Chương 45: Tôn trọng lẫn nhau
Gạo Nếp Đường Trắng
16/08/2016
Edit: Sabj
Sau khi kết thúc ghi hình, Cố An Kỳ như thường lệ chào tạm biệt các nhân viên, sau đó chuẩn bị cho lịch trình tiếp theo.
“Lịch trình tiếp theo là gì?” Cố An Kỳ thuận miệng hỏi.
Chu Á Kiệt nhíu mày, không lập tức đáp lời, Cố An Kỳ quay đầu nhìn anh, cười nhẹ: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
“Chiều nay cô không có lịch trình, về nhà nghỉ ngơi rồi thu dọn đồ đạc chuyển nhà đi.” Chu Á Kiệt vốn định mở miệng hỏi cô chuyên liên quan đến bó hoa hồng trắng kia, nhưng lời nói đến bên miệng lại không phát ra được.
Đúng vậy, anh rất tò mò không biết ai là người tặng hoa cho Cố An Kỳ, tình hình này xem ra người kia không còn giá trị lợi dụng với Cố An Kỳ nữa, nhưng trong lòng anh cũng biết cho dù anh có hỏi, Cố An Kỳ cũng sẽ nói vài câu đánh trống lảng, không chừng còn đề phòng anh nhiều hơn.
Mà chuyện này đối với anh không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa, với tính cách của Cố An Kỳ, anh cũng phần nào đoán ra đêm nay nhất định cô sẽ không đi gặp người kia. Nếu chưa có phiền toái gì xảy ra thì tạm thời không nên quá tò mò, sau này còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu cô ấy.
Cố An Kỳ mang theo suy nghĩ nhìn anh, cong khóe miệng: “Tôi biết rồi. Đưa địa chỉ và chìa khóa cho tôi đi, trong hai ngày nữa tôi sẽ chuyển qua.”
“Cần tôi đến giúp không?”
“Tôi sẽ nhờ công ty chuyển nhà đến xử lý, không cần ngài đại giá.” Cố An Kỳ thản nhiên trả lời, Chu Á Kiệt dường như đã sớm biết cô sẽ nói như vậy, cười như không có việc gì.
Thời gian quay phim hôm nay dừng ở đây, Cố An Kỳ cũng không còn lịch trình nào khác. Thừa dịp rảnh rỗi này, cô về nhà cũ tranh thủ thu xếp mấy thứ đơn giản trong phòng trước. Sáng mai cô cũng không phải làm việc, có thể mời công ty chuyển nhà chuyển tất cả đồ đạc của cô ra ngoài. Chuyển ra ngoài càng sớm cô càng có nhiều thời gian thích ứng hoàn cảnh mới. Mỗi ngày về nhà cũng không cần lo lắng đề phòng như trước nữa.
Kỳ thật cô cũng không có nhiều đồ đạc lắm, ngoài một ít quần áo và trang sức mỹ phẩm thiết yếu thì cô cũng không còn gì để lưu luyến.
Cố An Kỳ thu dọn rất nhanh, tay nghề gấp hộp, căng dây thừng vô cùng thành thạo. Bây giờ nghĩ lại, dường như cô đã làm mấy việc này từ đời trước, Cố An Kỳ nghĩ, tay đang sắp xếp đồ đạc cũng ngừng lại. Từ nhỏ cô đã phải chuyển nhà rất nhiều lần, chẳng ở nơi nào lâu dài, chắc chuyển nhiều quá nên mới luyện cho cô tay nghề thu dọn như thế này đi.
Đúng là quen tay hay làm. Cô cười tự giễu, nhanh chóng buộc chặt dây thừng, thắt một cái nút trên hộp rồi xếp nó ngay ngắn vào một góc.
“Rầm rầm” tiếng đập cửa dồn dập truyền đến.
Giờ đã tám chín giờ tối, còn có ai đến đây? Cố An Kỳ nhíu mày, phủi phủi bụi trên người rồi đi ra cửa.
“An Kỳ, mở cửa mau, mở cửa mau.”
Từng tiếng giục mở cửa vọng tới, dường như người tới sợ người khác phát hiện ra nên giọng nói vô cùng nhỏ. Tuy vậy nhưng Cố An Kỳ vẫn nghe ra đó là giọng của dì Trương phu nhân chủ nhà!
