Chương 389
Song
28/07/2019
"Ông chủ tha mạng, những việc này không hề liên quan gì đến tôi, đều
là Med làm cả, Rio đã dùng thuốc phiện để khống chế anh ta, không liên
quan đến tôi..." Người phụ nữ sớm đã bị mánh khóe của Benson làm cho
hoảng loạn, vừa bị ông cụ của nhà Maktoum quát, liền sợ hãi ngồi sụp
xuống mặt đất, khai hết tất cả.
"Cái gì?" Ông cụ nổi giận, hỏi trong kinh ngạc.
Mấy năm nay nhà Maktoum tham gia kinh doanh khách sạn, kim cương, dầu mỏ và trường đua ngựa, từ đó nhiều nguồn vốn được tích lũy, đã đạt đến mức không thể hình dung bằng những con số, vì vậy cũng không đòi hỏi cao ở con cháu.
Vài năm trước người con trưởng đã bỏ ra 100 đô la mỹ để nuôi ngựa, sau này vì thành lập đội bóng mà tiêu tốn hàng nghìn vạn, con trai út thì đi khắp thế giới để theo đuổi cô bạn gái, thậm chí cả việc chơi súng ống, chỉ cần không vượt giới hạn, ông cụ cũng sẽ không xen vào.
Chỉ duy nhất không cho phép bất kỳ người nào trong gia tộc chạm vào thuốc phiện, đây là điều cấm kỵ của nhà Maktoum, những năm nay chưa từng có ai dám phạm phải, nhưng không ngờ con trai thứ tư của chính ông không những có liên quan đến nó, mà còn bị người khác khống chế vì chuyện này.
Cơn giận của ông cụ chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, ông đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Med, đạp anh ta ngã khỏi ghế.
Med hoảng sợ đến nỗi vội vàng quỳ trên mặt đất: "Bố, bố hãy nghe con giải thích, đều là anh ta hại con..."
"Hại con?" Ông cụ chất vấn, lại đạp mạnh thêm một phát.
"Bố... xin hãy nghe con... Con điếm thối tha, cô vu tội cho tôi, cô nói nhảm!" Med đang quỳ, nhưng lại nhận ra bản thân không thể giải thích rõ ràng, dứt khoát đứng dậy muốn giẫm lên người phụ nữ đã tố giác mình, nào ngờ cơn nghiện bỗng nhiên tái phát, anh ta chỉ vừa nhấc chân đã bắt đầu lăn lộn trên mặt đất một cách đau đớn.
Tình hình trước mắt đã cho thấy rõ mọi thứ.
"Mày... thằng con khốn nạn, lập tức đưa nó vào khu cấm cho tôi, không cai được thì đừng ló đầu ra nữa!" Ông cụ quát lớn một tiếng.
"Bố ơi, tha cho con... bố..."
Người trên mặt đất vẫn đang lăn lộn, nhưng lại không ai để tâm đến anh ta.
Benson lạnh lùng nhìn cảnh này, tối nay trước khi đến đây anh đã bảo người lén tráo đồ của Med, sao cho cơn nghiện được duy trì và tái phát đúng lúc.
"Là anh hãm hại tôi, tôi sẽ giết anh! Anh căn bản không phải là Benson, anh là đồ giả mạo..." Med bị lôi đi, khi lướt qua Benson, bất chợt nổi điên lao người ra trước.
Ngay cả ánh mắt cũng không hề dao động, Benson mặc kệ đối phương bị kéo đi trong tình trạng nhe nanh múa vuốt.
Lần này ông cụ bị chọc giận không nhẹ, được một lúc mới ngồi lên ghế, thở hổn hển nhìn người trẻ tuổi đang đứng chính giữa, sau cùng ánh mắt đặt trên mái tóc vàng kim, cùng một màu với tóc của ông, khẽ thở dài một tiếng.
Những người có địa vị cao thường không thích khuất phục trước năm tháng, nhưng khoảnh khắc này ông vẫn nhận thức được một cách tỉnh táo, rằng ông đã già rồi, cho dù là sự tinh tường hay những mưu tính, cũng sắp không theo kịp người trẻ tuổi dưới kia.
"Nói đi, cháu quyết định làm thế nào?" Ông cụ có đôi chút mệt mỏi, nhìn anh.
