cậu. Sau đó rời đi cũng có lý do riêng. Cậu có biết lý do đó là gì không?"
"Chuyện này tôi thật sự không biết. Có lẽ phải nhờ Bạch sư tỷ giải thích." Đôi mắt Lâm Thâm thoáng ánh lên một tia suy nghĩ, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói ra điều mình đoán.
Bạch Thần Phi khẽ cười, nói: "Cậu không phải không biết, mà là đã nghĩ ra nhưng không nói. Có vẻ như cậu khác với những gì Lâm sư huynh kể. Cậu không chỉ biết ăn chơi."
Dừng lại một chút, Bạch Thần Phi tiếp lời: "Hôm nay, cơ biến giả đi theo cậu là Lão Dã, đúng không? Khi Lâm sư huynh tu luyện tại căn cứ Hải Giác, chính lão ta là người chăm sóc cuộc sống thường nhật của huynh ấy. Ta cũng từng gặp lão ta vài lần."
Lâm Thâm chỉ yên lặng nhìn Bạch Thần Phi, không nói gì. Những lời cô nói không sai, ngay từ đầu cậu đã đoán được ý của cô là đang nhắm đến Lão Dã.
Nhưng đứng trên lập trường của mình, có những điều Lâm Thâm không muốn nói cũng không thể nói.
"Lão Dã là người có vấn đề." Bạch Thần Phi thẳng thắn nói.
"Lão Dã có vấn đề gì?" Lâm Thâm không phủ nhận, chỉ bình thản hỏi lại.
"Khi ta nhắc đến Hồ Lô Sơn, ánh mắt lão ta không bình thường." Bạch Thần Phi đáp.
"Người ta thường bảo trực giác của phụ nữ là chuẩn nhất. Bạch sư tỷ thấy ánh mắt ông ấy không đúng, vậy chắc hẳn ông ấy có vấn đề rồi." Lâm Thâm bình thản nói, ý châm chọc.
"Lâm sư huynh nói cậu là người ngoan ngoãn, chưa từng nói lời thô tục. Ban đầu ta không tin, giờ thì ta tin rồi. Cậu mắng người không cần dùng đến một chữ bậy, đúng là khác biệt." Bạch Thần Phi không tức giận, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Ta hỏi cậu ba câu. Cậu có thể trả lời hoặc không. Sau khi hỏi xong, nếu cậu vẫn cho rằng Lão Dã không có vấn đề, thì coi như trực giác của ta sai."
"Những gì tôi trả lời được, tôi sẽ không từ chối." Lâm Thâm gật đầu.
"Câu hỏi thứ nhất, lão ta có từng khuyên cậu đến Hồ Lô Sơn không?" Bạch Thần Phi hỏi.
"Không." Lâm Thâm lắc đầu trả lời.
"Câu hỏi thứ hai, cậu có nghĩ lão ta từng khuyên cậu đến Hồ Lô Sơn không?" Cô tiếp tục.
Câu hỏi này thoạt nhìn có vẻ giống câu đầu, nhưng Lâm Thâm lại ngập ngừng, không trả lời ngay lập tức như trước.
Dường như Bạch Thần Phi đã nắm được điều mình muốn. Cô không chờ câu trả lời mà tiếp tục hỏi: "Việc cậu giả danh Lâm sư huynh tham gia đại hội chiêu mộ, có phải là ý của lão ta không?"
Lần này, Lâm Thâm cũng không trả lời ngay.
Không phải cậu muốn che giấu, mà câu hỏi của Bạch Thần Phi đã khiến những nghi ngờ trong lòng cậu bùng lên, buộc cậu phải suy nghĩ lại toàn bộ sự việc xảy ra trong mấy ngày qua.
Sau khi hỏi xong ba câu, Bạch Thần Phi không ép Lâm Thâm phải trả lời, mà chỉ ngồi trên ghế sofa, thích thú quan sát cậu.
Trước khi tham gia đại hội chiêu mộ, dù Lâm Thâm đã chuẩn bị vài phương án đối phó tình huống bất ngờ, đó cũng chỉ là biện pháp phòng ngừa.
Trong hoàn cảnh bình thường, Lão Dã sẽ là người giúp cậu xử lý phần lớn vấn đề. Nhưng thực tế, những gì Lão Dã làm lại ít hơn nhiều so với dự tính của cậu.
