Chương 17: Trò hay đang muốn mở màn.
Gạo Nếp Đường Trắng
05/08/2016
Sáng hôm sau, Cố An
Kỳ đến trường quay, bắt chuyện cùng đạo diễn Lâm Hạc Quần, sau đó nhận
kịch bản từ trợ lí đạo diễn. Nhìn xung quanh một lát, tìm được một nơi
ít người để ý, cô nhanh chóng đến đấy ngồi đọc kịch bản.
Cố An Kỳ đọc rất nhanh, chỉ một lát sau đã hiểu được toàn bộ nội dung kịch bản. Bộ MV này lấy trường học làm bối cảnh, nói về tình yêu trong sáng ngày đi học. Cô nữ sinh dịu dàng Tiểu Thu và cậu nam sinh nghịch ngợm Tiểu Dã là một đôi thanh mai trúc mã, hai người chơi với nahu từ nhỏ đến lớn, lúc nào hai bên cũng rất ăn ý nhau.
Tiểu Thu thầm mến Tiểu Dã, mọi chuyện đều lo cho Tiểu Dã, luôn chờ Tiểu Dã tỏ tình, nhưng Tiểu Dã lại kề cà không mở miệng,ngược lại lúc nào cũng cười nói với mọi người xung quanh rằng họ chỉ là bạn bè, luôn xem Tiểu Thu là em gái mình. Cuối cùng Tiểu Thu quyết định chọn quên đi Tiểu Dã, bắt đầu hẹn hò với hội trưởng nho nhã. Tiểu Dã đến lúc đó mới nhận ra mình cũng thích Tiểu Thu, nhưng đã quá muộn rồi.
Lần này Cố An Kỳ đóng vai Tiểu Thu, cũng không khó khăn lắm, nhưng nhu cầu với tiêu chuẩn thầm mến thì cũng không phải là thấp, cảm xúc phải rõ ràng, thiếu cảm xúc thì sẽ rất khô khan. Cố An Kỳ đọc xong kịch bản, nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu phách họa về dáng vẻ của Tiểu Thu.
Hôm qua, Trịnh Văn Quân cứ nghĩ đến việc phải đóng chung với một diễn viên kém cói như Cố An Kỳ thì lại quay cuồng vật lộn, cả đêm không chớp mắt được tí nào. Thế nên mới sáng sớm đã đến trường quay trước cả Dương Văn Lâm. Vừa vào studio, anh đã thấy tên đầu sỏ khiến mình mệt mỏi này đang ngồi trong góc, hai tai cắm tai nghe, từ từ nhắm mắt, ngón tay ngón tay dường như tuân theo nhịp điệu với kịch bản.
Nhìn thấy cô ta không thèm chú ý đến mình, Trịnh Văn Quân cảm thấy tức giận không chịu được. Anh không khỏi nhớ đến điều kiện hôm qua, tỉnh táo nói “Nhớ kĩ, cô từng nói nếu NG ba lần sẽ lập tức rời khỏi nơi này đấy.”
“Yên tâm, trí nhớ của tôi không kém vậy đâu. Nếu tôi là nguyên nhân khiến cho cả đội phải quay lại ba lần thì không cần ai nói tôi cũng sẽ tụ mình rời khỏi đây” Cố An Kỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh rồi tiếp tục chăm chú vào kịch bản.
“Tốt nhất là nên thế.” Trịnh Văn Quân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, đi đến phòng nghỉ của mình. Kiêu ngạo? Anh thật sự muốn xem cô ta có thể kiêu ngạo đến khi nào.
Dương Văn Lâm đi theo Trịnh Văn Lâm đến phòng nghỉ, đi ngang qua nơi nghỉ của Cố An Kỳ thì liếc mắt nhìn cô một cái. Anh không biết là có nên nói cô tự tin quá mức không nhỉ? Nhìn cô ấy không hề có tí biểu hiện lo lắng, bất an, mà bình tĩnh như nước, giống như không lo lắng việc mình bị đuổi khỏi nơi này. Thở dài, anh nhanh chân vài bước, đuổi kịp Trịnh Văn Quân đến phòng nghỉ.
Các nhân viên nhìn bóng của Trịnh Văn Quân với Dương Văn Lâm rời khỏi, không khỏi lên tiếng bàn tán.
“Này, anh nói xem Cố An Kỳ ở lại được bao lâu?” Nhân viên A còn đang lén lút hỏi chuyện với nhân viên khuân vác đạo cụ B.
“Cô ta sao? Có thể đứng trước ống kính không thì vẫn còn là một ẩn số.” Nhân viên B đang dọn dẹp đạo cụ, vô tình nói
“Không phải chứ? Cô ta tệ đến thế sao?” Nhân viên A lắp bắp kinh hãi.
