Chương 525
Song
29/07/2019
Diêm Quân Lệnh bước từng bước về phía chiếc thuyền, nụ cười trên mặt Hàn Đống ngày càng đểu giả hơn.
Chú Trương đi theo sau Diêm Quân Lệnh, thấy thiếu gia sắp tự đi nộp mạng, ông vội vàng ngăn cản, nhưng bị một ánh mắt của Diêm Quân Lệnh chặn lại.
Phía bên kia Hoắc Quốc Bang và Tô Mộ Bạch cũng xuống xe, nhìn sang phía Diêm Quên Lệnh và Hàn Đống ở cách đó không xa.
Mắt Khương Lôi bắt đầu đỏ lên, lần trước anh đã phải đứng dương mắt nhìn anh cả xảy ra chuyện, nếu như lần này anh cả lại có mệnh hệ gì nữa thì cuộc đời này của anh quá thất bại, anh lặng lẽ lặn xuống nước, nhanh chóng bơi về phía chiếc thuyền mà Lâm Lam bị chói.
Chỉ cần trước kia Diêm Quân Lệnh xảy ra chuyện, anh cứu được mẹ con Lâm Lam thì tất cả mới có cơ hội sống.
Nhưng đúng vào lúc Diêm Quân Lệnh định bước xuống thuyền thì đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Đừng...”
Diêm Quân Lệnh quay phắt người lại liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang đi chân trần chạy đến bờ sông.
“Lâm Lam!” Diêm Quân Lệnh ngạc nhiên nhìn sang, Hàn Đống đang đứng trên thuyền, mắt anh ta cũng bắt đầu đỏ lên, họng súng trực tiếp ngắm thẳng vào sau lưng Diêm Quân Lệnh.
“Đừng!” Lâm Lam nhìn thấy Hàn Đống cầm súng ngắm thẳng vào Diêm Quân Lệnh, cô điên cuồng hét lên.
Thấy Lâm Lam xuất hiện Hàn Đống biết kế hoạch của mình đã thất bại, nếu không nổ súng thì tất cả mọi công sức trước đó coi như công cốc, anh ta bóp cò bắn một phát đạn về phía Diêm Quân Lệnh.
Mắt Lâm Lam lập tức đỏ lên, cô kiệt sức nhưng vẫn cố hét lớn, “Đừng... Diêm Quân Lệnh...”
“Ha ha ha...” Hàn Đống cười lớn, mục đích của hắn ta là Lâm Lam, nhưng đương nhiên nhắm vào Diêm Quân Lệnh là phần nhiều.
Đồng Thiên Hoa rất thương Lâm Lam, nhưng anh ta không hề nói phải nương tay với Diêm Quân Lệnh, tóm lại là sẽ phải có một người chết cùng Thiên Hoa.
“Thiếu gia!”
Lúc Hàn Đống đang đắc ý cười thì chú Trương lao nhanh về phía Diêm Quân Lệnh.
Không biết từ lúc nào Khương Lôi đã đứng ở trên boong tàu, lao đến chỗ Hàn Đống đang đứng cười nắc nẻ khiến tiếng cười ghê rợn của hắn ngưng lại ngay lập tức.
Diêm Quân Lệnh thấy sau lưng mình có một sức nặng đè lên, anh quay người lại, “Chú Trương!”
“Thiếu gia...”
“Chú Trương!” Diêm Quân Lệnh đỡ chú Trương dậy liền sờ thấy vũng máu nhầy nhụa ở sau lưng ông, khuôn mặt bình thường rất ít khi bộc lô cảm xúc nay vừa ngạc nhiên vừa đau đớn.
“Thiếu gia đừng lo lắng, tôi không sao... thân già này chết cũng không có gì đáng tiếc.” Chú Trương miễn cưỡng vỗ vai Diêm Quân Lệnh, tuy đang thở dốc nhưng vẫn cất tiếng an ủi, ông sống đền cái tuổi này, những thứ muốn ăn muốn xem muốn thấy thì đều thực hiện được rồi, cuộc đời cũng chẳng còn gì nuối tiếc nữa, nhưng ông vẫn có chút lo lắng cho hai chú hổ nhỏ ở nhà...
So với việc Diêm Quân Lệnh hứng một phát súng này, thân già như ông chết cũng hết, nhưng anh thì không.
