Siêu Quậy Học Viện Noble School
Chương 43
Thúy Shyndy
22/08/2017
" Kinh kong ... kinh kong ... kinh kong ... "
Bên ngoài trời đang mưa tầm tã, nhưng tiếng gõ cửa vẫn đều đều vang lên khiến người đang ngồi hút thuốc bên trong không khỏi phải nhíu mày khó chịu. Thả một làn khói trắng, dụi điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa vào trong gạt tàn, cẩn thận dấu ở chân sofa, người kia mới từ tốn chậm rãi đội ô đi ra ngoài mở cổng
- Anh đến đây làm gì?!
Tiên hơi sửng sốt khi nhìn thấy bóng dáng anh tuấn đang đứng trước cổng nhà mình, quần áo anh ướt nhẹp dính sát vào người để lộ body đẹp đẽ, mái tóc màu bạc còn vương vài giọt nước mưa chạy một đường xuống gương mặt hoàn mỹ của anh.
Vin không nói gì, đôi mắt xám tro lặng lẽ nhìn Tiên hồi lâu, trong mắt ánh lên vẻ thất vọng không hề che giấu
Hai người cứ đứng im lặng như vậy một lúc lâu. Không biết là bao lâu sau đó, Vin mới cười mỉm lên tiếng:
- Khách đến mà không mời được vào nhà à?
Tiên nhìn Vin, lại nhìn bộ dạng của anh, cuối cùng đưa chiếc ô mình đang cầm trên tay cho anh, nghiêng đầu nói:
- Anh vào đi!
...
Hai ly cafe được mang lên ngay sau đó.
Tiên đặt hai ly cafe xuống, một cho anh, một cho cô rồi ngồi ở vị trí đối diện anh, khẽ cười:
- Nhà em hết cafe rồi, chỉ còn mỗi cafe pha thôi, anh uống tạm đi!
- Ừm!
Vin gật nhẹ đầu, hướng mắt xuống nhìn những làn khói mỏng đang bốc lên từ ly cafe, trong lòng đang vô cùng rối bời
Không khí giữa hai người họ lại trở nên im lặng, ngượng ngùng
- Anh đến tìm em có việc gì vậy?
- Thật ra anh có chuyện muốn nói!
Cả hai cùng lúc lên tiếng, hai đôi mắt đẹp đẽ nhìn nhau đầy bất ngờ
Tiên mỉm cười, cầm ly cafe lên, cảm nhận hơi ấm từ ly cafe tỏa ra, cô cười nhẹ:
- Anh nói đi!
- Thật ra ... Tiên, họ đã biết rồi!
Vin nói, ánh mắt nhìn Tiên đầy đau đớn
Tiên ngồi ở đối diện, hơi sững người, nhưng rồi lại quay lại trạng thái ban đầu, nhíu mày nhìn Vin tỏ vẻ không hiểu:
- Biết? Biết việc gì? Họ là ai?
- Anh không thể tin được, em lại làm ra những chuyện như vậy!
Vin cười nhạt, giọng điệu vô cùng thất vọng
Tiên ngồi đối diện càng nhíu mày chặt hơn, cất giọng điệu có chút không tự nhiên:
- Ha ... anh đang nói cái gì vậy? Em không hiểu!
- Đừng chối nữa! Bao nhiêu việc trước đó em làm ra chẳng nhẽ em không cảm thấy hối hận chút nào sao?! Em đã giết biết bao nhiêu mạng người để bịt đầu mối và danh tính của em rồi? Nếu hôm nay không phải họ tìm ra bằng chứng thì không biết sẽ có bao mạng người chết dưới tay em nữa đây!
Vin như muốn gào lên, hai bàn tay để trên bàn nắm chặt lại, nổi gân cuồn cuộn
Tiên nghe thế thì giật mình, kích động mà hơi hé miệng, gương mặt rõ ràng là bất ngờ
Nhưng rồi, trên môi cô lại xuất hiện nụ cười nửa miệng đầy ác độc, Tiên vắt chéo chân, bộ dạng khác hẳn bộ dạng lúc nãy, khinh khỉnh lên tiếng:
- Ồ, họ đã biết sự thật rồi à? Chậm hơn em tưởng đấy!
- Em ...
Vin kích động đứng dậy, định nói gì đó nhưng rốt cục vẫn là không thốt nổi nên lời. Sự thất vọng ngập tràn trong tâm trí anh. Đây là Tiên sao? Cô gái có vẻ đẹp thuần khiết trong sáng khiến anh yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ, cô gái mà anh đã dành trọn trái tim để yêu thương đây sao?
