Chương 316
Song
27/07/2019
Không chỉ có Lâm Lam bị kinh ngạc trước câu nói cuối cùng của Diêm
Quân Lệnh mà ngay cả tổng biên tập của của “Tài Trí” và cả Lí Dược Tiến
cũng rất ngạc nhiên, hai người nhìn sang Lâm Lam với biểu cảm không thể
tin nổi.
Diêm Quân Lệnh làm loạn lên khiến cho Lâm Lam có chút quẫn bách, cô còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thẳng vào ánh mắt bá đạo của Diêm Quân Lệnh, chỉ có thể nhìn sang hai người đang há hốc mồm kia cười ngượng ngùng, sau đó chạy nhanh theo sau người đàn ông.
Tăng Tuyết cũng đổ trước vẻ đẹp trai của đại boss, sau đó lại nghĩ đến việc Lâm Lam không muốn công khai mối quan hệ của hai người nên nói phụ họa thêm, “Diêm tổng và tiểu Lam của chúng tôi là hàng xóm, mọi người đừng hiểu lầm, tuyệt đối đừng hiểu lầm...”
Hiểu lầm? Tăng Tuyết không nói thì thôi, ngược lại nói ra càng giống giấu đầu hở đuôi.
Đám người này ai nấy đều rất thông minh, nếu là hiểu lầm thì đường đường là Diêm đại tổng tài tại sao đương dưng lại đến studio nhỏ bé này của họ, còn xả giận cho một cô người mẫu mới đứng vững ở trong nước, chưa có địa vị ổn định?
“Cô ấy không phải là Diêm phu nhân trong truyền thuyết chứ?” Có người lên tiếng hỏi nhỏ.
Cái tên Lí Dược Tiến kia khi nãy bị cơn tức giận của Diêm Quân Lệnh dọa cho sợ hãi, lúc này nghe thấy có người nói vậy liền ngay lập tức tỉnh táo lại, gay gắt khiển trách, “Cái loại người mẫu ti tiện kia thì sao có thể là phu nhân của Diêm tổng được, tiểu tam xem chừng còn nghe được!”
“Bất luận là cô ấy có quan hệ gì với Diêm tổng, ngày mai anh nộp đơn từ chức ngay cho tôi.” Nữ tổng biên tập quét mắt sang Lí Dược Tiến một cái, đến nước này rồi vẫn còn chưa biết đường mà hối lỗi, nếu như còn để người này tiếp tục làm việc ở “Tài trí” thì không biết sẽ gây ra phiền phức gì cho tòa soạn nữa.
“Tổng biên tập, chuyện này tôi có thể giải thích...” Khuôn mặt ban nãy còn chua ngoa của Lí Dược Tiến ngay lập tức chạy đến trước mặt tổng biên tập.
“Anh giải thích với tôi cũng không có ý gì, đi giải thích với ông chủ đi.” Tổng biên tập nói xong liền nhìn đám đông một cái, “Việc chụp ảnh của Lâm Lam tôi sẽ đích thân phụ trách theo sát, nếu các vị có ý kiến khác thì có thể tự động rời đi, còn nữa chuyện ngày hôm nay nếu ai dám truyền ra ngoài thì đừng trách tôi sẽ chặn hết con đường sống của người đó ở trong cái giới này.”
Có thể trở thành tổng biên tập của “Tài trí”, đặc biệt còn là một người phụ nữ, nếu không có đủ năng lực và sự quyết đoán thì đương nhiên sẽ không đi được đến ngày hôm nay. Hơn nữa cô biết những người đàn ông như Diêm Quân Lệnh, sao anh ta có thể cho phép người khác xì xào sau lưng mình, cộng với việc hướng đi của “Tài trí” không phải là trở thành một tòa soạn báo lá cải, không cần tiết lộ chuyện hôn nhân của Diêm tổng để lôi kéo độc giả, tăng độ nổi tiếng.
“Tổng biên tập, xin cô lần này coi như tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ sửa...”
