Chương 34: Ký tên
Gạo Nếp Đường Trắng
15/08/2016
Sau đó đoàn làm phim quay tiếp mấy tiếng nữa, cho đến khi trời sắp tối cũng chưa quay xong một cảnh. Cũng không biết vì sao, Lâm Hạc Quần vẫn không cảm thấy hài lòng. Chỉ có một cảnh mà anh phải quay đi quay lại mấy lần. Hôm nay trời tối sớm, họ đã lỡ mất thời gian tốt nhất để quay, bây giờ ánh sáng không tốt, xem ra để quay tiếp là rất khó. Lâm Hạc Quần không còn cách nào khác đành phải chọn kết thúc công việc. Quay phim liên tục mấy ngày mọi người cũng đã mệt mỏi, anh cũng nên thả mọi người về nghỉ ngơi, ngày mai dậy sớm tiếp tục quay.
Anh chỉ vừa mới nói “Hôm nay dừng quay ở đây” thì các fan đứng thật lâu bên ngoài hào hứng đi vào. Lúc Cố An Kỳ đến thì mới chỉ có rải rác vài người, không nghĩ mới qua mấy tiếng số người đã nhân lên gấp mấy lần. Chắc những người có mặt gọi điện thoại cho bạn bè mình đến.
Bên ngoài người tuy không ít, nhưng cũng coi như có trật tự , sau khi bị nhân viên ngăn không cho dùng di động cùng máy ảnh thì họ cũng không lấy ra quay phim chụp ảnh nữa, tránh cho việc lộ kịch bản. Họ bị ngăn ở bên ngoài, hét lớn tên thần tượng nhà mình, nếu nghe kĩ, có thể phát hiện phần lớn đều là “Quân Quân”, “Y Dung”, kiểu này xem ra, Trịnh Văn Quân hôm nay sẽ bị phần đông các bông hoa vây quanh.
Cố An Kỳ nheo mắt, cười nhìn Trịnh Văn Quân một cách trêu chọc. Trịnh Văn Quân thấy Cố An Kỳ vui sướng khi người gặp họa, trên mặt lại là buồn bực vài phần, cô gái này…
Bên ngoài tiếng người ồn ào, xem ra là không gặp được người thì sẽ không cho đi.
Diệp Y Dung nghe thấy có người gọi tên của cô ta, dường như là vô cùng hưởng thụ, liếc Cố An Kỳ một cái, cười khiêu khích. Hãy chờ xem, cho dù cô vào nghề lâu hơn tôi, nhưng lượng fan vẫn không bằng tôi. Quay phim tốt ư? Hừ, để làm gì? Người ngoài kia, fan ngoài kia mới đại diện cho địa vị trong giới.
Cố An Kỳ dường như cũng chú ý tới tầm mắt của Diệp Y Dung, cười thân thiện với cô ta, vẻ mặt điềm tĩnh như tâm trạng không hề bị ảnh hưởng, đối với việc không nhiều fan như Diệp Y Dung cũng không biểu lộ một chút bất mãn hay hâm mộ nào.
Cô chỉ im lặng đứng một bên, cười như gió xuân ấm áp, trong bình tĩnh lại lộ ra vài phần thanh nhã, như hoa hồng trắng nở rộ, cao thượng mà lại tao nhã. So với cô, Diệp Y Dung ngồi bên cạnh, ngược lại khí thế lại giảm xuống.
Cô tuy nhìn Diệp Y Dung, nhưng Diệp Y Dung lại cảm thấy, cô không đem mình để vào mắt. Cô ta, chán ghét ánh mắt của Cố An Kỳ, vẻ mặt của cô, cả sự bình tĩnh của cô nữa.
Tống Vũ Trạch nói gì đó vào tai cô ta, Diệp Y Dung hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Nghe tiếng fan bên ngoài càng ngày càng lớn, dường như còn có chút không kiên nhẫn, Diệp Y Dung khẽ nói thầm một câu. Tống Vũ Trạch chú ý tới vẻ mặt của cô ta, sắc mặt có chút khó coi, thì thầm vài câu bên tai cô ta.