Tiên nhìn Vin, ánh mắt xuất hiện một tia xót xa nhưng rất nhanh đã lạnh lẽo trở lại, nụ cười nửa miệng trên môi trông càng thêm ghê sợ:
- Họ biết thì đâu có sao! Đằng nào em cũng không muốn sống nữa rồi, em nhớ mẹ em, em muốn xuống gặp bà ấy! Bấy nhiêu năm cô độc trên đời đủ khiến em thấy phát ngán rồi! Trước sau gì cũng phải chết, chi bằng bây giờ chết luôn đi để em được xuống gặp mẹ em càng sớm càng tốt!
Cô nói mà như hét lên, ánh mắt bi ai vô cùng khiến người ta nhìn vào cũng tựa như cảm nhận được niềm cô đơn đó, ly cafe bị đập tan, Tiên cầm một mảnh vỡ lên, ghì vào cổ tay khiến dòng máu đỏ trào ra.
Vin hốt hoảng nhìn Tiên, anh nhanh chóng chạy đến, cầm chặt lấy cánh tay đang cầm mảnh vỡ kia, ôm cô vào lòng vỗ về an ủi.
Anh cất giọng trầm ấm khiến người khác nghe thấy liền cảm thấy ấm lòng:
- Tiên, đừng nghi quẩn! Em còn có anh mà, dù cả thế giới quay lưng với em thì vẫn còn có anh!
Tiên đang trong lúc hoảng loạn tâm lí, lời Vin nói như là ánh sáng chiếu xuống cuộc sống tăm tối của cô vậy. Hốc mắt đỏ hoe, Tiên xúc động choàng tay ra ôm Vin, nức nở òa khóc như một đứa trẻ:
- Vin ... cảm ơn anh nhiều lắm! Hức ... Em cảm ơn anh nhiều lắm!
- Không sao, đừng khóc! Nếu họ tìm đến đây anh sẽ đưa em đi, đi đến một nơi họ không bao giờ tìm được chúng ta nữa!
Lời anh nói, nhẹ nhàng như gió thổi, ấm áp như ngọn lửa giữa mùa đông, từng chữ từng chữ đều là tình cảm của anh đối với cô - một sự hứa hẹn sẽ bảo vệ cô suốt cuộc đời.
Tiên nghe mà trong lòng dâng lên một hồi ấm áp, càng ôm Vin chặt hơn, ánh mắt hiện lên vẻ có chút bất đắc dĩ
Thế rồi, cánh tay kia nhẹ nhàng hết mức có thể cầm chiếc bình hoa sang trọng ở trên bàn lên, đâp thẳng vào đầu của người đang ôm mình, " CHOANG " một tiếng, nhìn bóng dáng người đó đang dần dần ngã xuống, trên đầu máu chảy ra từng giọt từng giọt nhuộm đỏ mái tóc bạc quý tộc của anh, từng giọt từng giọt chảy xuống mặt, xuống cằm rồi rơi tong tong xuống nhuộm đỏ áo sơ mi vẫn còn ướt của anh.
Nhìn Vin, ánh mắt ngập tràn đau đớn:
" Vin, em xin lỗi! Nhưng rất nhanh thôi, hai chúng ta sẽ ở bên nhau, em hứa đấy! "
...
Tính từ lúc Vin đi đến giờ đã là hơn hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa quay lại khiến lòng bọn ngồi ở đây đều nóng hơn lửa đốt
Eri lầm bầm:
- Có lẽ nào ... anh Vin bị làm sao rồi không?!
- Em đừng có nói vớ vẩn, thằng Vin sẽ không sao đâu!
Kan chợt quát lên khiến Eri hơi giật mình mà ngồi dịch dịch vào gần Erik, ánh mắt nhìn Kan đầy thù địch. Tuy ngoài mặt Kan nóng nảy như vậy, nhưng trong lòng anh cũng vô cùng rối bời, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa, trong lòng thầm mong thẳng bạn tốt không bị làm sao.
Đột nhiên điện thoại Rin kêu lên báo có tin nhắn phát tan sự căng thẳng ở đây.
Rin hơi giật mình, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an, nhanh chóng cầm lấy điện thoại, đọc xong, ánh mắt tối sầm.
- Gì thế? Anh Vin nhắn tin à?
Lyn tò mò ngước cổ hỏi
Rin không nói gì, gật đầu
- Vậy hả? Anh ấy đang về à?
