Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới
Chương 39: Đánh cược
Thỏ Đào
18/04/2018
“ Ngô công tử làm vậy không thỏa đáng, ba quyển kinh thư này là ta được Mộ Dung tiên sinh trao cho, cũng phải để cho ta tự mình trả về, không cần công tử bận tâm.”
Ngô Minh chẳng quan tâm tới Cưu Ma Trí mà quay sang mấy quyển bí tịch lật ra xem. Cưu Ma Trí lúc này tức giận tột độ. Hắn đường đường là một Quốc Sư nước Thổ Phiên lại bị một thiếu niên như Ngô Minh liên tục trêu đùa, nếu không phải hắn lo cho danh dự của mình không tiện rat ay trước mặt nhiều người nếu không Ngô Minh cơ hồ cũng đã bị hắn xông vào tấn công.
Đoàn Chính Thuần nhìn cảnh này thì cảm thấy có chút thương hại cho Cưu Ma Trí. Hắn biết hòa thượng này đã lọt vào tầm ngắm của Ngô Minh rồi. Đấu với Ngô Minh thứ đầu tiên cần phải vứt bỏ chính là sĩ diện, một kẻ coi trọng bề ngoài như Cưu Ma Trí chắc chắn sẽ gặp thiệt thòi khi đối đầu với Ngô Minh.
Ngô Minh một mình ngồi lật từng trang sách ra xem, hắn đôi lúc không hiểu còn quay sang hỏi Uyển Thanh kế bên nhờ nàng giải thích.
Cưu Ma Trí cuối cùng cũng đã không chịu nổi bước tới trước Ngô Minh nói ra.
“ Ngô công tử người bây giờ có thể trả lại cho ta được rồi chứ.”
“ Cần gì gấp gáp, ta vừa nhìn sơ qua mấy loại trong này. Ghi chép phải nói là quá sơ sài, ngươi không có đem đồ giả tới lừa các vị cao tăng ở đây đi.”
“ Ngô công tử không nên nói bậy, những quyển kinh thư này đều là thật. Ta sẽ dùng thử một môn võ công trong đó cho mọi người xem xét thì sẽ biết là thật hay giả. Môn này gọi là Niêm Hoa Chỉ.”
Cưu Ma Trí hai bàn tay đặt áp vào nhau sau đó vận dụng nội lực. Ngay sau đó hai bàn tay từ từ cách nhau ra một đoạn. Chỉ thấy ở giữa hai lòng bàn tay của hắn là một viên hạt châu.
“ Bùm.”
Ngay sau khi Cưu Ma Trí vận công lần nữa viên châu lập tức nổ tung hóa thành một đám cát vụn rơi ra mặt đất.
“ Thế nào các vị đã tin tưởng ba quyển kinh thư này là thật.”
“ Ta còn tưởng có gì lợi hại, nếu mà như thế này ta cũng có thể làm được.”
“ Ngô công tử, làm người phải biết khiêm nhường, không thể háo thắng mà đánh mất lý trí.”
“ Ta làm gì đánh mất lý trí, chiêu vừa rồi của ông thể hiện ta nghĩ ta cũng có thể làm được.”
“ Ta cũng muốn xem Ngô công tử đây sẽ làm như thế nào.”
Cưu Ma Trí biểu hiện nhường lối để Ngô Minh đang vị trí trống để biểu diễn. Ngô Minh cũng phụng bồi đi sang một bên trống trải.
“ Quốc sư có thể cho ta xin thêm một hạt châu không?”
Ngô Minh cười nói nhìn Cưu Ma Trí. Chỉ thấy hắn trong người phóng ra một hạt châu bay cực nhanh về phía Ngô Minh. Ngô Minh không những không hoảng sợ mà còn hứng thú. Ngón chỏ Ngô Minh đưa ra ngoài, cương khí bao quanh. Ngón trỏ của hắn chĩa vào ngay giữa hạt châu khiến hạt châu này dừng lại. Ngón tay của Ngô Minh cũng đâm sâu phá nửa hạt châu.
Tất cả mọi người một lần nữa bất ngờ trước Ngô Minh. Với chiêu vừa rồi của mình, Cưu Ma Trí cũng chỉ dám đứng né qua một bên chứ không dám đoán lấy chứ đừng nói là dùng một ngón tay. Mà người ngạc nhiên nhất phải là các lão tăng cùng hai Người Đoàn Chính Thuần. Ngay cả Đoàn Diên Khánh một bên cũng không nhịn được nói ra.
