Chương 2
Ba Tức
03/07/2023
Âm thanh vừa quen thuộc lại hết sức xa lạ truyền tới, như làn gió thổi tung cánh cửa ký ức đã bị phong ấn từ lâu.
Chẳng mấy chốc, adrenaline* của ta tăng vọt.
Tim đập nhanh, còn ta thì sững sờ đứng tại chỗ, tay chân dường như đông cứng lại.
"Sao lại không nói chuyện? Là do tớ đột nhiên gọi điện cho cậu nên có chút đường đột phải không?"
"À, không, không! Không phải!"
Chu Yến Hành gọi điện làm ta có chút luống cuống.
Tuy rằng đã từng là bạn học, nhưng cũng chỉ là bạn cùng lớp đơn thuần thôi, cũng không có giao tình gì với nhau.
Cho dù nghĩ theo hướng nào thì chắc cũng không trùng hợp vậy đâu.
Ta thở một hơi thật sâu, cố gắng làm bản thân trông tự nhiên nhất có thể.
"Đại minh tinh như cậu sao hôm nay lại gọi điện cho tớ vậy?"
Chu Yến Hành cười.
Thanh âm rất dễ nghe.
Ta giật mình, không biết trong trí nhớ của ta, hắn đã từng cười như thế này bao giờ chưa?
Hình như đã lâu lắm rồi, ta cũng đã quên đi ký ức năm đó.
Lúc là bạn cùng bàn với hắn, dường như hắn luôn ngủ.
"Tớ định mời cậu làm khách mời đặc biệt ở chương trình tớ tham gia. Đạo diễn cũng đã gọi cho cậu, nhưng bị cậu từ chối."
"Ngại ghê, tớ còn tưởng là lừa đảo..."
"Thực sự cũng giống lừa đảo nhỉ, có phải dọa cậu rồi không?"
"Có, có một chút."
Hắn vừa cười vừa chuyển chủ đề: "Cho nên, cậu có nguyện ý tham gia không? Bạn học Bùi Thính Vũ."
Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ
Ta có phần hoảng sợ, ghi hình cho một chương trình, đối với người khác có thể bình thường, nhưng đối với người mắc chứng sợ xã hội như ta thì điều đó thật là kinh khủng.
Hơn nữa với cái khuôn mặt này của ta mà đi gặp lại bạn học cũ, còn là người nổi tiếng, nghĩ thế nào cũng thấy ngại.
"À, tớ, không giỏi trong việc này lắm, vẫn là thôi đi..."
"Vì sao vậy? Là vì cậu không muốn gặp tớ à?"
Hắn nói hết sức chân thành và khiêm tốn.
Tôi vội vàng phủ nhận: "A... không thể nào, sao có chuyện đó được? Tớ chỉ cảm thấy chuyện xảy ra quá đột ngột, tớ còn chưa dám nghĩ tới."
"Thì ra là như vậy, vậy thì cậu cứ từ từ suy nghĩ nhé, tớ thật sự... rất muốn nhìn thấy cậu."
Ta ngẩn người.
Hắn dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: "Còn có các bạn học khác, tớ rất muốn nhìn thấy các cậu."
Những ký ức đã sớm biến mất theo thời gian, giờ đây chợt ùa về trong tâm trí ta.
—————
*Adrenaline là hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú... làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh, Adrenalin được chuẩn bị để phản ứng chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim. (Nguồn: aihealth.vn)
Chẳng mấy chốc, adrenaline* của ta tăng vọt.
Tim đập nhanh, còn ta thì sững sờ đứng tại chỗ, tay chân dường như đông cứng lại.
"Sao lại không nói chuyện? Là do tớ đột nhiên gọi điện cho cậu nên có chút đường đột phải không?"
"À, không, không! Không phải!"
Chu Yến Hành gọi điện làm ta có chút luống cuống.
Tuy rằng đã từng là bạn học, nhưng cũng chỉ là bạn cùng lớp đơn thuần thôi, cũng không có giao tình gì với nhau.
Cho dù nghĩ theo hướng nào thì chắc cũng không trùng hợp vậy đâu.
Ta thở một hơi thật sâu, cố gắng làm bản thân trông tự nhiên nhất có thể.
"Đại minh tinh như cậu sao hôm nay lại gọi điện cho tớ vậy?"
Chu Yến Hành cười.
Thanh âm rất dễ nghe.
Ta giật mình, không biết trong trí nhớ của ta, hắn đã từng cười như thế này bao giờ chưa?
Hình như đã lâu lắm rồi, ta cũng đã quên đi ký ức năm đó.
Lúc là bạn cùng bàn với hắn, dường như hắn luôn ngủ.
"Tớ định mời cậu làm khách mời đặc biệt ở chương trình tớ tham gia. Đạo diễn cũng đã gọi cho cậu, nhưng bị cậu từ chối."
"Ngại ghê, tớ còn tưởng là lừa đảo..."
"Thực sự cũng giống lừa đảo nhỉ, có phải dọa cậu rồi không?"
"Có, có một chút."
Hắn vừa cười vừa chuyển chủ đề: "Cho nên, cậu có nguyện ý tham gia không? Bạn học Bùi Thính Vũ."
Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ
Ta có phần hoảng sợ, ghi hình cho một chương trình, đối với người khác có thể bình thường, nhưng đối với người mắc chứng sợ xã hội như ta thì điều đó thật là kinh khủng.
Hơn nữa với cái khuôn mặt này của ta mà đi gặp lại bạn học cũ, còn là người nổi tiếng, nghĩ thế nào cũng thấy ngại.
"À, tớ, không giỏi trong việc này lắm, vẫn là thôi đi..."
"Vì sao vậy? Là vì cậu không muốn gặp tớ à?"
Hắn nói hết sức chân thành và khiêm tốn.
Tôi vội vàng phủ nhận: "A... không thể nào, sao có chuyện đó được? Tớ chỉ cảm thấy chuyện xảy ra quá đột ngột, tớ còn chưa dám nghĩ tới."
"Thì ra là như vậy, vậy thì cậu cứ từ từ suy nghĩ nhé, tớ thật sự... rất muốn nhìn thấy cậu."
Ta ngẩn người.
Hắn dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: "Còn có các bạn học khác, tớ rất muốn nhìn thấy các cậu."
Những ký ức đã sớm biến mất theo thời gian, giờ đây chợt ùa về trong tâm trí ta.
—————
*Adrenaline là hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú... làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh, Adrenalin được chuẩn bị để phản ứng chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim. (Nguồn: aihealth.vn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.