Chương 29: Chương 29: Hàn Kiều Kiều
Cửu Đăng Hiền Lành
03/10/2018
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
“Kiều Kiều, cô đừng nên làm bậy, đưa đao cho tôi trước đã!”
“Kiều Kiều, cô cũng biết thân phận của Lương thiếu, nếu anh ấy có chuyện gì hậu quả không phải cô có thể chịu đựng nổi.”
“Hậu quả gì bà đây cũng mặc kệ! Dám cưỡng ép bà, bà sẽ phế đi mệnh căn của anh!”
Phanh!
Lúc Phương Minh cùng Trương Yến đẩy của tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền sửng sốt một chút.
Trong phòng có năm nam hai nữ, lúc này 4 người đàn ông cùng một cô gái đang cẩn thận từng li từng tí nhìn chẳm chằm vào hai người đối diện.
Cô gái kia tuổi còn trẻ, bên dưới mặc váy xếp ngắn để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, bên trên chỉ còn một cái áo lót dính sát vào người, bởi vì vật lộn khiến cho dây áo chùng xuống, lộ ra một mảnh tuyết trắng đẫy đà chọc người say mê.
Đương nhiên điều khiến cho người ta chú ý nhất vẫn là khuôn mặt của cô gái. Đó là một gương mặt vô cùng yêu mị(1), có thể nhìn ra cô đã cố gắng trang điểm thanh nhã nhưng vẫn không thể che dấu đôi mắt câu hồn quyến rũ.
Có một loại phụ nữ cho dù không trang điểm vẫn có thể câu dẫn hồn phách của người khác, được gọi là gương mặt hồ ly tinh, rất hiển nhiên đây đều là những từ dùng để miêu tả cô gái trước mắt.
Cho dù giờ phút này vẻ mặt cô rất hung dữ nhưng vẫn khiến người ta mê say.
“Chị Kiều Kiều đã có chuyện gì sảy ra vậy?”
Trương Yến ngơ ngẩn, lúc nãy khi cô chạy trốn chị Kiều Kiều đã bị bắt đi, sao bây giờ tên Lương thiếu này lại bị chị Kiều Kiều kề dao vào cổ rồi?
“Em còn không nhìn xem chị Kiều Kiều của em là ai, tên háo sắc này làm sao có thể cưỡng ép chị được?”
Vẻ mặt Kiều Kiều khinh thường, biểu cảm này của cô quả thật có lực sát thương quá lớn với đàn ông.
“Kiều Kiều cô đừng làm bậy, cùng lắm bây giờ cô rời đi, Lương thiếu sẽ tha thứ cho cô mà coi như chưa có chuyện gì sảy ra.” Nữ nhân lớn tuổi hơn ăn mặc khêu gợi không ngừng khuyên nhủ Kiều Kiều.
“Chị Kiều Kiều, nếu đã không sảy ra chuyện gì vậy thì chúng ta đi thôi.”
Trương Yến uyển chuyển khuyên nhủ Kiều Kiều, cô nghĩ Kiều Kiều là một minh tinh sẽ không đủ quyền đủ thế để chống lại Lương thiếu. Trừ khi chị ấy công khai làm lớn chuyện trên báo chí và truyền thông, nhưng mà làm vậy chính chị cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Hàn Kiều Kiều, nếu cô còn muốn lăn lộn trong giới giải trí thì mau buông tôi ra, nếu không cô cứ ở đó mà chờ bị phong sát(2) đi!”
Lương Hạo bắt đầu uy hiếp, năng lực của anh chắc cô đã biết rõ, đắc tội anh thì đừng nghĩ có thể tiếp tục ở trong giới giải trí lăn lộn!
“Chỉ cần cô buông tay tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì sảy ra…”
Bốp!
Đôi tay xinh đẹp tát thẳng vào mặt anh ta trực tiếp khiến anh ngậm miệng, người ra tay tất nhiên là Kiều Kiều.
Đừng tưởng Hàn Kiều Kiều cô im hơi lặng tiếng thì có thể tuỳ ý khi dễ, trên màn ảnh nên cô cần phải duy trì hình tượng nhưng ở đây thì không! Về phần hậu quả? Cùng lắm là không tiếp tục lăn lộn ở giới showbiz nữa là xong!
