Chương 42: Là gia đình, là...em trai!
Kangnam
06/05/2016
Đối với mình...cậu ấy là gì? Cậu ấy hỏi vậy nghĩa là sao? C-Chẳng lẽ vì mình không chăm sóc cậu ấy kĩ càng như lúc nhỏ nên cậu ấy cảm thấy buồn phiền chăng?
Lidia vừa nghe câu này xong thì cảm thấy mình như lạc vào sương mù
-Chết tiệt. Cái tên đầu đất! Sao anh lại hỏi cô ấy câu đó!!!?
Leaka ở bên trong phùng mang trợn má, lồng lộn lên sau khi nghe Bá Thông hỏi một câu mà bản thân hắn luôn giấu ở trong lòng.
Bá Thông rất ngu ngơ hỏi lại:
-Chẳng lẽ anh không nên hỏi? Có khi con bé...
Leaka ôm mặt chen ngang:
-Não anh làm bằng tàu hủ chắc!!? Tôi vì biết rõ tình cảm cô ấy nên chẳng bao giờ muốn hỏi câu đó...
Vì lúc đó Lidia bé tí ti hiểu tình yêu là cái quái gì đâu, chỉ có hắn đầu óc hơi phát triển sớm thôi. Hắn buồn bã, giọng uể oải nói :
-Dù bây giờ biết được cảm giác của cô ấy đối tôi thì còn tác dụng gì? Tôi tồn tại không lâu nữa...
-Sao lại không tác dụng!!? Ít ra trước khi biến mất thì nhóc --
Bá Thông cau mày nói nhưng đúng lúc này Lidia lại trả lời câu hỏi của hắn:
-Xin lỗi, Leaka. Có phải cậu muốn tớ lau luôn mồ hôi trên mình không?
Hai cặp mắt Bá Thông liền trợn trắng. Con nhóc này rốt cuộc nó nghĩ cái gì vậy?
Leaka thở dài. Albert đứng cạnh bên mà thầm tội nghiệp cho Leaka, hắn cau mày trách Bá Thông:
-Này, thằng đầu đất. Ngươi không nên khơi gợi nỗi đau của thằng nhóc! Ngươi có biết làm vậy là rất ác không? Thằng ngốc vô lương tâm!
-Nếu cậu muốn tớ chăm sóc như hồi nhỏ thì được thôi. Nào, cởi áo ra tớ lau mình cho!
Lidia rất vô tư nói, tay cầm khăn trắng giơ lên tiến tới Bá Thông.
Bá Thông xua xua tay nói:
-Đó không phải ý tớ. Ý tớ là cậu...
Hắn chỉ tay vào Lidia rồi chỉ tay vào mình nói:
-...đối với tớ là như thế nào? Mối quan hệ ấy!
Leaka ở bên trong linh hồn Bá Thông cũng hồi hộp theo dõi, mặc dù hắn biết rất rõ tình cảm của Lidia nhưng hắn vẫn hi vọng.
Lidia giờ đã hiểu ý Bá Thông, cô có chút thất thố dừng bước chân của mình. Đằng hắng hai tiếng, cô dùng ánh mắt nhu hòa nhìn hắn nói:
-Một người bạn hàng xóm thân thiết. Một người quan trọng. Là gia đình, là...em trai.
Và từ "em trai" được cô nhấn khá mạnh.
Bá Thông hoàn toàn câm lặng. Hắn chợt cảm thấy lồng ngực mình đau nhói. Hai nắm tay siết chặt để bản thân không lộ ra biểu hiện kì quặc, hắn mỉm cười gượng gạo nói:
-Ra là vậy, một người em trai...quan trọng. Cám ơn.
-Cậu thấy trong người thế nào rồi? Có muốn ra ngoài tập tiếp k--
Lidia thấy Bá Thông có vẻ hồi phục rồi định hỏi hắn muốn tập thể dục tiếp hay không nhưng chưa nói hết câu thì hắn đã nằm xuống giường kéo chăn trùm kín đầu quăng một câu:
-Xin lỗi, tớ thấy chưa khỏe. Cậu đi trước đi.
