Chương 225: Tự tìm đường chết
Gạo Nếp Đường Trắng
30/08/2016
Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm dùng danh nghĩa cộng đồng quyên góp sáu trăm sáu mươi sáu vạn cho dự án Hy vọng, với mong ước những trẻ em có hoàn cảnh
khó khăn đều được đi học đầy đủ.
Đối với họ từ thiện không phải là một việc gì lớn, vì vậy sau khi kí chi phiếu, hai người cũng không quan tâm nữa. Công việc của cả hai đều rất bận, ngoài quay phim, Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm còn nhận làm gương mặt đại diện cho hàng loạt quảng cáo, người phát ngôn, vân vân. Vì chuẩn bị cho kì nghỉ sáu tháng cuối năm để kết hôn và hưởng tuần trăng mật, họ dồn hết công việc vào nửa đầu năm. Hai người hiện tại giống như con quay, đi đi lại lại mọi nơi, có thể nói là không ngừng chân.
Thậm chí Cố An Kỳ còn vất vả hơn Tô Dật Phàm, ngoài quay phim, quay quảng cáo, cô còn chuẩn bị cho việc quảng bá album. Album dự định sẽ được lên kệ nửa tháng sau lần đầu công chiếu phim, tuy nghe thì còn rất nhiều thời gian, nhưng nếu tính cả thời gian hậu kì, quảng bá thì thật ra không kịp, vì vậy mọi thứ đều đang phải gấp rút hoàn thành để kịp tiến độ.
“Đông phong” gần như dốc hết sức cho album lần này Cố An Kỳ. Để mọi việc diễn ra suôn sẻ, Âu Dương Thừa còn đích thân kiểm tra, tham gia rất nhiều buổi bàn về kế hoạch sản xuất. Hiện tại Cố An Kỳ xem như một trong những trụ cột quan trọng của “Đông phong”, cho nên công ty cũng đặt hy vọng rất lần vào album này, hy vọng nó có thể đạt được giải thưởng bạch kim, giúp Cố An Kỳ đạt được vị trí nhất định trong giới ca sĩ.
Trước mắt Cố An Kỳ chính là át chủ bài của “Đông phong”, nói cách khác, chính là “chị cả của Đông phong “, công ty rất coi trọng việc phát triển toàn diện cho cô, mấy năm qua, sự nổi tiếng của cô tăng lên không ngừng, rất nhiều người bị thu hút bởi phong cách nữ hoàng, tính cách nói được làm được của cô, ở cô toát ra một khí chất khiến người ta không khỏi muốn học theo. Ca khúc chủ đề lần này theo phong cách tự do miêu tả chặng đường đi của Cố An Kỳ, ngay từ khâu tuyển chọn bài hát, Cố An Kỳ đã tự mình đảm nhận.
Fan của Cố An Kỳ nghe nói cô muốn phát hành album thì lập tức gửi thư ủng hộ tới tấp, không ít fan trung thành đã lập kế hoạch mua hẳn ba bản, một bản để nghe, một bản để mang đi, còn một bản để cất tủ trưng bày.
Bài hát chủ đề doTô Dật Phàm viết cho Cố An Kỳ, còn phần lời do chính cô chắp bút. Ca khúc mang tên《 cần thiết 》, nói về hành trình tình yêu của một cô gái mạnh mẽ, lồng trong đó là những quan niệm về giá trị cuộc sống.
“Tôi ôm bọc hành lý, bước đi trên con đường mang tên cuộc sống.
Không chậm lại vì bất cứ chuyện gì, cũng không vì bất luận kẻ nào mà nghỉ chân.
Cô đơn là người bạn tốt nhất của tôi, chúng tôi luôn như bóng với hình.
Tôi chính là một con sói luôn quan niệm cuộc sống chỉ vui vẻ khi ở một mình.
Tình yêu… Trong trí nhớ đó là thứ rất xa xỉ, lung linh đẹp đẽ nhưng cũng hiếm hoi đắt đỏ.
