Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 26: Làm người tốt không dễ

Thỏ Đào

18/04/2018

Sau khi nhận chức chưởng môn Vô Lượng Kiếm Phái, Ngô Minh ổn định lại vai trò của mình một thời gian sau đó mới tính tới việc sẽ đi vào Đại Lý tham gia ứng tuyển lão sư của Đoàn Dự.

Tuyển chọn lão sư này không phải là một cuộc thi, chỉ như là tuyển một gia nô trong phủ. Chỉ cần có người đủ yêu cầu thì sẽ được gặp mặt người xét tuyển. Nếu phù hợp thì sẽ tiếp nhận vị trí lão sư của thế tử nước Đại Lý.

Vị trí này không phải tầm thường.Hoàng đế hiện tại không có con nối dõi chính vì thế Đoàn Dự tương lai sẽ là hoàng đế mới của Đại Lý. Vì thế người dạy dỗ cho Đoàn Dự cũng phải là người có đủ tiêu chuẩn không thể tùy tiện.

Ngô Minh mấy ngày này ở trong Vô Lượng Kiếm Phái nhận cung phụng của môn phái vì thế cuộc sống rất thoải mái. Hôm nay Ngô Minh đã gọi Thái Tư Mộc đến để hỏi hắn một vài thứ.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.

“ Ngô công tử tôi đã tới rồi.”

“ Vào đi.”

Thái Tư Mộc đi vào hắn đứng một bên không dám ngồi xuống.Sau khi đại hội, Ngô Minh ra chỉ thị mọi người gọi hắn là Công Tử, còn Tư Thông Quyền vẫn được mọi người quen miệng gọi là bang chủ như trước. Ngô Minh lúc này cũng mở lời.

“ Ngươi ngồi đi, không cần giữ nhiều lễ nghĩa như vậy.”

“ Đa tạ công tử.”

“ Hôm nay ta gọi ngươi tới đây là muốn hỏi ngươi một vài vấn đề.”

“ Công tử muốn biết gì cứ hỏi, thuộc hạ nhất định sẽ bẩm báo tất cả những gì mình biết.”

“ Ngươi ở đây đã lâu vậy có phát hiện trên núi này có hang động nào không?”

“ Hang động sao? Cũng có vài hang động, không biết hang động mà công tử muốn tìm có đặc điểm gì đặc biệt hay không?”

“ Đặc biệt sao? Ta chỉ biết bên trong nó có một pho tượng lớn khắc một đại mỹ nhân.”

“ Nếu là như vậy có lẽ là thuộc hạ không biết rồi.”

“ Được rồi ta giao cho ngươi nhiệm vụ dẫn đệ tử trong phái đi tìm kiếm hang động như ta kể”

“ Công tử người có chắc chắn là có hang động như vậy tồn tại hay không?”

Thái Tư Mộc nghi ngờ lời nói của Ngô Minh. Hắn đã ở đây nhiều năm, cũng chưa từng gặp qua nơi nào có khả năng giống như Ngô Minh kể. Chính vì thế mà hắn nghi ngờ cũng là bình thường. Ngô Minh biết Thái Tư Mộc đang suy nghĩ gì bèn khẳng định thêm lời nói của mình.

“ Ta chắc chắn là có một nơi như vậy, ngươi cứ theo lời ta mà tìm.”

“ Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”

Được Ngô Minh khẳng định Thái Tư Mộc cũng không hỏi thêm. Ngô Minh chính là ân nhân cứu mạng của hắn, vì thế hắn đã tự hứa với lòng nửa đời còn lại này sẽ đi theo Ngô Minh. Sinh Tử Phù thứ này nếu không có Ngô Minh giúp hắn giải đi có lẽ sẽ hành hạ hắn suốt cả cuộc đời, đến ăn ngủ cũng sợ ngày mai mình sẽ chết. Cuộc sống như vậy hắn không bao giờ muốn trải qua một lần nào nữa.

Ở một cánh rừng trên Vô Lượng Sơn.

“ Bang chủ, lời công tử nói có phải là thật hay không? Chúng ta đi tìm cũng mấy ngày rồi mà có tìm thấy hang động nào giống công tử nói đâu.”

“ Đúng đó bang chủ, tôi từ nhỏ đã sinh sống trên ngọn Vô Lượng Sơn này cũng không hề biết nơi nào giống như bang chủ đã nói.”

