Siêu Quậy Trường P&p (Prince&princess)
Chương 15: SIÊU QUẬY LÀ PHẢI QUẬY
Ngọc Nhi
12/08/2014
chán quá đi mất - Sera đập bộp quyển sách xuống bàn, miệng không ngừng than vãn
- mấy bà ra đây tôi bảo - nó vẫy
- sao thế? Bell tò mò
- hôm nay nhá? - nó hỏi
- ôi trời, mong mãi mà đến hôm nay mới được chơi - Demi cười toét
- thế này nhá,......- nó và ba bà bạn xì xà xì xồ làm bọn hắn vô cùng tò mò
- các cô làm gì đấy? - Ren hỏi
- không liên quan đến các anh - Demi hất mặt
- đi thôi - Bell kéo cả lũ. Từ hôm đến nhà Ken thì tình hình giữa cô và Tim vẫn đang căng thẳng, không ai nói với ai câu nào
Bọn nó phóng thẳng đến trung tâm Pradise Star, nó không quên đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng che một nửa khuôn mặt. Đến nơi, bọn nó lên thẳng phòng Chủ tịch (tầng cao nhất là nơi làm việc - một chi nhánh của Black and White) và mở căn phòng bí mật đằng sau chiếc tủ rượu. Bên trong phòng toàn thùng giấy, hộp nhựa chồng chất
- tuyệt thật - Demi reo lên. Mở các thùng ra, bọn nó thấy toàn Nhện, rắn, chuột,......cao su. Một số khác là mạng nhện, lọ sơn đỏ, mặt nạ ma,.
- lấy nhanh lên - nó giụ
- biết kiếm cây mắt mèo với đồ thật ở đâu? - Demi phàn nàn
- tôi biết một chỗ - Sera
Theo chỉ dẫn của Sera, bọn nó tới một khu nhà hoang gần đó. Nhưng càng đến gần, tim nó càng đập nhanh
- kia kìa - Sera chỉ một ngôi biệt thự trông vừa cổ kính vừa âm u. Nhìn thấy ngôi nhà, nó hóa đá. Những kí ức lại ùa về như một thước phim quay chậm. Người nó run bắn, trái tim nhói lên từng đợt vô cùng khó chịu, khuôn mặt tái đi
- bà sao thế? - Bell lo lắng hỏi
- không sao, chúng ta vào thôi - nó cười gượng
Bọn nó đi vào trong, ngôi nhà tối om, chỉ có những ánh sáng yếu ớt từ khe cửa rọi vào. Mạng nhện, bụi bặm bám đầy trên tường, sàn nhà,.....
- tôi lên gác tìm - nó nói rồi từ từ tiến lên tầng hai. Đứng trước cửa một căn phòng, bàn tay nó run run đẩy vào. Cánh cửa phát ra những âm thanh năng nề của gỗ lâu năm rồi mở ra. Bên trong là một căn phòng rộng rãi và khá đẹp, đồ đạc còn nguyên. Nhìn những bức ảnh trên tường, nó khuỵu xuống, bàn tay bịt chặt miệng ngăn tiếng nấc nghẹn ngào từ cổ họng. Vậy nhưng cuối cùng, nó vẫn không kìm chế được, từng đợt nấc phát ra, kèm theo nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, vang vọng trong căn phòng.
- Jun, tại sao chứ? - nó vừa khóc vừa thốt ra những câu hỏi "vì sao". Đây chính là căn phòng ngày xưa Jun đã ở, trên tường đầy ắp các bức hình của nó và Jun. Nhưng trong ảnh, hai đứa trẻ đều cười rạng rỡ khiến nó đau lòng gấp bội
- Ami, xong chưa? - tiếng Bell vọng lên, nó vội quệt thật nhanh nước mắt, lấy một tấm ảnh trên tường và đi xuống
- sao mắt bà đỏ thế? - Sera ngạc nhiên
- nhiều bụi quá - nó cười
- ảnh gì đấy? - Demi hỏi
- à, thấy nó đẹp nên lấy - nó chìa tấm ảnh ra
- ừ, tôi lấy được hết rồi, cả cây mắt mèo nữa - Sera khoe túi đồ to bự
- để tôi mang ra xe - nó xách túi đồ đi ra trước
- này, tôi thấy cô bé trong ảnh quen lắm - Bell
- giống hệt - Demi ngập ngừng
- Ami - cả ba đồng thanh
Bọn nó về đến trường thì cũng đã tan học từ lâu. xách lỉnh kỉnh mấy túi đồ, bọn nó vào lần lượt các lớp. Lớp nào bọn nó cũng bôi cây mắt mèo đầy bàn học, bàn giáo viên và cả sàn lớp. Ngăn bàn thì bọn nó đổ mật ong trộn với keo siêu dính là mắt mèo, thêm vài con nhện dính chặt ở đó. Phần thành ghế để dựa bọn nó cũng bôi keo siêu dính. Các loại mạng nhện, mặt nạ ma, ma giả treo đầy tường trông như một bữa tiệc Hallowen. Riêng phần bảng thì bọn nó chăng một tấm vải đen, thả đủ các con nhện giả, nhện thật, ong, rắn giả,......vào rồi dán kín không để con nào thoát. Xong, bọn nó trát keo siêu dính lên tường, lên sàn hành lang và viết chữ bằng sơn đỏ cho giống máu.
