Siêu Quậy Trường P&p (Prince&princess)
Chương 18: SERA TẤN CÔNG (P2)
Ngọc Nhi
12/08/2014
nguyên một tuần, Sera thường dậy sớm làm đồ ăn cho Jay và Buổi trưa thì tự đi mua đồ cho cậu ta mặc dù những thứ đó thường an vị trong thùng rác. Jay chỉ thả túi đồ buổi sáng vào thùng rác, còn bữa trưa thì là đám Fan Club sau khi Jay rời khỏi thì mới vứt đi. Nhưng điều đó đã ảnh hưởng khá lớn đến Sera. Bell vô cùng khó chịu và thường mắng Sera ngu ngốc
- lo chuyện của em với Tim di - Sera thường nói như vậy. Những lúc ấy, Bell không thể cãi lại vì chính xác thì tình hình giữa hai người vẫn căng thẳng
- dạo này Sera gầy thế? - Dani thỉnh thoảng đến chơi cũng phải ngạc nhiên
- ăn ít đó thôi - Sera cười gượng, nhưng nhìn lại mình trong gương cô cũng phải sửng sốt: mặt gầy đi, đôi mắt thâm quầng như gấu trúc.
Hôm nay, như thường lệ, Sera ra quầy mua đồ ăn trưa cho người-mà-ai-cũng-biết-đó-là-ai
- mày thật ngu ngốc - MAi lan õng ẹo đứng chắn
- tránh ra - Sẻa
- mày giỏi thì đi đường khác đi - Mai Lan cười đểu
- cô đã cho người đứng chặn hết rồi thì tôi đi kiểu gì? - Sera hỏi
- tùy mày, không nhanh lên là Jay sẽ nói đó - câu đá đểu của Mai Lan khiến đám nữ sinh thích chí cười ồ lên
- thật là bực mình - Bell xô ghế đứng dậy
- ngồi xuống đi, Sera tự giải quyết sẽ hay hơn- Demi kéo, Bell miễn cưỡng ngồi xuống nhưng khuôn mặt cực kì khó coi
- tránh ra đi - Sera gắt
- không thì sao? - Mai Lan vênh mặt thách thức
- cô không thấy mình quá trơ trẽn sao? - Sera nói, âm điệu chán chường và khinh ghét lộ rõ, chỉ kẻ ngu mới không thể nhận thấy
- mày nói cái gì? - Mai Lan điên tiết hỏi lại
- trơ...trẽn....- Sera nói thong thả dõng dạc từng chữ. "chát", ngay sau đó là một cú tát như trời giáng lên má cô, in hằn cả bàn tay của Mai Lan
- tao cảnh cáo mày, tránh ra Jay ra, mày không có cửa đâu, hiểu chưa? - Mai Lan hùng hổ nói rồi ra hiệu cho đám đàn em đi ra khỏi căn tin. Lúc đi ngang qua, nhỏ còn cố tình huých vào vai Sera một cái thật mạnh làm cô suýt ngã.
- thật đáng thương - Ren thở dài
Sera đứng thất thần một chỗ, mặc cho đám học sinh chỉ trỏ, thích thú, hả hê. Cô đang đau, nhưng không phải là đau chỗ Mai Lan tát, mà là đau trong tim cơ. Nhưng như nhớ ra điều gì đó, Sera ngẩng cao đầu, mỉm cười thật tươi rồi đi ra trước con mắt sững sờ của tất cả.
- ngốc thật, còn cười nữa đấy - có một người lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô độc của Sera, lòng trùng xuống. Một nỗi buồn man mác lan tỏa mà chính người đó cũng không hiểu được lí do xuất hiện cảm giác như vậy.
