Chương 128: “Mộng đẹp” chỉ mới bắt đầu
Gạo Nếp Đường Trắng
23/08/2016
Không chỉ một mình Cố
An Kỳ, nhưng người khác cũng đánh giá cao phần thể hiện của Thiệu Chính
Minh. Tuy vừa rồi Đường Hải Lâm nói là Thiệu Chính Minh đòi đổi gậy với
anh ta, nhưng xét theo tình hình hiện tại, những người này ít nhiều đều
nghi ngờ trong đó có hiểu lầm hay không. Thiệu Chính Minh diễn rất tốt,
khi ở trên sân khấu cũng đủ tự tin, xử lý tình huống cũng rất hoàn hảo,
còn có một điều quan trọng nhất chỉ có Cố An Kỳ mới cảm giác được.
Người này tâm kế rất sâu, vào lúc bắt tay cuối cùng đã âm thầm tăng thêm sức lực, sau đó chậm rãi buông ra. Cho dù anh ta cố ý hay vô tình, với tư cách là bạn diễn của anh ta, Cố An Kỳ đều có thể cảm giác sâu sắc, khả năng diễn xuất của người này rất xuất sắc, là một nhân tài.
Cố An Kỳ không hề tiết lộ điều đó, khi vài giám khảo bên cạnh châu đầu ghé tai thảo luận ý kiến, cô cũng không thêm mắm thêm muối mà chỉ lặng lẽ đứng sang một bên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi thứ xung quanh.
Chẳng bao lâu sau điểm số được hoàn thành, tiếp tục màn biểu diễn tiếp theo. Cố An Kỳ ung dung ngồi chờ phần thể hiện của Đường Hải Lâm, nhưng cô không thể ngờ được Đường Hải Lâm lại đi tới chỗ cô.
“An Kỳ tiểu thư, tôi có thể mời cô hợp tác không?” Lời kịch không sai một chữ khiến Cố An Kỳ hơi rũ mắt.
Cô liếc nhìn Đường Hải Lâm, sau đó cười nhàn nhạt đứng lên: “Được.”
Đường Hải Lâm không cho Cố An Kỳ xem mẩu giấy nhớ trong tay mà chỉ bảo Cố An Kỳ phối hợp với anh ta. Cố An Kỳ cũng không nói mấy lời vô nghĩa, chỉ gật gật đầu, cô đang muốn xem Đường Hải Lâm định giở bài gì.
“An Kỳ, vì sao em? Vì sao em lại làm như vậy?” Ngay từ khi bắt đầu diễn Đường Hải Lâm đã dùng sức kẹp chặt hai vai Cố An Kỳ mà lắc thật mạnh.
Chết tiệt, Cố An Kỳ lập tức hiểu ra ý đồ của Đường Hải Lâm, anh ta đang muốn sử dụng phương pháp bề ngoài cường điệu để che giấu sự thiếu sót của việc diễn từ nội tâm. Thật ra cũng đã có tiền bối từng sử dụng phương pháp rung lắc dữ dội này, nhưng vị tiền bối đó có diễn xuất rất tốt, phương pháp cường điệu bề ngoài giúp cho toàn bộ phần biểu diễn trở nên hoàn hảo hơn. Sau đó không ít người học theo phương pháp của vị tiền bối kia, nhưng họ chỉ học được cái vỏ bên ngoài, còn những tinh túy bên trong họ không tiếp nhận được một chút nào.
Phương pháp cường điệu dùng để che giấu nội tâm rất tốt, nhưng lạm dụng quá nhiều, người xem sẽ cảm thấy mệt mỏi, mang lại cảm giác quá khoa trương. Hình ảnh tuy rằng hấp dẫn, nhưng hiệu quả lại thấp.
Cố An Kỳ bị anh ta lắc đến đầu váng mắt hoa, theo bản năng giữ tay Đường Hải Lâm lại, không thèm chào hỏi mà ném thẳng anh ta qua vai.
