Chương 8
Tiếu Mị Mị
10/09/2020
Kỹ thuật lái xe của anh trai quả nhiên không tồi, mở máy rất ổn.
Anh trai hiện tại không nói chuyện, Cố Diễn ngồi một bên sớm không chịu được đem nghi vấn hỏi ra miệng, “Anh, vì sao anh cũng tới nghĩa trang?”
Lục Duệ ở vị trí tài xế ánh mắt nhìn thẳng phía trước, mở miệng nói, “Chờ đến lúc đèn xanh đèn đỏ, nhìn xem ai lái xe không yên lòng, lo lắng liền đi theo.”
Cố Diễn bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, thì ra là lo lắng cho mình à…
Khó trách vừa mới nhìn thấy người mở cửa xe là người y thuê, anh trai đại khái là từ công ty trở về nhìn xem mình khiến cho tài xế sửa lại lộ tuyến đi.
Cố Diễn hiện tại mới hiểu được trước đó Lục Duệ bận như vậy vì sao lại đi thăm mộ Tô Việt, nguyên lai là do cậu nghĩ nhiều…
Bất quá trong lòng cậu lúc này còn có chút cao hứng.
Chỉ là vì sao lại cao hứng ngay chính cậu cũng không nói rõ được nguyên nhân.
Cố Diễn mỉm cười đi theo anh trai vào cửa nhà, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người Văn Thục Hà cùng Lục Phinh Đình ngồi ở đại sảnh dưới lầu.
Hai mẹ con họ thấy hai người trở về liền nhanh chóng đứng dậy.
“Đã về rồi, vừa hay phòng bếp làm cơm cũng sắp xong, một lúc nữa là có thể ăn.” Văn Thục Hà mỉm cười nhìn Lục Duệ cùng Cố Diễn, thái độ đặc biệt từ ái, ánh mắt nhìn hai người như nhìn thân sinh nhi tử của chính mình vậy.
“Dì đi phòng bếp nhìn một chút, A Hách rót nước cho các thiếu gia.” Nói xong Văn Thục Hà liền xoay người bảo người hầu dọn cơm lên.
Lục Phinh Đình mỉm cười xoay người, nhưng nhìn đến Lục Duệ cùng Cố Diễn cùng nhau trở về thì liền biến sắc.
Cô rất thích Lục Duệ, nhưng lại đặc biệt chán ghét Cố Diễn.
Lục Phinh Đình chán ghét Cố Diễn một mặt là do ảnh hưởng bởi mẹ cô, về phương diện khác cô cũng không quen nhìn Cố Diễn cả ngày quấn quýt anh mình.
Cô cảm thấy bàn tay Cố Diễn so với nữ nhân còn đẹp hơn, mỗi lần nhìn đến anh trai còn phải khen hắn, Lục Phinh Đình liền một bụng lửa giận, hận không thể chặt đi bàn tay tiện nhân kia.
Cô đã vô số lần nguyền rủa tên ngốc Cố Diễn kia chết đi, miễn cho hắn đã sống chung nhà còn chiếm lấy Lục Duệ.
Lục Phinh Đình trực tiếp không nhìn Cố Diễn, lập tức hướng về phía Lục Duệ đi qua, nhanh nhẹn ôm tay Lục Duệ, “Anh, Candy bảo em sang Pháp cùng nàng du ngoạn, vài ngày nữa anh tạm thời không thể nhìn đến em gái đáng yêu rồi.”
Lục Phinh Đình tự xưng đáng yêu bộ dạng quả thật không tồi, là mỹ nhân da trắng. Nhưng nhìn cô đã hai mươi mấy tuổi còn học bộ dáng làm nũng của tiểu nữ sinh lôi kéo tay Lục Duệ, Cố Diễn bên cạnh giờ phút này da gà rơi đầy đất.
Lục Duệ hiển nhiên cũng không chịu nổi hành động này của em gái, không dấu vết rút tay lại, “Lúc đi chơi chú ý chút, buổi tối đừng chơi quá muộn.”
Lục Phinh Đình thấy Lục Duệ rút tay về thì bất mãn chu miệng, lại muốn nắm lấy, kết quả Lục Duệ trực tiếp ngồi xuống sofa, còn kéo Cố Diễn ngồi cạnh.
Cố Diễn lúc đó không chú ý, thân thể thiếu chút bổ nhào vào trên người Lục Duệ, cũng may cậu đúng lúc phản ứng kịp ổn định lại thân thể.
