Chương 32: Chương 32: Văn Bảo Trân
Cửu Đăng Hiền Lành
03/10/2018
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Văn Bảo Trân!
Gần lối vào của thành đồ cổ Đông Đài, một trung niên nam tử đã đứng đó chờ, chứng kiến Hoa Bác Vinh trên mặt tươi cười đón.
"Hoa lão bản tới rồi. "
"Lão Tống, để cho anh chờ lâu a. "
"Đâu có đâu có, tôi cũng là mới vừa tới. "
Nghe trung niên nam tử này nói, Phương Minh đứng ở sau lưng Hoa Bác Vinh cũng cười một tiếng, trung niên nam tử này rõ ràng nói lời khách khí, trước cửa quét dọn sạch sẽ như vậy thì ít nhất đã đến được hơn nửa canh giờ.
"Được rồi lão Tống, giữa chúng ta chớ khách khí, vị này chính là Phương Minh, là thân thích ở xa của ta, lúc này đây hắn muốn đến xem cửa hàng này của anh. "
Hoa Bác Vinh và Tống Hùng hàn huyên khách sáo vài câu sau đó giới thiệu Phương Minh, mà Tống Hùng cũng lúc nhìn Phương Minh trong mắt có vẻ kinh ngạc hiện lên.
Tối hôm qua Hoa Bác Vinh gọi điện thoại cho hắn bảo ngày mai sẽ có một vị bằng hữu muốn xem qua tiệm của hắn một chút nếu như cảm thấy thích hợp sẽ sang lại, trong lòng Tống Hùng cho rằng tối thiểu cũng là một người hơn 40, dù sao mở loại cửa hàng này đều là đã có tuổi.
Thứ nhất là bởi vì người tuổi trẻ bây giờ đối với mấy cái này không có hứng thú, thứ hai là bởi vì kinh doanh loại cửa hàng này cần có nhãn lực nhất định, mà nhãn lực đến từ chính kinh nghiệm, tối thiểu cũng phải có thời gian mười mấy xem là nhập môn.
Bây giờ thấy Phương Minh trẻ tuồi, nhiệt tình trên mặt Tống Hùng thiếu mất một nửa, tại hắn nghĩ đến Phương Minh tuổi trẻ như vậy phấn lớn chỉ là nhất thời hứng thú, coi như thật là muốn sang lại cửa hàng này chỉ sợ cũng sẽ không tiếp nhận những bảo bối trong tiệm của hắn.
Hoa Bác Vinh cũng phát giác ra thái độ biến hóa của Tống Hùng, bất quá hắn không nói gì thêm, ngược lại lần này là mang Phương Minh đến xem cửa hàng, còn như có muốn sang nhượng hay không lại vẫn là một chuyện khác.
Nhưng thật ra Phương Minh không thèm để ý chút nào đến thái độ biến hóa của Tống Hùng, cười ha hả gật đầu chào hỏi, "Chào Tống lão bản. "
"Phương thiếu tuổi quá trẻ nhưng lai làm ăn lớn, thực sự là hậu sinh khả uý a. "
Là người làm ăn, Tống Hùng mặc dù nói trong lòng không chút nào để ý Phương Minh, nhưng trong giọng nói vẫn làm ra vẻ nịnh hót, bất quá ở trong lòng hắn đã đem Phương Minh coi là một tên phú nhị đại.
Phương Minh nở nụ cười không giải thích, ánh mắt bắt đầu quan sát cửa tiệm Văn Bảo Trân này.
Trước cửa Văn Bảo Trân trước hai cây đại trụ, mặt trên điêu khắc một ít đồ án long phượng, mà ở cột gỗ hai bên còn lại là hai tòa thạch sư đứng thẳng, trang nghiêm uy vũ.
“Sư tử bằng đá chắc là sau khi Tống lão bản sang lại cửa hàng mới thỉnh về!. " Phương Minh cười ha hả giống như vô tình hỏi.