“Muộn rồi.” Nhìn người đàn ông đang khom lưng kính cẩn, tổng biên tập của “Tài trí” lạnh nhạt ném lại hai chữ rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Còn những nhân viên khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lí Dược Tiến cũng tự động tránh xa anh ta.
Không ngờ chỉ đồng ý với Bành Ngọc là dạy cho Lâm Lam một bài học để đối phương giới thiệu bạn gái cho mình, ai ngờ lại đắc tội với Diêm tổng, ngay cả việc cũng mất. Xấu hổ biến thành tức giận, Lí Dược Tiến gọi điện cho Bành Ngọc, kết quả là đối phương chỉ lạnh nhạt vạch rõ quan hệ với mình, giống như chuyện này không hề liên quan tới cô ta vậy.
Lí Dược Tiến cắn răng, “Lũ đàn bà đê tiện!”
Ngược lại Bành Ngọc cúp điện thoại xong liền quay ra nói với Trần Văn đang ngồi trong xe, “Diêm tổng giúp con tiện nhân kia, chuyện thiếp mời chị cho người rút đã.”
“Em đã nói là chị không cần giúp em làm những chuyện này, người đàn ông của em em sẽ tự nghĩ cách giành lại, không cần phải đối phó với người ngoài.” Trần Văn nhìn ra cửa sổ với ánh mắt ảm đạm, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang dậy sóng, người đàn ông cao ngạo như vậy nay lại vì Lâm Lam mà đi tính toán với chủ biên của một tạp chí nhỏ, không sợ là sẽ ảnh hưởng đến thân phận của mình, việc này khiến Trần Văn lần đầu tiên cảm thấy ganh tỵ với Lâm Lam.
Thì ra bộ dạng khi yêu một người phụ nữ của người đàn ông kia là như vậy, hoàn toàn khác với những người đàn ông khác. Vừa nhỏ nhen vừa hẹp hỏi, nói ra mới thấy đúng là nực cười.
“Không phải chị giúp em mà chị đang giúp chính mình, nếu như không phải tại cô ta thì sao chị lại bị Tần tổng đuổi việc, sao lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ chứ!” Bành Ngọc nghiến răng nói.
Trần Văn liếc nhìn một cái, hoàn cảnh hiện giờ của Lâm Lam so với việc nói là Lâm Lam hại thì chi bằng nói là lựa chọn của Bành Ngọc thì đúng hơn. Nhưng Bành Ngọc đã vậy rồi, cô thì sao? Cô phải lựa chọn thế nào?
Nghĩ đến cuộc điện thoại của Tưởng Nam Tường, Trần Văn tự cười trào phúng, “Chiếc vòng nguyệt quế” này cô có nên nhận hay không đây? Không chấp nhận sẽ phải dùng nửa cái mạng này để đổi, nếu nhận thì đồng nghĩa với việc đồng ý với điều kiện của anh ta, bắt buộc phải rút lui.
Diêm Quân Lệnh, anh thích người phụ nữ đó đến vậy sao?
...
Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh vừa mới bước lên xe thì nữ tổng biên tập cũng vội chạy tới, cô trước là xin lỗi hai người, sau là chân thành muốn dùng suất chụp ảnh bìa tạp chí hai mùa xuân- thu trong vòng ba năm liên tiếp để bồi thường cho Lâm Lam.
Chuyện này coi như cũng có được kết quả tốt đẹp.
Nhưng nữ tổng biên tập nhìn chiếc xe polo mang tính biểu tượng của Lâm Lam, sau đó lại nhìn sang Diêm Quân Lệnh đang bực bội ngồi trong xe, trực giác của phụ nữ nói với cô rằng, giữa Lâm Lam và Diêm tổng không phải là mối quan hệ tình nhân gì đó, thậm chí người phụ nữ này thực sự là Diêm phu nhân trong truyền thuyết chứ không phải Trần Văn.