Sera sau khi ra khỏi căn tin thì chạy thật nhanh đến sân sau trường, úp mặt vào tay òa khóc. Cô vẫn luôn cười chỉ là để che dấu nỗi đau, chỉ là để cho tất cả những ai nhạo báng cô thấy được một con người mạnh mẽ ở cô, chỉ là để "người đó" hiểu được rằng cô sẽ không từ bỏ đến khi nào "người đó" rung động. Nhưng con người không phải một cỗ máy thiếu cảm xúc, cô cũng vậy. làm sao có thể mãi mãi che giấu được niềm đau đang đục khoét và giày vò trái tim mình hàng ngày. Tại sao cô phải khổ sở thế này chứ? Cô không nhận được gì, chỉ là sự lạnh nhạt và ghét bỏ từ chính người cô thích
- mình có nên từ bỏ không nhỉ? - đây là câu hỏi Sera luôn mang trong đầu, cô đã mệt mỏi lắm rồi
- này, chườm đi, sưng vù lên đấy - một giọng nói lạnh lùng nhưng xen lẫn chút quan tâm vang lên, Sera ngẩng đầu nhìn. Jay đang chìa một túi đá ra trước mặt cô, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt tuấn tú
- cảm......cảm ơn....- Sera nhận lấy túi đá, ngăn không cho mình nhảy cẫng lên ôm cổ Jay, nhưng thực sự cô đang rất vui mà. Điều này chứng tỏ Jay không hoàn toàn ghét cô như cô nghĩ. Chưa kịp hỏi tại sao Jay biết cô ở đây thì bóng dáng cậu đã biến mất, một nỗi hụt hẫng trào dâng trong lòng
- nhỏ đó tát đau thật, mình nguyền rủa nhỏ đó sống không có chỗ ở, chết không có chỗ chôn, ra đường là xe tải cán chết, vào nhà ti vi đè vỡ đầu, đến trường lên cầu thang ngã chấn thương sọ não, động đến cái gì là hỏng cái đấy, bị người ta chửi mắng,........- Sera vừa chườm đá lên chỗ má sưng vừa nguyền rủa nhỏ Mai Lan (tg:chị thật thâm hậu/Sera: đa tạ đa tạ)
Jay mệt mỏi ngồi xuống gốc cây trong sân trường. Cậu không hiểu sao mình lại mua túi đá đó rồi chạy khắp nơi để tìm được cái con người ngốc nghếch ấy. Rồi khi bắt gặp cô khóc lặng lẽ, trái tim Jay nhói lên, một cảm giác mà chưa bao giờ ạậu có được. phải chăng, trong trái tim Jay, một người khác đã thay thế nó và hình ảnh người đó đang lớn dần lên trong tâm trí cậu.
Hôm sau, bọn nó vừa vào cổng trường đã bị bốn nhỏ hôm trước chặn lại, khuôn mặt hầm hầm như bị cướp
- hết việc làm à?? - Demi hỏi
- đúng vậy đấy, thì sao? - Ngọc Chi hất mặt
- tránh ra một bên đi, vướng lối đi quá đấy - Bell khó chịu nói
- bọn mày đừng chảnh quá thế - Mai LAn
- vẫn chưa hết trơ trẽn sao? - Sera cười khinh khỉnh
- mày muốn ăn cái tát nữa à? - Mai Lan gầm lên
- có giỏi thì lên đi - Demi nhếch môi
- bọn tao hôm nay không muốn đánh nhau với lũ tép riu chúng mày, chỉ là muốn túi đồ của con nhỏ kia thôi - Mai Lan chỉ cái túi Sera chuẩn bị cho Jay
- tại sao? - Sera hỏi
- tao muốn tặng Jay - Mai Lan
- thưa tiểu thư, như vậy người ta gọi là ăn cướp đấy, chẳng lẽ Đặng thị nghèo đến nỗi để cô con gái độc nhất phải ra đường làm cướp à? Hay chính ông chủ tịch cũng phải đi cướp của người khác? - Sera nói giọng nhẹ nhàng nhưng sực mùi khinh bỉ
- mày không có quyền động vào ba mẹ của Lan, mau đưa túi cho bạn tao - Ngọc Chi quắc mắt
- các cô cũng không có quyền đi ăn cướp, tiểu thư của Hà thị ạ - Demi nhìn vẻ thách thức
- đừng nói nhiều, chị em đâu, xông lên - Diễm Linh nói xong, hơn năm mươi đứa con gái từ trong trường xông ra, vẻ mặt hùng hổ lao lên
- ít thế này, làm sao chia 4 được - Demi chẹp miệng
- tôi và Sera không chơi, hai bà chia nhau 25/25 đi - nó mỉm cười nhẹ
