Chương 334
Song
27/07/2019
Lâm Lam hoàn toàn shock trước lời chỉ trích của Tần Sâm, cô ngơ người nhìn sang anh, “Tần tổng, tôi đã làm chuyện gì, xin anh cứ nói thẳng.”
“Cô làm gì cô tự biết.” Tần Sâm không ngờ là đến giờ phút này rồi mà Lâm Lam vẫn giả bộ trước mặt mình, anh lạnh nhạt ném lại cho cô một câu sau đó đi tìm Sally.
Cái này...
Lâm Lam vẫn đứng đờ người ở chỗ cũ, xung quanh có không ít người nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, khiến Lâm Lam cười một cách gượng gạo, cô tìm lấy một góc nhỏ rồi đến đó nghỉ ngơi.
Buổi yến tiệc của Sally không mời quá nhiều người, phần đa đều là những nhân vật có máu mặt trong nước, những người nổi tiếng giàu có, người có quyền lực trong làng người mẫu, tầng lớp như cô thực sự không là gì cả, chỉ là cô được hưởng lợi một chút từ Đồng Thiên Hoa nên mới được chú ý.
Một mình ở đứng bên cửa sổ, cô cố tình lấy rèm cửa che mình lại, hít thở thật sâu khí lạnh của buổi tối, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Buổi tiếc của Sally không giống với những buổi tiệc ở Tấn thị lần trước yêu cầu cô phải đi tiếp đón, làm quen với mọi người. Địa vị hiện nay của cô tuy không phải quá cao nhưng cũng không cần phải khom lưng quỳ gối, hơn nữa trong bối cảnh này, cô có đi cũng không ai giới thiệu cho, chi bằng tự mình tìm niềm vui.
Mọi người đều tụ tập thành từng nhóm nhỏ nói chuyện hoặc là thưởng rượu, phong thái bình tĩnh.
Có điều mới tự do tự tại được một lát thì có người đi đến bên cạnh cô. Lâm Lam nghiêng mặt sang, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Trần Văn, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
“Xin lỗi.” Trần Văn vừa đến đã nói xin lỗi với Lâm Lam.
Lâm Lam tò mò nhìn Trần Văn một cái nhưng không nói tiếng nào, nếu cô ấy đã tìm đến cô thì đương nhiên là có điều muốn nói.
“Tôi thừa nhận là tôi vẫn thích Diêm, anh ấy là người đàn ông ưu tú nhất mà tôi từng gặp, ở Harvard chúng tôi quen nhau, yêu nhau rồi thành tri kỉ của nhau, kể cả lúc đó chia tay rồi, tôi cũng nghĩ là mình sẽ trở thành một điều đặc biệt trong lòng anh ấy, từ khi từ Mĩ trở về, tôi đã từng tràn đầy tự tin, nhưng không ngờ là mọi thứ đã thay đổi.” Trần Văn nhìn ánh đèn phía xa, thổ lộ với Lâm Lam những suy nghĩ trong lòng.
Lâm Lam có chút quẫn bách, cô tự nhận thấy là bản thân không thân thiết gì với Trần Văn, cộng thêm giữa hai người còn có một Diêm Quân Lệnh ngăn cách, vậy nên trong tình huống này cô càng gượng gạo hơn, cô không nghĩ rằng người này sẽ nói với mình những lời như vậy.
“Có phải cô cảm thấy tôi nói với cô những điều này có chút đường đột? Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên bản thân lại nói với cô, so với những người xung quanh thì tôi nghĩ cô hiểu rõ hơn cả cảm giác yêu anh ấy, nó giống như thuốc phiện vậy, làm đủ mọi cách cũng không thể cai được.” Nói đến đây Trần Văn tự cười trào phúng.
“Thực ra anh ấy cũng không tốt như vậy.” Lâm Lam muốn khuyên Trần Văn mấy câu, nhưng nói ra lại thấy có gì đó kì lạ, sợ Trần Văn cảm thấy cô có được rồi nên mới hạ thấp anh như vậy.