Nghe được lời này của Phương Minh lời này, Tống Hùng trên mặt liền lộ ra vẻ không ngờ, bởi vì hắn thật không ngờ Phương Minh sẽ nói ra một chữ"Thỉnh ”.
Bây giờ rất nhiều người tuổi trẻ căn bản cũng không biết, đối với sư tử bằng đá thậm chí còn có một ít phật châu ngọc bội cũng không thể dùng "Mua " hoặc là "Làm ra " để gọi, chỉ có thể là dùng chữ “Thỉnh”.
Chí ít chữ “Thỉnh” này của Phương Minh làm cho Tống Hùng để cao hắn thêm một điểm, lập tức giải thích: "Đúng vậy, sư tử bằng đá này là tôi một năm trước thỉnh về, lúc đó còn cố ý đưa đến chùa miểu để khai quang qua. "
Phương Minh nhìn chằm chằm sư tử bằng đá mấy lần, khóe miệng cong cong cũng không hỏi thêm, sau đó liền theo chân Tống Hùng bước vào trong cửa hàng.
Giống với Hoa Bác Vinh giới thiệu, diện tích của Văn Bảo Trân không nhỏ, toàn bộ tầng một là hơn một trăm năm mươi mét vuông, chiều dài cũng có ba mươi mét, bên trái còn có một cầu thang gỗ đi thông lên lầu hai.
"Đồ vật ở lầu một đa số đều là nhằm vào một ít khách lạ và du khách, mấy cái quầy ở đây tổng cộng có thể trưng bày hơn năm trăm đồ vật nhỏ. "
Tống Hùng một bên giới thiệu mà Phương Minh cũng vừa quan sát, rất nhiều quầy trưng bày đã trống không, nhưng trong tủ cũng còn trưng bày một ít đồ vật nhỏ như phật châu, đồ chơi văn hoá, cây hạch đào các loại.
"Lão Tống, lầu một này của anh không có gì đẹp mắt, hay là trực tiếp dẫn chúng ta lên lầu hai đi!. "
Hoa Bác Vinh vẫn chú ý Phương Minh, sau khi thấy Phương Minh ở lầu một đi dạo một vòng rồi mở miệng nói.
Là một trong những thương gia đầu tiên của Đồng Đài, Hoa Bác Vinh đối với phương pháp của một vài cửa hàng hiểu rất rõ ràng, giống như cửa hàng này của lão Tống có hai tầng, thông thường tầng thứ nhất cũng sẽ không có thứ gì tốt, đều là hơn mấy trăm nghìn đồ vật nhỏ, đối tượng cũng là du khách vùng khác hoặc là tán khách đi lang thang.
Thứ tốt thật sự đều là đặt ở lầu hai, đương nhiên lầu hai thông thường cũng chỉ là tiếp đãi khách quen hoặc là thoạt nhìn là khách hàng lớn có khả năng mua.
Bị Hoa Bác Vinh nói như vậy, Tống Hùng trên mặt lộ ra biểu tình phẫn nộ giải thích: "Hoa lão bản, tiểu điếm của tôi hiển nhiên không thể so với Hoa bảo Lầu, bất quá nơi đây cũng là có không ít thứ tốt. "
Nói xong, Tống Hùng tay chỉ một cái tủ trưng bày trước mặt Phương Minh nói rằng: "Phương thiếu hẳn đã thấy những thứ phật châu này đều là tiểu diệp tử đàn, chỉ là những phật châu này đều có giá là mấy vạn. "
Nghe được Tống Hùng nói, ngoại trừ Hoa Minh Minh có chút hiếu kỳ nhìn sang, Phương Minh và Hoa Bác Vinh đều nở nụ cười, e rằng rất nhiều người vừa nghe đến cây tử đàn đã cảm thấy rất trân quý, dù sao cũng là có một tấc cây tử đàn là có một tấc vàng mỹ dự, thời xưa càng là hoàng gia chi mộc.
