Chương 53: Vào ở Lục gia (một)
Vạn Diệt Chi Thương
02/12/2016
Chương 53 Vào ở Lục gia (một)
“Nhất định là cái tên đố kị anh diễn tốt.” Trên đường trở về, nước mắt tiểu Vũ không khống chế được mà rơi xuống, đột nhiên cô cảm thấy vô lực, trong giới giải trí bình thường cũng sẽ phát sinh chuyện khi dễ lẫn nhau, trong TV thường xuyên cũng có người bởi vì không vừa mắt một người mà sửa vai diễn, sửa nội dung phim.
Mà khi việc này phát sinh trên người mà mình gần gũi, có mấy người có thể thuận theo tự nhiên mà chấp nhận?
Không có thân phận, không có địa vị, đừng nói là tranh cãi, ngay cả quyền kháng nghị cũng không có.
Nhưng bọn họ có thể làm sao bây giờ? Trung Quốc không có tổ chức hiệp hội bảo vệ diễn viên, chỉ có thể tức giận, còn không chính là tự mình chấp nhận, lúc này cùng đối phương xung đột chỉ có bản thân gặp bất lợi.
Hai người diễn viên phụ không có cầm tiền đã bỏ chạy, cũng không biết là ai sai sử phía sau, tổ phim cũng sẽ không vì chút chuyện vặt đó mà giúp ngươi truy cứu, người chế tác cũng chỉ nói vài lời an ủi.
“Coi như là vì phim truyền hình hiến thân đi.” Đường Phong cười thoải mái nói vài câu với tiểu Vũ, có đôi khi bất đắc dĩ mà bị thương lúc quay chụp, nhưng loại chuyện này, thật là vì quay chụp vẫn là bị người khác cố ý hãm hại, cảm giác trong đầu không giống nhau.
Rốt cục là ai cố ý không cho cậu dễ chịu đây? Sau một phen tiểu Vũ đi hỏi thăm, chỉ đạt được một đáp án.
[ ai bảo ngươi dây vào đại nhân vật không nên chọc]
Đại nhân vật? Đường Phong không biết bản thân lúc nào đã chọc phải cái gì đại nhân vật, đến nỗi khiến đối phương làm ra hạ chiêu như vậy đối phó cậu.
Trấn an tiểu Vũ vài câu, Đường Phong về đến biệt thự của Charles, ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng cậu ở chỗ này, lúc trở lại gian phòng phát hiện Charles đã giúp cậu sắp xếp hành lý, “tình nhân một tháng” này làm đủ triệt để, kết thúc giao dịch còn vội giúp đóng gói hành lý.
Lục Thiên Thần nói buổi tối sẽ qua đón cậu, vậy cậu không phải tự mình mang bao lớn bao nhỏ, hơn nữa cậu cũng không còn chỗ để đi.
Charles không có ở nhà, phải nói là từ sáng sớm Đường Phong đã không nhìn thấy đối phương, mặc kệ người đàn ông kia là chán hay là thế nào, Đường Phong cảm thấy rất tốt, cậu sợ nhất chính là làm cho xấu hổ ly biệt, trước đây từ biệt bạn bè cũng không cho người đưa cậu đến sân bay, cho nên cáo biệt mà không thấy mặt nhau cũng rất tốt.
Không có gì không bỏ xuống được, cũng không có gì có thể lấy đi.
Trở về từ tổ phim, Đường Phong cảm thấy rất mệt mỏi, đem lời căn dặn “đi bệnh viện kiểm tra một chút” của tiểu Vũ ném ra sau đầu, chỉ là bị đánh hai gậy mà thôi, cũng không đến nỗi tổn thương gân cốt, nghĩ như thế lại tùy tiện thoa thuốc, vừa lên giường lập tức chìm vào mộng đẹp.
Đường Phong nằm mơ, lồng ngực của cậu đột nhiên đau đớn kịch liệt, người yếu ớt ngã trên mặt đất, bốn phía xung quanh tràn ngập tiếng người kêu to kinh khủng, không biết là ai ở trước mặt cậu chạy tới chạy lui, gọi điện thoại lại gọi điện thoại, chụp ảnh lại chụp ảnh, vây quanh lại vây quanh cậu.
