Chương 98
Song
23/07/2019
Tinh Thần
Trần Lâm Kiệt không thể ngờ rằng Lâm Lam có bản lĩnh chạy trốn, lại còn đánh cho Diệp Đại Hải bị thương. Đáng sợ hơn đó là, mấy ngày sau đó Diệp Đại Hải giống như bị trúng tà vậy, mọi chuyện xui xẻo cứ ập đến không dứt, sau khi điều tra thì được kết quả là tất cả đều là sự cố ngoài ý muốn.
Phải chịu thiệt như vậy, Diệp Đại Hải lại không tìm được manh mối gì, đương nhiên sẽ tìm người để chút giận.
Trần Lâm Kiệt là người đầu tiên trong số đó.
“Tổng giám đốc Trần,không hay rồi, người của Diệp thị lại tìm đến đây rồi...” Đúng vào lúc đầu óc Trần Lâm Kiệt đang quay mòng mòng thì trợ lý vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào hét lên.
“Đem theo bao nhiêu người?” Trần Lâm Kiệt luống cuống, hỏi một cách bất an.
“Mười mấy người, nói rằng hôm nay không giao cô Lâm ra thì không xong chuyện!” Trợ lý bị khí thế của đám người ngoài kia dọa cho sợ hãi.
Trần Lâm Kiệt cũng bị dọa không nhẹ, sớm biết vậy anh đã không phối hợp với Diệp Đại Hải để bắt Lâm Lam. Giờ mọi chuyện thành ra như vậy, đừng nói đến đầu tư, ngay cả bản thân mình anh ta chưa chắc đã có thể bảo vệ được.
Rầm!
Không đợi Trần Lâm Kiệt suy nghĩ nên ứng phó thế nào thì đám người kia đã một cước đá tung cánh cửa của phòng làm việc.
Diệp Đại Hải đeo một sợi dây chuyền vang mang tính biểu tượng của hắn, trực tiếp ngồi lên trên sofa, gằn giọng gào lên, “Bắt lại cho tao.”
“Diệp tổng, có chuyện gì từ từ nói... Diệp tổng...”
Bịch!
Trần Lâm Kiệt vội vàng cầu xin Diệp Đại Hải nhưng bị đàn em của anh ta đá một cước quỳ rạp xuống dưới đất.
“Diệp tổng, có chuyện gì từ từ nói!”
“Từ từ nói? Mày hại tao thành cái bộ dạng này rồi, còn từ từ nói?” Diệp Đại Hải nghĩ đến chuyện mình bị liệt dương liền dùng chân đá lên người Trần Lâm Kiệt, “Cái con điếm kia đâu?Nhất định là con điếm kia tìm người làm? Nếu không thì cũng là do con đó ám!”
Diệp Đại Hải cứ nghĩ đến mấy chuyện xảy ra gần đây là không thể bình tĩnh lại được.
Trần Lâm Kiệt bị đá mạnh vào người nên ngã ra nền nhà, nhưng chỉ có thể nhịn tiếp tục cầu xin.
“Cho mày ba ngày, nhất định phải bắt được nó, tao muốn con điếm đó thân bại danh liệt, chết không toàn thây!” Diệp Đại Hải gầm lên, giọng của hắn có chút giống giọng của một con vịt đực.
“Nhưng,” Trong lòng Trần Lâm Kiệt run lên một hồi, tuy anh ta muốn khống chế Lâm Lam nhưng vẫn chưa nghĩ đến chuyện để Lâm Lam chết.
Uỳnh!
Câu nói ngập ngừng của Trần Lâm Kiệt còn chưa ra khỏi miệng một con dao găm đã bị cắm dựng đứng trên bàn làm việc của anh ta, khiến Trần Lâm Kiệt bị dọa sợ đến nỗi toàn thân run lên, không dám nói nhảm thêm một câu nào nữa.
“Thời gian ba ngày, chỉ ba ngày, nếu không làm được thì đừng mong tay phải của mày còn lành lặn!” Trong lòng Diệp Đại Hải khó chịu đến đỉnh điểm.
“Diệp tổng cầu xin ngài...”