"Chỉ mong ngày mai ông có thể tham dự tiệc đính hôn của cháu và Helen." Benson nhìn ông cụ đang ngồi phía trên, nói một cách chậm rãi, không dự định đòi hỏi cao.
Nhưng những người có mặt là người thế nào chứ, họ vô cùng khôn ngoan, Benson vừa dứt lời thì mọi người đều hiểu.
Tất cả theo bản năng nhìn về phía ông cụ đang ngồi ở vị trí chủ tọa, muốn biết câu trả lời của ông.
Nếu như ông cụ đồng ý, như vậy có nghĩa là nhà Maktoum chuyển sang ủng hộ công chúa hoàn toàn, tham gia vào trận đoạt quyền này, hơn nữa còn lựa chọn Helen, một phe không chiếm ưu thế.
Thắng thì vinh quang cho tổ tông, mang phúc về cho con cháu, bại thì phải trả giá bằng cả gia tộc Maktoum, mặc dù không đến nỗi bị dồn vào ngõ cụt, nhưng tính cách của Rio thế nào, thù vặt cũng báo, nhất định sẽ không để nhà Maktoum yên ổn.
"Bố, cho dù Benson không lựa chọn công chúa, với tính cách của Rio, thêm vào việc anh ta lăm le tài sản của nhà chúng ta suốt mấy năm nay, sau cùng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Nhìn người đang ngồi phía trên vẫn đang do dự, Sike, con trai trưởng của nhà Maktoum cuối cùng đã lên tiếng.
"Được rồi, được rồi, tiệc đính hôn của cháu nội, sao người làm ông như bố có thể không tham dự." Ông cụ thở dài, cuối cùng đã nhận lời Benson, nhưng đồng thời cũng đã đặt một dấu nối, liên kết vận mệnh của cả nhà Maktoum với cháu nội, thậm chí là tính mạng của công chúa Saya.
Cho dù thế nào, họ cũng phải thắng.
Benson thầm thở phào, nhưng tâm trạng vẫn chưa hoàn toàn nhẹ nhõm, tối nay chỉ là một khởi đầu, liệu tiệc đính hôn ngày mai có thể được cử hành thuận lợi hay không, đó mới là cột mốc quan trọng.
Mà Rio tuyệt đối sẽ không dễ dàng để buổi tiệc đính hôn này được suôn sẻ.
Trận chiến ngày mai, sẽ còn ác liệt hơn cả tối nay.
Benson thoáng nhìn bác cả Sike của mình, ghi nhớ ân tình này.
...
Ngày hôm sau.
Lâm Lam dậy sớm đi xuống lầu cùng Tăng Tuyết, nhưng không thấy Benson đâu.
Sau khi ăn sáng xong, vốn dĩ định nói lời tạm biệt, nhưng quản gia lại khách sáo nói với họ rằng đêm qua Benson không về nhà.
"Cũng thật bạc tình." Tăng Tuyết lẩm bẩm một câu, mấy ngày nay, cô ấy vốn không ý thức được bản thân đã bất giác xem Benson là Đại Boss.
"Vốn là người lạ mà." Ngược lại, Lâm Lam điềm nhiên, không hề mang theo cảm xúc gì.
Tăng Tuyết nhìn Lâm Lam một cách khó hiểu, không phát hiện điều gì kì lạ, bèn kéo tay cô lên xe.
Cô ấy nhẩm tính, họ cũng không gặp Vương Đại và Lộc Tam gần năm ngày, cũng không biết hai người đó thế nào rồi, chắc là lo lắng chết được.
Quản gia đích thân lái xe đưa họ đến khách sạn, Lâm Lam liên lạc trước với Vương Đại và Lộc Tam, họ bảo Lôi Tử đã đến khách sạn, Coco quả nhiên nhanh như chớp.
Nhớ đến cuộc gọi tối hôm qua, Lâm Lam bất giác rùng mình.
Két!
Đúng lúc Lâm Lam đang sầu não khi về nước phải ứng phó thế nào với Coco thì quản gia đột ngột phanh xe, Lâm Lam giật mình vội vàng che bụng, còn Tăng Tuyết ôm lấy cô, sợ cô sẽ động vào chỗ nào.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Khi ổn định lại, Lâm Lam hỏi trong lo lắng.