“ Nhất Dương Chỉ, chỉ vọn vẹn một ngày đã luyện được tới cảnh giới này? Ngô thiếu gia người đúng là cho ta mở rộng tầm mắt.”
Ngô Minh trong lòng cũng có chút đắc ý. Sau đó động tác của Ngô Minh y như Cưu Ma Trí vừa rồi, làm nổ tung hạt châu.
Cưu Ma Trí trong lòng như nổi lửa. Hắn cảm giác được Ngô Minh sử dung không phải như mình. Hắn sử dụng chính là Tiểu Vô Tướng Công. Môn võ công này là Tiêu Dao Tử chân truyền cho riêng Lý Thu Thủy. Cũng không biết làm cách nào mà Cưu Ma Trí học được.Môn võ công này lợi hại ở chỗ chỉ cần dựa vào nội công của Tiểu Vô Tướng Công thì có thể thi triển ra nhiều loại võ công khác nhau. Chính vì vậy vừa rồi Cưu Ma Trí thể hiện không phải là Niêm Hoa Chỉ của thiếu lâm thật sự mà là dùng Tiểu Vô Tướng Công biến đổi mà thành.
Nhưng Cưu Ma Trí kinh ngạc chính là hắn lại không cảm nhận được Ngô Minh dùng Tiểu Vô Tướng Công. Vậy chẳng phải nói Ngô Minh vừa nhìn đã hiểu, vừa nhìn đã luyện thành sao? Hắn được mọi người đều nói là học thức uyên thâm nên chuyện như thế này hắn không thể tin tưởng.
“ Ngô công tử nếu vậy ngày thử dùng chiêu này cho ta xem thử.”
Cưu Ma Trí tiếp đó đi ra gần một cái đỉnh lớn. Hắn một chân hất tung cái đỉnh lên trên không. Tay phải vận sức tung ra một đòn.
“ Ầm.”
Cái đỉnh làm hoàn toàn bằng kim loại nhưng vẫn bị chưởng này của Cưu Ma Trí in sâu một hình bàn tay lên trên.
“ Đây là Bàn Nhược chưởng.”
“ Đúng vậy đây là Bàn Nhược Chưởng, Ngô công tử người có thể dùng được chiêu này coi như ta thua cuộc, nguyện ý đem ba quyển sách này giao lại cho người coi như trả lại Mộ Dung gia.”
“ Nghe giọng ngươi nói chắc là còn có ý ta thua sẽ bị thế nào đó.”
“ Đúng vậy, nếu công tử thua chứng tỏ công tử là kẻ khoác lác.Xin hãy đi cùng ta vài năm để ta tu dưởng tính tình của công tử trở lại với chính đạo.”
“ Hừ chính đạo, ha ha ha.”
Ngô Minh nghe được câu này lại xuất từ miệng của Cưu Ma Trí nên không nhịn được cười.
“ Được ta đồng ý, ngươi cho ta một chút thời gian ta đoc qua chiêu này một chút.”
Ngô Minh vô tư vạch tới trang hướng dẫn Bàn Nhược Chưởng để đọc. Tất cả mọi người xung quanh đều chú ý quanh sát. Nếu là người khác họ có thể không tin là vừa nhìn qua có thể tu luyện thành nhưng Ngô Minh vừa rồi tự mình thi triển đã làm tất cả trong lòng nỗi lên nghi vấn. Liệu Ngô Minh có thật sự được trời ban cho loại thiên phú này.
Thật ra vừa rồi Ngô Minh cũng chỉ là sử dụng Tiểu Vô Tướng Công mà thôi. Bên trong Lang Hoàng Ngọc Động có ghi chép Tiểu Vô Tướng Công. Ngô Minh cũng đã từng luyện qua. Nhưng đối với Ngô Minh loại võ công này sau khi luyện đã sinh ra biến dị. Bình thường môn võ công này sẽ Vô Sắc Vô Tướng. Không có hình hài nhất định nhưng khi tới tay Ngô Minh tu luyện ra nó lại sinh ra một hình dạng mới. Ngô Minh gọi nó là Hỏa Tính. Chính vì thế mỗi lần sử dụng Tiểu Vô Tướng Công cơ thể của Ngô Minh đều cộng hưởng với tay trái của hắn tạo ra một luồng dương khí phát ra, cũng vì nguyên nhân này mà những võ công ôn nhu Ngô Minh đều không thể thi triển ra.