Thấy Lương thiếu bị đánh mấy người nam nữ kia liền muốn vọt qua nhưng Hàn Kiều Kiều đã nhanh tay giơ dao gọt trái cây lên uy hiếp: “Các cậu thử tiến thêm một bước nữa xem?”
Bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, mà Lương Hạo ngày ngày đắm chìm trong tửu sắc làm sao có thể là đối thủ của Kiều Kiều được chứ?
“Chị Kiều Kiều, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
Trương Yến gấp gáp không biết phải làm sao, cô nghĩ chị Kiều Kiều cần phải rời khỏi đây trước. Dù sao ở đây không an toàn, tiếp tục ở lại có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Hàn Kiều Kiều cũng không từ chối nữa, tuy rằng cô rất tức giận nhưng cũng biết an nguy của mình mới là điều quan trọng nhất, cũng chính lúc này cô mới nhìn thấy Phương Minh.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Phương Minh, cả người Hàn Kiều Kiều đều ngơ ngẩn, gương mặt yêu mị cũng đờ ra giống như đã nhìn thấy cảnh gì không thể tưởng tượng nổi!
“Kiều Kiều, đã lâu không gặp.”
Phương Minh cười cười chào hỏi. Mà Hàn Kiều Kiều sau khi nghe thấy giọng nói của Phương Minh mới sực tỉnh, nhảy dựng lên hét lớn: “Tôi ngã! Cậu chính là tên tiểu đạo sĩ kia!”
Biểu hiện trên mặt Hàn Kiều Kiều rất đặc sắc, đôi mắt to câu người trợn trừng nhìn Phương Minh, sau một khắc liền đạp bay Lương Hạo chạy nhanh tới. Cô chẳng hề ý thức được đôi bạch thỏ kiêu ngạo trước ngực cùng nhịp nhảy của cô rung rung như muốn thoát ra khỏi trói buộc.
“Thật sự là cậu, cậu vậy mà có thể rời khỏi cái đạo quán rách nát đó!”
Hàn Kiều Kiều vòng mấy vòng quanh người Phương Minh, mà Phương Minh nghe thấy lời nói của cô cũng cảm thấy không biết phải nói sao, đạo quán có ngàn năm lịch sử qua miệng cô lại trở thành đạo quán rách nát.
Nhìn Kiều Kiều trước mặt tâm tư Phương Minh cũng trôi dạt về thời điểm mười mấy năm trước, đó là khi lần đầu tiên có người ngoài tới trong thôn. Khi đó bọn họ nói với trưởng thôn bọn họ là người của tổ quay phim, mà Phương Minh thì nào có biết tổ quay phim là cái gì, chỉ biết Đại Trụ đi xem quay về nói với cậu trong thôn mới xuất hiện hai cô bé xinh đẹp như búp bê!
Mười mấy năm trước chính là lúc chương trình Chân Nhân Tú đang nổi tiếng, mà thôn Diệu Hà cũng nghênh đón một tổ quay chương trình thực tế “Ba ở chỗ này”. Nội dung chương trình là để năm ông bố dẫn theo năm đứa con đến sống trong thôn một tháng, mà Kiều Kiều chính là một trong năm đứa trẻ đó.
“Đã nhiều năm trôi qua mà tính tình của cô vẫn chẳng thay đổi chút nào.”
Phương Minh nhìn cô cười cười, nhiều năm trước cô cũng nóng nảy như vậy, chỉ có khi ở trước camera mới có thể hiền dịu một chút nhưng sau khi đóng máy liền quay trở lại bản tính ma nữ ngay.
“Đúng rồi, tính tình của tôi làm sao có thể dịu dàng như cô bé nhà cậu, cô ấy đã ngây thơ hoạt bát lại rất ôn nhu đáng yêu nha.”
Hàn Kiều Kiều ném cho Phương Minh một cái ánh mắt quyến rũ, định nói thêm điều gì nhưng lại bị tiếng gào thét sau lưng cắt đứt.
“Mau tiến lên bắt Kiều Kiều lại cho tôi!”
Lương Hạo sau khi khôi phục tự do liền chạy trốn ra phía sau mấy tên thủ hạ, vẻ mặt hung ác ra lệnh.
“Không xong!”
Gương mặt Hàn Kiều Kiều biến đổi, lúc này cô đang đứng ngay cửa có thể chạy trốn bất kỳ lúc nào nhưng mà Trương Yến lại bị hai tên nam nhân kia bắt được.