“Còn chuyện dự án mày muốn kéo dài đến bao giờ? Tao nói cho mày biết, đám gái mà mày kí với tao trước kia lập đức đưa qua cho tao, nếu không hậu quả...”
Bịch!
Nói đến đây Diệp Đại Hải ngừng lại, đàn em của hắn từ trong người rút ra một con dao thép, con dao thép đó ngay lập tức cắm xuống chiếc ghế da của Trần Lâm Kiệt.
Tiếng cắt và tiếng bịch rất lớn khiến cho Trần Lâm Kiệt bị dọa đến nỗi trán thấm đầy mồ hôi, Diệp Đại Hải tiếp tục nói, “Sẽ giống như cái ghế này.”
“Diệp tổng, xin hãy tha mang...”
“Mọi chuyện làm ổn thỏa rồi, không cần xin tao, tao cũng sẽ giữ lại mày, làm không xong... Ha ha, đi!” Cười lạnh một tiếng, Diệp Đại Hải dẫn theo đám người hùng hổ rời đi.
Chỉ có điều là tất cả mọi người trong Tinh Thần đều tưởng rằng nguyên nhân khiến Diệp Đại Hải đến đây là do Lâm Lam chống lại Diệp Thị ở nơi công công, khiến cho tòa nhà của Diệp Thị không bán được, chứ không hề biết rằng Trần Lâm Kiệt đã kí cái bản thỏa thuận bẩn thỉu đó với Diệp thị.
Ngoài bị dọa cho sợ hãi ra thì trợ lý của Trần Lâm Kiệt trốn ở một góc hoàn toàn bị lãng quên.
Trần Lâm Kiệt quỳ ở dưới đất một lúc vẫn không chịu đứng dậy, hắn là con ngoài giá thú của Trần gia, từ nhỏ đã không cần sự giúp đỡ của cha mẹ, lòng tự tôn của hắn rất cao nên một lòng muốn chứng minh bản thân. Dựa vào tài năng của mình và nắm bắt thời cơ để tạo dựng Tinh Thần, khi mới bắt đầu đã đạt được thành tựu rất tốt, nhưng theo đà suy thoái của thị trường mấy năm nay, Tinh Thần đang phải đối mặt với sự lựa chọn chuyển đổi mô hình kinh doanh, hắn nhất mực không chịu nhận thua, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Vốn dĩ tưởng rằng lăng xê cho Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi nổi tiếng, nắm chắc họ trong tay là đồng nghĩa với việc có trong tay hai cây hái tiền. Vì vậy dưới tiền đề chuẩn bị kết hôn với Lâm Lam, anh ta đã chấp nhận Hàn Hinh Nhi.
Trần Lâm Kiệt tưởng rằng Hàn Hinh Nhi sẽ đem lại cho anh ta thêm nhiều sự đầu tư và mối quan hệ, ban đầu quả thực là như vậy, nhưng Trần Lâm Kiệt không ngờ rằng đó đã là tất cả mà Hàn Hinh Nhi làm được, đầu tư lớn, nhiều mối quan hệ cái gì chứ, tất cả đều là hão huyền. Còn hại hắn với Lâm Lam thành ra thế này...
Trần Lâm Kiệt nắm chặt nắm đấm, vừa hận gia đình tuyệt tình không giúp mình, vừa hận mình vô dụng, còn cả sự phản bội của Hàn Hinh Nhi nữa. Còn về Lâm Lam, Trần Lâm Kiệt cắn răng, anh ta trừ trước đến nay luôn đánh giá cao tư chất của Lâm Lam, biết rằng nhất định sẽ có một ngày cô có thể nổi tiếng, nhưng không ngờ bản thân và cô lại đi đến bước đường này.
“Lâm Lam, là cô phản bội tôi trước, là cô hại tôi rơi vào vũng bùn này, vậy nên đừng trách tôi...”
Ba ngày, anh ta nhất định phải nghĩ ra cách trong khoảng thời gian ba ngày, nếu không tay của anh cũng không giữ được.
“Tổng gián đốc Trần, anh không sao chứ.” Trợ Lý của Trần Lâm Kiệt cuối cùng cũng bò lên.
