Chương 8: Cô bé nhà Pranker
Kangnam
06/05/2016
Trên con đường của những căn hộ được xây
giống như nhau, một cô bé xinh xắn với mái tóc đen xoăn nhẹ cắt ngắn,
thân hình thon thả mặc đồ khá nam tính kéo theo chiếc vali cao tới chân
đi theo một hướng.
Bước chân của cô có chút chậm chạp vì ngắm nhìn khung cảnh không mấy thay đổi so với quá khứ sáu năm trước. Sự hoài niệm trong lòng khiến cô cảm thấy hồi hộp khi đi tìm căn hộ của người bạn hàng xóm ngày xưa.
Đi qua thêm vài căn hộ, cô nhìn bên trái rồi sau đó nhìn bên phải. Nếu không nhầm thì căn hộ đó nằm đối diện căn hộ mà trước đây gia đình cô đã từng thuê. Mà căn hộ gia đình cô từng thuê có một cái cây khá lớn, trên đó còn có khắc vài cái hình méo mó do lúc cô còn nhỏ nghịch ngợm làm ra.
-A, đây rồi!
Cô bé rốt cuộc cũng tìm ra được căn hộ của gia đình mình trước đây. Phía trước ngôi nhà là một cái cây lớn với tán lá rộng.
Nhìn thân cây không thay đổi nhiều sau một thời gian khá dài, cô bé thổn thức nói:
-Chào bạn cây thân mến...mình trở lại rồi đây.
Sau đó, cô nhìn sang căn nhà đối diện, một cái bảng xanh dương có đề hai chữ "Nhà Magu", chứng tỏ căn nhà này vẫn còn người ở và người ở trong căn nhà đó vẫn là hàng xóm ngày xưa của cô.
-Xem ra...gia đình cậu ấy vẫn còn ở đây...thật tốt quá!
Cô mỉm cười thầm nghĩ.
Nhìn lại căn hộ mà mình từng ở, cái bảng đã mất đi hàng chữ "Nhà Pranker" và thay bởi "Nhà Burster", hai hàng nước mắt của cô bé chảy dài, cô đã rời khỏi nơi này năm lên sáu tuổi và sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra.
Gạt đi những giọt nước mắt buồn, cô bé xoay người đứng trước cổng nhà của người bạn hàng xóm thời ấu thơ, tay ấn vào bảng mật mã được lắp trên tường rào một cách tự nhiên.
-Không biết mật mã có sửa đổi gì không?
Cô bé vừa ấn vừa tự hỏi trong tâm trạng hồi hộp.
Píp píp
-Mật mã hợp lệ.
Trên màn hình của bảng mật mã, một dòng chữ hiện lên và sau đó cánh cửa rào bằng sắt cao ba mét tự động kéo ngang qua bên trái tạo thành lối đi thoải mái vào bên trong.
-Nhà cậu ấy không thay đổi mật mã kể cả đã sáu năm trôi qua sao? Thật may mắn.
Cô bé kinh ngạc thốt lên sau đó là cười vui mừng và ung dung kéo vali đi vào trong.
Sáu giờ tối, tại gian phòng khách nhà Magu.
Gần một ngày trôi qua, cô bé ở trong nhà chờ đợi người bạn năm xưa về nhà nhưng đã chập tối rồi mà chẳng thấy người bạn ấy đâu.
-Thật kì lạ, chẳng lẽ cậu ấy đi học về trễ đến vậy?
Cô bé thầm kì quái, dù sao cô sống ở ngoại vực cũng có chút tìm hiểu về lối sống của trung tâm trong những năm qua. Cô biết các học sinh sẽ tan học tầm năm giờ là cùng. Cô cảm thấy sốt ruột và quyết định đi ra ngoài tìm người bạn của mình.
Cô sang căn hộ đối diện, nhà Burster, ấn chuông. Một người đàn ông tuổi còn trẻ, mặt mũi bình thường trông khá hiền lành mở cửa bước ra hỏi:
-Cháu tìm ai?
-A...um...chú cho cháu hỏi...bạn Leaka...cậu bé sống đối diện nhà chú ấy ạ, cậu ấy học trường nào vậy?
Cô bé có vẻ sốt sắng khi hỏi người đàn ông.
Người đàn ông xoa đầu mình như cố nhớ gì đó rồi nói:
-À, thằng bé đó học trường Alas.
-Dạ, nhưng trường đó nằm đâu ạ?