Có được danh xưng như vậy liền khiến cho rất nhiều người vừa nghe đến cây tử đàn liền cảm giác trân quý không ngớt, nhưng trên thực tế cây tử đàn chỉ là tên gọi chung cho một loài cây, phía dưới còn rất nhiều phân loại.
Quất sinh hoài nam tắc vi quất, sinh vu hoài bắc tắc vi chỉ.
Cây tử đàn cũng giống như vậy, bởi vì ảnh hưởng của môi trường sản sinh ra nó, mỗi địa phương đều không giống nhau, chất lượng tốt nhất hiển nhiên là tiểu diệp tử đàn ở Ấn Độ nhưng tiểu diệp tử đần của Ấn Độ sớm đã bị Minh triều hoàng gia cho thu mua sạch hoàng gia chi mộc chính là chỉ tiểu diệp Tử Đàn của Ấn Độ lúc đó.
Nhưng coi như là cùng một khu vực thì cây tử đàn cũng khác nhau, hoàng gia tuyển dụng cây tử đàn tự nhiên là chọn một khối gỗ có hoa văn tốt nhất, còn lại thứ đầu thừa đuôi thẹo thì không có trân quý như vậy rồi.
Cử một cái ví dụ đơn giản, từ một cái lớp học chọn một người có thành tích tốt, cố nhiên cái thành tích này sẽ rất kinh người, nhưng cái này không thể đại biểu cho trình độ trung bình của lớp này. Cây tử đàn cũng là như vậy, nhưng không chỉ có tử đàn, cnhững thứ trân quý khác cũng theo đạo lý này.
Cho nên, có người tốn mấy vạn đồng mua phật châu tử đàn không tính là đắt, có người tốn mấy trăm mua cũng không tính là rẻ. Dĩ nhiên, là chưa nói đến chuyện mua phải hàng giả.
Phật châu tử đàn củaTống Hùng chỉ là vật phẩm thông thường, hoa văn hỗn độn cũng chính là dùng một ít đầu thừa đuôi thẹo đánh bóng mà ra, như vậy một chuỗi phật châu thành phẩm bất quá chỉ mấy chục đồng.
Là ông chủ của Hoa Bảo Lầu, lăn lộn ở thị trường Đông Đài nhiều năm như vậy, Hoa Bác Vinh tự nhiên là biết có mờ ám trong đó, trên thực tế đây cũng là quy tắc ngầm mà hầy hết các cửa hàng đồ cổ trên con phố này ngầm thừa nhận, nhìn chung Hoa Bảo Lầu của ông ấy cũng giống như vậy.
Đặt phía ngoài cùng, đều là dùng để lừa dối du khách không hiểu chuyện, hơn mười khối vật nhỏ bán mấy trăm một nghìn đồng đối với du khách hiện tại cũng không đáng là bao.
Nhìn thấy Hoa Bác Vinh và Phương Minh chỉ là cười cười không tiếp lời Tống Hùng cũng không nói khoát nữa, dẫn ba người hướng phía lầu hai đi tới.
Vừa mới bước lên cầu thang lầu hai, nhãn tình của Phương Minh liền sáng lên, một bên Hoa Bác Vinh càng là tấm tắc lên tiếng, "Lão Tống, không nhìn ra đồ tốt của anh không ít a. "
"Đâu có đâu có, mấy thứ nhỏ nhặt này sao có thể đặt vào mắt của Hoa lão bản. "
Lúc này lão Tống làm ra vẻ khiêm tốn, Phương Minh cười một tiếng, đây tựa hồ là một cái đặc tính của người trong nước,từ mình vẫn lấy làm tự hào ngược lại ở trước mặt người khác lại ra vẻ rất khiêm tốn.
Rất rõ ràng, đồ đạc ở lầu hai này mới là thứ mà Tống Hùng quan tâm, cũng là bảo bối mà Tống Hùng vẫn lấy làm kiêu ngạo. Mà Phương Minh đúng là bị mấy thứ đồ trong đó hấp dẫn rồi.
