Chương 463
Song
29/07/2019
"Không đúng, Tiểu Lý Tử đi rồi thì ai thanh toán?" Lâm Lam vừa dứt lời, Lôi Tử đã hét lên một tiếng rồi đuổi ra ngoài.
Phút chốc đã không thấy bóng dáng của anh ta.
Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam cùng nhìn nhau: Đám ngốc này.
Sau khi thanh toán, hai người rời khỏi quán bar, Lâm Lam đã uống một ít rượu nên vừa bước ra thì gương mặt nhỏ nhắn trở nên nóng ran, cô đưa hai tay áp vào má, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đi bên cạnh mình.
"Vui đến vậy à?" Diêm Quân Lệnh mỉm cười hỏi cô.
"Ừm." Lâm Lam cũng không biết bản thân đang vui vì điều gì, chỉ cảm thấy rất hưng phấn.
Mâu thuẫn giữa họ được hóa giải đã vài ngày, nhưng hôm nay cô mới có được cảm giác chân thật như vậy.
"Đồ ngốc." Diêm Quân Lệnh khẽ cười.
"Em ngốc đấy." Nói xong Lâm Lam kéo Diêm Quân Lệnh, sau đó cô bước chân lên bậc thềm bằng đá ở gần đó, nhảy lên lưng của anh: "Anh cõng em."
"Sâu lười." Diêm Quân Lệnh ngoài miệng chê bai, nhưng đã bắt đầu cõng Lâm Lam, giữ hai chân của cô, đi về hướng ánh đèn.
Lâm Lam gối đầu lên vai anh, ngắm nhìn cảnh đêm với đèn màu rực rỡ của thành phố, trong lòng cảm thấy vô cùng yên bình.
Soạt...
Vào lúc Diêm Quân Lệnh cõng Lâm Lam băng qua đường, ánh đèn xe bỗng nhiên rọi về hướng của họ.
Lâm Lam theo phản xạ híp mắt lại, sau khi đã thích ứng với ánh sáng, cô nhìn thấy Hoắc Quốc Bang bước xuống từ chiếc Lincoln một cách tao nhã, nở một nụ cười nhạt với Diêm Quân Lệnh đang nhíu mày: "Thật trùng hợp, chủ tịch Diêm, cô Lâm."
"Cũng không hẳn, suy cho cùng chủ tịch Hoắc đã đi theo chúng tôi cả quãng đường." Từ lúc rời khỏi quán bar, Diêm Quân Lệnh đã cảm nhận được một chiếc xe nào đó đang đi theo họ, nhưng không ngờ lại là Hoắc Quốc Bang.
"Ha ha." Hoắc Quốc Bang khẽ cười một tiếng, nhìn về hướng Lâm Lam: "Cô Lâm đã uống say rồi?"
"Chồng, em muốn về nhà." Lâm Lam không quan tâm đến Hoắc Quốc Bang, nhỏ giọng nói với Diêm Quân Lệnh bằng ngữ điệu mềm mỏng xem ra đã ngà ngà say.
"Được." Diêm Quân Lệnh trả lời một cách dứt khoát, sau đó chuẩn bị rời khỏi.
Hoắc Quốc Bang nhìn hai người trẻ tuổi: "Ngày mai nhà họ Hoắc tổ chức một buổi tiệc rượu, hân hạnh được mời hai vị đây đến tham dự."
"Sợ rằng phải khiến chủ tịch Hoắc thất vọng rồi, vợ tôi không thích nhận lời mời dự tiệc của người lạ cho lắm." Diêm Quân Lệnh không hề chần chừ mà từ chối.
Lâm Lam thì phụ họa bằng cách gật đầu.
Hoắc Quốc Bang nhìn cô ngốc trên lưng Diêm Quân Lệnh, không thể tưởng tượng nổi vì sao mình lại có một cô con gái khờ như vậy?
Đã không giống ông, lại không giống người phụ nữ mưu mô ham hư vinh kia.
"À." Nghe Diêm Quân Lệnh nói, Hoắc Quốc Bang đáp lại một tiếng, thông qua giọng điệu không thể nhận ra liệu ông ta có bất mãn hay không, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười nho nhã thuần thục.