“Uhm, làm việc gì cũng lạnh lùng không có nhân tính, tự phụ lại còn báo đạo, tự đại.”
“Ha ha, đúng.” Lâm Lam rất bất ngờ, cô không ngờ là Trần Văn không những phối hợp với cô mà cách nghĩ của cô ấy cũng không khác mình là bao.
Trần Văn nghe thấy tiếng cười của Lâm Lam, nhìn Lâm Lam với ánh mắt của người chị đã từng trải, “Lúc tôi ở bênh cạnh anh ấy, anh ấy đã như vậy rồi.”
Một câu nói khiến Lâm Lam nghẹn lại không biết nói gì, tuy bạn gái cũ từ trước đến nay đều là cái gai trong lòng của bạn gái hiện tại, nhưng Trần Văn lại có thể nói với cô Diêm Quân Lệnh khi ở cùng cô ấy trước kia và ở cùng cô hiện tại giống nhau như đúc một cách thản nhiên như vậy, khiến cô không thể không cảm thấy có chút khó chịu?
“Tính cách của con người được bộc lộ rõ từ lúc ba tuổi, sau mười hai tuổi sẽ bắt đầu định hình, khoảng thời gian chị gặp Diêm và khoảng thời gian tôi gặp anh ấy, tính cách gần như đã được định hình rồi, có thay đổi đi nữa thì cũng không đáng kể.” Lâm Lam mỉm cười nhìn Trần Văn, quả nhiên là người cũ và người mới không có cách nào ở cùng một chỗ với nhau.
Lâm Lam cũng không biết tại sao mình phải đôi co với Trần Văn, nhưng cô thực sự không thể khống chế được bản thân.
“Nói cũng đúng.” Trần Văn gật đầu, rất tán thành với quan điểm của Lâm Lam, sau đó nhẹ giọng nói một cách tiếc nuối, “Khi Diêm và tôi ở bên nhau, anh ấy luôn nhớ nhung một cô gái, nghe nói từ lúc mười sáu tuổi đã bắt đầu tìm cô ấy, liên tục tìm kiếm như vậy suốt mười năm, cũng không biết hiện giờ đã tìm thấy chưa?”
“Cô gái?” Đây là lần đầu tiên Lâm Lam nghe nói đến chuyện này, Diêm Quân Lệnh đang tìm một cô gái, hơn nữa đã tìm mười năm rồi?
“E là cô chưa biết? Ba năm chúng tôi ở bên nhau, đến khi sắp chia tay mới phát hiện, trong lòng anh ấy luôn nhớ thương cô gái đó, cũng vì như vậy mà chúng tôi mới chia tay, nhưng nhiều năm như vậy rồi, Diêm cũng nên bỏ cuộc rồi?” Giọng nói của Trần Văn đầy cảm khái, dường như tất cả chỉ là chia sẻ tâm sự giữa hai người.
“Uhm, tôi nhớ ra rồi, lần đầu tiên anh ấy đi ăn với tôi đã nói qua, có điều đó là chuyện trước kia, người trưởng thành chỉ nhìn về phía trước.” Lâm Lam nhàn nhạt trả lời, lờ mờ nhớ ra làThẩm Hoằng có nhắc đến, hình như ban đầu Diêm Quân Lệnh đến Tấn thị là để tìm một cô gái.
Lần đầu tiên hai người đi ăn với nhau, hình như Diêm Quân Lệnh cũng có nhắc đến, chỉ là cô không để ý đến.
“Ồ.” Trần Văn ngạc nhiên, không ngờ Diêm Quân Lệnh đã từng nhắc cô gái kia với Lâm Lam, trong lòng bắt đầu ủ rũ, nhưng khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh, “Trương Ái Linh nói, trái tim của người đàn ông vĩnh viễn tồn tại hai người con gái. Một bông hồng đỏ, một bông hồng trắng. Lấy bông hồng đỏ, lâu dần bông hồng đỏ trở thành một vệt máu muỗi ở trên tường, nhưng bông hồng trắng vẫn khoe sắc dưới ánh trăng ở đầu giường; Lấy bông hồng trắng, lâu dần bông hồng trắng sẽ trở thành hạt cơm dính trên quần áo, mà bông hồng đỏ lại trở thành nốt chu sa trước ngực.”