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Văn Bảo Trân!
Gần lối vào của thành đồ cổ Đông Đài, một trung niên nam tử đã đứng đó chờ, chứng kiến Hoa Bác Vinh trên mặt tươi cười đón.
"Hoa lão bản tới rồi. "
"Lão Tống, để cho anh chờ lâu a. "
"Đâu có đâu có, tôi cũng là mới vừa tới. "
Nghe trung niên nam tử này nói, Phương Minh đứng ở sau lưng Hoa Bác Vinh cũng cười một tiếng, trung niên nam tử này rõ ràng nói lời khách khí, trước cửa quét dọn sạch sẽ như vậy thì ít nhất đã đến được hơn nửa canh giờ.
"Được rồi lão Tống, giữa chúng ta chớ khách khí, vị này chính là Phương Minh, là thân thích ở xa của ta, lúc này đây hắn muốn đến xem cửa hàng này của anh. "
Hoa Bác Vinh và Tống Hùng hàn huyên khách sáo vài câu sau đó giới thiệu Phương Minh, mà Tống Hùng cũng lúc nhìn Phương Minh trong mắt có vẻ kinh ngạc hiện lên.
Tối hôm qua Hoa Bác Vinh gọi điện thoại cho hắn bảo ngày mai sẽ có một vị bằng hữu muốn xem qua tiệm của hắn một chút nếu như cảm thấy thích hợp sẽ sang lại, trong lòng Tống Hùng cho rằng tối thiểu cũng là một người hơn 40, dù sao mở loại cửa hàng này đều là đã có tuổi.
Thứ nhất là bởi vì người tuổi trẻ bây giờ đối với mấy cái này không có hứng thú, thứ hai là bởi vì kinh doanh loại cửa hàng này cần có nhãn lực nhất định, mà nhãn lực đến từ chính kinh nghiệm, tối thiểu cũng phải có thời gian mười mấy xem là nhập môn.
Bây giờ thấy Phương Minh trẻ tuồi, nhiệt tình trên mặt Tống Hùng thiếu mất một nửa, tại hắn nghĩ đến Phương Minh tuổi trẻ như vậy phấn lớn chỉ là nhất thời hứng thú, coi như thật là muốn sang lại cửa hàng này chỉ sợ cũng sẽ không tiếp nhận những bảo bối trong tiệm của hắn.
Hoa Bác Vinh cũng phát giác ra thái độ biến hóa của Tống Hùng, bất quá hắn không nói gì thêm, ngược lại lần này là mang Phương Minh đến xem cửa hàng, còn như có muốn sang nhượng hay không lại vẫn là một chuyện khác.
Nhưng thật ra Phương Minh không thèm để ý chút nào đến thái độ biến hóa của Tống Hùng, cười ha hả gật đầu chào hỏi, "Chào Tống lão bản. "
"Phương thiếu tuổi quá trẻ nhưng lai làm ăn lớn, thực sự là hậu sinh khả uý a. "
Là người làm ăn, Tống Hùng mặc dù nói trong lòng không chút nào để ý Phương Minh, nhưng trong giọng nói vẫn làm ra vẻ nịnh hót, bất quá ở trong lòng hắn đã đem Phương Minh coi là một tên phú nhị đại.
Phương Minh nở nụ cười không giải thích, ánh mắt bắt đầu quan sát cửa tiệm Văn Bảo Trân này.
Trước cửa Văn Bảo Trân trước hai cây đại trụ, mặt trên điêu khắc một ít đồ án long phượng, mà ở cột gỗ hai bên còn lại là hai tòa thạch sư đứng thẳng, trang nghiêm uy vũ.
“Sư tử bằng đá chắc là sau khi Tống lão bản sang lại cửa hàng mới thỉnh về!. " Phương Minh cười ha hả giống như vô tình hỏi.
