Chương 48: Thiên Phú Luận
Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ
13/12/2024
Thiên phú quả thật là một thứ rất kỳ diệu, đối với cùng một việc, người không có thiên phú cảm thấy vô cùng khó khăn, trong khi người có thiên phú lại thấy cực kỳ đơn giản.
Lâm Thâm tự hỏi không biết có phải mình đặc biệt không có thiên phú hay không. Dù cậu đã rất nỗ lực học hỏi, nhưng những điều Vệ Vũ Phu dạy vẫn không thể nào nắm bắt được.
Động tác thì giống y hệt, nhưng Lâm Thâm lại không thể cảm nhận được lực lượng lưu động trong cơ thể như Vệ Vũ Phu đã nói.
“Đừng vội, từ từ học, đơn giản thôi,” Vệ Vũ Phu kiên nhẫn hướng dẫn, lặp lại cách thức cho cậu.
Lâm Thâm thật sự muốn nói với anh ta rằng mình không hề vội vàng, mà đơn giản là không thể học được.
“Lão Vệ, tôi hiểu rồi, hôm nay dừng ở đây thôi. Chuyện này không thể gấp gáp được. Anh vất vả rồi, Loại sự tình này gấp cũng không gấp được, tôi sẽ từ từ học, ngày tháng còn dài mà.” Lâm Thâm nhận được tin nhắn, biết rằng Tề Thư Hằng và Vương Thiên Nhị đã trở về căn cứ, bèn tạm thời dừng buổi luyện tập.
Từ sáng đến giờ đã qua bảy tám tiếng, lý thuyết và động tác Lâm Thâm đều ghi nhớ rất rõ, nhưng không hiểu sao vẫn không thể vận dụng được.
Căn cứ Huyền Điểu vốn chẳng lớn, không có chuyện gì có thể che giấu được. Sau khi tìm hiểu một chút, Lâm Thâm đã biết hai nhà Tề Vương chỉ có bảy người trở về, cộng thêm Bạch Thần Phi là tám, tổn thất thảm trọng.
Nhưng nghe nói lúc họ trở về còn mang theo mấy chiếc xe chở đầy hàng hóa, che chắn rất kỹ, không ai biết bên trong là gì.
Lâm Thâm đoán rằng sau khi thoát khỏi dãy núi Cự Nhân, họ đã đến nơi khác và thu được vài món đồ, nhưng cậu không rõ đó là gì.
Không lâu sau, Bạch Thần Phi đến thăm. Lâm Thâm sai người dẫn cô vào phòng khách.
“Bạch sư tỷ, chuyến đi lần này hẳn thu hoạch không ít nhỉ?” Lâm Thâm vừa rót trà cho cô vừa cười nói.
Ánh mắt Bạch Thần Phi chăm chú quan sát Lâm Thâm, dường như muốn tìm ra điều gì từ biểu cảm của cậu.
“Thu hoạch không có, suýt nữa thì mất mạng.” Bạch Thần Phi hờ hững nói, “Nghe nói cậu trở về cùng Vệ Vũ Phu?”
Lâm Thâm gật đầu, đáp: “Sau khi chạy thoát, tôi trốn đi một chỗ, trong lòng vẫn lo lắng cho sự an toàn của các người nên không dám rời đi. Tôi đợi ba ngày mới thấy lão Vệ xuất hiện. Anh ấy nói sau khi vào hang động thì lạc mất mọi người, cũng không biết tình hình của sư tỷ ra sao. Chúng tôi chờ thêm nửa ngày cũng không thấy sư tỷ, tôi còn tưởng…”
Bạch Thần Phi nhìn thẳng vào mắt Lâm Thâm, dường như muốn xác định lời cậu nói thật hay giả. Một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Quả thực gặp phải chút phiền phức. Nếu không nhờ một cao thủ tương trợ, e rằng đã khó mà thoát thân.”
“Cao thủ? Cao thủ nào? Trong căn cứ Huyền Điểu còn có người mạnh hơn sư tỷ sao?” Lâm Thâm làm ra vẻ kinh ngạc.
“Tất nhiên là mạnh hơn tôi nhiều.” Không nhận ra gì từ biểu cảm của Lâm Thâm, Bạch Thần Phi tiếp tục hỏi: “Nghe nói nhị ca của cậu từng vào Hồ Lô Sơn rồi mất tích phải không?”
“Sư tỷ nói cao thủ cứu các người chính là nhị ca của tôi?” Lâm Thâm lập tức tỏ ra mừng rỡ.
