Chương 127
Song
24/07/2019
Lâm Lam muốn mắng anh ghê tởm, nhưng đã lập tức ngửi thấy mùi hương
đặc biết trên người Diêm Quân Lệnh, xen lẫn một chút mùi rượu, không khó ngửi, thậm chí khiến Lâm lam có chút lưu luyến.
“Cảm thấy anh ghê tởm à?” Hình như biết là tiểu nha đầu đang nghĩ gì, Diêm Quân Lệnh hỏi thử.
Lâm Lam gần như hạ ý thức lắc lắc đầu, nhưng bỗng nhớ lại việc gì đó, lại chuyển sang gật đầu.
“Đồ hư hỏng này, không tin anh như thế sao?” Diêm Quân Lệnh hết lời.
Lâm Lam không nói gì, đang mím môi, khuôn mặt ưa nhìn xinh xắn đó không có một chút phấn son nào cả, nhưng lại trơn đẹp như gốm sứ.
“Anh chỉ uống tí rượu thôi, Thẩm Hoằng gọi mấy em “Công chúa” đến uống rượu, nhưng anh không chạm gì cả.” Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vì buồn bã và tức giận của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh thật sự không nhẫn tâm, kiên nhẫn giải thích.
“Thế còn cổ áo của anh...” Lâm Lam hỏi ép một cách không cần suy nghĩ.
“Thế thì anh không biết thật.” trong mắt Diêm Quân Lệnh toát lên ý vô tội, Lâm Lam cẩn thận nghĩ lại, người đàn ông này hình như không nhất thiết phải nói dối với mình, nhưng trong lòng vẫn không vui: “Các anh uống rượu còn gọi em hàng?”
“Là em công chúa.” Diêm Quân Lệnh nhắc lại
Lâm Lam nổi giận, “Có khác biệt hay sao?”
“Cái này...”
“Với lại, sau này em không cho phép anh đi uống rượu tại mấy chỗ như thế với Thẩm Hoằng nữa, em đã bảo rồi cậu kia chính là thiếu gia thích lăng nhăng gái gú, rất dễ làm hư người khác.” Lâm Lam bực bội nói.
Thẩm Hoằng hắt xì hơi trong phòng VIP Huy Hoàng, trách nhiệm này cậu không muốn nhận.
Diêm Quân Lệnh gật gù đầu: “Được, anh nghe tiểu bảo bối của anh.”
“Ai là tiểu bảo bối của anh?” nghe câu gọi bảo bối của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam lập tức nhớ lại bộ dạng của Coco khi gọi mình là bảo bối, người lên hết cả da gà.
“Em...” Diêm Quân Lệnh không biết tiểu nha đầu là vì Coco, trong lòng không sảng khoái đành cúi đầu hôn cô.
Lâm Lam vội vàng dùng tay che miệng lại, lẩm bẩm hét lên: “Không được hôn, em còn chưa tha thứ cho anh đâu mà.”
“Thế làm xong việc rồi hẵng tha thứ cho anh.” Diêm Quân Lệnh nói xong cũng bắt chước Lâm Lam ngồi xổm trên giường, dí người sát vào tiếp tục hôn cô vợ bé bỏng.
Cũng không bận tâm Lâm Lam có phải dùng tay che miệng lại hay không, anh trực tiếp liếm láp đôi tay mảnh khảnh lại trắng mịn đó, dùng sức từng tí một, đầu lưỡi xoáy tròn như muốn khiêu khích người con gái đó, làm lòng bàn tay của Lâm Lam có cảm giác ấm ướt và buồn ngứa.
Lâm Lam trố mắt, ánh mắt bất ngờ nhìn vào người đàn ông này, có ánh quang láp lánh trong đó, tựa như có thể phản chiếu lại thân hình của anh ta.