Diêm Quân Lệnh không hề khách sáo, cõng Lâm Lam tiếp tục bước đi.
Thư ký của Hoắc Quốc Bang đến cạnh ông: "Chủ tịch Hoắc, chúng ta có cần nói với cô Lâm không?"
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc." Những ngày qua Hoắc Quốc Bang đã tìm hiểu kỹ, quan hệ giữa Lâm Lam và bố nuôi của mình cực kỳ tốt, có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau cho đến bây giờ, lúc này ông bỗng nhảy ra nhận mình là bố, Hoắc Quốc Bang không dám chắc Lâm Lam có thể chấp nhận mình.
"Vậy ngày mai..."
"Họ sẽ đến tham dự." Hoắc Quốc Bang nhìn hai người đã mất hút trong màn đêm, trả lời vô cùng chắc chắn.
Thư ký cảm thấy khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều nữa.
"Rio vẫn an phận chứ?" Im lặng một lúc, Hoắc Quốc Bang lại hỏi một câu.
"Vẫn an phận, nhưng ông ta nói rằng người trong đoạn ghi hình chính là chủ tịch Diêm, ngài thấy thế nào?" Thư ký khó xử.
Cho dù Lâm Lam có chấp nhận sếp của cô ấy hay không thì Diêm Quân Lệnh cũng đã là con rể của sếp. Hơn nữa với tình hình sếp quan tâm Lâm Lam như hiện tại, đương nhiên sẽ không khoan nhượng cho việc này.
Đến lúc đó sẽ như thế nào, không ai có thể đoán chắc được.
"Kết quả giám định đoạn ghi hình thế nào?"
"Là thật ạ, không qua chỉnh sửa." Thư ký khẳng định.
Sắc mặt của Hoắc Quốc Bang bỗng chốc trầm xuống, chợt quay sang nhìn thư ký: “Có phải phụ nữ rất khoan dung với đàn ông, ngay cả việc nhận được đoạn ghi hình của chồng mình và người phụ nữ khác như vậy cũng có thể chấp nhận?"
"Việc này... cũng còn tùy người, có thể nói tính cách của cô Lâm tương đối tốt." Thư ký trả lời một cách do dự.
"Ngốc, chỉ cần ngoại tình một lần, thì sẽ có lần thứ hai lần thứ ba." Hoắc Quốc Bang nhỏ giọng quát một tiếng.
Thư ký lúng túng gãi đầu, oán thầm trong lòng: Ngài đang nói bản thân mình ư?
"Cô đến Saya thấy thế nào?" Hoắc Quốc Bang chợt thay đổi giọng điệu, hỏi.
"Đã kiểm chứng, tại Saya, Diêm Quân Lệnh giả mạo Benson đính hôn với Helen, trong thời gian đó quan hệ của họ rất thân mật, nhiều lần ở chung một phòng, còn bị truyền thông chụp được ảnh đang hôn nhau, người trong đoạn ghi hình kia không nghi ngờ gì chính là Diêm Quân Lệnh." Lần này thư ký đến Saya là để điều tra quan hệ của Diêm Quân Lệnh và nữ vương Saya.
"Cũng có nghĩa là thằng nhóc này đã sớm phản bội con gái của tôi?" Giọng điệu Hoắc Quốc Bang trở nên lạnh lẽo.
“Dựa vào những gì chúng ta đã điều tra được thì đúng thật là như vậy." Thư ký trả lời một cách chắc chắn.
Sắc mặt của Hoắc Quốc Bang vô cùng khó coi: “Bảo họ gia tăng tốc độ thu mua, còn nữa, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ dự án nào của công ty giải trí Đỉnh Thành được thuận lợi."
"Thưa sếp, như vậy liệu..."
"Liệu cái gì?" Hoắc Quốc Bang cắt ngang lời của thư ký bằng giọng điệu giận dữ.
"Không có gì ạ, tôi đi sắp xếp ngay." Đi theo sếp nhiều năm như vậy, thư ký Hoàng hiểu rất rõ tính cách của Hoắc Quốc Bang.
Đối phương đã quyết định chèn ép Diêm Quân Lệnh, thì sẽ không dễ dàng mà từ bỏ.