Thẩm Phinh Đình hừ một tiếng, phẫn hận liếc trắng mắt nhìn Cố Diễn một cái, đem hết thảy đổ lên người hắn.
“Em đi xem mẹ.” Thấy Lục Duệ ngồi xuống uống trà, chuyên tâm xem TV, Lục Phinh Đình phiết phiết miệng, vung tay rời đi.
Cố Diễn nhịn không được nở nụ cười, cậu đột nhiên có chút đồng tình với Lục Duệ.
Nghĩ đến Lục Phinh Đình, Cố Diễn lập tức nghĩ đến mẹ cô.
Cố Diễn có chút lo lắng, cũng không biết Lục Duệ trong lòng có hiểu rõ mẹ kế cậu không. Mẹ kế cậu nếu dám giết Cố Diễn, như vậy không chừng sau này sẽ đối phó Lục Duệ.
Dù sao Lục Duệ bất kể là Cố Diễn trước kia hay chính mình hiện tại đều phi thường đối tốt, cậu không muốn Lục Duệ bị hai người kia tính kế. Cố Diến ở trong lòng tính toán, nếu Lục Duệ không biết rõ, cậu sẽ nhắc nhở Lục Duệ.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Thanh âm Lục Duệ mang ý cười vang lên bên tai Cố Diễn.
Cố Diễn ngẩng đầu quả nhiên nhìn đến bộ dạng Lục Duệ cười như không cười nhìn mình.
“Không nghĩ cái gì.”
Lục Duệ nhìn cậu, cười nói, “Bởi vì Lục Phinh Đình?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Diễn cảm thấy lúc Lục Duệ nhắc tới Thẩm Phinh Đình trong giọng nói mang theo một chút khinh thường…
Cố Diễn không gật đầu cũng không phủ định, bởi vì lúc này cậu nghe thấy trong TV tin tức giải trí có nhắc tới tên một người.
Sau khi nghe thấy tên người kia, Cố Diễn cùng Lục Duệ hai người đồng thời nhìn về phía TV.
Trong TV, vị minh tinh kia đang bị một đám phóng viên vây quanh, biểu tình bi thống, khóe mắt tựa hồ còn mang hơi nước.
“Cậu ấy hiện tại đã rời đi, mong mọi người không cần truy cứu chút chuyện cũ trước kia, dù sao mỗi người đều có lúc hồ đồ…” Ngạn Vũ Trì thanh âm rất thấp, cả người thoạt nhìn cũng rất tiều tụy.
Cố Diễn kinh ngạc nhìn Ngạn Vũ Trì trong TV, trong lòng như bị người hung hăng đâm một đao… Tư vị bị bằng hữu phản bội cậu lại có thể gặp lần nữa…
Nếu như không phải nghe được lời hắn nói kia, Cố Diễn cảm thấy chính mình đại khái sẽ còn ngây ngốc lo lắng cho hắn đi…
Đáng tiếc cậu đối với Ngạn Vũ Trì là hoàn toàn không cần thiết lo lắng, haha…
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, cậu chết cũng sẽ không tin hắn ta tôn kính tiền bối sẽ hình dung hắn như vậy — “Dù sao mỗi người đều có lúc hồ đồ…”
Cố Diễn nhịn không được cười rộ lên… Ngạn Vũ Trì cư nhiên cũng sẽ mở to mắt nói dối.
Ngạn Vũ Trì là người khôn khéo như vậy chẳng lẽ không biết những lời này chính là cam chịu những người đó đối với cậu từng tùy ý nói xấu cùng vu oan sao.
Mệt cho hắn lúc nói những lời này còn có thể mang theo nghẹn ngào, khuôn mặt thống khổ, kỹ thật diễn quả nhiên không tồi.
Cố Diễn còn không kịp tức giận, lại nghe đến phóng viên hỏi Ngạn Vũ Trì vấn đề khác.
Phóng viên đưa ra vấn đề mới vô cùng săn sóc — Tô Việt lúc còn sống có thói quen quấy rầy người khác, cậu ta có quấy rầy qua anh không?”
Ngạn Vũ Trì thần sắc phức tạp nhìn ống kính, sau đó chậm rãi cúi đầu trầm mặc…
Phóng viên nhìn thấy biểu tình này càng kích động, sau đó tiếp tục truy vấn.