“Chị Kiều Kiều mau chạy đi, không cần lo cho em!” Trương Yến lo lắng hét.
“Im miệng cho tôi!”
Lương hạo đi tới tát thẳng vào mặt Trương Yến sau đó quay đầu cười lạnh nhìn Hàn Kiều Kiều: “Kỹ nữ thối, ngoan ngoãn tới đây quỳ xuống cho tôi nếu không đêm nay tôi sẽ rạch mặt cô ta!”
Nói xong Lương Hạo đi tới cầm lấy con dao gọt hoa quả Hàn Kiều Kiều bỏ lại ban nãy, giả bộ tiến tới muốn rạch mặt Trương Yến.
“Dừng tay!”
Hàn Kiều Kiều hét lớn: “Lương Hạo, đây vốn dĩ là chuyện của hai chúng ta, nếu anh còn là một người đàn ông thì hãy mau thả cô ấy ra đi!”
Biểu cảm trên mặt Lương Hạo trở nên ghê tởm: “Tôi có phải là đàn ông hay không thì đợi lát nữa cô sẽ biết!”
“Anh!”
Hàn Kiều Kiều tức điên mà không thể làm gì được. Trương Yến còn đang ở trong tay anh ta, cô lại là người trọng nghĩa khí làm sao có thể không quan tâm tới an nguy của Trương Yến kia chứ.
“Giao cho tôi đi.”
Trong khi Hàn Kiều Kiều bị chọc tức tới bộ ngực phập phồng thì bỗng nhiên có một cánh tay vỗ vỗ trên vai cô, Hàn Kiều Kiều nhíu mày tới lúc nhìn thấy là Phương Minh mới thả lỏng một chút.
“Tiểu đạo sĩ cậu muốn làm gì?”
Vẻ mặt Hàn Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Phương Minh đang lướt qua người cô đi tới phía trước, có điều Phương Minh cũng không có trả lời mà nhìn về phía Lương Hạo, thản nhiên nói: “Thả cô ấy ra!”
“Tôi ngã! Cậu nghĩ cậu là ai mà nói tôi thả thì tôi phải thả?”
Lương Hạo nhìn Phương Minh với ánh mắt như nhìn một tên ngu ngốc: “Hoá ra cậu chính là tình nhân của kỹ nữ thối kia, không ngờ ánh mắt của kỹ nữ thối này lại kém như vậy.”
Lương Hạo đánh giá Phương Minh, giá trị tất cả quần áo trên người cậu còn chẳng tới 500 vậy mà Hàn Kiều Kiều lại có thể thân mật với cậu ta như thế, trong khi anh chỉ muốn đụng cô một chút cũng bị đẩy ra!
Chính mình có điểm nào không bằng cái thằng cha nghèo kiết xác này chứ? Nghĩ tới đây, hai mắt của Lương Hạo bị đố kỵ che phủ. Không phải là Hàn Kiều Kiều cô coi trọng tên tiểu tử này sao? Tốt lắm, một chút nữa tôi sẽ kỵ(3) cô ngay trước mặt thằng cha này!
Ánh mắt Phương Minh cũng lạnh lẽo, tuy rằng anh không biết Lương Hạo đang nghĩ gì nhưng biểu cảm điên cuồng trên mặt anh ta khiến cậu rất chán ghét. Tay phải đặt ở bên hông, ngón tay cầm sẵn một tấm bùa chú từng bước tới gần Lương Hạo.
“Má, đúng là tự tìm đường chết. Đánh chết hắn cho tôi!”
Lương Hạo cũng không có dùng Trương Yến để uy hiếp bởi vì anh cho rằng thủ hạ của anh dư sức gạ gục thằng cha gầy yếu này.
Có lẽ là vì muốn bù đắp sai lầm lúc trước, cũng có thể là vì muốn ra vẻ trước mặt Lượng Hạo nên bốn người kia đều lao tới muốn đấm Phương Minh.
Ầm!
Ngay lúc nắm đấm của người đàn ông sắp tới mặt Phương Minh cậu liền ném lá bùa trong tay phải ra… “Oanh!” một tiếng, lá bùa bốc cháy tạo thành một ngọn lửa.
Ngọn lửa đột ngột xuất hiện doạ mấy người đàn ông hét lên, nhưng điều kỳ dị hơn là mấy tên đàn ông to khoẻ vậy mà đều ngã hết trên mặt đất, lá bùa đốt tới đám người đã ngã xuống.