- ê, có cho mấy tên khỉ nếm mùi lợi hại của bốn cô nương chúng ta không? - Bell hỏi
- luôn và ngay - Demi đồng ý
- bôi mắt mèo thôi - Sera nói
- về nhà và chờ đợi nào - Bell nhảy cẫng lên. Bọn nó xong việc và về nhà thì cũng đã hơn 10h,
Hôm sau, bọn nó cố tình đến sớm hơn một chút và ngồi quan sát camera. Đám học sinh mãi lúc sau mới đến đông. Vừa nhìn thấy khu B và C, họ hết hồn, có người còn hét lên và ngất xỉu vì những dòng chữ và mặt nạ ma quái. Bước vào hành lang người nào là người đấy phải bỏ giầy ra và nhảy luôn vào lớp nếu không muốn dính chặt chân dưới sàn. Vào rồi thì ngay lập tức hối hận. Tuy nhiên, có muốn ra cũng không ra được đành ngồi ôm nhau trên ghế. đến lúc đặt tay vào ngăn cất cặp thì liền dính chặt lại, không rút tay ra được, dựa lưng vào thành bàn thì hoàn toàn không cử động được, giống hệt người tàn phế. Khi mắt mèo có tác dụng, chân, tay đám học sinh ngứa râm ran nhưng không thể gãi mà chỉ biết vặn vẹo người liên tục. Nhưng thảm họa nhất là khi tấm vải được gỡ ra, nhện, ong bay tứ phía. Khung cảnh lớp nào cũng như bãi chiến trường. Lúc bọn hắn đến, bọn nó cứ bụm miệng cười
- sao thế? - Jay hỏi
- không sao - Sera xua tay
- sao ngứa quá vậy? - Ren bắt đầu gãi tay
- đúng thế, ngứa quá - Tim nhăn nhó, tay gãi sột soạt. Dù đã cố nhịn nhưng tiếng cười vẫn thoát ra từ cổ họng. Bọn nó lăn bò ra cười
- là các cô bày trò? - hắn vừa gãi vừa hỏi
- các cô, chính các cô - một tiếng nói khác phát ra từ cửa lớp. Sau đó, tiếng bước chân ngày càng nhiều
- cuối cùng cũng đến - Bell mỉm cười
- mấy bà ra đây tôi bảo - nó vẫy
- sao thế? Bell tò mò
- hôm nay nhá? - nó hỏi
- ôi trời, mong mãi mà đến hôm nay mới được chơi - Demi cười toét
- thế này nhá,......- nó và ba bà bạn xì xà xì xồ làm bọn hắn vô cùng tò mò
- các cô làm gì đấy? - Ren hỏi
- không liên quan đến các anh - Demi hất mặt
- đi thôi - Bell kéo cả lũ. Từ hôm đến nhà Ken thì tình hình giữa cô và Tim vẫn đang căng thẳng, không ai nói với ai câu nào
Bọn nó phóng thẳng đến trung tâm Pradise Star, nó không quên đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng che một nửa khuôn mặt. Đến nơi, bọn nó lên thẳng phòng Chủ tịch (tầng cao nhất là nơi làm việc - một chi nhánh của Black and White) và mở căn phòng bí mật đằng sau chiếc tủ rượu. Bên trong phòng toàn thùng giấy, hộp nhựa chồng chất
- tuyệt thật - Demi reo lên. Mở các thùng ra, bọn nó thấy toàn Nhện, rắn, chuột,......cao su. Một số khác là mạng nhện, lọ sơn đỏ, mặt nạ ma,.
- lấy nhanh lên - nó giụ
- biết kiếm cây mắt mèo với đồ thật ở đâu? - Demi phàn nàn
- tôi biết một chỗ - Sera
Theo chỉ dẫn của Sera, bọn nó tới một khu nhà hoang gần đó. Nhưng càng đến gần, tim nó càng đập nhanh
- kia kìa - Sera chỉ một ngôi biệt thự trông vừa cổ kính vừa âm u. Nhìn thấy ngôi nhà, nó hóa đá. Những kí ức lại ùa về như một thước phim quay chậm. Người nó run bắn, trái tim nhói lên từng đợt vô cùng khó chịu, khuôn mặt tái đi
- bà sao thế? - Bell lo lắng hỏi
- không sao, chúng ta vào thôi - nó cười gượng
Bọn nó đi vào trong, ngôi nhà tối om, chỉ có những ánh sáng yếu ớt từ khe cửa rọi vào. Mạng nhện, bụi bặm bám đầy trên tường, sàn nhà,.....