“Đường Phong…Đường Phong… cậu tỉnh tỉnh…” Thanh âm mơ hồ dần trở nên rõ ràng, dần dần từ trong mộng xa xôi đến hiện thực bên tai, nam nhân đang ngủ thoáng cái từ trong mộng tỉnh lại, Đường Phong mở mắt, tầm mắt trong hôn ám mơ hồ thấy phía trên hắn là thân ảnh một người đàn ông.
“Charles?” Cậu theo thói quen gọi một tiếng, dù sao ở chỗ này cũng chỉ có hai người đàn ông là cậu cùng Charles, cho nên cậu cũng không có ngẫm nghĩ là có ai khác chạy vào.
“ba——” một tiếng vang nhỏ, trong phòng nhất thời bị tia sáng bao trùm, thoáng cái khó có thể thích ứng, Đường Phong lấy tay chắn trước mắt của mình, ngữ khí người vừa tỉnh ngủ có chút bực bội: “Charles! tên ngu ngốc này! Sao không mở đèn ở đầu giường trước?”
“Tính tình cậu xấu như thế, nhưng bình thường che giấu không tệ.” Thanh âm trong lời nói dẫn theo vài phần trêu tức, không phải là của Charles.
Đường Phong dời đi bàn tay che ngang trước mắt, một người đàn ông mặc tây trang thẳng thóm lạnh lùng nghiêm nghị đứng dưới ánh đèn sáng sủa, Lục Thiên Thần hai tay đút túi quần đứng thẳng thắt lưng, hai mắt lấp lánh hữu thần: “Rốt cục tỉnh?”
“Ha hả, Lục tổng.” Đường Phong nhìn đối phương , tay chỉ chỉ đống hành lý trên mặt đất bên cạnh, “Không ngại giúp một tay đi?”
Khóe mắt Lục Thiên Thần tựa hồ co rút, liếc mắt trừng chàng trai, đứng thẳng dậy xách túi hành lý đi ra ngoài.
“Nhất định là cái tên đố kị anh diễn tốt.” Trên đường trở về, nước mắt tiểu Vũ không khống chế được mà rơi xuống, đột nhiên cô cảm thấy vô lực, trong giới giải trí bình thường cũng sẽ phát sinh chuyện khi dễ lẫn nhau, trong TV thường xuyên cũng có người bởi vì không vừa mắt một người mà sửa vai diễn, sửa nội dung phim.
Mà khi việc này phát sinh trên người mà mình gần gũi, có mấy người có thể thuận theo tự nhiên mà chấp nhận?
Không có thân phận, không có địa vị, đừng nói là tranh cãi, ngay cả quyền kháng nghị cũng không có.
Nhưng bọn họ có thể làm sao bây giờ? Trung Quốc không có tổ chức hiệp hội bảo vệ diễn viên, chỉ có thể tức giận, còn không chính là tự mình chấp nhận, lúc này cùng đối phương xung đột chỉ có bản thân gặp bất lợi.
Hai người diễn viên phụ không có cầm tiền đã bỏ chạy, cũng không biết là ai sai sử phía sau, tổ phim cũng sẽ không vì chút chuyện vặt đó mà giúp ngươi truy cứu, người chế tác cũng chỉ nói vài lời an ủi.
“Coi như là vì phim truyền hình hiến thân đi.” Đường Phong cười thoải mái nói vài câu với tiểu Vũ, có đôi khi bất đắc dĩ mà bị thương lúc quay chụp, nhưng loại chuyện này, thật là vì quay chụp vẫn là bị người khác cố ý hãm hại, cảm giác trong đầu không giống nhau.
Rốt cục là ai cố ý không cho cậu dễ chịu đây? Sau một phen tiểu Vũ đi hỏi thăm, chỉ đạt được một đáp án.