“Người thất bại trong tình cảm đều thích nói những lời ủ rũ, thích suy đoán những nỗi khổ trong cuộc sống của người khác, thực ra không cần phải như vậy, ai cũng có nỗi khổ, ai sống cũng chẳng dễ dàng gì, điều duy nhất có thể làm đó là khi bản thân khổ cực thì tự cứu lấy mình, ngoảnh đầu lại thấy người bện cạnh khổ cực, nghĩ đến cái khổ của mình thì đưa tay kéo người ta một cái, tiền bối chị thấy có đúng không?” Lâm Lam nhìn Trần Văn bằng ánh mắt thản nhiên, ánh đèn ban đêm khiến mắt cô sáng rực, sáng đến nỗi Trần Văn có chút đau đầu.
Trần Văn nhận thức được cô đã xem thương Lâm Lam rồi.
Vốn định chỉ trích người ta, ngược lại bị người ta giáo dục lại.
Bộp bộp bộp!
“Nói rất hay.” Đồng Thiên Hoa và Diêm Quân Lệnh không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Lâm Lam và Trần Văn, đồng thời nghe thấy câu nói của Lâm Lam, Đồng Thiên Hoa trực tiếp vỗ tay.
Diêm Quân Lệnh lại nhìn bánh bao nhỏ nhà anh bằng ánh mắt có chút si mê, đáy mắt tràn ngập niềm tự hào. Anh không biết rằng tiểu bất điểm nhà mình lại có thể nói được những câu triết lý như vậy, đúng là dọa người mà.
Lâm Lam nhìn Đồng Thiên Hoa cười ngượng ngùng, “Đột nhiên nhớ ra tôi còn có chuyện phải tìm Sally bàn bạc, mọi người nói chuyện đi.”
Kết quả là mới định rời đi đã bị Diêm Quân Lệnh kéo đến bên cạnh, đúng lúc có rèm cửa chắn, những người bên ngoài tuy rất tò mò nhưng vì thân phận cao quý của mình nên vô cùng tiết chế.
“Đừng lúc nào cũng muốn bỏ chạy.” Diêm Quân Lệnh ôm Lâm Lam vào lòng, “Em là bông hồng trắng của anh, cũng là bông hồng đỏ của anh, cả cuộc đời này anh chỉ muốn mình em, những người ngoài kia chỉ là người qua đường.”
Một câu này của Diêm Quân Lệnh khiến khuôn mặt Lâm Lam đỏ lên, còn khuôn mặt Trần Văn thì tái mét lại.
Đáy mắt Đồng Thiên Hoa trần ngập nỗi buồn, nhưng trên mặt lại tỏ ra đùa cợt, “Diêm tổng gần đây thích xem drama? Chẳng trách mà những bộ phim mà anh sản xuất ngày càng cẩu huyết.”
“Nó còn thú vị hơn nhiều so với những phim tài liệu phạm tội của Đồng tổng.” Diêm Quân Lệnh mỉa mai.
“Em đi vệ sinh.” Lâm Lam không biết nói gì, nhanh chóng dãy dụa thoát khỏi vòng vây của người đàn ông, ném lại một câu sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhưng vừa mới tìm thấy nhà vệ sinh nữ thì Lâm Lam đã bị Tần Sâm chặn ở trước cửa, Tần Sâm tuy nãy giờ đều đứng hàn huyên với Sally nhưng luôn chú ý đến mọi hành động của cô.
“Tần tổng?”
“Nếu như em rời xa lão già kia, đi theo tôi, tôi đảm bảo sẽ tiếp tục lăng xê em, đối tốt với em. Đừng vật lộn giữa một đám đàn ông, em sẽ tự hủy hoại bản thân mình, tôi có thể cho em tất cả những thứ em muốn, nếu không cho được tôi cũng sẽ cố gắng giành về cho em!”