Nhìn kỹ lại, Diêm Quân Lệnh phát hiện mắt của cô gái này không thể gọi là mắt quả hạnh, mắt cô dài bé hơn so với loại mắt đó, khi không phấn son trang điểm trông rất là năng động thanh xuân, nhưng một khi trang điểm cái là lại cho người ta một cảm giác quyến rũ của phụ nữ. Mặt hình thoi tuy không phải là cái mốc trào lưu hiện nay, nhưng hay ở cái chỗ là từng tỉ lệ cự ly ngũ quan của Lâm Lam rất hoàn hảo, chỗ nào đều đạt mức vừa ý, lại không dễ bị định hình, khả năng được rèn luyện đào tạo lại rất cao.
Nhưng mấy thứ như vậy không phải là Diêm Quân Lệnh muốn quan tâm, sắc đẹp của cô ta anh đã biết từ sớm, cái mà anh muốn biết nhất là trong lòng nha đầu này rốt cuộc có mình hay không?
Hay chỉ đơn giản là mình đối xử tốt với cô nên mới đổ người về mình.
Cứ nghĩ đến có khả năng như vậy, người đàn ông luôn tự tin kiên quyết này lại có một chút không chắc chán và buồn bã.
Miễn là động chạm đến tình cảm, thì không có một ai có thể an toàn rút lui.
Lâm Lam bị hôn đến mức toàn thân run rẩy, ánh nước trong khuôn mắt đó càng lúc càng nhiều,
Diêm Quân Lệnh cảm giác mình bị khiêu khích đến mức toàn thân bốc lửa, mỗi lần nhìn vào dáng vẻ của Lâm Lam như vậy, Diêm Quân Lệnh chỉ thấy là trong lòng có một hạt giống gì đó đang đâm chồi trong cơ thể, thậm chí bản thân anh còn cảm nhận được tiếng lách tách đang mọc lên đó.
“Anh đừng thế...” cuối cùng cũng bị hôn đến mức không chịu được nữa, Lâm Lam khó chịu cất lại cái tay đang phát ngứa điên cuồng của mình lại, vừa lên tiếng là môi đã bị ngậm vào.
Ngửa đầu nhìn người đàn ông này.
Lâm Lam rất cao, nhưng khi đứng gần với Diêm Quân Lệnh gần mét chín này thì khiến cô trông có vẻ nhỏ nhắn, nhất là khi hai người đang ngồi xổm, Lâm Lam lại là dạng người mình ngắn chân dài, lúc này Diêm Quân Lệnh khom lưng nhìn xuống, càng thấy nhỏ bé hơn.
Nhưng mà xét về tư thế bây giờ của hai người này, may là không có ai nhìn thấy, thật sự là khiến người ta vô cùng ngại ngùng.
“Đừng thế là đừng như nào?” nhìn vào dáng vẻ non nớt của người con gái này, Diêm Quân Lệnh đâu còn tâm trạng ức chế nào nữa, trong đầu giờ này chỉ muốn ngấu nghiến cô thôi, trước đây anh còn lo lắng nha đầu này chịu không nổi ham muốn của mình.
Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy nha đầu này chính là thiếu “Đánh”.
“Kệ anh, em đi ngủ đây.”
“Chưa chứng minh sự trong sạch của anh, làm sao mà em có thể ngủ được?” Diêm Quân Lệnh tay nắm vào khuôn mắt bé xíu của Lâm Lam, không cho nha đầu này chạy.
“Nhưng mà dù làm rồi, cũng không đủ để chứng minh đâu mà.” Kỳ thực trong lòng lâm Lam đã tin rồi, nhưng vẫn cố tình nói vậy.
“Có thể dựa vào số lượng.” Diêm Quân Lệnh nghiêm túc trả lời.
Lâm Lam lúc đầu còn chưa hiểu kịp, nhưng sau khi nhìn thấy Diêm Quân Lệnh rút một chiếc bao cao su trên đầu giường ra cái là mặt cô chợt đỏ bừng.
Nhưng Diêm Quân Lệnh có vẻ vẫn chưa thôi, tay cầm giơ lên lắc lắc trước mặt Lâm Lam, “Sau khi làm xong là em đo, hay là anh đo giúp em?”
“Anh... lưu manh!” Lâm Lam thật sự là không dám tin vào mắt mình, giới hạn của anh lại một lần nữa vượt qua đương biên ngang chịu đựng của cô, sao có thể thảo luận cái này một cách công khai minh bạch như vậy?