-Trường đó nằm cách đây một chuyến xe công, cháu cứ bắt chiếc xe mang bảng mười bốn. Nó đi đến trường Alas. À, cháu chỉ cần đi bộ hết con đường này rồi quẹo phải, đi thêm vài mét sẽ có một cái trạm ở đó.
Người đàn ông không phiền hà khi bị hỏi, trái lại rất nhiệt tình chỉ đường cho cô bé xa lạ mà đáng yêu đứng trước mặt mình.
Cô bé cúi đầu cám ơn một câu với người đàn ông rồi vội vã chạy đi. Người đàn ông nhìn theo mà tặc lưỡi:
-Thằng con nhà mình mà quen được một cô bạn gái thế này thì còn gì bằng.
Trường Alas
Tại Linh Cầu không phân chia cấp bậc trường, mỗi trường được xây lên sẽ dạy các học sinh từ lớp một đến sáu, sau đó mới phân chia lớp nghề. Tuy không chia cấp bậc nhưng sẽ phân loại trường. Đó là trường bình thường và trường dành cho các học sinh có chỉ số sóng hồn cao khoảng một trăm trở lên. Tuy nhiên, những học sinh có chỉ số một trăm trở lên có thể tùy ý đăng ký học trường họ muốn. Trường có yêu cầu chỉ số sóng hồn trên một trăm được gọi là Học Viện. Còn Alas là một trường bình thường.
Cô bé đáng yêu với mái tóc xoăn nhẹ đứng trước buồng gác cổng hỏi người bảo vệ:
-Chú ơi...trường đã tan học chưa?"
-Tan học lâu rồi mà cháu. Trường này chỉ cho học sinh học nửa buổi sáng thôi.
Người bảo vệ từ tốn nói.
-Vậy ư...ừm...cháu cám ơn.
Cô bé có cảm giác bất an, cô đã mong chờ giây phút được gặp người bạn thời thơ ấu đến nhường nào, thế mà không biết giờ người ta đang ở đâu.
-Mày nghe gì chưa, cái thằng yếu hèn đó bị người ta đập cho nát đầu.
Một thiếu niên đi ngang qua trường cùng bạn hắn mang vẻ mặt kích động nói.
-Mày phóng đại vừa thôi. Nó chỉ bị đánh lỗ đầu à!
Thiếu niên đi cùng trề môi sửa lại thông tin sai lệch từ thằng bạn.
-Ủa? Vậy sao?
Thiếu niên đưa sai thông tin gãi đầu, có chút thất thố.
-Mày đọc ở cái trang lá cải nào vậy hả?
-Ờ, thì trang XXGiatganSS.Vi! Nó còn để hình thằng rác rưởi Leaka lớp mình nữa kìa, cái hình trán nó ra cả đống máu a!
...
Cô bé nghe hai thiếu niên đi ngang qua nói chuyện có nhắc đến cái tên Leaka liền vội vã chạy đến hỏi:
-Các bạn có biết Magu Leaka không?
Hai nam thiếu niên vừa thấy một bạn gái đáng yêu liền đỏ mặt. Họ chưa bao giờ nhìn thấy một cô bạn nào đẹp đến vậy trong suốt cuộc đời đến giờ.
-Ơ...thì nó học cùng lớp bọn này...bạn...bạn tên gì thế?
Thiếu niên sửa thông tin sai vừa thấy cô nàng đáng yêu liền muốn làm quen.
Cô bé không quan tâm mà nhìn sang hỏi thiếu niên nói sai thông tin:
-Cậu biết Leaka hiện giờ đang ở đâu không?
Thiếu niên sửa thông tin sai bị cô bé làm ngơ thì xấu hổ không nói lời nào. Còn thiếu niên đi cùng đã có tấm gương kế bên nên không dám làm theo, hắn trả lời rất nhiệt tình:
-À, thằng đó giờ ở bệnh viện khu đông trung tâm. Nếu bạn đi thẳng đường này rồi quẹo trái và đi thẳng rồi quẹo trái nữa, sẽ có trạm xe đi đến bệnh viện.
Cô bé được thiếu niên chỉ đường nhiệt tình thì tươi cười như hoa nói:
-Cám ơn bạn.
Vừa dứt lời cô đã chạy đi.