“Rầm” Đường Hải Lâm bị Cố An Kỳ ném mạnh xuống, không có đệm bảo hộ nên lưng tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà, cả người anh ta cuộn lại vì đau.
“Đừng chạm vào tôi, tôi không thích đụng chạm với người lạ.” Cố An Kỳ lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Đường Hải Lâm, không biết vừa rồi là cô thật sự muốn như thế hay là nhỡ tay mà không khống chế được sức lực.
“An Kỳ, em nói cho anh biết tất cả đều không phải sự thật đi, em nói cho anh đây không phải là thật đi.” Đường Hải Lâm vẻ mặt kinh ngạc hét lên, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Cố An Kỳ lạnh lùng nhìn anh ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, không hề nói một câu. Cô nhìn vẻ mặt của Đường Hải Lâm, như đang trào phúng, lại như đang thương hại, giống như đại bàng trên cao đang quan sát con kiến nhỏ bé. Trong mắt cô người này không hề tồn tại, mà giống như cô đang xuyên thấu qua lớp da thịt để nhìn trái tim đang dần dần bị ăn mòn của anh ta.
“Vì sao em phải làm như vậy? Vì sao?”
“Vì sao à…” Cố An Kỳ ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội, giọng nói nhẹ nhàng như bay theo gió.
“Tôi cũng không biết. Có lẽ là chơi chán rồi, cũng có thể là anh không còn giá trị lợi dụng nữa.” Cố An Kỳ quay đầu, mỉm cười nhìn Đường Hải Lâm, thoải mái nói. Đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi nheo lại như đang khiêu khích.
“Cô” Không biết có phải Đường Hải Lâm quá hoảng sợ hay không mà vẻ mặt đột nhiên trở nên vô hồn, trong chớp mắt đó anh ta cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là đột nhiên nhớ tới một người khiến đáy lòng anh ta luôn sợ hãi.
Anh ta đã từng đá rất nhiều cô gái, giống như Cố An Kỳ vừa mới diễn, anh ta chỉ tùy tiện chơi đùa với mấy cô này, dù sao giới giải trí rất hỗn loạn, chẳng ai yêu với tình cảm chân thành, chơi chán thì chia tay, khôi phục lại thân phận độc thân rồi đi tìm cô nàng khác.
Lúc trước khi tiếp cận với Tiêu Thắng Hinh, thuần túy là vì ích lợi. Thật ra mục tiêu ban đầu mà Đường Hải Lâm nhắm tới là Lâm Huyên Di, nhưng anh ta biết Lâm Huyên Di có khả năng tự chủ rất tốt, hay nói đúng hơn là vật cách điện với tình cảm, từng trải qua rất nhiều mối tình nhưng chưa lần nào là yêu đương thực sự, rất khó xuống tay. Điều quan trọng là, anh ta rất sợ nhìn vào mắt Lâm Huyên Di, đôi mắt đó dường như có thể xuyên thấu vỏ ngoài của anh ta, nhìn thấu nội tâm và suy nghĩ của anh ta.
Sau khi gặp Lâm Huyên Di, anh ta biết không thể đi bằng con đường của cô được, vì thế anh ta chuyển mục tiêu, nhắm vào Tiêu Thắng Hinh thân thiết nhất với Lâm Huyên Di. Tiêu Thắng Hinh là người đơn giản, trong giới giải trí tồn tại người dễ lừa như vậy khiến Đường Hải Lâm cảm thấy khó tin. Chỉ qua vài lần “tình cờ gặp gỡ”, cộng thêm một lần “Anh hùng cứu mỹ nhân” đã dễ dàng bắt cóc trái tim Tiêu Thắng Hinh làm tù binh.
Lâm Huyên Di mặc dù vẫn không thích anh ta, nhưng nể mặt mũi Tiêu Thắng Hinh, phần lớn mọi chuyện cô không để Đường Hải Lâm mất mặt. Tiêu Thắng Hinh là một cái thang dây rất tốt, anh ta thường xuyên tỏ vẻ sa sút, thất vọng trước mặt Tiêu Thắng Hinh, sau đó Tiêu Thắng Hinh ngây thơ sẽ trở về nói với Lâm Huyên Di nếu có nhân vật thích hợp thì hãy nghĩ đến anh ta đầu tiên.