“Tôi không sao” Trần Lâm Kiệt đẩy trợ lý của mình ra, vịn vào bàn đứng lên, trên đó vẫn còn dấu vết mà con dao găm cắm xuống, tim Trần Lâm Kiệt run lên một hồi, tiếp sau đó quay đầu nói với trợ lý bằng giọng lạnh lẽo, “Chuyện hôm nay không được tiết lộ ra bên ngoài nửa lời, người khác hỏi thì nói là do Lâm Lam đắc tội với Diệp Thị, họ đến để tìm Lâm Lam, nhớ chưa?”
“Đã nhớ, đã nhớ ạ, tổng giám đốc yên tâm.” Trợ lý bị dọa sợ đến nỗi liên tục gật đầu.
“Cậu ra ngoài trước đi, thông báo cho người ta đổi chiếc ghế khác.” Trần Lâm Kiệt cố gắng khiến giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường.
Trợ lý vội vàng chạy ra ngoài, tức tốc tìm người giúp Trần Lâm Kiệt thay chiếc ghế khác.
Còn Trần Lâm Kiệt đứng trong phòng làm việc, nới lỏng caravat một cách gắt gỏng, ba ngày, hắn phải làm thế nào mới có thể khiến Lâm Lam thân bại danh liệt? Đôi mắt nhìn ra cửa sổi không có điểm dừng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
...
Còn ba ngày nữa là phải đi gặp nhà thiết kế, Lâm Lam càng thêm siết chặt việc ăn uống của mình hơn. Chỉ có điều là việc siết chặt này khiến Diêm Quân Lệnh không hài lòng, anh rất khinh thường cái hành vi nhịn ăn để giảm béo này.
Vậy nên anh mời đến nhà chuyên gia quản lý vóc dáng chuyện nghiệp.
“Có cả cái nghề này à?” Lần đầu tiên nghe thấy nghề này, Lâm Lam và Tăng tuyết đều cảm mấy mơ hồ.
Ba mươi phút sau.
“Rất vui được gặp cô Lâm, nghe danh tiếng đã lâu, có thể trở thành chuyên gia quản lý vóc dáng cho cô là vinh hạnh của tôi.” Coco chỉ động đưa tay ra hướng về phía Lâm Lam.
“coco là chuyên gia quản lý vóc dáng hàng đầu, thông thạo dinh dưỡng học, tâm lý học, y học, đương nhiên việc tập gym thì càng không phải bàn, sau này em có thể tập luyện theo cô ấy.” Diêm Quân Lệnh lười nhác ngồi trên sofa, giới thiệu cho Lâm Lam chuyên gia quản lý vóc dáng của cô.
Lâm Lam nuốt một ngum nước bọt, đối phương tuy không cao bằng cô nhưng tỉ lệ cơ thể hoàn hảo lại đánh bại cô, bộ ngực, bờ mông, đường cong hoàn mĩ giống như là được vẽ ra một cách tỉ mỉ vậy, làn da mùa lúa mì nhạt, cho thấy đối phương là một người có cơ thể khỏe mạnh, mê người.
“Giỏi quá, đây đều là thông qua việc tập luyện mà được như vậy sao?” Lâm lam không tin.
“Đương nhiên, cô Lâm có nền tảng tốt, nếu luyện tập nhất định sẽ hơn tôi.” Coco khách sáo nói.
Lâm Lam mím môi, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông của gia đình, ngây thơ hỏi, “em có thể không?”
“Uhm.”
Diêm Quân Lệnh uhm nhẹ một tiếng khiến cho Lâm Lam dâng tràn tự tin.
“Vậy được, tôi đồng ý.” Lâm Lam vui vẻ bắt tay với coco, đối phương giới thiệu bản thân mình cũng ở Đỉnh Thành, sau này có thể có thể tìm cô ấy bất cứ lúc nào.
Lâm Lam vui vẻ, nhưng sau khi nghe xong giá thuê coco thì ruột đau như cắt nhìn sang Diêm Quân Lệnh.
“Sau này sẽ kiếm được nhiều hơn, đến lúc đó trả anh một thể.”
“Ha.” Lâm Lam ha một tiếng, sau đó bắt đầu quay sang thảo luận với coco phương pháp luyện tập, hoàn toàn không ngờ rằng bản thân tự tìm đến cho mình một tình địch rất mạnh.