Mọi chuyện sảy ra trong chớp mắt, ngoại trừ Phương Minh không ai hiểu chuyện gì đang sảy ra, thậm chí ngọn lửa kia là cái gì cũng nhìn không rõ.
“Một đám rác rưởi!”
Lương Hạo thấy đám người của mình đều ngã xuống đất kêu rên thì tức tới đỏ mặt tía tai, nhưng khi nhìn thấy Phương Minh đang tươi cười bước tới gần mình thì lại sợ run lên, vội vã gác dao lên cổ Trương Yến uy hiếp: “Cậu đừng có đi qua đây! Nếu cậu còn tiến tới thì đừng trách đao kiếm không có mắt!”
“Nếu anh giám cắt một vết lên mặt cô ấy thì tôi sẽ cắt mười vết trên người anh.”
Phương Minh nói nhẹ nhàng, lời nói khiến cho Lương Hạo run rẩy, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Phương Minh, Lương Hạo tin chắc anh dám làm như vậy.
Lợi dụng lúc Lương Hạo đang do dự không quyết Trương Yến há miệng cắn mạnh lên tay anh. Lương Hạo bị đau buông lỏng cánh tay hét lên một tiếng, Trương Yến nhân cơ hội chạy nhanh tới trốn sau lưng Phương Minh.
Trương Yến đã thoát, không đợi Phương Minh hành động thì một làn gió thơm từ phía sau Phương Minh vọt tới, cái chân xinh đẹp của Kiều Kiều đã đá mạnh lên người Lương Hạo.
“Bốp!”
Cả người Lương Hạo bay tới ghế sa lon, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất. Nhưng dường như Kiều Kiều vẫn chưa hết giận tiếp tục đi tới, dùng chiếc giày cao gót dài tới 20 cm dẫm mạnh xuống hạ thân của Lương Hạo!
“A!”
Lương Hạo hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, mà chính Phương Minh cũng không tự chủ được lấy tay che hạ bộ. Loại đau đớn này chỉ có nam nhân mới có thể hiểu.
Đau không thể nhịn!
(1)Yêu mị: lẳng lơ, mê hoặc
(2)Phong sát: cấm diễn xuất
(3)Kỵ: xxx
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
“Kiều Kiều, cô đừng nên làm bậy, đưa đao cho tôi trước đã!”
“Kiều Kiều, cô cũng biết thân phận của Lương thiếu, nếu anh ấy có chuyện gì hậu quả không phải cô có thể chịu đựng nổi.”
“Hậu quả gì bà đây cũng mặc kệ! Dám cưỡng ép bà, bà sẽ phế đi mệnh căn của anh!”
Phanh!
Lúc Phương Minh cùng Trương Yến đẩy của tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền sửng sốt một chút.
Trong phòng có năm nam hai nữ, lúc này 4 người đàn ông cùng một cô gái đang cẩn thận từng li từng tí nhìn chẳm chằm vào hai người đối diện.
Cô gái kia tuổi còn trẻ, bên dưới mặc váy xếp ngắn để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, bên trên chỉ còn một cái áo lót dính sát vào người, bởi vì vật lộn khiến cho dây áo chùng xuống, lộ ra một mảnh tuyết trắng đẫy đà chọc người say mê.
Đương nhiên điều khiến cho người ta chú ý nhất vẫn là khuôn mặt của cô gái. Đó là một gương mặt vô cùng yêu mị(1), có thể nhìn ra cô đã cố gắng trang điểm thanh nhã nhưng vẫn không thể che dấu đôi mắt câu hồn quyến rũ.
Có một loại phụ nữ cho dù không trang điểm vẫn có thể câu dẫn hồn phách của người khác, được gọi là gương mặt hồ ly tinh, rất hiển nhiên đây đều là những từ dùng để miêu tả cô gái trước mắt.
Cho dù giờ phút này vẻ mặt cô rất hung dữ nhưng vẫn khiến người ta mê say.
“Chị Kiều Kiều đã có chuyện gì sảy ra vậy?”
Trương Yến ngơ ngẩn, lúc nãy khi cô chạy trốn chị Kiều Kiều đã bị bắt đi, sao bây giờ tên Lương thiếu này lại bị chị Kiều Kiều kề dao vào cổ rồi?
“Em còn không nhìn xem chị Kiều Kiều của em là ai, tên háo sắc này làm sao có thể cưỡng ép chị được?”