Lâm Lam ai oán, hôm nay ra khỏi nhà cô quên không xem ngày sao?
“Cô làm gì cô tự biết.” Tần Sâm không ngờ là đến giờ phút này rồi mà Lâm Lam vẫn giả bộ trước mặt mình, anh lạnh nhạt ném lại cho cô một câu sau đó đi tìm Sally.
Cái này...
Lâm Lam vẫn đứng đờ người ở chỗ cũ, xung quanh có không ít người nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, khiến Lâm Lam cười một cách gượng gạo, cô tìm lấy một góc nhỏ rồi đến đó nghỉ ngơi.
Buổi yến tiệc của Sally không mời quá nhiều người, phần đa đều là những nhân vật có máu mặt trong nước, những người nổi tiếng giàu có, người có quyền lực trong làng người mẫu, tầng lớp như cô thực sự không là gì cả, chỉ là cô được hưởng lợi một chút từ Đồng Thiên Hoa nên mới được chú ý.
Một mình ở đứng bên cửa sổ, cô cố tình lấy rèm cửa che mình lại, hít thở thật sâu khí lạnh của buổi tối, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Buổi tiếc của Sally không giống với những buổi tiệc ở Tấn thị lần trước yêu cầu cô phải đi tiếp đón, làm quen với mọi người. Địa vị hiện nay của cô tuy không phải quá cao nhưng cũng không cần phải khom lưng quỳ gối, hơn nữa trong bối cảnh này, cô có đi cũng không ai giới thiệu cho, chi bằng tự mình tìm niềm vui.
Mọi người đều tụ tập thành từng nhóm nhỏ nói chuyện hoặc là thưởng rượu, phong thái bình tĩnh.
Có điều mới tự do tự tại được một lát thì có người đi đến bên cạnh cô. Lâm Lam nghiêng mặt sang, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Trần Văn, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
“Xin lỗi.” Trần Văn vừa đến đã nói xin lỗi với Lâm Lam.
Lâm Lam tò mò nhìn Trần Văn một cái nhưng không nói tiếng nào, nếu cô ấy đã tìm đến cô thì đương nhiên là có điều muốn nói.
“Tôi thừa nhận là tôi vẫn thích Diêm, anh ấy là người đàn ông ưu tú nhất mà tôi từng gặp, ở Harvard chúng tôi quen nhau, yêu nhau rồi thành tri kỉ của nhau, kể cả lúc đó chia tay rồi, tôi cũng nghĩ là mình sẽ trở thành một điều đặc biệt trong lòng anh ấy, từ khi từ Mĩ trở về, tôi đã từng tràn đầy tự tin, nhưng không ngờ là mọi thứ đã thay đổi.” Trần Văn nhìn ánh đèn phía xa, thổ lộ với Lâm Lam những suy nghĩ trong lòng.
Lâm Lam có chút quẫn bách, cô tự nhận thấy là bản thân không thân thiết gì với Trần Văn, cộng thêm giữa hai người còn có một Diêm Quân Lệnh ngăn cách, vậy nên trong tình huống này cô càng gượng gạo hơn, cô không nghĩ rằng người này sẽ nói với mình những lời như vậy.
“Có phải cô cảm thấy tôi nói với cô những điều này có chút đường đột? Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên bản thân lại nói với cô, so với những người xung quanh thì tôi nghĩ cô hiểu rõ hơn cả cảm giác yêu anh ấy, nó giống như thuốc phiện vậy, làm đủ mọi cách cũng không thể cai được.” Nói đến đây Trần Văn tự cười trào phúng.
“Thực ra anh ấy cũng không tốt như vậy.” Lâm Lam muốn khuyên Trần Văn mấy câu, nhưng nói ra lại thấy có gì đó kì lạ, sợ Trần Văn cảm thấy cô có được rồi nên mới hạ thấp anh như vậy.
“Uhm, làm việc gì cũng lạnh lùng không có nhân tính, tự phụ lại còn báo đạo, tự đại.”