Chỉ có thể tận hưởng nhất thời mà không thể nào giữ lại khoảnh khắc vĩnh hằng.
…”
“An Kỳ, tôi vẫn nghĩ ca khúc Tô Dật Phàm viết cho cô sẽ ngọt ngào sâu lắng, không ngờ cậu ấy lại viết một bài hơi hướng mạnh mẽ như vậy. Nó đã đủ tang thương rồi, cậu ấy còn cho phép cô sửa lại vài nốt cho thêm phần mãnh liệt nữa. Hai người các cô nên viết Love Song mới đúng, tại sao ngược lại là biến thành cái nhìn của cô đối với tình yêu đã thay đổi … Bài này chẳng lãng mạn chút nào.” Đây là nhận xét của Chu Á Kiệt khi lần đầu nghe Cố An Kỳ thu âm.
“Ca khúc này anh ấy viết dựa theo cá tính của tôi, cho dù như thế nào, tôi cũng hy vọng nó là ca khúc chủ đề. Giai điệu cùng phong cách của ca khúc đều rất mãnh liệt, dễ dàng khiến người ta nhớ kỹ.” Cố An Kỳ tháo tai nghe cười nói.
“Bài《 Cả hai 》 không phải cũng hay sao? Hai người chuẩn bị kết hôn, không thể đưa ra thứ gì đó khiến người ta ấm lòng được sao?” Chu Á Kiệt thật sự cảm thấy đau đầu.
“《 Cả hai 》 là ca khúc chủ đề thứ hai, còn ca khúc chủ đề thứ nhất tôi sẽ không thay đổi quyết định, vẫn là《 Cần thiết 》, viêc này tôi đã nói với người sản xuất là Lương tiên sinh rồi.” Cố An Kỳ cười nói, không cho Chu Á Kiệt cơ hội phản bác. Như cô đã nói, album lần này cô dồn rất nhiều tâm tư vào đó.
“Ha ha, Chu tiên sinh đừng nghiêm túc quá, 《 Cần thiết 》 quả thật rất hay, nếu chọn làm chủ đề, chắc chắn sẽ giành được thành tích tốt.” Nhà sản xuất Lương đi ngang qua thấy hai người giằng co thì mở miệng giảng hòa.
“Về phương diện âm nhạc anh là người trong nghề, vì vậy tôi tôn trọng quyết định của mọi người.” Chu Á Kiệt cũng không quá cố chấp, nếu đối phương đã cho anh bậc thang đi xuống thì anh cũng phải hạ mình. Anh nhìn ra được, Cố An Kỳ vì muốn chọn ca khúc đó làm chủ đề, đã tốn không ít tâm sức thuyết phục nhân viên, cô tuyệt đối sẽ cho anh cơ hội phản đối.
“An Kỳ, hôn lễ của cô và Tô Dật Phàm chuẩn bị đến đâu rồi? Đã quyết định chọn nhà tài trợ nào chưa? Còn ngày kết hôn nữa, đại khái sẽ vào lúc nào?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Ngày kết hôn trong vòng nửa cuối năm, khi đó còn có thể ra nước ngoài tìm nơi không người để hít thở không khí trong lành, không còn phải chen chúc trong sự giả dối.” Cố An Kỳ cười cười, “Về chuyện hôn lễ tôi cùng Dật Phàm đã thảo luận, định giao cho công ty ‘Ấm áp’, còn cụ thể khách sạn…”
“Hai người… Công ty đó chẳng có tiếng tăm gì hai người có biết hay không? Hai người… Hai người…” Chu Á Kiệt thật sự choáng váng.
“Ừ chúng tôi biết, nhưng công ty đó lập kế hoạch rất ổn, cộng thêm khách sạn Salaman Diklah đã đồng ý hợp tác với họ rồi, hơn nữa còn cho thuê hội trường miễn phí nữa.” Cố An Kỳ cười nói, cô cũng không ngờ đối phương lại dành nhiều ưu đãi cho họ như vậy.