Vẻ mặt Kiều Kiều khinh thường, biểu cảm này của cô quả thật có lực sát thương quá lớn với đàn ông.
“Kiều Kiều cô đừng làm bậy, cùng lắm bây giờ cô rời đi, Lương thiếu sẽ tha thứ cho cô mà coi như chưa có chuyện gì sảy ra.” Nữ nhân lớn tuổi hơn ăn mặc khêu gợi không ngừng khuyên nhủ Kiều Kiều.
“Chị Kiều Kiều, nếu đã không sảy ra chuyện gì vậy thì chúng ta đi thôi.”
Trương Yến uyển chuyển khuyên nhủ Kiều Kiều, cô nghĩ Kiều Kiều là một minh tinh sẽ không đủ quyền đủ thế để chống lại Lương thiếu. Trừ khi chị ấy công khai làm lớn chuyện trên báo chí và truyền thông, nhưng mà làm vậy chính chị cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Hàn Kiều Kiều, nếu cô còn muốn lăn lộn trong giới giải trí thì mau buông tôi ra, nếu không cô cứ ở đó mà chờ bị phong sát(2) đi!”
Lương Hạo bắt đầu uy hiếp, năng lực của anh chắc cô đã biết rõ, đắc tội anh thì đừng nghĩ có thể tiếp tục ở trong giới giải trí lăn lộn!
“Chỉ cần cô buông tay tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì sảy ra…”
Bốp!
Đôi tay xinh đẹp tát thẳng vào mặt anh ta trực tiếp khiến anh ngậm miệng, người ra tay tất nhiên là Kiều Kiều.
Đừng tưởng Hàn Kiều Kiều cô im hơi lặng tiếng thì có thể tuỳ ý khi dễ, trên màn ảnh nên cô cần phải duy trì hình tượng nhưng ở đây thì không! Về phần hậu quả? Cùng lắm là không tiếp tục lăn lộn ở giới showbiz nữa là xong!
Thấy Lương thiếu bị đánh mấy người nam nữ kia liền muốn vọt qua nhưng Hàn Kiều Kiều đã nhanh tay giơ dao gọt trái cây lên uy hiếp: “Các cậu thử tiến thêm một bước nữa xem?”
Bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, mà Lương Hạo ngày ngày đắm chìm trong tửu sắc làm sao có thể là đối thủ của Kiều Kiều được chứ?
“Chị Kiều Kiều, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
Trương Yến gấp gáp không biết phải làm sao, cô nghĩ chị Kiều Kiều cần phải rời khỏi đây trước. Dù sao ở đây không an toàn, tiếp tục ở lại có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Hàn Kiều Kiều cũng không từ chối nữa, tuy rằng cô rất tức giận nhưng cũng biết an nguy của mình mới là điều quan trọng nhất, cũng chính lúc này cô mới nhìn thấy Phương Minh.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Phương Minh, cả người Hàn Kiều Kiều đều ngơ ngẩn, gương mặt yêu mị cũng đờ ra giống như đã nhìn thấy cảnh gì không thể tưởng tượng nổi!
“Kiều Kiều, đã lâu không gặp.”
Phương Minh cười cười chào hỏi. Mà Hàn Kiều Kiều sau khi nghe thấy giọng nói của Phương Minh mới sực tỉnh, nhảy dựng lên hét lớn: “Tôi ngã! Cậu chính là tên tiểu đạo sĩ kia!”
Biểu hiện trên mặt Hàn Kiều Kiều rất đặc sắc, đôi mắt to câu người trợn trừng nhìn Phương Minh, sau một khắc liền đạp bay Lương Hạo chạy nhanh tới. Cô chẳng hề ý thức được đôi bạch thỏ kiêu ngạo trước ngực cùng nhịp nhảy của cô rung rung như muốn thoát ra khỏi trói buộc.
“Thật sự là cậu, cậu vậy mà có thể rời khỏi cái đạo quán rách nát đó!”
Hàn Kiều Kiều vòng mấy vòng quanh người Phương Minh, mà Phương Minh nghe thấy lời nói của cô cũng cảm thấy không biết phải nói sao, đạo quán có ngàn năm lịch sử qua miệng cô lại trở thành đạo quán rách nát.