"Hừ." Liếc mắt nhìn màn đêm, Hoắc Quốc Bang hừ lạnh một tiếng, sau đó bước lên xe.
Mặc dù Lâm Lam không được ông nuôi lớn, cũng không phải do người phụ nữ mà ông yêu thích sinh ra, nhưng suy cho cùng cô là đứa con duy nhất trên đời này của Hoắc Quốc Bang ông, lúc trước ông không biết thì không nói, nhưng bây giờ đã biết rồi, thì sẽ không để người khác bắt nạt con bé nữa.
"Bên phía cô Đỗ, ngài muốn xử lý thế nào ạ?" Sau khi lên xe, thư ký không nhịn được mà nhắc nhở.
"Giữa hai người họ có thù oán?" Hoắc Quốc Bang hỏi.
"Không có, chỉ là quan hệ cạnh tranh bình thường."
"Tạm thời không cần, nếu như bên Tiểu Tịch có ác ý cạnh tranh, lúc ấy hẵng cảnh cáo." Hoắc Quốc Bang ít nhiều gì cũng biết tính cách của Đỗ Tịch, bình thường sẽ không làm những chuyện phí sức lại không được lợi, bây giờ ông sai người nhắc nhở, trái lại dễ kích thích sự hiếu thắng của cô ấy.
"Vâng, sếp."
Hoắc Quốc Bang ngả lưng lên ghế, nhìn vào cảnh đêm, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên bảng hiệu lấp lánh ánh đèn của một cửa hàng thời trang thiếu nhi, thấy quần áo trẻ con khiến trái tim đã qua tuổi 50 của Hoắc Quốc Bang chợt đau nhói không rõ nguyên nhân: "Đã lấy được hình ảnh chưa?"
"Lấy được rồi, ngài muốn xem bây giờ không ạ?" Thư ký đi theo Hoắc Quốc Bang đã hai mươi năm, vậy nên một câu nói bất chợt, không rõ vế trước, anh ta cũng có thể trả lời.
"Ừm." Hoắc Quốc Bang ừm một tiếng, thư ký vội vàng chuyển điện thoại sang.
Chỉ thấy những bức ảnh trong điện thoại, là của một cậu nhóc mập mạp trắng trẻo, có lúc mỉm cười, lúc tròn mắt vì tò mò, lúc say ngủ, chụp gần chụp xa đều có cả, nhưng dù là ở góc độ nào đều cực kỳ đáng yêu.
Hoắc Quốc Bang nhìn đến yêu thích, nào còn sát khí, sự quyết đoán và thái độ cay độc như ban nãy, bất chấp thủ đoạn trên thương trường, cậu ba của nhà họ Hoắc lúc này, là một ông ngoại thật sự, đang len lén ngắm nhìn cháu ngoại của mình.
Lúc này trong lòng ông vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa chua xót.
Đến khi nào thì Hoắc Quốc Bang ông mới có thể đường hoàng nhìn ngắm cháu ngoại của mình đây?
Xem ra ông phải mạnh tay hơn nữa, giành con gái trở về mới có thể được bế cháu.
"Ắt xì!" Lâm Lam đang nằm trên lưng của Diêm Quân Lệnh bỗng nhiên hắt hơi một cái, cô xoa xoa mũi: "Có phải có người đang nhớ em không?"
"Đồ tự luyến." Diêm Quân Lệnh cảm thấy buồn cười.
"Ắt xì... ưm, chắc là bị cảm rồi." Lâm Lam sầu não.
Diêm Quân Lệnh quay đầu: "Vậy chúng ta lên xe nhé?"
"Thôi, vẫn muốn anh cõng." Lâm Lam làm nũng trên lưng anh, đây vẫn là lần đầu tiên cô được anh cõng như vậy, cảm giác còn tuyệt hơn khi được bế, vì vậy có đôi chút luyến tiếc, không nỡ đi xuống.
Như thể họ tiếp tục đi, thì loại cảm giác này có thể duy trì mãi mãi.
"Khác người."
"Em khác người đấy." Lâm Lam làm nũng, khoé môi Diêm Quân Lệnh càng cong lên cao hơn.