Diệp Y Dung sắc mặt cứng đờ, lập tức đổi lại vẻ mặt tươi cười.
“Cho bọn họ vào đi, họ đợi cũng lâu rồi.” Trịnh Văn Quân liếc mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài rồi nói. Kỳ thật bên ngoài nhìn qua rất nhiều người, ước chừng cũng phải lên đến mấy chục. Mùa đông lạnh thế này mà phải đứng nhìn họ(đoàn làm phim) quay phim, không thể nói chuyện cũng thật là làm khó bọn họ(fan). Quay thì cũng xong rồi, lát nữa anh cũng không có việc gì, trò chuyện với fan một lúc cũng không sao.
“Yeah!” Có tiếng vỗ tay từ bên ngoài truyền tới, rồi một đám người lập tức đi vào.
Cố An Kỳ lùi lại vài bước, dần dần tránh xa Trịnh Văn Quân, từ xa xa thờ ơ nhìn anh và Diệp Y Dung bị rất nhiều fan vây quanh. Trợ lý Minh Nhiễm của Trịnh Văn Quân và Tống Vũ Trạch cố gắng bảo vệ nghệ sĩ của mình ở đằng sau, muốn duy trì trật tự.
Tuy hai người bị fan vây quanh đến mức không còn đường đi, song Diệp Y Dung khiến cho người ta cảm thấy không được bình tĩnh cho lắm.
Nhìn Trịnh Văn Quân chắc phải mất rất lâu nữa mới xử lý xong, cô nghĩ không nên đi nhờ xe của anh làm gì. Cô tự thu dọn một chút rồi chuẩn bị ngồi xe về nhà, không nghĩ tới lại bị một cô bé gầy yếu chặn đường: “À ừm… chị An Kỳ, chị có thể ký tên cho em không?”
“Chị?” Cố An Kỳ hơi ngạc nhiên, bây giờ cô không danh tiếng không người hâm mộ, không ngờ là vẫn có người muốn cô kí tên.
“Vâng.” Cô gái gật gật đầu, hai mà do khẩn trương mà đỏ lên, chờ mong hỏi,”Chị An Kỳ, em rất thích cách diễn của chị, chị có thể cho em xin chữ ký không?”
Cố An Kỳ hoàn hồn, nhận lấy quyển sổ nhỏ từ trong tay cô bé, ký ba chữ “Cố An Kỳ” thật to lên đó, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ký tên, nhưng lại là lần đầu tiên cô kí với danh nghĩa “Cố An Kỳ”.
Cảm giác này… Thật sự rất đặc biệt…
“Em đã xem MV của chị và anh Trịnh Văn Quân đóng rồi, Tiểu Thu trước đây hay
Ôn Bội Quân bây giờ đều vẫn hay như vậy.” Cô bé học sinh nhìn Cố An Kỳ kí tên,
giọng nói có chút hưng phấn.
Cố An Kỳ ký xong tên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô gái, “Có thể nói cho chị biết tên của em không?”
“Tên em là Dư Tri Thu. Dư trong còn lại, Tri trong quen biết, Thu trong mùa thu.” Cố An Kỳ gật gật đầu, ký “To Dư Tri Thu” .
“Cám ơn chị An Kỳ, chị An Kỳ quay phim cố lên nha!” Cô học sinh cười, nhận lấy bản kí tên từ trong tay Cố An Kỳ, thuận thế nắm tay Cố An Kỳ “Buổi ra mắt em nhất định sẽ xem , em cũng sẽ gọi cả bạn bè em xem nữa. Em sẽ luôn ủng hộ chị!”
Cố An Kỳ lặng lẽ cười, lại nói chuyện với cô gái thêm một lúc nữa. Cuối cùng cô bé đó bắt tay cô chào tạm biệt, rồi đi tới một chỗ tụ tập với bạn bè.
Cho đến bây giờ Cố An Kỳ vẫn biết MV bán rất chạy, nhưng cô không biết MV đó còn mang cả người hâm mộ đến cho cô.