Sau này cô mới biết, chủ nhân khách sạn là fan trung thành của Tô Dật Phàm, nghe nói họ muốn kết hôn thì đã có mong muốn hôn lễ của hai người sẽ được tổ chức ở đó.
Hôn lễ của Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm sẽ được tổ chức vô cùng long trọng, hơn nữa có khả năng sẽ hấp dẫn ánh mắt của truyền thông. Chẳng những là do sau lưng hôn lễ có thế lực lớn, nhà tài trợ lợi hại, người tham dự cũng toàn minh tinh mà còn do nhân duyên của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm trong giới đều rất tốt, quan hệ tiền bối, hậu bối đều xử lý đúng mực, không ít người đều thích đôi vợ chồng này. Giờ đây hai người tu thành chính quả, chuẩn bị kết hôn, bên ngoài tất nhiên sẽ nhìn chằm chằm xem hai người mời những khách nào tới, phù dâu, phù rể là thần thánh phương nào.
Tất cả vẫn đang được chuẩn bị trong khí thế hừng hực, kể cả khi quay phim Thiệu Văn Đình cũng thường trêu chọc đôi vợ chồng son. Việc quay phim cũng coi như thuận lợi, càng quay Cố An Kỳ càng cảm thấy thuận buồm xuôi gió, như Thiệu Văn Đình đã nói lúc trước, vai diễn này giống như được đo ni đóng giày cho cô, vô cùng phù hợp. Càng đến phần sau, Cố An Kỳ càng cảm thấy mình và nhân vật hòa hợp.
“Mẹ, mẹ đừng đứng nữa, mẹ đi nghỉ ngơi đi.” Cố An Kỳ nghe thấy giọng Hứa Toa Toa thì kinh ngạc xoay người.
“Bây giờ mẹ là trợ lý của con, đương nhiên phải giúp con chuẩn bị nước. Ai, con đừng quản, cứ đi quay phim đi, bao giờ quay xong quay lại đây nghỉ ngơi.” Cao Á nói.
Cố An Kỳ nghe thấy giọng nói quen thuộc của một khuôn mặt xa lạ thì nhất thời sửng sốt. Trong trí nhớ của cô, Cao Á luôn luôn kiêu ngạo, mỗi khi xuất hiện đều gọn gàng chỉn chu, trên tay và cổ luôn đeo những chiếc vòng quý báu, khuôn mặt cũng được trang điểm xinh đẹp đến mức không nhìn ra tuổi tác, nhưng trái lại hôm nay bà ta chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò, mặc dù đã có lớp trang điểm nhưng lớp lớp nếp nhăn cùng sắc mặt vàng vọt không thể che giấu nổi.
Cao Á giống như già đi mấy chục tuổi, cả người đều toát ra sự tang thương. Khí thế bức người dường như cũng bị mài mòn hết những cạnh sắc, một chút cũng không thể nhận ra bà ta từng là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn lớn.
“Mẹ… Mẹ đừng như vậy, con để mẹ làm trợ lý cho con không phải là để làm việc.” Hứa Toa Toa gấp đến độ khuôn mặt cũng đỏ lên, ngày thường cô ta có thể kiêu căng, có thể xấu xa, nhưng đối với người mẹ mình đã ỷ lại từ nhỏ đến lớn, cô ta vẫn giữ lại vài phần lương tâm.
Trong nhà nợ nần chồng chất như núi, chẳng những cha mẹ nợ tiền, mà đám cậu đám chú cũng nợ bài bạc, tất cả đều do cô ta gánh. Tiền của cô ta hiện giờ toàn bộ đã dùng trả nợ, trừ sinh hoạt phí hàng tháng, ngay cả trợ lý cô ta cũng không thuê nổi. “Thời đại tinh thượng” khác với những công ty khác, tiền lương của trợ lý do chính nghệ sĩ trả, để nghệ sĩ tự đi tìm trợ lý phù hợp.