“Ừm, chỉ với em thôi, được không?” ngay cả lời tỏ tình cũng mang theo mùi vị sex.
Lâm Lam mặt đỏ tai nóng, gặp phải một đàn ông trông mặt thì lãnh cảm nhưng thực tế luôn chơi trò lưu manh với thái độ nghiêm trang, Lâm Lam chịu thua thiệt.
“Mặt đỏ thế này? Xấu hổ rồi à?” Diêm Quân Lệnh nhìn chằm vào Lâm Lam hỏi.
“Ai xấu hổ?” Lâm Lam cứng cổ lên, thà chết không chịu thua.
“Oh.” Diêm Quân Lệnh oh một cái, dí sát vào tiếp tục hôn hít, lần này Lâm Lam chưa kịp che mồm lại, người đàn ông này dễ dàng cậy cặp môi của cô ra, cho đầu lưới của mình xâm lấn càn quét bên trong, một nụ hôn say đắm lòng người.
Lâm Lam bị hôn đến mức sắp đổ người xuống, nhưng vẫn cố chịu đựng, thần tình vô tội nhìn chằm chằm vào người đàn ông vô cùng sáng sủa trong ánh đèn đầu giường này, Diêm Quân Lệnh đã không thể chịu được nữa, mở bàn tay ra dùng tay che vào đôi mắt lấp lánh đó, trầm thấp giọng xuống, “Nhắm mắt lại.”
“À... ừm... ừm...” Lầm Lam vừa định trả lời một câu, Diêm Quân Lệnh đã lén lút dùng đầu lưỡi chui vào.
Lâm Lam lúc nãy chỉ ngửi được có ít mùi rượu trên người đàn ông này, nhưng lúc này bị tấn công trực tiếp như vậy, mùi rượu lập tức nồng đậm hơn, có cảm giác say người, hạ ý thức muốn tóm vào cánh tay của Diêm Quân Lệnh, nhưng ai ngờ lại giật mất khăn tắm quàng hờ trên người của anh.
Lớp da màu nâu nhẹ, cơ ngực săn chắc, đôi chân thon dài bá đạo, Lâm Lam ngớ người tại chỗ, cuống họng nuốt nước bọt, tuy nhiên trong lòng vẫn có chút cảm giác khó chịu, nhưng sự thật là người đàn ông nhà mình quả thật là đẹp trai, loại đàn ông như vậy chỉ cần bước ra ngoài là chắc cô gái nào cũng thèm được sàm sỡ, huống hồ là một em “Công chúa” trong hộp đêm.
Cho nên chắc mình là trách oan anh ấy.
Lâm Lam không có chí khí lại suy nghĩ trong lòng, Diêm Quân Lệnh dứt khoát khoanh chân ngồi lại, cho nha đầu này nhìn rõ hơn.
“Thích không?” Diêm Quân Lệnh trẩm giọng hỏi một cách gian tà.
Lâm Lam đầu gật như đánh trống, ngớ ngẩn trả lời: “Thích.”
“Thế thưởng em sờ một tí.” Diêm Quân Lệnh tiếp tục dụ dỗ.
“À...” người con gái lúc nãy còn đang ức chế bực mình, không ngờ lại thật sự dùng tay sờ vào cơ bụng chắc khỏe của người đàn ông đó, ai ngờ chính lúc này, Diêm Quân Lệnh chợt giật Lâm Lam xuống, thân thể ngả về phía sau, người con gái này đã nằm trên người anh.
Lâm Lam có vẻ mới tỉnh lại: “Anh...”
“Anh làm gì?” Diêm Quân Lệnh cười trêu chọc.
“Anh dám dùng mỹ nam kế!” Lâm Lam lườm mắt nhìn vào chàng, nhưng không có chút uy lực nào.
“Thế có tác dụng với em không?” Diêm Quân Lệnh gối đầu lên hai tay, cười cười nhìn vào cô gái trên người mình.
Lâm Lam tim đập thình thịnh, không chịu kiểm soát, nhưng vẫn cứng đầu nói không có, nhưng thực tế thì đã chìm sâu vào nhan sắc trai đẹp này từ lâu, không thể tự chủ.