Lâm Huyên Di cũng vì mặt mũi của Tiêu Thắng Hinh mà giành cho anh ta không ít chỗ tốt. Lâm Huyên Di mặc dù thỉnh thoảng sẽ cho anh ta vài vai diễn, nhưng đồng thời cô cũng cảnh cáo anh ta, nếu dám để Tiêu Thắng Hinh đau khổ buồn bã, hậu quả chắc chắn anh ta không thể gánh nổi. Đường Hải Lâm hiểu ý của Lâm Huyên Di, cũng rất sợ bị Lâm Huyên Di cấm đoán, với đia vị và các mối quan hệ của Lâm Huyên Di, chuyện cấm đoán một người có thể làm trong nháy mắt. Đường Hải Lâm biết mình không có chút phần thắng nào, trong giới giải trí này có biết bao nhiêu người muốn lật đổ cô, nhưng thật sự làm được thì chỉ sợ đến một người cũng không có. Ngay cả thiên kim nhà giàu có hậu thuẫn Hứa Toa Toa không phải vẫn bị Lâm Huyên Di áp chế không thể trở mình hay sao?
Anh ta biết cho dù anh ta có leo cao đến đâu đi chăng nữa thì vẫn bị giẫm nát dưới chân Lâm Huyên Di.
Vì vậy Đường Hải Lâm không cam lòng, trong quá khứ anh ta vẫn hay lưu luyến ở các hộp đêm, khắp nơi đùa cợt các bóng hồng, cuối cùng bây giờ đến mỹ nữ cũng không thể liếc mắt nhìn một cái, chỉ có thể làm một con chó trung thành bên cạnh Tiêu Thắng Hinh. Anh ta cũng hận, cũng oán, nhưng Lâm Huyên Di xảy ra tai nạn ngoài ý muốn khiến Đường Hải Lâm khôi phục bản tính ban đầu.
Tiêu Thắng Hinh đúng là đồ ngốc, Lâm Huyên Di chết rồi cũng không biết đi lấy lòng Hứa Toa Toa, kết quả bị Hứa Toa Toa cấm đoán, hiện tại rơi vào tình trạng không người đoái hoài. Đường Hải Lâm không hề suy nghĩ muốn quẳng cô đi. Tuy nhiên, anh ta vẫn cảm thấy làm như vậy vẫn chưa giải tỏa được hết lửa giận đã đè nén trong lòng nhiều năm, không những thế còn ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp của anh ta hiện tại. Cuối cùng và cũng là điều quan trọng nhất, trong lòng anh ta, câu nói của Lâm Huyên Di cứ lặp đi lặp lại, giống như cơn ác mộng không thể trốn tránh, quấn lấy anh ta, tra tấn anh ta gần như phát điên.
Sau khi anh ta thương lượng với quản lý Tống Huy Long, đã nghĩ ra một cách đơn giản và hiệu quả nhất. Đó là dùng sức ép dư luận ép chết Tiêu Thắng Hinh, bắt cô phải knockout.
Thực ra vài ngày đầu, anh ta vẫn chưa thể ngủ ngon, không phải day dứt bởi cảm giác tội lỗi, mà là sợ hãi lời nói của người đã chết kia sẽ ứng nghiệm, nhưng sau mấy ngày không có chuyện gì xảy ra, anh ta dần dần thả lỏng.
Nhưng mà anh ta thật không ngờ, Cố An Kỳ lúc này lại làm cho anh ta nhớ tới người phụ nữ như một đỉnh núi cao chèn ép khiến anh ta không thể thở được.
“Anh Hải Lâm , anh, không sao chứ?” Cố An Kỳ mỉm cười đi đến trước mặt anh ta.
“Tôi không sao, chỉ là đột nhiên không thể diễn nữa thôi.” Đường Hải Lâm nói.