Vì vậy, người lãnh đạo trực tiếp của trợ lý chính là nghệ sĩ, sa thải hay giữ lại, quyền quyết định đều nằm trong tay nghệ sĩ, như vậy mới đảm bảo sự trung thành của trợ lý. Chẳng qua nay Hứa Toa Toa không có tiền thuê trợ lý, một mình không thể xoay xở, Cao Á thương con gái nên mới đảm nhận công việc này.
Nhìn đối thủ một mất một còn trong quá khứ Cố An Kỳ đột nhiên rất muốn cười. Thì ra họ cũng có ngày này, thì ra họ cũng phải trải qua cuộc sống như thế này. Cảm giác bị người ta truy đuổi rất khó chịu đúng không, bị người ta ngày ngày thảo phạt rất khổ sở đúng không? Mỗi khi ra khỏi cửa là lại lo lắng cẩn thận đúng không?
Bọn họ lâm vào tình cảnh này có thể trách ai? Anh của Cao Á chính là một tên cặn bã, nghiện bài bạc. Ngày trước luôn lấy tiền của Hứa thị đi đánh bạc, nay Hứa thị sụp đổ, chứng nghiện bài bạc của ông ta cũng ngày càng nặng, hết thuốc chữa. Nếu Hứa Toa Toa muốn cứu cậu của cô ta, có lẽ tiền sẽ trôi theo dòng nước, như muối bỏ bể mà thôi. Nói đi nói lại không phải do chính họ sao. Nếu không phải họ lòng tham không đáy, nếu không phải ngày trước Cao Á với người kia ngoại tình, cuối cùng chỉ vì muốn bước vào nhà mà ngày ngày tìm người đến thúc giục ly hôn bức tử mẹ cô, thì nay cậu cô sao có cơ hội làm cho cả hai tập đoàn đóng cửa được? Chẳng qua chỉ là một vòng tuần hoàn mà thôi.
Họ không cho người khác đường lui, vậy người khác cũng cần gì chừa đường lui cho họ? Việc cho tới bước này là do họ tự làm tự chịu.
Cố An Kỳ cười lạnh xoay người. Hứa Toa Toa, ngày lành của cô mới chỉ bắt đầu thôi.
Đối với họ từ thiện không phải là một việc gì lớn, vì vậy sau khi kí chi phiếu, hai người cũng không quan tâm nữa. Công việc của cả hai đều rất bận, ngoài quay phim, Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm còn nhận làm gương mặt đại diện cho hàng loạt quảng cáo, người phát ngôn, vân vân. Vì chuẩn bị cho kì nghỉ sáu tháng cuối năm để kết hôn và hưởng tuần trăng mật, họ dồn hết công việc vào nửa đầu năm. Hai người hiện tại giống như con quay, đi đi lại lại mọi nơi, có thể nói là không ngừng chân.
Thậm chí Cố An Kỳ còn vất vả hơn Tô Dật Phàm, ngoài quay phim, quay quảng cáo, cô còn chuẩn bị cho việc quảng bá album. Album dự định sẽ được lên kệ nửa tháng sau lần đầu công chiếu phim, tuy nghe thì còn rất nhiều thời gian, nhưng nếu tính cả thời gian hậu kì, quảng bá thì thật ra không kịp, vì vậy mọi thứ đều đang phải gấp rút hoàn thành để kịp tiến độ.
“Đông phong” gần như dốc hết sức cho album lần này Cố An Kỳ. Để mọi việc diễn ra suôn sẻ, Âu Dương Thừa còn đích thân kiểm tra, tham gia rất nhiều buổi bàn về kế hoạch sản xuất. Hiện tại Cố An Kỳ xem như một trong những trụ cột quan trọng của “Đông phong”, cho nên công ty cũng đặt hy vọng rất lần vào album này, hy vọng nó có thể đạt được giải thưởng bạch kim, giúp Cố An Kỳ đạt được vị trí nhất định trong giới ca sĩ.
