Chương 66: Buổi phỏng vấn của Tô Dật Phàm
Gạo Nếp Đường Trắng
16/08/2016
Thân là nhân vật của công chúng cũng như là một ngôi sao có vô số paparazzi ngồi dưới lầu làm hộ vệ, ngày qua ngày Cố An Kỳ không hề thê thảm như tưởng tượng, vẫn thoải mái như trước. Mấy ngày nay để đảm bảo an toàn cho cô không bị fan cuồng công kích, Chu Á Kiệt theo sát cô sẵn sàng tinh thần làm đệm thịt bất cứ lúc nào lại không được tốt như thế, không những bị rất nhiều paparazzi chèn ép vài lần mà lần trước suýt chút nữa biến thành đại hội giẫm đạp.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Chu Á Kiệt, môi Cố An Kỳ hơi cong lên, hình như đã xả hết giận rồi. Lần trước công ty sắp xếp cô không hề phản đối, nhưng không có nghĩa cô không oán hận, dù biết họ làm thế là đúng.
Cô không ra tay vì cô biết vị trí của mình ở đâu, trong lòng Âu Dương Thừa cô chỉ có giá trị lợi dụng, nếu khi đó cô kháng nghị cũng không thay đổi được gì, mà làm gắt quá thì sẽ khiến Âu Dương Thừa mất kiên nhẫn, từ bỏ quân cờ là cô. Nhưng bây giờ chuyện này lại liên quan đến Trịnh Văn Quân, Âu Dương Thừa không thể bỏ mặc chuyện này, cô cũng có thể tiết kiệm được nhiều sức lực.
Mất thời gian tranh cãi với họ chẳng bằng ẩn nhẫn chờ đợi rồi ra tay nắm lấy cơ hội của mình, không phải sao?
Cô cười khẽ nhìn Chu Á Kiệt. Chu Á Kiệt nhíu mày, chỉnh lại cái nơ trên bộ vest rồi nói: “Được rồi, bây giờ giới truyền thông chắc đã bao vây cửa này rồi, cô và Trịnh Văn Quân trốn đến cửa chính đi.”
Cố An Kỳ gật gật đầu, đè thấp vành nón xuống, Trịnh Văn Quân che ở trước Cố An Kỳ, lên dây cót tinh thần chuẩn bị cho mọi tình huống, chuẩn bị đi ra cửa…
Cố An Kỳ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhạy cảm đảo mắt qua một góc, đúng lúc thấy một cô gái mảnh mai đeo kính đang cầm máy ảnh: “Tách!”
“Lạch cạch!” Cô gái bị ánh mắt Cố An Kỳ làm cho hoảng sợ, nhất thời không giữ chặt máy ảnh trong tay, suýt nữa rơi xuống.
“Chết tiệt! Sao vẫn còn người chụp ảnh? !” Khẩu khí củaTrịnh Văn Quân rất không tốt, anh đi tới bên cạnh cô gái, muốn cướp máy ảnh trong tay cô.
Cô gái thấy Trịnh Văn Quân đang đi tới gần mình thì hoảng hốt, đột nhiên hét lên: “Trịnh Văn Quân! Trịnh Văn Quân ở đây a a a a!”
Cô gái vừa nói vừa nhanh chóng lùi vào trong xe của paparazzi, chờ đến khi Trịnh Văn Quân phản ứng lại thì cô đã sớm đạp chân ga bỏ trốn mất dạng.
“Chết tiệt!” Trịnh Văn Quân căm hận nói, nhưng cũng biết lúc này xem ra không thể vãn hồi được chuyện này nữa.
Thấy rất nhiều paparazzi đang chạy tới đây, anh đành bảo tài xế lập tức đi ngay.
“Tại anh nóng vội quá nên dọa cô ấy chạy mất đấy.” Cố An Kỳ nói như người vừa rồi bị chụp không phải là cô.
“Nhưng cô ta là paparazzi, trời biết ảnh trong tay cô ta sẽ bị xuyên tạc thành cái gì nữa.” Trịnh Văn Quân giận đến phát điên vì mấy bài báo gần đây rồi, nếu họ nhằm vào anh thì anh cũng sẽ không tức đến như vậy, nhưng họ lại chủ yếu công kích Cố An Kỳ.