“À.” Cố An Kỳ cũng không bóc mẽ anh ta, chỉ thản nhiên gật gật đầu, kéo anh ta đứng lên. Sắc mặt Đường Hải Lâm rất khó chịu, Cố An Kỳ nhìn thấy cũng chỉ cười lạnh. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, đừng phản ứng lớn như vậy, còn “mộng đẹp” lớn hơn nữa đang chờ đợi anh cơ, cứ từ từ mà thưởng thức.
Hết vòng thi thứ hai còn hai người được giữ lại, một là Thiệu Chính Minh, hai là Đường Hải Lâm.
Mọi người đều cảm thấy Thiệu Chính Minh diễn rất xuất sắc, nhưng Đường Hải Lâm coi như cũng khá. Thiệu Chính Minh chỉ là một tân binh, song Đường Hải Lâm đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, độ nổi tiếng và người hâm mộ đều có cả, hình tượng vẫn được duy trì tốt, vì vậy mọi người đang rất phân vân giữa hai người này.
“Ừm… An Kỳ, cô cảm thấy như thế nào?”
“Mỗi người mỗi vẻ. Thiệu Chính Minh diễn thật sự rất tinh tế, cũng là người rất quan tâm đến cảm giác của người khác, tương lai rất hứa hẹn. Còn về Đường Hải Lâm, tuy lúc đầu diễn chưa được tốt lắm, nhưng đến cuối lại diễn khá xuất sắc, giống như đã hòa nhập hẳn vào nhân vật.” Cố An Kỳ tung hỏa mù, không nói rõ ai tốt hơn. Chẳng qua lời của cô ít nhiều khiến người ta nhớ lại vẻ mặt cuối cùng của Đường Hải Lâm.
“Đúng vậy, Thiệu Chính Minh rất khá, nhưng Đường Hải Lâm cũng không kém.”
“Thiệu Chính Minh rất khá, nhưng nền tảng vẫn còn quá nhỏ bé, hay là chọn Đường Hải Lâm đi. Chi tiết cuối cùng anh ta diễn rất xuất sắc, có thể ban đầu vẫn chưa điều chỉnh tốt bản thân.”
Đúng vậy, hoảng sợ mà khó tin, kết cục hoàn mỹ làm sao.
Cố An Kỳ mỉm cười, nhìn mọi người xác định đối tượng quảng cáo cho mình, khóe miệng hơi cong lên.
Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu, đừng khiến cô phải quá thất vọng.
Người này tâm kế rất sâu, vào lúc bắt tay cuối cùng đã âm thầm tăng thêm sức lực, sau đó chậm rãi buông ra. Cho dù anh ta cố ý hay vô tình, với tư cách là bạn diễn của anh ta, Cố An Kỳ đều có thể cảm giác sâu sắc, khả năng diễn xuất của người này rất xuất sắc, là một nhân tài.
Cố An Kỳ không hề tiết lộ điều đó, khi vài giám khảo bên cạnh châu đầu ghé tai thảo luận ý kiến, cô cũng không thêm mắm thêm muối mà chỉ lặng lẽ đứng sang một bên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi thứ xung quanh.
Chẳng bao lâu sau điểm số được hoàn thành, tiếp tục màn biểu diễn tiếp theo. Cố An Kỳ ung dung ngồi chờ phần thể hiện của Đường Hải Lâm, nhưng cô không thể ngờ được Đường Hải Lâm lại đi tới chỗ cô.
“An Kỳ tiểu thư, tôi có thể mời cô hợp tác không?” Lời kịch không sai một chữ khiến Cố An Kỳ hơi rũ mắt.
Cô liếc nhìn Đường Hải Lâm, sau đó cười nhàn nhạt đứng lên: “Được.”
Đường Hải Lâm không cho Cố An Kỳ xem mẩu giấy nhớ trong tay mà chỉ bảo Cố An Kỳ phối hợp với anh ta. Cố An Kỳ cũng không nói mấy lời vô nghĩa, chỉ gật gật đầu, cô đang muốn xem Đường Hải Lâm định giở bài gì.