“Trước đó Giản Khiêm Nhất từng lên tiếng nói rằng Tô Việt trước kia từng quấy rầy anh ta, bị anh ta cự tuyệt, anh có phải hay không cũng bị cậu ta quấy rầy? Không cần phải nói tường tận cũng được…”
Ngạn Vũ Trì nhìn ống kinh muốn nói lại thôi, qua vài giây sau đó mới mở miệng, “Xin lỗi vấn đề này tôi không nghĩ trả lời, dù sao khi sinh thời cậu ấy cũng là bằng hữu tốt của tôi… Tôi… Hi vọng mọi người có thể chú ý đến tác phẩm của cậu ấy, cậu ấy là một diễn viên xuất sắc… Hiện tại cậu ấy đã qua đời, mọi người đối với cậu ấy hãy khoan dung một chút đi.”
Câu nói kế tiếp Cố Diễn đã nghe không vào…
Cậu là người như thế nào chẳng lẽ Ngạn Vũ Trì không biết sao? Trầm mặc của hắn đại biểu cái gì, người có chút thông minh đều hiểu được này chính là cam chịu.
Cố Diễn đã không che dấu được sự phẫn nộ của mình, hai tay nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay…
Tên vương bát đản Giản Khiêm Nhất kia ghi hận mình đoạt nhân vật trong “Non sông”, do đó lập lời đồn nói xấu cậu, cậu có thể hiểu được.
Nếu Ngạn Vũ Trì sợ gièm pha của mình liên lụy hắn ta, hắn ta có thể không nói gì, như vậy mình cũng không trách hắn ta.
Nhưng Ngạn Vũ Trì lại lựa chọn ở thời khắc này đối cậu bỏ đá xuống giếng!
Cố Diễn suy nghĩ rất cẩn thận, hắn ta rốt cuộc vì cái gì mà làm như vậy!
Cố Diễn tự giễu cười cười. Cậu thật lòng đối tốt với hai người, một người đoạt bạn trai của cậu, gặp mặt lại trào phúng cậu; một người lại dung túng những người đó nói xấu cậu, thậm chí đối với cậu còn bỏ đá xuống giếng!
Đời trước mình quả nhiên mắt mù mới không nhìn rõ bộ mặt thật của họ, còn đối với họ chân tâm thật lòng.
Bởi vì quá mức tức giận, sắc mặt Cố Diễn đã biến thành xanh trắng quỷ dị… Đôi môi cũng không có lấy một tia huyết sắc.
Lục Duệ phát hiện người bên mình không thích hợp, cuống quýt hỏi, “Tiểu Diễn, em làm sao vậy?”
Cố Diễn nhắm hai mắt lại, cố gắng ngăn chặn tức giận trong lòng, thanh âm có chút run run, “Em chỉ là không rõ, rõ ràng Ngạn Vũ Trì cùng Tô Việt là bạn tốt, như thế nào sẽ nói những lời này…”
Lục Duệ nhìn ra em trai giờ phút này rất phẫn nộ, trong lòng cũng hiểu đại khái là thay Tô Việt cảm thấy không đáng giá.
Lục Duệ nhẹ nhàng sờ đầu cậu trấn an, lập tức mở miệng nhàn nhạt nói cho cậu những lợi hại trong đó.
“Bởi vì Ngạn Vũ Trì nói như vậy ngoại trừ nhận được thanh danh hào phóng bên ngoài, còn có thể lấy được hậu thuẫn của Tô Việt.”
“Cái gì?” Cố Diễn mở đôi mắt, không quá hiểu rõ nhìn Lục Duệ.
Lục Duệ giải thích, “Hôm nay tin tức này lên sóng, ngày mai trên mạng lời khen ngợi khẳng định sẽ nghiêng về phía Ngạn Vũ Trì…
Lục Duệ dừng lại, ngữ khí càng thấp. “Hơn nữa trước đó không lâu anh nghe nói công ty giải trí Quang Huy chuẩn bị lăng xê một nhóm người mới, Tô Việt cùng Ngạn Vũ Trì là người hậu tuyển trong đó. Cụ thể chọn ai thì cần xem thành tích phòng bán vé chiếu phim điện ảnh của hai người đó để quyết định.”