Tình cảm tuyệt vời nhất, có lẽ chính là khoảnh khắc cô làm càn, còn anh thì cưng chiều mỉm cười.
Phút chốc đã không thấy bóng dáng của anh ta.
Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam cùng nhìn nhau: Đám ngốc này.
Sau khi thanh toán, hai người rời khỏi quán bar, Lâm Lam đã uống một ít rượu nên vừa bước ra thì gương mặt nhỏ nhắn trở nên nóng ran, cô đưa hai tay áp vào má, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đi bên cạnh mình.
"Vui đến vậy à?" Diêm Quân Lệnh mỉm cười hỏi cô.
"Ừm." Lâm Lam cũng không biết bản thân đang vui vì điều gì, chỉ cảm thấy rất hưng phấn.
Mâu thuẫn giữa họ được hóa giải đã vài ngày, nhưng hôm nay cô mới có được cảm giác chân thật như vậy.
"Đồ ngốc." Diêm Quân Lệnh khẽ cười.
"Em ngốc đấy." Nói xong Lâm Lam kéo Diêm Quân Lệnh, sau đó cô bước chân lên bậc thềm bằng đá ở gần đó, nhảy lên lưng của anh: "Anh cõng em."
"Sâu lười." Diêm Quân Lệnh ngoài miệng chê bai, nhưng đã bắt đầu cõng Lâm Lam, giữ hai chân của cô, đi về hướng ánh đèn.
Lâm Lam gối đầu lên vai anh, ngắm nhìn cảnh đêm với đèn màu rực rỡ của thành phố, trong lòng cảm thấy vô cùng yên bình.
Soạt...
Vào lúc Diêm Quân Lệnh cõng Lâm Lam băng qua đường, ánh đèn xe bỗng nhiên rọi về hướng của họ.
Lâm Lam theo phản xạ híp mắt lại, sau khi đã thích ứng với ánh sáng, cô nhìn thấy Hoắc Quốc Bang bước xuống từ chiếc Lincoln một cách tao nhã, nở một nụ cười nhạt với Diêm Quân Lệnh đang nhíu mày: "Thật trùng hợp, chủ tịch Diêm, cô Lâm."
"Cũng không hẳn, suy cho cùng chủ tịch Hoắc đã đi theo chúng tôi cả quãng đường." Từ lúc rời khỏi quán bar, Diêm Quân Lệnh đã cảm nhận được một chiếc xe nào đó đang đi theo họ, nhưng không ngờ lại là Hoắc Quốc Bang.
"Ha ha." Hoắc Quốc Bang khẽ cười một tiếng, nhìn về hướng Lâm Lam: "Cô Lâm đã uống say rồi?"
"Chồng, em muốn về nhà." Lâm Lam không quan tâm đến Hoắc Quốc Bang, nhỏ giọng nói với Diêm Quân Lệnh bằng ngữ điệu mềm mỏng xem ra đã ngà ngà say.
"Được." Diêm Quân Lệnh trả lời một cách dứt khoát, sau đó chuẩn bị rời khỏi.
Hoắc Quốc Bang nhìn hai người trẻ tuổi: "Ngày mai nhà họ Hoắc tổ chức một buổi tiệc rượu, hân hạnh được mời hai vị đây đến tham dự."
"Sợ rằng phải khiến chủ tịch Hoắc thất vọng rồi, vợ tôi không thích nhận lời mời dự tiệc của người lạ cho lắm." Diêm Quân Lệnh không hề chần chừ mà từ chối.
Lâm Lam thì phụ họa bằng cách gật đầu.
Hoắc Quốc Bang nhìn cô ngốc trên lưng Diêm Quân Lệnh, không thể tưởng tượng nổi vì sao mình lại có một cô con gái khờ như vậy?
Đã không giống ông, lại không giống người phụ nữ mưu mô ham hư vinh kia.
"À." Nghe Diêm Quân Lệnh nói, Hoắc Quốc Bang đáp lại một tiếng, thông qua giọng điệu không thể nhận ra liệu ông ta có bất mãn hay không, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười nho nhã thuần thục.
Diêm Quân Lệnh không hề khách sáo, cõng Lâm Lam tiếp tục bước đi.