Thiếu niên chỉ đường cảm thấy mình thật sáng suốt khi đã nhiệt tình cung cấp thông tin, được nghe câu cám ơn từ người đẹp khiến mặt hắn như nở hoa. Còn thiếu niên muốn làm quen cô bé thì mặt sụ xuống, ganh tỵ nói:
-Mày sướng quá ha!
Bước chân của cô có chút chậm chạp vì ngắm nhìn khung cảnh không mấy thay đổi so với quá khứ sáu năm trước. Sự hoài niệm trong lòng khiến cô cảm thấy hồi hộp khi đi tìm căn hộ của người bạn hàng xóm ngày xưa.
Đi qua thêm vài căn hộ, cô nhìn bên trái rồi sau đó nhìn bên phải. Nếu không nhầm thì căn hộ đó nằm đối diện căn hộ mà trước đây gia đình cô đã từng thuê. Mà căn hộ gia đình cô từng thuê có một cái cây khá lớn, trên đó còn có khắc vài cái hình méo mó do lúc cô còn nhỏ nghịch ngợm làm ra.
-A, đây rồi!
Cô bé rốt cuộc cũng tìm ra được căn hộ của gia đình mình trước đây. Phía trước ngôi nhà là một cái cây lớn với tán lá rộng.
Nhìn thân cây không thay đổi nhiều sau một thời gian khá dài, cô bé thổn thức nói:
-Chào bạn cây thân mến...mình trở lại rồi đây.
Sau đó, cô nhìn sang căn nhà đối diện, một cái bảng xanh dương có đề hai chữ "Nhà Magu", chứng tỏ căn nhà này vẫn còn người ở và người ở trong căn nhà đó vẫn là hàng xóm ngày xưa của cô.
-Xem ra...gia đình cậu ấy vẫn còn ở đây...thật tốt quá!
Cô mỉm cười thầm nghĩ.
Nhìn lại căn hộ mà mình từng ở, cái bảng đã mất đi hàng chữ "Nhà Pranker" và thay bởi "Nhà Burster", hai hàng nước mắt của cô bé chảy dài, cô đã rời khỏi nơi này năm lên sáu tuổi và sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra.
Gạt đi những giọt nước mắt buồn, cô bé xoay người đứng trước cổng nhà của người bạn hàng xóm thời ấu thơ, tay ấn vào bảng mật mã được lắp trên tường rào một cách tự nhiên.
-Không biết mật mã có sửa đổi gì không?
Cô bé vừa ấn vừa tự hỏi trong tâm trạng hồi hộp.
Píp píp
-Mật mã hợp lệ.
Trên màn hình của bảng mật mã, một dòng chữ hiện lên và sau đó cánh cửa rào bằng sắt cao ba mét tự động kéo ngang qua bên trái tạo thành lối đi thoải mái vào bên trong.
-Nhà cậu ấy không thay đổi mật mã kể cả đã sáu năm trôi qua sao? Thật may mắn.
Cô bé kinh ngạc thốt lên sau đó là cười vui mừng và ung dung kéo vali đi vào trong.
Sáu giờ tối, tại gian phòng khách nhà Magu.
Gần một ngày trôi qua, cô bé ở trong nhà chờ đợi người bạn năm xưa về nhà nhưng đã chập tối rồi mà chẳng thấy người bạn ấy đâu.
-Thật kì lạ, chẳng lẽ cậu ấy đi học về trễ đến vậy?
Cô bé thầm kì quái, dù sao cô sống ở ngoại vực cũng có chút tìm hiểu về lối sống của trung tâm trong những năm qua. Cô biết các học sinh sẽ tan học tầm năm giờ là cùng. Cô cảm thấy sốt ruột và quyết định đi ra ngoài tìm người bạn của mình.
Cô sang căn hộ đối diện, nhà Burster, ấn chuông. Một người đàn ông tuổi còn trẻ, mặt mũi bình thường trông khá hiền lành mở cửa bước ra hỏi:
-Cháu tìm ai?
-A...um...chú cho cháu hỏi...bạn Leaka...cậu bé sống đối diện nhà chú ấy ạ, cậu ấy học trường nào vậy?
Cô bé có vẻ sốt sắng khi hỏi người đàn ông.
Người đàn ông xoa đầu mình như cố nhớ gì đó rồi nói:
-À, thằng bé đó học trường Alas.
-Dạ, nhưng trường đó nằm đâu ạ?
-Trường đó nằm cách đây một chuyến xe công, cháu cứ bắt chiếc xe mang bảng mười bốn. Nó đi đến trường Alas. À, cháu chỉ cần đi bộ hết con đường này rồi quẹo phải, đi thêm vài mét sẽ có một cái trạm ở đó.