Sắc mặt của quản gia rất khó coi, trước mặt bị chắn bởi ba chiếc xe chống đạn, vừa định trả lời câu hỏi của Lâm Lam, thì một họng súng đen ngòm được ấn vào cửa kính xe của ông ấy.
Lâm Lam và Tăng Tuyết đều kinh hãi, theo bản năng ngả người về sau.
"Các anh là ai? Đây là xe của cậu chủ nhỏ nhà Maktoum đấy." Quản gia bình tĩnh hỏi họ.
"Chúng tôi chỉ làm theo lệnh, đến đây mời hai vị khách, quản gia không cần lo lắng." Người cầm súng trả lời một cách khách sáo, nhưng nếu như anh ta có thể thu khẩu súng về, thì sẽ càng có thành ý hơn.
"Xin lỗi, đây là khách quý của cậu chủ nhỏ, cho hỏi chủ nhân của các anh là ai?" Quản gia hỏi tiếp.
"Câu này thì không phải việc ông nên hỏi rồi."
Pằng!
"A!"
"Tiểu Lam!"
Người đó vừa dứt câu, bất chợt di chuyển họng súng sang một bên, bắn vào ghế lái phụ cạnh quản gia.
Lâm Lam và Tăng Tuyết ngồi phía sau bị dọa đến nỗi hét thất thanh, từ lúc nào mà thế giới của họ lại mất kiểm soát đến vậy, vì sao ai ai cũng có thể cầm súng, ai ai cũng có thể nã đạn?
Tăng Tuyết bảo vệ Lâm Lam, sự cố lần trước đã để lại cho Lâm Lam nỗi ám ảnh quá lớn, cô ấy sợ lần này sẽ lại làm tổn thương Lâm Lam, vậy thì hậu quả sẽ tệ hại không tưởng.
"Làm phiền quản gia để chúng tôi đưa người đi."
"Các anh..."
Quản gia biết mình không thể chống lại, nhiều lời trái lại dễ sinh chuyện, đành cắn răng thả người.
"Mời." Mở cửa xe, người cầm súng đó nói với Lâm Lam và Tăng Tuyết một cách khách sáo.
Chỉ tiếc là hai người họ quả thật rất căm ghét người này, nhưng dù sao thì khách sáo cũng tốt hơn thô lỗ một chút.
Lâm Lam và Tăng Tuyết đành phải lên xe, đáy mắt là nỗi bất an, điều gì đang chờ đợi ở phía trước, họ căn bản không biết.
"Cái gì?" Ông cụ nổi giận, hỏi trong kinh ngạc.
Mấy năm nay nhà Maktoum tham gia kinh doanh khách sạn, kim cương, dầu mỏ và trường đua ngựa, từ đó nhiều nguồn vốn được tích lũy, đã đạt đến mức không thể hình dung bằng những con số, vì vậy cũng không đòi hỏi cao ở con cháu.
Vài năm trước người con trưởng đã bỏ ra 100 đô la mỹ để nuôi ngựa, sau này vì thành lập đội bóng mà tiêu tốn hàng nghìn vạn, con trai út thì đi khắp thế giới để theo đuổi cô bạn gái, thậm chí cả việc chơi súng ống, chỉ cần không vượt giới hạn, ông cụ cũng sẽ không xen vào.
Chỉ duy nhất không cho phép bất kỳ người nào trong gia tộc chạm vào thuốc phiện, đây là điều cấm kỵ của nhà Maktoum, những năm nay chưa từng có ai dám phạm phải, nhưng không ngờ con trai thứ tư của chính ông không những có liên quan đến nó, mà còn bị người khác khống chế vì chuyện này.
Cơn giận của ông cụ chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, ông đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Med, đạp anh ta ngã khỏi ghế.
Med hoảng sợ đến nỗi vội vàng quỳ trên mặt đất: "Bố, bố hãy nghe con giải thích, đều là anh ta hại con..."
"Hại con?" Ông cụ chất vấn, lại đạp mạnh thêm một phát.
"Bố... xin hãy nghe con... Con điếm thối tha, cô vu tội cho tôi, cô nói nhảm!" Med đang quỳ, nhưng lại nhận ra bản thân không thể giải thích rõ ràng, dứt khoát đứng dậy muốn giẫm lên người phụ nữ đã tố giác mình, nào ngờ cơn nghiện bỗng nhiên tái phát, anh ta chỉ vừa nhấc chân đã bắt đầu lăn lộn trên mặt đất một cách đau đớn.