“An Kỳ, vì sao em? Vì sao em lại làm như vậy?” Ngay từ khi bắt đầu diễn Đường Hải Lâm đã dùng sức kẹp chặt hai vai Cố An Kỳ mà lắc thật mạnh.
Chết tiệt, Cố An Kỳ lập tức hiểu ra ý đồ của Đường Hải Lâm, anh ta đang muốn sử dụng phương pháp bề ngoài cường điệu để che giấu sự thiếu sót của việc diễn từ nội tâm. Thật ra cũng đã có tiền bối từng sử dụng phương pháp rung lắc dữ dội này, nhưng vị tiền bối đó có diễn xuất rất tốt, phương pháp cường điệu bề ngoài giúp cho toàn bộ phần biểu diễn trở nên hoàn hảo hơn. Sau đó không ít người học theo phương pháp của vị tiền bối kia, nhưng họ chỉ học được cái vỏ bên ngoài, còn những tinh túy bên trong họ không tiếp nhận được một chút nào.
Phương pháp cường điệu dùng để che giấu nội tâm rất tốt, nhưng lạm dụng quá nhiều, người xem sẽ cảm thấy mệt mỏi, mang lại cảm giác quá khoa trương. Hình ảnh tuy rằng hấp dẫn, nhưng hiệu quả lại thấp.
Cố An Kỳ bị anh ta lắc đến đầu váng mắt hoa, theo bản năng giữ tay Đường Hải Lâm lại, không thèm chào hỏi mà ném thẳng anh ta qua vai.
“Rầm” Đường Hải Lâm bị Cố An Kỳ ném mạnh xuống, không có đệm bảo hộ nên lưng tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà, cả người anh ta cuộn lại vì đau.
“Đừng chạm vào tôi, tôi không thích đụng chạm với người lạ.” Cố An Kỳ lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Đường Hải Lâm, không biết vừa rồi là cô thật sự muốn như thế hay là nhỡ tay mà không khống chế được sức lực.
“An Kỳ, em nói cho anh biết tất cả đều không phải sự thật đi, em nói cho anh đây không phải là thật đi.” Đường Hải Lâm vẻ mặt kinh ngạc hét lên, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Cố An Kỳ lạnh lùng nhìn anh ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, không hề nói một câu. Cô nhìn vẻ mặt của Đường Hải Lâm, như đang trào phúng, lại như đang thương hại, giống như đại bàng trên cao đang quan sát con kiến nhỏ bé. Trong mắt cô người này không hề tồn tại, mà giống như cô đang xuyên thấu qua lớp da thịt để nhìn trái tim đang dần dần bị ăn mòn của anh ta.
“Vì sao em phải làm như vậy? Vì sao?”
“Vì sao à…” Cố An Kỳ ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội, giọng nói nhẹ nhàng như bay theo gió.
“Tôi cũng không biết. Có lẽ là chơi chán rồi, cũng có thể là anh không còn giá trị lợi dụng nữa.” Cố An Kỳ quay đầu, mỉm cười nhìn Đường Hải Lâm, thoải mái nói. Đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi nheo lại như đang khiêu khích.
“Cô” Không biết có phải Đường Hải Lâm quá hoảng sợ hay không mà vẻ mặt đột nhiên trở nên vô hồn, trong chớp mắt đó anh ta cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là đột nhiên nhớ tới một người khiến đáy lòng anh ta luôn sợ hãi.
Anh ta đã từng đá rất nhiều cô gái, giống như Cố An Kỳ vừa mới diễn, anh ta chỉ tùy tiện chơi đùa với mấy cô này, dù sao giới giải trí rất hỗn loạn, chẳng ai yêu với tình cảm chân thành, chơi chán thì chia tay, khôi phục lại thân phận độc thân rồi đi tìm cô nàng khác.