Kai cũng không chịu được mà lên tiếng
- Vin ... bị bắt rồi!
Rin nói, tay giơ cái điện thoại trên tay mình lên.
Tất thảy mọi người đều dám mắt vào màn hình, lúc đầu là sững sờ, tiếp đó là ánh mắt căm phẫn cực độ. Nội dung tin nhắn gồm một hình ảnh và một dòng địa chỉ. Hình ảnh là hình Vin bất tỉnh, miệng bị bịt kín mít, mắt cũng bị bịt kín lại, chân tay bị buộc bằng dây thừng cực kỳ chặt, chặt đến nỗi còn nhìn thấy vết siết ở cổ tay. Đặc biệt, gương mặt Vin trắng bệch như người chết, một dòng máu đỏ cháy từ trên đầu Vin xuống gương mặt anh, áo sơ mi trắng sạch sẽ giờ đây cũng bị nhuộm đỏ bởi máu.
Lyn và Eri kinh ngạc che miệng, đôi mắt mở lớn như không thể tin nổi
- Chết tiệt, con bitch này!
Ran gào lên, ánh mắt tựa như muốn giết người ngay bây giờ.
Kan nhìn vào bức ảnh đó, mắt cũng tối sầm lại, lạnh giọng hỏi Rin:
- Địa chỉ là ở đâu?!
- Ngôi nhà gỗ ở ngoại ô phía Nam!
- Đi thôi!
Kan nóng nảy nói, đôi mắt bạc giờ đây đằng đằng sát khí
- Nhưng mà ... liệu ... sẽ không sao chứ?!
Erik ngập ngừng nói, Tiên trong mắt bọn cậu bây giờ, không gì là không dám làm cả.
- Đừng nghĩ nhiều, nhìn mặt anh Vin như kiểu sắp chết đến nơi rồi, cứu anh ấy giờ mới là quan trọng!
Joey vỗ vai Erik nói
- Thật, nhất là chết chung chứ có gì đâu!
Kai nhếch mép nhìn Erik - vừa là người bạn vừa là đồng minh lâu năm của mình
Thế rồi, 4 chiếc siêu xe lao đi như con báo dưới cơn mưa
Trời vẫn đang mưa tầm tã, liệu đây là điềm xấu hay điềm lành?!
Bên ngoài trời đang mưa tầm tã, nhưng tiếng gõ cửa vẫn đều đều vang lên khiến người đang ngồi hút thuốc bên trong không khỏi phải nhíu mày khó chịu. Thả một làn khói trắng, dụi điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa vào trong gạt tàn, cẩn thận dấu ở chân sofa, người kia mới từ tốn chậm rãi đội ô đi ra ngoài mở cổng
- Anh đến đây làm gì?!
Tiên hơi sửng sốt khi nhìn thấy bóng dáng anh tuấn đang đứng trước cổng nhà mình, quần áo anh ướt nhẹp dính sát vào người để lộ body đẹp đẽ, mái tóc màu bạc còn vương vài giọt nước mưa chạy một đường xuống gương mặt hoàn mỹ của anh.
Vin không nói gì, đôi mắt xám tro lặng lẽ nhìn Tiên hồi lâu, trong mắt ánh lên vẻ thất vọng không hề che giấu
Hai người cứ đứng im lặng như vậy một lúc lâu. Không biết là bao lâu sau đó, Vin mới cười mỉm lên tiếng:
- Khách đến mà không mời được vào nhà à?
Tiên nhìn Vin, lại nhìn bộ dạng của anh, cuối cùng đưa chiếc ô mình đang cầm trên tay cho anh, nghiêng đầu nói:
- Anh vào đi!
...
Hai ly cafe được mang lên ngay sau đó.
Tiên đặt hai ly cafe xuống, một cho anh, một cho cô rồi ngồi ở vị trí đối diện anh, khẽ cười:
- Nhà em hết cafe rồi, chỉ còn mỗi cafe pha thôi, anh uống tạm đi!
- Ừm!
Vin gật nhẹ đầu, hướng mắt xuống nhìn những làn khói mỏng đang bốc lên từ ly cafe, trong lòng đang vô cùng rối bời
Không khí giữa hai người họ lại trở nên im lặng, ngượng ngùng
- Anh đến tìm em có việc gì vậy?
- Thật ra anh có chuyện muốn nói!