Trước mắt Cố An Kỳ chính là át chủ bài của “Đông phong”, nói cách khác, chính là “chị cả của Đông phong “, công ty rất coi trọng việc phát triển toàn diện cho cô, mấy năm qua, sự nổi tiếng của cô tăng lên không ngừng, rất nhiều người bị thu hút bởi phong cách nữ hoàng, tính cách nói được làm được của cô, ở cô toát ra một khí chất khiến người ta không khỏi muốn học theo. Ca khúc chủ đề lần này theo phong cách tự do miêu tả chặng đường đi của Cố An Kỳ, ngay từ khâu tuyển chọn bài hát, Cố An Kỳ đã tự mình đảm nhận.
Fan của Cố An Kỳ nghe nói cô muốn phát hành album thì lập tức gửi thư ủng hộ tới tấp, không ít fan trung thành đã lập kế hoạch mua hẳn ba bản, một bản để nghe, một bản để mang đi, còn một bản để cất tủ trưng bày.
Bài hát chủ đề doTô Dật Phàm viết cho Cố An Kỳ, còn phần lời do chính cô chắp bút. Ca khúc mang tên《 cần thiết 》, nói về hành trình tình yêu của một cô gái mạnh mẽ, lồng trong đó là những quan niệm về giá trị cuộc sống.
“Tôi ôm bọc hành lý, bước đi trên con đường mang tên cuộc sống.
Không chậm lại vì bất cứ chuyện gì, cũng không vì bất luận kẻ nào mà nghỉ chân.
Cô đơn là người bạn tốt nhất của tôi, chúng tôi luôn như bóng với hình.
Tôi chính là một con sói luôn quan niệm cuộc sống chỉ vui vẻ khi ở một mình.
Tình yêu… Trong trí nhớ đó là thứ rất xa xỉ, lung linh đẹp đẽ nhưng cũng hiếm hoi đắt đỏ.
Chỉ có thể tận hưởng nhất thời mà không thể nào giữ lại khoảnh khắc vĩnh hằng.
…”
“An Kỳ, tôi vẫn nghĩ ca khúc Tô Dật Phàm viết cho cô sẽ ngọt ngào sâu lắng, không ngờ cậu ấy lại viết một bài hơi hướng mạnh mẽ như vậy. Nó đã đủ tang thương rồi, cậu ấy còn cho phép cô sửa lại vài nốt cho thêm phần mãnh liệt nữa. Hai người các cô nên viết Love Song mới đúng, tại sao ngược lại là biến thành cái nhìn của cô đối với tình yêu đã thay đổi … Bài này chẳng lãng mạn chút nào.” Đây là nhận xét của Chu Á Kiệt khi lần đầu nghe Cố An Kỳ thu âm.
“Ca khúc này anh ấy viết dựa theo cá tính của tôi, cho dù như thế nào, tôi cũng hy vọng nó là ca khúc chủ đề. Giai điệu cùng phong cách của ca khúc đều rất mãnh liệt, dễ dàng khiến người ta nhớ kỹ.” Cố An Kỳ tháo tai nghe cười nói.
“Bài《 Cả hai 》 không phải cũng hay sao? Hai người chuẩn bị kết hôn, không thể đưa ra thứ gì đó khiến người ta ấm lòng được sao?” Chu Á Kiệt thật sự cảm thấy đau đầu.
“《 Cả hai 》 là ca khúc chủ đề thứ hai, còn ca khúc chủ đề thứ nhất tôi sẽ không thay đổi quyết định, vẫn là《 Cần thiết 》, viêc này tôi đã nói với người sản xuất là Lương tiên sinh rồi.” Cố An Kỳ cười nói, không cho Chu Á Kiệt cơ hội phản bác. Như cô đã nói, album lần này cô dồn rất nhiều tâm tư vào đó.
“Ha ha, Chu tiên sinh đừng nghiêm túc quá, 《 Cần thiết 》 quả thật rất hay, nếu chọn làm chủ đề, chắc chắn sẽ giành được thành tích tốt.” Nhà sản xuất Lương đi ngang qua thấy hai người giằng co thì mở miệng giảng hòa.