-Đ-Được rồi.
Khóe miệng Lidia hơi nhếch lên giật giật, mới đầu giờ còn sung sức lắm sao giờ lại một điệu bộ dứt khoát không thèm đi ra?
Đừng nói là tính lười biếng quay trở lại à. Lidia sờ sờ cằm thầm nghĩ.
Đợi Lidia đi rồi, Bá Thông mới chui ra khỏi chăn thở dài:
-Xin lỗi, Leaka.
-Thôi, bỏ đi. Tôi muốn ngủ.
Leaka u ám nói, người nằm co lại.
-Đôi khi có những thứ nên nói và không nên. Ngươi cũng nên học cách hiểu điều này đi.
Albert nghiêm khắc giảng đạo.
-Vâng, vâng. Xin lỗi vì "con" là một người thẳng thắn ạ.
Bá Thông khá khó chịu nói, Albert làm như hắn là đồ ngốc ấy.
Buổi tập thể chất kết thúc, lúc này, Bá Thông mới đến lớp tập hợp để Valare điểm danh trước khi giải tán.
-Leaka. Cậu đã rất cố gắng, tớ sẽ không cười vì cậu quá cố gắng mà ngất xỉu đâu.
Habai giơ ngón cái lên động viên nói nhưng vẻ mặt như muốn trêu chọc người khác của cô phản bội cô rồi.
-Muốn châm chọc thì cứ phun ra hết đi, "anh" đây rộng lượng không chấp nhất "trẻ con".
Bá Thông ưỡn ngực hất cằm làm vẻ mặt không màn sự đời nói.
-Ai là trẻ con? Cậu bằng tuổi tớ đấy!
Habai bĩu môi xong còn lấy tay đo chiều cao của hai người. Mặt Bá Thông liền biến thành màu gan heo, cảm giác lùn hơn con gái thật khó chịu.
-Thôi nào, đừng trêu cậu ấy nữa.
Lidia đứng cạnh bên che miệng cười, nhìn Bá Thông tức giận đánh vào tay Habai trông thật đáng yêu.
-Được rồi, lớp chúng ta hôm nay chỉ vắng một bạn vì bị bệnh nhưng rất cám ơn các em đã chăm chỉ luyện tập.
Valara điểm danh xong thì vỗ tay động viên học sinh trước khi cho giải tán.
-Cám ơn thầy đã chỉ dạy.
Học sinh toàn lớp nghiêm người cúi chào.
-Các em có thể về.
Valare ra hiệu, các học sinh lập tức rời đi còn hắn thì quay trở lại phòng giáo viên.
Habai, Lidia và Leaka đi chung với nhau thành một nhóm riêng biệt đến cổng trường.
-Cậu làm gì mà trầm tư ghê vậy, Lidia?
Habai khá là quan tâm Lidia, nhìn Lidia cứ xoa cằm nhíu mày như rất khó xử liền hỏi han.
-Tớ không biết hôm nay nên nấu món gì.
Lidia day day đầu nói.
-Ra là thế. Vợ nhỏ đang khó xử vì không biết nấu cái gì cho chồng nhỏ ăn. Có cần bạn hàng này tư vấn không?
Habai nghịch ngợm cười nói, lí la lí lắc chỉ vào mình.
Lidia cảm giác có một tổ quạ bay trên đầu đáp:
-Cám ơn. Không cần đâu ạ!
-Ê, hai đứa kia.
Đột nhiên, bốn cái nam thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm khá to con mặc đồng phục của trường nào đó không được chỉnh tề đứng chặn đường chỉ vào mặt của Lidia và Bá Thông.
Nhìn bốn thiếu niên cao to hơn mình, Bá Thông và Lidia lập tức đoán ra. Cái tên ấu trĩ tóc vàng ngày hôm qua thật sự kêu người tới gây sự.
-Nhưng mà cho người tìm đến đây nhanh vậy, chắc cũng không phải dạng con nhà đại gia tầm thường nha.
Bá Thông xoa xoa cằm đánh giá.
-Mà, tớ nghĩ là do mái tóc của cậu quá nổi bật nên mới dễ tìm đó chứ.
