Siêu Quậy Học Viện Noble School
Chương 17
Thúy Shyndy
23/07/2017
- Oài ... về khách sạn thôi!
Lyn có chút mệt mỏi sau hơn 10 tiếng đồng hồ nằm trên máy bay, với lại có chút không quen bởi đây là lần đầu nhỏ ngồi máy bay mà không phải phi cơ riêng. =.=
- Taxi!
Joey đứng ra mép đường, phất tay gọi 1 tiếng.
Ngay lập tức có 1 chiếc taxi dừng lại, người đàn ông da trắng mắt xanh ngồi trên xe hạ cửa kính xe rồi thò đầu ra hỏi:
- Please ask, where do people want to go? ( xin hỏi, mọi nguời muốn đi đâu ? )
Joey đứng đối diện, lặng thinh, không biết nên trả lời ra sao
Người đàn ông ngồi trong xe nhìn Joey với ánh mắt nhẫn nại pha 1 chút khó chịu.
Eri ở đằng sau huých huých hông Joey, nhỏ giọng:
- Kìa, người ta hỏi kìa, trả lời đi!
Joey quay ra nhìn người đàn ông trong xe, ấp úng:
- So ... so ri ... ai đôn ăn đơ sờ ten! ( xin lỗi, tôi không hiểu! )
Người đàn ông hơi nheo mắt nhìn Joey rồi không nói không rằng, phóng xe đi thẳng, để lại Joey đang thẫn thờ nhìn theo cùng với 4 con người ôm bụng cười nắc nẻ
Joey ngượng, quay ra trừng mắt:
- Cười cái gì mà cười!
- Haha ... không biết còn cố tỏ ra nguy hiểm cơ ... haha ...
Lyn vừa cười vừa nói, nhìn cái bộ mặt rất chi là gợi đòn
Joey mím môi, đỏ mặt quay đi
- Ơ, sao lại có mỗi 5 người, Kai đâu rồi?!
Rin chợt lên tiếng kéo tất cả mọi sự chú ý về câu nói của mình.
Mọi người nhìn quanh, phát hoảng, công nhận là Kai mất tích thật rồi.
Thế là, 5 người chia 4 hướng lục tung cái sân bay lên để " tìm người " ( dĩ nhiên là Eri - Erik 1 hướng né! )
...
Ở 1 nơi nào đó, có 1 cậu trai ủ rũ ngồi giữa dòng người " tây " đông đúc. Cậu ta muốn hỏi đường để ra lắm chứ ... cơ mà ... khổ 1 nỗi là không biết tiếng Anh, mở mồm ra có mà họ cười cho thối mặt ý chứ!
Nhưng mà tất cả chuyện này đâu phải do cậu, là do thằng quỷ Erik nghĩ ra mấy cái trò mèo này rồi bày đặt sang Anh chơi ấy chứ, để rồi bây giờ, Kai đã bị lạc đàn!
Càng nghĩ, mặt Kai lại càng đen lại, khí chất tỏa ra khiến người ta không ai muốn lại gần, người ngồi gần Kai nhất cũng là khoảng cách 5 mét.
Kai thấy tình hình này, tức cũ cộng tức mới, tay nắm chặt thành quyền, nhìn kiểu này là biết thể nào tí nữa cũng có thằng ăn đập
Chợt 1 giọng nói trong trẻo vang lên:
- Ha ... làm gì mà để họ tránh như tránh hủi thế!
Nghe được 1 câu nói tiếng Nhật ở đây, Kai không khỏi xúc động liền ngước mặt lên
2 gương mặt hoàn mỹ quen thuộc đối diện nhau.
- Sao lại là cậu hả con lợn!
Kai giật nảy mình, bất giác dịch người đi 1 tí
- Lợn? Ai là lợn?
Rin hơi nheo mày, giọng nói đe dọa thấy rõ, tay lăm le nắm đấm
- ... cậu ... cậu nghe nhầm rồi! làm gì có con lợn nào ở đây!
- Nghe nhầm? Tôi không có bị điếc nhá!