Nhún vai!
Trần Lâm Kiệt không thể ngờ rằng Lâm Lam có bản lĩnh chạy trốn, lại còn đánh cho Diệp Đại Hải bị thương. Đáng sợ hơn đó là, mấy ngày sau đó Diệp Đại Hải giống như bị trúng tà vậy, mọi chuyện xui xẻo cứ ập đến không dứt, sau khi điều tra thì được kết quả là tất cả đều là sự cố ngoài ý muốn.
Phải chịu thiệt như vậy, Diệp Đại Hải lại không tìm được manh mối gì, đương nhiên sẽ tìm người để chút giận.
Trần Lâm Kiệt là người đầu tiên trong số đó.
“Tổng giám đốc Trần,không hay rồi, người của Diệp thị lại tìm đến đây rồi...” Đúng vào lúc đầu óc Trần Lâm Kiệt đang quay mòng mòng thì trợ lý vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào hét lên.
“Đem theo bao nhiêu người?” Trần Lâm Kiệt luống cuống, hỏi một cách bất an.
“Mười mấy người, nói rằng hôm nay không giao cô Lâm ra thì không xong chuyện!” Trợ lý bị khí thế của đám người ngoài kia dọa cho sợ hãi.
Trần Lâm Kiệt cũng bị dọa không nhẹ, sớm biết vậy anh đã không phối hợp với Diệp Đại Hải để bắt Lâm Lam. Giờ mọi chuyện thành ra như vậy, đừng nói đến đầu tư, ngay cả bản thân mình anh ta chưa chắc đã có thể bảo vệ được.
Rầm!
Không đợi Trần Lâm Kiệt suy nghĩ nên ứng phó thế nào thì đám người kia đã một cước đá tung cánh cửa của phòng làm việc.
Diệp Đại Hải đeo một sợi dây chuyền vang mang tính biểu tượng của hắn, trực tiếp ngồi lên trên sofa, gằn giọng gào lên, “Bắt lại cho tao.”
“Diệp tổng, có chuyện gì từ từ nói... Diệp tổng...”
Bịch!
Trần Lâm Kiệt vội vàng cầu xin Diệp Đại Hải nhưng bị đàn em của anh ta đá một cước quỳ rạp xuống dưới đất.
“Diệp tổng, có chuyện gì từ từ nói!”
“Từ từ nói? Mày hại tao thành cái bộ dạng này rồi, còn từ từ nói?” Diệp Đại Hải nghĩ đến chuyện mình bị liệt dương liền dùng chân đá lên người Trần Lâm Kiệt, “Cái con điếm kia đâu?Nhất định là con điếm kia tìm người làm? Nếu không thì cũng là do con đó ám!”
Diệp Đại Hải cứ nghĩ đến mấy chuyện xảy ra gần đây là không thể bình tĩnh lại được.
Trần Lâm Kiệt bị đá mạnh vào người nên ngã ra nền nhà, nhưng chỉ có thể nhịn tiếp tục cầu xin.
“Cho mày ba ngày, nhất định phải bắt được nó, tao muốn con điếm đó thân bại danh liệt, chết không toàn thây!” Diệp Đại Hải gầm lên, giọng của hắn có chút giống giọng của một con vịt đực.
“Nhưng,” Trong lòng Trần Lâm Kiệt run lên một hồi, tuy anh ta muốn khống chế Lâm Lam nhưng vẫn chưa nghĩ đến chuyện để Lâm Lam chết.
Uỳnh!
Câu nói ngập ngừng của Trần Lâm Kiệt còn chưa ra khỏi miệng một con dao găm đã bị cắm dựng đứng trên bàn làm việc của anh ta, khiến Trần Lâm Kiệt bị dọa sợ đến nỗi toàn thân run lên, không dám nói nhảm thêm một câu nào nữa.
“Thời gian ba ngày, chỉ ba ngày, nếu không làm được thì đừng mong tay phải của mày còn lành lặn!” Trong lòng Diệp Đại Hải khó chịu đến đỉnh điểm.
“Diệp tổng cầu xin ngài...”
“Còn chuyện dự án mày muốn kéo dài đến bao giờ? Tao nói cho mày biết, đám gái mà mày kí với tao trước kia lập đức đưa qua cho tao, nếu không hậu quả...”