Nhưng tới hiện tại đã có sự biến đổi. Vừa rồi Ngô Minh ý định là dùng Tiểu Vô Tướng Công để vạch mặt Cưu Ma Trí mà thôi nhưng ai ngờ lúc thi triển hắn đã phát hiện hiện tại Tiểu Vô Tướng Công lại biến đổi. Nếu lúc trước là dương khí lấn áp tạo ra dị bản thì hiện tại lại xuất hiện thêm một luồng âm khí hòa trộn. Việc này vô tình lại tọa ra một Tiểu Vô Tướng Công hoàn toàn mới, đến cả Cưu Ma Trí cũng không thể nhận ra.
Ngô Minh sau khi đọc xong thì úp quyển sách lại đưa cho Uyển Thanh.
“ Nàng cất vào trong đi mấy thứ này đều là đồ của chúng ta rồi.”
Nhìn Uyển Thanh cất ba quyển kinh thư vào trong Cưu Ma Trí vô cùng tức tối. Nhưng hắn vẫn đợi, hắn đợi Ngô Minh thất bại rồi sẽ sử lý sau đó.
Ngô Minh sau đó nhìn về Cưu Ma Trí nói ra.
“ Ta không thích đánh cây đánh cỏ mấy vật vô tri, hay là chúng ta hai người đều dùng Bàn Nhược Chưởng giao thủ thế nào, như vậy cũng xem như công bằng lựa chọn ra kẻ chiến thắng.”
“ Tốt ý này ta rất thích.”
Cưu Ma Trí sao có thể từ chối lời đề nghị này. Mọi người xung quanh cũng bất ngờ với lời đề nghị của Ngô Minh. Cho dù Ngô Minh có học được Bàn Nhược Chưởng cũng đã là tốt lắm rồi, vừa rồi Cưu Ma Trí thi triển ra không phải là một sớm một chiều luyện được trình độ. Ngô Minh làm thế này chẳng khác nào tự dâng mạng mình.
Ở đây chắc người vui nhất chính là Đoàn Chính Thuần và Đoàn Chính Minh. Ngô Minh làm thế chỉ có lợi cho bọn họ mà thôi, họ càng mong Ngô Minh bị Cưu Ma Trí một chưởng đánh chết.
“ Quốc sư ngươi chuẩn bị xong chưa hai ta bắt đầu giao thủ chứ.”
“ Ngô công tử cần thận rồi.”
Cả hai bên tư thế giống hệt nhau. Bắt đầu giao thủ, cả hai người đều vận dụng Tiểu Vô Tướng Công phụ thể chuyển đổi thành trạng thái phù hợp với Bàn Nhược Chưởng.
“ Yaaa”
Cả hai hét lên sau đó chưởng thủ đi trước đánh tới đối phương. Ngô Minh cùng Cưu Ma Trí hai người như một cái gương phản chiếu đối phương động tác đều ý như nhau.
Khi cả hai đến gần nhau, cứ tưởng hai chưởng kia sẽ chạm vào nhau nhưng ai ngờ tới phút cuối Ngô Minh lại thay đổi. Cánh tay hắn đánh lệch sang ngực của Cưu Ma Trí khiến kẻ này không kịp trở tay chỉ có thể liều chết với Ngô Minh ra tay đánh trả. Cả hai người đều một chưởng đánh thẳng vào ngực đối phương khiến cả hai văng ngược ra sau.
“Ngươi ngươi học hấp tinh đại pháp, khụ khụ.”
Cưu Ma Trí tức giận nhìn về Ngô Minh vừa lúc miệng cũng phun ra máu đỏ sẩm. Ngô Minh không bị như đối phương chỉ là phản lực đẩy lùi bề ngoài không hề nhìn thấy thương tích gì.
“ Quốc sư sao lại nói như vậy.”
“ Ngươi còn xảo miệng, một tên thiếu niên như ngươi nếu không dùng tà công như thế này làm sao có được công lực hiện tại. Ngươi ít nhất cũng hơn trăm năm công lực.”
Lời này của Cưu Ma Trí vừa nói ra khiến cả trường sợ hãi nhìn về Ngô Minh. Sao lại có thể? Nếu như lời Cưu Ma Trí đã nói thì kẻ trước mặt này không phải là một đại quái vật đội lốt người thường sao. Sao một thanh niên có thể chứa đựng trong người trăm năm công lực cơ chứ.
“ Quốc sư không cần xảo ngôn, ngươi vừa rồi cũng chứng kiến ta dùng là Bàn Nhược Chưởng, ngươi đã thua.”