“Chú Trương, đừng nói nữa, chú sẽ không sao đâu!” Diêm Quân Lệnh thấp giọng nói, thời khắc chú Trương vỗ vào vai anh khiến anh đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên chú Trương đến Diêm gia lúc đó Diêm Quân Lệnh mới chưa đầy hai mươi tuổi, chú cũng vỗ vai anh như thế này, nói mình là tài xế của ba, nhưng phần lớn việc ăn ở của anh đều do chú chăm sóc, hơn nữa còn giúp anh xử lý những chuyện phát sinh khi anh làm sai.
Đã nói là chỉ giải quyết mấy chuyện vặt vãnh, không ai nói với ông là ông phải chết thay anh.
Diêm Quân Lệnh anh cũng không cho phép điều đó!
“Diêm Quân Lệnh anh không sao chứ?” Lâm Lam xông đến, khuôn mặt cô đẫm nước mắt, nhìn tất cả cảnh tượng trước mặt, trong lòng Lâm Lam vô cùng sợ hãi.
“Anh không sao, chú Trương trúng đạn rồi, em thế nào rồi? Tiểu Sư Tử đâu?” Diêm Quân Lệnh nói xong bèn đỡ chú Trương đứng dậy.
“Tiểu Sư Tử ở chỗ Lương Sảng, em không sao.” Lâm Lam vừa nói vừa giúp Diêm Quân Lệnh đỡ chú Trương dậy.
Khi nãy, cô tưởng Diêm Quân Lệnh sẽ không thoát khỏi được cái chết, nhưng không ngờ là chú Trương lao đến đỡ thay anh một viên đạn, trong lòng cô vừa chấn động vừa lo lắng.
Chú Trương tuổi đã cao, Lâm Lam thực sự sợ ông không thể cầm cự được.
Trên thuyền Khương Lôi đã khống chế được Hàn Đống, những người ẩn nấp trên thuyền trước đó cũng nhanh chóng khống chế người của Hàn Đống, cộng thêm người của Hoắc Quốc Bang, chỉ một lát sau những người trên phà bị xử lý sạch, sau đó là tiến hành kiểm tra lần cuối cùng.
Quả nhiên con thuyền đều chứa xăng và vật phẩm dễ cháy, nhìn thấy vậy Khương Lôi vô cùng sửng sốt.
Nếu thực sự để Hàn Đống đốt cháy chỗ này, e rằng thảm kịch năm ngoái sẽ lại tái diễn thêm lần nữa.
Người bị chói ở cây cột xa nhất của chiếc phà quả thực là một cô gái, nhưng trong bọc tã kia thì lại là giả.
Được cởi trói, cô gái kia điên cuồng xin tha mạng, lúc này Khương Lôi mới phát hiện ra đối phương là người bản địa, hỏi ra thì mới biết là Hàn Đống bỏ tiền ra mua.
“Đúng là đồ bệnh hoạn.” Khương Lôi thấp giọng chửi rủa một tiếng, sau đó cho người nhanh chóng xử lý mọi thứ trên thuyền, sau cùng anh xuống thuyền đi tìm Diêm Quân Lệnh.
Chú Trương đã được Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam dìu tới bên đường, Hoắc Quốc Bang gọi tài xế lái xe tới, nhưng Diêm Quân Lệnh lại trực tiếp bỏ qua, anh đi về phía trước mấy bước rồi hét sang phía bên kia một tiếng, xe của tổ chế tác ngay lập tức được điều động đến.
Nữ đạo diễn há hốc mồm, cô không có ngôn từ nào để hình dung cảnh tượng trước mắt mình khi nãy bèn ngơ ngác hỏi Diêm Quân Lệnh, “Đại... đại boss, ngài có gì cần dặn dò?”
“Trên xe có thùng cứu thương không?” Diêm Quân Lệnh biết, thường thì tổ chế tác sẽ chuẩn bị những thứ này.
“Có, tôi đi lấy ngay đây.” Nữ đạo diễn cuối cùng cũng hoàn hồn.
Hộp cứu thương rất nhanh chóng đã được đưa đến, Diêm Quân Lệnh cởi chiếc áo khoác ngoài của chú Trương ra, viên đạn rất gần tim, phải lập tức đưa đến bệnh viện.