“ Các ngươi im miệng hết cho ta, nếu như dễ tìm kiếm công tử còn cần chúng ta làm gì?

“ Kìa bang chủ, phía trước hình như là có người.”



“ Đúng thật là có người còn là một cô gái.”

Cả nhóm người Thái Tư Mộc nhìn sang hướng đối diện đúng thật là có một cô nương đang loay hoay tìm cái gì đó.

“ Chúng ta đi qua xem thử.”

Cả nhóm đi qua vị trí của cô nương lạ mặt kia. Thái Tư Mộc tiến lại gần cô gái. lúc này cô gáicũng đã phát hiện ra nhóm người lạ nên đã dừng việc tìm kiếm của mình. Đây là một cô gái trẻ,khuôn mặt rất xin xắn.Tóc buộc hai bím rất dễ thương.Hơi thở tựa lan hoa, mắt như giọt lệ lắp lánh ánh châu,như ẩn nụ cười. Càng nhìn càng thấy dễ thương.

“ Vị cô nương này ở nơi này làm gì?”

“ Ta làm gì liên quan gì tới các ngươi, đây là núi của các người sao?”

“ Đúng vậy cô nương, ngọn núi này tên là Vô Lượng Sơn, cô xem môn phái của chúng ta lại gọi là Vô Lượng Kiếm Phái.”

“ Các người là Vô Lượng Kiếm Phái đệ tử?”

“ Ta là Thái Tư Mộc là chưởng môn của Vô Lượng Kiếm Phái.”

“ Ngươi là chưởng môn.”

“ Đúng vậy, sao bây giờ cô nương có thể nói chúng ta biết cô làm gì ở đây rồi chứ.”

“ Ta tên là Chung Linh. ta chỉ là đi săn vài con thú rừng mà thôi, các ngươi chẳng lẽ cũng không cho sao?”

“ Nếu chỉ là như vậy thì cô nương đi đi chúng ta coi như xin lỗi cô rồi.”

“ Hả các ngươi dễ dàng như vậy tha cho ta?”

Chung Linh bất ngờ nhìn đám người trước mặt. Trong ấn tượng của Chung Linh về đám người Vô Lượng Kiếm Phái này đều là một đám không ra gì, tuy không phải là đại gian đại ác nhưng cũng không phải dạng từ bi tốt bụng gì. Chung Linh đã chuẩn bị sẵn tâm lý chỉ cần đám người này ra tay cô gái chắc chắn sẽ làm cho bọn họ sống không bằng chết. Ai ngờ họ lại dễ dàng tha cho cô đi như vậy.

“ Nếu là mấy ngày trước có lẽ chúng ta đã bắt cô về rồi, nhưng mà chúng ta đã khác trước. Công tử đã dạy chúng ta phải làm nhiều việc tốt như vậy mới được sống vui vẻ. Chúng ta sẽ nghe theo lời công tử sẽ hạn chế làm mấy việc hại người.”

“ Công tử của các người cũng thật tài giỏi, làm cho cả đám các ngươi vậy mà chịu cải tà quy chính.”

“ Cách nói cô nương có chút quá đáng rồi nhưng mà ý thì lại đúng, công tử chúng ta chính là trí dũng song toàn, lại còn anh tuấn tiêu sái.”

“ Tự khen mình, thôi nếu các ngươi không làm gì ta cũng đi đây.”

“ Các ngươi mau thả cô nương kia ra.”

Ngay lúc cả hai bên đang định tách nhau ra thì một thiếu niên khác chạy tới la loạn lên.Vị thiếu niên này chạy tới che trước mặt Chung Linh.

“ Các người giữa thanh thiên bạch nhật bắt nạt một cô gái không biết xấu hổ sao?”

“ Chúng ta..”

“ Các người muốn làm gì vị cô nương này? Cô nương đừng sợ có tại hạ ở đây.”

“ Tên tiểu tử này, ngươi lại là ai? “

“ Ta? Ta tên là Đoàn Dự.”

“ Thì ra là Đoàn công tử, chúng ta mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi. Thật ra bọn ta không làm gì cô nương này cả.”

“ Thật sự?”



“ Không tin công tử hỏi vị công nương này xem?”

Đoàn Dự quay sang nhìn Chung Linh chỉ thấy Chung Linh gật đầu. Hắn ấp a ấp úng không biết phải làm gì tiếp theo.

“ Vậy là ta hiểu lầm sao? Cho ta xin lỗi, các vị cho ta xin lỗi.”