"binh", "bốp", "chát", "rầm", hàng loạt tiếng va chạm vang lên trước cổng trường, thu hút ánh nhìn của đám học sinh. đập vào mắt họ là hình ảnh hai cô gái đấu với mấy chục đứa con gái nhưng hoàn toàn không bị lép vế. Demi thường dùng tay, và mỗi khi cô ra đòn là đứa con gái nào trúng phát đó cũng lăn ra ngất xỉu, nhẹ hơn là không thể ngồi dậy do chấn động mạnh, chỉ biết nằm im một chỗ. Bell vốn dĩ đã rất bực tức chuyện của Tim và Sera, lại phải kìm nén nên thoải mái xả hơi, ra đòn rất mạnh, nhỏ nào xông vào không gãy xương cũng đổ máu miệng, máu mũi hay là bất tỉnh. Nó và Sera chỉ nhẹ nhàng tránh các loại võ mèo cào, giật tóc chứ không động thủ. Trong chưa đầy mười phút, năm mươi đứa con gái nằm la liệt dưới đất
- còn không? - Bell phủi tay, cô vẫn chưa chơi đã mà
- bọn mày, bọn mày..........chờ đấy - Hà anh tái mét mặt mũi kéo ba nhỏ bạn bỏ chạy, miệng không quên dọa dẫm. Đám học sinh sau khi chứng kiến toàn bộ thì ngay lập tức nhìn bọn nó với con mắt khác, đặc biệt là Bell và Demi. còn nó và Sera trong tâm trí của đám học sinh là chỉ biết tránh đòn chứ không biết ra đòn
- nhanh lên nhé, tôi đợi - Demi nói với theo bốn nhỏ kia
Bọn nó kéo nhau lên lớp, bọn hắn vẫn chưa đến. Sera tiến đến bàn Jay đặt túi đồ xuống. "bịch",
một cuốn sách rơi xuống chân, Sera nhặt lên mở ra xem, một tấm ảnh đập vào mắt cô
- này, cô làm cái gì vậy? - tiếng nói của Jay vang lên mang theo âm điệu bực tức, Sera giật mình đứng dậy. Jay chạy đến giật cuốn sách từ tay cô
- cô không thấy vô duyên sao? - Jay cáu kỉnh nói rồi bỏ đi
- sao phải quá đáng vậy chứ? - Bell gắt
Sera thẫn thờ trở về bàn ngồi, khuôn mặt cô thì buồn bã thấy rõ. Jay vẫn chưa quên nó, tấm hình nó cười rạng rỡ khi nãy như xát muối vào tim Sera. cũng bởi vì tấm hình đó mà Jay gắt lên với cô
- không sao chứ? - nó đặt tay lên vai Sẻa
- đừng.......chạm.....vào.....tôi.....-Sera gằn từng tiếng, hất tay nó ra rồi úp mặt xuống bàn. Hành động đó của cô khiến ba người sững sờ, đến Sera cũng phải ngạc nhiên. rõ ràng đó không phải lỗi của nó mà, chẳng phải nó cũng đã ủng hộ Sera đấy thôi. Một cảm giác có lỗi dâng lên, cô muốn xin lỗi nó nhưng không đủ can đảm
Jay ngắm nhìn bức ảnh trên tay mà đầu lại nghĩ đến một cô gái khác
- không biết cô ta có buồn không? mà sao mình lại nghĩ đến con nhỏ đó nhỉ? bực mình thật - Jay vò đầu, cảm giác này.....cậu chưa từng trải qua......
- lo chuyện của em với Tim di - Sera thường nói như vậy. Những lúc ấy, Bell không thể cãi lại vì chính xác thì tình hình giữa hai người vẫn căng thẳng
- dạo này Sera gầy thế? - Dani thỉnh thoảng đến chơi cũng phải ngạc nhiên
- ăn ít đó thôi - Sera cười gượng, nhưng nhìn lại mình trong gương cô cũng phải sửng sốt: mặt gầy đi, đôi mắt thâm quầng như gấu trúc.
Hôm nay, như thường lệ, Sera ra quầy mua đồ ăn trưa cho người-mà-ai-cũng-biết-đó-là-ai
- mày thật ngu ngốc - MAi lan õng ẹo đứng chắn
- tránh ra - Sẻa
- mày giỏi thì đi đường khác đi - Mai Lan cười đểu
- cô đã cho người đứng chặn hết rồi thì tôi đi kiểu gì? - Sera hỏi
- tùy mày, không nhanh lên là Jay sẽ nói đó - câu đá đểu của Mai Lan khiến đám nữ sinh thích chí cười ồ lên
- thật là bực mình - Bell xô ghế đứng dậy
- ngồi xuống đi, Sera tự giải quyết sẽ hay hơn- Demi kéo, Bell miễn cưỡng ngồi xuống nhưng khuôn mặt cực kì khó coi
- tránh ra đi - Sera gắt
- không thì sao? - Mai Lan vênh mặt thách thức
- cô không thấy mình quá trơ trẽn sao? - Sera nói, âm điệu chán chường và khinh ghét lộ rõ, chỉ kẻ ngu mới không thể nhận thấy
- mày nói cái gì? - Mai Lan điên tiết hỏi lại
- trơ...trẽn....- Sera nói thong thả dõng dạc từng chữ. "chát", ngay sau đó là một cú tát như trời giáng lên má cô, in hằn cả bàn tay của Mai Lan
- tao cảnh cáo mày, tránh ra Jay ra, mày không có cửa đâu, hiểu chưa? - Mai Lan hùng hổ nói rồi ra hiệu cho đám đàn em đi ra khỏi căn tin. Lúc đi ngang qua, nhỏ còn cố tình huých vào vai Sera một cái thật mạnh làm cô suýt ngã.