“Ảnh thì cũng đã chụp, giờ hối hận cũng vô dụng. Chúng ta căn bản bây giờ cũng đủ ầm ĩ rồi, thêm một cái ảnh linh tinh cũng chẳng sao, cùng lắm thì càng chứng minh ‘quan hệ yêu đương’ của chúng ta thôi. ” Cố An Kỳ cười nói, “Cô gái vừa mới chụp ảnh chúng ta chắc là người mới, thông minh nhưng lòng cũng không xấu, bài báo này nếu là của cô ấy thì chắc sẽ không viết lung tung. Anh đó, vừa rồi nếu anh không nổi giận đùng đùng chạy tới, nói không chừng cô ấy cũng sẽ không hét tên anh lớn như vậy.”
Trịnh Văn Quân không hiểu nổi sao Cố An Kỳ vẫn ung dung như thế, rõ ràng bị chụp một cái ảnh rất bất lợi nhưng cô vẫn bình tĩnh phân tích như người ngoài cuộc. Nhìn vào đôi mắt nâu không thấy đáy của cô, anh thu lại cơn tức, than thở một câu: “Tôi không phải vì không muốn em gặp phiền toái sao…”
Anh nói rất nhỏ, cộng thêm âm thanh xe xóc nảy hơi lớn làm Cố An Kỳ nghe không rõ: “Anh nói gì cơ?”
“Không có gì.” Trịnh Văn Quân nhìn thân hình mảnh mai kia rồi lắc đầu, thở dài trong lòng. Anh không muốn trở thành gông xiềng của cô, không muốn làm cô khó xử, bây giờ chưa phải lúc chính thức thổ lộ với cô.
Scandal của Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân ngày càng ồn ào huyên náo, hiện nay thứ hot nhất, cũng hấp dẫn người ta nhất tất nhiên là ảnh của hai người họ. Lâm Tiểu Kiều do dự nhìn ảnh chụp trong máy, sếp bảo tuần này cô theo dõi Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân rồi chụp ảnh đôi của hai người, sau đó viết một bài báo liên quan đến họ, càng giật gân càng tốt. Được rồi, đơn giản mà nói thì chính là càng cẩu huyết càng tốt.
Nhưng mà… Nhưng mà…
Lâm Tiểu Kiều nhìn ảnh chụp trong máy, cảm thấy mất hết sức lực, nằm xuống bàn không nhúc nhích. Lúc Cố An Kỳ ngoái đầu nhìn lại khiến cô vô cùng sợ hãi, theo phản xạ chụp lại khoảnh khắc đó, trong ảnh, ánh mắt cô lạnh lẽo không mang theo bất cứ cảm xúc gì. Cô chỉ đứng ở phía xa vô tình hơi nghiêng đầu, nhưng cũng như tập luyện đã lâu.
Vô luận là ánh sáng như có như không hay góc độ nghiêng người đều hoàn hảo.
Cố An Kỳ không được coi là mỹ nữ quá xinh đẹp trong giới giải trí, không ít người có tướng mạo xuất sắc hơn cô, nhưng khí chất trên người Cố An Kỳ lại cực mạnh, trên người cô dường như luôn có thêm một ý vị không rõ ràng, thần bí mà lại không thể đoán được, làm cho người ta không kìm lòng được muốn khám phá.
Bóng dáng thanh nhã mà lạnh nhạt luôn để lộ một chút cảm giác xa cách như có như không, sạch sẽ mà lại tinh khiết, cao ngạo như mai. Giống như Ôn Bội Quân trong 《 Bảo vệ cô bé lọ lem》, Cố An Kỳ người thật khiến Lâm Tiểu Kiều cảm thấy cao quý nhưng kiêu ngạo.
Người như vậy sao có thể vì muốn nổi tiếng mà chịu ở chung với người khác chứ? Cô chìm vào suy nghĩ.
“Lâm Tiểu Kiều! Đã là thứ Hai rồi! Thứ Tư phát hành, ngày mai đi in mà sao bản thảo cô còn chưa viết xong hả? ! Chuyện của Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân cô làm thế nào rồi ?” Ông chủ quát lớn.
“Được rồi được rồi!” Lâm Tiểu Kiều run rẩy bò vào bàn máy tính tiếp tục làm việc chăm chỉ. Nếu thật sự phải viết lung tung về Cố An Kỳ cô sẽ cảm thấy rất tội lỗi. Bất kể là do đạo đức của phóng viên hay bản thân là fan hoa hồng của Ôn Bội Quân, cô đều không muốn bôi nhọ Cố An Kỳ.