Làm thế nào giờ? Trúng kế rồi, mà còn là mỹ nam kế cơ.
“Cảm thấy anh ghê tởm à?” Hình như biết là tiểu nha đầu đang nghĩ gì, Diêm Quân Lệnh hỏi thử.
Lâm Lam gần như hạ ý thức lắc lắc đầu, nhưng bỗng nhớ lại việc gì đó, lại chuyển sang gật đầu.
“Đồ hư hỏng này, không tin anh như thế sao?” Diêm Quân Lệnh hết lời.
Lâm Lam không nói gì, đang mím môi, khuôn mặt ưa nhìn xinh xắn đó không có một chút phấn son nào cả, nhưng lại trơn đẹp như gốm sứ.
“Anh chỉ uống tí rượu thôi, Thẩm Hoằng gọi mấy em “Công chúa” đến uống rượu, nhưng anh không chạm gì cả.” Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vì buồn bã và tức giận của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh thật sự không nhẫn tâm, kiên nhẫn giải thích.
“Thế còn cổ áo của anh...” Lâm Lam hỏi ép một cách không cần suy nghĩ.
“Thế thì anh không biết thật.” trong mắt Diêm Quân Lệnh toát lên ý vô tội, Lâm Lam cẩn thận nghĩ lại, người đàn ông này hình như không nhất thiết phải nói dối với mình, nhưng trong lòng vẫn không vui: “Các anh uống rượu còn gọi em hàng?”
“Là em công chúa.” Diêm Quân Lệnh nhắc lại
Lâm Lam nổi giận, “Có khác biệt hay sao?”
“Cái này...”
“Với lại, sau này em không cho phép anh đi uống rượu tại mấy chỗ như thế với Thẩm Hoằng nữa, em đã bảo rồi cậu kia chính là thiếu gia thích lăng nhăng gái gú, rất dễ làm hư người khác.” Lâm Lam bực bội nói.
Thẩm Hoằng hắt xì hơi trong phòng VIP Huy Hoàng, trách nhiệm này cậu không muốn nhận.
Diêm Quân Lệnh gật gù đầu: “Được, anh nghe tiểu bảo bối của anh.”
“Ai là tiểu bảo bối của anh?” nghe câu gọi bảo bối của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam lập tức nhớ lại bộ dạng của Coco khi gọi mình là bảo bối, người lên hết cả da gà.
“Em...” Diêm Quân Lệnh không biết tiểu nha đầu là vì Coco, trong lòng không sảng khoái đành cúi đầu hôn cô.
Lâm Lam vội vàng dùng tay che miệng lại, lẩm bẩm hét lên: “Không được hôn, em còn chưa tha thứ cho anh đâu mà.”
“Thế làm xong việc rồi hẵng tha thứ cho anh.” Diêm Quân Lệnh nói xong cũng bắt chước Lâm Lam ngồi xổm trên giường, dí người sát vào tiếp tục hôn cô vợ bé bỏng.
Cũng không bận tâm Lâm Lam có phải dùng tay che miệng lại hay không, anh trực tiếp liếm láp đôi tay mảnh khảnh lại trắng mịn đó, dùng sức từng tí một, đầu lưỡi xoáy tròn như muốn khiêu khích người con gái đó, làm lòng bàn tay của Lâm Lam có cảm giác ấm ướt và buồn ngứa.
Lâm Lam trố mắt, ánh mắt bất ngờ nhìn vào người đàn ông này, có ánh quang láp lánh trong đó, tựa như có thể phản chiếu lại thân hình của anh ta.
Nhìn kỹ lại, Diêm Quân Lệnh phát hiện mắt của cô gái này không thể gọi là mắt quả hạnh, mắt cô dài bé hơn so với loại mắt đó, khi không phấn son trang điểm trông rất là năng động thanh xuân, nhưng một khi trang điểm cái là lại cho người ta một cảm giác quyến rũ của phụ nữ. Mặt hình thoi tuy không phải là cái mốc trào lưu hiện nay, nhưng hay ở cái chỗ là từng tỉ lệ cự ly ngũ quan của Lâm Lam rất hoàn hảo, chỗ nào đều đạt mức vừa ý, lại không dễ bị định hình, khả năng được rèn luyện đào tạo lại rất cao.