Bịch!
Nói đến đây Diệp Đại Hải ngừng lại, đàn em của hắn từ trong người rút ra một con dao thép, con dao thép đó ngay lập tức cắm xuống chiếc ghế da của Trần Lâm Kiệt.
Tiếng cắt và tiếng bịch rất lớn khiến cho Trần Lâm Kiệt bị dọa đến nỗi trán thấm đầy mồ hôi, Diệp Đại Hải tiếp tục nói, “Sẽ giống như cái ghế này.”
“Diệp tổng, xin hãy tha mang...”
“Mọi chuyện làm ổn thỏa rồi, không cần xin tao, tao cũng sẽ giữ lại mày, làm không xong... Ha ha, đi!” Cười lạnh một tiếng, Diệp Đại Hải dẫn theo đám người hùng hổ rời đi.
Chỉ có điều là tất cả mọi người trong Tinh Thần đều tưởng rằng nguyên nhân khiến Diệp Đại Hải đến đây là do Lâm Lam chống lại Diệp Thị ở nơi công công, khiến cho tòa nhà của Diệp Thị không bán được, chứ không hề biết rằng Trần Lâm Kiệt đã kí cái bản thỏa thuận bẩn thỉu đó với Diệp thị.
Ngoài bị dọa cho sợ hãi ra thì trợ lý của Trần Lâm Kiệt trốn ở một góc hoàn toàn bị lãng quên.
Trần Lâm Kiệt quỳ ở dưới đất một lúc vẫn không chịu đứng dậy, hắn là con ngoài giá thú của Trần gia, từ nhỏ đã không cần sự giúp đỡ của cha mẹ, lòng tự tôn của hắn rất cao nên một lòng muốn chứng minh bản thân. Dựa vào tài năng của mình và nắm bắt thời cơ để tạo dựng Tinh Thần, khi mới bắt đầu đã đạt được thành tựu rất tốt, nhưng theo đà suy thoái của thị trường mấy năm nay, Tinh Thần đang phải đối mặt với sự lựa chọn chuyển đổi mô hình kinh doanh, hắn nhất mực không chịu nhận thua, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Vốn dĩ tưởng rằng lăng xê cho Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi nổi tiếng, nắm chắc họ trong tay là đồng nghĩa với việc có trong tay hai cây hái tiền. Vì vậy dưới tiền đề chuẩn bị kết hôn với Lâm Lam, anh ta đã chấp nhận Hàn Hinh Nhi.
Trần Lâm Kiệt tưởng rằng Hàn Hinh Nhi sẽ đem lại cho anh ta thêm nhiều sự đầu tư và mối quan hệ, ban đầu quả thực là như vậy, nhưng Trần Lâm Kiệt không ngờ rằng đó đã là tất cả mà Hàn Hinh Nhi làm được, đầu tư lớn, nhiều mối quan hệ cái gì chứ, tất cả đều là hão huyền. Còn hại hắn với Lâm Lam thành ra thế này...
Trần Lâm Kiệt nắm chặt nắm đấm, vừa hận gia đình tuyệt tình không giúp mình, vừa hận mình vô dụng, còn cả sự phản bội của Hàn Hinh Nhi nữa. Còn về Lâm Lam, Trần Lâm Kiệt cắn răng, anh ta trừ trước đến nay luôn đánh giá cao tư chất của Lâm Lam, biết rằng nhất định sẽ có một ngày cô có thể nổi tiếng, nhưng không ngờ bản thân và cô lại đi đến bước đường này.
“Lâm Lam, là cô phản bội tôi trước, là cô hại tôi rơi vào vũng bùn này, vậy nên đừng trách tôi...”
Ba ngày, anh ta nhất định phải nghĩ ra cách trong khoảng thời gian ba ngày, nếu không tay của anh cũng không giữ được.
“Tổng gián đốc Trần, anh không sao chứ.” Trợ Lý của Trần Lâm Kiệt cuối cùng cũng bò lên.