Thấy vậy khuôn mặt Lâm Lam trắng bệch, tay cũng run lên.
“Đừng sợ, đi hỏi Lôi Tử, còn bao lâu nữa thì máy bay trực thăng đến, anh cầm máu cho chú Trương trước.” Diêm Quân Lệnh vừa an ủi Lâm Lam vừa nhanh chóng dặn dò.
Lâm Lam liền quay người đi tìm Lôi Tử.
Lúc này Diêm Quân Lệnh mới đổ cồn chuyên dụng lên lưng của chú Trương.
Mạnh mẽ như chú Trương mà cũng không nhịn được kêu lên một tiếng.
Nữ đạo diễn thấy vậy tim đập thình thịch, ở phía bên cạnh thợ chụp ảnh đã đóng máy, nhanh chân đưa băng gạc tới cho Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh đã thành thục trong việc băng bó vết thương nên anh giúp chú Trương cầm máu trước.
Phía bên kia người của Khương Lôi đã xử lý xong người của Hàn Đống, đang lần lượt áp giải chúng lên xe.
Lâm Lam đi tới, vừa hay nhìn thấy Hàn Đống đang đi lên xe.
Đối phương thấy Lâm Lam, khuôn mặt ngay lập tức trở nên vô cùng tức giận, “Tại sao cô không chết? Cô mới là người đáng chết nhất...”
Lâm Lam ngẩn người, cảm giác lạnh lẽo đáng sợ đó một lần nữa lại lan tỏa khắp người cô.
Khương Lôi thấy vậy liền đá mạnh và Hàn Đống một cái, “Mày mới là người đang chết nhất.”
Hàn Đống nhếch nhác nằm dài trên xe, căm thù liếc nhìn Lâm Lam một cái.
Khương Lôi quay đầu nhìn sang phía mấy anh em còn ở lại trên tàu, “Rút thôi.”
Sắc mặt Lâm Lam trắng bệch, đang định hỏi Khương Lôi chuyện máy bay trực thăng thì cô vô tình nhìn thấy hai tay đang đeo còng của Hàn Đống thừa dịp bị đá nằm bẹp xuống sàn, anh ta rút thứ gì đó ra từ trong túi.
Khuôn mặt cô trở nên lạnh lùng, cô đưa chân đá vào cằm của Hàn Đống, “Anh định làm gì!”
Hàn Đống không phòng bị nên bị Lâm Lam đá trúng, ngã xuống xe, hai chân dơ lên trời nhưng hai tay vẫn để nguyên trong túi quần.
Khương Lôi trừng mắt, sau đó ngay lập tức ấn hắn xuống, thuận tay rút ra một chiếc điều khiển hẹn giờ từ chỗ nào đó trên người của Hàn Đống, tức giận dẫm chân lên người hắn ta, “Khốn kiếp!”
Lâm Lam cũng thở hắt ra một cái, tuy là những người trên thuyền đã xuống hết, nhưng ai có thể bảo đảm rằng sau khi nổ sẽ không phát sinh chuyện gì khác.
Nhìn người nằm dưới đất, Lâm Lam thở mạnh ra, cô chưa kịp mở miệng hỏi Khương Lôi thì tiếng máy bay trực thăng đã vang lên, Khương Lôi đã gọi người đến đón chú Trương.
Lâm Lam nghiêng đầu nhìn qua đó, cô không nhìn thấy Diêm Quân Lệnh, nhưng lại nhìn thấy Hoắc Quốc Bang và Tô Mộ Bạch, cô hơi ngẩn người, sao họ lại ở đây?
“Tiểu Lam, em không sao chứ?” Tô Mộ Bạch nhẹ giọng hỏi.
Lâm Lam lắc đầu, lúc này Lương Sảng bế tiểu Sư Tử đến, Lâm Lam vội vàng ôm lấy con, đi về phía Diêm Quân Lệnh.
Hoắc Quốc Bang đi về phía trước, ông muốn nhìn cháu ngoại một chút, nhưng Lâm Lam theo phản xạ ôm chặt con hơn, trực tiếp đi qua ông.
Hai tay dơ giữa không không trung, một lúc sau Hoắc Quốc Bang mới quay đầu, nhìn đứa cháu đang đứng sau lưng, “Đi thôi.”