Nghe được lời này của Phương Minh lời này, Tống Hùng trên mặt liền lộ ra vẻ không ngờ, bởi vì hắn thật không ngờ Phương Minh sẽ nói ra một chữ"Thỉnh ”.
Bây giờ rất nhiều người tuổi trẻ căn bản cũng không biết, đối với sư tử bằng đá thậm chí còn có một ít phật châu ngọc bội cũng không thể dùng "Mua " hoặc là "Làm ra " để gọi, chỉ có thể là dùng chữ “Thỉnh”.
Chí ít chữ “Thỉnh” này của Phương Minh làm cho Tống Hùng để cao hắn thêm một điểm, lập tức giải thích: "Đúng vậy, sư tử bằng đá này là tôi một năm trước thỉnh về, lúc đó còn cố ý đưa đến chùa miểu để khai quang qua. "
Phương Minh nhìn chằm chằm sư tử bằng đá mấy lần, khóe miệng cong cong cũng không hỏi thêm, sau đó liền theo chân Tống Hùng bước vào trong cửa hàng.
Giống với Hoa Bác Vinh giới thiệu, diện tích của Văn Bảo Trân không nhỏ, toàn bộ tầng một là hơn một trăm năm mươi mét vuông, chiều dài cũng có ba mươi mét, bên trái còn có một cầu thang gỗ đi thông lên lầu hai.
"Đồ vật ở lầu một đa số đều là nhằm vào một ít khách lạ và du khách, mấy cái quầy ở đây tổng cộng có thể trưng bày hơn năm trăm đồ vật nhỏ. "
Tống Hùng một bên giới thiệu mà Phương Minh cũng vừa quan sát, rất nhiều quầy trưng bày đã trống không, nhưng trong tủ cũng còn trưng bày một ít đồ vật nhỏ như phật châu, đồ chơi văn hoá, cây hạch đào các loại.
"Lão Tống, lầu một này của anh không có gì đẹp mắt, hay là trực tiếp dẫn chúng ta lên lầu hai đi!. "
Hoa Bác Vinh vẫn chú ý Phương Minh, sau khi thấy Phương Minh ở lầu một đi dạo một vòng rồi mở miệng nói.
Là một trong những thương gia đầu tiên của Đồng Đài, Hoa Bác Vinh đối với phương pháp của một vài cửa hàng hiểu rất rõ ràng, giống như cửa hàng này của lão Tống có hai tầng, thông thường tầng thứ nhất cũng sẽ không có thứ gì tốt, đều là hơn mấy trăm nghìn đồ vật nhỏ, đối tượng cũng là du khách vùng khác hoặc là tán khách đi lang thang.
Thứ tốt thật sự đều là đặt ở lầu hai, đương nhiên lầu hai thông thường cũng chỉ là tiếp đãi khách quen hoặc là thoạt nhìn là khách hàng lớn có khả năng mua.
Bị Hoa Bác Vinh nói như vậy, Tống Hùng trên mặt lộ ra biểu tình phẫn nộ giải thích: "Hoa lão bản, tiểu điếm của tôi hiển nhiên không thể so với Hoa bảo Lầu, bất quá nơi đây cũng là có không ít thứ tốt. "
Nói xong, Tống Hùng tay chỉ một cái tủ trưng bày trước mặt Phương Minh nói rằng: "Phương thiếu hẳn đã thấy những thứ phật châu này đều là tiểu diệp tử đàn, chỉ là những phật châu này đều có giá là mấy vạn. "
Nghe được Tống Hùng nói, ngoại trừ Hoa Minh Minh có chút hiếu kỳ nhìn sang, Phương Minh và Hoa Bác Vinh đều nở nụ cười, e rằng rất nhiều người vừa nghe đến cây tử đàn đã cảm thấy rất trân quý, dù sao cũng là có một tấc cây tử đàn là có một tấc vàng mỹ dự, thời xưa càng là hoàng gia chi mộc.