Tuy rằng hiện tại đã rõ ràng Ngạn Vũ Trì dối trá, nhưng là nghe được Lục Duệ chậm rãi nói mặt đen tối này cho mình, Cố Diễn nhịn không được một trận ghê tởm trong lòng. Thì ra ở thời điểm cậu hoàn toàn không biết gì liền bị người theo dõi…
“Vốn phòng bán vé phim điện ảnh của Tô Việt vượt trên Ngạn Vũ Trì, chỉ là sau khi bị bêu xấu, phòng vé lỗ lớn, khẳng định là không vượt qua Ngạn Vũ Trì. Hiện tại cậu ấy lại đã chết, Ngạn Vũ Trì liền việc nhân đức không nhường ai trở thành đối tượng tiếp theo được công ty lăng xê. Anh nói như vậy em hiểu chưa?”
Lục Duệ không tiếp tục đi sâu vấn đề, có nói Cố Diễn cũng vô dụng. Đây đều là khúc mắc của mấy người Tô Việt bọn họ, hai người chỉ là người ngoài, xem ở trong mắt, biết ở trong lòng bộ mặt thật của họ là được rồi.
Cố Diễn lần này là hoàn toàn hiểu được.
Hết thảy, nguyên lai đều là vì ghen tị…
Phim của Ngạn Vũ Trì chiếu trước phim của cậu một tuần, thành tích phòng bán vé không tồi, nhưng là chính mình lại thắng hắn một bậc.
Khó trách gièm pha ở thời điểm phòng bán vé của cậu đại thắng lại xuất hiện, khó trách Ngạn Vũ Trì sau đó vội vàng tạo hình tượng Bạch Liên Hoa cho chính mình.
Lúc trước cậu vẫn tưởng rằng là Nguy Duyên cùng Thẩm Kim liên thủ hại mình, thì ra còn có Ngạn Vũ Trì góp mặt.
Lục Duệ thấy em trai thập phần khiếp sợ, tưởng rằng là mặt tối này dọa đến cậu. Cố Diễn tuy rằng là một minh tinh, nhưng hắn coi như là hoa trong nhà kính mà lớn lên, bởi nguyên nhân ở chính Lục Duệ nên ở giới showbiz không ai dám bắt nạt cậu.
Hiện tại việc này đại khái làm trong lòng cậu nảy sinh chút sợ hãi đi.
Lục Duệ tắt TV, an ủi nói, “Kỳ thật có những chuyện căn bản là tìm không ra chứng cứ, chuyện như vậy ở showbiz rất nhiều, những chuyện xấu này đều có biện pháp làm sáng tỏ. Chỉ là đáng tiếc lúc ấy Tô Việt luẩn quẩn trong lòng… Phải biết, chỉ cần còn sống sẽ không sợ không thể Đông Sơn tái khởi, nhưng đã qua đời thì liền vĩnh viễn không có cơ hội.” Câu cuối cùng của Lục Duệ rõ ràng trong lời có ý, dù sao em trai này cũng từng tự sát một lần.
“Showbiz không có sạch sẽ như vậy, về sau em cũng phải giữ cái tâm.” Lục Duệ sợ người đơn thuần như Cố Diễn sẽ chịu thiệt, mượn cơ hội này dặn dò em mình, dù sao mình có chiếu cố cậu thế nào cũng sẽ có thời điểm sơ sẩy, cho cậu biết một mặt tối như vậy cũng không hẳn là không tốt.
Chẳng qua giáo huấn này là hình thành khi Cố Diễn thương tiếc người khác, Lục Duệ trong lòng đối Tô Việt có chút xin lỗi.
“Được rồi, đi rửa tay ăn cơm, dì Văn bọn họ đang chờ.” Lục Duệ kéo Cố Diễn, bảo cậu đi ăn cơm.
Cố Diễn khôi phục bình tĩnh, gật đầu với Lục Duệ.
Nhưng là trong lòng cậu đã nhớ kỹ lời anh trai nói.
Chỉ cần còn sống, sẽ không sợ không có cơ hội xoay người.
Trước kia cậu không rõ đạo lý này, hiện tại đã biết.
Nếu trời cao cho cậu cơ hội trọng sinh, như vậy cậu khẳng định sẽ hảo hảo quý trọng.
Cậu nhất định phải trở lại showbiz lần nữa, bắt lấy mỗi một cơ hội.
Một ngày nào đó, cậu sẽ dùng kỹ năng diễn xuất cùng cố gắng của chính mình trở thành đối tượng để người khác nhìn lên.