Nhìn Kiều Kiều trước mặt tâm tư Phương Minh cũng trôi dạt về thời điểm mười mấy năm trước, đó là khi lần đầu tiên có người ngoài tới trong thôn. Khi đó bọn họ nói với trưởng thôn bọn họ là người của tổ quay phim, mà Phương Minh thì nào có biết tổ quay phim là cái gì, chỉ biết Đại Trụ đi xem quay về nói với cậu trong thôn mới xuất hiện hai cô bé xinh đẹp như búp bê!
Mười mấy năm trước chính là lúc chương trình Chân Nhân Tú đang nổi tiếng, mà thôn Diệu Hà cũng nghênh đón một tổ quay chương trình thực tế “Ba ở chỗ này”. Nội dung chương trình là để năm ông bố dẫn theo năm đứa con đến sống trong thôn một tháng, mà Kiều Kiều chính là một trong năm đứa trẻ đó.
“Đã nhiều năm trôi qua mà tính tình của cô vẫn chẳng thay đổi chút nào.”
Phương Minh nhìn cô cười cười, nhiều năm trước cô cũng nóng nảy như vậy, chỉ có khi ở trước camera mới có thể hiền dịu một chút nhưng sau khi đóng máy liền quay trở lại bản tính ma nữ ngay.
“Đúng rồi, tính tình của tôi làm sao có thể dịu dàng như cô bé nhà cậu, cô ấy đã ngây thơ hoạt bát lại rất ôn nhu đáng yêu nha.”
Hàn Kiều Kiều ném cho Phương Minh một cái ánh mắt quyến rũ, định nói thêm điều gì nhưng lại bị tiếng gào thét sau lưng cắt đứt.
“Mau tiến lên bắt Kiều Kiều lại cho tôi!”
Lương Hạo sau khi khôi phục tự do liền chạy trốn ra phía sau mấy tên thủ hạ, vẻ mặt hung ác ra lệnh.
“Không xong!”
Gương mặt Hàn Kiều Kiều biến đổi, lúc này cô đang đứng ngay cửa có thể chạy trốn bất kỳ lúc nào nhưng mà Trương Yến lại bị hai tên nam nhân kia bắt được.
“Chị Kiều Kiều mau chạy đi, không cần lo cho em!” Trương Yến lo lắng hét.
“Im miệng cho tôi!”
Lương hạo đi tới tát thẳng vào mặt Trương Yến sau đó quay đầu cười lạnh nhìn Hàn Kiều Kiều: “Kỹ nữ thối, ngoan ngoãn tới đây quỳ xuống cho tôi nếu không đêm nay tôi sẽ rạch mặt cô ta!”
Nói xong Lương Hạo đi tới cầm lấy con dao gọt hoa quả Hàn Kiều Kiều bỏ lại ban nãy, giả bộ tiến tới muốn rạch mặt Trương Yến.
“Dừng tay!”
Hàn Kiều Kiều hét lớn: “Lương Hạo, đây vốn dĩ là chuyện của hai chúng ta, nếu anh còn là một người đàn ông thì hãy mau thả cô ấy ra đi!”
Biểu cảm trên mặt Lương Hạo trở nên ghê tởm: “Tôi có phải là đàn ông hay không thì đợi lát nữa cô sẽ biết!”
“Anh!”
Hàn Kiều Kiều tức điên mà không thể làm gì được. Trương Yến còn đang ở trong tay anh ta, cô lại là người trọng nghĩa khí làm sao có thể không quan tâm tới an nguy của Trương Yến kia chứ.
“Giao cho tôi đi.”
Trong khi Hàn Kiều Kiều bị chọc tức tới bộ ngực phập phồng thì bỗng nhiên có một cánh tay vỗ vỗ trên vai cô, Hàn Kiều Kiều nhíu mày tới lúc nhìn thấy là Phương Minh mới thả lỏng một chút.
“Tiểu đạo sĩ cậu muốn làm gì?”
Vẻ mặt Hàn Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Phương Minh đang lướt qua người cô đi tới phía trước, có điều Phương Minh cũng không có trả lời mà nhìn về phía Lương Hạo, thản nhiên nói: “Thả cô ấy ra!”
“Tôi ngã! Cậu nghĩ cậu là ai mà nói tôi thả thì tôi phải thả?”
Lương Hạo nhìn Phương Minh với ánh mắt như nhìn một tên ngu ngốc: “Hoá ra cậu chính là tình nhân của kỹ nữ thối kia, không ngờ ánh mắt của kỹ nữ thối này lại kém như vậy.”