Lidia thẳng thắn nói ra, mái tóc màu lam nhạt của Leaka đúng là độc nhất vô nhị hiếm ai có được ở nơi này.
Lidia vừa nghe câu này xong thì cảm thấy mình như lạc vào sương mù
-Chết tiệt. Cái tên đầu đất! Sao anh lại hỏi cô ấy câu đó!!!?
Leaka ở bên trong phùng mang trợn má, lồng lộn lên sau khi nghe Bá Thông hỏi một câu mà bản thân hắn luôn giấu ở trong lòng.
Bá Thông rất ngu ngơ hỏi lại:
-Chẳng lẽ anh không nên hỏi? Có khi con bé...
Leaka ôm mặt chen ngang:
-Não anh làm bằng tàu hủ chắc!!? Tôi vì biết rõ tình cảm cô ấy nên chẳng bao giờ muốn hỏi câu đó...
Vì lúc đó Lidia bé tí ti hiểu tình yêu là cái quái gì đâu, chỉ có hắn đầu óc hơi phát triển sớm thôi. Hắn buồn bã, giọng uể oải nói :
-Dù bây giờ biết được cảm giác của cô ấy đối tôi thì còn tác dụng gì? Tôi tồn tại không lâu nữa...
-Sao lại không tác dụng!!? Ít ra trước khi biến mất thì nhóc --
Bá Thông cau mày nói nhưng đúng lúc này Lidia lại trả lời câu hỏi của hắn:
-Xin lỗi, Leaka. Có phải cậu muốn tớ lau luôn mồ hôi trên mình không?
Hai cặp mắt Bá Thông liền trợn trắng. Con nhóc này rốt cuộc nó nghĩ cái gì vậy?
Leaka thở dài. Albert đứng cạnh bên mà thầm tội nghiệp cho Leaka, hắn cau mày trách Bá Thông:
-Này, thằng đầu đất. Ngươi không nên khơi gợi nỗi đau của thằng nhóc! Ngươi có biết làm vậy là rất ác không? Thằng ngốc vô lương tâm!
-Nếu cậu muốn tớ chăm sóc như hồi nhỏ thì được thôi. Nào, cởi áo ra tớ lau mình cho!
Lidia rất vô tư nói, tay cầm khăn trắng giơ lên tiến tới Bá Thông.
Bá Thông xua xua tay nói:
-Đó không phải ý tớ. Ý tớ là cậu...
Hắn chỉ tay vào Lidia rồi chỉ tay vào mình nói:
-...đối với tớ là như thế nào? Mối quan hệ ấy!
Leaka ở bên trong linh hồn Bá Thông cũng hồi hộp theo dõi, mặc dù hắn biết rất rõ tình cảm của Lidia nhưng hắn vẫn hi vọng.
Lidia giờ đã hiểu ý Bá Thông, cô có chút thất thố dừng bước chân của mình. Đằng hắng hai tiếng, cô dùng ánh mắt nhu hòa nhìn hắn nói:
-Một người bạn hàng xóm thân thiết. Một người quan trọng. Là gia đình, là...em trai.
Và từ "em trai" được cô nhấn khá mạnh.
Bá Thông hoàn toàn câm lặng. Hắn chợt cảm thấy lồng ngực mình đau nhói. Hai nắm tay siết chặt để bản thân không lộ ra biểu hiện kì quặc, hắn mỉm cười gượng gạo nói:
-Ra là vậy, một người em trai...quan trọng. Cám ơn.
-Cậu thấy trong người thế nào rồi? Có muốn ra ngoài tập tiếp k--
Lidia thấy Bá Thông có vẻ hồi phục rồi định hỏi hắn muốn tập thể dục tiếp hay không nhưng chưa nói hết câu thì hắn đã nằm xuống giường kéo chăn trùm kín đầu quăng một câu:
-Xin lỗi, tớ thấy chưa khỏe. Cậu đi trước đi.
-Đ-Được rồi.
Khóe miệng Lidia hơi nhếch lên giật giật, mới đầu giờ còn sung sức lắm sao giờ lại một điệu bộ dứt khoát không thèm đi ra?