Lúc trước khi tiếp cận với Tiêu Thắng Hinh, thuần túy là vì ích lợi. Thật ra mục tiêu ban đầu mà Đường Hải Lâm nhắm tới là Lâm Huyên Di, nhưng anh ta biết Lâm Huyên Di có khả năng tự chủ rất tốt, hay nói đúng hơn là vật cách điện với tình cảm, từng trải qua rất nhiều mối tình nhưng chưa lần nào là yêu đương thực sự, rất khó xuống tay. Điều quan trọng là, anh ta rất sợ nhìn vào mắt Lâm Huyên Di, đôi mắt đó dường như có thể xuyên thấu vỏ ngoài của anh ta, nhìn thấu nội tâm và suy nghĩ của anh ta.
Sau khi gặp Lâm Huyên Di, anh ta biết không thể đi bằng con đường của cô được, vì thế anh ta chuyển mục tiêu, nhắm vào Tiêu Thắng Hinh thân thiết nhất với Lâm Huyên Di. Tiêu Thắng Hinh là người đơn giản, trong giới giải trí tồn tại người dễ lừa như vậy khiến Đường Hải Lâm cảm thấy khó tin. Chỉ qua vài lần “tình cờ gặp gỡ”, cộng thêm một lần “Anh hùng cứu mỹ nhân” đã dễ dàng bắt cóc trái tim Tiêu Thắng Hinh làm tù binh.
Lâm Huyên Di mặc dù vẫn không thích anh ta, nhưng nể mặt mũi Tiêu Thắng Hinh, phần lớn mọi chuyện cô không để Đường Hải Lâm mất mặt. Tiêu Thắng Hinh là một cái thang dây rất tốt, anh ta thường xuyên tỏ vẻ sa sút, thất vọng trước mặt Tiêu Thắng Hinh, sau đó Tiêu Thắng Hinh ngây thơ sẽ trở về nói với Lâm Huyên Di nếu có nhân vật thích hợp thì hãy nghĩ đến anh ta đầu tiên.
Lâm Huyên Di cũng vì mặt mũi của Tiêu Thắng Hinh mà giành cho anh ta không ít chỗ tốt. Lâm Huyên Di mặc dù thỉnh thoảng sẽ cho anh ta vài vai diễn, nhưng đồng thời cô cũng cảnh cáo anh ta, nếu dám để Tiêu Thắng Hinh đau khổ buồn bã, hậu quả chắc chắn anh ta không thể gánh nổi. Đường Hải Lâm hiểu ý của Lâm Huyên Di, cũng rất sợ bị Lâm Huyên Di cấm đoán, với đia vị và các mối quan hệ của Lâm Huyên Di, chuyện cấm đoán một người có thể làm trong nháy mắt. Đường Hải Lâm biết mình không có chút phần thắng nào, trong giới giải trí này có biết bao nhiêu người muốn lật đổ cô, nhưng thật sự làm được thì chỉ sợ đến một người cũng không có. Ngay cả thiên kim nhà giàu có hậu thuẫn Hứa Toa Toa không phải vẫn bị Lâm Huyên Di áp chế không thể trở mình hay sao?
Anh ta biết cho dù anh ta có leo cao đến đâu đi chăng nữa thì vẫn bị giẫm nát dưới chân Lâm Huyên Di.
Vì vậy Đường Hải Lâm không cam lòng, trong quá khứ anh ta vẫn hay lưu luyến ở các hộp đêm, khắp nơi đùa cợt các bóng hồng, cuối cùng bây giờ đến mỹ nữ cũng không thể liếc mắt nhìn một cái, chỉ có thể làm một con chó trung thành bên cạnh Tiêu Thắng Hinh. Anh ta cũng hận, cũng oán, nhưng Lâm Huyên Di xảy ra tai nạn ngoài ý muốn khiến Đường Hải Lâm khôi phục bản tính ban đầu.