Sao dì Trương lại đến đây? Cố An Kỳ sửng sốt, lập tức mở cửa: “Dì Trương, có chuyện gì vậy?”
“An Kỳ, dì bảo cháu này, có người cứ cầm cái gì đó đi qua đi lại ở dưới cửa sổ phòng cháu suốt thôi. Cháu lén nhìn xem có quen người đó không, nếu không thì mau báo công an đi.” Dì Trương dường như còn khẩn trương hơn cả Cố An Kỳ.
Có người canh giữ dưới phòng cô? Cố An Kỳ nhíu mày, sau đó cười nói: “Cháu biết rồi, dì Trương, cháu sẽ giải quyết.”
“Đúng rồi, dì Trương, cháu đã tìm được phòng trọ khác rồi, ngày mai cháu sẽ chuyển đi. Cám ơn dì đã chăm sóc cháu trong khoảng thời gian vừa qua.” Cố An Kỳ nhân tiện đề cập tới chuyện ngày mai chuyển đi. Dì Trương từ trước tới nay đều chăm sóc cô, cho dù lần này chuyển đi vội vàng cũng phải chào tạm biệt dì ấy.
“Hả? Chuyển đi nhanh vậy sao? Vậy… Vậy cháu thu xếp xong hết chưa? Có cần dì giúp gì không?”
“Cháu làm xong hết rồi, chỉ chờ sáng mai người của công ty chuyển nhà đến là được. Dì Trương, cám ơn dì. Mấy năm qua đều là dì chăm sóc cháu, cháu đã làm phiền dì nhiều rồi.”
“Được rồi được rồi, đừng nhiều lời nữa. Sáng mai cháu chuyển nhà thì hôm nay đi ngủ sớm đi, dì Trương cũng không quấy rầy cháu nữa .” Dì Trương phất phất tay, “Sáng mai nếu có thời gian thì dì sẽ qua nhìn giúp xem. Chuyển nhà ấy mà, có người nhìn giúp thì sẽ tốt hơn.”
Cố An Kỳ gật gật đầu cảm ơn dì Trương rồi mới quay lại phòng. Cô vén một ít rèm cửa sổ nhìn ra ngoài xem xét, quả nhiên thấy một người đàn ông đi qua đi lại dưới cửa sổ nhà cô. Theo lý mà nói, nếu là paparazzi thì luôn có xe theo dõi chuyên dụng. Cố An Kỳ đoán do ngõ nhà cô nhỏ nên chiếc xe không vào được, tên này không thể không một mình đi vào.
Cố An Kỳ vẫn nghĩ tên paparazzi này ngồi vài ngày sẽ đi, không ngờ nhóm paparazzi này chuyên nghiệp như vậy, cô chỉ là một diễn viên chưa có danh tiếng mà còn theo dõi nhà cô hai mươi tư trên hai mươi tư, bất chấp đang là mùa đông giá rét.
Nếu đối phương nói thẳng muốn chụp vài tấm ảnh của cô để về báo cáo kết quả công tác thì cô cũng không đến mức không thông tình đạt lý như vậy, dù sao paparazzi cắm chốt ở đây thì cô cũng khổ mà họ cũng vì kiếm ăn, phải hoàn thành chỉ tiêu này nọ. Đời trước cô cũng đã gặp chuyện như vậy, hơn nữa, cũng có nhiều bạn là paparazzi. Có đôi khi cần mượn sức giới truyền thông thì họ cũng sẽ giúp cô. Kỳ thật paparazzi với nghệ sĩ không hề như mọi người nghĩ là đứng ở hai phe đối lập, hai bên đều xem xét thái độ đối xử với nhau như thế nào rồi thiết lập quan hệ. Chụp ảnh cũng không phải không được, nhưng trước hết phải xem xét hoàn cảnh. Lần trước đã là nửa đêm mà cô còn bị mấy tên paparazzi theo dõi trong ngõ nhỏ sẽ làm cô cảm thấy không an toàn. Nếu đối phương không suy nghĩ cho cô thì cô cũng không việc gì phải nghĩ cho bọn họ. Nếu họ muốn cô mệt mỏi, vậy tất cả cùng mệt đi. Dù gì thì ngày mai cô cũng chuyển nhà, cứ để mấy người đó chơi ở đây vài ngày nữa.