- ... vậy chắc vừa nãy ... tôi bị ... líu lưỡi!
Kai ấp úng, cúi gằm mặt không giám ngẩng đầu lên
Nhục, bách nhục!
Đường đường là bang chủ của 1 bang phái lừng lẫy, cậu chủ của 2 tập đoàn quyền lực, vậy mà giờ lại phải khép nép trước 1 đứa con gái, đúng là bội phần nhục mà!
- Tốt! Giờ thì đi!
Rin vỗ vai Kai khen ngợi, hất hàm lên giọng rồi đủng đỉnh đi trước, bạn Kai còn biết làm gì ngoài lầm lũi đi theo cơ chứ!
...
6 con người nam thanh nữ tú tập hợp đầy đủ ở cửa sân bay gây không ít sự chú ý. Người này dòm ngó, người kia bàn tán, nói chung là " LOẠN "!
" Két ... "
Đột nhiên 1 chiếc ô tô mui trần dừng lại trước mặt bọn họ, trên xe là 1 cậu con trai người châu Á đeo kính râm ăn mặc rất thời thượng
Cậu ta bỏ kính ra rồi nhìn thẳng vào bọn nó như là muốn xác nhận lại, chính xác là nhìn Lyn.
Cậu ta thốt lên:
- Ơ ... Lyn, sao bạn lại ở đây?!
Cả bọn dường như đổ dồn ánh mắt về phía Lyn đang ngớ người ra nhìn cậu trai trước mặt bằng ánh mắt lạ hoắc
Lyn hơi ngập ngừng:
- Ủa ... tôi và cậu quen nhau sao?!
- Sao lại không quen, bạn còn cho mình số điện thoại hẳn hoi nhá!
Cậu trai kia cười cười, đôi mắt 1 mí híp lại trông rất đáng yêu khiến Lyn sững người trong vài giây
Joey chợt hơi nhíu mày
- Cho ... số điện thoại?!
Lyn ngạc nhiên thấy rõ, đồng tử mở rộng
- Ừ!
Cậu ta gật đầu khẳng định rồi lại nói tiếp:
- Xin lỗi, từ hôm đó đến giờ đã không gọi điện cho bạn! Tại ngay hôm sau mình liền đi sang đây để ôn thi Quốc Tế!
Nghe cậu ta nói, đầu óc Lyn càng mù mịt, cố lục trong cái não thiếu i ốt của mình 1 vài hình ảnh liên quan tới cái người trước mặt, nhưng chả biết làm sao, càng cố nghĩ lại càng thêm mù mịt
Eri sau 1 hồi quan sát thì reo lên:
- A ... tôi nhớ rồi!
Cậu trai kia lại tiếp tục khoe nụ cười tỏa nắng:
- Nhớ ra rồi hả?!
Lyn ghé miệng sát tai Eri, thầm thì:
- Ai thế mày?!
- Hôm đầu tiên mới chuyển về đó, bọn mình không biết đường xuống canteen nên mày chả hỏi cái cậu này xong chả được cậu ta chỉ cho thây, trả giá bằng số điện thoại của mày. Thực lòng tao thấy cái giá đấy quá rẻ luôn ý!
Eri tặc lưỡi nói, giọng đầy chán nản với cái bộ não thiếu i ốt của con bạn mình.
Lyn lúc này mới nhớ ra, quay ra nhìn cậu trai kia cười hề hề:
- A, xin lỗi bạn! Tại ... lâu rồi nên mình không nhớ ra!
- Bạn nhớ lại là tốt rồi!
Cậu ta cười hề hề rồi giới thiệu:
- À, bạn vẫn chưa biết tên mình nhỉ! Mình tên Kaito!
- Chưa biết tên mà chào hỏi nhau như đúng rồi ấy nhỉ!
Joey nói, giọng châm chọc thấy rõ
Lyn hơi nheo mày:
- Kệ chứ, liên quan gì đến cậu!
- Không liên quan nhưng mà nó cứ đáp vô tai tôi!
- Thế thì lượn đi chỗ khác đi, khỏi phải nghe nữa!