Có lẽ cô nên viết bài này theo hướng khác?
Trực giác cho cô biết Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân không phải người yêu, họ có lẽ chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Suy nghĩ một lúc, cô vẫn lén giấu ảnh đã chụp được đi, gõ tiêu đề xuống bàn phim 《 Vô cùng nghi ngờ —— Trịnh Văn Quân và Cố An Kỳ ở chung sao? ! 》.
Trịnh Văn Quân, Cố An Kỳ, bát cơm của cô… Cô muốn chịu trách nhiệm cả ba.
Sáng sớm thứ tư, Cố An Kỳ vẫn theo thói quen đọc mấy quyển tạp chí nổi tiếng. Trong đó một quyển tên là 178, trên đó đăng một bài viết nghi ngờ cô và Trịnh Văn Quân có thật sự ở chung hay không, tuy độ dài rất ngắn cũng như được chỉ đăng ở phụ lục nhưng Cố An Kỳ liếc mắt đã chú ý thấy.
Cười cười, đặt tờ báo sang một bên, dường như cô đã đoán ra ai là người viết bài này rồi.
“Tô thiên vương, xin hỏi anh cảm thấy Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân là người thế nào?” Trong TV đúng lúc chiếu buổi phỏng vấn của Tô Dật Phàm, Cố An Kỳ hừ một tiếng, cười nhạt, cô không xem tiếp cũng có thể đoán được câu trả lời của Tô Dật Phàm, hơn phân nửa chính là “Tôi không phải mới là đối tượng được phỏng vấn hôm nay sao?” . Hoặc “Tôi không tiếp xúc nhiều với họ lắm”, trả lời máy móc như thế.
Cô và Trịnh Văn Quân là hai người đang đứng trước đầu song ngọn gió, hơn nữa khoảng thời gian trước suýt nữa thì có scandal với Tô Dật Phàm. Nói về họ anh không được lợi gì. Những lúc như thế này chắc anh cũng biết đánh trống lảng hoặc từ chối trả lời.
Cố An Kỳ nhàm chán ngáp một cái, lấy cái điều khiển trên bàn trà, khi chuẩn bị chuyển kênh thì Tô Dật Phàm mở miệng: “Tôi đã quen Trịnh Văn Quân trước khi ra nước ngoài, cậu ấy là một ca sĩ rất cố gắng, luôn tìm cách đột phá bản thân, là nghệ sĩ rất tự giác. Về phần Cố An Kỳ…”
“Tôi đã xem cô ấy diễn, rất mạnh mẽ cũng rất quyết đoán, là nghệ sĩ rất tài năng.”
Tô Dật Phàm đang nói giúp cô? ! Cố An Kỳ ngẩn người, anh không bo bo giữ mình sao? Dương Văn Lâm chắc đã nhắc nhở anh để anh nói không biết cô, nhưng vì sao anh … ? Cô và anh không quá thân quen không phải sao?
Cố An Kỳ không thể hiểu nổi, cô nhíu mày, bất chợt buông lỏng bàn tay đang nắm chặt điều khiển.
“Ôi chao? Tô thiên vương đã từng thấy Cố An Kỳ diễn?” Người dẫn chương trình kinh ngạc.
“Ha ha, khóa huấn luyện diễn xuất của công ty tôi có đến dự vài lần nên nhìn thấy cô ấy diễn.” Tô Dật Phàm cười trả lời.
“Như vậy… Đối với lời bên ngoài đồn đãi rằng Cố An Kỳ vì muốn trèo cao mà ở chung với Trịnh Văn Quân, Tô thiên vương có suy nghĩ gì?”
“Tôi không nghĩ cô ấy sẽ làm thế, với khả năng của cô ấy, căn bản không cần phải dùng cách đó. Tôi tin đây chỉ là tin đồn.” Tô Dật Phàm ám áp nói, “Được rồi, hôm nay là phỏng vấn tôi sao lại hỏi về Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân thế ? Tiểu Mễ, có phải nên hỏi mấy vấn đề liên quan đến tôi nhiều hơn không?”
Tô Dật Phàm kỳ thật đã nói hết những gì cần nói, sau đó không muốn tán gẫu mấy tin bát quái nữa nên mới cười đùa trở về chủ đề cũ.