“Ha ha, đúng.” Lâm Lam rất bất ngờ, cô không ngờ là Trần Văn không những phối hợp với cô mà cách nghĩ của cô ấy cũng không khác mình là bao.
Trần Văn nghe thấy tiếng cười của Lâm Lam, nhìn Lâm Lam với ánh mắt của người chị đã từng trải, “Lúc tôi ở bênh cạnh anh ấy, anh ấy đã như vậy rồi.”
Một câu nói khiến Lâm Lam nghẹn lại không biết nói gì, tuy bạn gái cũ từ trước đến nay đều là cái gai trong lòng của bạn gái hiện tại, nhưng Trần Văn lại có thể nói với cô Diêm Quân Lệnh khi ở cùng cô ấy trước kia và ở cùng cô hiện tại giống nhau như đúc một cách thản nhiên như vậy, khiến cô không thể không cảm thấy có chút khó chịu?
“Tính cách của con người được bộc lộ rõ từ lúc ba tuổi, sau mười hai tuổi sẽ bắt đầu định hình, khoảng thời gian chị gặp Diêm và khoảng thời gian tôi gặp anh ấy, tính cách gần như đã được định hình rồi, có thay đổi đi nữa thì cũng không đáng kể.” Lâm Lam mỉm cười nhìn Trần Văn, quả nhiên là người cũ và người mới không có cách nào ở cùng một chỗ với nhau.
Lâm Lam cũng không biết tại sao mình phải đôi co với Trần Văn, nhưng cô thực sự không thể khống chế được bản thân.
“Nói cũng đúng.” Trần Văn gật đầu, rất tán thành với quan điểm của Lâm Lam, sau đó nhẹ giọng nói một cách tiếc nuối, “Khi Diêm và tôi ở bên nhau, anh ấy luôn nhớ nhung một cô gái, nghe nói từ lúc mười sáu tuổi đã bắt đầu tìm cô ấy, liên tục tìm kiếm như vậy suốt mười năm, cũng không biết hiện giờ đã tìm thấy chưa?”
“Cô gái?” Đây là lần đầu tiên Lâm Lam nghe nói đến chuyện này, Diêm Quân Lệnh đang tìm một cô gái, hơn nữa đã tìm mười năm rồi?
“E là cô chưa biết? Ba năm chúng tôi ở bên nhau, đến khi sắp chia tay mới phát hiện, trong lòng anh ấy luôn nhớ thương cô gái đó, cũng vì như vậy mà chúng tôi mới chia tay, nhưng nhiều năm như vậy rồi, Diêm cũng nên bỏ cuộc rồi?” Giọng nói của Trần Văn đầy cảm khái, dường như tất cả chỉ là chia sẻ tâm sự giữa hai người.
“Uhm, tôi nhớ ra rồi, lần đầu tiên anh ấy đi ăn với tôi đã nói qua, có điều đó là chuyện trước kia, người trưởng thành chỉ nhìn về phía trước.” Lâm Lam nhàn nhạt trả lời, lờ mờ nhớ ra làThẩm Hoằng có nhắc đến, hình như ban đầu Diêm Quân Lệnh đến Tấn thị là để tìm một cô gái.
Lần đầu tiên hai người đi ăn với nhau, hình như Diêm Quân Lệnh cũng có nhắc đến, chỉ là cô không để ý đến.
“Ồ.” Trần Văn ngạc nhiên, không ngờ Diêm Quân Lệnh đã từng nhắc cô gái kia với Lâm Lam, trong lòng bắt đầu ủ rũ, nhưng khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh, “Trương Ái Linh nói, trái tim của người đàn ông vĩnh viễn tồn tại hai người con gái. Một bông hồng đỏ, một bông hồng trắng. Lấy bông hồng đỏ, lâu dần bông hồng đỏ trở thành một vệt máu muỗi ở trên tường, nhưng bông hồng trắng vẫn khoe sắc dưới ánh trăng ở đầu giường; Lấy bông hồng trắng, lâu dần bông hồng trắng sẽ trở thành hạt cơm dính trên quần áo, mà bông hồng đỏ lại trở thành nốt chu sa trước ngực.”