Sau khi kết thúc ghi hình, Cố An Kỳ như thường lệ chào tạm biệt các nhân viên, sau đó chuẩn bị cho lịch trình tiếp theo.
“Lịch trình tiếp theo là gì?” Cố An Kỳ thuận miệng hỏi.
Chu Á Kiệt nhíu mày, không lập tức đáp lời, Cố An Kỳ quay đầu nhìn anh, cười nhẹ: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
“Chiều nay cô không có lịch trình, về nhà nghỉ ngơi rồi thu dọn đồ đạc chuyển nhà đi.” Chu Á Kiệt vốn định mở miệng hỏi cô chuyên liên quan đến bó hoa hồng trắng kia, nhưng lời nói đến bên miệng lại không phát ra được.
Đúng vậy, anh rất tò mò không biết ai là người tặng hoa cho Cố An Kỳ, tình hình này xem ra người kia không còn giá trị lợi dụng với Cố An Kỳ nữa, nhưng trong lòng anh cũng biết cho dù anh có hỏi, Cố An Kỳ cũng sẽ nói vài câu đánh trống lảng, không chừng còn đề phòng anh nhiều hơn.
Mà chuyện này đối với anh không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa, với tính cách của Cố An Kỳ, anh cũng phần nào đoán ra đêm nay nhất định cô sẽ không đi gặp người kia. Nếu chưa có phiền toái gì xảy ra thì tạm thời không nên quá tò mò, sau này còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu cô ấy.
Cố An Kỳ mang theo suy nghĩ nhìn anh, cong khóe miệng: “Tôi biết rồi. Đưa địa chỉ và chìa khóa cho tôi đi, trong hai ngày nữa tôi sẽ chuyển qua.”
“Cần tôi đến giúp không?”
“Tôi sẽ nhờ công ty chuyển nhà đến xử lý, không cần ngài đại giá.” Cố An Kỳ thản nhiên trả lời, Chu Á Kiệt dường như đã sớm biết cô sẽ nói như vậy, cười như không có việc gì.
Thời gian quay phim hôm nay dừng ở đây, Cố An Kỳ cũng không còn lịch trình nào khác. Thừa dịp rảnh rỗi này, cô về nhà cũ tranh thủ thu xếp mấy thứ đơn giản trong phòng trước. Sáng mai cô cũng không phải làm việc, có thể mời công ty chuyển nhà chuyển tất cả đồ đạc của cô ra ngoài. Chuyển ra ngoài càng sớm cô càng có nhiều thời gian thích ứng hoàn cảnh mới. Mỗi ngày về nhà cũng không cần lo lắng đề phòng như trước nữa.
Kỳ thật cô cũng không có nhiều đồ đạc lắm, ngoài một ít quần áo và trang sức mỹ phẩm thiết yếu thì cô cũng không còn gì để lưu luyến.
Cố An Kỳ thu dọn rất nhanh, tay nghề gấp hộp, căng dây thừng vô cùng thành thạo. Bây giờ nghĩ lại, dường như cô đã làm mấy việc này từ đời trước, Cố An Kỳ nghĩ, tay đang sắp xếp đồ đạc cũng ngừng lại. Từ nhỏ cô đã phải chuyển nhà rất nhiều lần, chẳng ở nơi nào lâu dài, chắc chuyển nhiều quá nên mới luyện cho cô tay nghề thu dọn như thế này đi.
Đúng là quen tay hay làm. Cô cười tự giễu, nhanh chóng buộc chặt dây thừng, thắt một cái nút trên hộp rồi xếp nó ngay ngắn vào một góc.
“Rầm rầm” tiếng đập cửa dồn dập truyền đến.
Giờ đã tám chín giờ tối, còn có ai đến đây? Cố An Kỳ nhíu mày, phủi phủi bụi trên người rồi đi ra cửa.
“An Kỳ, mở cửa mau, mở cửa mau.”
Từng tiếng giục mở cửa vọng tới, dường như người tới sợ người khác phát hiện ra nên giọng nói vô cùng nhỏ. Tuy vậy nhưng Cố An Kỳ vẫn nghe ra đó là giọng của dì Trương phu nhân chủ nhà!