“Trước kia khi còn cùng tổ kịch với cô ta, cả tổ phải vì cô ta không thể đứng trước ống kính mà tăng ca, mấy chục lần cũng không nói qua, cuối cùng đạo diễn nhịn không được, đem tất cả hình ảnh của cô ta cắt hơn một nửa, qua kĩ thuật xử lí mới dám chiếu lên TV. Muốn cô ta chỉ một lần có thể làm được? Anh nói có thể sao? Hôm nay nhất định sẽ sớm bị đuổi. À, lát nữa đến đâu đó làm một chén nhé?”
Thật ra phần lớn các nhân viên của studio đều hợp tác với rất nhiều chỗ, nhân viên B trước kia có dịp gặp qua Cố An Kỳ lúc làm việc cùng tổ kịch, biết rõ cô chính là nữ hoàng NG, NG có trình độ đến nỗi người nghe phải rợn cả người.
Nghe nhân viên B nói như vậy, mọi người nhìn đều Cố An Kỳ với ánh mắt có chút châm biếm. tự bản thân vốn không thể làm được, thế mà còn dám mạnh miệng đưa ra giao kèo ba lần NG sẽ đi khỏi, cái này không phải tự chặt đứt cánh tay của mình sao? Thế là các nhân viên chuẩn bị đồ chụp ảnh, không ai đến nói chuyện với Cố An Kỳ.
Cố An Kì cũng không mở miệng, ngồi im lặng ở đằng kia. Nói chung, khi đi quay chụp đều cần phải chuẩn bị trước, tập luyện vài lần, cho nên cho dù bây giờ không có người hóa trang cho cô cũng không sao, cùng lắm thì trang điểm lại sau, không bằng bây giờ cứ để mặt mộc như thế còn hơn.
“Chào Âu Dương tiên sinh.”
“Chào Âu Dương tiên sinh.”
Không khí bên trong lập tức hồi hộp lên, tại sao Âu Dương tiên sinh lại rảnh rỗi đến đây? Cố An Kỳ cũng bị sự xuất hiện của Âu Dương Thừa mà ngạc nhiên, chạy đến bắt chuyện. Âu Dương Thừa nở một nụ cười như khiến người ta đắm chìm trong gió xuân, lờ đi ý định bắt chuyện của cô khiến cô phải rời đi.
“Thế nào? Diễn viên của chúng ta sao rồi?” Âu Dương Thừa thấy Cố An Kỳ đã đi xa thì đến gần chỗ của đạo diễn,thuận tay ghế của Lâm Hạc Quần ngồi xuống, không có một chút ngại ngùng, bộ dạng thản nhiên giống như đây chính là nhà của mình.
“Khi không chạy đến đây làm gì?” Lâm Hạc Quần nhìn Âu Dương Thừa mà cắn răng, cái tên khốn vô sỉ này đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Hạc Quần, không phải là cậu đã quên rồi chứ, chúng ta đã đánh cược rồi nhé, cậu cũng không thể quỵt nợ của tôi được đâu.”
Lâm Hạc Quần nhìn vẻ mặt của đối phương có ý nói “thì ra cậu là người như vậy”, hận không thể đem tên này ném ra khỏi studio, không suy nghĩ gào lên một tiếng: “Cút!”
“Được thôi, nhưng tôi còn phải giám sát mà.” Trong cặp mắt hồ ly của Âu Dương Thừa lóe lên một tia sáng, “Yên tâm đi, tôi chỉ ngồi đây nhìn thôi, không quấy rối các cậu quay phim đâu.” (Anna: Âu Dương này… thường xuyên quậy phim trường thì phải???? o.0)
Lâm Hạc Quần thấy Âu Dương Thừa vô lại chiếm lấy ghế dựa của mình, điệu bộ như muốn chờ xem kịch hay, trong lòng thấy tốt hơn vài phần. Thật ra anh biết rõ mình không phải là đối thủ của tên hồ ly mặt dày mày dạn kia, cố nén tâm trạng muốn đánh cho tên kia một trận tơi bời xuống, quay người quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ai cần hóa trang thì nhanh đi hóa trang, còn chuẩn bị cái gì thì cũng đi làm luôn đi. Mấy người đứng đằng kia làm gì? Chờ ông đây đến phát thưởng cho các ngươi rồi mới đi làm đấy à?”
“A… Dạ… Vâng!” Mọi người bị quát liền hoảng sợ, nhìn đạo diễn Lâm đứng phía sau đang nảy lửa tức giận, mọi người lúc này ai cũng biết đụng đến nòng súng thì chính là tự mình đi tìm cái chết, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi giúp Cố An Kỳ trang điểm, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Đôi mắt đào hoa của Ân Dương Thừa híp lại, khóe miệng nhếch lên khiến người ta khó phát hiện, trò hay sẽ nhanh chóng đến thôi….
Cố An Kỳ đọc rất nhanh, chỉ một lát sau đã hiểu được toàn bộ nội dung kịch bản. Bộ MV này lấy trường học làm bối cảnh, nói về tình yêu trong sáng ngày đi học. Cô nữ sinh dịu dàng Tiểu Thu và cậu nam sinh nghịch ngợm Tiểu Dã là một đôi thanh mai trúc mã, hai người chơi với nahu từ nhỏ đến lớn, lúc nào hai bên cũng rất ăn ý nhau.
Tiểu Thu thầm mến Tiểu Dã, mọi chuyện đều lo cho Tiểu Dã, luôn chờ Tiểu Dã tỏ tình, nhưng Tiểu Dã lại kề cà không mở miệng,ngược lại lúc nào cũng cười nói với mọi người xung quanh rằng họ chỉ là bạn bè, luôn xem Tiểu Thu là em gái mình. Cuối cùng Tiểu Thu quyết định chọn quên đi Tiểu Dã, bắt đầu hẹn hò với hội trưởng nho nhã. Tiểu Dã đến lúc đó mới nhận ra mình cũng thích Tiểu Thu, nhưng đã quá muộn rồi.
Lần này Cố An Kỳ đóng vai Tiểu Thu, cũng không khó khăn lắm, nhưng nhu cầu với tiêu chuẩn thầm mến thì cũng không phải là thấp, cảm xúc phải rõ ràng, thiếu cảm xúc thì sẽ rất khô khan. Cố An Kỳ đọc xong kịch bản, nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu phách họa về dáng vẻ của Tiểu Thu.
Hôm qua, Trịnh Văn Quân cứ nghĩ đến việc phải đóng chung với một diễn viên kém cói như Cố An Kỳ thì lại quay cuồng vật lộn, cả đêm không chớp mắt được tí nào. Thế nên mới sáng sớm đã đến trường quay trước cả Dương Văn Lâm. Vừa vào studio, anh đã thấy tên đầu sỏ khiến mình mệt mỏi này đang ngồi trong góc, hai tai cắm tai nghe, từ từ nhắm mắt, ngón tay ngón tay dường như tuân theo nhịp điệu với kịch bản.
Nhìn thấy cô ta không thèm chú ý đến mình, Trịnh Văn Quân cảm thấy tức giận không chịu được. Anh không khỏi nhớ đến điều kiện hôm qua, tỉnh táo nói “Nhớ kĩ, cô từng nói nếu NG ba lần sẽ lập tức rời khỏi nơi này đấy.”
“Yên tâm, trí nhớ của tôi không kém vậy đâu. Nếu tôi là nguyên nhân khiến cho cả đội phải quay lại ba lần thì không cần ai nói tôi cũng sẽ tụ mình rời khỏi đây” Cố An Kỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh rồi tiếp tục chăm chú vào kịch bản.
“Tốt nhất là nên thế.” Trịnh Văn Quân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, đi đến phòng nghỉ của mình. Kiêu ngạo? Anh thật sự muốn xem cô ta có thể kiêu ngạo đến khi nào.
Dương Văn Lâm đi theo Trịnh Văn Lâm đến phòng nghỉ, đi ngang qua nơi nghỉ của Cố An Kỳ thì liếc mắt nhìn cô một cái. Anh không biết là có nên nói cô tự tin quá mức không nhỉ? Nhìn cô ấy không hề có tí biểu hiện lo lắng, bất an, mà bình tĩnh như nước, giống như không lo lắng việc mình bị đuổi khỏi nơi này. Thở dài, anh nhanh chân vài bước, đuổi kịp Trịnh Văn Quân đến phòng nghỉ.
Các nhân viên nhìn bóng của Trịnh Văn Quân với Dương Văn Lâm rời khỏi, không khỏi lên tiếng bàn tán.
“Này, anh nói xem Cố An Kỳ ở lại được bao lâu?” Nhân viên A còn đang lén lút hỏi chuyện với nhân viên khuân vác đạo cụ B.
“Cô ta sao? Có thể đứng trước ống kính không thì vẫn còn là một ẩn số.” Nhân viên B đang dọn dẹp đạo cụ, vô tình nói
“Không phải chứ? Cô ta tệ đến thế sao?” Nhân viên A lắp bắp kinh hãi.