Lyn lớn giọng
Mặt Joey càng ngày càng đen
Erik thấy tình hình căng quá nên đành xông vô dập lửa:
- A ... Kaito này, cậu có thể cho bọn tôi quá giang không?! Tại ... ở đây khó bắt Taxi quá!
Kaito hơi cười, giọng nói thoải mái:
- Không vấn đề! Mà bọn cậu là đi du lịch hả?!
- Ừ!
- Hay là về nhà tôi ở luôn đi! Đằng nào cũng chỉ có 1 mình tôi ở nên chán lắm, nhà cũng nhiều phòng trống nữa!
Joey nghe thế, định lên tiếng từ chối thì Rin đã nhanh hơn 1 bước:
- Vậy thì tốt quá rồi! Bọn tôi cũng chưa tìm được khách sạn!
Nói rồi nhìn Kaito cười toe toét
Kai đứng cạnh không khỏi thấy ngứa mắt mà chêm thêm 1 câu:
- Ghớm, thấy trai đẹp cái là mắt sáng lên!
- Kệ tôi! Ít ra còn hơn cái loại biến thái nhé!
Rin lè lưỡi bĩu môi trêu chọc
Kaito cười mỉm rồi lịch sự mở cửa xe, nói giọng dịu dàng:
- Mời lên xe!
3 nhỏ con gái thì háo hức đi lên xe, mọi hôm phóng như cướp ấy mà có thèm thắt dây an toàn đâu, hôm nay bày đặt thắt dây an toàn, lại còn ngồi im phăng phắc mới ghê cơ
3 nhỏ con gái lên xe rồi trả lẽ 3 cậu con trai lại không lên, nhưng lại lên với mấy cái bộ mặt đầy cưỡng ép.
Kaito cười gượng rồi phóng xe đi thẳng, hòa vào dòng xe cộ tấp nập
***
Shyn: tự nhiên cảm thấy anh Kaito này cười hơi nhiều đó! * nói với anh Kaito * anh ơi, hay quai hàm anh bẩm sinh đã bị lệch như thế rồi, cho nên không cười không được hả?!
Kaito : ...
Lyn có chút mệt mỏi sau hơn 10 tiếng đồng hồ nằm trên máy bay, với lại có chút không quen bởi đây là lần đầu nhỏ ngồi máy bay mà không phải phi cơ riêng. =.=
- Taxi!
Joey đứng ra mép đường, phất tay gọi 1 tiếng.
Ngay lập tức có 1 chiếc taxi dừng lại, người đàn ông da trắng mắt xanh ngồi trên xe hạ cửa kính xe rồi thò đầu ra hỏi:
- Please ask, where do people want to go? ( xin hỏi, mọi nguời muốn đi đâu ? )
Joey đứng đối diện, lặng thinh, không biết nên trả lời ra sao
Người đàn ông ngồi trong xe nhìn Joey với ánh mắt nhẫn nại pha 1 chút khó chịu.
Eri ở đằng sau huých huých hông Joey, nhỏ giọng:
- Kìa, người ta hỏi kìa, trả lời đi!
Joey quay ra nhìn người đàn ông trong xe, ấp úng:
- So ... so ri ... ai đôn ăn đơ sờ ten! ( xin lỗi, tôi không hiểu! )
Người đàn ông hơi nheo mắt nhìn Joey rồi không nói không rằng, phóng xe đi thẳng, để lại Joey đang thẫn thờ nhìn theo cùng với 4 con người ôm bụng cười nắc nẻ
Joey ngượng, quay ra trừng mắt:
- Cười cái gì mà cười!
- Haha ... không biết còn cố tỏ ra nguy hiểm cơ ... haha ...
Lyn vừa cười vừa nói, nhìn cái bộ mặt rất chi là gợi đòn
Joey mím môi, đỏ mặt quay đi
- Ơ, sao lại có mỗi 5 người, Kai đâu rồi?!
Rin chợt lên tiếng kéo tất cả mọi sự chú ý về câu nói của mình.
Mọi người nhìn quanh, phát hoảng, công nhận là Kai mất tích thật rồi.