“ Đúng là hết nói, không có chuyện gì chúng ta cáo từ.”

Thái Tư Mộc đang định rời đi thì bất ngờ nhìn thấy một con rắn ngay phía sau Chung Linh. Nó đang định tấn công Chung Linh vì thế Thái Tư Mộc không kịp cảnh báo gì cả người xong thẳng tới, kiếm cũng ra khỏi vỏ nhắm thẳng con rắn mà chém.

“ Cô nương cẩn thận.”

“ Hả, ta đã biết các người không phải là người tốt, đi.”

Đoàn Dự nhìn thấy Thái Tư Mộc chĩa kiếm về phía Chung Linh thì hoảng sợ la lên cảnh báo. Chung Linh lập tức phóng con chồn nhỏ màu trắng của mình về phía Thái Tư Mộc.

Thái Tư Mộc bị bất ngờ không kịp tránh né con chồn kia, bị nó cắn vào cổ tay. Sau đó Thái Tư Mộc vẫn tiếp tục đâm xuyên qua con rắn kia rồi mới ngã xuống.

Cả hai người Đoàn Dự cùng Chung Linh nhìn thấy lưỡi kiếm của Thái Tư Mộc dính con rắn độc thì cũng đã biết mình đã nghi oan cho ông ta.

Cả nhóm đệ tử lập tức bao vây lấy hai người Đoàn Dự.

“ Các ngươi đúng là không phân thị phi trắng đen. Bang chủ chúng ta muốn cứu các ngươi vậy mà các ngươi lại ra độc thủ với ngài ấy.”

“ Chuyện này, ông ấy ra tay bất ngờ như vậy sao ta phản ứng kịp.”

Bị kề kiếm vào cổ, Chung Linh hoảng sợ nói ra. Đoàn Dự cũng ấp a ấp úng không nói ra lời. Hắn liên tục hai lần nhầm lẫn, lần này đúng là không có cách gì để bào chữa.

“ Con nhóc kia, tức chết ta rồi, mau nói con chồn đó có độc có phải không?”

“ Đúng vậy, Thái Tư chưởng môn người đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng tôi đi, tôi sẽ lập tức đi về nhà lấy thuốc giải đưa cho ngài.”

“ Cái gì mà thả các ngươi, rồi còn cho ngươi về nhà. Các ngươi tưởng ta là tên ngốc sao? Công tử nói đúng là đúng, làm việc tốt cũng phải nhìn người mà làm. Ta cứ tưởng hai người các ngươi khuôn mặt sáng sủa, ăn mặc tri thức ai ngờ các ngươi lại như vậy.”

“ Ngài muốn chúng ta phải làm sao đây? Độc này nếu như mà trong 7 ngày không giải sẽ mất mạng đó.”

“ Con nha đầu này ngươi tức chết ta rồi, các ngươi giam con nha đầu này lại. Nha đầu ngươi chỉ cho hắn đường về nhà của ngươi cho hắn lấy thuốc giải tơi đổi ngươi ra.”

“ Sao lại thả hắn, ngài thả tôi ra chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?”

“ Ngươi đừng hòng lừa ta, ngươi và hắn không quen không biết, ta mà thả ngươi đi về ngươi sẽ đi luôn thì ai đưa thuốc giải cho ta.”

“ Nhưng mà hắn không phải cũng vậy sao? Nếu như hắn cũng chạy đi luôn thì làm sao đây?”

“ Ta tự có cách. Tên tiểu tử ngươi há miệng ra.”

Đoàn Dự sao có thể chủ động há miệng mình, hắn lập tức bị Thái Tư Mộc ép mở miệng cho vào một viên thuốc.

“ Được rồi, ngươi bây giờ coi như cùng với ta một mạng, ta mà chết ngươi cũng chết. Mau đi lấy thuốc giải về đây chuộc con bé này cùng thuốc giải của ngươi. Nha đầu mau chỉ hắn đường đi.”

Chung Linh khuôn mặt bất đất dĩ ra một bên nói cho Đoàn Dự cách tìm tới nhà của mình. Cũng dận hắn không được phép nói mình là họ Đoàn trước mặt cha mẹ của Chung Linh.

Sau đó Chung Linh bị bắt về Vô Lượng Kiếm Phái còn Đoàn Dự thì được thả đi tìm cha mẹ của Chung Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook