Chương 36: Chương 36: Người đồng đạo
Cửu Đăng Hiền Lành
03/10/2018
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------------------
“Ông chủ, ông chủ có ở đây không?”
Dưới lầu, đột nhiên truyền đến tiếng gọi, Tống Hùng nhìn Hoa Bác Vinh và Phương Minh, rồi chúi đầu xuống dưới cầu thang nói lớn: “Có, có chuyện gì vậy?”
Tống Hùng đi xuống dưới lầu, Phương Minh nhìn Hoa Minh Minh cười nói: “Đi thôi, chúng ta cũng xuống lầu đi, là sư tử đá hay tỳ hưu thì cũng phải tận mắt nghiệm chứng chứ.”
Lúc Phương Minh và hai cha con Hoa Bác Vinh xuống lầu, cửa tiệm xuất hiện hai người, một ông lão và một người đàn ông trung niên, lúc này Tống Hùng đang trò chuyện cùng hai người họ.
“Ông chủ, ông đang muốn chuyển nhượng tiệm này đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng hai người tới chậm rồi, tiệm mới vừa được chuyển nhượng xong mới nãy, người tiếp nhận cửa hàng của tôi… Đây, chính là ông chủ Phương đây.”
Hoa Bác Vinh vừa xuống lầu thì vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện giữa Tống Hùng và người đàn ông trung niên kia, nghe thấy nội dung cuộc đối thoại thì hơi nhíu mày, nhưng lại lập tức giãn ra ngay, dù sao cửa tiệm này cũng đã ký hợp đồng chuyển nhượng, cho dù có đối thủ cạnh tranh đến đây cũng không sợ Tống Hùng nhân cơ hội này tăng giá.
Lời nói của Tống Hùng khiến ánh mắt ông lão và người đàn ông trung niên dừng lại trên người Phương Minh, trong ánh mắt người đàn ông trung niên hiện lại sự kinh ngạc, về phần ông lão lại hướng Phương Minh gật đầu, Phương Minh cũng đáp lễ đối phương một bằng một ánh mắt chào đón.
“Chúc mừng ông chủ Phương, thật ra chúng tôi không phải muốn thuê cửa hàng, mà là muốn tìm ông chủ có chuyện khác.” Người đàn ông trung niên và ông lão trao đổi ánh mắt với nhau một lúc, rồi người đàn ông trung niên mới mở miệng nói: “Xin tự giới thiệu tôi họ Hoàng, đây là chú họ của tôi, chúng tôi muốn hỏi chủ tiệm là cậu đây có bán cặp sư tử đá trước cửa không?”
Hoàng Toàn nói xong thì nhìn Phương Minh, nhưng ông hơi khó hiểu vì trong lúc ông nói ngoại trừ người chủ mới trẻ tuổi kia, ba người còn lại đều nhìn ông với ánh mắt kỳ lạ.
Là ông nói sai gì sao?
“Chủ tiệm Phương là như vầy, bởi vì nhà chúng tôi có một tổ trạch(1) từ thời dân quốc, hiện tại sắp sửa lại, nhưng muốn mặt tiền cổng trước phô trương một chút, mà cặp sư tử đá trước cửa cửa tiệm các cậu trông có vẻ được bảo quản khá tốt, vậy nên rất hợp với yêu cầu của chúng tôi.”
(1)Tổ trạch: nhà do ông bà để lại
Hoàng Toàn tiếp tục giải thích, Tống Hùng bên cạnh đang muốn mở miệng thì Phương Minh đã giành lên tiếng trước: “À, vậy hai người muốn ra giá bao nhiêu?”
“Hiện nay sư tử được điêu khắc bằng đá cẩm thạch với kích thước này trên thị trường chắc tầm khoảng 3 vạn(2), nếu chủ tiệm nguyện ý bán chúng tôi chắc chắn sẽ cho chủ tiệm một cái giá thích hợp, mười vạn(2), chúng tôi mua cặp sư tử đá này với giá mười vạn.” Hoàng Toàn gần như không hề suy nghĩ mà đưa ra giá.
(2)~100 triệu D/~340 triệu D
Tống Hùng bên cạnh nghe thấy giá Hoàng Toàn đưa ra thì khóe mắt giật mấy cái, sư tử đá này là ông lúc trước tốn hai vạn mới thu mua được, cái này tuy cũng xem như có chút niên đại, nhưng đá không giống với những thứ khác càng lỗi thời càng đáng giá, cái giá hai vạn kia ông cho rằng đã cao lắm rồi.
Nhưng hiện tại chỉ mới qua có 2, 3 năm, vậy mà lại có người chịu đưa ra giá mười vạn, điều này khiến Tống Hùng hối hận đến nỗi con tim rỉ máu, nếu hai người này đến sớm hơn một chút ông nhất định dứt khoát bán ngay cặp sư tử đá này.
Lúc này đây, ông đã quên bẵng chuyện tỳ hưu, trong đầu đều đắm chìm trong mười vạn lẫn sự hối hận.
Phương Minh cũng có chút kinh ngạc nhìn vào mắt người đàn ông trung niên này, sư tử đá này lúc trước Tống Hùng tốn bao nhiêu tiền để mua thì cậu không biết, nhưng có cỡ nào cũng không đến mười vạn, đây rõ ràng là giá gấp mấy lần mà.
Tất nhiên, lợi nhuận thu được gấp mấy lần như vậy trong giới chơi đồ mỹ nghệ và đồ cổ không hiếm thấy, ngàn vàng khó mua được niềm vui, gặp người thích đồ này lại không thiếu tiền, đưa ra giá gấp mấy lần cũng là chuyện bình thường.
Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm(3), đây chính là câu nói lưu hành trong thị trường đồ cổ.
(3)Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm: chủ yếu dùng trong tiệm đồ cổ hoặc cửa hàng bán hàng xa xỉ. Ý chỉ bình thường họ không bán được gì, nhưng chỉ cần bán một món đồ thì lợi nhuận sẽ rất cao.
Thế nhưng, trừ khi có sự yêu thích đặc biệt với hai khối đá này, tin chắc rằng không ai sẽ nguyện ý dùng cái giá cao gấp vài lần để mua cặp sư tử đá này, hơn nữa đối phương cũng đã nói rồi, chỉ là để trang trí cho mặt tiền nhà cũ mà thôi.
“Phương Minh,” Ánh mắt Hoa Bác Vinh nhìn về phía Phương Minh, hiện tại Phương Minh là chủ của cửa tiệm này, có bán sư tử đá này hay không là do cậu quyết định.
“Không biết ông đây xưng hô như thế nào?” Phương Minh không trả lời ngay, ngược lại lại nhìn về phía chú họ của Hoàng Toàn mở miệng dò hỏi.
“Lão họ Lý, mộc tử lý(4).” Ông lão cười ha ha đáp.
(4)Chữ lý (李) ghéo từ chữ mộc (木) và chữ tử (子).
“Lý lão tiên sinh thật là có mắt nhìn, vậy mà có thể nhận ra cặp thú bên ngoài chính là một cặp tỳ hưu.”
Lời Phương Minh vừa thốt ra, vẻ mặt ông lão liền thay đổi, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, mắt nhìn chăm chăm Phương Minh cả buổi mới hít sâu một hơi hướng Phương Minh ôm quyền nói: “Hóa ra là người đồng đạo, lúc trước lão đây đã thất lễ.”
Thái độ của Lý lão tiên sinh khiến Hoàng Toàn ở bên cạnh có chút không ngờ tới, ánh mắt tò mò đánh giá Phương Minh.
“Người anh em tuy mới tuổi này đã có thể nhìn ra đây là một cặp tỳ hưu quả thật có mắt nhìn, nếu đã là người đồng đạo vậy lão đây cũng không giấu giếm nữa, lão họ Lý tên Thừa Hiện là một thầy tướng số, lần này đến đây là vì nhà khách hàng có người chết, người này là bị giết hại, tuy hung phạm đã bị xử tử hình, nhưng để phòng ngừa oán khí người chết chưa tiêu tan nên lão tính mua cặp tỳ hưu này để trấn áp oán khí.”