Thế là, 5 người chia 4 hướng lục tung cái sân bay lên để " tìm người " ( dĩ nhiên là Eri - Erik 1 hướng né! )
...
Ở 1 nơi nào đó, có 1 cậu trai ủ rũ ngồi giữa dòng người " tây " đông đúc. Cậu ta muốn hỏi đường để ra lắm chứ ... cơ mà ... khổ 1 nỗi là không biết tiếng Anh, mở mồm ra có mà họ cười cho thối mặt ý chứ!
Nhưng mà tất cả chuyện này đâu phải do cậu, là do thằng quỷ Erik nghĩ ra mấy cái trò mèo này rồi bày đặt sang Anh chơi ấy chứ, để rồi bây giờ, Kai đã bị lạc đàn!
Càng nghĩ, mặt Kai lại càng đen lại, khí chất tỏa ra khiến người ta không ai muốn lại gần, người ngồi gần Kai nhất cũng là khoảng cách 5 mét.
Kai thấy tình hình này, tức cũ cộng tức mới, tay nắm chặt thành quyền, nhìn kiểu này là biết thể nào tí nữa cũng có thằng ăn đập
Chợt 1 giọng nói trong trẻo vang lên:
- Ha ... làm gì mà để họ tránh như tránh hủi thế!
Nghe được 1 câu nói tiếng Nhật ở đây, Kai không khỏi xúc động liền ngước mặt lên
2 gương mặt hoàn mỹ quen thuộc đối diện nhau.
- Sao lại là cậu hả con lợn!
Kai giật nảy mình, bất giác dịch người đi 1 tí
- Lợn? Ai là lợn?
Rin hơi nheo mày, giọng nói đe dọa thấy rõ, tay lăm le nắm đấm
- ... cậu ... cậu nghe nhầm rồi! làm gì có con lợn nào ở đây!
- Nghe nhầm? Tôi không có bị điếc nhá!
- ... vậy chắc vừa nãy ... tôi bị ... líu lưỡi!
Kai ấp úng, cúi gằm mặt không giám ngẩng đầu lên
Nhục, bách nhục!
Đường đường là bang chủ của 1 bang phái lừng lẫy, cậu chủ của 2 tập đoàn quyền lực, vậy mà giờ lại phải khép nép trước 1 đứa con gái, đúng là bội phần nhục mà!
- Tốt! Giờ thì đi!
Rin vỗ vai Kai khen ngợi, hất hàm lên giọng rồi đủng đỉnh đi trước, bạn Kai còn biết làm gì ngoài lầm lũi đi theo cơ chứ!
...
6 con người nam thanh nữ tú tập hợp đầy đủ ở cửa sân bay gây không ít sự chú ý. Người này dòm ngó, người kia bàn tán, nói chung là " LOẠN "!
" Két ... "
Đột nhiên 1 chiếc ô tô mui trần dừng lại trước mặt bọn họ, trên xe là 1 cậu con trai người châu Á đeo kính râm ăn mặc rất thời thượng
Cậu ta bỏ kính ra rồi nhìn thẳng vào bọn nó như là muốn xác nhận lại, chính xác là nhìn Lyn.
Cậu ta thốt lên:
- Ơ ... Lyn, sao bạn lại ở đây?!
Cả bọn dường như đổ dồn ánh mắt về phía Lyn đang ngớ người ra nhìn cậu trai trước mặt bằng ánh mắt lạ hoắc
Lyn hơi ngập ngừng:
- Ủa ... tôi và cậu quen nhau sao?!
- Sao lại không quen, bạn còn cho mình số điện thoại hẳn hoi nhá!
Cậu trai kia cười cười, đôi mắt 1 mí híp lại trông rất đáng yêu khiến Lyn sững người trong vài giây
Joey chợt hơi nhíu mày
- Cho ... số điện thoại?!
Lyn ngạc nhiên thấy rõ, đồng tử mở rộng
- Ừ!