Tình hình trước mắt đã cho thấy rõ mọi thứ.
"Mày... thằng con khốn nạn, lập tức đưa nó vào khu cấm cho tôi, không cai được thì đừng ló đầu ra nữa!" Ông cụ quát lớn một tiếng.
"Bố ơi, tha cho con... bố..."
Người trên mặt đất vẫn đang lăn lộn, nhưng lại không ai để tâm đến anh ta.
Benson lạnh lùng nhìn cảnh này, tối nay trước khi đến đây anh đã bảo người lén tráo đồ của Med, sao cho cơn nghiện được duy trì và tái phát đúng lúc.
"Là anh hãm hại tôi, tôi sẽ giết anh! Anh căn bản không phải là Benson, anh là đồ giả mạo..." Med bị lôi đi, khi lướt qua Benson, bất chợt nổi điên lao người ra trước.
Ngay cả ánh mắt cũng không hề dao động, Benson mặc kệ đối phương bị kéo đi trong tình trạng nhe nanh múa vuốt.
Lần này ông cụ bị chọc giận không nhẹ, được một lúc mới ngồi lên ghế, thở hổn hển nhìn người trẻ tuổi đang đứng chính giữa, sau cùng ánh mắt đặt trên mái tóc vàng kim, cùng một màu với tóc của ông, khẽ thở dài một tiếng.
Những người có địa vị cao thường không thích khuất phục trước năm tháng, nhưng khoảnh khắc này ông vẫn nhận thức được một cách tỉnh táo, rằng ông đã già rồi, cho dù là sự tinh tường hay những mưu tính, cũng sắp không theo kịp người trẻ tuổi dưới kia.
"Nói đi, cháu quyết định làm thế nào?" Ông cụ có đôi chút mệt mỏi, nhìn anh.
"Chỉ mong ngày mai ông có thể tham dự tiệc đính hôn của cháu và Helen." Benson nhìn ông cụ đang ngồi phía trên, nói một cách chậm rãi, không dự định đòi hỏi cao.
Nhưng những người có mặt là người thế nào chứ, họ vô cùng khôn ngoan, Benson vừa dứt lời thì mọi người đều hiểu.
Tất cả theo bản năng nhìn về phía ông cụ đang ngồi ở vị trí chủ tọa, muốn biết câu trả lời của ông.
Nếu như ông cụ đồng ý, như vậy có nghĩa là nhà Maktoum chuyển sang ủng hộ công chúa hoàn toàn, tham gia vào trận đoạt quyền này, hơn nữa còn lựa chọn Helen, một phe không chiếm ưu thế.
Thắng thì vinh quang cho tổ tông, mang phúc về cho con cháu, bại thì phải trả giá bằng cả gia tộc Maktoum, mặc dù không đến nỗi bị dồn vào ngõ cụt, nhưng tính cách của Rio thế nào, thù vặt cũng báo, nhất định sẽ không để nhà Maktoum yên ổn.
"Bố, cho dù Benson không lựa chọn công chúa, với tính cách của Rio, thêm vào việc anh ta lăm le tài sản của nhà chúng ta suốt mấy năm nay, sau cùng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Nhìn người đang ngồi phía trên vẫn đang do dự, Sike, con trai trưởng của nhà Maktoum cuối cùng đã lên tiếng.
"Được rồi, được rồi, tiệc đính hôn của cháu nội, sao người làm ông như bố có thể không tham dự." Ông cụ thở dài, cuối cùng đã nhận lời Benson, nhưng đồng thời cũng đã đặt một dấu nối, liên kết vận mệnh của cả nhà Maktoum với cháu nội, thậm chí là tính mạng của công chúa Saya.
Cho dù thế nào, họ cũng phải thắng.
Benson thầm thở phào, nhưng tâm trạng vẫn chưa hoàn toàn nhẹ nhõm, tối nay chỉ là một khởi đầu, liệu tiệc đính hôn ngày mai có thể được cử hành thuận lợi hay không, đó mới là cột mốc quan trọng.
Mà Rio tuyệt đối sẽ không dễ dàng để buổi tiệc đính hôn này được suôn sẻ.
Trận chiến ngày mai, sẽ còn ác liệt hơn cả tối nay.