Những điều này còn có thể giải thích rằng Lão Dã vì mang lòng kiêng dè nên không muốn làm sâu thêm sự nghi ngờ của hai nhà Tề Vương.
Nhưng sau đó, Lão Dã lại vài lần vô tình hay cố ý dẫn dắt Lâm Thâm đến Hồ Lô Sơn, điều này thực sự đáng nghi.
Lão Dã là người của Lâm gia, từ khi Nhị ca còn trẻ lão đã ở đây, sau này lại chăm sóc Tứ ca bao năm trời. Lâm Thâm vốn không muốn nghi ngờ lão, nhưng với tình hình hiện tại của Lâm gia, cậu không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Tuy vậy, Lâm Thâm vẫn không thể hiểu được, nếu Lão Dã thực sự muốn cậu đến Hồ Lô Sơn, thì ban đầu đã có cơ hội, tại sao phải vòng vo như vậy?
"Lão ta không biết Hồ Lô Sơn nằm ở đâu."
Tựa như nhìn thấu nội tâm của Lâm Thâm, Bạch Thần Phi bất ngờ nói ra một câu như vậy.
Câu nói này lập tức khiến Lâm Thâm liên kết mọi chuyện lại với nhau.
Nếu Lão Dã không biết Hồ Lô Sơn nằm ở đâu, thì người có khả năng biết rõ vị trí của Hồ Lô Sơn nhất trong Lâm gia, chỉ có thể là chính Lâm Thâm mà thôi.
Điều này mới hợp lý, nếu Lão Dã thực sự có âm mưu gì đó, thì vòng vo như vậy chính là để xác định xem Lâm Thâm có biết vị trí của Hồ Lô Sơn hay không.
"Bạch sư tỷ, những gì tỷ nói chỉ là suy đoán."
Mặc dù trong lòng đã có chút hoài nghi, nhưng Lâm Thâm không thể vì mấy câu nói của người ngoài như Bạch Thần Phi mà phủ nhận một người đã vì Lâm gia vào sinh ra tử như Lão Dã.
"Ta biết Hồ Lô Sơn ở đâu."
Bạch Thần Phi không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều như đánh thẳng vào điểm mấu chốt.
Lâm Thâm kinh ngạc, khó mà tin được nhìn cô: "Sư tỷ biết Hồ Lô Sơn ở đâu?"
Nếu ngay cả Lão Dã cũng không biết vị trí của Hồ Lô Sơn, thì dựa vào đâu mà Bạch Thần Phi lại biết?
"Tất nhiên là ta biết."
Bạch Thần Phi thản nhiên nói: "Ta đến căn cứ Huyền Điểu lần này là do Lâm sư huynh nhờ cậy. Nếu sau hội chiêu mộ mà huynh ấy không thể quay về, thì ta sẽ bảo vệ cậu vào Hồ Lô Sơn."
"Nếu Tứ ca muốn tôi đến Hồ Lô Sơn, vậy tại sao khi anh ấy và Tam ca đi, không trực tiếp đưa tôi đi cùng? Tại sao lại chờ đến khi xảy ra chuyện rồi mới để tỷ đưa tôi đến Hồ Lô Sơn?"
Lâm Thâm cảm thấy điều này không hợp lý.
"Huynh ấy không đưa cậu đi Hồ Lô Sơn vì huynh ấy không biết cậu đã cơ biến, thậm chí đạt tới cấp hợp kim. Ngay cả ta cũng bất ngờ, Lâm sư huynh từng nói rằng cậu vẫn chưa cơ biến."
Ánh mắt Bạch Thần Phi chăm chú nhìn Lâm Thâm, có phần tò mò: "Lâm sư huynh và cậu ở gần nhau bao nhiêu năm, cậu đã cơ biến tới mức này mà người tinh tế như Lâm sư huynh lại không hề hay biết. Cậu làm thế nào mà giấu được?"
Trong lòng Lâm Thâm cười khổ, bởi cậu vốn dĩ chưa từng cơ biến, làm sao Lâm Hướng Đông có thể phát hiện được?
"Bạch sư tỷ, Tứ ca nhờ tỷ bảo vệ tôi vào Hồ Lô Sơn, chẳng lẽ là để tôi tìm một quả trứng cơ biến cực phẩm? Nếu vậy thì bây giờ tôi còn cần phải đi nữa sao?"