Ngô Mính sau đó quay ra hai người Đoàn Chính Thuần.
“ Nhiều việc xảy ra như vậy suýt chút nữa đã quên việc chính hôm nay.”
Ngô Minh chẳng quan tâm tới Cưu Ma Trí mà quay sang mấy quyển bí tịch lật ra xem. Cưu Ma Trí lúc này tức giận tột độ. Hắn đường đường là một Quốc Sư nước Thổ Phiên lại bị một thiếu niên như Ngô Minh liên tục trêu đùa, nếu không phải hắn lo cho danh dự của mình không tiện rat ay trước mặt nhiều người nếu không Ngô Minh cơ hồ cũng đã bị hắn xông vào tấn công.
Đoàn Chính Thuần nhìn cảnh này thì cảm thấy có chút thương hại cho Cưu Ma Trí. Hắn biết hòa thượng này đã lọt vào tầm ngắm của Ngô Minh rồi. Đấu với Ngô Minh thứ đầu tiên cần phải vứt bỏ chính là sĩ diện, một kẻ coi trọng bề ngoài như Cưu Ma Trí chắc chắn sẽ gặp thiệt thòi khi đối đầu với Ngô Minh.
Ngô Minh một mình ngồi lật từng trang sách ra xem, hắn đôi lúc không hiểu còn quay sang hỏi Uyển Thanh kế bên nhờ nàng giải thích.
Cưu Ma Trí cuối cùng cũng đã không chịu nổi bước tới trước Ngô Minh nói ra.
“ Ngô công tử người bây giờ có thể trả lại cho ta được rồi chứ.”
“ Cần gì gấp gáp, ta vừa nhìn sơ qua mấy loại trong này. Ghi chép phải nói là quá sơ sài, ngươi không có đem đồ giả tới lừa các vị cao tăng ở đây đi.”
“ Ngô công tử không nên nói bậy, những quyển kinh thư này đều là thật. Ta sẽ dùng thử một môn võ công trong đó cho mọi người xem xét thì sẽ biết là thật hay giả. Môn này gọi là Niêm Hoa Chỉ.”
Cưu Ma Trí hai bàn tay đặt áp vào nhau sau đó vận dụng nội lực. Ngay sau đó hai bàn tay từ từ cách nhau ra một đoạn. Chỉ thấy ở giữa hai lòng bàn tay của hắn là một viên hạt châu.
“ Bùm.”
Ngay sau khi Cưu Ma Trí vận công lần nữa viên châu lập tức nổ tung hóa thành một đám cát vụn rơi ra mặt đất.
“ Thế nào các vị đã tin tưởng ba quyển kinh thư này là thật.”
“ Ta còn tưởng có gì lợi hại, nếu mà như thế này ta cũng có thể làm được.”
“ Ngô công tử, làm người phải biết khiêm nhường, không thể háo thắng mà đánh mất lý trí.”
“ Ta làm gì đánh mất lý trí, chiêu vừa rồi của ông thể hiện ta nghĩ ta cũng có thể làm được.”
“ Ta cũng muốn xem Ngô công tử đây sẽ làm như thế nào.”
Cưu Ma Trí biểu hiện nhường lối để Ngô Minh đang vị trí trống để biểu diễn. Ngô Minh cũng phụng bồi đi sang một bên trống trải.
“ Quốc sư có thể cho ta xin thêm một hạt châu không?”
Ngô Minh cười nói nhìn Cưu Ma Trí. Chỉ thấy hắn trong người phóng ra một hạt châu bay cực nhanh về phía Ngô Minh. Ngô Minh không những không hoảng sợ mà còn hứng thú. Ngón chỏ Ngô Minh đưa ra ngoài, cương khí bao quanh. Ngón trỏ của hắn chĩa vào ngay giữa hạt châu khiến hạt châu này dừng lại. Ngón tay của Ngô Minh cũng đâm sâu phá nửa hạt châu.
Tất cả mọi người một lần nữa bất ngờ trước Ngô Minh. Với chiêu vừa rồi của mình, Cưu Ma Trí cũng chỉ dám đứng né qua một bên chứ không dám đoán lấy chứ đừng nói là dùng một ngón tay. Mà người ngạc nhiên nhất phải là các lão tăng cùng hai Người Đoàn Chính Thuần. Ngay cả Đoàn Diên Khánh một bên cũng không nhịn được nói ra.
“ Nhất Dương Chỉ, chỉ vọn vẹn một ngày đã luyện được tới cảnh giới này? Ngô thiếu gia người đúng là cho ta mở rộng tầm mắt.”