Thư ký của Hoắc Quốc Bang đến cạnh ông: "Chủ tịch Hoắc, chúng ta có cần nói với cô Lâm không?"
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc." Những ngày qua Hoắc Quốc Bang đã tìm hiểu kỹ, quan hệ giữa Lâm Lam và bố nuôi của mình cực kỳ tốt, có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau cho đến bây giờ, lúc này ông bỗng nhảy ra nhận mình là bố, Hoắc Quốc Bang không dám chắc Lâm Lam có thể chấp nhận mình.
"Vậy ngày mai..."
"Họ sẽ đến tham dự." Hoắc Quốc Bang nhìn hai người đã mất hút trong màn đêm, trả lời vô cùng chắc chắn.
Thư ký cảm thấy khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều nữa.
"Rio vẫn an phận chứ?" Im lặng một lúc, Hoắc Quốc Bang lại hỏi một câu.
"Vẫn an phận, nhưng ông ta nói rằng người trong đoạn ghi hình chính là chủ tịch Diêm, ngài thấy thế nào?" Thư ký khó xử.
Cho dù Lâm Lam có chấp nhận sếp của cô ấy hay không thì Diêm Quân Lệnh cũng đã là con rể của sếp. Hơn nữa với tình hình sếp quan tâm Lâm Lam như hiện tại, đương nhiên sẽ không khoan nhượng cho việc này.
Đến lúc đó sẽ như thế nào, không ai có thể đoán chắc được.
"Kết quả giám định đoạn ghi hình thế nào?"
"Là thật ạ, không qua chỉnh sửa." Thư ký khẳng định.
Sắc mặt của Hoắc Quốc Bang bỗng chốc trầm xuống, chợt quay sang nhìn thư ký: “Có phải phụ nữ rất khoan dung với đàn ông, ngay cả việc nhận được đoạn ghi hình của chồng mình và người phụ nữ khác như vậy cũng có thể chấp nhận?"
"Việc này... cũng còn tùy người, có thể nói tính cách của cô Lâm tương đối tốt." Thư ký trả lời một cách do dự.
"Ngốc, chỉ cần ngoại tình một lần, thì sẽ có lần thứ hai lần thứ ba." Hoắc Quốc Bang nhỏ giọng quát một tiếng.
Thư ký lúng túng gãi đầu, oán thầm trong lòng: Ngài đang nói bản thân mình ư?
"Cô đến Saya thấy thế nào?" Hoắc Quốc Bang chợt thay đổi giọng điệu, hỏi.
"Đã kiểm chứng, tại Saya, Diêm Quân Lệnh giả mạo Benson đính hôn với Helen, trong thời gian đó quan hệ của họ rất thân mật, nhiều lần ở chung một phòng, còn bị truyền thông chụp được ảnh đang hôn nhau, người trong đoạn ghi hình kia không nghi ngờ gì chính là Diêm Quân Lệnh." Lần này thư ký đến Saya là để điều tra quan hệ của Diêm Quân Lệnh và nữ vương Saya.
"Cũng có nghĩa là thằng nhóc này đã sớm phản bội con gái của tôi?" Giọng điệu Hoắc Quốc Bang trở nên lạnh lẽo.
“Dựa vào những gì chúng ta đã điều tra được thì đúng thật là như vậy." Thư ký trả lời một cách chắc chắn.
Sắc mặt của Hoắc Quốc Bang vô cùng khó coi: “Bảo họ gia tăng tốc độ thu mua, còn nữa, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ dự án nào của công ty giải trí Đỉnh Thành được thuận lợi."
"Thưa sếp, như vậy liệu..."
"Liệu cái gì?" Hoắc Quốc Bang cắt ngang lời của thư ký bằng giọng điệu giận dữ.
"Không có gì ạ, tôi đi sắp xếp ngay." Đi theo sếp nhiều năm như vậy, thư ký Hoàng hiểu rất rõ tính cách của Hoắc Quốc Bang.
Đối phương đã quyết định chèn ép Diêm Quân Lệnh, thì sẽ không dễ dàng mà từ bỏ.
"Hừ." Liếc mắt nhìn màn đêm, Hoắc Quốc Bang hừ lạnh một tiếng, sau đó bước lên xe.