Lương Hạo đánh giá Phương Minh, giá trị tất cả quần áo trên người cậu còn chẳng tới 500 vậy mà Hàn Kiều Kiều lại có thể thân mật với cậu ta như thế, trong khi anh chỉ muốn đụng cô một chút cũng bị đẩy ra!
Chính mình có điểm nào không bằng cái thằng cha nghèo kiết xác này chứ? Nghĩ tới đây, hai mắt của Lương Hạo bị đố kỵ che phủ. Không phải là Hàn Kiều Kiều cô coi trọng tên tiểu tử này sao? Tốt lắm, một chút nữa tôi sẽ kỵ(3) cô ngay trước mặt thằng cha này!
Ánh mắt Phương Minh cũng lạnh lẽo, tuy rằng anh không biết Lương Hạo đang nghĩ gì nhưng biểu cảm điên cuồng trên mặt anh ta khiến cậu rất chán ghét. Tay phải đặt ở bên hông, ngón tay cầm sẵn một tấm bùa chú từng bước tới gần Lương Hạo.
“Má, đúng là tự tìm đường chết. Đánh chết hắn cho tôi!”
Lương Hạo cũng không có dùng Trương Yến để uy hiếp bởi vì anh cho rằng thủ hạ của anh dư sức gạ gục thằng cha gầy yếu này.
Có lẽ là vì muốn bù đắp sai lầm lúc trước, cũng có thể là vì muốn ra vẻ trước mặt Lượng Hạo nên bốn người kia đều lao tới muốn đấm Phương Minh.
Ầm!
Ngay lúc nắm đấm của người đàn ông sắp tới mặt Phương Minh cậu liền ném lá bùa trong tay phải ra… “Oanh!” một tiếng, lá bùa bốc cháy tạo thành một ngọn lửa.
Ngọn lửa đột ngột xuất hiện doạ mấy người đàn ông hét lên, nhưng điều kỳ dị hơn là mấy tên đàn ông to khoẻ vậy mà đều ngã hết trên mặt đất, lá bùa đốt tới đám người đã ngã xuống.
Mọi chuyện sảy ra trong chớp mắt, ngoại trừ Phương Minh không ai hiểu chuyện gì đang sảy ra, thậm chí ngọn lửa kia là cái gì cũng nhìn không rõ.
“Một đám rác rưởi!”
Lương Hạo thấy đám người của mình đều ngã xuống đất kêu rên thì tức tới đỏ mặt tía tai, nhưng khi nhìn thấy Phương Minh đang tươi cười bước tới gần mình thì lại sợ run lên, vội vã gác dao lên cổ Trương Yến uy hiếp: “Cậu đừng có đi qua đây! Nếu cậu còn tiến tới thì đừng trách đao kiếm không có mắt!”
“Nếu anh giám cắt một vết lên mặt cô ấy thì tôi sẽ cắt mười vết trên người anh.”
Phương Minh nói nhẹ nhàng, lời nói khiến cho Lương Hạo run rẩy, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Phương Minh, Lương Hạo tin chắc anh dám làm như vậy.
Lợi dụng lúc Lương Hạo đang do dự không quyết Trương Yến há miệng cắn mạnh lên tay anh. Lương Hạo bị đau buông lỏng cánh tay hét lên một tiếng, Trương Yến nhân cơ hội chạy nhanh tới trốn sau lưng Phương Minh.
Trương Yến đã thoát, không đợi Phương Minh hành động thì một làn gió thơm từ phía sau Phương Minh vọt tới, cái chân xinh đẹp của Kiều Kiều đã đá mạnh lên người Lương Hạo.
“Bốp!”
Cả người Lương Hạo bay tới ghế sa lon, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất. Nhưng dường như Kiều Kiều vẫn chưa hết giận tiếp tục đi tới, dùng chiếc giày cao gót dài tới 20 cm dẫm mạnh xuống hạ thân của Lương Hạo!
“A!”
Lương Hạo hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, mà chính Phương Minh cũng không tự chủ được lấy tay che hạ bộ. Loại đau đớn này chỉ có nam nhân mới có thể hiểu.
Đau không thể nhịn!
(1)Yêu mị: lẳng lơ, mê hoặc
(2)Phong sát: cấm diễn xuất
(3)Kỵ: xxx
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.