Bạch Thần Phi lãnh đạm đáp: “Tôi không thấy rõ người đó, chỉ đoán vậy thôi. Tề Thư Hằng và Vương Thiên Nhị lại cho rằng đó là tứ ca của cậu, nhưng tôi thấy không giống. Tứ ca của cậu không mạnh như vậy.”
Lâm Thâm giả vờ thất vọng: “Nhị ca mất tích nhiều năm, chúng tôi cứ nghĩ anh ấy đã gặp bất trắc. Nếu thật sự là anh ấy thì tốt quá.”
“Đúng rồi, lần này các người thu hoạch được gì?” Lâm Thâm chuyển chủ đề.
“Thu hoạch của hai nhà Tề, Vương còn không bù nổi tổn thất. Lại thêm họ nghi ngờ vị cao thủ đó là tam ca hoặc tứ ca của cậu, chắc sau này không dám tùy tiện đối phó Lâm gia nữa.”
Bạch Thần Phi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chuyện ở đây coi như xong, hôm nay tôi sẽ quay về căn cứ Hải Giác. Cậu có muốn đi cùng không? Tôi có thể giới thiệu cậu tham gia trại huấn luyện của tôi, cũng chính là nơi Lâm sư huynh từng ở.”
Lâm Thâm thực sự có chút do dự. Cậu không phải không muốn gia nhập trại huấn luyện, mà là sau khi Bạch Thần Phi rời đi như thế, không biết liệu còn có cơ hội gặp lại cô hay không. Cậu không chắc liệu có cơ hội lấy được hỏa chủng trên người cô không.
Trầm ngâm hồi lâu, Lâm Thâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Thần Phi, hỏi:
"Bạch sư tỷ, không biết bây giờ tỷ có bạn trai chưa?"
Bạch Thần Phi hơi ngẩn ra:
"Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
"Nếu chưa, tỷ thấy tôi thế nào?" Lâm Thâm thầm nghĩ, nếu có thể chinh phục được Bạch Thần Phi, không chỉ có thể lấy được hỏa chủng, mà còn có thể giải quyết vấn đề truyền thừa huyết mạch của Lâm gia.
"Ý cậu là muốn làm bạn trai của tôi?" Bạch Thần Phi hơi ngạc nhiên, đánh giá Lâm Thâm.
"Ai mà không muốn có một người bạn gái xinh đẹp như tỷ chứ?" Lâm Thâm mặc dù không nhìn thấy rõ nét mặt của cô, nhưng từ giọng điệu của cô, dường như cũng có một chút khả năng. Điều này khiến Lâm Thâm hơi bất ngờ.
Tuy không thấy được dung nhan của Bạch Thần Phi, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của những người khác khi nhìn cô, Lâm Thâm cũng đoán được cô chắc chắn rất đẹp. Nếu thật sự có thể khiến Bạch Thần Phi làm bạn gái, đó cũng là điều không tệ.
"Đáng tiếc, tôi không thích những cậu em trai." Bạch Thần Phi đứng dậy, nói:
"Đã vậy, cậu không muốn đi, tôi cũng không ép buộc."
Bạch Thần Phi nghĩ rằng Lâm Thâm tìm cớ từ chối khéo việc theo nàng đến căn cứ Hải Giác, nên từ chối luôn.
Lâm Thâm thở dài bất lực. Cậu cũng biết, bản thân hấp tấp nói ra như vậy, Bạch Thần Phi làm sao có thể suy nghĩ nghiêm túc về cậu. Đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ không cân nhắc bản thân mình.
Tiễn Bạch Thần Phi đến cổng lớn, vừa định quay người trở lại thì Bạch Thần Phi bất ngờ quay đầu, nói với Lâm Thâm:
"Nếu cậu thật sự muốn làm bạn trai tôi, cũng không phải là không có khả năng."
"Sư tỷ có điều kiện gì cứ nói." Lâm Thâm nghiêm túc đáp.
Bạch Thần Phi lấy ra một thứ, ném cho Lâm Thâm:
"Nếu cậu học được cái này, đến căn cứ Hải Giác tìm tôi, khi đó tôi có thể cân nhắc cho cậu một cơ hội."
Nói xong, nàng xoay người rời đi, không chờ Lâm Thâm nói thêm gì.