Trên đường về nhà, cô nhìn chằm chằm vào tay phải. Rõ ràng đã là trời đông giá rét, nhưng dường như tay cô vẫn còn vương lại chút ấm áp. Cô nhìn cảnh vật không ngừng lùi lại phía sau, môi từ từ cong lên.
Sau khi sống lại, cô đã có fan hâm mộ đầu tiên.
Anh chỉ vừa mới nói “Hôm nay dừng quay ở đây” thì các fan đứng thật lâu bên ngoài hào hứng đi vào. Lúc Cố An Kỳ đến thì mới chỉ có rải rác vài người, không nghĩ mới qua mấy tiếng số người đã nhân lên gấp mấy lần. Chắc những người có mặt gọi điện thoại cho bạn bè mình đến.
Bên ngoài người tuy không ít, nhưng cũng coi như có trật tự , sau khi bị nhân viên ngăn không cho dùng di động cùng máy ảnh thì họ cũng không lấy ra quay phim chụp ảnh nữa, tránh cho việc lộ kịch bản. Họ bị ngăn ở bên ngoài, hét lớn tên thần tượng nhà mình, nếu nghe kĩ, có thể phát hiện phần lớn đều là “Quân Quân”, “Y Dung”, kiểu này xem ra, Trịnh Văn Quân hôm nay sẽ bị phần đông các bông hoa vây quanh.
Cố An Kỳ nheo mắt, cười nhìn Trịnh Văn Quân một cách trêu chọc. Trịnh Văn Quân thấy Cố An Kỳ vui sướng khi người gặp họa, trên mặt lại là buồn bực vài phần, cô gái này…
Bên ngoài tiếng người ồn ào, xem ra là không gặp được người thì sẽ không cho đi.
Diệp Y Dung nghe thấy có người gọi tên của cô ta, dường như là vô cùng hưởng thụ, liếc Cố An Kỳ một cái, cười khiêu khích. Hãy chờ xem, cho dù cô vào nghề lâu hơn tôi, nhưng lượng fan vẫn không bằng tôi. Quay phim tốt ư? Hừ, để làm gì? Người ngoài kia, fan ngoài kia mới đại diện cho địa vị trong giới.
Cố An Kỳ dường như cũng chú ý tới tầm mắt của Diệp Y Dung, cười thân thiện với cô ta, vẻ mặt điềm tĩnh như tâm trạng không hề bị ảnh hưởng, đối với việc không nhiều fan như Diệp Y Dung cũng không biểu lộ một chút bất mãn hay hâm mộ nào.
Cô chỉ im lặng đứng một bên, cười như gió xuân ấm áp, trong bình tĩnh lại lộ ra vài phần thanh nhã, như hoa hồng trắng nở rộ, cao thượng mà lại tao nhã. So với cô, Diệp Y Dung ngồi bên cạnh, ngược lại khí thế lại giảm xuống.
Cô tuy nhìn Diệp Y Dung, nhưng Diệp Y Dung lại cảm thấy, cô không đem mình để vào mắt. Cô ta, chán ghét ánh mắt của Cố An Kỳ, vẻ mặt của cô, cả sự bình tĩnh của cô nữa.
Tống Vũ Trạch nói gì đó vào tai cô ta, Diệp Y Dung hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Nghe tiếng fan bên ngoài càng ngày càng lớn, dường như còn có chút không kiên nhẫn, Diệp Y Dung khẽ nói thầm một câu. Tống Vũ Trạch chú ý tới vẻ mặt của cô ta, sắc mặt có chút khó coi, thì thầm vài câu bên tai cô ta.
Diệp Y Dung sắc mặt cứng đờ, lập tức đổi lại vẻ mặt tươi cười.