Tô Mộ Bạch đưa mắt nhìn người cậu đột nhiên có chút già nua của mình, gật đầu.
Chú Trương đi theo sau Diêm Quân Lệnh, thấy thiếu gia sắp tự đi nộp mạng, ông vội vàng ngăn cản, nhưng bị một ánh mắt của Diêm Quân Lệnh chặn lại.
Phía bên kia Hoắc Quốc Bang và Tô Mộ Bạch cũng xuống xe, nhìn sang phía Diêm Quên Lệnh và Hàn Đống ở cách đó không xa.
Mắt Khương Lôi bắt đầu đỏ lên, lần trước anh đã phải đứng dương mắt nhìn anh cả xảy ra chuyện, nếu như lần này anh cả lại có mệnh hệ gì nữa thì cuộc đời này của anh quá thất bại, anh lặng lẽ lặn xuống nước, nhanh chóng bơi về phía chiếc thuyền mà Lâm Lam bị chói.
Chỉ cần trước kia Diêm Quân Lệnh xảy ra chuyện, anh cứu được mẹ con Lâm Lam thì tất cả mới có cơ hội sống.
Nhưng đúng vào lúc Diêm Quân Lệnh định bước xuống thuyền thì đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Đừng...”
Diêm Quân Lệnh quay phắt người lại liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang đi chân trần chạy đến bờ sông.
“Lâm Lam!” Diêm Quân Lệnh ngạc nhiên nhìn sang, Hàn Đống đang đứng trên thuyền, mắt anh ta cũng bắt đầu đỏ lên, họng súng trực tiếp ngắm thẳng vào sau lưng Diêm Quân Lệnh.
“Đừng!” Lâm Lam nhìn thấy Hàn Đống cầm súng ngắm thẳng vào Diêm Quân Lệnh, cô điên cuồng hét lên.
Thấy Lâm Lam xuất hiện Hàn Đống biết kế hoạch của mình đã thất bại, nếu không nổ súng thì tất cả mọi công sức trước đó coi như công cốc, anh ta bóp cò bắn một phát đạn về phía Diêm Quân Lệnh.
Mắt Lâm Lam lập tức đỏ lên, cô kiệt sức nhưng vẫn cố hét lớn, “Đừng... Diêm Quân Lệnh...”
“Ha ha ha...” Hàn Đống cười lớn, mục đích của hắn ta là Lâm Lam, nhưng đương nhiên nhắm vào Diêm Quân Lệnh là phần nhiều.
Đồng Thiên Hoa rất thương Lâm Lam, nhưng anh ta không hề nói phải nương tay với Diêm Quân Lệnh, tóm lại là sẽ phải có một người chết cùng Thiên Hoa.
“Thiếu gia!”
Lúc Hàn Đống đang đắc ý cười thì chú Trương lao nhanh về phía Diêm Quân Lệnh.
Không biết từ lúc nào Khương Lôi đã đứng ở trên boong tàu, lao đến chỗ Hàn Đống đang đứng cười nắc nẻ khiến tiếng cười ghê rợn của hắn ngưng lại ngay lập tức.
Diêm Quân Lệnh thấy sau lưng mình có một sức nặng đè lên, anh quay người lại, “Chú Trương!”
“Thiếu gia...”
“Chú Trương!” Diêm Quân Lệnh đỡ chú Trương dậy liền sờ thấy vũng máu nhầy nhụa ở sau lưng ông, khuôn mặt bình thường rất ít khi bộc lô cảm xúc nay vừa ngạc nhiên vừa đau đớn.
“Thiếu gia đừng lo lắng, tôi không sao... thân già này chết cũng không có gì đáng tiếc.” Chú Trương miễn cưỡng vỗ vai Diêm Quân Lệnh, tuy đang thở dốc nhưng vẫn cất tiếng an ủi, ông sống đền cái tuổi này, những thứ muốn ăn muốn xem muốn thấy thì đều thực hiện được rồi, cuộc đời cũng chẳng còn gì nuối tiếc nữa, nhưng ông vẫn có chút lo lắng cho hai chú hổ nhỏ ở nhà...
So với việc Diêm Quân Lệnh hứng một phát súng này, thân già như ông chết cũng hết, nhưng anh thì không.