Nhưng mấy thứ như vậy không phải là Diêm Quân Lệnh muốn quan tâm, sắc đẹp của cô ta anh đã biết từ sớm, cái mà anh muốn biết nhất là trong lòng nha đầu này rốt cuộc có mình hay không?
Hay chỉ đơn giản là mình đối xử tốt với cô nên mới đổ người về mình.
Cứ nghĩ đến có khả năng như vậy, người đàn ông luôn tự tin kiên quyết này lại có một chút không chắc chán và buồn bã.
Miễn là động chạm đến tình cảm, thì không có một ai có thể an toàn rút lui.
Lâm Lam bị hôn đến mức toàn thân run rẩy, ánh nước trong khuôn mắt đó càng lúc càng nhiều,
Diêm Quân Lệnh cảm giác mình bị khiêu khích đến mức toàn thân bốc lửa, mỗi lần nhìn vào dáng vẻ của Lâm Lam như vậy, Diêm Quân Lệnh chỉ thấy là trong lòng có một hạt giống gì đó đang đâm chồi trong cơ thể, thậm chí bản thân anh còn cảm nhận được tiếng lách tách đang mọc lên đó.
“Anh đừng thế...” cuối cùng cũng bị hôn đến mức không chịu được nữa, Lâm Lam khó chịu cất lại cái tay đang phát ngứa điên cuồng của mình lại, vừa lên tiếng là môi đã bị ngậm vào.
Ngửa đầu nhìn người đàn ông này.
Lâm Lam rất cao, nhưng khi đứng gần với Diêm Quân Lệnh gần mét chín này thì khiến cô trông có vẻ nhỏ nhắn, nhất là khi hai người đang ngồi xổm, Lâm Lam lại là dạng người mình ngắn chân dài, lúc này Diêm Quân Lệnh khom lưng nhìn xuống, càng thấy nhỏ bé hơn.
Nhưng mà xét về tư thế bây giờ của hai người này, may là không có ai nhìn thấy, thật sự là khiến người ta vô cùng ngại ngùng.
“Đừng thế là đừng như nào?” nhìn vào dáng vẻ non nớt của người con gái này, Diêm Quân Lệnh đâu còn tâm trạng ức chế nào nữa, trong đầu giờ này chỉ muốn ngấu nghiến cô thôi, trước đây anh còn lo lắng nha đầu này chịu không nổi ham muốn của mình.
Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy nha đầu này chính là thiếu “Đánh”.
“Kệ anh, em đi ngủ đây.”
“Chưa chứng minh sự trong sạch của anh, làm sao mà em có thể ngủ được?” Diêm Quân Lệnh tay nắm vào khuôn mắt bé xíu của Lâm Lam, không cho nha đầu này chạy.
“Nhưng mà dù làm rồi, cũng không đủ để chứng minh đâu mà.” Kỳ thực trong lòng lâm Lam đã tin rồi, nhưng vẫn cố tình nói vậy.
“Có thể dựa vào số lượng.” Diêm Quân Lệnh nghiêm túc trả lời.
Lâm Lam lúc đầu còn chưa hiểu kịp, nhưng sau khi nhìn thấy Diêm Quân Lệnh rút một chiếc bao cao su trên đầu giường ra cái là mặt cô chợt đỏ bừng.
Nhưng Diêm Quân Lệnh có vẻ vẫn chưa thôi, tay cầm giơ lên lắc lắc trước mặt Lâm Lam, “Sau khi làm xong là em đo, hay là anh đo giúp em?”
“Anh... lưu manh!” Lâm Lam thật sự là không dám tin vào mắt mình, giới hạn của anh lại một lần nữa vượt qua đương biên ngang chịu đựng của cô, sao có thể thảo luận cái này một cách công khai minh bạch như vậy?
“Ừm, chỉ với em thôi, được không?” ngay cả lời tỏ tình cũng mang theo mùi vị sex.