"Sư tỷ, lời này của tỷ tôi xem là thật đấy nhé." Lâm Thâm đón lấy vật đó, phát hiện đó là một cuốn nhật ký. Mở ra xem, bên trong toàn là chữ viết tay.
"Là thật." Giọng nói của Bạch Thần Phi từ xa vọng lại, bóng dáng cô đã khuất hẳn.
"Đây là cơ biến thuật?" Lâm Thâm cẩn thận xem xét, phát hiện nội dung bên trong có phần quen thuộc. Đây hẳn là một loại cơ biến thuật, nhưng vì không có tên nên không rõ nó là loại nào.
Lật đến cuối, bên trong chỉ có phần cơ biến, không có phần sau.
"Đột nhiên đưa cho mình một môn cơ biến thuật, Bạch Thần Phi rốt cuộc muốn làm gì?" Lâm Thâm không đoán được ý đồ của cô.
Quay về phòng, Lâm Thâm lại nghiên cứu cẩn thận thêm mấy lần. Cơ biến thuật này phức tạp hơn những gì Vệ Vũ Phu đã truyền thụ. Rõ ràng, nó không phải là loại cơ biến thuật thông thường thuộc năm đại kinh điển.
"Xem ra cơ biến thuật này khá cao cấp. Nếu học được, vừa có thể giải quyết vấn đề cơ biến, vừa có thể có được một bạn gái vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, đồng thời lấy được hỏa chủng. Thật là một mũi tên trúng ba đích." Lâm Thâm nghĩ đến mà trong lòng hơi nóng lên.
Tuy nhiên, cậu cũng hiểu rõ, dù có học được cơ biến thuật này, Bạch Thần Phi chưa chắc đã thật sự đồng ý làm bạn gái cậu.
Ý định của Bạch Thần Phi là gì, cậu thật sự không thể hiểu được.
Sau khi rời khỏi Lâm gia, Bạch Thần Phi đứng từ xa nhìn cánh cổng lớn của Lâm gia, thì thầm:
"‘Thiên Phú Luận’ há có thể dễ dàng luyện thành. Không biết bao nhiêu thiên tài kiệt xuất đã thất bại, nếu không ta cũng chẳng mắc kẹt ở cấp cơ biến lâu đến thế. Không biết cần thiên phú nghịch thiên đến mức nào mới có thể luyện thành ‘Thiên Phú Luận’, trở thành chìa khóa mở ra cánh cửa vận mệnh của ta."
Lâm Thâm tự hỏi không biết có phải mình đặc biệt không có thiên phú hay không. Dù cậu đã rất nỗ lực học hỏi, nhưng những điều Vệ Vũ Phu dạy vẫn không thể nào nắm bắt được.
Động tác thì giống y hệt, nhưng Lâm Thâm lại không thể cảm nhận được lực lượng lưu động trong cơ thể như Vệ Vũ Phu đã nói.
“Đừng vội, từ từ học, đơn giản thôi,” Vệ Vũ Phu kiên nhẫn hướng dẫn, lặp lại cách thức cho cậu.
Lâm Thâm thật sự muốn nói với anh ta rằng mình không hề vội vàng, mà đơn giản là không thể học được.
“Lão Vệ, tôi hiểu rồi, hôm nay dừng ở đây thôi. Chuyện này không thể gấp gáp được. Anh vất vả rồi, Loại sự tình này gấp cũng không gấp được, tôi sẽ từ từ học, ngày tháng còn dài mà.” Lâm Thâm nhận được tin nhắn, biết rằng Tề Thư Hằng và Vương Thiên Nhị đã trở về căn cứ, bèn tạm thời dừng buổi luyện tập.
Từ sáng đến giờ đã qua bảy tám tiếng, lý thuyết và động tác Lâm Thâm đều ghi nhớ rất rõ, nhưng không hiểu sao vẫn không thể vận dụng được.
Căn cứ Huyền Điểu vốn chẳng lớn, không có chuyện gì có thể che giấu được. Sau khi tìm hiểu một chút, Lâm Thâm đã biết hai nhà Tề Vương chỉ có bảy người trở về, cộng thêm Bạch Thần Phi là tám, tổn thất thảm trọng.
Nhưng nghe nói lúc họ trở về còn mang theo mấy chiếc xe chở đầy hàng hóa, che chắn rất kỹ, không ai biết bên trong là gì.
Lâm Thâm đoán rằng sau khi thoát khỏi dãy núi Cự Nhân, họ đã đến nơi khác và thu được vài món đồ, nhưng cậu không rõ đó là gì.