“Chú Trương, đừng nói nữa, chú sẽ không sao đâu!” Diêm Quân Lệnh thấp giọng nói, thời khắc chú Trương vỗ vào vai anh khiến anh đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên chú Trương đến Diêm gia lúc đó Diêm Quân Lệnh mới chưa đầy hai mươi tuổi, chú cũng vỗ vai anh như thế này, nói mình là tài xế của ba, nhưng phần lớn việc ăn ở của anh đều do chú chăm sóc, hơn nữa còn giúp anh xử lý những chuyện phát sinh khi anh làm sai.
Đã nói là chỉ giải quyết mấy chuyện vặt vãnh, không ai nói với ông là ông phải chết thay anh.
Diêm Quân Lệnh anh cũng không cho phép điều đó!
“Diêm Quân Lệnh anh không sao chứ?” Lâm Lam xông đến, khuôn mặt cô đẫm nước mắt, nhìn tất cả cảnh tượng trước mặt, trong lòng Lâm Lam vô cùng sợ hãi.
“Anh không sao, chú Trương trúng đạn rồi, em thế nào rồi? Tiểu Sư Tử đâu?” Diêm Quân Lệnh nói xong bèn đỡ chú Trương đứng dậy.
“Tiểu Sư Tử ở chỗ Lương Sảng, em không sao.” Lâm Lam vừa nói vừa giúp Diêm Quân Lệnh đỡ chú Trương dậy.
Khi nãy, cô tưởng Diêm Quân Lệnh sẽ không thoát khỏi được cái chết, nhưng không ngờ là chú Trương lao đến đỡ thay anh một viên đạn, trong lòng cô vừa chấn động vừa lo lắng.
Chú Trương tuổi đã cao, Lâm Lam thực sự sợ ông không thể cầm cự được.
Trên thuyền Khương Lôi đã khống chế được Hàn Đống, những người ẩn nấp trên thuyền trước đó cũng nhanh chóng khống chế người của Hàn Đống, cộng thêm người của Hoắc Quốc Bang, chỉ một lát sau những người trên phà bị xử lý sạch, sau đó là tiến hành kiểm tra lần cuối cùng.
Quả nhiên con thuyền đều chứa xăng và vật phẩm dễ cháy, nhìn thấy vậy Khương Lôi vô cùng sửng sốt.
Nếu thực sự để Hàn Đống đốt cháy chỗ này, e rằng thảm kịch năm ngoái sẽ lại tái diễn thêm lần nữa.
Người bị chói ở cây cột xa nhất của chiếc phà quả thực là một cô gái, nhưng trong bọc tã kia thì lại là giả.
Được cởi trói, cô gái kia điên cuồng xin tha mạng, lúc này Khương Lôi mới phát hiện ra đối phương là người bản địa, hỏi ra thì mới biết là Hàn Đống bỏ tiền ra mua.
“Đúng là đồ bệnh hoạn.” Khương Lôi thấp giọng chửi rủa một tiếng, sau đó cho người nhanh chóng xử lý mọi thứ trên thuyền, sau cùng anh xuống thuyền đi tìm Diêm Quân Lệnh.
Chú Trương đã được Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam dìu tới bên đường, Hoắc Quốc Bang gọi tài xế lái xe tới, nhưng Diêm Quân Lệnh lại trực tiếp bỏ qua, anh đi về phía trước mấy bước rồi hét sang phía bên kia một tiếng, xe của tổ chế tác ngay lập tức được điều động đến.
Nữ đạo diễn há hốc mồm, cô không có ngôn từ nào để hình dung cảnh tượng trước mắt mình khi nãy bèn ngơ ngác hỏi Diêm Quân Lệnh, “Đại... đại boss, ngài có gì cần dặn dò?”
“Trên xe có thùng cứu thương không?” Diêm Quân Lệnh biết, thường thì tổ chế tác sẽ chuẩn bị những thứ này.
“Có, tôi đi lấy ngay đây.” Nữ đạo diễn cuối cùng cũng hoàn hồn.
Hộp cứu thương rất nhanh chóng đã được đưa đến, Diêm Quân Lệnh cởi chiếc áo khoác ngoài của chú Trương ra, viên đạn rất gần tim, phải lập tức đưa đến bệnh viện.
Thấy vậy khuôn mặt Lâm Lam trắng bệch, tay cũng run lên.