Lâm Thâm vẫn không hoàn toàn tin tưởng Bạch Thần Phi, cố ý thăm dò.
"Ai nói với cậu rằng Lâm sư huynh vào Hồ Lô Sơn để tìm trứng cơ biến cực phẩm cho cậu?"
Lời Bạch Thần Phi vừa thốt ra, cô lập tức đoán được câu trả lời, tiếp tục nói: "Nếu là Lão Dã nói với cậu điều này, thì lại càng khẳng định lão ta có vấn đề."
"Tứ ca vào Hồ Lô Sơn không phải để tìm trứng cơ biến cực phẩm cho tôi sao?"
Lâm Thâm sững sờ.
"Tất nhiên là không."
Bạch Thần Phi dứt khoát nói: "Cho dù Lâm sư huynh không biết cậu chưa cơ biến, nếu muốn tìm trứng cơ biến cho cậu, chỉ cần loại cấp Cương Thiết là đủ. Nếu là trứng cơ biến tinh cơ cấp cực phẩm thì còn hợp lý, nhưng vì một quả trứng cơ biến cương thiết cực phẩm, chẳng cần phải mạo hiểm tính mạng ở nơi như Hồ Lô Sơn."
"Vậy tại sao lại phải vào Hồ Lô Sơn? Còn muốn tôi cũng đến đó?"
Lâm Thâm không thể kiềm chế sự tò mò trong lòng.
"Vì một khả năng. Một khả năng có thể giúp cậu trở thành người mạnh nhất dưới tinh không."
Bạch Thần Phi nhấn mạnh từng chữ, nói chậm rãi.
Thế nhưng, Bạch Thần Phi lại có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong phòng cậu, thậm chí còn ngồi ngay sau lưng cậu mà không ai hay biết. Đây không phải là chuyện cậu có thể phòng ngừa bằng sự cẩn thận. Sự chênh lệch thực lực này thực sự quá lớn.
"Bạch sư tỷ đã bỏ công đến tìm tôi, chắc hẳn không phải để thảo luận về chuyện ăn chơi nhỉ?" Lâm Thâm dứt khoát mở lời, không muốn vòng vo.
"Ta nhớ Lâm sư huynh từng nói, cậu nhỏ hơn huynh ấy tận mười tuổi. Gọi ta một tiếng sư tỷ cũng chẳng sai." Bạch Thần Phi khẽ gật đầu, đáp: "Thật ra, ngay từ lúc ở đại hội chiêu mộ, ta đã đoán ra thân phận của cậu. Sau đó rời đi cũng có lý do riêng. Cậu có biết lý do đó là gì không?"
"Chuyện này tôi thật sự không biết. Có lẽ phải nhờ Bạch sư tỷ giải thích." Đôi mắt Lâm Thâm thoáng ánh lên một tia suy nghĩ, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói ra điều mình đoán.
Bạch Thần Phi khẽ cười, nói: "Cậu không phải không biết, mà là đã nghĩ ra nhưng không nói. Có vẻ như cậu khác với những gì Lâm sư huynh kể. Cậu không chỉ biết ăn chơi."
Dừng lại một chút, Bạch Thần Phi tiếp lời: "Hôm nay, cơ biến giả đi theo cậu là Lão Dã, đúng không? Khi Lâm sư huynh tu luyện tại căn cứ Hải Giác, chính lão ta là người chăm sóc cuộc sống thường nhật của huynh ấy. Ta cũng từng gặp lão ta vài lần."
Lâm Thâm chỉ yên lặng nhìn Bạch Thần Phi, không nói gì. Những lời cô nói không sai, ngay từ đầu cậu đã đoán được ý của cô là đang nhắm đến Lão Dã.
Nhưng đứng trên lập trường của mình, có những điều Lâm Thâm không muốn nói cũng không thể nói.
"Lão Dã là người có vấn đề." Bạch Thần Phi thẳng thắn nói.
"Lão Dã có vấn đề gì?" Lâm Thâm không phủ nhận, chỉ bình thản hỏi lại.
"Khi ta nhắc đến Hồ Lô Sơn, ánh mắt lão ta không bình thường." Bạch Thần Phi đáp.