Cố An Kỳ không lập tức chuyển kênh mà mê mang nhìn Tô Dật Phàm trên tivi. Anh không sợ gặp phiền toái sao? Sao lại nói tốt về cô và Trịnh Văn Quân như vậy? Anh không thể nào không lường tới hậu quả, nhưng anh vẫn làm vậy là vì sao… ?
Nhìn dáng vẻ chật vật của Chu Á Kiệt, môi Cố An Kỳ hơi cong lên, hình như đã xả hết giận rồi. Lần trước công ty sắp xếp cô không hề phản đối, nhưng không có nghĩa cô không oán hận, dù biết họ làm thế là đúng.
Cô không ra tay vì cô biết vị trí của mình ở đâu, trong lòng Âu Dương Thừa cô chỉ có giá trị lợi dụng, nếu khi đó cô kháng nghị cũng không thay đổi được gì, mà làm gắt quá thì sẽ khiến Âu Dương Thừa mất kiên nhẫn, từ bỏ quân cờ là cô. Nhưng bây giờ chuyện này lại liên quan đến Trịnh Văn Quân, Âu Dương Thừa không thể bỏ mặc chuyện này, cô cũng có thể tiết kiệm được nhiều sức lực.
Mất thời gian tranh cãi với họ chẳng bằng ẩn nhẫn chờ đợi rồi ra tay nắm lấy cơ hội của mình, không phải sao?
Cô cười khẽ nhìn Chu Á Kiệt. Chu Á Kiệt nhíu mày, chỉnh lại cái nơ trên bộ vest rồi nói: “Được rồi, bây giờ giới truyền thông chắc đã bao vây cửa này rồi, cô và Trịnh Văn Quân trốn đến cửa chính đi.”
Cố An Kỳ gật gật đầu, đè thấp vành nón xuống, Trịnh Văn Quân che ở trước Cố An Kỳ, lên dây cót tinh thần chuẩn bị cho mọi tình huống, chuẩn bị đi ra cửa…
Cố An Kỳ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhạy cảm đảo mắt qua một góc, đúng lúc thấy một cô gái mảnh mai đeo kính đang cầm máy ảnh: “Tách!”
“Lạch cạch!” Cô gái bị ánh mắt Cố An Kỳ làm cho hoảng sợ, nhất thời không giữ chặt máy ảnh trong tay, suýt nữa rơi xuống.
“Chết tiệt! Sao vẫn còn người chụp ảnh? !” Khẩu khí củaTrịnh Văn Quân rất không tốt, anh đi tới bên cạnh cô gái, muốn cướp máy ảnh trong tay cô.
Cô gái thấy Trịnh Văn Quân đang đi tới gần mình thì hoảng hốt, đột nhiên hét lên: “Trịnh Văn Quân! Trịnh Văn Quân ở đây a a a a!”
Cô gái vừa nói vừa nhanh chóng lùi vào trong xe của paparazzi, chờ đến khi Trịnh Văn Quân phản ứng lại thì cô đã sớm đạp chân ga bỏ trốn mất dạng.
“Chết tiệt!” Trịnh Văn Quân căm hận nói, nhưng cũng biết lúc này xem ra không thể vãn hồi được chuyện này nữa.
Thấy rất nhiều paparazzi đang chạy tới đây, anh đành bảo tài xế lập tức đi ngay.
“Tại anh nóng vội quá nên dọa cô ấy chạy mất đấy.” Cố An Kỳ nói như người vừa rồi bị chụp không phải là cô.
“Nhưng cô ta là paparazzi, trời biết ảnh trong tay cô ta sẽ bị xuyên tạc thành cái gì nữa.” Trịnh Văn Quân giận đến phát điên vì mấy bài báo gần đây rồi, nếu họ nhằm vào anh thì anh cũng sẽ không tức đến như vậy, nhưng họ lại chủ yếu công kích Cố An Kỳ.
“Ảnh thì cũng đã chụp, giờ hối hận cũng vô dụng. Chúng ta căn bản bây giờ cũng đủ ầm ĩ rồi, thêm một cái ảnh linh tinh cũng chẳng sao, cùng lắm thì càng chứng minh ‘quan hệ yêu đương’ của chúng ta thôi. ” Cố An Kỳ cười nói, “Cô gái vừa mới chụp ảnh chúng ta chắc là người mới, thông minh nhưng lòng cũng không xấu, bài báo này nếu là của cô ấy thì chắc sẽ không viết lung tung. Anh đó, vừa rồi nếu anh không nổi giận đùng đùng chạy tới, nói không chừng cô ấy cũng sẽ không hét tên anh lớn như vậy.”