“Trước kia khi còn cùng tổ kịch với cô ta, cả tổ phải vì cô ta không thể đứng trước ống kính mà tăng ca, mấy chục lần cũng không nói qua, cuối cùng đạo diễn nhịn không được, đem tất cả hình ảnh của cô ta cắt hơn một nửa, qua kĩ thuật xử lí mới dám chiếu lên TV. Muốn cô ta chỉ một lần có thể làm được? Anh nói có thể sao? Hôm nay nhất định sẽ sớm bị đuổi. À, lát nữa đến đâu đó làm một chén nhé?”
Thật ra phần lớn các nhân viên của studio đều hợp tác với rất nhiều chỗ, nhân viên B trước kia có dịp gặp qua Cố An Kỳ lúc làm việc cùng tổ kịch, biết rõ cô chính là nữ hoàng NG, NG có trình độ đến nỗi người nghe phải rợn cả người.
Nghe nhân viên B nói như vậy, mọi người nhìn đều Cố An Kỳ với ánh mắt có chút châm biếm. tự bản thân vốn không thể làm được, thế mà còn dám mạnh miệng đưa ra giao kèo ba lần NG sẽ đi khỏi, cái này không phải tự chặt đứt cánh tay của mình sao? Thế là các nhân viên chuẩn bị đồ chụp ảnh, không ai đến nói chuyện với Cố An Kỳ.
Cố An Kì cũng không mở miệng, ngồi im lặng ở đằng kia. Nói chung, khi đi quay chụp đều cần phải chuẩn bị trước, tập luyện vài lần, cho nên cho dù bây giờ không có người hóa trang cho cô cũng không sao, cùng lắm thì trang điểm lại sau, không bằng bây giờ cứ để mặt mộc như thế còn hơn.
“Chào Âu Dương tiên sinh.”
“Chào Âu Dương tiên sinh.”
Không khí bên trong lập tức hồi hộp lên, tại sao Âu Dương tiên sinh lại rảnh rỗi đến đây? Cố An Kỳ cũng bị sự xuất hiện của Âu Dương Thừa mà ngạc nhiên, chạy đến bắt chuyện. Âu Dương Thừa nở một nụ cười như khiến người ta đắm chìm trong gió xuân, lờ đi ý định bắt chuyện của cô khiến cô phải rời đi.
“Thế nào? Diễn viên của chúng ta sao rồi?” Âu Dương Thừa thấy Cố An Kỳ đã đi xa thì đến gần chỗ của đạo diễn,thuận tay ghế của Lâm Hạc Quần ngồi xuống, không có một chút ngại ngùng, bộ dạng thản nhiên giống như đây chính là nhà của mình.
“Khi không chạy đến đây làm gì?” Lâm Hạc Quần nhìn Âu Dương Thừa mà cắn răng, cái tên khốn vô sỉ này đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Hạc Quần, không phải là cậu đã quên rồi chứ, chúng ta đã đánh cược rồi nhé, cậu cũng không thể quỵt nợ của tôi được đâu.”
Lâm Hạc Quần nhìn vẻ mặt của đối phương có ý nói “thì ra cậu là người như vậy”, hận không thể đem tên này ném ra khỏi studio, không suy nghĩ gào lên một tiếng: “Cút!”
“Được thôi, nhưng tôi còn phải giám sát mà.” Trong cặp mắt hồ ly của Âu Dương Thừa lóe lên một tia sáng, “Yên tâm đi, tôi chỉ ngồi đây nhìn thôi, không quấy rối các cậu quay phim đâu.” (Anna: Âu Dương này… thường xuyên quậy phim trường thì phải???? o.0)
Lâm Hạc Quần thấy Âu Dương Thừa vô lại chiếm lấy ghế dựa của mình, điệu bộ như muốn chờ xem kịch hay, trong lòng thấy tốt hơn vài phần. Thật ra anh biết rõ mình không phải là đối thủ của tên hồ ly mặt dày mày dạn kia, cố nén tâm trạng muốn đánh cho tên kia một trận tơi bời xuống, quay người quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ai cần hóa trang thì nhanh đi hóa trang, còn chuẩn bị cái gì thì cũng đi làm luôn đi. Mấy người đứng đằng kia làm gì? Chờ ông đây đến phát thưởng cho các ngươi rồi mới đi làm đấy à?”
“A… Dạ… Vâng!” Mọi người bị quát liền hoảng sợ, nhìn đạo diễn Lâm đứng phía sau đang nảy lửa tức giận, mọi người lúc này ai cũng biết đụng đến nòng súng thì chính là tự mình đi tìm cái chết, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi giúp Cố An Kỳ trang điểm, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Đôi mắt đào hoa của Ân Dương Thừa híp lại, khóe miệng nhếch lên khiến người ta khó phát hiện, trò hay sẽ nhanh chóng đến thôi….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.