“Người thất bại trong tình cảm đều thích nói những lời ủ rũ, thích suy đoán những nỗi khổ trong cuộc sống của người khác, thực ra không cần phải như vậy, ai cũng có nỗi khổ, ai sống cũng chẳng dễ dàng gì, điều duy nhất có thể làm đó là khi bản thân khổ cực thì tự cứu lấy mình, ngoảnh đầu lại thấy người bện cạnh khổ cực, nghĩ đến cái khổ của mình thì đưa tay kéo người ta một cái, tiền bối chị thấy có đúng không?” Lâm Lam nhìn Trần Văn bằng ánh mắt thản nhiên, ánh đèn ban đêm khiến mắt cô sáng rực, sáng đến nỗi Trần Văn có chút đau đầu.
Trần Văn nhận thức được cô đã xem thương Lâm Lam rồi.
Vốn định chỉ trích người ta, ngược lại bị người ta giáo dục lại.
Bộp bộp bộp!
“Nói rất hay.” Đồng Thiên Hoa và Diêm Quân Lệnh không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Lâm Lam và Trần Văn, đồng thời nghe thấy câu nói của Lâm Lam, Đồng Thiên Hoa trực tiếp vỗ tay.
Diêm Quân Lệnh lại nhìn bánh bao nhỏ nhà anh bằng ánh mắt có chút si mê, đáy mắt tràn ngập niềm tự hào. Anh không biết rằng tiểu bất điểm nhà mình lại có thể nói được những câu triết lý như vậy, đúng là dọa người mà.
Lâm Lam nhìn Đồng Thiên Hoa cười ngượng ngùng, “Đột nhiên nhớ ra tôi còn có chuyện phải tìm Sally bàn bạc, mọi người nói chuyện đi.”
Kết quả là mới định rời đi đã bị Diêm Quân Lệnh kéo đến bên cạnh, đúng lúc có rèm cửa chắn, những người bên ngoài tuy rất tò mò nhưng vì thân phận cao quý của mình nên vô cùng tiết chế.
“Đừng lúc nào cũng muốn bỏ chạy.” Diêm Quân Lệnh ôm Lâm Lam vào lòng, “Em là bông hồng trắng của anh, cũng là bông hồng đỏ của anh, cả cuộc đời này anh chỉ muốn mình em, những người ngoài kia chỉ là người qua đường.”
Một câu này của Diêm Quân Lệnh khiến khuôn mặt Lâm Lam đỏ lên, còn khuôn mặt Trần Văn thì tái mét lại.
Đáy mắt Đồng Thiên Hoa trần ngập nỗi buồn, nhưng trên mặt lại tỏ ra đùa cợt, “Diêm tổng gần đây thích xem drama? Chẳng trách mà những bộ phim mà anh sản xuất ngày càng cẩu huyết.”
“Nó còn thú vị hơn nhiều so với những phim tài liệu phạm tội của Đồng tổng.” Diêm Quân Lệnh mỉa mai.
“Em đi vệ sinh.” Lâm Lam không biết nói gì, nhanh chóng dãy dụa thoát khỏi vòng vây của người đàn ông, ném lại một câu sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhưng vừa mới tìm thấy nhà vệ sinh nữ thì Lâm Lam đã bị Tần Sâm chặn ở trước cửa, Tần Sâm tuy nãy giờ đều đứng hàn huyên với Sally nhưng luôn chú ý đến mọi hành động của cô.
“Tần tổng?”
“Nếu như em rời xa lão già kia, đi theo tôi, tôi đảm bảo sẽ tiếp tục lăng xê em, đối tốt với em. Đừng vật lộn giữa một đám đàn ông, em sẽ tự hủy hoại bản thân mình, tôi có thể cho em tất cả những thứ em muốn, nếu không cho được tôi cũng sẽ cố gắng giành về cho em!”
Lâm Lam ai oán, hôm nay ra khỏi nhà cô quên không xem ngày sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.