Lời Lý Thừa Hiện vừa thốt ra Hoa Minh Minh liền trợn mắt, bởi vì lời ông lão này chẳng khác nào đã chứng thật phán đoán của Phương Minh.
“Sao ông biết đây là tỳ hưu, đây rõ ràng là sư tử đá mà?” Hoa Minh Minh không cam tâm chất vấn.
Đôi mắt già nua của Lý Thừa Hiện có chút hoài nghi nhìn Hoa Minh Minh, bởi vì ông không hiểu tại sao Hoa Minh Minh lại hỏi câu hỏi này, rõ ràng người đồng đạo này đã nhận ra đây là tỳ hưu, sao cậu trai trẻ này vẫn còn chất vấn ông?
“Lão đây làm nghề này đã hơn năm mươi năm, tỳ hưu và sư tử đá làm sao có thể nhận nhầm chứ, nhất là khí chất của hai con này hoàn toàn khác nhau, chỉ cần tới gần là có thể cảm nhận được sự khác biệt, con tỳ hưu này lại gần sẽ cho người ta cảm giác âm lãnh.”
“Khí chất cái gì chứ, sao tôi lại không cảm giác được?”
Hoa Minh Minh ra cửa đi vài vòng quanh tượng sư tử đá nhưng không hề phát hiện thấy gì khác lạ.
“Ơ… anh bạn trẻ này, sự biến hóa của khí chất người bình thường tất nhiên không dễ cảm nhận được rồi, cho dù là lão đây cũng phải mất gần mười năm mới xem như có thể cảm nhận được khí chất này đấy.”
Nói tới đây Lý Thừa Hiện lại nhìn về phía Phương Minh, bởi vì ông có chút tò mò làm sao mà Phương Minh có thể biết đây là tỳ hưu.
Nếu nhìn hình dáng thì chính là một cặp sư tử đá, còn ông có thể cảm ứng thông qua khí chất được, thì phải nhờ năm mươi năm vun đắp kinh nghiệm mới có thể học được, mà chàng trai trẻ kia cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ cũng có thể cảm ứng được khí chất?
Lý Thừa Hiện không muốn thừa nhận sự suy đoán này, vì như vậy có nghĩa rằng bản lĩnh cảm nhận được khí chất mà ông khổ cực nửa đời người cũng không tính là gì cả.
Lý Thừa Hiện đánh giá Phương Minh, ngoại hình thanh tú nhưng ánh mắt lại rất có thần, quan trọng nhất là trên khuôn mặt chàng trai trẻ này luôn nở nụ cười như gió xuân.
Khí chất này giống như là của một thư sinh nho nhã đọc đủ mọi loại sách thơ văn. Giống như vị tú tài được tất cả mọi người trong thôn tôn kính nhất lúc ông còn trẻ năm xưa.
Tất nhiên Lý Thừa Hiện cũng không biết Phương Minh sở dĩ cho ông cảm giác như vậy là vì Phương Minh đã cảm ứng(5) được tới sao Văn Khúc(6), là kết quả của việc được ánh sáng sao Văn Khúc tẩy trừ thân thể.
(5)Cảm ứng: nhận sự kích thích từ bên ngoài sinh ra phản ứng tương thích.
(6)Sao Văn Khúc: Văn Xương Đế Quân hay Văn Khúc Tinh là vị thần được dân gian lẫn Đạo giáo tôn sùng là thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân. Người Trung Quốc thời xưa cho rằng đây là tinh tú nắm giữ công danh và văn vận của thế nhân.
Phương Minh biết Lý Thừa hiện tại đang nghĩ cái gì, nhưng cậu không giải thích với Lý Thừa Hiện, mà đi thẳng đến chỗ Hoa Minh Minh, nói đúng hơn là đi đến cặp tỳ hưu trước cửa.