“Cho bọn họ vào đi, họ đợi cũng lâu rồi.” Trịnh Văn Quân liếc mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài rồi nói. Kỳ thật bên ngoài nhìn qua rất nhiều người, ước chừng cũng phải lên đến mấy chục. Mùa đông lạnh thế này mà phải đứng nhìn họ(đoàn làm phim) quay phim, không thể nói chuyện cũng thật là làm khó bọn họ(fan). Quay thì cũng xong rồi, lát nữa anh cũng không có việc gì, trò chuyện với fan một lúc cũng không sao.
“Yeah!” Có tiếng vỗ tay từ bên ngoài truyền tới, rồi một đám người lập tức đi vào.
Cố An Kỳ lùi lại vài bước, dần dần tránh xa Trịnh Văn Quân, từ xa xa thờ ơ nhìn anh và Diệp Y Dung bị rất nhiều fan vây quanh. Trợ lý Minh Nhiễm của Trịnh Văn Quân và Tống Vũ Trạch cố gắng bảo vệ nghệ sĩ của mình ở đằng sau, muốn duy trì trật tự.
Tuy hai người bị fan vây quanh đến mức không còn đường đi, song Diệp Y Dung khiến cho người ta cảm thấy không được bình tĩnh cho lắm.
Nhìn Trịnh Văn Quân chắc phải mất rất lâu nữa mới xử lý xong, cô nghĩ không nên đi nhờ xe của anh làm gì. Cô tự thu dọn một chút rồi chuẩn bị ngồi xe về nhà, không nghĩ tới lại bị một cô bé gầy yếu chặn đường: “À ừm… chị An Kỳ, chị có thể ký tên cho em không?”
“Chị?” Cố An Kỳ hơi ngạc nhiên, bây giờ cô không danh tiếng không người hâm mộ, không ngờ là vẫn có người muốn cô kí tên.
“Vâng.” Cô gái gật gật đầu, hai mà do khẩn trương mà đỏ lên, chờ mong hỏi,”Chị An Kỳ, em rất thích cách diễn của chị, chị có thể cho em xin chữ ký không?”
Cố An Kỳ hoàn hồn, nhận lấy quyển sổ nhỏ từ trong tay cô bé, ký ba chữ “Cố An Kỳ” thật to lên đó, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ký tên, nhưng lại là lần đầu tiên cô kí với danh nghĩa “Cố An Kỳ”.
Cảm giác này… Thật sự rất đặc biệt…
“Em đã xem MV của chị và anh Trịnh Văn Quân đóng rồi, Tiểu Thu trước đây hay
Ôn Bội Quân bây giờ đều vẫn hay như vậy.” Cô bé học sinh nhìn Cố An Kỳ kí tên,
giọng nói có chút hưng phấn.
Cố An Kỳ ký xong tên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô gái, “Có thể nói cho chị biết tên của em không?”
“Tên em là Dư Tri Thu. Dư trong còn lại, Tri trong quen biết, Thu trong mùa thu.” Cố An Kỳ gật gật đầu, ký “To Dư Tri Thu” .
“Cám ơn chị An Kỳ, chị An Kỳ quay phim cố lên nha!” Cô học sinh cười, nhận lấy bản kí tên từ trong tay Cố An Kỳ, thuận thế nắm tay Cố An Kỳ “Buổi ra mắt em nhất định sẽ xem , em cũng sẽ gọi cả bạn bè em xem nữa. Em sẽ luôn ủng hộ chị!”
Cố An Kỳ lặng lẽ cười, lại nói chuyện với cô gái thêm một lúc nữa. Cuối cùng cô bé đó bắt tay cô chào tạm biệt, rồi đi tới một chỗ tụ tập với bạn bè.
Cho đến bây giờ Cố An Kỳ vẫn biết MV bán rất chạy, nhưng cô không biết MV đó còn mang cả người hâm mộ đến cho cô.
Trên đường về nhà, cô nhìn chằm chằm vào tay phải. Rõ ràng đã là trời đông giá rét, nhưng dường như tay cô vẫn còn vương lại chút ấm áp. Cô nhìn cảnh vật không ngừng lùi lại phía sau, môi từ từ cong lên.
Sau khi sống lại, cô đã có fan hâm mộ đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.