Có được danh xưng như vậy liền khiến cho rất nhiều người vừa nghe đến cây tử đàn liền cảm giác trân quý không ngớt, nhưng trên thực tế cây tử đàn chỉ là tên gọi chung cho một loài cây, phía dưới còn rất nhiều phân loại.
Quất sinh hoài nam tắc vi quất, sinh vu hoài bắc tắc vi chỉ.
Cây tử đàn cũng giống như vậy, bởi vì ảnh hưởng của môi trường sản sinh ra nó, mỗi địa phương đều không giống nhau, chất lượng tốt nhất hiển nhiên là tiểu diệp tử đàn ở Ấn Độ nhưng tiểu diệp tử đần của Ấn Độ sớm đã bị Minh triều hoàng gia cho thu mua sạch hoàng gia chi mộc chính là chỉ tiểu diệp Tử Đàn của Ấn Độ lúc đó.
Nhưng coi như là cùng một khu vực thì cây tử đàn cũng khác nhau, hoàng gia tuyển dụng cây tử đàn tự nhiên là chọn một khối gỗ có hoa văn tốt nhất, còn lại thứ đầu thừa đuôi thẹo thì không có trân quý như vậy rồi.
Cử một cái ví dụ đơn giản, từ một cái lớp học chọn một người có thành tích tốt, cố nhiên cái thành tích này sẽ rất kinh người, nhưng cái này không thể đại biểu cho trình độ trung bình của lớp này. Cây tử đàn cũng là như vậy, nhưng không chỉ có tử đàn, cnhững thứ trân quý khác cũng theo đạo lý này.
Cho nên, có người tốn mấy vạn đồng mua phật châu tử đàn không tính là đắt, có người tốn mấy trăm mua cũng không tính là rẻ. Dĩ nhiên, là chưa nói đến chuyện mua phải hàng giả.
Phật châu tử đàn củaTống Hùng chỉ là vật phẩm thông thường, hoa văn hỗn độn cũng chính là dùng một ít đầu thừa đuôi thẹo đánh bóng mà ra, như vậy một chuỗi phật châu thành phẩm bất quá chỉ mấy chục đồng.
Là ông chủ của Hoa Bảo Lầu, lăn lộn ở thị trường Đông Đài nhiều năm như vậy, Hoa Bác Vinh tự nhiên là biết có mờ ám trong đó, trên thực tế đây cũng là quy tắc ngầm mà hầy hết các cửa hàng đồ cổ trên con phố này ngầm thừa nhận, nhìn chung Hoa Bảo Lầu của ông ấy cũng giống như vậy.
Đặt phía ngoài cùng, đều là dùng để lừa dối du khách không hiểu chuyện, hơn mười khối vật nhỏ bán mấy trăm một nghìn đồng đối với du khách hiện tại cũng không đáng là bao.
Nhìn thấy Hoa Bác Vinh và Phương Minh chỉ là cười cười không tiếp lời Tống Hùng cũng không nói khoát nữa, dẫn ba người hướng phía lầu hai đi tới.
Vừa mới bước lên cầu thang lầu hai, nhãn tình của Phương Minh liền sáng lên, một bên Hoa Bác Vinh càng là tấm tắc lên tiếng, "Lão Tống, không nhìn ra đồ tốt của anh không ít a. "
"Đâu có đâu có, mấy thứ nhỏ nhặt này sao có thể đặt vào mắt của Hoa lão bản. "
Lúc này lão Tống làm ra vẻ khiêm tốn, Phương Minh cười một tiếng, đây tựa hồ là một cái đặc tính của người trong nước,từ mình vẫn lấy làm tự hào ngược lại ở trước mặt người khác lại ra vẻ rất khiêm tốn.
Rất rõ ràng, đồ đạc ở lầu hai này mới là thứ mà Tống Hùng quan tâm, cũng là bảo bối mà Tống Hùng vẫn lấy làm kiêu ngạo. Mà Phương Minh đúng là bị mấy thứ đồ trong đó hấp dẫn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.