Cũng vì nghĩ đến chuyện này mà sau khi nữ tổng biên tập quay trở lại liền ra lệnh cho tất cả mọi người không ai được làm khó Lâm Lam, nhưng cô không hề hay biết chính bởi quyết định này mà cuộc đời sau này của cô cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
“Giờ có thể cùng anh về nhà nhà chính rồi đúng không?” Xe đang chạy trên đường, Diêm Quân Lệnh vui vẻ hỏi.
Trong lòng Lâm Lam vẫn còn sợ hãi, nhưng bởi người đàn ông này đã giúp cô nên cô không dám nhiều lời, tránh để Diêm Quân Lệnh không vui, đến lúc đó cô không cho nói mà người đàn ông này khăng khăng muốn nói thì cô cũng không biết làm thế nào.
“Uhm.” Dù gì thì buổi chụp cho tạp chí hôm nay cũng bị hủy rồi, giờ mới hơn bốn giờ, đợi đến nhà họ Diêm cũng tầm năm rưỡi, vừa vặn thời gian bữa tối.
“Vương Đại, về Diêm gia.” Có được sự đồng ý của cô gái nhỏ, tâm trạng của Diêm Quân Lệnh rất vui vẻ, anh đặc biệt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, “Vẫn còn sớm, đi mua cho bà nội ít bánh ngọt.”
“Uhm.” Lúc Lâm Lam quẹt thẻ xong mới phát hiện ra chiếc đồng hồ đó hơn một trăm vạn, đau lòng đến nối hít thở cũng thấy đau, nhưng hiện giờ thấy người đàn ông này vì chiếc đồng hồ mình tặng mà trở nên vui vẻ, thậm chí là còn có chút trẻ con, tâm trạng của Lâm Lam cũng không kiềm được mà vui lây.
Còn có đống quà mà tên ngốc này tặng cho cô, còn cả đống quần áo thiết kế cao cấp treo đầy tủ ở Tấn thị, Lâm Lam tính qua một chút, đống đồ đó chắc cũng phải lên đến một nghìn vạn rồi, giờ anh lại vì một chiếc đồng hồ một trăm vạn mà cô tặng trở nên vui như vậy, xem ra sau này nhất định phải có qua có lại, cô phải tặng nhiều quà hơn cho anh.
Nhưng lần sau nhất định phải nhìn kĩ giá trước.
Nghĩ đến đây Lâm Lam ôm ấy trái tim, đau đớn quá!
“Em sao thế?” Diêm Quân Lệnh thấy Lâm Lam đột nhiên ôm lấy ngực, lo lắng hỏi.
“Không sao?” Lâm Lam lắc đầu, người đàn ông này có lẽ cả đời sẽ không hiểu được cảm giác đau đớn này của cô.
Đi qua tiệm bánh ngọt, Diêm Quân Lệnh đích thân xuống xe để mua một chiếc bánh gato socola hoa quả, sao đó đi sang siêu thị bên cạnh mau thức ăn cho mèo rồi mới trở lại xe.
Lâm Lam thấy vậy có chút cảm thán trước sự chu đáo của anh, nghĩ một chút cô phát hiện anh cũng ân cần với mình như vậy, ánh mắt cô trở nên mềm mại, có những lúc cô cảm thấy người đàn ông này bá đạo đến mức đáng ghét, có lúc lại đối xử một cách thật lòng đối với người mà anh quan tâm.
Được anh yêu cũng là một thứ hạnh phúc. Nhưng nghĩ đến Trần Văn, đôi mắt của Lâm Lam bất giác trở nên ảm đạm mà không hề biết rằng tất cả những chuyện anh làm lúc này đều là trải sẵn đường cho cô, nhưng những ngày qua tin đồn của hai người ngợp trời, ở nhà tuy không nói một cách trực diện nhưng Lâm Lam ít nhiều đương nhiên vẫn có ý kiến.
Ban đầu vì những chuyện rắc rối như thế này mà Trần Văn bị Diêm gia phản đối, Diêm Quân Lệnh không muốn bà nội và mấy người kia vì những tin lá cải như thế này mà đánh giá Lâm Lam.