Lâm Lam mặt đỏ tai nóng, gặp phải một đàn ông trông mặt thì lãnh cảm nhưng thực tế luôn chơi trò lưu manh với thái độ nghiêm trang, Lâm Lam chịu thua thiệt.
“Mặt đỏ thế này? Xấu hổ rồi à?” Diêm Quân Lệnh nhìn chằm vào Lâm Lam hỏi.
“Ai xấu hổ?” Lâm Lam cứng cổ lên, thà chết không chịu thua.
“Oh.” Diêm Quân Lệnh oh một cái, dí sát vào tiếp tục hôn hít, lần này Lâm Lam chưa kịp che mồm lại, người đàn ông này dễ dàng cậy cặp môi của cô ra, cho đầu lưới của mình xâm lấn càn quét bên trong, một nụ hôn say đắm lòng người.
Lâm Lam bị hôn đến mức sắp đổ người xuống, nhưng vẫn cố chịu đựng, thần tình vô tội nhìn chằm chằm vào người đàn ông vô cùng sáng sủa trong ánh đèn đầu giường này, Diêm Quân Lệnh đã không thể chịu được nữa, mở bàn tay ra dùng tay che vào đôi mắt lấp lánh đó, trầm thấp giọng xuống, “Nhắm mắt lại.”
“À... ừm... ừm...” Lầm Lam vừa định trả lời một câu, Diêm Quân Lệnh đã lén lút dùng đầu lưỡi chui vào.
Lâm Lam lúc nãy chỉ ngửi được có ít mùi rượu trên người đàn ông này, nhưng lúc này bị tấn công trực tiếp như vậy, mùi rượu lập tức nồng đậm hơn, có cảm giác say người, hạ ý thức muốn tóm vào cánh tay của Diêm Quân Lệnh, nhưng ai ngờ lại giật mất khăn tắm quàng hờ trên người của anh.
Lớp da màu nâu nhẹ, cơ ngực săn chắc, đôi chân thon dài bá đạo, Lâm Lam ngớ người tại chỗ, cuống họng nuốt nước bọt, tuy nhiên trong lòng vẫn có chút cảm giác khó chịu, nhưng sự thật là người đàn ông nhà mình quả thật là đẹp trai, loại đàn ông như vậy chỉ cần bước ra ngoài là chắc cô gái nào cũng thèm được sàm sỡ, huống hồ là một em “Công chúa” trong hộp đêm.
Cho nên chắc mình là trách oan anh ấy.
Lâm Lam không có chí khí lại suy nghĩ trong lòng, Diêm Quân Lệnh dứt khoát khoanh chân ngồi lại, cho nha đầu này nhìn rõ hơn.
“Thích không?” Diêm Quân Lệnh trẩm giọng hỏi một cách gian tà.
Lâm Lam đầu gật như đánh trống, ngớ ngẩn trả lời: “Thích.”
“Thế thưởng em sờ một tí.” Diêm Quân Lệnh tiếp tục dụ dỗ.
“À...” người con gái lúc nãy còn đang ức chế bực mình, không ngờ lại thật sự dùng tay sờ vào cơ bụng chắc khỏe của người đàn ông đó, ai ngờ chính lúc này, Diêm Quân Lệnh chợt giật Lâm Lam xuống, thân thể ngả về phía sau, người con gái này đã nằm trên người anh.
Lâm Lam có vẻ mới tỉnh lại: “Anh...”
“Anh làm gì?” Diêm Quân Lệnh cười trêu chọc.
“Anh dám dùng mỹ nam kế!” Lâm Lam lườm mắt nhìn vào chàng, nhưng không có chút uy lực nào.
“Thế có tác dụng với em không?” Diêm Quân Lệnh gối đầu lên hai tay, cười cười nhìn vào cô gái trên người mình.
Lâm Lam tim đập thình thịnh, không chịu kiểm soát, nhưng vẫn cứng đầu nói không có, nhưng thực tế thì đã chìm sâu vào nhan sắc trai đẹp này từ lâu, không thể tự chủ.
Làm thế nào giờ? Trúng kế rồi, mà còn là mỹ nam kế cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.