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------------------
“Ông chủ, ông chủ có ở đây không?”
Dưới lầu, đột nhiên truyền đến tiếng gọi, Tống Hùng nhìn Hoa Bác Vinh và Phương Minh, rồi chúi đầu xuống dưới cầu thang nói lớn: “Có, có chuyện gì vậy?”
Tống Hùng đi xuống dưới lầu, Phương Minh nhìn Hoa Minh Minh cười nói: “Đi thôi, chúng ta cũng xuống lầu đi, là sư tử đá hay tỳ hưu thì cũng phải tận mắt nghiệm chứng chứ.”
Lúc Phương Minh và hai cha con Hoa Bác Vinh xuống lầu, cửa tiệm xuất hiện hai người, một ông lão và một người đàn ông trung niên, lúc này Tống Hùng đang trò chuyện cùng hai người họ.
“Ông chủ, ông đang muốn chuyển nhượng tiệm này đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng hai người tới chậm rồi, tiệm mới vừa được chuyển nhượng xong mới nãy, người tiếp nhận cửa hàng của tôi… Đây, chính là ông chủ Phương đây.”
Hoa Bác Vinh vừa xuống lầu thì vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện giữa Tống Hùng và người đàn ông trung niên kia, nghe thấy nội dung cuộc đối thoại thì hơi nhíu mày, nhưng lại lập tức giãn ra ngay, dù sao cửa tiệm này cũng đã ký hợp đồng chuyển nhượng, cho dù có đối thủ cạnh tranh đến đây cũng không sợ Tống Hùng nhân cơ hội này tăng giá.
Lời nói của Tống Hùng khiến ánh mắt ông lão và người đàn ông trung niên dừng lại trên người Phương Minh, trong ánh mắt người đàn ông trung niên hiện lại sự kinh ngạc, về phần ông lão lại hướng Phương Minh gật đầu, Phương Minh cũng đáp lễ đối phương một bằng một ánh mắt chào đón.
“Chúc mừng ông chủ Phương, thật ra chúng tôi không phải muốn thuê cửa hàng, mà là muốn tìm ông chủ có chuyện khác.” Người đàn ông trung niên và ông lão trao đổi ánh mắt với nhau một lúc, rồi người đàn ông trung niên mới mở miệng nói: “Xin tự giới thiệu tôi họ Hoàng, đây là chú họ của tôi, chúng tôi muốn hỏi chủ tiệm là cậu đây có bán cặp sư tử đá trước cửa không?”
Hoàng Toàn nói xong thì nhìn Phương Minh, nhưng ông hơi khó hiểu vì trong lúc ông nói ngoại trừ người chủ mới trẻ tuổi kia, ba người còn lại đều nhìn ông với ánh mắt kỳ lạ.
Là ông nói sai gì sao?
“Chủ tiệm Phương là như vầy, bởi vì nhà chúng tôi có một tổ trạch(1) từ thời dân quốc, hiện tại sắp sửa lại, nhưng muốn mặt tiền cổng trước phô trương một chút, mà cặp sư tử đá trước cửa cửa tiệm các cậu trông có vẻ được bảo quản khá tốt, vậy nên rất hợp với yêu cầu của chúng tôi.”
(1)Tổ trạch: nhà do ông bà để lại
Hoàng Toàn tiếp tục giải thích, Tống Hùng bên cạnh đang muốn mở miệng thì Phương Minh đã giành lên tiếng trước: “À, vậy hai người muốn ra giá bao nhiêu?”
“Hiện nay sư tử được điêu khắc bằng đá cẩm thạch với kích thước này trên thị trường chắc tầm khoảng 3 vạn(2), nếu chủ tiệm nguyện ý bán chúng tôi chắc chắn sẽ cho chủ tiệm một cái giá thích hợp, mười vạn(2), chúng tôi mua cặp sư tử đá này với giá mười vạn.” Hoàng Toàn gần như không hề suy nghĩ mà đưa ra giá.