Cả hai cùng lúc lên tiếng, hai đôi mắt đẹp đẽ nhìn nhau đầy bất ngờ
Tiên mỉm cười, cầm ly cafe lên, cảm nhận hơi ấm từ ly cafe tỏa ra, cô cười nhẹ:
- Anh nói đi!
- Thật ra ... Tiên, họ đã biết rồi!
Vin nói, ánh mắt nhìn Tiên đầy đau đớn
Tiên ngồi ở đối diện, hơi sững người, nhưng rồi lại quay lại trạng thái ban đầu, nhíu mày nhìn Vin tỏ vẻ không hiểu:
- Biết? Biết việc gì? Họ là ai?
- Anh không thể tin được, em lại làm ra những chuyện như vậy!
Vin cười nhạt, giọng điệu vô cùng thất vọng
Tiên ngồi đối diện càng nhíu mày chặt hơn, cất giọng điệu có chút không tự nhiên:
- Ha ... anh đang nói cái gì vậy? Em không hiểu!
- Đừng chối nữa! Bao nhiêu việc trước đó em làm ra chẳng nhẽ em không cảm thấy hối hận chút nào sao?! Em đã giết biết bao nhiêu mạng người để bịt đầu mối và danh tính của em rồi? Nếu hôm nay không phải họ tìm ra bằng chứng thì không biết sẽ có bao mạng người chết dưới tay em nữa đây!
Vin như muốn gào lên, hai bàn tay để trên bàn nắm chặt lại, nổi gân cuồn cuộn
Tiên nghe thế thì giật mình, kích động mà hơi hé miệng, gương mặt rõ ràng là bất ngờ
Nhưng rồi, trên môi cô lại xuất hiện nụ cười nửa miệng đầy ác độc, Tiên vắt chéo chân, bộ dạng khác hẳn bộ dạng lúc nãy, khinh khỉnh lên tiếng:
- Ồ, họ đã biết sự thật rồi à? Chậm hơn em tưởng đấy!
- Em ...
Vin kích động đứng dậy, định nói gì đó nhưng rốt cục vẫn là không thốt nổi nên lời. Sự thất vọng ngập tràn trong tâm trí anh. Đây là Tiên sao? Cô gái có vẻ đẹp thuần khiết trong sáng khiến anh yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ, cô gái mà anh đã dành trọn trái tim để yêu thương đây sao?
Tiên nhìn Vin, ánh mắt xuất hiện một tia xót xa nhưng rất nhanh đã lạnh lẽo trở lại, nụ cười nửa miệng trên môi trông càng thêm ghê sợ:
- Họ biết thì đâu có sao! Đằng nào em cũng không muốn sống nữa rồi, em nhớ mẹ em, em muốn xuống gặp bà ấy! Bấy nhiêu năm cô độc trên đời đủ khiến em thấy phát ngán rồi! Trước sau gì cũng phải chết, chi bằng bây giờ chết luôn đi để em được xuống gặp mẹ em càng sớm càng tốt!
Cô nói mà như hét lên, ánh mắt bi ai vô cùng khiến người ta nhìn vào cũng tựa như cảm nhận được niềm cô đơn đó, ly cafe bị đập tan, Tiên cầm một mảnh vỡ lên, ghì vào cổ tay khiến dòng máu đỏ trào ra.
Vin hốt hoảng nhìn Tiên, anh nhanh chóng chạy đến, cầm chặt lấy cánh tay đang cầm mảnh vỡ kia, ôm cô vào lòng vỗ về an ủi.
Anh cất giọng trầm ấm khiến người khác nghe thấy liền cảm thấy ấm lòng:
- Tiên, đừng nghi quẩn! Em còn có anh mà, dù cả thế giới quay lưng với em thì vẫn còn có anh!
Tiên đang trong lúc hoảng loạn tâm lí, lời Vin nói như là ánh sáng chiếu xuống cuộc sống tăm tối của cô vậy. Hốc mắt đỏ hoe, Tiên xúc động choàng tay ra ôm Vin, nức nở òa khóc như một đứa trẻ:
- Vin ... cảm ơn anh nhiều lắm! Hức ... Em cảm ơn anh nhiều lắm!
- Không sao, đừng khóc! Nếu họ tìm đến đây anh sẽ đưa em đi, đi đến một nơi họ không bao giờ tìm được chúng ta nữa!
Lời anh nói, nhẹ nhàng như gió thổi, ấm áp như ngọn lửa giữa mùa đông, từng chữ từng chữ đều là tình cảm của anh đối với cô - một sự hứa hẹn sẽ bảo vệ cô suốt cuộc đời.