Người đàn ông không phiền hà khi bị hỏi, trái lại rất nhiệt tình chỉ đường cho cô bé xa lạ mà đáng yêu đứng trước mặt mình.
Cô bé cúi đầu cám ơn một câu với người đàn ông rồi vội vã chạy đi. Người đàn ông nhìn theo mà tặc lưỡi:
-Thằng con nhà mình mà quen được một cô bạn gái thế này thì còn gì bằng.
Trường Alas
Tại Linh Cầu không phân chia cấp bậc trường, mỗi trường được xây lên sẽ dạy các học sinh từ lớp một đến sáu, sau đó mới phân chia lớp nghề. Tuy không chia cấp bậc nhưng sẽ phân loại trường. Đó là trường bình thường và trường dành cho các học sinh có chỉ số sóng hồn cao khoảng một trăm trở lên. Tuy nhiên, những học sinh có chỉ số một trăm trở lên có thể tùy ý đăng ký học trường họ muốn. Trường có yêu cầu chỉ số sóng hồn trên một trăm được gọi là Học Viện. Còn Alas là một trường bình thường.
Cô bé đáng yêu với mái tóc xoăn nhẹ đứng trước buồng gác cổng hỏi người bảo vệ:
-Chú ơi...trường đã tan học chưa?"
-Tan học lâu rồi mà cháu. Trường này chỉ cho học sinh học nửa buổi sáng thôi.
Người bảo vệ từ tốn nói.
-Vậy ư...ừm...cháu cám ơn.
Cô bé có cảm giác bất an, cô đã mong chờ giây phút được gặp người bạn thời thơ ấu đến nhường nào, thế mà không biết giờ người ta đang ở đâu.
-Mày nghe gì chưa, cái thằng yếu hèn đó bị người ta đập cho nát đầu.
Một thiếu niên đi ngang qua trường cùng bạn hắn mang vẻ mặt kích động nói.
-Mày phóng đại vừa thôi. Nó chỉ bị đánh lỗ đầu à!
Thiếu niên đi cùng trề môi sửa lại thông tin sai lệch từ thằng bạn.
-Ủa? Vậy sao?
Thiếu niên đưa sai thông tin gãi đầu, có chút thất thố.
-Mày đọc ở cái trang lá cải nào vậy hả?
-Ờ, thì trang XXGiatganSS.Vi! Nó còn để hình thằng rác rưởi Leaka lớp mình nữa kìa, cái hình trán nó ra cả đống máu a!
...
Cô bé nghe hai thiếu niên đi ngang qua nói chuyện có nhắc đến cái tên Leaka liền vội vã chạy đến hỏi:
-Các bạn có biết Magu Leaka không?
Hai nam thiếu niên vừa thấy một bạn gái đáng yêu liền đỏ mặt. Họ chưa bao giờ nhìn thấy một cô bạn nào đẹp đến vậy trong suốt cuộc đời đến giờ.
-Ơ...thì nó học cùng lớp bọn này...bạn...bạn tên gì thế?
Thiếu niên sửa thông tin sai vừa thấy cô nàng đáng yêu liền muốn làm quen.
Cô bé không quan tâm mà nhìn sang hỏi thiếu niên nói sai thông tin:
-Cậu biết Leaka hiện giờ đang ở đâu không?
Thiếu niên sửa thông tin sai bị cô bé làm ngơ thì xấu hổ không nói lời nào. Còn thiếu niên đi cùng đã có tấm gương kế bên nên không dám làm theo, hắn trả lời rất nhiệt tình:
-À, thằng đó giờ ở bệnh viện khu đông trung tâm. Nếu bạn đi thẳng đường này rồi quẹo trái và đi thẳng rồi quẹo trái nữa, sẽ có trạm xe đi đến bệnh viện.
Cô bé được thiếu niên chỉ đường nhiệt tình thì tươi cười như hoa nói:
-Cám ơn bạn.
Vừa dứt lời cô đã chạy đi.
Thiếu niên chỉ đường cảm thấy mình thật sáng suốt khi đã nhiệt tình cung cấp thông tin, được nghe câu cám ơn từ người đẹp khiến mặt hắn như nở hoa. Còn thiếu niên muốn làm quen cô bé thì mặt sụ xuống, ganh tỵ nói:
-Mày sướng quá ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.