Mặc dù Lâm Lam không được ông nuôi lớn, cũng không phải do người phụ nữ mà ông yêu thích sinh ra, nhưng suy cho cùng cô là đứa con duy nhất trên đời này của Hoắc Quốc Bang ông, lúc trước ông không biết thì không nói, nhưng bây giờ đã biết rồi, thì sẽ không để người khác bắt nạt con bé nữa.
"Bên phía cô Đỗ, ngài muốn xử lý thế nào ạ?" Sau khi lên xe, thư ký không nhịn được mà nhắc nhở.
"Giữa hai người họ có thù oán?" Hoắc Quốc Bang hỏi.
"Không có, chỉ là quan hệ cạnh tranh bình thường."
"Tạm thời không cần, nếu như bên Tiểu Tịch có ác ý cạnh tranh, lúc ấy hẵng cảnh cáo." Hoắc Quốc Bang ít nhiều gì cũng biết tính cách của Đỗ Tịch, bình thường sẽ không làm những chuyện phí sức lại không được lợi, bây giờ ông sai người nhắc nhở, trái lại dễ kích thích sự hiếu thắng của cô ấy.
"Vâng, sếp."
Hoắc Quốc Bang ngả lưng lên ghế, nhìn vào cảnh đêm, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên bảng hiệu lấp lánh ánh đèn của một cửa hàng thời trang thiếu nhi, thấy quần áo trẻ con khiến trái tim đã qua tuổi 50 của Hoắc Quốc Bang chợt đau nhói không rõ nguyên nhân: "Đã lấy được hình ảnh chưa?"
"Lấy được rồi, ngài muốn xem bây giờ không ạ?" Thư ký đi theo Hoắc Quốc Bang đã hai mươi năm, vậy nên một câu nói bất chợt, không rõ vế trước, anh ta cũng có thể trả lời.
"Ừm." Hoắc Quốc Bang ừm một tiếng, thư ký vội vàng chuyển điện thoại sang.
Chỉ thấy những bức ảnh trong điện thoại, là của một cậu nhóc mập mạp trắng trẻo, có lúc mỉm cười, lúc tròn mắt vì tò mò, lúc say ngủ, chụp gần chụp xa đều có cả, nhưng dù là ở góc độ nào đều cực kỳ đáng yêu.
Hoắc Quốc Bang nhìn đến yêu thích, nào còn sát khí, sự quyết đoán và thái độ cay độc như ban nãy, bất chấp thủ đoạn trên thương trường, cậu ba của nhà họ Hoắc lúc này, là một ông ngoại thật sự, đang len lén ngắm nhìn cháu ngoại của mình.
Lúc này trong lòng ông vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa chua xót.
Đến khi nào thì Hoắc Quốc Bang ông mới có thể đường hoàng nhìn ngắm cháu ngoại của mình đây?
Xem ra ông phải mạnh tay hơn nữa, giành con gái trở về mới có thể được bế cháu.
"Ắt xì!" Lâm Lam đang nằm trên lưng của Diêm Quân Lệnh bỗng nhiên hắt hơi một cái, cô xoa xoa mũi: "Có phải có người đang nhớ em không?"
"Đồ tự luyến." Diêm Quân Lệnh cảm thấy buồn cười.
"Ắt xì... ưm, chắc là bị cảm rồi." Lâm Lam sầu não.
Diêm Quân Lệnh quay đầu: "Vậy chúng ta lên xe nhé?"
"Thôi, vẫn muốn anh cõng." Lâm Lam làm nũng trên lưng anh, đây vẫn là lần đầu tiên cô được anh cõng như vậy, cảm giác còn tuyệt hơn khi được bế, vì vậy có đôi chút luyến tiếc, không nỡ đi xuống.
Như thể họ tiếp tục đi, thì loại cảm giác này có thể duy trì mãi mãi.
"Khác người."
"Em khác người đấy." Lâm Lam làm nũng, khoé môi Diêm Quân Lệnh càng cong lên cao hơn.
Tình cảm tuyệt vời nhất, có lẽ chính là khoảnh khắc cô làm càn, còn anh thì cưng chiều mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.