Lần này Lâm Lam về Diêm gia, chỉ e là sẽ không dễ dàng như lần trước.
Diêm Quân Lệnh làm loạn lên khiến cho Lâm Lam có chút quẫn bách, cô còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thẳng vào ánh mắt bá đạo của Diêm Quân Lệnh, chỉ có thể nhìn sang hai người đang há hốc mồm kia cười ngượng ngùng, sau đó chạy nhanh theo sau người đàn ông.
Tăng Tuyết cũng đổ trước vẻ đẹp trai của đại boss, sau đó lại nghĩ đến việc Lâm Lam không muốn công khai mối quan hệ của hai người nên nói phụ họa thêm, “Diêm tổng và tiểu Lam của chúng tôi là hàng xóm, mọi người đừng hiểu lầm, tuyệt đối đừng hiểu lầm...”
Hiểu lầm? Tăng Tuyết không nói thì thôi, ngược lại nói ra càng giống giấu đầu hở đuôi.
Đám người này ai nấy đều rất thông minh, nếu là hiểu lầm thì đường đường là Diêm đại tổng tài tại sao đương dưng lại đến studio nhỏ bé này của họ, còn xả giận cho một cô người mẫu mới đứng vững ở trong nước, chưa có địa vị ổn định?
“Cô ấy không phải là Diêm phu nhân trong truyền thuyết chứ?” Có người lên tiếng hỏi nhỏ.
Cái tên Lí Dược Tiến kia khi nãy bị cơn tức giận của Diêm Quân Lệnh dọa cho sợ hãi, lúc này nghe thấy có người nói vậy liền ngay lập tức tỉnh táo lại, gay gắt khiển trách, “Cái loại người mẫu ti tiện kia thì sao có thể là phu nhân của Diêm tổng được, tiểu tam xem chừng còn nghe được!”
“Bất luận là cô ấy có quan hệ gì với Diêm tổng, ngày mai anh nộp đơn từ chức ngay cho tôi.” Nữ tổng biên tập quét mắt sang Lí Dược Tiến một cái, đến nước này rồi vẫn còn chưa biết đường mà hối lỗi, nếu như còn để người này tiếp tục làm việc ở “Tài trí” thì không biết sẽ gây ra phiền phức gì cho tòa soạn nữa.
“Tổng biên tập, chuyện này tôi có thể giải thích...” Khuôn mặt ban nãy còn chua ngoa của Lí Dược Tiến ngay lập tức chạy đến trước mặt tổng biên tập.
“Anh giải thích với tôi cũng không có ý gì, đi giải thích với ông chủ đi.” Tổng biên tập nói xong liền nhìn đám đông một cái, “Việc chụp ảnh của Lâm Lam tôi sẽ đích thân phụ trách theo sát, nếu các vị có ý kiến khác thì có thể tự động rời đi, còn nữa chuyện ngày hôm nay nếu ai dám truyền ra ngoài thì đừng trách tôi sẽ chặn hết con đường sống của người đó ở trong cái giới này.”
Có thể trở thành tổng biên tập của “Tài trí”, đặc biệt còn là một người phụ nữ, nếu không có đủ năng lực và sự quyết đoán thì đương nhiên sẽ không đi được đến ngày hôm nay. Hơn nữa cô biết những người đàn ông như Diêm Quân Lệnh, sao anh ta có thể cho phép người khác xì xào sau lưng mình, cộng với việc hướng đi của “Tài trí” không phải là trở thành một tòa soạn báo lá cải, không cần tiết lộ chuyện hôn nhân của Diêm tổng để lôi kéo độc giả, tăng độ nổi tiếng.
“Tổng biên tập, xin cô lần này coi như tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ sửa...”
“Muộn rồi.” Nhìn người đàn ông đang khom lưng kính cẩn, tổng biên tập của “Tài trí” lạnh nhạt ném lại hai chữ rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Còn những nhân viên khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lí Dược Tiến cũng tự động tránh xa anh ta.