"Người ta thường bảo trực giác của phụ nữ là chuẩn nhất. Bạch sư tỷ thấy ánh mắt ông ấy không đúng, vậy chắc hẳn ông ấy có vấn đề rồi." Lâm Thâm bình thản nói, ý châm chọc.
"Lâm sư huynh nói cậu là người ngoan ngoãn, chưa từng nói lời thô tục. Ban đầu ta không tin, giờ thì ta tin rồi. Cậu mắng người không cần dùng đến một chữ bậy, đúng là khác biệt." Bạch Thần Phi không tức giận, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Ta hỏi cậu ba câu. Cậu có thể trả lời hoặc không. Sau khi hỏi xong, nếu cậu vẫn cho rằng Lão Dã không có vấn đề, thì coi như trực giác của ta sai."
"Những gì tôi trả lời được, tôi sẽ không từ chối." Lâm Thâm gật đầu.
"Câu hỏi thứ nhất, lão ta có từng khuyên cậu đến Hồ Lô Sơn không?" Bạch Thần Phi hỏi.
"Không." Lâm Thâm lắc đầu trả lời.
"Câu hỏi thứ hai, cậu có nghĩ lão ta từng khuyên cậu đến Hồ Lô Sơn không?" Cô tiếp tục.
Câu hỏi này thoạt nhìn có vẻ giống câu đầu, nhưng Lâm Thâm lại ngập ngừng, không trả lời ngay lập tức như trước.
Dường như Bạch Thần Phi đã nắm được điều mình muốn. Cô không chờ câu trả lời mà tiếp tục hỏi: "Việc cậu giả danh Lâm sư huynh tham gia đại hội chiêu mộ, có phải là ý của lão ta không?"
Lần này, Lâm Thâm cũng không trả lời ngay.
Không phải cậu muốn che giấu, mà câu hỏi của Bạch Thần Phi đã khiến những nghi ngờ trong lòng cậu bùng lên, buộc cậu phải suy nghĩ lại toàn bộ sự việc xảy ra trong mấy ngày qua.
Sau khi hỏi xong ba câu, Bạch Thần Phi không ép Lâm Thâm phải trả lời, mà chỉ ngồi trên ghế sofa, thích thú quan sát cậu.
Trước khi tham gia đại hội chiêu mộ, dù Lâm Thâm đã chuẩn bị vài phương án đối phó tình huống bất ngờ, đó cũng chỉ là biện pháp phòng ngừa.
Trong hoàn cảnh bình thường, Lão Dã sẽ là người giúp cậu xử lý phần lớn vấn đề. Nhưng thực tế, những gì Lão Dã làm lại ít hơn nhiều so với dự tính của cậu.
Những điều này còn có thể giải thích rằng Lão Dã vì mang lòng kiêng dè nên không muốn làm sâu thêm sự nghi ngờ của hai nhà Tề Vương.
Nhưng sau đó, Lão Dã lại vài lần vô tình hay cố ý dẫn dắt Lâm Thâm đến Hồ Lô Sơn, điều này thực sự đáng nghi.
Lão Dã là người của Lâm gia, từ khi Nhị ca còn trẻ lão đã ở đây, sau này lại chăm sóc Tứ ca bao năm trời. Lâm Thâm vốn không muốn nghi ngờ lão, nhưng với tình hình hiện tại của Lâm gia, cậu không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Tuy vậy, Lâm Thâm vẫn không thể hiểu được, nếu Lão Dã thực sự muốn cậu đến Hồ Lô Sơn, thì ban đầu đã có cơ hội, tại sao phải vòng vo như vậy?
"Lão ta không biết Hồ Lô Sơn nằm ở đâu."
Tựa như nhìn thấu nội tâm của Lâm Thâm, Bạch Thần Phi bất ngờ nói ra một câu như vậy.
Câu nói này lập tức khiến Lâm Thâm liên kết mọi chuyện lại với nhau.
Nếu Lão Dã không biết Hồ Lô Sơn nằm ở đâu, thì người có khả năng biết rõ vị trí của Hồ Lô Sơn nhất trong Lâm gia, chỉ có thể là chính Lâm Thâm mà thôi.
Điều này mới hợp lý, nếu Lão Dã thực sự có âm mưu gì đó, thì vòng vo như vậy chính là để xác định xem Lâm Thâm có biết vị trí của Hồ Lô Sơn hay không.