- tôi lên gác tìm - nó nói rồi từ từ tiến lên tầng hai. Đứng trước cửa một căn phòng, bàn tay nó run run đẩy vào. Cánh cửa phát ra những âm thanh năng nề của gỗ lâu năm rồi mở ra. Bên trong là một căn phòng rộng rãi và khá đẹp, đồ đạc còn nguyên. Nhìn những bức ảnh trên tường, nó khuỵu xuống, bàn tay bịt chặt miệng ngăn tiếng nấc nghẹn ngào từ cổ họng. Vậy nhưng cuối cùng, nó vẫn không kìm chế được, từng đợt nấc phát ra, kèm theo nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, vang vọng trong căn phòng.
- Jun, tại sao chứ? - nó vừa khóc vừa thốt ra những câu hỏi "vì sao". Đây chính là căn phòng ngày xưa Jun đã ở, trên tường đầy ắp các bức hình của nó và Jun. Nhưng trong ảnh, hai đứa trẻ đều cười rạng rỡ khiến nó đau lòng gấp bội
- Ami, xong chưa? - tiếng Bell vọng lên, nó vội quệt thật nhanh nước mắt, lấy một tấm ảnh trên tường và đi xuống
- sao mắt bà đỏ thế? - Sera ngạc nhiên
- nhiều bụi quá - nó cười
- ảnh gì đấy? - Demi hỏi
- à, thấy nó đẹp nên lấy - nó chìa tấm ảnh ra
- ừ, tôi lấy được hết rồi, cả cây mắt mèo nữa - Sera khoe túi đồ to bự
- để tôi mang ra xe - nó xách túi đồ đi ra trước
- này, tôi thấy cô bé trong ảnh quen lắm - Bell
- giống hệt - Demi ngập ngừng
- Ami - cả ba đồng thanh
Bọn nó về đến trường thì cũng đã tan học từ lâu. xách lỉnh kỉnh mấy túi đồ, bọn nó vào lần lượt các lớp. Lớp nào bọn nó cũng bôi cây mắt mèo đầy bàn học, bàn giáo viên và cả sàn lớp. Ngăn bàn thì bọn nó đổ mật ong trộn với keo siêu dính là mắt mèo, thêm vài con nhện dính chặt ở đó. Phần thành ghế để dựa bọn nó cũng bôi keo siêu dính. Các loại mạng nhện, mặt nạ ma, ma giả treo đầy tường trông như một bữa tiệc Hallowen. Riêng phần bảng thì bọn nó chăng một tấm vải đen, thả đủ các con nhện giả, nhện thật, ong, rắn giả,......vào rồi dán kín không để con nào thoát. Xong, bọn nó trát keo siêu dính lên tường, lên sàn hành lang và viết chữ bằng sơn đỏ cho giống máu.
- ê, có cho mấy tên khỉ nếm mùi lợi hại của bốn cô nương chúng ta không? - Bell hỏi
- luôn và ngay - Demi đồng ý
- bôi mắt mèo thôi - Sera nói
- về nhà và chờ đợi nào - Bell nhảy cẫng lên. Bọn nó xong việc và về nhà thì cũng đã hơn 10h,
Hôm sau, bọn nó cố tình đến sớm hơn một chút và ngồi quan sát camera. Đám học sinh mãi lúc sau mới đến đông. Vừa nhìn thấy khu B và C, họ hết hồn, có người còn hét lên và ngất xỉu vì những dòng chữ và mặt nạ ma quái. Bước vào hành lang người nào là người đấy phải bỏ giầy ra và nhảy luôn vào lớp nếu không muốn dính chặt chân dưới sàn. Vào rồi thì ngay lập tức hối hận. Tuy nhiên, có muốn ra cũng không ra được đành ngồi ôm nhau trên ghế. đến lúc đặt tay vào ngăn cất cặp thì liền dính chặt lại, không rút tay ra được, dựa lưng vào thành bàn thì hoàn toàn không cử động được, giống hệt người tàn phế. Khi mắt mèo có tác dụng, chân, tay đám học sinh ngứa râm ran nhưng không thể gãi mà chỉ biết vặn vẹo người liên tục. Nhưng thảm họa nhất là khi tấm vải được gỡ ra, nhện, ong bay tứ phía. Khung cảnh lớp nào cũng như bãi chiến trường. Lúc bọn hắn đến, bọn nó cứ bụm miệng cười
- sao thế? - Jay hỏi
- không sao - Sera xua tay
- sao ngứa quá vậy? - Ren bắt đầu gãi tay
- đúng thế, ngứa quá - Tim nhăn nhó, tay gãi sột soạt. Dù đã cố nhịn nhưng tiếng cười vẫn thoát ra từ cổ họng. Bọn nó lăn bò ra cười
- là các cô bày trò? - hắn vừa gãi vừa hỏi
- các cô, chính các cô - một tiếng nói khác phát ra từ cửa lớp. Sau đó, tiếng bước chân ngày càng nhiều
- cuối cùng cũng đến - Bell mỉm cười
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.