“Về phương diện âm nhạc anh là người trong nghề, vì vậy tôi tôn trọng quyết định của mọi người.” Chu Á Kiệt cũng không quá cố chấp, nếu đối phương đã cho anh bậc thang đi xuống thì anh cũng phải hạ mình. Anh nhìn ra được, Cố An Kỳ vì muốn chọn ca khúc đó làm chủ đề, đã tốn không ít tâm sức thuyết phục nhân viên, cô tuyệt đối sẽ cho anh cơ hội phản đối.
“An Kỳ, hôn lễ của cô và Tô Dật Phàm chuẩn bị đến đâu rồi? Đã quyết định chọn nhà tài trợ nào chưa? Còn ngày kết hôn nữa, đại khái sẽ vào lúc nào?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Ngày kết hôn trong vòng nửa cuối năm, khi đó còn có thể ra nước ngoài tìm nơi không người để hít thở không khí trong lành, không còn phải chen chúc trong sự giả dối.” Cố An Kỳ cười cười, “Về chuyện hôn lễ tôi cùng Dật Phàm đã thảo luận, định giao cho công ty ‘Ấm áp’, còn cụ thể khách sạn…”
“Hai người… Công ty đó chẳng có tiếng tăm gì hai người có biết hay không? Hai người… Hai người…” Chu Á Kiệt thật sự choáng váng.
“Ừ chúng tôi biết, nhưng công ty đó lập kế hoạch rất ổn, cộng thêm khách sạn Salaman Diklah đã đồng ý hợp tác với họ rồi, hơn nữa còn cho thuê hội trường miễn phí nữa.” Cố An Kỳ cười nói, cô cũng không ngờ đối phương lại dành nhiều ưu đãi cho họ như vậy.
Sau này cô mới biết, chủ nhân khách sạn là fan trung thành của Tô Dật Phàm, nghe nói họ muốn kết hôn thì đã có mong muốn hôn lễ của hai người sẽ được tổ chức ở đó.
Hôn lễ của Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm sẽ được tổ chức vô cùng long trọng, hơn nữa có khả năng sẽ hấp dẫn ánh mắt của truyền thông. Chẳng những là do sau lưng hôn lễ có thế lực lớn, nhà tài trợ lợi hại, người tham dự cũng toàn minh tinh mà còn do nhân duyên của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm trong giới đều rất tốt, quan hệ tiền bối, hậu bối đều xử lý đúng mực, không ít người đều thích đôi vợ chồng này. Giờ đây hai người tu thành chính quả, chuẩn bị kết hôn, bên ngoài tất nhiên sẽ nhìn chằm chằm xem hai người mời những khách nào tới, phù dâu, phù rể là thần thánh phương nào.
Tất cả vẫn đang được chuẩn bị trong khí thế hừng hực, kể cả khi quay phim Thiệu Văn Đình cũng thường trêu chọc đôi vợ chồng son. Việc quay phim cũng coi như thuận lợi, càng quay Cố An Kỳ càng cảm thấy thuận buồm xuôi gió, như Thiệu Văn Đình đã nói lúc trước, vai diễn này giống như được đo ni đóng giày cho cô, vô cùng phù hợp. Càng đến phần sau, Cố An Kỳ càng cảm thấy mình và nhân vật hòa hợp.
“Mẹ, mẹ đừng đứng nữa, mẹ đi nghỉ ngơi đi.” Cố An Kỳ nghe thấy giọng Hứa Toa Toa thì kinh ngạc xoay người.
“Bây giờ mẹ là trợ lý của con, đương nhiên phải giúp con chuẩn bị nước. Ai, con đừng quản, cứ đi quay phim đi, bao giờ quay xong quay lại đây nghỉ ngơi.” Cao Á nói.