“Tôi không sao” Trần Lâm Kiệt đẩy trợ lý của mình ra, vịn vào bàn đứng lên, trên đó vẫn còn dấu vết mà con dao găm cắm xuống, tim Trần Lâm Kiệt run lên một hồi, tiếp sau đó quay đầu nói với trợ lý bằng giọng lạnh lẽo, “Chuyện hôm nay không được tiết lộ ra bên ngoài nửa lời, người khác hỏi thì nói là do Lâm Lam đắc tội với Diệp Thị, họ đến để tìm Lâm Lam, nhớ chưa?”
“Đã nhớ, đã nhớ ạ, tổng giám đốc yên tâm.” Trợ lý bị dọa sợ đến nỗi liên tục gật đầu.
“Cậu ra ngoài trước đi, thông báo cho người ta đổi chiếc ghế khác.” Trần Lâm Kiệt cố gắng khiến giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường.
Trợ lý vội vàng chạy ra ngoài, tức tốc tìm người giúp Trần Lâm Kiệt thay chiếc ghế khác.
Còn Trần Lâm Kiệt đứng trong phòng làm việc, nới lỏng caravat một cách gắt gỏng, ba ngày, hắn phải làm thế nào mới có thể khiến Lâm Lam thân bại danh liệt? Đôi mắt nhìn ra cửa sổi không có điểm dừng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
...
Còn ba ngày nữa là phải đi gặp nhà thiết kế, Lâm Lam càng thêm siết chặt việc ăn uống của mình hơn. Chỉ có điều là việc siết chặt này khiến Diêm Quân Lệnh không hài lòng, anh rất khinh thường cái hành vi nhịn ăn để giảm béo này.
Vậy nên anh mời đến nhà chuyên gia quản lý vóc dáng chuyện nghiệp.
“Có cả cái nghề này à?” Lần đầu tiên nghe thấy nghề này, Lâm Lam và Tăng tuyết đều cảm mấy mơ hồ.
Ba mươi phút sau.
“Rất vui được gặp cô Lâm, nghe danh tiếng đã lâu, có thể trở thành chuyên gia quản lý vóc dáng cho cô là vinh hạnh của tôi.” Coco chỉ động đưa tay ra hướng về phía Lâm Lam.
“coco là chuyên gia quản lý vóc dáng hàng đầu, thông thạo dinh dưỡng học, tâm lý học, y học, đương nhiên việc tập gym thì càng không phải bàn, sau này em có thể tập luyện theo cô ấy.” Diêm Quân Lệnh lười nhác ngồi trên sofa, giới thiệu cho Lâm Lam chuyên gia quản lý vóc dáng của cô.
Lâm Lam nuốt một ngum nước bọt, đối phương tuy không cao bằng cô nhưng tỉ lệ cơ thể hoàn hảo lại đánh bại cô, bộ ngực, bờ mông, đường cong hoàn mĩ giống như là được vẽ ra một cách tỉ mỉ vậy, làn da mùa lúa mì nhạt, cho thấy đối phương là một người có cơ thể khỏe mạnh, mê người.
“Giỏi quá, đây đều là thông qua việc tập luyện mà được như vậy sao?” Lâm lam không tin.
“Đương nhiên, cô Lâm có nền tảng tốt, nếu luyện tập nhất định sẽ hơn tôi.” Coco khách sáo nói.
Lâm Lam mím môi, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông của gia đình, ngây thơ hỏi, “em có thể không?”
“Uhm.”
Diêm Quân Lệnh uhm nhẹ một tiếng khiến cho Lâm Lam dâng tràn tự tin.
“Vậy được, tôi đồng ý.” Lâm Lam vui vẻ bắt tay với coco, đối phương giới thiệu bản thân mình cũng ở Đỉnh Thành, sau này có thể có thể tìm cô ấy bất cứ lúc nào.
Lâm Lam vui vẻ, nhưng sau khi nghe xong giá thuê coco thì ruột đau như cắt nhìn sang Diêm Quân Lệnh.
“Sau này sẽ kiếm được nhiều hơn, đến lúc đó trả anh một thể.”
“Ha.” Lâm Lam ha một tiếng, sau đó bắt đầu quay sang thảo luận với coco phương pháp luyện tập, hoàn toàn không ngờ rằng bản thân tự tìm đến cho mình một tình địch rất mạnh.
Nhún vai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.