Trịnh Văn Quân không hiểu nổi sao Cố An Kỳ vẫn ung dung như thế, rõ ràng bị chụp một cái ảnh rất bất lợi nhưng cô vẫn bình tĩnh phân tích như người ngoài cuộc. Nhìn vào đôi mắt nâu không thấy đáy của cô, anh thu lại cơn tức, than thở một câu: “Tôi không phải vì không muốn em gặp phiền toái sao…”
Anh nói rất nhỏ, cộng thêm âm thanh xe xóc nảy hơi lớn làm Cố An Kỳ nghe không rõ: “Anh nói gì cơ?”
“Không có gì.” Trịnh Văn Quân nhìn thân hình mảnh mai kia rồi lắc đầu, thở dài trong lòng. Anh không muốn trở thành gông xiềng của cô, không muốn làm cô khó xử, bây giờ chưa phải lúc chính thức thổ lộ với cô.
Scandal của Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân ngày càng ồn ào huyên náo, hiện nay thứ hot nhất, cũng hấp dẫn người ta nhất tất nhiên là ảnh của hai người họ. Lâm Tiểu Kiều do dự nhìn ảnh chụp trong máy, sếp bảo tuần này cô theo dõi Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân rồi chụp ảnh đôi của hai người, sau đó viết một bài báo liên quan đến họ, càng giật gân càng tốt. Được rồi, đơn giản mà nói thì chính là càng cẩu huyết càng tốt.
Nhưng mà… Nhưng mà…
Lâm Tiểu Kiều nhìn ảnh chụp trong máy, cảm thấy mất hết sức lực, nằm xuống bàn không nhúc nhích. Lúc Cố An Kỳ ngoái đầu nhìn lại khiến cô vô cùng sợ hãi, theo phản xạ chụp lại khoảnh khắc đó, trong ảnh, ánh mắt cô lạnh lẽo không mang theo bất cứ cảm xúc gì. Cô chỉ đứng ở phía xa vô tình hơi nghiêng đầu, nhưng cũng như tập luyện đã lâu.
Vô luận là ánh sáng như có như không hay góc độ nghiêng người đều hoàn hảo.
Cố An Kỳ không được coi là mỹ nữ quá xinh đẹp trong giới giải trí, không ít người có tướng mạo xuất sắc hơn cô, nhưng khí chất trên người Cố An Kỳ lại cực mạnh, trên người cô dường như luôn có thêm một ý vị không rõ ràng, thần bí mà lại không thể đoán được, làm cho người ta không kìm lòng được muốn khám phá.
Bóng dáng thanh nhã mà lạnh nhạt luôn để lộ một chút cảm giác xa cách như có như không, sạch sẽ mà lại tinh khiết, cao ngạo như mai. Giống như Ôn Bội Quân trong 《 Bảo vệ cô bé lọ lem》, Cố An Kỳ người thật khiến Lâm Tiểu Kiều cảm thấy cao quý nhưng kiêu ngạo.
Người như vậy sao có thể vì muốn nổi tiếng mà chịu ở chung với người khác chứ? Cô chìm vào suy nghĩ.
“Lâm Tiểu Kiều! Đã là thứ Hai rồi! Thứ Tư phát hành, ngày mai đi in mà sao bản thảo cô còn chưa viết xong hả? ! Chuyện của Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân cô làm thế nào rồi ?” Ông chủ quát lớn.
“Được rồi được rồi!” Lâm Tiểu Kiều run rẩy bò vào bàn máy tính tiếp tục làm việc chăm chỉ. Nếu thật sự phải viết lung tung về Cố An Kỳ cô sẽ cảm thấy rất tội lỗi. Bất kể là do đạo đức của phóng viên hay bản thân là fan hoa hồng của Ôn Bội Quân, cô đều không muốn bôi nhọ Cố An Kỳ.
Có lẽ cô nên viết bài này theo hướng khác?
Trực giác cho cô biết Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân không phải người yêu, họ có lẽ chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Suy nghĩ một lúc, cô vẫn lén giấu ảnh đã chụp được đi, gõ tiêu đề xuống bàn phim 《 Vô cùng nghi ngờ —— Trịnh Văn Quân và Cố An Kỳ ở chung sao? ! 》.