[ ai bảo ngươi dây vào đại nhân vật không nên chọc]
Đại nhân vật? Đường Phong không biết bản thân lúc nào đã chọc phải cái gì đại nhân vật, đến nỗi khiến đối phương làm ra hạ chiêu như vậy đối phó cậu.
Trấn an tiểu Vũ vài câu, Đường Phong về đến biệt thự của Charles, ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng cậu ở chỗ này, lúc trở lại gian phòng phát hiện Charles đã giúp cậu sắp xếp hành lý, “tình nhân một tháng” này làm đủ triệt để, kết thúc giao dịch còn vội giúp đóng gói hành lý.
Lục Thiên Thần nói buổi tối sẽ qua đón cậu, vậy cậu không phải tự mình mang bao lớn bao nhỏ, hơn nữa cậu cũng không còn chỗ để đi.
Charles không có ở nhà, phải nói là từ sáng sớm Đường Phong đã không nhìn thấy đối phương, mặc kệ người đàn ông kia là chán hay là thế nào, Đường Phong cảm thấy rất tốt, cậu sợ nhất chính là làm cho xấu hổ ly biệt, trước đây từ biệt bạn bè cũng không cho người đưa cậu đến sân bay, cho nên cáo biệt mà không thấy mặt nhau cũng rất tốt.
Không có gì không bỏ xuống được, cũng không có gì có thể lấy đi.
Trở về từ tổ phim, Đường Phong cảm thấy rất mệt mỏi, đem lời căn dặn “đi bệnh viện kiểm tra một chút” của tiểu Vũ ném ra sau đầu, chỉ là bị đánh hai gậy mà thôi, cũng không đến nỗi tổn thương gân cốt, nghĩ như thế lại tùy tiện thoa thuốc, vừa lên giường lập tức chìm vào mộng đẹp.
Đường Phong nằm mơ, lồng ngực của cậu đột nhiên đau đớn kịch liệt, người yếu ớt ngã trên mặt đất, bốn phía xung quanh tràn ngập tiếng người kêu to kinh khủng, không biết là ai ở trước mặt cậu chạy tới chạy lui, gọi điện thoại lại gọi điện thoại, chụp ảnh lại chụp ảnh, vây quanh lại vây quanh cậu.
“Đường Phong…Đường Phong… cậu tỉnh tỉnh…” Thanh âm mơ hồ dần trở nên rõ ràng, dần dần từ trong mộng xa xôi đến hiện thực bên tai, nam nhân đang ngủ thoáng cái từ trong mộng tỉnh lại, Đường Phong mở mắt, tầm mắt trong hôn ám mơ hồ thấy phía trên hắn là thân ảnh một người đàn ông.
“Charles?” Cậu theo thói quen gọi một tiếng, dù sao ở chỗ này cũng chỉ có hai người đàn ông là cậu cùng Charles, cho nên cậu cũng không có ngẫm nghĩ là có ai khác chạy vào.
“ba——” một tiếng vang nhỏ, trong phòng nhất thời bị tia sáng bao trùm, thoáng cái khó có thể thích ứng, Đường Phong lấy tay chắn trước mắt của mình, ngữ khí người vừa tỉnh ngủ có chút bực bội: “Charles! tên ngu ngốc này! Sao không mở đèn ở đầu giường trước?”
“Tính tình cậu xấu như thế, nhưng bình thường che giấu không tệ.” Thanh âm trong lời nói dẫn theo vài phần trêu tức, không phải là của Charles.
Đường Phong dời đi bàn tay che ngang trước mắt, một người đàn ông mặc tây trang thẳng thóm lạnh lùng nghiêm nghị đứng dưới ánh đèn sáng sủa, Lục Thiên Thần hai tay đút túi quần đứng thẳng thắt lưng, hai mắt lấp lánh hữu thần: “Rốt cục tỉnh?”
“Ha hả, Lục tổng.” Đường Phong nhìn đối phương , tay chỉ chỉ đống hành lý trên mặt đất bên cạnh, “Không ngại giúp một tay đi?”
Khóe mắt Lục Thiên Thần tựa hồ co rút, liếc mắt trừng chàng trai, đứng thẳng dậy xách túi hành lý đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.