Benson thoáng nhìn bác cả Sike của mình, ghi nhớ ân tình này.
...
Ngày hôm sau.
Lâm Lam dậy sớm đi xuống lầu cùng Tăng Tuyết, nhưng không thấy Benson đâu.
Sau khi ăn sáng xong, vốn dĩ định nói lời tạm biệt, nhưng quản gia lại khách sáo nói với họ rằng đêm qua Benson không về nhà.
"Cũng thật bạc tình." Tăng Tuyết lẩm bẩm một câu, mấy ngày nay, cô ấy vốn không ý thức được bản thân đã bất giác xem Benson là Đại Boss.
"Vốn là người lạ mà." Ngược lại, Lâm Lam điềm nhiên, không hề mang theo cảm xúc gì.
Tăng Tuyết nhìn Lâm Lam một cách khó hiểu, không phát hiện điều gì kì lạ, bèn kéo tay cô lên xe.
Cô ấy nhẩm tính, họ cũng không gặp Vương Đại và Lộc Tam gần năm ngày, cũng không biết hai người đó thế nào rồi, chắc là lo lắng chết được.
Quản gia đích thân lái xe đưa họ đến khách sạn, Lâm Lam liên lạc trước với Vương Đại và Lộc Tam, họ bảo Lôi Tử đã đến khách sạn, Coco quả nhiên nhanh như chớp.
Nhớ đến cuộc gọi tối hôm qua, Lâm Lam bất giác rùng mình.
Két!
Đúng lúc Lâm Lam đang sầu não khi về nước phải ứng phó thế nào với Coco thì quản gia đột ngột phanh xe, Lâm Lam giật mình vội vàng che bụng, còn Tăng Tuyết ôm lấy cô, sợ cô sẽ động vào chỗ nào.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Khi ổn định lại, Lâm Lam hỏi trong lo lắng.
Sắc mặt của quản gia rất khó coi, trước mặt bị chắn bởi ba chiếc xe chống đạn, vừa định trả lời câu hỏi của Lâm Lam, thì một họng súng đen ngòm được ấn vào cửa kính xe của ông ấy.
Lâm Lam và Tăng Tuyết đều kinh hãi, theo bản năng ngả người về sau.
"Các anh là ai? Đây là xe của cậu chủ nhỏ nhà Maktoum đấy." Quản gia bình tĩnh hỏi họ.
"Chúng tôi chỉ làm theo lệnh, đến đây mời hai vị khách, quản gia không cần lo lắng." Người cầm súng trả lời một cách khách sáo, nhưng nếu như anh ta có thể thu khẩu súng về, thì sẽ càng có thành ý hơn.
"Xin lỗi, đây là khách quý của cậu chủ nhỏ, cho hỏi chủ nhân của các anh là ai?" Quản gia hỏi tiếp.
"Câu này thì không phải việc ông nên hỏi rồi."
Pằng!
"A!"
"Tiểu Lam!"
Người đó vừa dứt câu, bất chợt di chuyển họng súng sang một bên, bắn vào ghế lái phụ cạnh quản gia.
Lâm Lam và Tăng Tuyết ngồi phía sau bị dọa đến nỗi hét thất thanh, từ lúc nào mà thế giới của họ lại mất kiểm soát đến vậy, vì sao ai ai cũng có thể cầm súng, ai ai cũng có thể nã đạn?
Tăng Tuyết bảo vệ Lâm Lam, sự cố lần trước đã để lại cho Lâm Lam nỗi ám ảnh quá lớn, cô ấy sợ lần này sẽ lại làm tổn thương Lâm Lam, vậy thì hậu quả sẽ tệ hại không tưởng.
"Làm phiền quản gia để chúng tôi đưa người đi."
"Các anh..."
Quản gia biết mình không thể chống lại, nhiều lời trái lại dễ sinh chuyện, đành cắn răng thả người.
"Mời." Mở cửa xe, người cầm súng đó nói với Lâm Lam và Tăng Tuyết một cách khách sáo.
Chỉ tiếc là hai người họ quả thật rất căm ghét người này, nhưng dù sao thì khách sáo cũng tốt hơn thô lỗ một chút.
Lâm Lam và Tăng Tuyết đành phải lên xe, đáy mắt là nỗi bất an, điều gì đang chờ đợi ở phía trước, họ căn bản không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.