Không lâu sau, Bạch Thần Phi đến thăm. Lâm Thâm sai người dẫn cô vào phòng khách.
“Bạch sư tỷ, chuyến đi lần này hẳn thu hoạch không ít nhỉ?” Lâm Thâm vừa rót trà cho cô vừa cười nói.
Ánh mắt Bạch Thần Phi chăm chú quan sát Lâm Thâm, dường như muốn tìm ra điều gì từ biểu cảm của cậu.
“Thu hoạch không có, suýt nữa thì mất mạng.” Bạch Thần Phi hờ hững nói, “Nghe nói cậu trở về cùng Vệ Vũ Phu?”
Lâm Thâm gật đầu, đáp: “Sau khi chạy thoát, tôi trốn đi một chỗ, trong lòng vẫn lo lắng cho sự an toàn của các người nên không dám rời đi. Tôi đợi ba ngày mới thấy lão Vệ xuất hiện. Anh ấy nói sau khi vào hang động thì lạc mất mọi người, cũng không biết tình hình của sư tỷ ra sao. Chúng tôi chờ thêm nửa ngày cũng không thấy sư tỷ, tôi còn tưởng…”
Bạch Thần Phi nhìn thẳng vào mắt Lâm Thâm, dường như muốn xác định lời cậu nói thật hay giả. Một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Quả thực gặp phải chút phiền phức. Nếu không nhờ một cao thủ tương trợ, e rằng đã khó mà thoát thân.”
“Cao thủ? Cao thủ nào? Trong căn cứ Huyền Điểu còn có người mạnh hơn sư tỷ sao?” Lâm Thâm làm ra vẻ kinh ngạc.
“Tất nhiên là mạnh hơn tôi nhiều.” Không nhận ra gì từ biểu cảm của Lâm Thâm, Bạch Thần Phi tiếp tục hỏi: “Nghe nói nhị ca của cậu từng vào Hồ Lô Sơn rồi mất tích phải không?”
“Sư tỷ nói cao thủ cứu các người chính là nhị ca của tôi?” Lâm Thâm lập tức tỏ ra mừng rỡ.
Bạch Thần Phi lãnh đạm đáp: “Tôi không thấy rõ người đó, chỉ đoán vậy thôi. Tề Thư Hằng và Vương Thiên Nhị lại cho rằng đó là tứ ca của cậu, nhưng tôi thấy không giống. Tứ ca của cậu không mạnh như vậy.”
Lâm Thâm giả vờ thất vọng: “Nhị ca mất tích nhiều năm, chúng tôi cứ nghĩ anh ấy đã gặp bất trắc. Nếu thật sự là anh ấy thì tốt quá.”
“Đúng rồi, lần này các người thu hoạch được gì?” Lâm Thâm chuyển chủ đề.
“Thu hoạch của hai nhà Tề, Vương còn không bù nổi tổn thất. Lại thêm họ nghi ngờ vị cao thủ đó là tam ca hoặc tứ ca của cậu, chắc sau này không dám tùy tiện đối phó Lâm gia nữa.”
Bạch Thần Phi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chuyện ở đây coi như xong, hôm nay tôi sẽ quay về căn cứ Hải Giác. Cậu có muốn đi cùng không? Tôi có thể giới thiệu cậu tham gia trại huấn luyện của tôi, cũng chính là nơi Lâm sư huynh từng ở.”
Lâm Thâm thực sự có chút do dự. Cậu không phải không muốn gia nhập trại huấn luyện, mà là sau khi Bạch Thần Phi rời đi như thế, không biết liệu còn có cơ hội gặp lại cô hay không. Cậu không chắc liệu có cơ hội lấy được hỏa chủng trên người cô không.
Trầm ngâm hồi lâu, Lâm Thâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Thần Phi, hỏi:
"Bạch sư tỷ, không biết bây giờ tỷ có bạn trai chưa?"
Bạch Thần Phi hơi ngẩn ra:
"Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
"Nếu chưa, tỷ thấy tôi thế nào?" Lâm Thâm thầm nghĩ, nếu có thể chinh phục được Bạch Thần Phi, không chỉ có thể lấy được hỏa chủng, mà còn có thể giải quyết vấn đề truyền thừa huyết mạch của Lâm gia.
"Ý cậu là muốn làm bạn trai của tôi?" Bạch Thần Phi hơi ngạc nhiên, đánh giá Lâm Thâm.