Bởi vì như vậy, cậu mới xứng với những bằng hữu từng tính kế đối với cậu!
Anh trai hiện tại không nói chuyện, Cố Diễn ngồi một bên sớm không chịu được đem nghi vấn hỏi ra miệng, “Anh, vì sao anh cũng tới nghĩa trang?”
Lục Duệ ở vị trí tài xế ánh mắt nhìn thẳng phía trước, mở miệng nói, “Chờ đến lúc đèn xanh đèn đỏ, nhìn xem ai lái xe không yên lòng, lo lắng liền đi theo.”
Cố Diễn bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, thì ra là lo lắng cho mình à…
Khó trách vừa mới nhìn thấy người mở cửa xe là người y thuê, anh trai đại khái là từ công ty trở về nhìn xem mình khiến cho tài xế sửa lại lộ tuyến đi.
Cố Diễn hiện tại mới hiểu được trước đó Lục Duệ bận như vậy vì sao lại đi thăm mộ Tô Việt, nguyên lai là do cậu nghĩ nhiều…
Bất quá trong lòng cậu lúc này còn có chút cao hứng.
Chỉ là vì sao lại cao hứng ngay chính cậu cũng không nói rõ được nguyên nhân.
Cố Diễn mỉm cười đi theo anh trai vào cửa nhà, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người Văn Thục Hà cùng Lục Phinh Đình ngồi ở đại sảnh dưới lầu.
Hai mẹ con họ thấy hai người trở về liền nhanh chóng đứng dậy.
“Đã về rồi, vừa hay phòng bếp làm cơm cũng sắp xong, một lúc nữa là có thể ăn.” Văn Thục Hà mỉm cười nhìn Lục Duệ cùng Cố Diễn, thái độ đặc biệt từ ái, ánh mắt nhìn hai người như nhìn thân sinh nhi tử của chính mình vậy.
“Dì đi phòng bếp nhìn một chút, A Hách rót nước cho các thiếu gia.” Nói xong Văn Thục Hà liền xoay người bảo người hầu dọn cơm lên.
Lục Phinh Đình mỉm cười xoay người, nhưng nhìn đến Lục Duệ cùng Cố Diễn cùng nhau trở về thì liền biến sắc.
Cô rất thích Lục Duệ, nhưng lại đặc biệt chán ghét Cố Diễn.
Lục Phinh Đình chán ghét Cố Diễn một mặt là do ảnh hưởng bởi mẹ cô, về phương diện khác cô cũng không quen nhìn Cố Diễn cả ngày quấn quýt anh mình.
Cô cảm thấy bàn tay Cố Diễn so với nữ nhân còn đẹp hơn, mỗi lần nhìn đến anh trai còn phải khen hắn, Lục Phinh Đình liền một bụng lửa giận, hận không thể chặt đi bàn tay tiện nhân kia.
Cô đã vô số lần nguyền rủa tên ngốc Cố Diễn kia chết đi, miễn cho hắn đã sống chung nhà còn chiếm lấy Lục Duệ.
Lục Phinh Đình trực tiếp không nhìn Cố Diễn, lập tức hướng về phía Lục Duệ đi qua, nhanh nhẹn ôm tay Lục Duệ, “Anh, Candy bảo em sang Pháp cùng nàng du ngoạn, vài ngày nữa anh tạm thời không thể nhìn đến em gái đáng yêu rồi.”
Lục Phinh Đình tự xưng đáng yêu bộ dạng quả thật không tồi, là mỹ nhân da trắng. Nhưng nhìn cô đã hai mươi mấy tuổi còn học bộ dáng làm nũng của tiểu nữ sinh lôi kéo tay Lục Duệ, Cố Diễn bên cạnh giờ phút này da gà rơi đầy đất.
Lục Duệ hiển nhiên cũng không chịu nổi hành động này của em gái, không dấu vết rút tay lại, “Lúc đi chơi chú ý chút, buổi tối đừng chơi quá muộn.”
Lục Phinh Đình thấy Lục Duệ rút tay về thì bất mãn chu miệng, lại muốn nắm lấy, kết quả Lục Duệ trực tiếp ngồi xuống sofa, còn kéo Cố Diễn ngồi cạnh.
Cố Diễn lúc đó không chú ý, thân thể thiếu chút bổ nhào vào trên người Lục Duệ, cũng may cậu đúng lúc phản ứng kịp ổn định lại thân thể.