Ngô Minh trong lòng cũng có chút đắc ý. Sau đó động tác của Ngô Minh y như Cưu Ma Trí vừa rồi, làm nổ tung hạt châu.
Cưu Ma Trí trong lòng như nổi lửa. Hắn cảm giác được Ngô Minh sử dung không phải như mình. Hắn sử dụng chính là Tiểu Vô Tướng Công. Môn võ công này là Tiêu Dao Tử chân truyền cho riêng Lý Thu Thủy. Cũng không biết làm cách nào mà Cưu Ma Trí học được.Môn võ công này lợi hại ở chỗ chỉ cần dựa vào nội công của Tiểu Vô Tướng Công thì có thể thi triển ra nhiều loại võ công khác nhau. Chính vì vậy vừa rồi Cưu Ma Trí thể hiện không phải là Niêm Hoa Chỉ của thiếu lâm thật sự mà là dùng Tiểu Vô Tướng Công biến đổi mà thành.
Nhưng Cưu Ma Trí kinh ngạc chính là hắn lại không cảm nhận được Ngô Minh dùng Tiểu Vô Tướng Công. Vậy chẳng phải nói Ngô Minh vừa nhìn đã hiểu, vừa nhìn đã luyện thành sao? Hắn được mọi người đều nói là học thức uyên thâm nên chuyện như thế này hắn không thể tin tưởng.
“ Ngô công tử nếu vậy ngày thử dùng chiêu này cho ta xem thử.”
Cưu Ma Trí tiếp đó đi ra gần một cái đỉnh lớn. Hắn một chân hất tung cái đỉnh lên trên không. Tay phải vận sức tung ra một đòn.
“ Ầm.”
Cái đỉnh làm hoàn toàn bằng kim loại nhưng vẫn bị chưởng này của Cưu Ma Trí in sâu một hình bàn tay lên trên.
“ Đây là Bàn Nhược chưởng.”
“ Đúng vậy đây là Bàn Nhược Chưởng, Ngô công tử người có thể dùng được chiêu này coi như ta thua cuộc, nguyện ý đem ba quyển sách này giao lại cho người coi như trả lại Mộ Dung gia.”
“ Nghe giọng ngươi nói chắc là còn có ý ta thua sẽ bị thế nào đó.”
“ Đúng vậy, nếu công tử thua chứng tỏ công tử là kẻ khoác lác.Xin hãy đi cùng ta vài năm để ta tu dưởng tính tình của công tử trở lại với chính đạo.”
“ Hừ chính đạo, ha ha ha.”
Ngô Minh nghe được câu này lại xuất từ miệng của Cưu Ma Trí nên không nhịn được cười.
“ Được ta đồng ý, ngươi cho ta một chút thời gian ta đoc qua chiêu này một chút.”
Ngô Minh vô tư vạch tới trang hướng dẫn Bàn Nhược Chưởng để đọc. Tất cả mọi người xung quanh đều chú ý quanh sát. Nếu là người khác họ có thể không tin là vừa nhìn qua có thể tu luyện thành nhưng Ngô Minh vừa rồi tự mình thi triển đã làm tất cả trong lòng nỗi lên nghi vấn. Liệu Ngô Minh có thật sự được trời ban cho loại thiên phú này.
Thật ra vừa rồi Ngô Minh cũng chỉ là sử dụng Tiểu Vô Tướng Công mà thôi. Bên trong Lang Hoàng Ngọc Động có ghi chép Tiểu Vô Tướng Công. Ngô Minh cũng đã từng luyện qua. Nhưng đối với Ngô Minh loại võ công này sau khi luyện đã sinh ra biến dị. Bình thường môn võ công này sẽ Vô Sắc Vô Tướng. Không có hình hài nhất định nhưng khi tới tay Ngô Minh tu luyện ra nó lại sinh ra một hình dạng mới. Ngô Minh gọi nó là Hỏa Tính. Chính vì thế mỗi lần sử dụng Tiểu Vô Tướng Công cơ thể của Ngô Minh đều cộng hưởng với tay trái của hắn tạo ra một luồng dương khí phát ra, cũng vì nguyên nhân này mà những võ công ôn nhu Ngô Minh đều không thể thi triển ra.