Tiêu Thắng Hinh đúng là đồ ngốc, Lâm Huyên Di chết rồi cũng không biết đi lấy lòng Hứa Toa Toa, kết quả bị Hứa Toa Toa cấm đoán, hiện tại rơi vào tình trạng không người đoái hoài. Đường Hải Lâm không hề suy nghĩ muốn quẳng cô đi. Tuy nhiên, anh ta vẫn cảm thấy làm như vậy vẫn chưa giải tỏa được hết lửa giận đã đè nén trong lòng nhiều năm, không những thế còn ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp của anh ta hiện tại. Cuối cùng và cũng là điều quan trọng nhất, trong lòng anh ta, câu nói của Lâm Huyên Di cứ lặp đi lặp lại, giống như cơn ác mộng không thể trốn tránh, quấn lấy anh ta, tra tấn anh ta gần như phát điên.
Sau khi anh ta thương lượng với quản lý Tống Huy Long, đã nghĩ ra một cách đơn giản và hiệu quả nhất. Đó là dùng sức ép dư luận ép chết Tiêu Thắng Hinh, bắt cô phải knockout.
Thực ra vài ngày đầu, anh ta vẫn chưa thể ngủ ngon, không phải day dứt bởi cảm giác tội lỗi, mà là sợ hãi lời nói của người đã chết kia sẽ ứng nghiệm, nhưng sau mấy ngày không có chuyện gì xảy ra, anh ta dần dần thả lỏng.
Nhưng mà anh ta thật không ngờ, Cố An Kỳ lúc này lại làm cho anh ta nhớ tới người phụ nữ như một đỉnh núi cao chèn ép khiến anh ta không thể thở được.
“Anh Hải Lâm , anh, không sao chứ?” Cố An Kỳ mỉm cười đi đến trước mặt anh ta.
“Tôi không sao, chỉ là đột nhiên không thể diễn nữa thôi.” Đường Hải Lâm nói.
“À.” Cố An Kỳ cũng không bóc mẽ anh ta, chỉ thản nhiên gật gật đầu, kéo anh ta đứng lên. Sắc mặt Đường Hải Lâm rất khó chịu, Cố An Kỳ nhìn thấy cũng chỉ cười lạnh. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, đừng phản ứng lớn như vậy, còn “mộng đẹp” lớn hơn nữa đang chờ đợi anh cơ, cứ từ từ mà thưởng thức.
Hết vòng thi thứ hai còn hai người được giữ lại, một là Thiệu Chính Minh, hai là Đường Hải Lâm.
Mọi người đều cảm thấy Thiệu Chính Minh diễn rất xuất sắc, nhưng Đường Hải Lâm coi như cũng khá. Thiệu Chính Minh chỉ là một tân binh, song Đường Hải Lâm đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, độ nổi tiếng và người hâm mộ đều có cả, hình tượng vẫn được duy trì tốt, vì vậy mọi người đang rất phân vân giữa hai người này.
“Ừm… An Kỳ, cô cảm thấy như thế nào?”
“Mỗi người mỗi vẻ. Thiệu Chính Minh diễn thật sự rất tinh tế, cũng là người rất quan tâm đến cảm giác của người khác, tương lai rất hứa hẹn. Còn về Đường Hải Lâm, tuy lúc đầu diễn chưa được tốt lắm, nhưng đến cuối lại diễn khá xuất sắc, giống như đã hòa nhập hẳn vào nhân vật.” Cố An Kỳ tung hỏa mù, không nói rõ ai tốt hơn. Chẳng qua lời của cô ít nhiều khiến người ta nhớ lại vẻ mặt cuối cùng của Đường Hải Lâm.
“Đúng vậy, Thiệu Chính Minh rất khá, nhưng Đường Hải Lâm cũng không kém.”
“Thiệu Chính Minh rất khá, nhưng nền tảng vẫn còn quá nhỏ bé, hay là chọn Đường Hải Lâm đi. Chi tiết cuối cùng anh ta diễn rất xuất sắc, có thể ban đầu vẫn chưa điều chỉnh tốt bản thân.”
Đúng vậy, hoảng sợ mà khó tin, kết cục hoàn mỹ làm sao.
Cố An Kỳ mỉm cười, nhìn mọi người xác định đối tượng quảng cáo cho mình, khóe miệng hơi cong lên.
Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu, đừng khiến cô phải quá thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.