"Bạch sư tỷ, những gì tỷ nói chỉ là suy đoán."
Mặc dù trong lòng đã có chút hoài nghi, nhưng Lâm Thâm không thể vì mấy câu nói của người ngoài như Bạch Thần Phi mà phủ nhận một người đã vì Lâm gia vào sinh ra tử như Lão Dã.
"Ta biết Hồ Lô Sơn ở đâu."
Bạch Thần Phi không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều như đánh thẳng vào điểm mấu chốt.
Lâm Thâm kinh ngạc, khó mà tin được nhìn cô: "Sư tỷ biết Hồ Lô Sơn ở đâu?"
Nếu ngay cả Lão Dã cũng không biết vị trí của Hồ Lô Sơn, thì dựa vào đâu mà Bạch Thần Phi lại biết?
"Tất nhiên là ta biết."
Bạch Thần Phi thản nhiên nói: "Ta đến căn cứ Huyền Điểu lần này là do Lâm sư huynh nhờ cậy. Nếu sau hội chiêu mộ mà huynh ấy không thể quay về, thì ta sẽ bảo vệ cậu vào Hồ Lô Sơn."
"Nếu Tứ ca muốn tôi đến Hồ Lô Sơn, vậy tại sao khi anh ấy và Tam ca đi, không trực tiếp đưa tôi đi cùng? Tại sao lại chờ đến khi xảy ra chuyện rồi mới để tỷ đưa tôi đến Hồ Lô Sơn?"
Lâm Thâm cảm thấy điều này không hợp lý.
"Huynh ấy không đưa cậu đi Hồ Lô Sơn vì huynh ấy không biết cậu đã cơ biến, thậm chí đạt tới cấp hợp kim. Ngay cả ta cũng bất ngờ, Lâm sư huynh từng nói rằng cậu vẫn chưa cơ biến."
Ánh mắt Bạch Thần Phi chăm chú nhìn Lâm Thâm, có phần tò mò: "Lâm sư huynh và cậu ở gần nhau bao nhiêu năm, cậu đã cơ biến tới mức này mà người tinh tế như Lâm sư huynh lại không hề hay biết. Cậu làm thế nào mà giấu được?"
Trong lòng Lâm Thâm cười khổ, bởi cậu vốn dĩ chưa từng cơ biến, làm sao Lâm Hướng Đông có thể phát hiện được?
"Bạch sư tỷ, Tứ ca nhờ tỷ bảo vệ tôi vào Hồ Lô Sơn, chẳng lẽ là để tôi tìm một quả trứng cơ biến cực phẩm? Nếu vậy thì bây giờ tôi còn cần phải đi nữa sao?"
Lâm Thâm vẫn không hoàn toàn tin tưởng Bạch Thần Phi, cố ý thăm dò.
"Ai nói với cậu rằng Lâm sư huynh vào Hồ Lô Sơn để tìm trứng cơ biến cực phẩm cho cậu?"
Lời Bạch Thần Phi vừa thốt ra, cô lập tức đoán được câu trả lời, tiếp tục nói: "Nếu là Lão Dã nói với cậu điều này, thì lại càng khẳng định lão ta có vấn đề."
"Tứ ca vào Hồ Lô Sơn không phải để tìm trứng cơ biến cực phẩm cho tôi sao?"
Lâm Thâm sững sờ.
"Tất nhiên là không."
Bạch Thần Phi dứt khoát nói: "Cho dù Lâm sư huynh không biết cậu chưa cơ biến, nếu muốn tìm trứng cơ biến cho cậu, chỉ cần loại cấp Cương Thiết là đủ. Nếu là trứng cơ biến tinh cơ cấp cực phẩm thì còn hợp lý, nhưng vì một quả trứng cơ biến cương thiết cực phẩm, chẳng cần phải mạo hiểm tính mạng ở nơi như Hồ Lô Sơn."
"Vậy tại sao lại phải vào Hồ Lô Sơn? Còn muốn tôi cũng đến đó?"
Lâm Thâm không thể kiềm chế sự tò mò trong lòng.
"Vì một khả năng. Một khả năng có thể giúp cậu trở thành người mạnh nhất dưới tinh không."
Bạch Thần Phi nhấn mạnh từng chữ, nói chậm rãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.