“Đừng sợ, đi hỏi Lôi Tử, còn bao lâu nữa thì máy bay trực thăng đến, anh cầm máu cho chú Trương trước.” Diêm Quân Lệnh vừa an ủi Lâm Lam vừa nhanh chóng dặn dò.
Lâm Lam liền quay người đi tìm Lôi Tử.
Lúc này Diêm Quân Lệnh mới đổ cồn chuyên dụng lên lưng của chú Trương.
Mạnh mẽ như chú Trương mà cũng không nhịn được kêu lên một tiếng.
Nữ đạo diễn thấy vậy tim đập thình thịch, ở phía bên cạnh thợ chụp ảnh đã đóng máy, nhanh chân đưa băng gạc tới cho Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh đã thành thục trong việc băng bó vết thương nên anh giúp chú Trương cầm máu trước.
Phía bên kia người của Khương Lôi đã xử lý xong người của Hàn Đống, đang lần lượt áp giải chúng lên xe.
Lâm Lam đi tới, vừa hay nhìn thấy Hàn Đống đang đi lên xe.
Đối phương thấy Lâm Lam, khuôn mặt ngay lập tức trở nên vô cùng tức giận, “Tại sao cô không chết? Cô mới là người đáng chết nhất...”
Lâm Lam ngẩn người, cảm giác lạnh lẽo đáng sợ đó một lần nữa lại lan tỏa khắp người cô.
Khương Lôi thấy vậy liền đá mạnh và Hàn Đống một cái, “Mày mới là người đang chết nhất.”
Hàn Đống nhếch nhác nằm dài trên xe, căm thù liếc nhìn Lâm Lam một cái.
Khương Lôi quay đầu nhìn sang phía mấy anh em còn ở lại trên tàu, “Rút thôi.”
Sắc mặt Lâm Lam trắng bệch, đang định hỏi Khương Lôi chuyện máy bay trực thăng thì cô vô tình nhìn thấy hai tay đang đeo còng của Hàn Đống thừa dịp bị đá nằm bẹp xuống sàn, anh ta rút thứ gì đó ra từ trong túi.
Khuôn mặt cô trở nên lạnh lùng, cô đưa chân đá vào cằm của Hàn Đống, “Anh định làm gì!”
Hàn Đống không phòng bị nên bị Lâm Lam đá trúng, ngã xuống xe, hai chân dơ lên trời nhưng hai tay vẫn để nguyên trong túi quần.
Khương Lôi trừng mắt, sau đó ngay lập tức ấn hắn xuống, thuận tay rút ra một chiếc điều khiển hẹn giờ từ chỗ nào đó trên người của Hàn Đống, tức giận dẫm chân lên người hắn ta, “Khốn kiếp!”
Lâm Lam cũng thở hắt ra một cái, tuy là những người trên thuyền đã xuống hết, nhưng ai có thể bảo đảm rằng sau khi nổ sẽ không phát sinh chuyện gì khác.
Nhìn người nằm dưới đất, Lâm Lam thở mạnh ra, cô chưa kịp mở miệng hỏi Khương Lôi thì tiếng máy bay trực thăng đã vang lên, Khương Lôi đã gọi người đến đón chú Trương.
Lâm Lam nghiêng đầu nhìn qua đó, cô không nhìn thấy Diêm Quân Lệnh, nhưng lại nhìn thấy Hoắc Quốc Bang và Tô Mộ Bạch, cô hơi ngẩn người, sao họ lại ở đây?
“Tiểu Lam, em không sao chứ?” Tô Mộ Bạch nhẹ giọng hỏi.
Lâm Lam lắc đầu, lúc này Lương Sảng bế tiểu Sư Tử đến, Lâm Lam vội vàng ôm lấy con, đi về phía Diêm Quân Lệnh.
Hoắc Quốc Bang đi về phía trước, ông muốn nhìn cháu ngoại một chút, nhưng Lâm Lam theo phản xạ ôm chặt con hơn, trực tiếp đi qua ông.
Hai tay dơ giữa không không trung, một lúc sau Hoắc Quốc Bang mới quay đầu, nhìn đứa cháu đang đứng sau lưng, “Đi thôi.”
Tô Mộ Bạch đưa mắt nhìn người cậu đột nhiên có chút già nua của mình, gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.