Thẩm Phinh Đình hừ một tiếng, phẫn hận liếc trắng mắt nhìn Cố Diễn một cái, đem hết thảy đổ lên người hắn.
“Em đi xem mẹ.” Thấy Lục Duệ ngồi xuống uống trà, chuyên tâm xem TV, Lục Phinh Đình phiết phiết miệng, vung tay rời đi.
Cố Diễn nhịn không được nở nụ cười, cậu đột nhiên có chút đồng tình với Lục Duệ.
Nghĩ đến Lục Phinh Đình, Cố Diễn lập tức nghĩ đến mẹ cô.
Cố Diễn có chút lo lắng, cũng không biết Lục Duệ trong lòng có hiểu rõ mẹ kế cậu không. Mẹ kế cậu nếu dám giết Cố Diễn, như vậy không chừng sau này sẽ đối phó Lục Duệ.
Dù sao Lục Duệ bất kể là Cố Diễn trước kia hay chính mình hiện tại đều phi thường đối tốt, cậu không muốn Lục Duệ bị hai người kia tính kế. Cố Diến ở trong lòng tính toán, nếu Lục Duệ không biết rõ, cậu sẽ nhắc nhở Lục Duệ.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Thanh âm Lục Duệ mang ý cười vang lên bên tai Cố Diễn.
Cố Diễn ngẩng đầu quả nhiên nhìn đến bộ dạng Lục Duệ cười như không cười nhìn mình.
“Không nghĩ cái gì.”
Lục Duệ nhìn cậu, cười nói, “Bởi vì Lục Phinh Đình?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Diễn cảm thấy lúc Lục Duệ nhắc tới Thẩm Phinh Đình trong giọng nói mang theo một chút khinh thường…
Cố Diễn không gật đầu cũng không phủ định, bởi vì lúc này cậu nghe thấy trong TV tin tức giải trí có nhắc tới tên một người.
Sau khi nghe thấy tên người kia, Cố Diễn cùng Lục Duệ hai người đồng thời nhìn về phía TV.
Trong TV, vị minh tinh kia đang bị một đám phóng viên vây quanh, biểu tình bi thống, khóe mắt tựa hồ còn mang hơi nước.
“Cậu ấy hiện tại đã rời đi, mong mọi người không cần truy cứu chút chuyện cũ trước kia, dù sao mỗi người đều có lúc hồ đồ…” Ngạn Vũ Trì thanh âm rất thấp, cả người thoạt nhìn cũng rất tiều tụy.
Cố Diễn kinh ngạc nhìn Ngạn Vũ Trì trong TV, trong lòng như bị người hung hăng đâm một đao… Tư vị bị bằng hữu phản bội cậu lại có thể gặp lần nữa…
Nếu như không phải nghe được lời hắn nói kia, Cố Diễn cảm thấy chính mình đại khái sẽ còn ngây ngốc lo lắng cho hắn đi…
Đáng tiếc cậu đối với Ngạn Vũ Trì là hoàn toàn không cần thiết lo lắng, haha…
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, cậu chết cũng sẽ không tin hắn ta tôn kính tiền bối sẽ hình dung hắn như vậy — “Dù sao mỗi người đều có lúc hồ đồ…”
Cố Diễn nhịn không được cười rộ lên… Ngạn Vũ Trì cư nhiên cũng sẽ mở to mắt nói dối.
Ngạn Vũ Trì là người khôn khéo như vậy chẳng lẽ không biết những lời này chính là cam chịu những người đó đối với cậu từng tùy ý nói xấu cùng vu oan sao.
Mệt cho hắn lúc nói những lời này còn có thể mang theo nghẹn ngào, khuôn mặt thống khổ, kỹ thật diễn quả nhiên không tồi.
Cố Diễn còn không kịp tức giận, lại nghe đến phóng viên hỏi Ngạn Vũ Trì vấn đề khác.
Phóng viên đưa ra vấn đề mới vô cùng săn sóc — Tô Việt lúc còn sống có thói quen quấy rầy người khác, cậu ta có quấy rầy qua anh không?”
Ngạn Vũ Trì thần sắc phức tạp nhìn ống kính, sau đó chậm rãi cúi đầu trầm mặc…
Phóng viên nhìn thấy biểu tình này càng kích động, sau đó tiếp tục truy vấn.