Không ngờ chỉ đồng ý với Bành Ngọc là dạy cho Lâm Lam một bài học để đối phương giới thiệu bạn gái cho mình, ai ngờ lại đắc tội với Diêm tổng, ngay cả việc cũng mất. Xấu hổ biến thành tức giận, Lí Dược Tiến gọi điện cho Bành Ngọc, kết quả là đối phương chỉ lạnh nhạt vạch rõ quan hệ với mình, giống như chuyện này không hề liên quan tới cô ta vậy.
Lí Dược Tiến cắn răng, “Lũ đàn bà đê tiện!”
Ngược lại Bành Ngọc cúp điện thoại xong liền quay ra nói với Trần Văn đang ngồi trong xe, “Diêm tổng giúp con tiện nhân kia, chuyện thiếp mời chị cho người rút đã.”
“Em đã nói là chị không cần giúp em làm những chuyện này, người đàn ông của em em sẽ tự nghĩ cách giành lại, không cần phải đối phó với người ngoài.” Trần Văn nhìn ra cửa sổ với ánh mắt ảm đạm, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang dậy sóng, người đàn ông cao ngạo như vậy nay lại vì Lâm Lam mà đi tính toán với chủ biên của một tạp chí nhỏ, không sợ là sẽ ảnh hưởng đến thân phận của mình, việc này khiến Trần Văn lần đầu tiên cảm thấy ganh tỵ với Lâm Lam.
Thì ra bộ dạng khi yêu một người phụ nữ của người đàn ông kia là như vậy, hoàn toàn khác với những người đàn ông khác. Vừa nhỏ nhen vừa hẹp hỏi, nói ra mới thấy đúng là nực cười.
“Không phải chị giúp em mà chị đang giúp chính mình, nếu như không phải tại cô ta thì sao chị lại bị Tần tổng đuổi việc, sao lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ chứ!” Bành Ngọc nghiến răng nói.
Trần Văn liếc nhìn một cái, hoàn cảnh hiện giờ của Lâm Lam so với việc nói là Lâm Lam hại thì chi bằng nói là lựa chọn của Bành Ngọc thì đúng hơn. Nhưng Bành Ngọc đã vậy rồi, cô thì sao? Cô phải lựa chọn thế nào?
Nghĩ đến cuộc điện thoại của Tưởng Nam Tường, Trần Văn tự cười trào phúng, “Chiếc vòng nguyệt quế” này cô có nên nhận hay không đây? Không chấp nhận sẽ phải dùng nửa cái mạng này để đổi, nếu nhận thì đồng nghĩa với việc đồng ý với điều kiện của anh ta, bắt buộc phải rút lui.
Diêm Quân Lệnh, anh thích người phụ nữ đó đến vậy sao?
...
Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh vừa mới bước lên xe thì nữ tổng biên tập cũng vội chạy tới, cô trước là xin lỗi hai người, sau là chân thành muốn dùng suất chụp ảnh bìa tạp chí hai mùa xuân- thu trong vòng ba năm liên tiếp để bồi thường cho Lâm Lam.
Chuyện này coi như cũng có được kết quả tốt đẹp.
Nhưng nữ tổng biên tập nhìn chiếc xe polo mang tính biểu tượng của Lâm Lam, sau đó lại nhìn sang Diêm Quân Lệnh đang bực bội ngồi trong xe, trực giác của phụ nữ nói với cô rằng, giữa Lâm Lam và Diêm tổng không phải là mối quan hệ tình nhân gì đó, thậm chí người phụ nữ này thực sự là Diêm phu nhân trong truyền thuyết chứ không phải Trần Văn.
Cũng vì nghĩ đến chuyện này mà sau khi nữ tổng biên tập quay trở lại liền ra lệnh cho tất cả mọi người không ai được làm khó Lâm Lam, nhưng cô không hề hay biết chính bởi quyết định này mà cuộc đời sau này của cô cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
“Giờ có thể cùng anh về nhà nhà chính rồi đúng không?” Xe đang chạy trên đường, Diêm Quân Lệnh vui vẻ hỏi.