- thật đáng thương - Ren thở dài
Sera đứng thất thần một chỗ, mặc cho đám học sinh chỉ trỏ, thích thú, hả hê. Cô đang đau, nhưng không phải là đau chỗ Mai Lan tát, mà là đau trong tim cơ. Nhưng như nhớ ra điều gì đó, Sera ngẩng cao đầu, mỉm cười thật tươi rồi đi ra trước con mắt sững sờ của tất cả.
- ngốc thật, còn cười nữa đấy - có một người lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô độc của Sera, lòng trùng xuống. Một nỗi buồn man mác lan tỏa mà chính người đó cũng không hiểu được lí do xuất hiện cảm giác như vậy.
Sera sau khi ra khỏi căn tin thì chạy thật nhanh đến sân sau trường, úp mặt vào tay òa khóc. Cô vẫn luôn cười chỉ là để che dấu nỗi đau, chỉ là để cho tất cả những ai nhạo báng cô thấy được một con người mạnh mẽ ở cô, chỉ là để "người đó" hiểu được rằng cô sẽ không từ bỏ đến khi nào "người đó" rung động. Nhưng con người không phải một cỗ máy thiếu cảm xúc, cô cũng vậy. làm sao có thể mãi mãi che giấu được niềm đau đang đục khoét và giày vò trái tim mình hàng ngày. Tại sao cô phải khổ sở thế này chứ? Cô không nhận được gì, chỉ là sự lạnh nhạt và ghét bỏ từ chính người cô thích
- mình có nên từ bỏ không nhỉ? - đây là câu hỏi Sera luôn mang trong đầu, cô đã mệt mỏi lắm rồi
- này, chườm đi, sưng vù lên đấy - một giọng nói lạnh lùng nhưng xen lẫn chút quan tâm vang lên, Sera ngẩng đầu nhìn. Jay đang chìa một túi đá ra trước mặt cô, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt tuấn tú
- cảm......cảm ơn....- Sera nhận lấy túi đá, ngăn không cho mình nhảy cẫng lên ôm cổ Jay, nhưng thực sự cô đang rất vui mà. Điều này chứng tỏ Jay không hoàn toàn ghét cô như cô nghĩ. Chưa kịp hỏi tại sao Jay biết cô ở đây thì bóng dáng cậu đã biến mất, một nỗi hụt hẫng trào dâng trong lòng
- nhỏ đó tát đau thật, mình nguyền rủa nhỏ đó sống không có chỗ ở, chết không có chỗ chôn, ra đường là xe tải cán chết, vào nhà ti vi đè vỡ đầu, đến trường lên cầu thang ngã chấn thương sọ não, động đến cái gì là hỏng cái đấy, bị người ta chửi mắng,........- Sera vừa chườm đá lên chỗ má sưng vừa nguyền rủa nhỏ Mai Lan (tg:chị thật thâm hậu/Sera: đa tạ đa tạ)
Jay mệt mỏi ngồi xuống gốc cây trong sân trường. Cậu không hiểu sao mình lại mua túi đá đó rồi chạy khắp nơi để tìm được cái con người ngốc nghếch ấy. Rồi khi bắt gặp cô khóc lặng lẽ, trái tim Jay nhói lên, một cảm giác mà chưa bao giờ ạậu có được. phải chăng, trong trái tim Jay, một người khác đã thay thế nó và hình ảnh người đó đang lớn dần lên trong tâm trí cậu.