Cố An Kỳ nghe thấy giọng nói quen thuộc của một khuôn mặt xa lạ thì nhất thời sửng sốt. Trong trí nhớ của cô, Cao Á luôn luôn kiêu ngạo, mỗi khi xuất hiện đều gọn gàng chỉn chu, trên tay và cổ luôn đeo những chiếc vòng quý báu, khuôn mặt cũng được trang điểm xinh đẹp đến mức không nhìn ra tuổi tác, nhưng trái lại hôm nay bà ta chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò, mặc dù đã có lớp trang điểm nhưng lớp lớp nếp nhăn cùng sắc mặt vàng vọt không thể che giấu nổi.
Cao Á giống như già đi mấy chục tuổi, cả người đều toát ra sự tang thương. Khí thế bức người dường như cũng bị mài mòn hết những cạnh sắc, một chút cũng không thể nhận ra bà ta từng là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn lớn.
“Mẹ… Mẹ đừng như vậy, con để mẹ làm trợ lý cho con không phải là để làm việc.” Hứa Toa Toa gấp đến độ khuôn mặt cũng đỏ lên, ngày thường cô ta có thể kiêu căng, có thể xấu xa, nhưng đối với người mẹ mình đã ỷ lại từ nhỏ đến lớn, cô ta vẫn giữ lại vài phần lương tâm.
Trong nhà nợ nần chồng chất như núi, chẳng những cha mẹ nợ tiền, mà đám cậu đám chú cũng nợ bài bạc, tất cả đều do cô ta gánh. Tiền của cô ta hiện giờ toàn bộ đã dùng trả nợ, trừ sinh hoạt phí hàng tháng, ngay cả trợ lý cô ta cũng không thuê nổi. “Thời đại tinh thượng” khác với những công ty khác, tiền lương của trợ lý do chính nghệ sĩ trả, để nghệ sĩ tự đi tìm trợ lý phù hợp.
Vì vậy, người lãnh đạo trực tiếp của trợ lý chính là nghệ sĩ, sa thải hay giữ lại, quyền quyết định đều nằm trong tay nghệ sĩ, như vậy mới đảm bảo sự trung thành của trợ lý. Chẳng qua nay Hứa Toa Toa không có tiền thuê trợ lý, một mình không thể xoay xở, Cao Á thương con gái nên mới đảm nhận công việc này.
Nhìn đối thủ một mất một còn trong quá khứ Cố An Kỳ đột nhiên rất muốn cười. Thì ra họ cũng có ngày này, thì ra họ cũng phải trải qua cuộc sống như thế này. Cảm giác bị người ta truy đuổi rất khó chịu đúng không, bị người ta ngày ngày thảo phạt rất khổ sở đúng không? Mỗi khi ra khỏi cửa là lại lo lắng cẩn thận đúng không?
Bọn họ lâm vào tình cảnh này có thể trách ai? Anh của Cao Á chính là một tên cặn bã, nghiện bài bạc. Ngày trước luôn lấy tiền của Hứa thị đi đánh bạc, nay Hứa thị sụp đổ, chứng nghiện bài bạc của ông ta cũng ngày càng nặng, hết thuốc chữa. Nếu Hứa Toa Toa muốn cứu cậu của cô ta, có lẽ tiền sẽ trôi theo dòng nước, như muối bỏ bể mà thôi. Nói đi nói lại không phải do chính họ sao. Nếu không phải họ lòng tham không đáy, nếu không phải ngày trước Cao Á với người kia ngoại tình, cuối cùng chỉ vì muốn bước vào nhà mà ngày ngày tìm người đến thúc giục ly hôn bức tử mẹ cô, thì nay cậu cô sao có cơ hội làm cho cả hai tập đoàn đóng cửa được? Chẳng qua chỉ là một vòng tuần hoàn mà thôi.
Họ không cho người khác đường lui, vậy người khác cũng cần gì chừa đường lui cho họ? Việc cho tới bước này là do họ tự làm tự chịu.
Cố An Kỳ cười lạnh xoay người. Hứa Toa Toa, ngày lành của cô mới chỉ bắt đầu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.