"Ai mà không muốn có một người bạn gái xinh đẹp như tỷ chứ?" Lâm Thâm mặc dù không nhìn thấy rõ nét mặt của cô, nhưng từ giọng điệu của cô, dường như cũng có một chút khả năng. Điều này khiến Lâm Thâm hơi bất ngờ.
Tuy không thấy được dung nhan của Bạch Thần Phi, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của những người khác khi nhìn cô, Lâm Thâm cũng đoán được cô chắc chắn rất đẹp. Nếu thật sự có thể khiến Bạch Thần Phi làm bạn gái, đó cũng là điều không tệ.
"Đáng tiếc, tôi không thích những cậu em trai." Bạch Thần Phi đứng dậy, nói:
"Đã vậy, cậu không muốn đi, tôi cũng không ép buộc."
Bạch Thần Phi nghĩ rằng Lâm Thâm tìm cớ từ chối khéo việc theo nàng đến căn cứ Hải Giác, nên từ chối luôn.
Lâm Thâm thở dài bất lực. Cậu cũng biết, bản thân hấp tấp nói ra như vậy, Bạch Thần Phi làm sao có thể suy nghĩ nghiêm túc về cậu. Đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ không cân nhắc bản thân mình.
Tiễn Bạch Thần Phi đến cổng lớn, vừa định quay người trở lại thì Bạch Thần Phi bất ngờ quay đầu, nói với Lâm Thâm:
"Nếu cậu thật sự muốn làm bạn trai tôi, cũng không phải là không có khả năng."
"Sư tỷ có điều kiện gì cứ nói." Lâm Thâm nghiêm túc đáp.
Bạch Thần Phi lấy ra một thứ, ném cho Lâm Thâm:
"Nếu cậu học được cái này, đến căn cứ Hải Giác tìm tôi, khi đó tôi có thể cân nhắc cho cậu một cơ hội."
Nói xong, nàng xoay người rời đi, không chờ Lâm Thâm nói thêm gì.
"Sư tỷ, lời này của tỷ tôi xem là thật đấy nhé." Lâm Thâm đón lấy vật đó, phát hiện đó là một cuốn nhật ký. Mở ra xem, bên trong toàn là chữ viết tay.
"Là thật." Giọng nói của Bạch Thần Phi từ xa vọng lại, bóng dáng cô đã khuất hẳn.
"Đây là cơ biến thuật?" Lâm Thâm cẩn thận xem xét, phát hiện nội dung bên trong có phần quen thuộc. Đây hẳn là một loại cơ biến thuật, nhưng vì không có tên nên không rõ nó là loại nào.
Lật đến cuối, bên trong chỉ có phần cơ biến, không có phần sau.
"Đột nhiên đưa cho mình một môn cơ biến thuật, Bạch Thần Phi rốt cuộc muốn làm gì?" Lâm Thâm không đoán được ý đồ của cô.
Quay về phòng, Lâm Thâm lại nghiên cứu cẩn thận thêm mấy lần. Cơ biến thuật này phức tạp hơn những gì Vệ Vũ Phu đã truyền thụ. Rõ ràng, nó không phải là loại cơ biến thuật thông thường thuộc năm đại kinh điển.
"Xem ra cơ biến thuật này khá cao cấp. Nếu học được, vừa có thể giải quyết vấn đề cơ biến, vừa có thể có được một bạn gái vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, đồng thời lấy được hỏa chủng. Thật là một mũi tên trúng ba đích." Lâm Thâm nghĩ đến mà trong lòng hơi nóng lên.
Tuy nhiên, cậu cũng hiểu rõ, dù có học được cơ biến thuật này, Bạch Thần Phi chưa chắc đã thật sự đồng ý làm bạn gái cậu.
Ý định của Bạch Thần Phi là gì, cậu thật sự không thể hiểu được.
Sau khi rời khỏi Lâm gia, Bạch Thần Phi đứng từ xa nhìn cánh cổng lớn của Lâm gia, thì thầm:
"‘Thiên Phú Luận’ há có thể dễ dàng luyện thành. Không biết bao nhiêu thiên tài kiệt xuất đã thất bại, nếu không ta cũng chẳng mắc kẹt ở cấp cơ biến lâu đến thế. Không biết cần thiên phú nghịch thiên đến mức nào mới có thể luyện thành ‘Thiên Phú Luận’, trở thành chìa khóa mở ra cánh cửa vận mệnh của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.