Tiên nghe mà trong lòng dâng lên một hồi ấm áp, càng ôm Vin chặt hơn, ánh mắt hiện lên vẻ có chút bất đắc dĩ
Thế rồi, cánh tay kia nhẹ nhàng hết mức có thể cầm chiếc bình hoa sang trọng ở trên bàn lên, đâp thẳng vào đầu của người đang ôm mình, " CHOANG " một tiếng, nhìn bóng dáng người đó đang dần dần ngã xuống, trên đầu máu chảy ra từng giọt từng giọt nhuộm đỏ mái tóc bạc quý tộc của anh, từng giọt từng giọt chảy xuống mặt, xuống cằm rồi rơi tong tong xuống nhuộm đỏ áo sơ mi vẫn còn ướt của anh.
Nhìn Vin, ánh mắt ngập tràn đau đớn:
" Vin, em xin lỗi! Nhưng rất nhanh thôi, hai chúng ta sẽ ở bên nhau, em hứa đấy! "
...
Tính từ lúc Vin đi đến giờ đã là hơn hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa quay lại khiến lòng bọn ngồi ở đây đều nóng hơn lửa đốt
Eri lầm bầm:
- Có lẽ nào ... anh Vin bị làm sao rồi không?!
- Em đừng có nói vớ vẩn, thằng Vin sẽ không sao đâu!
Kan chợt quát lên khiến Eri hơi giật mình mà ngồi dịch dịch vào gần Erik, ánh mắt nhìn Kan đầy thù địch. Tuy ngoài mặt Kan nóng nảy như vậy, nhưng trong lòng anh cũng vô cùng rối bời, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa, trong lòng thầm mong thẳng bạn tốt không bị làm sao.
Đột nhiên điện thoại Rin kêu lên báo có tin nhắn phát tan sự căng thẳng ở đây.
Rin hơi giật mình, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an, nhanh chóng cầm lấy điện thoại, đọc xong, ánh mắt tối sầm.
- Gì thế? Anh Vin nhắn tin à?
Lyn tò mò ngước cổ hỏi
Rin không nói gì, gật đầu
- Vậy hả? Anh ấy đang về à?
Kai cũng không chịu được mà lên tiếng
- Vin ... bị bắt rồi!
Rin nói, tay giơ cái điện thoại trên tay mình lên.
Tất thảy mọi người đều dám mắt vào màn hình, lúc đầu là sững sờ, tiếp đó là ánh mắt căm phẫn cực độ. Nội dung tin nhắn gồm một hình ảnh và một dòng địa chỉ. Hình ảnh là hình Vin bất tỉnh, miệng bị bịt kín mít, mắt cũng bị bịt kín lại, chân tay bị buộc bằng dây thừng cực kỳ chặt, chặt đến nỗi còn nhìn thấy vết siết ở cổ tay. Đặc biệt, gương mặt Vin trắng bệch như người chết, một dòng máu đỏ cháy từ trên đầu Vin xuống gương mặt anh, áo sơ mi trắng sạch sẽ giờ đây cũng bị nhuộm đỏ bởi máu.
Lyn và Eri kinh ngạc che miệng, đôi mắt mở lớn như không thể tin nổi
- Chết tiệt, con bitch này!
Ran gào lên, ánh mắt tựa như muốn giết người ngay bây giờ.
Kan nhìn vào bức ảnh đó, mắt cũng tối sầm lại, lạnh giọng hỏi Rin:
- Địa chỉ là ở đâu?!
- Ngôi nhà gỗ ở ngoại ô phía Nam!
- Đi thôi!
Kan nóng nảy nói, đôi mắt bạc giờ đây đằng đằng sát khí
- Nhưng mà ... liệu ... sẽ không sao chứ?!
Erik ngập ngừng nói, Tiên trong mắt bọn cậu bây giờ, không gì là không dám làm cả.
- Đừng nghĩ nhiều, nhìn mặt anh Vin như kiểu sắp chết đến nơi rồi, cứu anh ấy giờ mới là quan trọng!
Joey vỗ vai Erik nói
- Thật, nhất là chết chung chứ có gì đâu!
Kai nhếch mép nhìn Erik - vừa là người bạn vừa là đồng minh lâu năm của mình
Thế rồi, 4 chiếc siêu xe lao đi như con báo dưới cơn mưa
Trời vẫn đang mưa tầm tã, liệu đây là điềm xấu hay điềm lành?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.