Trong lòng Lâm Lam vẫn còn sợ hãi, nhưng bởi người đàn ông này đã giúp cô nên cô không dám nhiều lời, tránh để Diêm Quân Lệnh không vui, đến lúc đó cô không cho nói mà người đàn ông này khăng khăng muốn nói thì cô cũng không biết làm thế nào.
“Uhm.” Dù gì thì buổi chụp cho tạp chí hôm nay cũng bị hủy rồi, giờ mới hơn bốn giờ, đợi đến nhà họ Diêm cũng tầm năm rưỡi, vừa vặn thời gian bữa tối.
“Vương Đại, về Diêm gia.” Có được sự đồng ý của cô gái nhỏ, tâm trạng của Diêm Quân Lệnh rất vui vẻ, anh đặc biệt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, “Vẫn còn sớm, đi mua cho bà nội ít bánh ngọt.”
“Uhm.” Lúc Lâm Lam quẹt thẻ xong mới phát hiện ra chiếc đồng hồ đó hơn một trăm vạn, đau lòng đến nối hít thở cũng thấy đau, nhưng hiện giờ thấy người đàn ông này vì chiếc đồng hồ mình tặng mà trở nên vui vẻ, thậm chí là còn có chút trẻ con, tâm trạng của Lâm Lam cũng không kiềm được mà vui lây.
Còn có đống quà mà tên ngốc này tặng cho cô, còn cả đống quần áo thiết kế cao cấp treo đầy tủ ở Tấn thị, Lâm Lam tính qua một chút, đống đồ đó chắc cũng phải lên đến một nghìn vạn rồi, giờ anh lại vì một chiếc đồng hồ một trăm vạn mà cô tặng trở nên vui như vậy, xem ra sau này nhất định phải có qua có lại, cô phải tặng nhiều quà hơn cho anh.
Nhưng lần sau nhất định phải nhìn kĩ giá trước.
Nghĩ đến đây Lâm Lam ôm ấy trái tim, đau đớn quá!
“Em sao thế?” Diêm Quân Lệnh thấy Lâm Lam đột nhiên ôm lấy ngực, lo lắng hỏi.
“Không sao?” Lâm Lam lắc đầu, người đàn ông này có lẽ cả đời sẽ không hiểu được cảm giác đau đớn này của cô.
Đi qua tiệm bánh ngọt, Diêm Quân Lệnh đích thân xuống xe để mua một chiếc bánh gato socola hoa quả, sao đó đi sang siêu thị bên cạnh mau thức ăn cho mèo rồi mới trở lại xe.
Lâm Lam thấy vậy có chút cảm thán trước sự chu đáo của anh, nghĩ một chút cô phát hiện anh cũng ân cần với mình như vậy, ánh mắt cô trở nên mềm mại, có những lúc cô cảm thấy người đàn ông này bá đạo đến mức đáng ghét, có lúc lại đối xử một cách thật lòng đối với người mà anh quan tâm.
Được anh yêu cũng là một thứ hạnh phúc. Nhưng nghĩ đến Trần Văn, đôi mắt của Lâm Lam bất giác trở nên ảm đạm mà không hề biết rằng tất cả những chuyện anh làm lúc này đều là trải sẵn đường cho cô, nhưng những ngày qua tin đồn của hai người ngợp trời, ở nhà tuy không nói một cách trực diện nhưng Lâm Lam ít nhiều đương nhiên vẫn có ý kiến.
Ban đầu vì những chuyện rắc rối như thế này mà Trần Văn bị Diêm gia phản đối, Diêm Quân Lệnh không muốn bà nội và mấy người kia vì những tin lá cải như thế này mà đánh giá Lâm Lam.
Lần này Lâm Lam về Diêm gia, chỉ e là sẽ không dễ dàng như lần trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.