“Trước đó Giản Khiêm Nhất từng lên tiếng nói rằng Tô Việt trước kia từng quấy rầy anh ta, bị anh ta cự tuyệt, anh có phải hay không cũng bị cậu ta quấy rầy? Không cần phải nói tường tận cũng được…”
Ngạn Vũ Trì nhìn ống kinh muốn nói lại thôi, qua vài giây sau đó mới mở miệng, “Xin lỗi vấn đề này tôi không nghĩ trả lời, dù sao khi sinh thời cậu ấy cũng là bằng hữu tốt của tôi… Tôi… Hi vọng mọi người có thể chú ý đến tác phẩm của cậu ấy, cậu ấy là một diễn viên xuất sắc… Hiện tại cậu ấy đã qua đời, mọi người đối với cậu ấy hãy khoan dung một chút đi.”
Câu nói kế tiếp Cố Diễn đã nghe không vào…
Cậu là người như thế nào chẳng lẽ Ngạn Vũ Trì không biết sao? Trầm mặc của hắn đại biểu cái gì, người có chút thông minh đều hiểu được này chính là cam chịu.
Cố Diễn đã không che dấu được sự phẫn nộ của mình, hai tay nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay…
Tên vương bát đản Giản Khiêm Nhất kia ghi hận mình đoạt nhân vật trong “Non sông”, do đó lập lời đồn nói xấu cậu, cậu có thể hiểu được.
Nếu Ngạn Vũ Trì sợ gièm pha của mình liên lụy hắn ta, hắn ta có thể không nói gì, như vậy mình cũng không trách hắn ta.
Nhưng Ngạn Vũ Trì lại lựa chọn ở thời khắc này đối cậu bỏ đá xuống giếng!
Cố Diễn suy nghĩ rất cẩn thận, hắn ta rốt cuộc vì cái gì mà làm như vậy!
Cố Diễn tự giễu cười cười. Cậu thật lòng đối tốt với hai người, một người đoạt bạn trai của cậu, gặp mặt lại trào phúng cậu; một người lại dung túng những người đó nói xấu cậu, thậm chí đối với cậu còn bỏ đá xuống giếng!
Đời trước mình quả nhiên mắt mù mới không nhìn rõ bộ mặt thật của họ, còn đối với họ chân tâm thật lòng.
Bởi vì quá mức tức giận, sắc mặt Cố Diễn đã biến thành xanh trắng quỷ dị… Đôi môi cũng không có lấy một tia huyết sắc.
Lục Duệ phát hiện người bên mình không thích hợp, cuống quýt hỏi, “Tiểu Diễn, em làm sao vậy?”
Cố Diễn nhắm hai mắt lại, cố gắng ngăn chặn tức giận trong lòng, thanh âm có chút run run, “Em chỉ là không rõ, rõ ràng Ngạn Vũ Trì cùng Tô Việt là bạn tốt, như thế nào sẽ nói những lời này…”
Lục Duệ nhìn ra em trai giờ phút này rất phẫn nộ, trong lòng cũng hiểu đại khái là thay Tô Việt cảm thấy không đáng giá.
Lục Duệ nhẹ nhàng sờ đầu cậu trấn an, lập tức mở miệng nhàn nhạt nói cho cậu những lợi hại trong đó.
“Bởi vì Ngạn Vũ Trì nói như vậy ngoại trừ nhận được thanh danh hào phóng bên ngoài, còn có thể lấy được hậu thuẫn của Tô Việt.”
“Cái gì?” Cố Diễn mở đôi mắt, không quá hiểu rõ nhìn Lục Duệ.
Lục Duệ giải thích, “Hôm nay tin tức này lên sóng, ngày mai trên mạng lời khen ngợi khẳng định sẽ nghiêng về phía Ngạn Vũ Trì…
Lục Duệ dừng lại, ngữ khí càng thấp. “Hơn nữa trước đó không lâu anh nghe nói công ty giải trí Quang Huy chuẩn bị lăng xê một nhóm người mới, Tô Việt cùng Ngạn Vũ Trì là người hậu tuyển trong đó. Cụ thể chọn ai thì cần xem thành tích phòng bán vé chiếu phim điện ảnh của hai người đó để quyết định.”