(2)~100 triệu D/~340 triệu D
Tống Hùng bên cạnh nghe thấy giá Hoàng Toàn đưa ra thì khóe mắt giật mấy cái, sư tử đá này là ông lúc trước tốn hai vạn mới thu mua được, cái này tuy cũng xem như có chút niên đại, nhưng đá không giống với những thứ khác càng lỗi thời càng đáng giá, cái giá hai vạn kia ông cho rằng đã cao lắm rồi.
Nhưng hiện tại chỉ mới qua có 2, 3 năm, vậy mà lại có người chịu đưa ra giá mười vạn, điều này khiến Tống Hùng hối hận đến nỗi con tim rỉ máu, nếu hai người này đến sớm hơn một chút ông nhất định dứt khoát bán ngay cặp sư tử đá này.
Lúc này đây, ông đã quên bẵng chuyện tỳ hưu, trong đầu đều đắm chìm trong mười vạn lẫn sự hối hận.
Phương Minh cũng có chút kinh ngạc nhìn vào mắt người đàn ông trung niên này, sư tử đá này lúc trước Tống Hùng tốn bao nhiêu tiền để mua thì cậu không biết, nhưng có cỡ nào cũng không đến mười vạn, đây rõ ràng là giá gấp mấy lần mà.
Tất nhiên, lợi nhuận thu được gấp mấy lần như vậy trong giới chơi đồ mỹ nghệ và đồ cổ không hiếm thấy, ngàn vàng khó mua được niềm vui, gặp người thích đồ này lại không thiếu tiền, đưa ra giá gấp mấy lần cũng là chuyện bình thường.
Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm(3), đây chính là câu nói lưu hành trong thị trường đồ cổ.
(3)Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm: chủ yếu dùng trong tiệm đồ cổ hoặc cửa hàng bán hàng xa xỉ. Ý chỉ bình thường họ không bán được gì, nhưng chỉ cần bán một món đồ thì lợi nhuận sẽ rất cao.
Thế nhưng, trừ khi có sự yêu thích đặc biệt với hai khối đá này, tin chắc rằng không ai sẽ nguyện ý dùng cái giá cao gấp vài lần để mua cặp sư tử đá này, hơn nữa đối phương cũng đã nói rồi, chỉ là để trang trí cho mặt tiền nhà cũ mà thôi.
“Phương Minh,” Ánh mắt Hoa Bác Vinh nhìn về phía Phương Minh, hiện tại Phương Minh là chủ của cửa tiệm này, có bán sư tử đá này hay không là do cậu quyết định.
“Không biết ông đây xưng hô như thế nào?” Phương Minh không trả lời ngay, ngược lại lại nhìn về phía chú họ của Hoàng Toàn mở miệng dò hỏi.
“Lão họ Lý, mộc tử lý(4).” Ông lão cười ha ha đáp.
(4)Chữ lý (李) ghéo từ chữ mộc (木) và chữ tử (子).
“Lý lão tiên sinh thật là có mắt nhìn, vậy mà có thể nhận ra cặp thú bên ngoài chính là một cặp tỳ hưu.”
Lời Phương Minh vừa thốt ra, vẻ mặt ông lão liền thay đổi, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, mắt nhìn chăm chăm Phương Minh cả buổi mới hít sâu một hơi hướng Phương Minh ôm quyền nói: “Hóa ra là người đồng đạo, lúc trước lão đây đã thất lễ.”
Thái độ của Lý lão tiên sinh khiến Hoàng Toàn ở bên cạnh có chút không ngờ tới, ánh mắt tò mò đánh giá Phương Minh.
“Người anh em tuy mới tuổi này đã có thể nhìn ra đây là một cặp tỳ hưu quả thật có mắt nhìn, nếu đã là người đồng đạo vậy lão đây cũng không giấu giếm nữa, lão họ Lý tên Thừa Hiện là một thầy tướng số, lần này đến đây là vì nhà khách hàng có người chết, người này là bị giết hại, tuy hung phạm đã bị xử tử hình, nhưng để phòng ngừa oán khí người chết chưa tiêu tan nên lão tính mua cặp tỳ hưu này để trấn áp oán khí.”