Hôm sau, bọn nó vừa vào cổng trường đã bị bốn nhỏ hôm trước chặn lại, khuôn mặt hầm hầm như bị cướp
- hết việc làm à?? - Demi hỏi
- đúng vậy đấy, thì sao? - Ngọc Chi hất mặt
- tránh ra một bên đi, vướng lối đi quá đấy - Bell khó chịu nói
- bọn mày đừng chảnh quá thế - Mai LAn
- vẫn chưa hết trơ trẽn sao? - Sera cười khinh khỉnh
- mày muốn ăn cái tát nữa à? - Mai Lan gầm lên
- có giỏi thì lên đi - Demi nhếch môi
- bọn tao hôm nay không muốn đánh nhau với lũ tép riu chúng mày, chỉ là muốn túi đồ của con nhỏ kia thôi - Mai Lan chỉ cái túi Sera chuẩn bị cho Jay
- tại sao? - Sera hỏi
- tao muốn tặng Jay - Mai Lan
- thưa tiểu thư, như vậy người ta gọi là ăn cướp đấy, chẳng lẽ Đặng thị nghèo đến nỗi để cô con gái độc nhất phải ra đường làm cướp à? Hay chính ông chủ tịch cũng phải đi cướp của người khác? - Sera nói giọng nhẹ nhàng nhưng sực mùi khinh bỉ
- mày không có quyền động vào ba mẹ của Lan, mau đưa túi cho bạn tao - Ngọc Chi quắc mắt
- các cô cũng không có quyền đi ăn cướp, tiểu thư của Hà thị ạ - Demi nhìn vẻ thách thức
- đừng nói nhiều, chị em đâu, xông lên - Diễm Linh nói xong, hơn năm mươi đứa con gái từ trong trường xông ra, vẻ mặt hùng hổ lao lên
- ít thế này, làm sao chia 4 được - Demi chẹp miệng
- tôi và Sera không chơi, hai bà chia nhau 25/25 đi - nó mỉm cười nhẹ
"binh", "bốp", "chát", "rầm", hàng loạt tiếng va chạm vang lên trước cổng trường, thu hút ánh nhìn của đám học sinh. đập vào mắt họ là hình ảnh hai cô gái đấu với mấy chục đứa con gái nhưng hoàn toàn không bị lép vế. Demi thường dùng tay, và mỗi khi cô ra đòn là đứa con gái nào trúng phát đó cũng lăn ra ngất xỉu, nhẹ hơn là không thể ngồi dậy do chấn động mạnh, chỉ biết nằm im một chỗ. Bell vốn dĩ đã rất bực tức chuyện của Tim và Sera, lại phải kìm nén nên thoải mái xả hơi, ra đòn rất mạnh, nhỏ nào xông vào không gãy xương cũng đổ máu miệng, máu mũi hay là bất tỉnh. Nó và Sera chỉ nhẹ nhàng tránh các loại võ mèo cào, giật tóc chứ không động thủ. Trong chưa đầy mười phút, năm mươi đứa con gái nằm la liệt dưới đất
- còn không? - Bell phủi tay, cô vẫn chưa chơi đã mà
- bọn mày, bọn mày..........chờ đấy - Hà anh tái mét mặt mũi kéo ba nhỏ bạn bỏ chạy, miệng không quên dọa dẫm. Đám học sinh sau khi chứng kiến toàn bộ thì ngay lập tức nhìn bọn nó với con mắt khác, đặc biệt là Bell và Demi. còn nó và Sera trong tâm trí của đám học sinh là chỉ biết tránh đòn chứ không biết ra đòn
- nhanh lên nhé, tôi đợi - Demi nói với theo bốn nhỏ kia
Bọn nó kéo nhau lên lớp, bọn hắn vẫn chưa đến. Sera tiến đến bàn Jay đặt túi đồ xuống. "bịch",
một cuốn sách rơi xuống chân, Sera nhặt lên mở ra xem, một tấm ảnh đập vào mắt cô
- này, cô làm cái gì vậy? - tiếng nói của Jay vang lên mang theo âm điệu bực tức, Sera giật mình đứng dậy. Jay chạy đến giật cuốn sách từ tay cô
- cô không thấy vô duyên sao? - Jay cáu kỉnh nói rồi bỏ đi
- sao phải quá đáng vậy chứ? - Bell gắt
Sera thẫn thờ trở về bàn ngồi, khuôn mặt cô thì buồn bã thấy rõ. Jay vẫn chưa quên nó, tấm hình nó cười rạng rỡ khi nãy như xát muối vào tim Sera. cũng bởi vì tấm hình đó mà Jay gắt lên với cô
- không sao chứ? - nó đặt tay lên vai Sẻa
- đừng.......chạm.....vào.....tôi.....-Sera gằn từng tiếng, hất tay nó ra rồi úp mặt xuống bàn. Hành động đó của cô khiến ba người sững sờ, đến Sera cũng phải ngạc nhiên. rõ ràng đó không phải lỗi của nó mà, chẳng phải nó cũng đã ủng hộ Sera đấy thôi. Một cảm giác có lỗi dâng lên, cô muốn xin lỗi nó nhưng không đủ can đảm
Jay ngắm nhìn bức ảnh trên tay mà đầu lại nghĩ đến một cô gái khác
- không biết cô ta có buồn không? mà sao mình lại nghĩ đến con nhỏ đó nhỉ? bực mình thật - Jay vò đầu, cảm giác này.....cậu chưa từng trải qua......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.