Đừng nói là tính lười biếng quay trở lại à. Lidia sờ sờ cằm thầm nghĩ.
Đợi Lidia đi rồi, Bá Thông mới chui ra khỏi chăn thở dài:
-Xin lỗi, Leaka.
-Thôi, bỏ đi. Tôi muốn ngủ.
Leaka u ám nói, người nằm co lại.
-Đôi khi có những thứ nên nói và không nên. Ngươi cũng nên học cách hiểu điều này đi.
Albert nghiêm khắc giảng đạo.
-Vâng, vâng. Xin lỗi vì "con" là một người thẳng thắn ạ.
Bá Thông khá khó chịu nói, Albert làm như hắn là đồ ngốc ấy.
Buổi tập thể chất kết thúc, lúc này, Bá Thông mới đến lớp tập hợp để Valare điểm danh trước khi giải tán.
-Leaka. Cậu đã rất cố gắng, tớ sẽ không cười vì cậu quá cố gắng mà ngất xỉu đâu.
Habai giơ ngón cái lên động viên nói nhưng vẻ mặt như muốn trêu chọc người khác của cô phản bội cô rồi.
-Muốn châm chọc thì cứ phun ra hết đi, "anh" đây rộng lượng không chấp nhất "trẻ con".
Bá Thông ưỡn ngực hất cằm làm vẻ mặt không màn sự đời nói.
-Ai là trẻ con? Cậu bằng tuổi tớ đấy!
Habai bĩu môi xong còn lấy tay đo chiều cao của hai người. Mặt Bá Thông liền biến thành màu gan heo, cảm giác lùn hơn con gái thật khó chịu.
-Thôi nào, đừng trêu cậu ấy nữa.
Lidia đứng cạnh bên che miệng cười, nhìn Bá Thông tức giận đánh vào tay Habai trông thật đáng yêu.
-Được rồi, lớp chúng ta hôm nay chỉ vắng một bạn vì bị bệnh nhưng rất cám ơn các em đã chăm chỉ luyện tập.
Valara điểm danh xong thì vỗ tay động viên học sinh trước khi cho giải tán.
-Cám ơn thầy đã chỉ dạy.
Học sinh toàn lớp nghiêm người cúi chào.
-Các em có thể về.
Valare ra hiệu, các học sinh lập tức rời đi còn hắn thì quay trở lại phòng giáo viên.
Habai, Lidia và Leaka đi chung với nhau thành một nhóm riêng biệt đến cổng trường.
-Cậu làm gì mà trầm tư ghê vậy, Lidia?
Habai khá là quan tâm Lidia, nhìn Lidia cứ xoa cằm nhíu mày như rất khó xử liền hỏi han.
-Tớ không biết hôm nay nên nấu món gì.
Lidia day day đầu nói.
-Ra là thế. Vợ nhỏ đang khó xử vì không biết nấu cái gì cho chồng nhỏ ăn. Có cần bạn hàng này tư vấn không?
Habai nghịch ngợm cười nói, lí la lí lắc chỉ vào mình.
Lidia cảm giác có một tổ quạ bay trên đầu đáp:
-Cám ơn. Không cần đâu ạ!
-Ê, hai đứa kia.
Đột nhiên, bốn cái nam thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm khá to con mặc đồng phục của trường nào đó không được chỉnh tề đứng chặn đường chỉ vào mặt của Lidia và Bá Thông.
Nhìn bốn thiếu niên cao to hơn mình, Bá Thông và Lidia lập tức đoán ra. Cái tên ấu trĩ tóc vàng ngày hôm qua thật sự kêu người tới gây sự.
-Nhưng mà cho người tìm đến đây nhanh vậy, chắc cũng không phải dạng con nhà đại gia tầm thường nha.
Bá Thông xoa xoa cằm đánh giá.
-Mà, tớ nghĩ là do mái tóc của cậu quá nổi bật nên mới dễ tìm đó chứ.
Lidia thẳng thắn nói ra, mái tóc màu lam nhạt của Leaka đúng là độc nhất vô nhị hiếm ai có được ở nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.