Cậu ta gật đầu khẳng định rồi lại nói tiếp:
- Xin lỗi, từ hôm đó đến giờ đã không gọi điện cho bạn! Tại ngay hôm sau mình liền đi sang đây để ôn thi Quốc Tế!
Nghe cậu ta nói, đầu óc Lyn càng mù mịt, cố lục trong cái não thiếu i ốt của mình 1 vài hình ảnh liên quan tới cái người trước mặt, nhưng chả biết làm sao, càng cố nghĩ lại càng thêm mù mịt
Eri sau 1 hồi quan sát thì reo lên:
- A ... tôi nhớ rồi!
Cậu trai kia lại tiếp tục khoe nụ cười tỏa nắng:
- Nhớ ra rồi hả?!
Lyn ghé miệng sát tai Eri, thầm thì:
- Ai thế mày?!
- Hôm đầu tiên mới chuyển về đó, bọn mình không biết đường xuống canteen nên mày chả hỏi cái cậu này xong chả được cậu ta chỉ cho thây, trả giá bằng số điện thoại của mày. Thực lòng tao thấy cái giá đấy quá rẻ luôn ý!
Eri tặc lưỡi nói, giọng đầy chán nản với cái bộ não thiếu i ốt của con bạn mình.
Lyn lúc này mới nhớ ra, quay ra nhìn cậu trai kia cười hề hề:
- A, xin lỗi bạn! Tại ... lâu rồi nên mình không nhớ ra!
- Bạn nhớ lại là tốt rồi!
Cậu ta cười hề hề rồi giới thiệu:
- À, bạn vẫn chưa biết tên mình nhỉ! Mình tên Kaito!
- Chưa biết tên mà chào hỏi nhau như đúng rồi ấy nhỉ!
Joey nói, giọng châm chọc thấy rõ
Lyn hơi nheo mày:
- Kệ chứ, liên quan gì đến cậu!
- Không liên quan nhưng mà nó cứ đáp vô tai tôi!
- Thế thì lượn đi chỗ khác đi, khỏi phải nghe nữa!
Lyn lớn giọng
Mặt Joey càng ngày càng đen
Erik thấy tình hình căng quá nên đành xông vô dập lửa:
- A ... Kaito này, cậu có thể cho bọn tôi quá giang không?! Tại ... ở đây khó bắt Taxi quá!
Kaito hơi cười, giọng nói thoải mái:
- Không vấn đề! Mà bọn cậu là đi du lịch hả?!
- Ừ!
- Hay là về nhà tôi ở luôn đi! Đằng nào cũng chỉ có 1 mình tôi ở nên chán lắm, nhà cũng nhiều phòng trống nữa!
Joey nghe thế, định lên tiếng từ chối thì Rin đã nhanh hơn 1 bước:
- Vậy thì tốt quá rồi! Bọn tôi cũng chưa tìm được khách sạn!
Nói rồi nhìn Kaito cười toe toét
Kai đứng cạnh không khỏi thấy ngứa mắt mà chêm thêm 1 câu:
- Ghớm, thấy trai đẹp cái là mắt sáng lên!
- Kệ tôi! Ít ra còn hơn cái loại biến thái nhé!
Rin lè lưỡi bĩu môi trêu chọc
Kaito cười mỉm rồi lịch sự mở cửa xe, nói giọng dịu dàng:
- Mời lên xe!
3 nhỏ con gái thì háo hức đi lên xe, mọi hôm phóng như cướp ấy mà có thèm thắt dây an toàn đâu, hôm nay bày đặt thắt dây an toàn, lại còn ngồi im phăng phắc mới ghê cơ
3 nhỏ con gái lên xe rồi trả lẽ 3 cậu con trai lại không lên, nhưng lại lên với mấy cái bộ mặt đầy cưỡng ép.
Kaito cười gượng rồi phóng xe đi thẳng, hòa vào dòng xe cộ tấp nập
***
Shyn: tự nhiên cảm thấy anh Kaito này cười hơi nhiều đó! * nói với anh Kaito * anh ơi, hay quai hàm anh bẩm sinh đã bị lệch như thế rồi, cho nên không cười không được hả?!
Kaito : ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.