Lời Lý Thừa Hiện vừa thốt ra Hoa Minh Minh liền trợn mắt, bởi vì lời ông lão này chẳng khác nào đã chứng thật phán đoán của Phương Minh.
“Sao ông biết đây là tỳ hưu, đây rõ ràng là sư tử đá mà?” Hoa Minh Minh không cam tâm chất vấn.
Đôi mắt già nua của Lý Thừa Hiện có chút hoài nghi nhìn Hoa Minh Minh, bởi vì ông không hiểu tại sao Hoa Minh Minh lại hỏi câu hỏi này, rõ ràng người đồng đạo này đã nhận ra đây là tỳ hưu, sao cậu trai trẻ này vẫn còn chất vấn ông?
“Lão đây làm nghề này đã hơn năm mươi năm, tỳ hưu và sư tử đá làm sao có thể nhận nhầm chứ, nhất là khí chất của hai con này hoàn toàn khác nhau, chỉ cần tới gần là có thể cảm nhận được sự khác biệt, con tỳ hưu này lại gần sẽ cho người ta cảm giác âm lãnh.”
“Khí chất cái gì chứ, sao tôi lại không cảm giác được?”
Hoa Minh Minh ra cửa đi vài vòng quanh tượng sư tử đá nhưng không hề phát hiện thấy gì khác lạ.
“Ơ… anh bạn trẻ này, sự biến hóa của khí chất người bình thường tất nhiên không dễ cảm nhận được rồi, cho dù là lão đây cũng phải mất gần mười năm mới xem như có thể cảm nhận được khí chất này đấy.”
Nói tới đây Lý Thừa Hiện lại nhìn về phía Phương Minh, bởi vì ông có chút tò mò làm sao mà Phương Minh có thể biết đây là tỳ hưu.
Nếu nhìn hình dáng thì chính là một cặp sư tử đá, còn ông có thể cảm ứng thông qua khí chất được, thì phải nhờ năm mươi năm vun đắp kinh nghiệm mới có thể học được, mà chàng trai trẻ kia cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ cũng có thể cảm ứng được khí chất?
Lý Thừa Hiện không muốn thừa nhận sự suy đoán này, vì như vậy có nghĩa rằng bản lĩnh cảm nhận được khí chất mà ông khổ cực nửa đời người cũng không tính là gì cả.
Lý Thừa Hiện đánh giá Phương Minh, ngoại hình thanh tú nhưng ánh mắt lại rất có thần, quan trọng nhất là trên khuôn mặt chàng trai trẻ này luôn nở nụ cười như gió xuân.
Khí chất này giống như là của một thư sinh nho nhã đọc đủ mọi loại sách thơ văn. Giống như vị tú tài được tất cả mọi người trong thôn tôn kính nhất lúc ông còn trẻ năm xưa.
Tất nhiên Lý Thừa Hiện cũng không biết Phương Minh sở dĩ cho ông cảm giác như vậy là vì Phương Minh đã cảm ứng(5) được tới sao Văn Khúc(6), là kết quả của việc được ánh sáng sao Văn Khúc tẩy trừ thân thể.
(5)Cảm ứng: nhận sự kích thích từ bên ngoài sinh ra phản ứng tương thích.
(6)Sao Văn Khúc: Văn Xương Đế Quân hay Văn Khúc Tinh là vị thần được dân gian lẫn Đạo giáo tôn sùng là thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân. Người Trung Quốc thời xưa cho rằng đây là tinh tú nắm giữ công danh và văn vận của thế nhân.
Phương Minh biết Lý Thừa hiện tại đang nghĩ cái gì, nhưng cậu không giải thích với Lý Thừa Hiện, mà đi thẳng đến chỗ Hoa Minh Minh, nói đúng hơn là đi đến cặp tỳ hưu trước cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.