Sao dì Trương lại đến đây? Cố An Kỳ sửng sốt, lập tức mở cửa: “Dì Trương, có chuyện gì vậy?”
“An Kỳ, dì bảo cháu này, có người cứ cầm cái gì đó đi qua đi lại ở dưới cửa sổ phòng cháu suốt thôi. Cháu lén nhìn xem có quen người đó không, nếu không thì mau báo công an đi.” Dì Trương dường như còn khẩn trương hơn cả Cố An Kỳ.
Có người canh giữ dưới phòng cô? Cố An Kỳ nhíu mày, sau đó cười nói: “Cháu biết rồi, dì Trương, cháu sẽ giải quyết.”
“Đúng rồi, dì Trương, cháu đã tìm được phòng trọ khác rồi, ngày mai cháu sẽ chuyển đi. Cám ơn dì đã chăm sóc cháu trong khoảng thời gian vừa qua.” Cố An Kỳ nhân tiện đề cập tới chuyện ngày mai chuyển đi. Dì Trương từ trước tới nay đều chăm sóc cô, cho dù lần này chuyển đi vội vàng cũng phải chào tạm biệt dì ấy.
“Hả? Chuyển đi nhanh vậy sao? Vậy… Vậy cháu thu xếp xong hết chưa? Có cần dì giúp gì không?”
“Cháu làm xong hết rồi, chỉ chờ sáng mai người của công ty chuyển nhà đến là được. Dì Trương, cám ơn dì. Mấy năm qua đều là dì chăm sóc cháu, cháu đã làm phiền dì nhiều rồi.”
“Được rồi được rồi, đừng nhiều lời nữa. Sáng mai cháu chuyển nhà thì hôm nay đi ngủ sớm đi, dì Trương cũng không quấy rầy cháu nữa .” Dì Trương phất phất tay, “Sáng mai nếu có thời gian thì dì sẽ qua nhìn giúp xem. Chuyển nhà ấy mà, có người nhìn giúp thì sẽ tốt hơn.”
Cố An Kỳ gật gật đầu cảm ơn dì Trương rồi mới quay lại phòng. Cô vén một ít rèm cửa sổ nhìn ra ngoài xem xét, quả nhiên thấy một người đàn ông đi qua đi lại dưới cửa sổ nhà cô. Theo lý mà nói, nếu là paparazzi thì luôn có xe theo dõi chuyên dụng. Cố An Kỳ đoán do ngõ nhà cô nhỏ nên chiếc xe không vào được, tên này không thể không một mình đi vào.
Cố An Kỳ vẫn nghĩ tên paparazzi này ngồi vài ngày sẽ đi, không ngờ nhóm paparazzi này chuyên nghiệp như vậy, cô chỉ là một diễn viên chưa có danh tiếng mà còn theo dõi nhà cô hai mươi tư trên hai mươi tư, bất chấp đang là mùa đông giá rét.
Nếu đối phương nói thẳng muốn chụp vài tấm ảnh của cô để về báo cáo kết quả công tác thì cô cũng không đến mức không thông tình đạt lý như vậy, dù sao paparazzi cắm chốt ở đây thì cô cũng khổ mà họ cũng vì kiếm ăn, phải hoàn thành chỉ tiêu này nọ. Đời trước cô cũng đã gặp chuyện như vậy, hơn nữa, cũng có nhiều bạn là paparazzi. Có đôi khi cần mượn sức giới truyền thông thì họ cũng sẽ giúp cô. Kỳ thật paparazzi với nghệ sĩ không hề như mọi người nghĩ là đứng ở hai phe đối lập, hai bên đều xem xét thái độ đối xử với nhau như thế nào rồi thiết lập quan hệ. Chụp ảnh cũng không phải không được, nhưng trước hết phải xem xét hoàn cảnh. Lần trước đã là nửa đêm mà cô còn bị mấy tên paparazzi theo dõi trong ngõ nhỏ sẽ làm cô cảm thấy không an toàn. Nếu đối phương không suy nghĩ cho cô thì cô cũng không việc gì phải nghĩ cho bọn họ. Nếu họ muốn cô mệt mỏi, vậy tất cả cùng mệt đi. Dù gì thì ngày mai cô cũng chuyển nhà, cứ để mấy người đó chơi ở đây vài ngày nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.