Trịnh Văn Quân, Cố An Kỳ, bát cơm của cô… Cô muốn chịu trách nhiệm cả ba.
Sáng sớm thứ tư, Cố An Kỳ vẫn theo thói quen đọc mấy quyển tạp chí nổi tiếng. Trong đó một quyển tên là 178, trên đó đăng một bài viết nghi ngờ cô và Trịnh Văn Quân có thật sự ở chung hay không, tuy độ dài rất ngắn cũng như được chỉ đăng ở phụ lục nhưng Cố An Kỳ liếc mắt đã chú ý thấy.
Cười cười, đặt tờ báo sang một bên, dường như cô đã đoán ra ai là người viết bài này rồi.
“Tô thiên vương, xin hỏi anh cảm thấy Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân là người thế nào?” Trong TV đúng lúc chiếu buổi phỏng vấn của Tô Dật Phàm, Cố An Kỳ hừ một tiếng, cười nhạt, cô không xem tiếp cũng có thể đoán được câu trả lời của Tô Dật Phàm, hơn phân nửa chính là “Tôi không phải mới là đối tượng được phỏng vấn hôm nay sao?” . Hoặc “Tôi không tiếp xúc nhiều với họ lắm”, trả lời máy móc như thế.
Cô và Trịnh Văn Quân là hai người đang đứng trước đầu song ngọn gió, hơn nữa khoảng thời gian trước suýt nữa thì có scandal với Tô Dật Phàm. Nói về họ anh không được lợi gì. Những lúc như thế này chắc anh cũng biết đánh trống lảng hoặc từ chối trả lời.
Cố An Kỳ nhàm chán ngáp một cái, lấy cái điều khiển trên bàn trà, khi chuẩn bị chuyển kênh thì Tô Dật Phàm mở miệng: “Tôi đã quen Trịnh Văn Quân trước khi ra nước ngoài, cậu ấy là một ca sĩ rất cố gắng, luôn tìm cách đột phá bản thân, là nghệ sĩ rất tự giác. Về phần Cố An Kỳ…”
“Tôi đã xem cô ấy diễn, rất mạnh mẽ cũng rất quyết đoán, là nghệ sĩ rất tài năng.”
Tô Dật Phàm đang nói giúp cô? ! Cố An Kỳ ngẩn người, anh không bo bo giữ mình sao? Dương Văn Lâm chắc đã nhắc nhở anh để anh nói không biết cô, nhưng vì sao anh … ? Cô và anh không quá thân quen không phải sao?
Cố An Kỳ không thể hiểu nổi, cô nhíu mày, bất chợt buông lỏng bàn tay đang nắm chặt điều khiển.
“Ôi chao? Tô thiên vương đã từng thấy Cố An Kỳ diễn?” Người dẫn chương trình kinh ngạc.
“Ha ha, khóa huấn luyện diễn xuất của công ty tôi có đến dự vài lần nên nhìn thấy cô ấy diễn.” Tô Dật Phàm cười trả lời.
“Như vậy… Đối với lời bên ngoài đồn đãi rằng Cố An Kỳ vì muốn trèo cao mà ở chung với Trịnh Văn Quân, Tô thiên vương có suy nghĩ gì?”
“Tôi không nghĩ cô ấy sẽ làm thế, với khả năng của cô ấy, căn bản không cần phải dùng cách đó. Tôi tin đây chỉ là tin đồn.” Tô Dật Phàm ám áp nói, “Được rồi, hôm nay là phỏng vấn tôi sao lại hỏi về Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân thế ? Tiểu Mễ, có phải nên hỏi mấy vấn đề liên quan đến tôi nhiều hơn không?”
Tô Dật Phàm kỳ thật đã nói hết những gì cần nói, sau đó không muốn tán gẫu mấy tin bát quái nữa nên mới cười đùa trở về chủ đề cũ.
Cố An Kỳ không lập tức chuyển kênh mà mê mang nhìn Tô Dật Phàm trên tivi. Anh không sợ gặp phiền toái sao? Sao lại nói tốt về cô và Trịnh Văn Quân như vậy? Anh không thể nào không lường tới hậu quả, nhưng anh vẫn làm vậy là vì sao… ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.