Nhưng tới hiện tại đã có sự biến đổi. Vừa rồi Ngô Minh ý định là dùng Tiểu Vô Tướng Công để vạch mặt Cưu Ma Trí mà thôi nhưng ai ngờ lúc thi triển hắn đã phát hiện hiện tại Tiểu Vô Tướng Công lại biến đổi. Nếu lúc trước là dương khí lấn áp tạo ra dị bản thì hiện tại lại xuất hiện thêm một luồng âm khí hòa trộn. Việc này vô tình lại tọa ra một Tiểu Vô Tướng Công hoàn toàn mới, đến cả Cưu Ma Trí cũng không thể nhận ra.
Ngô Minh sau khi đọc xong thì úp quyển sách lại đưa cho Uyển Thanh.
“ Nàng cất vào trong đi mấy thứ này đều là đồ của chúng ta rồi.”
Nhìn Uyển Thanh cất ba quyển kinh thư vào trong Cưu Ma Trí vô cùng tức tối. Nhưng hắn vẫn đợi, hắn đợi Ngô Minh thất bại rồi sẽ sử lý sau đó.
Ngô Minh sau đó nhìn về Cưu Ma Trí nói ra.
“ Ta không thích đánh cây đánh cỏ mấy vật vô tri, hay là chúng ta hai người đều dùng Bàn Nhược Chưởng giao thủ thế nào, như vậy cũng xem như công bằng lựa chọn ra kẻ chiến thắng.”
“ Tốt ý này ta rất thích.”
Cưu Ma Trí sao có thể từ chối lời đề nghị này. Mọi người xung quanh cũng bất ngờ với lời đề nghị của Ngô Minh. Cho dù Ngô Minh có học được Bàn Nhược Chưởng cũng đã là tốt lắm rồi, vừa rồi Cưu Ma Trí thi triển ra không phải là một sớm một chiều luyện được trình độ. Ngô Minh làm thế này chẳng khác nào tự dâng mạng mình.
Ở đây chắc người vui nhất chính là Đoàn Chính Thuần và Đoàn Chính Minh. Ngô Minh làm thế chỉ có lợi cho bọn họ mà thôi, họ càng mong Ngô Minh bị Cưu Ma Trí một chưởng đánh chết.
“ Quốc sư ngươi chuẩn bị xong chưa hai ta bắt đầu giao thủ chứ.”
“ Ngô công tử cần thận rồi.”
Cả hai bên tư thế giống hệt nhau. Bắt đầu giao thủ, cả hai người đều vận dụng Tiểu Vô Tướng Công phụ thể chuyển đổi thành trạng thái phù hợp với Bàn Nhược Chưởng.
“ Yaaa”
Cả hai hét lên sau đó chưởng thủ đi trước đánh tới đối phương. Ngô Minh cùng Cưu Ma Trí hai người như một cái gương phản chiếu đối phương động tác đều ý như nhau.
Khi cả hai đến gần nhau, cứ tưởng hai chưởng kia sẽ chạm vào nhau nhưng ai ngờ tới phút cuối Ngô Minh lại thay đổi. Cánh tay hắn đánh lệch sang ngực của Cưu Ma Trí khiến kẻ này không kịp trở tay chỉ có thể liều chết với Ngô Minh ra tay đánh trả. Cả hai người đều một chưởng đánh thẳng vào ngực đối phương khiến cả hai văng ngược ra sau.
“Ngươi ngươi học hấp tinh đại pháp, khụ khụ.”
Cưu Ma Trí tức giận nhìn về Ngô Minh vừa lúc miệng cũng phun ra máu đỏ sẩm. Ngô Minh không bị như đối phương chỉ là phản lực đẩy lùi bề ngoài không hề nhìn thấy thương tích gì.
“ Quốc sư sao lại nói như vậy.”
“ Ngươi còn xảo miệng, một tên thiếu niên như ngươi nếu không dùng tà công như thế này làm sao có được công lực hiện tại. Ngươi ít nhất cũng hơn trăm năm công lực.”
Lời này của Cưu Ma Trí vừa nói ra khiến cả trường sợ hãi nhìn về Ngô Minh. Sao lại có thể? Nếu như lời Cưu Ma Trí đã nói thì kẻ trước mặt này không phải là một đại quái vật đội lốt người thường sao. Sao một thanh niên có thể chứa đựng trong người trăm năm công lực cơ chứ.
“ Quốc sư không cần xảo ngôn, ngươi vừa rồi cũng chứng kiến ta dùng là Bàn Nhược Chưởng, ngươi đã thua.”
Ngô Mính sau đó quay ra hai người Đoàn Chính Thuần.
“ Nhiều việc xảy ra như vậy suýt chút nữa đã quên việc chính hôm nay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.