Tuy rằng hiện tại đã rõ ràng Ngạn Vũ Trì dối trá, nhưng là nghe được Lục Duệ chậm rãi nói mặt đen tối này cho mình, Cố Diễn nhịn không được một trận ghê tởm trong lòng. Thì ra ở thời điểm cậu hoàn toàn không biết gì liền bị người theo dõi…
“Vốn phòng bán vé phim điện ảnh của Tô Việt vượt trên Ngạn Vũ Trì, chỉ là sau khi bị bêu xấu, phòng vé lỗ lớn, khẳng định là không vượt qua Ngạn Vũ Trì. Hiện tại cậu ấy lại đã chết, Ngạn Vũ Trì liền việc nhân đức không nhường ai trở thành đối tượng tiếp theo được công ty lăng xê. Anh nói như vậy em hiểu chưa?”
Lục Duệ không tiếp tục đi sâu vấn đề, có nói Cố Diễn cũng vô dụng. Đây đều là khúc mắc của mấy người Tô Việt bọn họ, hai người chỉ là người ngoài, xem ở trong mắt, biết ở trong lòng bộ mặt thật của họ là được rồi.
Cố Diễn lần này là hoàn toàn hiểu được.
Hết thảy, nguyên lai đều là vì ghen tị…
Phim của Ngạn Vũ Trì chiếu trước phim của cậu một tuần, thành tích phòng bán vé không tồi, nhưng là chính mình lại thắng hắn một bậc.
Khó trách gièm pha ở thời điểm phòng bán vé của cậu đại thắng lại xuất hiện, khó trách Ngạn Vũ Trì sau đó vội vàng tạo hình tượng Bạch Liên Hoa cho chính mình.
Lúc trước cậu vẫn tưởng rằng là Nguy Duyên cùng Thẩm Kim liên thủ hại mình, thì ra còn có Ngạn Vũ Trì góp mặt.
Lục Duệ thấy em trai thập phần khiếp sợ, tưởng rằng là mặt tối này dọa đến cậu. Cố Diễn tuy rằng là một minh tinh, nhưng hắn coi như là hoa trong nhà kính mà lớn lên, bởi nguyên nhân ở chính Lục Duệ nên ở giới showbiz không ai dám bắt nạt cậu.
Hiện tại việc này đại khái làm trong lòng cậu nảy sinh chút sợ hãi đi.
Lục Duệ tắt TV, an ủi nói, “Kỳ thật có những chuyện căn bản là tìm không ra chứng cứ, chuyện như vậy ở showbiz rất nhiều, những chuyện xấu này đều có biện pháp làm sáng tỏ. Chỉ là đáng tiếc lúc ấy Tô Việt luẩn quẩn trong lòng… Phải biết, chỉ cần còn sống sẽ không sợ không thể Đông Sơn tái khởi, nhưng đã qua đời thì liền vĩnh viễn không có cơ hội.” Câu cuối cùng của Lục Duệ rõ ràng trong lời có ý, dù sao em trai này cũng từng tự sát một lần.
“Showbiz không có sạch sẽ như vậy, về sau em cũng phải giữ cái tâm.” Lục Duệ sợ người đơn thuần như Cố Diễn sẽ chịu thiệt, mượn cơ hội này dặn dò em mình, dù sao mình có chiếu cố cậu thế nào cũng sẽ có thời điểm sơ sẩy, cho cậu biết một mặt tối như vậy cũng không hẳn là không tốt.
Chẳng qua giáo huấn này là hình thành khi Cố Diễn thương tiếc người khác, Lục Duệ trong lòng đối Tô Việt có chút xin lỗi.
“Được rồi, đi rửa tay ăn cơm, dì Văn bọn họ đang chờ.” Lục Duệ kéo Cố Diễn, bảo cậu đi ăn cơm.
Cố Diễn khôi phục bình tĩnh, gật đầu với Lục Duệ.
Nhưng là trong lòng cậu đã nhớ kỹ lời anh trai nói.
Chỉ cần còn sống, sẽ không sợ không có cơ hội xoay người.
Trước kia cậu không rõ đạo lý này, hiện tại đã biết.
Nếu trời cao cho cậu cơ hội trọng sinh, như vậy cậu khẳng định sẽ hảo hảo quý trọng.
Cậu nhất định phải trở lại showbiz lần nữa, bắt lấy mỗi một cơ hội.
Một ngày nào đó, cậu sẽ dùng kỹ năng diễn xuất cùng cố gắng của chính mình trở thành đối tượng để người khác nhìn lên.
Bởi vì như vậy, cậu mới xứng với những bằng hữu từng tính kế đối với cậu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.